← Ch.065 | Ch.067 → |
"Vù vù vù...".
Gió rít thét gào qua những kẽ hở của những tảng Ma Thạch xung quanh. Những luồng gió kia hình thành lên không bởi đâu khác mà chính từ luồng Ma khí màu đen của thủ lĩnh Quỷ tộc. Tròng mắt hắn như nứt ra, sáu đôi tay to lớn khủng khiếp và trơ ra những đốt xương một cách kinh dị kia của hắn cứ lượn lờ một cách khó chịu. Hắn như đã sớm muốn động thủ, nhưng không hiểu vì lý do gì mà hắn không làm.
Miệng hắn tuôn ra máu như suối, thân thể hắn thỉnh thoảng có một số chỗ tím đen lên sau đó lồi ra trông cứng lại như những chiếc vảy cá. Võ Thanh vẫn bất động, tảng Ma Thạch to lớn đã bị hắn hấp thu gần như teo nhỏ chỉ còn lại một chút. Ánh sáng chói rực phát ra từ thân mình hắn khiến thủ lĩnh Quỷ tộc rất khó chịu. Gã cứ rên lên hừ hừ như bị động kinh, tròng mắt của hắn lồi ra đến mức không thể lồi thêm được nữa.
"Hừ, CHẾT ĐI...".
Tên thủ lĩnh Quỷ tộc thét lớn một tiếng như điên máu lao về phía Võ Thanh, Ma lực phía sau hắn không ngừng lưu chuyển tạo thành một cỗ uy hiếp thật lớn. Võ Thanh chỉ khẽ nhếch miệng cười nhạt, hắn vẫn đứng đó bất động như đang chờ điều gì đó.
Mười thước, năm thước, một thước. Quyền công kích chứa đầy Ma lực của thủ lĩnh Quỷ tộc cuối cùng đã chạm đến sát khuôn mặt Võ Thanh. Lúc này, Võ Thanh mới mím chặt môi rít lên một tiếng. Cánh tay hắn nhanh như chớp tung một quyền vừa mới hình thành công kích thẳng vào phần ngực của tên thủ lĩnh quỷ tộc.
"Rầm rầm rầm...".
Tên thủ lĩnh Quỷ tộc bị đánh bật bay lên không trung chạm vào những khối đá to lớn phía trên khiến những khối đá này nứt vỡ vụn tạo thành tiếng động thật lớn. Không dừng lại, Võ Thanh tung mình lên không trung phát thẳng một cước xoay ngược mình lại tiếp tục công kích tên thủ lĩnh Quỷ tộc khiến hắn chưa kịp hiểu chuyện gì xảy ra đã tiếp tục phải hứng chịu đòn.
Cước này của Võ Thanh tung ra sáng rực không trung. Võ Thanh và thủ lĩnh Quỷ tộc giao chiến trông không khác gì cuộc chiến của những đại Ma thần với đại Nhân thần. Hắn tỏa ra uy nghiêm áp chế của bậc Thánh nhân mà chỉ có những quân vương hào hùng nhất của Nhân giới mới có được một chút loại uy nghiêm này mà thôi.
"Phụt...".
Thủ lĩnh Quỷ tộc phun ra một búng máu màu đen pha lẫn đỏ. Đó là một cục máu đã đông cứng, có lẽ nó được tạo ra từ những công kích của Võ Thanh lúc ban đầu. Bây giờ bị hắn dùng một cước nên đã đánh bay cục máu kia ra khỏi miệng tên thủ lĩnh Quỷ tộc. Cược này nhìn trông rất đẹp mắt bởi những vầng sáng hào quang quanh nó áp chế luồng Ma khí đang cuồn cuộn kia. Nhưng kì thật không chỉ có vậy, cước này còn ẩn chứa một uy lực khủng bố. Nhìn bề ngoài thủ lĩnh Quỷ tộc vẫn như trước, nhưng kì thật xương khớp hắn đã sớm vỡ vụn từ lâu. Không những vậy, một cước này còn công kích vào đúng điểm cần công kích nhất. Tâm mạch Ma đan của thủ lĩnh Quỷ tộc.
Tên thủ lĩnh Quỷ tộc cứng họng bất động đứng yên, hắn đã quá khiếp sợ. Nhân loại này thật sự rất khủng bố, chỉ cần một quyền một cước đã tiêu diệt được hắn. Mặc dù hắn đã bị trọng thương trước khi giao chiến thế nhưng điều đó không có nghĩa là hắn yếu đi nhiều.
Địa Nhai Xích Chỉ là báu vật trấn tộc của Quỷ tộc Đại Sơn. Cần phải tế nguyên thần bán một phần lĩnh hồn cho Địa Nhai Xích Chỉ thì mới có thể điều khiển được nó. Vì vậy, nếu Địa Nhai Xích Chỉ bị phá vỡ, tức là một phần linh hồn của thủ lĩnh Quỷ tộc hắn sẽ bị phá hủy dẫn đến hắn bị trọng thương. Nhưng cho dù là bị trọng thương cũng không thể khiến thủ lĩnh Quỷ tộc hắn bị yếu đi quá nhiều. Cùng lắm nó chỉ làm hắn tổn thương nguyên khí ba phần mà thôi.
Thiết nghĩ với cái thực lực bảy phần còn lại thủ lĩnh Quỷ tộc gã sẽ hoàn toàn có khả năng bóp chết Võ Thanh hắn. Nhưng điều ngược lại đã xảy ra, không phải hắn bóp chết Võ Thành mà là Võ Thanh dùng một quyền một cước đạp chết hắn như một con kiến không chút mảy may.
"Không thể nào, không thể nào...".
Thủ lĩnh Quỷ tộc vẫn như không tin vào điều đang xảy ra. Nhân loại này khủng bố như vậy, tại sao trước đây lại không phản kháng. Hắn chỉ dùng một quyền một cước đã đơn giản hạ gục thủ lĩnh Quỷ tộc gã tại sao trước đây lại cam chịu cho những tên Quỷ tộc cầm roi da kia nhục mạ hành hạ.
Bậc cường giả đều tối quan trọng thể diện, không đời nào chịu để cho người ta ức hiếp nhục mạ mình. Trừ phi là bị áp chế hoàn toàn còn không thì hắn đúng là cái loại Thánh nhân mới có thể nhẫn nhục được như vậy.
Càng nghĩ thủ lĩnh Quỷ tộc gã lại càng khiếp sợ, cái con người có thể nhẫn nhục chịu đựng hành hạ như vậy thì nguy hiểm đến mức nào đây. Nghe nói những loại cường giả bậc nhất trước khi trưởng thành đến cấp bậc trấn nhiếp tứ phương thì kẻ nào kẻ nấy đều tâm cơ thâm trầm nhẫn nhịn phải thuộc vào loại siêu việt. Lẽ nào cái tên nhân loại trước mắt này cũng là thuộc trong những cái tên trâu bò đó. Nhẫn nhịn đau đớn bằng xác thịt là chuyện nhỏ, nhưng nhẫn nhịn được bằng tinh thần mơi chính là thuộc vào cái loại thiên tài.
Nghe nói một truyền kì Ma Giới đã từng kể rằng. Quỷ Thánh là kẻ đứng đầu Ma Giới hiện giờ, sánh ngang uy lực với Ngọc Hoàng Đại Đế cũng từng có một truyền kì hào hùng. Quỷ Thánh sinh ra đã là một con Quỷ tạp chủng phế vật của Quỷ tộc núi Hắc Thạch, hắn từ từ trưởng thành không cam chịu số phận. Nhẫn nhịn đến mức không thể nhẫn nhịn hơn để hầu hạ phục dịch cho một con Quỷ hạ đẳng. Cho dù từ lâu hắn sớm đã có thực lực đánh chết con Quỷ hạ đẳng đó. Hắn vì gặp được cơ duyên sở hữu được một bộ Ma pháp thượng thừa Thái Cổ, nhưng vì tránh để bại lộ ra. Hắn vẫn ngấm ngầm tu luyện và nhẫn nhịn bị áp bức, dưới vỏ bọc là một tên Quỷ yếu ớt là người hầu cho một tên Quỷ hạ đẳng, hắn từ từ tu luyện cho đến một ngày thực lực vượt trội.
Ma công của hắn đã đạt đến mức siêu quần, Quỷ thánh lúc này mới bộc lộ rõ bản chất của mình. Đầu tiên hắn giết chết tên Quỷ hạ đẳng mà hắn đã phải hầu hạ suốt bao năm. Nhốt lấy linh hồn của con Quỷ hạ đẳng kia vào trong U giới của mình để từ từ qua năm tháng nhấm nháp cắn nuốt (U giới, là một nơi hình thành trong cơ thể của Quỷ, nó có thể chứa đựng linh hồn và Ma khí. Nó tồn tại như một không gian biệt lập nhưng rất nhỏ tương tự như nội đan trong đan điền của tu luyện giả Nhân giới. Chỉ có điều U giới khác ở chỗ không phải ai trong Ma giới cũng có thể có, chỉ có một số con Quỷ có tư chất hay những Thánh Hồn tinh thuần của Ma Giới mới có thể hình thành mà thôi).
Nhưng kì thực thủ lĩnh Quỷ tộc đã hoàn toàn hiểu nhầm. Võ Thanh trước đây đúng là chưa từng ẩn giấu thực lực, chẳng qua là hắn gặp cơ duyên mà thôi. Thủ lĩnh Quỷ tộc trí óc như bị xáo trộn loạn lên, hắn nghĩ hết thứ này đến thứ khác, hết suy tính này đến suy tính khác có thể xảy ra trên cái nhân loại kia. Càng nghĩ hắn càng như nuốt một ngụm khí lạnh buốt, một nỗi sợ hãi vô hình từ từ cấu xé tâm can hắn.
"A a a... Ta không muốn nghĩ nữa, hừ, ngươi, mau tránh xa ta ra... Tránh ra, tránh ra...".
Thủ lĩnh Quỷ tộc điên rồi, hắn đã thực sự điên rồi. Hắn như lâm vào trạng thái tẩu hỏa nhập ma không thể cứu vãn. Mặc dù hắn đã tu luyện Ma công, nhưng tẩu hỏa nhập ma này là khác. Nó không phải là Ma mà hắn tu luyện, Ma hắn tu luyện hắn có thể khống chế. Nhưng Ma trong tẩu hỏa nhập Ma chính là Ma không thể khống chế được. Nó khiến hắn lâm vào trống rỗng và để Ma tùy ý điều khiển.
« Ta toại nguyện giúp ngươi ».
Võ Thanh chỉ lạnh tanh nói một câu rồi giơ thủ trảo của bàn tay đặt lên đầu tên thủ lĩnh Quỷ tộc. Bàn tay hắn xoa xoa nhẹ trên cái đầu gai góc và có hai chiếc sừng đang run rẩy kia của tên thủ lĩnh Quỷ tộc.
« Há há há... Ngươi giết, ngươi giết ta đi... há há ».
Tên thủ lĩnh Quỷ tộc cười điên dại, mắt hắn xuất hiện đầy sự chờ mong nhìn về phía Võ Thanh. Khuôn mặt hắn lúc này đúng chất kiểu phát tởm. Võ Thanh càng ngán ngẩm hơn, hắn không muốn nhìn thấy cái khuôn mặt vừa xấu xí dị hợm hôi thối vừa như một thằng điên này nữa.
« Crốp... ».
Một tiếng vang giòn tan, sọ của tên thủ lĩnh Quỷ tộc bị bóp nát giòn tan như một chiếc bánh đa bẻ gãy vụn. Óc hắn phụt ra ngoài như bã đậu bắn tung tóe. Một mùi hôi thối còn gấp nhiều lần hơn phát ra từ những cái thứ nhầy nhầy màu trắng như bã đậu kia. Thật không ngờ óc tên Quỷ này lại hôi thối đến như vậy, thật đúng là Quỷ tộc, trên mình chúng chẳng có gì được thơm tho.
« Rầm rầm rầm... ».
Vách đá từ cái lỗ phía trên Địa Thất từ từ sụp xuống. Thân hình quá cỡ của tên thủ lĩnh Quỷ tộc đã làm những khối đá không còn được liền khít. Những tảng đá lớn đã bị phân tán thành những tảng nhỏ khiến khối liên kết phía trên Địa Thất của những tảng đá bị rời rạc. Hậu quả không thể tránh khỏi, Địa Thất này chắc chắn chẳng bao lâu sẽ không chịu nổi nữa mà sụp đổ.
May mà tất cả những người lao dịch trước khi trận chiến xảy ra đều đã chạy ra ngoài hết cả rồi. Nếu không hậu quả nhất định là sẽ không thể lường trước được. Võ Thanh cũng không chần chừ nữa, hắn vội quay mình đi nhanh nhưng ngay lập tức hắn phải khựng lại vì cảm nhận thấy tiếng rên rỉ quen thuộc của ai đó rất gần gũi.
« Lão lão ».
Võ Thanh hét lớn một tiếng khản giọng, mắt hắn tràn ngập sự thất vọng và không ngờ. Hắn không ngờ rằng Võ Chính lại đang bị một tảng Ma Thạch rất lớn đè xuống người đến mức bẹp cả một phần thân. Miệng ông trào máu phụt ra từng chút một, chết không chết sống không xong. Tay ông vẫn còn đang cầm một thanh sắt nóng đỏ.
Võ Thanh cứ những tưởng rằng khí Võ Chính bước và lao nhanh đi ra khỏi Địa Thất là ông ta đã thoát trước cả đám người lao dịch rồi. Nhưng tại sao giờ này ông ta vẫn còn ở lại đây.
« Tại sao, tại sao? »
Võ Thanh gào lên khan khản giật giật từng tiếng, hắn cố gặng một lúc mới có thể thốt ra hai câu. Đúng lúc này, Võ Chính như tỉnh lại nhiều hơn. Ông bất chợt nắm chặt lấy tay Võ Chính nói:
« Thanh nhi, Thanh nhi, cậu là Thanh nhi là con của ta. Cuối cùng trước lúc chết ta đã được gặp con trai của mình rồi. Ta thực hiện được ước nguyện của mình rồi. Ha ha, ta sống không uổng. Thanh nhi, Thanh nhi... ».
« Đúng, đúng, lão lão sống không uổng. Lão lão là cha của ta, kể từ khi ta biết đến thế giới này chỉ có lão lão là diu dắt cho ta. Cho ta biết mọi thứ về thế gian, ta đã biết cái gì là tam giới. Tam giới, tam giới, sẽ có một ngày ta thống nhất tam giới chấm dứt sinh linh đồ thán ».
« Cậu có thể gọi ta là cha một lần không? ».
Võ Chính cố căng mắt ra nhìn một ánh mắt đăm đăm về phía Võ Thanh như chờ mong. Chỉ một lần thôi, một lần thôi ông ta cũng đã toại nguyện rồi. Kể từ khi con trai ông ta chết, ông thèm lắm, thèm một lần lại được nghe tiếng con trai mình gọi tên mình một lần. Thèm một lần được gọi tiếng cha từ đứa con mà ông ta coi là hư hỏng nhưng vẫn hết mực yêu thương.
Võ Thanh chỉ nhìn đó, cổ họng hắn muốn gọi lắm nhưng không thể cất lên lời được. Võ Chính cứ ư ử như thế chờ mong. Ông cố gắng gượng từng phút từng giây một để chờ cái tiếng gọi ấy.
« Thanh... nh.. i ».
Chỉ kịp cất một lời cuối cùng không thể nói thêm Võ Chính liền lăn ra tắt thở. Ông đã chết mà không thể toại nguyện, ánh mắt ông vẫn ngập tràn sự chờ mong. Trong khi đó miệng Võ Thanh cứ ngáp ngáp mấp máy, hắn cứ mấp máy trên môi từ 'cha' nhưng lại không thể thành tiếng. Cổ họng hắn đã nghẹn lại từ lâu khiến hắn không thể cất thành tiếng được.
Thân mình hắn run lẩy bẩy nước mắt trào ra. Mắt hắn đỏ những tia máu và thống hận. Hắn loạng choạng đựng lên mặc cho đá vẫn rơi phía trên đầu hắn. Một số tảng đá to lớn đập vào thân mình hắn nhưng hắn vẫn không mảy may quan tâm. Thân thể hắn bây giờ như mình đồng da sắt, những tảng đá kia đập vào rồi bị bắn ra như va chạm vào một vật thể gì rất cứng.
Cứ như vậy, hắn hiên ngang bước ra khỏi Địa Thất với tâm hồn trống rỗng. Lối vào Địa Thất đã bị bịt kín nhưng không thể ngăn nổi hắn. Quyền cước liên tục vung lên, những tảng đá hay những khối Ma thạch lớn đều bị hắn một hơi đạp vỡ vụn.
« Nhân loại, nhân loại kia vẫn còn sống ».
Những tên Quỷ tộc bây giờ đều đang tập trung một chỗ, những người lao dịch thoát ra đều bị bọn chúng lùa về một nơi. Địa Thất đã sụp đổ, nơi khai khoáng cuối cùng của Đại Sơn cũng không còn. Tên thủ lĩnh dẫn dắt Quỷ tộc từ sớm cũng đã lao vào trong đó nhưng đến giờ vẫn chưa thấy ra.
Nghe nói kẻ mà thủ lĩnh Quỷ tộc vào đó để giết nhân loại kia. Vậy mà nhân loại kia giờ này vẫn còn sống đi ra mà thủ lĩnh Quỷ tộc Đại Sơn lại không thấy đâu, vậy rốt cục chuyện gì đã xảy ra. Tất cả thành viên Quỷ tộc đều cảm thấy hoang mang, đối mặt với ánh mắt ghê rợn của nhân loại kia đang ngày càng tiến gần khiến bọn chúng sợ hãi cực độ.
« Ngươi, ngươi muốn làm gì? ».
Nhân loại này từ khi đến đây đã đánh nhau loạn lên, không có một tên Quỷ nào có thể áp chế được hắn. Chỉ duy nhất có thủ lĩnh Quỷ tộc mới có thể làm được điều này. Vậy mà giờ đây ngay cả tung tích thủ lĩnh của bọn chúng bọn chúng cũng không rõ ra sao. Đối mặt với nguy hiểm đang ngày càng tiến gần khiến bọn chúng như mất phương hướng.
« Ta muốn các ngươi chết hết, không được sao? ».
Võ Thanh hắt nhẹ một câu nói, khuôn mặt hắn như thật như đùa. Thế nhưng nếu ai nhìn kĩ mắt hắn lúc này thì sẽ không thấy hắn đùa chút nào.
« Hừ, cuồng vọng ».
Một tên Quỷ tay không vũ khí bước lên tiến dần về phía Võ Thanh như muốn dùng sức mạnh của mình đơn giản hạ gục nhân loại trước mắt này. Địa Thất đã sụp đổ, rất có thể thủ lĩnh Quỷ tộc đã chết. Điều đó chứng tỏ Quỷ tộc từ nay đã không còn thủ lĩnh. Chính vì vậy hắn muốn nhân cơ hội này thể hiện giết nhân loại kia đi, từ đó chiếm lấy vị trí thủ lĩnh. Ai cũng thèm muốn vị trí này, mà hắn biết có rất nhiều kẻ mạnh hơn hắn trong Quỷ tộc. Vì vậy nếu lần này hắn nhanh tay mà thành công nhất định sẽ chiếm được lợi ích tốt.
« Hừ, ngươi sao, không đủ cho ta nhét kẽ răng ».
Võ Thanh vừa vận Quyền vừa phát ra lời chỉ trong vài tích tắc ngắn đã lướt qua mình tên Quỷ kia sau đó trở về vị trí cũ. Tên Quỷ kia vẫn giữ bộ dáng đang đi đến nhưng bất động. Mọi người phía xung quanh và cả những tên Quỷ còn lại nữa đều quan sát màn này.
Thời gian tiếp tục trôi đi nhưng tên Quỷ kia vẫn đứng yên bất động. Võ Thanh cũng vậy, hắn cũng đứng yên nhưng chỉ có điều không bất động mà ánh mắt hắn đảo quanh không ngừng như tìm điều gì đó. Bất chợt một cơn gió nhẹ thổi đến.
« Vù vù... ».
Tức thì cái thân mình tên Quỷ đang bất động bấy lâu kia như những hạt cát bị cuốn đi theo gió, từ từ hòa vào không trung. Hình ảnh nguyên vẹn của hắn từ từ biến mất trong những cơn gió xoáy. Mọi người lúc này mới phát hiện ra, tên Quỷ kia đã bị giết tự lúc nào. Hơn nữa thủ đoạn cũng rất tàn khốc, bọn Quỷ còn lại thì đã sợ đến cứng họng đơ hết cả người ra. Tên nào tên nấy run lẩy bẩy.
« Ta nói các ngươi, muốn tự sát, hay muốn ta tru diệt? ».
← Ch. 065 | Ch. 067 → |