← Ch.061 | Ch.063 → |
Ba ngươi đi được nửa đường thì bị vài thiếu niên chặn lại. Một người trong số đó nói " Ba vị thiếu hiệp xin dừng bước. bản môn tạm thời đóng cửa không tiếp khách. Xin ba vị đợi tới mười lăm tháng tám rồi hãy lên núi"
Trương Bình nói " Các khách điếm dưới núi đều đã chật kín người. Bọn ta không còn chỗ nào để dừng chân cả, vì vậy mới tính lên núi xin tá túc. Hơn nữa nghe nói cảnh trên đỉnh núi rất đẹp vì vậy mới tính lên đỉnh núi xem thử. Mong các vị vui lòng nhường đường cho qua."
" Xin lỗi, lệnh thầy khó cãi. Bọn ta có nhiệm vụ bên người, không thể để cho các vị lên trên được".
Lão thích nói " Các ngươi cứ nói là không cẩn thận nên không nhìn thấy bọn ta là được rồi"
Đám thanh niên nhìn hắn bật cười, một người nói " Các vị thiếu hiệp thật xin lỗi. Đây là trách nhiệm của bọn ta không thể để một ai lên trên núi. Thật ra phong cảnh trên đỉnh núi cũng không có gì đặc biệt, so với nơi đây còn kém xa. Các vị nếu như muốn thưởng thức cảnh đẹp thì có thể tới vùng bên cạnh để thưởng thức cũng được".
Độc Cô Bại Thiên nói" Các vị huynh đệ đây đã nói xin lỗi rồi. Đó cũng là trách nhiệm của họ, chúng ta cũng đừng nên làm khó họ làm gì. Chúng ta đi thôi, tạm biệt"
Đám thanh niên đối với chàng thanh niên cao to này đặc biệt chú ý bởi vì dạng người cao lớn như Độc Cô Bại Thiên trên đại lục rất hiếm thấy. Bây giờ lại thấy hắn thấu tình đạt lý như vậy tức thời nảy sinh hảo cảm liền chỉ bọn họ những nơi phong cảnh đẹp dưới núi. Ba người cảm tạ xong liền cáo từ.
Lúc này trời cũng đã tối, người võ lâm đi xem phong cảnh cũng dần ít đi. Lúc này từ trong rừng truyền lại một âm thanh yếu ớt"Nước....". Ba người đưa mắt nhìn nhau rồi cùng chạy về hướng trong rừng. Chỉ thấy một lão nhân tóc trắng nằm trong rừng, gương mặt trắng bạch. Độc Cô Bại Thiên vội tới đỡ lão dậy, nội lực không ngừng truyền vào trong cơ thể lão. Còn Trương Bình cùng Lão Thích hai người thì mau chóng chạy đi tìm nước.
Độc Cô Bại Thiên thầm kinh hãi. Lão nhân này thụ nội thương quá nghiêm trọng, kinh mạch trong cơ thể bị tàn phá khá nặng. Nhưng trong người lại trống rỗng không hề có chút chân khí nào giống như người không hề có chút võ công. Chân khí mình vừa di chuyển vào người lão thì đại bộ phận như rơi vào biển, biến mất không có tung tích. Trương Bình cùng Lão Thích lúc này cũng đã lấy lá cây chưa nước trở về. Ba người từ từ đổ nước vào trong miệng lão già. Không lâu sau lão nhân từ từ mở mắt ra. Hai mắt lấp lánh như cho thấy một người mang đầy trí tuệ.
"Đám hài tử, cám ơn các ngươi đã cứu ta".
Lão Thích nói " Không có gì. Bọn ta không cẩn thận phát hiện ra lão, rồi không cẩn thận cứu lão thôi".
"Oh, ta hiện tại không cẩn thận rất đói bụng, hài tử ngươi có thể không cẩn thận bắt một con thỏ về đây không?"Lão nhân vừa nói vừa cười hề hề nhìn thật không giống bộ dạng trí tuệ hồi nãy.
Lão Thích tức đến trừng mắt " Lão đầu ngươi thật đúng là được đằng chân lân đằng đầu, lại còn sai lại người khác"
Độc Cô Bại Thiên nói " Ngươi sao có thể nói với lão nhân gia như vậy. Còn không mau giúp lão nhân gia bắt con thỏ về đây. Thuận tiện không cẩn thận bắt mấy con gà rừng, ta cũng không cẩn thận đói bụng rồi" Trương Bình cũng nói " Ta không cẩn thận cũng đói bụng"
Lão Thích bất lực đúng dậy nói " Ba mẹ ơi, xâm phạm ngôn quyền của ta. Đúng là không cẩn thận để các ngươi học mất chiêu bài của ta" Nói xong bỏ đi vào trong rừng.
Lúc này sắc mặt của lão già cũng từ từ bình thường trở lại cười ha ha nói " Ông trời già, ông vẫn chưa muốn tiếp nhận ta. Ha ha đúng là họa thì không lâu, người tốt thì sống ngàn năm! Đành chịu thôi, ai kêu ta là người tốt chứ"
Nhìn thấy thái độ của lão nhân, Độc Cô Bại Thiên chẳng biết nói gì cho được. Trương Bình nói " Này, lão đầu, ta chỉ từng nghe nói " họa lưu ngàn năm " thôi. Còn nữa, không phải ông trời không thù ông mà là do huynh đệ bọn ta cứu ông thôi".
Lão già trừng mắt nói " Đi đi đi. Thanh niên bây giờ ăn to nói lớn rồi. Đi đi, giúp lão nhân gia ta hai trái cây về đây để sau khi ăn xong còn có cái để tráng miệng."
"Ôi trời, lão già ngươi thật quá đáng! Ta là ân nhân cứu mạng của lão, lão sao có thể nói với ân nhân như vậy chứ" Trương Bình tức tối nói
" Gì...gì.... ngươi kêu la cái gì, chẳng lẽ trưởng bối của ngươi không dạy ngươi phải tôn kính người già sao? Còn không mau đi hái trái cây về đây, tới lúc đó sẽ có lợi cho ngươi đó"
Trương Bình hai mắt sáng rỡ "Không lẽ.... không lẽ ông là cao nhân trong truyền thuyết, du hí hồng trần giả bộ bị bệnh ở đây sao?"
Lão nhân vuốt vuốt ngực, ra vẻ nghiêm túc " Tiểu quỷ quả nhiên có chút kiến thức. Còn không mau đi hái quả về đây"
"Được, được, được.... ta đi ngay đây. Lão nhân gia cứ chờ ở đây, Độc Cô huynh đệ của ta sẽ chăm sóc cho lão nhân gia" Nói xong liền bỏ chạy như điên.
Độc Cô Bại Thiên nhìn Trương Bình cười" Lão nhân gia, để vãn bối đám bóp cho lão nhân gia thoải mái nhé"
Lão đầu nhìn hắn trong tâm phát hoảng"Miễn đi.... miễn đi. Ta hiện tại thoải mái lắm rồi"
"Lão già lừa gạt này, ông còn cho mình là cao thủ à. Trong người một chút chân khí cũng không có, cả người bị nội thương mà còn dám xưng là cao nhân sao?"
" Gì, gì.... thanh niên trẻ đúng là thiếu kiến thức. Ngươi dựa vào đâu mà nói ta không có nội lực thì sẽ không có võ công? Võ công của ta đã tu luyện tới mức hóa cảnh, khó có thể tiến xa hơn. Vì vậy liền đi ngược với bình thường, tự phế võ công luyện lại từ đầu" Lão đầu thấy Độc Cô Bại Thiên động dung liền nói tiếp" Ngươi biết không, cái này không phải cao thủ nào cũng làm được. Nó cần có một dũng khí cực lớn, một ý chí kiên định không sợ hy sinh, thái độ phải lạc quan, kiên nhẫn...."
"Dừng"
Nghe lão đầu nói một cách thao thao bất tuyệt không ngừng nghỉ, bộ dạng giống như lên mặt dạy dỗ khiến cho Độc Cô Bại Thiên thật muốn dạy lão một bài học.
Trương Bình cùng lão Thích khi quay lại từ đằng xa đã nghe thấy lão đầu kêu la " Ngươi đừng qua đây, a....... , sắc ma, ngươi đừng đánh ta. Cứu mạng a......, giết ngừoi.... cường đạo a.... . sắc ma.... ." lại còn có tiếng cười lớn của Độc Cô Bại Thiên. Bất quá tiếng cười khi lọt vào tai Trương Bình và lão Thích thì giống như tiếng cười dâm tặc.
Hai ngươi nhìn nhau " Không thể nào, Độc Cô huynh đệ rất là tốt cơ mà? Hắn sao có thể đối với một cao thủ trọng thương như vậy được?"
" Cái này.... cái này.... Không lẽ Độc Cô huynh đệ không cẩn thận bỗng nhiên có một sở thích như vậy. Không được rồi, một ngày nào đó hắn không cẩn thận nằm trong tay ta ọe......ta muốn ói.... ."
"Ta cũng muốn ói.... ọe.... ."
Hai người vội chạy về. Khi tới nơi, hai người chỉ biết trợn mắt nhìn nhau. Độc Cô Bại Thiên lúc này đang không ngừng đánh vào đầu lão già.
"Huynh đệ dừng tay, đừng đánh lão nhân nữa. Có gì từ từ nói. Ngươi sao có thể đối phó với một cao thủ như vậy được, cả một điểm đồng tình cũng không có"
"Cao thủ cái con khỉ, hắn là một tên lừa gạt, một kẻ điên thì đúng hơn" Độc Cô Bại Thiên nói
Lão Thích nói " ta cũng có cảm giác lão đầu này không cẩn thận là một tên lừa gạt".
Độc Cô Bại Thiên nói " Lão đúng là một tên lừa gạt mà. Trong người một chút chân khí cũng không có. Bọn ta có lòng tốt cứu lão vậy mà lão ta còn ra uy nói năng linh tinh, lại còn ra lệnh cho hai người nữa chứ"
Trương Bình thần sắc đanh lại " Thật không?"
"Đương nhiên là thật rồi"
"Lão dám lừa gạt tình cảm của ta" Trương Bình gào lên rồi chạy tới đánh lão đầu. Lão Thích cũng không đứng yên, chạy tới đánh phụ.
"Ai da, thiếu hiệp tha mạng. Ta sai rồi, ta là tên lừa gạt, ta không có võ công, tha cho ta"
Hai người điên cuồng đánh một hồi mới hả được cơn giận. Qua lời kể của lão đầu thì ba người mới biết là lão đầu này đang đi khắp nơi lừa gạt. Lần đầu tiên gặp phải người trong giang hồ, không cẩn thận bị người ta đánh cho một chưởng tới mức thổ huyết. Thương thế rất nặng nhưng may mắn cuối cùng cũng giữ lại được tính mạng, chỉ là sẽ phát tác bất kì lúc nào. Gần đây lão nghe nói tại võ học thánh địa của Hán Đường đế quốc Vụ Ẩn phong có mở đại hội Chiến Thiên tinh nguyên, nhất thời huyết khí trào dâng muốn tới choi cho biết. Kết quả là khi vừa tới nơi này thì bệnh cũ tái phát. May mắn là được người tương trợ nên thoát khỏi nguy hiểm, giữ lại được tính mạng.
Độc Cô Bại Thiên vừa ăn, trong tay vừa cầm miếng thịt hỏi " Lão nhân gia ăn không?"
"Ăn" Lão đầu chảy nước miếng, mặt lộ vẻ thèm thuồng.
Trương Bình nói " Lão già ngươi hình như rất khoác lác. Đã chừng này tuổi rồi mà vẫn còn đi khắp nơi lừa gạt sao. May mắn lần này gặp ba huynh đệ bọn ta chứ nếu gặp người khác thì có lẽ đã sớm siêu độ cho lão rồi.
Lão Thích nói " Không sai, không sai. Sau này nhất định lão phải không cẩn thận cải tà quy chánh đi"
Lão đầu cười hi hi nói " Đúng, đúng, ta nhất định không cẩn thận cải tà quy chánh mới được"
Ngày thứ hai, mặt trời còn chưa mọc thì Độc Cô Bại Thiên đã tỉnh dậy. Hắn tìm đến một con suối rửa mặt rồi ngồi điều tức. Ba pháp quyết Kinh Đào Thiên Trọng, Mình Vương Bất Động, Kinh Thiên quyết thay phiên nhau vận chuyển. Với công lực của hắn có thể coi như là một siêu cấp cao thủ, so với một tháng trước đó không biết đã cao hơn bao nhiêu lần.
Khi tia nắng hắt vào mặt thì Độc Cô Bại Thiên cũng thu công lại. Nhìn vào vạn tia nắng mặt trời, hắn cảm giác trong lòng rất yên tĩnh. Những đám mây mù bao quanh những ngọn núi phía xa, bên cạnh đó là vô số kì hoa dị thảo tỏa hương thơm ngát thấm vào tâm hồn con người. Tiếng chim hót trong trẻo trong từng rặng cây. Nhìn từng đám vụ khí chầm chậm chuyển động, ngửi hương hoa thơm ngát cùng với tiếng chim hót, hắn cảm thấy cái thế giới này như hóa hợp với tự nhiên.
Độc Cô Bại Thiên tĩnh lặng đứng yên một chỗ. Thân tĩnh, tâm tĩnh. Mình Vương Bất Động trong người tự nhiên châm chậm bắt đầu lưu chuyển. Lúc này thế giới trong mắt hắn tràn đấy sinh khí, bất cứ nơi nào cũng đều rất hài hòa. Hắn thậm chí có thể cảm giác được sự vui mừng trong tiếng chim hót, sự vui sướng của những con cá đang tung tăng bơi lội trong ngọn suối phía xa, cảm nhận được sự yên bình của những động vật nhỏ trong phía xâu khu rừng......
Độc Cô Bại Thiên dường như chìm vào thế giới cổ xưa, cùng với thế giới xung quanh dung hợp một thể không phân biệt. Hắn có một cảm giác mình là trời, mình là đất, mình là mây bay, là gió thổi. Thiên địa vạn vật.... . núi cao nước biếc....... . từng cành cây ngọn cỏ đều ở trong tâm của hắn.
← Ch. 061 | Ch. 063 → |