Vay nóng Tinvay

Truyện:Bất Tử Bất Diệt - Chương 160

Bất Tử Bất Diệt
Trọn bộ 241 chương
Chương 160: Huyên Huyên tẩu liễu
0.00
(0 votes)


Chương (1-241)

Siêu sale Shopee


Độc Cô Bại Thiên ôm Huyên Huyên lao đi như chớp, thoáng sau về đến tiểu viện hắn ở, đặt nàng lên giường, hai tay phát ra quang mang nhu hòa. Huyên Huyên không ngừng thổ huyết, sắc mặt trắng nhợt, máu nhuộm đỏ cả đệm giường.

Hắn nóng ruột cực độ, trong mắt hồng quang đại thịnh, tay trái phất lên đỉnh nhà, chưởng phong hất văng mái lá, nghiền nát thành bột vụn tan tác trên không. Tay hắn kéo lên, tay phải đỡ Huyên Huyên dậy, đặt sau lưng nàng, thiên địa tinh khí do Thiên Ma tỏa thần đại trận tích tụ ngàn năm như nộ hải cuồng đào tràn tới. Tong Thiên Ma cốc năng lượng dao động kịch liệt, từng làn sóng thiên địa tinh khí tràn vào tay trái hắn, rồi nhập vào thân thể.

Thâu thiên đoạt nhật, bá tuyệt thiên hạ!

Thiên địa tinh khí lên miên từ hắn chảy sang Huyên Huyên, quang mang nhu hòa khiến nàng ngừng thổ huyết, bạch quang mờ mờ bao phủ tứ phía.

Nếu không có tinh khí do Thiên Ma tỏa thần đại trận tích tụ, chắc cây cối trong cốc đã héo tàn hết, dù vậy màu sắc cũng đều ảm đạm hẳn, không còn sinh khí như xưa.

Độc Cô Bại Thiên phảng phất đứng trong hư vô, nơi hắn đứng tối om, như thể trong phòng đột nhiên xuất hiện hắc động, trái ngược hẳn với nơi Huyên Huyên năm rực rỡ quang mang.

Huyết Ma đứng bên ngoài viện tử hắn ở, thở dài: "Thâu thiên đoạt nhật, thu thiên địa tinh khí, đoạt tinh hoa nhật nguyệt!"

Lúc đó thập đại thái thượng trưởng lão và ma giáo giáo chủ đang thảo luận chuyện Thiên Ma trở lại.

"Lẽ nào Thiên Ma vĩnh sinh cùng thiên địa?" Cái Thiên Phong hỏi.

Một trưởng lão đáp: "Không hiểu, đó là câu đố thiên cổ."

"Lẽ nào Thiên Ma cũng bị phong ấn, có điều không phải trong Thiên Ma cốc Ẩn Ma động?"

"Không thể nào, không ai có thể phong ấn Thiên Ma, vô thượng thần thông của người không có đối thủ trong thiên địa."

Một thái thượng trưởng lão khác tiếp lời: "Ta cũng nghĩ không phải vì nguyên nhân nào từ bên ngoài, người độn thế có lẽ vì đã chán ngán trần thế."

Ma giáo giáo chủ Cái Thiên Phong nói: "Khí tức bá tuyệt thiên hạ do tượng Thiên Ma phát ra là sao, nếu không phải đó bức tượng thì đồ nhi chắc đã cho rằng Thiên Ma phục sinh."

Một trưởng lão nói: "Ta vẫn hoài nghi Thiên Ma ở trong Thiên Ma cốc, người chưa từng rời khỏi cốc."

Đại trưởng lão nói: "Quá nhiều câu đố chưa giải được, để ta đi mời Huyết Ma lão tổ."

Ma giáo giáo chủ cùng các trưởng lão tới tiểu viện Độc Cô Bại Thiên ở, Huyết Ma đang cúi đầu trầm tư.

Bọn Cái Thiên Phong cảm nhận được năng lượng hùng hậu đang tràn tới, họ đều thất kinh.

"Tiền bối..."

Đại trưởng lão chùng giọng: "Có chuyện gì vậy, lẽ nào là Thâu thiên đoạt nhật?"

Huyết Ma nhìn họ, có phần vừa ý với lối xưng hô này: "Không sai, chính là Thâu thiên đoạt nhật."

Cái Thiên Phong nói: "Hôm nay có quá nhiều bất ngờ, thật không tưởng tượng nổi."

Một thái thượng trưởng lão nói với Huyết Ma: "Hôm nay chắc đã ứng với lời sấm của Thiên Ma lão tổ, phong vân sắp nổi, mời tiền bối chỉ điểm."

Huyết Ma nói: "Việc phải diễn ra sớm muộn cũng vậy, bất tất cả nghĩ, không hiểu ta sẽ chỉ điểm gì?"

Một trưởng lão nói: "Xin tiền bối giải đáp một vài mê hoặc."

"Được, các ngươi hỏi đi."

"Phong ấn vừa rồi là gì?"

"Ta nghĩ chắc là do thánh cấp cao thủ bản giáo cố ý để lại cấm chế, đề phòng có người trong giáo phá đế thành thánh."

"Chuyện...chuyện này đáng sợ thật, thật ra là vì sao? Tiền bối..."

"Đừng hỏi ta nguyên nhân, ta không thể trả lời, còn gì cần hỏi nữa không?"

Cái Thiên Phong nói: "Sao tượng Thiên Ma lại như vậy? Đột nhiên phát ra khí tức kinh hồn, có phải Thiên Ma sống mãi cùng thiên địa? Thật sự sẽ quay về Thiên Ma cốc."

Huyết Ma trầm tư nhìn tượng Thiên Ma, tựa hồ đang nghĩ ngợi, hồi lâu mới nói: "Có lẽ Thiên Ma vẫn ẩn tàng tại Thiên Ma cốc."

"Cái gì?"

Chúng nhân đều chấn kinh.

"Đó chỉ là suy đoán của ta, nếu nói Thiên Ma vĩnh sinh cùng thiên địa thì sao người lại không lộ diện? Ta đoán rằng vạn năm trước người đã thụ trọng thương, hiện đang ‘say ngủ’, cao thủ thánh cấp cảnh giới đều dùng phương pháp này để chữa lành tấm thân sắp chết. Nếu Thiên Ma muốn ‘say ngủ’ thì người chọn đâu? Rất rõ ràng là Thiên Ma cốc!"

"Việc này..." Thập đại thái thượng trưởng lão và ma giáo giáo chủ Cái Thiên Phong há hốc miệng, nhưng không nói thành tiếng.

Thân ảnh Huyết Ma đân xa.

Cái Thiên Phong lớn tiếng: "Tiền bối, Thiên Ma có khả năng ngủ say ở đâu?"

"Có lẽ bức tượng này là bản thân của ngai." Huyết Ma biến mất về hướng Linh ma hồ.

"Sao...sao có thể?"

Cả toán cũng lui đi.

Cuối cùng Độc Cô Bại Thiên cũng xuất hiện khỏi bóng tối, nhìn dung nhan tuyệt mỹ của Huyên Huyên nhợt nhạt, lòng hắn nhói lên, dù hắn giữ được mạng nàng nhưng còn Minh Nguyệt? Minh Nguyệt sẽ sống lại ư? Hắn không dám chắc.

"Tiểu nha đầu ngủ ngon đi, tỉnh dậy mọi thứ đều ổn." Hắn dịu dàng đứng trước giường Huyên Huyên nói.

Đúng lúc đó mi mắt tiểu ma nữ đột nhiên nháy, mở bừng đôi mắt vô thần, hoang mang nhìn hắn.

Lòng hắn trầm xuống, Huyên Huyên mất trí nhớ, chuyện này...

"Huyên Huyên, cô còn nhận ra ta không?"

"Ngươi không phải Tiểu Trư ư?"

"...Cái gì đây, mất trí nhớ cũng không nên gán ghép kiểu đó." Hắn lẩm bẩm, rồi cố rặn cười: "Huyên Huyên, cô quên ta rồi ư, không sao, rồi cô sẽ từ từ nhớ ra."

"Vậy ư? Ngươi có thể cho ta biết ngươi là ai không?" Dáng vẻ nàng vô cùng ngây thơ.

Lòng hắn nhói lên, dịu giọng: "Ta là người thân nhân của cô, là người tốt nhất với cô."

"Vậy là Tiểu Trư, hắn vẫn đối tốt với ta." Ánh mắt Huyên Huyên hiện lên nụ cười.

"Tiểu ma nữ dám hí lộng ta?" Hắn giận run lên, "tiểu nha đầu vừa tỉnh lại liền giở trò, hại ta lo gần chết."

"Ha ha, thú vị, ngốc thật, câu đầu tiên ta nói ngươi là Tiểu Trư, tên khốn ngươi liền chiếm tiện nghi luôn, cái gì mà tốt nhất với ta, đúng là khốn kiếp."

"Ngươi...ta còn chưa đối đủ tốt với ngươi ư?"

"Được rồi, biết là ngươi không tệ, coi như còn có lương tâm." Đột nhiên sắc mặt nàng ảm đạm hẳn.

"Huyên Huyên sao thế? Không khỏe chỗ nào?"

"Hu hu..." Huyên Huyên đột nhiên bật khóc, "suýt nữa ta đã thành thánh cấp cao thủ nhưng hiện tại...hu hu..."

"Đừng khóc, đừng khóc, tất cả có thể bắt đầu lại? Chỉ cần cô bình an là được rồi."

Tiếng khóc của Huyên Huyên nhỏ dần, rồi nàng chìm vào giấc ngủ.

Độc Cô Bại Thiên nói: "Ôi, chỉ có lúc này cô mới giống con gái, lẽ nào sức mạnh đến mức độ nào đó thì tính cách cũng biến hóa?"

Ba ngày sau, cuối cùng nàng cũng xuống khỏi giường được.

Hắn không rời nàng nửa bước, cùng tản bộ trong Thiên Ma cốc.

Đệ tử ma giáo nhìn cả hai với ánh mắt khác nhau, với Huyên Huyên là ánh mắt khâm phục, nghĩ đến phong thái lấy thân ngưng kiếm của tiểu ma nữ là họ đều bay bổng. Ánh mắt nhìn hắn đầy nét hoảng sợ như thấy yêu ma, họ vĩnh viễn không quên cảnh hắn đại phát thần uy, cứ như ma vương hóa thân.

"Ta đáng sợ vậy ư? Thấy ta như thấy quỷ, đúng là..." Hắn thở dài.

Huyên Huyên cười: "Đương nhiên, tâm ngươi vốn ác, tướng do tâm sinh, hôm đó họ thấy dáng vẻ ác ma của ngươi, không sợ mới là lạ."

"Tâm ta vốn ác, không phải cô ở cạnh ta sẽ nguy hiểm lắm ư?"

"Hừ, ngươi khác sợ ngươi chứ ta thì không."

"Vậy sao? Hiện tại thương thế của cô còn chưa khỏi, không đánh lại ta, hắc hắc..." Hắn cười đầy vô lại.

"Hừ, sợ ngươi mới là lạ, ngươi dám giở trò ta sẽ bảo Hứa Nặc tỷ tỷ thu thập ngươi."

"Nhầm rồi, người ta tốt xấu gì cũng hơn ngàn tuổi, làm tổ nãi nãi của tổ nãi nãi của cô cũng được đấy, mà cô cứ gọi ‘tỷ tỷ’, ‘tỷ tỷ’ mãi."

"Ta rất vui, ta thích lắm."

"Cô thích thế thì cứ gọi, bất quá... hắc hắc, Hứa đại tỷ của cô không ở đây." Hắn mỉm cười.

"Tiểu Bạch đáng chết, không được nhìn ta kiểu đó." Huyên Huyên mắng.

"Ta nhìn cô như vậy mà cô bảo là dâm dục thì ta đau lòng lắm."

"Xấu xa, đừng giở trò."

Nhìn dung nhan tuyệt mỹ của nàng, hắn chợt xung động, ôm eo nàng kéo vào lòng.

"A..." Huyên Huyên kêu lên: "Tên đại sắc lang dám giởr trò, mau buông tay, bằng không ta gọi người ta."

Độc Cô Bại Thiên ngẩn người, lẩm bẩm: "Ta còn tưởng cô là tiểu ma nữ vĩnh viễn trốn tránh, không ngờ...ai da, cô cấu ta làm gì, ta mới khen có hai câu mà cô đã hiện nguyên hình."

"Mau buông tay."

Hắn không buông mà ôm chặt hơn.

"Tiểu Bạch đáng chết, mật ngươi lớn thật, còn không bỏ tay là ta hô lên."

"Cô hô đi, để người ma giáo nhìn thấy cảnh này cũng hay."

Huyên Huyên đỏ mặt, hổ thẹn: "Tiểu Bạch đáng chết hôm nay dám bá đạo thế này, không sợ khi thương thế lành ta sẽ thu thập ngươi sao?"

Độc Cô Bại Thiên lại ngẩn người, thật không hiểu sao tiểu ma nữ lại đổi tính, biến thành người khác, lại biết hổ thẹn.

"Không sợ, ta biết cô không đành đánh ta nữa."

"Mặt dày, xấu xa, hừ."

Hai người cứ yên lặng ôm nhau, tất cả không cần phải nói ra.

Hồi lâu sau, Huyên Huyên mới nói: "Tiểu Bạch, nếu ta chết đi, nhiều năm sau ngươi còn nhớ ta không?"

Lòng hắn chợt dấy lên cảm giác không lành, lớn tiếng: "Huyên Huyên, đừng nói thế, cô vĩnh viễn sẽ không sao, ta không thể để cô chết trước mặt mình."

"Hi hi, trêu ngươi thôi, tưởng thật ư?"

"Dù là đùa cũng không nên nói thế."

"Biết rồi, à, ngươi..."

"Ha ha, đó là trừng phạt cô." Độc Cô Bại Thiên hôn nhẹ lên má nàng.

Huyên Huyên đỏ bừng mặt, đưa tay ngơ ngẩn chạm vào nơi in dấu nụ hôn.

"Có phải dư vị vô cùng không?" Hắn cười hỏi.

"Chết đi." Huyên Huyên đẩy hắn ra.

Mười mấy ngày là quãng thời gian hắn thấy ấm áp nhất, trừ thỉnh thoảng tán chuyện với Huyết Ma, cả ngày nàng cùng hắn rong ruổi, ngóc ngách nào trong Thiên Ma cốc đều in dấu chân hai người, đều vang tiếng cười vui.

Lại một đêm trăng tròn, Linh ma hồ vẫn như xưa, nghênh đón vô số nữ tử trẻ tuổi Thiên Ma cốc đứn hứa nguyện.

Hắn và nàng tựa vào nhau ngồi trên bờ hồ, lặng lẽ hân thưởng ánh trăng, đến khi mặt hồ tĩnh lặng lại, ai nấy đều rời đi, mới cùng nhảy xuống lá thuyền chèo ra giữa hồ.

"Huyên Huyên cầu đi."

"Lệ tinh cũng bị ngươi lấy rồi, ta còn gì mà hứa nguyện, mà Nguyệt nhi muội muội của ngươi không còn ở đây nữa."

Hắn trầm mặc hẳn.

Huyên Huyên cười: "Được rồi, không cần thương cảm, coi như ta lỡ lời."

"Vậy phạt cô... hắc hắc."

"Đáng ghét, đại sắc lang."

Độc Cô Bại Thiên lén hôn lên má Huyên Huyên.

"Vết thương của cô khỏi hẳn chưa?"

Huyên Huyên nói: "Nếu ngươi không giữ quy củ, ta sẽ không tha thứ."

Hắn cười đáp: "Không nghiêm chỉnh? Lại hôn như ban nãy chăng?"

"Muốn chết?" Huyên Huyên giơ chưởng lên, nhưng được nửa chừng lại dừng lại, ôm cổ hắn hôn luôn lên môi.

Độc Cô Bại Thiên cả kinh, lần đầu tiên nàng chủ động thân mật, hơn nữa lần này hai người thân mật hơn hết, hắn cảm giác rõ thâm tình của nàng, hồi lâu sau vẫn không nỡ rời.

"Tiểu Bạch, nhiều năm sau ngươi còn nhớ đêm nay không?" Giọng nàng hơi run.

Bất quá hắn không chú ý thấy, "đương nhiên sẽ nhớ, ta sẽ nói với hài tử của chúng ta là mẹ các con tại năm này tháng này, ngày này định tình với phụ thân, rồi mới có các con, nên các con phải nhớ ngày đó là sinh nhật đầu tiên."

"Muốn chết, lấy đâu ra loại phụ thân không ra gì như ngươi." Huyên Huyên cười mắng.

"Ngày vĩ đại thế này đương nhiên phải nói vói hài tử." Hắn phản bác.

Huyên Huyên nhìn vầng trăng trọng: "Chúng ta hứa nguyện rồi về thôi."

"Được."

Hai người nhắm mắt, nàng lẩm nhẩm mấy câu, Độc Cô Bại Thiên lắng tai nghe nhưng không rõ.

"Huyên Huyên, cô cầu gì?"

"Ngươi nói trước đi."

"Nguyện vọng của ta là tương lai chúng ta sẽ sinh được hai đứa con khả ái, sống vui vẻ với nhau."

"A...ngươi..." Mắt Huyên Huyên ánh lệ.

"Sao cô lại khóc, vui quá hả?"

"Ngươi...tên xấu xa, không nghiêm chỉnh gì cả."

"Ta thay đổi sang điều khác được không?"

"Không được đổi, muộn quá rồi, chúng ta về đi."

"À, đi thôi, cô còn chưa nói ra lời cầu xin."

Huyên Huyên đáp: "Nguyện vọng của ta là ngươi tìm được một người vợ tốt bình bình an an, khoái khoái lạc lạc sống đến hết đời."

Hắn cười: "Còn phải hứa nguyện ư? Chúng ta sống cùng nhau nhất định rất vui."

Huyên Huyên ậm ừ, cúi đầu cất bước.

Về đến tiểu viện, trước lúc ngủ, nàng kích động nói: "Tiểu Bạch, đừng quên ta."

"Cô nói gì?" Độc Cô Bại Thiên hồ nghi.

"Ta nói là ngươi không được quyên thời gian vui vẻ đêm nay, không phải ngươi nói là một ngày trọng đại phi thường ư?"

"Không quên đâu."

"Nhớ nhé."

"Nhớ."

Sáng hôm sau, lúc hắn tỉnh lại phát hiện đầu giường có thư, mở ra xem, sắc mặt liền nhợt đi.

"Tiểu Bạch:

Ta đi đây, đừng đau lòng, đừng đau khổ, đừng nhớ đến ta.

Hôm đó ta phá đế thành thánh thất bại, tuy ngươi tạm thời giữ lại tính mạng ta nhưng trăm mạch đã sai lạc, Hứa Nặc tỷ tỷ cũng giúp đỡ nhưng nói răng người ngoài không giúp được, chỉ khi ta tự nhận ra sinh tử, tiến sang thánh cấp lĩnh vực mới tự cứu được mình, nhưng hi vọng xa vời quá.

Ta đi đây, sẽ bế tử quan, có lẽ mười năm, trăm năm, thậm chí vĩnh viễn không xuất quan.

Trước khi đi, ta vốn không muốn dính líu đến ngươi, để ngươi không vương vấn gì nhưng ta không làm được, ngươi có trách không?

Quả dưa ngốc đừng đợi, tìm lấy một cô nương tâm ái mà đi ẩn cư, rũ sạch cừu hận trong lòng, ngươi cũng nói Vong Tình ma quân khó tránh kiếp nạn bách thánh đại chiến, ngươi không cần tự thân động thủ...

Hi hi, ngàn vạn lần đừng khóc.

Huyên Huyên từng đánh ngươi, mắng ngươi, cũng hơi thích ngươi.

Ngày, tháng, năm.


Đấu Thần Tuyệt Thế

Chương (1-241)