Vay nóng Tima

Truyện:Bất Tử Bất Diệt - Chương 081

Bất Tử Bất Diệt
Trọn bộ 241 chương
Chương 081: Đế cảnh (Hạ)
0.00
(0 votes)


Chương (1-241)

Siêu sale Lazada


Phía ngoài sân, Nam Cung Anh Hùng và Nam Cung Tiên Nhi ai nấy đều mặt mày thất sắc. Hai đế cảnh cao thủ chỉ đơn giản đối mặt nhau, vẫn còn chưa động thủ mà đã tạo ra một khí thế khủng bố như vậy. Nếu như chân chánh đại chiến thì chỉ sợ dẫn tới hủy thiên diệt địa mất.

Nội lực của Độc Cô Bại Thiên trải qua ba tháng tu luyện đã trở nên rất tinh thuần. Trong tiên thiên chân khí không hề có chút tạp chất gì, đột phá qua rào cản của siêu cấp cao thủ, tiến bước vào cảnh giới thứ vương cấp. Tu vi tinh thần cũng từ đó mà tăng tiến vượt bậc, thần thức không ngừng tăng cao. Hiện hắn không còn phải quá lắng về việc không có công lực đế cấp để duy trì việc thi triển đế cấp thần thức trong thời gian dài. Chỉ là lúc này Độc Cô Bại Thiên không ngừng kêu khổ trong lòng. Nếu cứ kéo dài tình trạng thế này, tinh thần lực của hắn hao mòn đến cạn kiệt dẫn tới chết không được mà chỉ sợ sống như một thằng ngốc thôi.

Kì thật thì Nam Cung Vô Địch cũng đang kêu khổ như hắn. Công lực của lão vừa mới tiến nhập vào cảnh giới đế cảnh. Nào ngờ vừa mới xuất quan thì lão lại gặp ngay một kẻ mà dưới con mắt của lão đã đạt tới cảnh giới đế cảnh cao thủ. Huống chi tu vi thần thức của lão vẫn còn chưa đạt tới cảnh giới thu phát tùy ý. Cũng bởi vì lão ngừng thần đề phòng khiến cho thần thức bất giác phóng ra, lại vừa đúng lúc Độc Cô Bại Thiên cũng đang cẩn thận giới bị lão. Hai luồng đế cảnh thần thức cùng giao phong tại một chỗ, ban đầu vẫn còn do hai người khống chế nhưng đến khi cả hai thi triển thần thức đến cực hạn thì không một ai dám thu hồi trước vì sợ đối phương tận dụng cơ hội tấn công.

Nam Cung Anh Hùng cùng Nam Cung Tiên Nhi cũng đều đã nhận ra tình cảnh khốn cùng của hai người. Chỉ đáng tiếc người ngoài căn bản không thể can thiệp vào được. Bọn họ ai cũng tận mắt chứng kiến khung cảnh do tinh thần lực của hai đế cảnh cao thủ tạo ra khủng bố như thế nào. Nếu không thì chắc bọn họ nãy giờ đã tập kích đánh lén sau lưng Độc Cô Bại Thiên rồi.

Độc Cô Bại Thiên biết nếu cứ như thế này thì hai người cuối cùng chắc chắn sẽ phải ôm nhau mà chết. Trong đầu hắn không ngừng suy nghĩ rồi đột nhiên nhìn Nam Cung Tiên Nhi đứng phía xa, ánh mắt chợt sáng rực, truyền âm nói với Nam Cung Vô Địch:

"Lão nhân gia, ta thật sự có ý với cháu gái của người. Người sao có thể giao tranh với ta được chứ. Ta đếm một, hai, ba, chúng ta cùng thu về, được không?""

Nam Cung Vô Địch lúc đầu khi cảm ứng được thần thức của Độc Cô Bại Thiên thì vẫn còn chưa biết hắn là địch hay bạn, vì vậy mới truyền âm sai Nam Cung Anh Hùng mời hắn tới hậu viện. Lúc đó lão lại thấy Nam Cung Tiên Nhi đi cùng Độc Cô Bại Thiên, sắc mặt tràn đầy vẻ vui mừng nên hiểu lầm tưởng hắn là bằng hữu của Nam Cung thế gia. Lão nào ngờ Nam Cung Tiên Nhi cao hứng như vậy là bởi vì nàng nhìn thấy lão thần công đại thành, xuất quan ra ngoài. Mặc dù hai người do không tự chủ mà giao đấu với nhau nhưng suy nghĩ đó trong đầu lão vẫn còn chưa thay đổi. Đúng lúc này lại nghe Độc Cô Bại Thiên nói như vậy, mặc dù lão không tin Độc Cô Bại Thiên là người trong mộng của cháu gái mình nhưng lại tin chắc hắn chính là bằng hữu của Nam Cung thế gia. Vì vậy, khi nghe nói đến giải pháp phân khai hai người, lão không chút chần chử nói:

"Được"

"Một, hai, ba"

Cả hai người đồng thời thu thần thức của mình lại. Tinh thần lực áp chế không gian xung quanh như bị xao động, áp lực khủng khiếp cũng từ đó cũng biến mất.

Độc Cô Bại Thiên biết Nam Cung Vô Địch che giấu lấy thực lực chân chánh của mình suốt mấy chục năm qua, nhất định là có bí mật nào đó không thể nói cho người khác biết. Cộng thêm Nam Cung Anh Hùng cùng Nam Cung Tiên Nhi dã tâm to lớn, nếu thêm đế cảnh cao thủ trợ giúp thì hậu qua không thể tưởng tượng nổi. Độc Cô Bại Thiên chỉ là giả giọng như mới sơ bộ tiến vào đế cảnh nhưng hắn biết bản thân mình còn lâu mới sánh với chân chánh đế cấp cao thủ. Nếu như đúng như lời Nam Cung Vô Địch nói thì cả Nam Cung gia tộc giá nào cũng sẽ liều mạng với mình. Mặc dù có thể sử dụng đế cấp thần thức duy trì một khoảng thời gian nhưng đó không phải là cách lâu dài. Chỉ sợ rằng chưa bước ra khỏi cửa nhà Nam Cung thế gia thì đã bị người khác đánh cho nát thây rồi.

Lúc này, ở phía đằng xa kéo tới rất nhiều người. Người nào đầu tóc cũng đều đã bạc trắng, tất cả đều là cấp bậc trưởng lão trong Nam Cung thế gia. Đám người trên thấy hai người thu lại đế cấp thần thức, tức thì quay mặt về phía Nam Cung Vô Địch hành lễ:

"Chúc mừng lão nhân gia thần công đại thành, phản lão hoàn đồng. Bắt đầu từ nay tung hoành vũ nội vô địch thủ... ."

Nam Cung Vô Địch phất tay nói:

" Các nguơi tất cả lui hết đi. Anh Hùng, Tiên Nhi lưu lại đây"

Độc Cô Bại Thiên, Nam Cung Vô Địch, Nam Cung Anh Hùng, Nam Cung Tiên Nhi bốn người cùng bước vào phòng. Nam Cung Vô Địch cách không đẩy một ly trà bay về phía hắn khiến hắn giật mình phải né qua một bên. Độc Cô Bại Thiên thật không dám tiếp lấy ly trà chứa đựng đế cấp công lực nhưng cuối cùng đành phải dùng công lực chân chính chỉ đạt tới cảnh giới thứ vương cấp mà đón lấy.

Nam Cung Vô Địch cẩn thận quan sát thấy hắn không hề biến sắc, bất giác than:

""Kỳ tài, kỳ tài! Ta năm nay đã tám mươi mốt tuổi mới có thể bước đầu tiến vào cảnh giới đế cảnh. Nào ngờ đâu ngươi còn trẻ như vậy mà thần thức đã tu luyện đạt đến cảnh giới đế cấp. Thật là hiếm có, hiếm có.

Giang sơn đại hữu nhân tài xuất

Các lĩnh phong tao sổ bách niên

(không biết dịch câu này)

Đôi mắt Nam Cung Vô Địch lấp lánh tinh quang nhìn chăm chú khiến cho Độc Cô Bại Thiên bất giác cảm thấy rợn người.

Nam Cung Vô Địch nhìn hắn nói tiếp:

"Phải chi ngươi là con cháu của ta thì có phải rất tốt không. Con cháu ta mặc dù tư chất không tồi nhưng không có một ai có thể sánh với ngươi. Tiên Nhi mặc dù so với ngươi không kém bao nhiêu nhưng chung quy thì vẫn chỉ là một đứa con gái... ... Ai... ..."

Độc Cô Bại Thiên nghe xong biết là không ổn. Cái lão bất tử này nhất định đã nổi sát cơ.

"Lão nhân gia yêu mến khiến cho vãn bối thật không dám nhận. Nếu như lão nhân gia không ngại thì ta xin gọi người một tiếng là gia gia".

"Ai, không có quan hệ máu mủ thì suy cho cùng vẫn chỉ là... ... ."

Độc Cô Bại Thiên nghe xong thì thật sự cảm thấy lo lắng, trong lòng thầm nghĩ:

"Mẹ nó, lão bất tử này thật sự muốn giết ta rồi. Làm sao bây giờ?"

Liếc mắt qua thấy Nam Cung Tiên Nhi đang tủm tỉm cười, hắn vội nói:

"Lão nhân gia, vãn bối to gan muốn xin lão nhân gia được cưới Tiên Nhi làm vợ, thề chết ra sức vì Nam Cung thế gia"

Sắc mặt Nam Cung Tiên Nhi tức thì xanh lè, vừa muốn phát tác thì Nam Cung Vô Địch phất tay nói:

" Độc Cô Bại Thiên, ngươi quả thật rất thông minh, sớm đã nhìn ra ta có ý định muốn giết ngươi. Ngươi muốn cưới Tiên Nhi làm vợ để lấy được sự tín nhiệm của ta? Ha ha... . thật là buồn cười. Sinh mạng của ngươi đã sớm nằm trong tay của ta, ngươi có gì mà đòi đàm phán với ta chứ. Ngươi trời sinh là một kỳ tài, chỉ đáng tiếc lại không phải sinh ở Nam Cung gia của ta. Giết ngươi ta thật sự cũng rất đau lòng! nhưng ta tuyệt không thể lưu lại cho Nam Cung gia một đối thủ đáng sợ như ngươi được. Có trách thì hãy trách sao ngươi không phải là con cháu của ta thôi!"

"Ta XXX lão bất tử nhà ngươi. Cái gì mà ta không sinh tại Nam Cung gia, không phải là tôn tử của lão. Ta là tổ tông của lão thì có. Ta XXX..."

Bản tính vô lại của Độc cô Bại Thiên lúc này bộc lộ ra hết

""Còn cái lão hồ ly Nam Cung Anh Hùng kia, ngươi thật ra là có ý gì chứ. Dùng con gái của mình làm vũ khí đi lung lạc người khác... ... Còn ngươi, tự cho mình là danh môn thế gia mà lại ngang nhiên tu luyện mật công của ma giáo. Chẳng trách chi ngươi lại ác bạo tàn độc đến như vậy... ... ... Ỷ mình có chút sắc đẹp thì cho mình là nữ hoàng chắc. Ta nhìn ngươi chỉ ngang với đám kĩ nữ thôi. Nếu như ngươi mở kỹ viện thì lão tử ta có lẽ sẽ hàng ngày mà chiếu cố... ..."

Độc Cô Bại Thiên nói một hồi trong lòng cảm thấy thật sảng khoái. Trong nội tâm hắn lúc này chỉ có một chữ: Sướng.

Cả ba người nhà Nam Cung thế gia ai nấy mặt mày đều xanh rờn, đặc biệt Nam Cung Tiên Nhi hai mắt như bốc lửa. Nam Cung Vô Địch đưa tay phất một cái, Độc Cô Bại Thiên tức thì bị đứng bất động, miệng cũng không thể nói được tiếng nào. Tự trong nội tâm của Nam Cung Vô Địch bất giác than dài:

" Đúng là một kẻ cuồng ngạo... . ai"

"Gia gia, cái tên hỗn đản này có gì mà gia gia khen hắn lợi hại thế?"

Tay của Nam Cung Vô Địch không ngừng kiểm tra người của Độc Cô Bại Thiên, cuối cùng thần sắc nghiêm trọng nói:

"So với lời của ta nói thì còn lợi hại hơn nhiều. Anh Hùng, Tiên Nhi, các người lại đây mà xem. Trời sinh xương cốt người này chỉ có thể nói đơn giản là vì võ mà sống, vì chiến mà sinh thôi"

Nam Cung Tiên Nhi nói:

"Gia gia, con muốn dụng Điên đảo chúng sinh để thu phục lấy hắn. Thỉnh cầu gia gia giúp con một chút sức lực"

Nam Cung Anh Hùng nãy giờ đứng không nói gì chợt lên tiếng:

"Không được, người này chỉ có thể giết, không thể lưu lại. Vạn nhất một ngày nào đó hắn đột phá khỏi cấm chế của con thì hậu quả không thể tưởng tượng. Tuyệt không thể lưu lại một mối đại họa như vậy được".

Nam Cung Tiên Nhi cười nói:

"Cha, người quá lo rồi. Con muốn dùng cấm kị chi pháp trong Điên đảo chúng sinh để xóa bỏ toàn bộ linh thức của hắn, khiến hắn trở thành một tên hoạt tử nhân. Gia gia chẳng phải đã nói rồi sao. Hắn ta giống như một vũ thần chuyển thế. Có một công cụ mạnh mẽ như vậy thì bá nghiệp của chúng ta lo gì mà không thành công. Gia gia, thỉnh người triệt để phong tỏa lấy toàn bộ công lực của hắn, còn phong tỏa thêm các huyệt đạo xung quanh linh đài của hắn để cho hắn không còn ỷ vào tu vi tinh thần cao thâm của mình mà chống chọi lại được"

Độc Cô Bại Thiên mặc dù không thể nói, không thể động đậy nhưng lại nghe rất rõ ràng, chỉ còn biết khóc hận. Hắn bị dẫn vào trong một mật thất, nằm trên giường.

Một lúc sau, Nam Cung Tiên Nhi mặt mày rạng rỡ bước vào, đóng cửa mật thất.

"Xoẹt"

Huyệt câm của Độc Cô Bại Thiên liền được giải khai.

"Nam Cung Tiên Nhi, ngươi thật là bất chấp thủ đoạn.. "

Nam Cung Tiên Nhi cười tủm tỉm ngắt lời hắn:

"Độc Cô Bại Thiên, ngươi đừng có hy vọng kéo dài thời gian. Ngươi muốn vận công công phá huyệt đạo tưởng là ta không biết sao? Kỳ thật dù cho ta có cho ngươi thời gian thì ngươi cũng không tự giải được. Chỉ với thực lực thứ vương cấp cao thủ mà muốn giải cấm chế của một đế cảnh cao thủ sao?"

Cảm giác của Độc Cô Bại Thiên lúc này chỉ có hai chữ: Tuyệt vọng

"Mặc dù ngươi là một nhân tài khó gặp nhưng ta cũng chỉ còn cách đó mới có thể thu phục được ngươi. Cuộc sống của ngươi lúc đó sẽ không còn phải lo lắng điều gì. Ngươi sau khi được ta cải biến thì lúc đó sẽ trở thành một cánh tay đắc lực của ta."

Độc Cô Bại Thiên than:

"Ngươi đúng là một nữ nhân đáng sợ. Không chỉ trời sinh đã diễm lệ vô song mà lại còn có một tâm cơ rất thâm trầm. Với thân phận của ngươi thì còn có gì mà chưa đạt được chứ. Thật ra ngươi đang truy cầu cái gì?"

"Bá nghiệp"

Độc Cô Bại Thiên giật mình:

"Ta đoán chí hướng của ngươi không nằm tại giang hồ. Cái ngươi muốn là cả đại lục. Ngươi muốn trở thành nữ hoàng của cả đại lục"

Nam Cung Tiên Nhi khẽ than:

"Ngươi quả thật rất thông minh. Ta chỉ mới nói có hai chữ bá nghiệp thì ngươi đã đoán ra chí hướng của ta chính là cả đại lục chứ không phải chỉ là một giang hồ nhỏ nhoi. Chỉ đáng tiếc cái linh thức này phải biến mất."

Độc Cô Bại Thiên nói:

"Ngươi đã từng nghĩ qua chưa, giả dụ ngươi có được cả thiên hạ thì sao. Lịch sử đại lục lúc đó có thể sẽ lưu tên ngươi nhưng bất quá đó cũng chỉ là cái danh hão huyền. Cả cuộc đời của ngươi lúc đó có gì vui?Ngươi có bao giờ thật lòng nghĩ qua hạnh phúc là gì không? Cả cuộc đời con người trải qua rất nhiều chuyện nhưng chân chánh hạnh phúc thì... ..."

"Xoẹt"

Nam Cung Tiên Nhi tức thì phong bế lấy huyệt đạo của hắn.


Đấu Thần Tuyệt Thế

Chương (1-241)