← Ch.083 | Ch.085 → |
« Bốp... bốp!! ».
« Hầu hạ bổn vương cho cẩn thận, ta sẽ cho ngươi một cái khoái lạc khà khà... ».
Ngoại vi Thạch Thất thành bốn trăm dặm, một Ma tộc hiển hiện lên rất rõ. Vực Đồng Quỵ, là một đại vực lớn chứa đựng âm khí thịnh vượng. Ma linh bốn phía tụ tập tại đây tạo nên một cái Quỷ tộc đông đúc. Thế nhưng đó là trước kia vài năm, còn lúc này vực Đồng Quỵ ngoài mấy chục Ma Linh tụ tập lượn lờ bảo vệ mật tàng tu luyện ra thì không còn ai khác.
Khác với Quỷ tộc, Ma tộc cũng là một chủng loại nằm trong nhóm cấu thành lên Ma giới sinh linh. Ma tộc là một chi trong U Hồn Thánh tộc, một chủng loại mạnh mẽ và đầy Ma tính. Một Ma tộc nhân sinh ra tuy yếu ớt hơn một Quỷ tộc nhân sơ sinh. Nhưng khi trưởng thành thì phải nói là mạnh mẽ không biết gấp bao nhiêu lần.
Ma tộc cấu thành lực lượng quân binh chia thành các cấp bậc. Một khu khoảng vài chục tên thì được gọi là một Lạn, mười Lạn thì gọi là San, mười San thì gọi là Mênh. Một Mênh có thể tương đương một quân đoàn hay sư đoàn Ma binh.
Ma tộc khi sinh ra vốn thích nghi với điều kiện vực là nhiều, khôn giống như Quỷ tộc là phải chọn những ngọn núi cao và nhiều khoáng thạch để cư ngụ. Dĩ nhiên là vực cũng có khoáng thạch, chỉ có điều nó ít hơn trên núi rất nhiều nhưng bù lại được độ tinh thuần cao hơn gấp vài lần.
Ma binh trong tộc phần lớn đều đã biến mất, lúc này trong vực Đồng Quỵ này chỉ có vài Lạn mà thôi. Trong một cái vách nhỏ có một nữ tử nhân loại đang phục vụ cho tên Lạn trưởng. Những tiếng vỗ đen đét và câu nói thỏa mãn của tên Lạn trưởng Ma tộc khiến nữ tử đỏ mặt. Tên Lạn trưởng đúng là vỗ vào chỗ mà nàng không muốn vỗ, nó làm nàng phấn khích không thôi và thỉnh thoảng rên lên một cách sung sướng.
Ma tộc nhân bình thường trông không khác Nhân loại là mấy, chỉ có điều bọn chúng trông như những cái bóng mờ ảo. Và hàm răng thì tua tủa nhọn chứ không phải bình thường như của Nhân loại. Có thể tưởng tượng là hàm răng của chúng giống như răng cá Mập.
« Lạn trưởng đại nhân, lần này Mênh trưởng dẫn toàn bộ Ma binh đi không biết khi nào mới trở lại. Trong tộc hiện tại chỉ còn không đầy vài Lạn, sẽ rất nguy hiểm nếu bọn Nhân tộc công kích. Có lẽ chúng ta nên di chuyển cách xa một chút cho an toàn chăng?? ».
Một Ma binh với hốc mũi rộng, nhe những hàm răng nhọn của mình ra vừa nói vừa hít dài. Hành động của hắn không phải hít không khí như bình thường mà là thu thập âm khí. Ma tộc sống bằng âm khí nhiều hơn là không khí. Tên Lạn trưởng thấy vậy liền nheo mày ánh mắt sắc lạnh hắng giọng:
« Ngu ngốc, lui ra xa thì ai trông kho tàng, đến lúc Mênh trưởng trách tội ngươi làm sao hứng chịu. Cút ra ngoài cho ta, bổn Lạn đang hưởng khoái lạc ngươi vào đây nói vớ vẩn làm gì?? ».
« Nhưng... ».
Tên Ma binh vẫn còn đang ngập ngừng thì nhận được một cái trừng mắt của tên Lạn trưởng, không biết làm cách nào đành bất đắc dĩ lắc đầu lui ra.
« Tiểu Nhân loại bảo bối, tiếp tục cho bổn đại gia. Đang sung sướng như vậy nàng dừng lại làm gì??? Có phải muốn ta làm cho thêm phấn khích nữa không... ».
« Đét... đét!! ».
Những âm thanh va chạm da thịt lại vang lên, nữ tử Nhân loại khẽ đỏ mặt rên lên một tiếng đê mê tiếp tục hành động như tên Lạn trưởng sai khiến.
« Không xong, không xong rồi Lạn trưởng!!! ».
« A.... sụt... ».
Một tên Ma binh hét lớn chạy vào phía cái hang nhỏ mà tên Lạn trưởng và nữ tử kia đang ở đó. Một hơi hét dài sợ hãi, chưa kịp tiếp tục câu nói đã bị một cự kiếm xuyên qua lập tức táng mạng.
« Ha ha ha... hứng thú, hứng thú. Lạn trưởng đại nhân thật có tư vị...".
Cự kiếm chưa đến tiếng nói đã đến trước, một nam nhân thể lực cường hãn bước vào. Trên mặt còn có một vết sẹo nhỏ, y phục hắc bào, trên thân bên cánh tay phải còn thêu một chữ Đà rất lớn.
"Nhân...Nhân tộc Đà gia???".
Tên Lạn trưởng mồm miệng lắp bắp vội vã đẩy nữ tử kia ra không cho nàng tiếp tục hành vi. Một tay quơ vội y phục cách đó không xa. Nam nhân cường tráng kia vẫn một tia cười lạnh. Mỉm cười chậm rãi đi vào không vội vã động thủ. Liếc nhìn nữ tử phía dưới đang không một manh áo cất tiếng:
"Chẹp chẹp, vưu vật!".
Một khắc rất nhanh bỏ qua nữ tử, thân mình hơi lắc nhẹ khẽ lướt đến sau lưng tên Lạn trưởng. Lúc này tên Lạn trưởng đã khoác tạm được cái y phục bên ngoài, một tay đã cầm được một thanh chùy thủ đen đúa. Vốn định quay lại một trận đại chiến nhưng cự kiếm kia quá nhanh đã xuất hiện trước mắt hắn.
"Chẹp, chẹp, sắp chết vẫn còn muốn thể diện. Tại hạ khâm phục!".
"Sụt...".
Một tiếng chém ngọt vang lên, tên Lạn trưởng lập tức hồn phách phiêu tán. Ma tộc nhân không có thân thể, chỉ tồn tại ở dạng hồn phách. Chỉ có điều hồn phách này rất cứng rắn và có thể hiện hình trực tiếp. Chính vì vậy khi tên Lạn trưởng chết thân thể hắn cũng là không còn. Khắp không gian chỉ có một làn khí xám và mùi ô uế nồng nặc.
"Tiểu mỹ nhân, theo ta ta sẽ cho nàng sung sướng có được hay không???".
Nam tử cường tráng một tia cười sắc mặt dâm đãng ham muốn nén vội cự kiếm ra sau thân. Cúi một thân xuống, mặt sát mặt nữ tử hít hít một hơi cảm nhận.
"Ừm... Không tồi, vẫn còn thơm lắm!".
Nữ tử kia vốn vẫn còn sợ hãi, thấy nam tử cường tráng có hành động như vậy liền khẽ đỏ mặt. Đầu khẽ gật nhìn nam tử cường tráng với vẻ chờ mong. Nhưng bất chợt không như nàng nghĩ, nam tử cường tráng bỗng thay đổi sắc mặt băng lãnh. Một tia sát ý hiện lên, ánh mắt hắn ta tàn khốc hét lớn một tiếng:
"Hừ, con dâm phụ... Ngươi tưởng ta cũng như cái loại súc vật Ma tộc đó sao. Xú uế như vậy mà ngươi vẫn có thể thỏa mãn... Loại dâm phụ như ngươi bổn công tử chơi chính là bẩn hết bảo bối... Dâm phụ chết đi!!".
Một tiếng thét lớn cự kiếm đã vung lên. Nữ tử vốn ánh mắt chờ mong nam tử cường tráng tiến đến, thậm chí một tay còn nâng đôi tuyết lê lên một cách rất dụ hoặc. Nhưng không ngờ thái độ hắn lại thay đổi nhanh đến như vậy. Một cái biến sắc tung lời đã vung cự kiếm khiến nàng vừa nhận ra mọi chuyện thì ngực đã bị một nhát chém lớn.
"Xoẹt...".
"Bịch...".
"Phụt!".
Nhát chém kia vừa xuống tới chạm vào da thịt nàng khiến làn da căng mọng lập tức bị rách tung. Máu chảy lênh láng nhưng nàng chưa có chết. Khóe miệng đang chuẩn bị kêu lên thành tiếng thống khổ thì nam tử kia một cước chẹn ngay cổ họng nàng khiến nàng không thể kêu ra nổi một tiếng. Một cước lập tức làm gãy cổ nàng, miệng nàng phụt ra một búng máu. Nàng chết trong ánh mắt không thể tin nổi rằng mình sẽ bị đối xử như vậy.
Trước nay nàng vẫn nghe lời bọn chúng, vẫn phục vụ tất cả bọn chúng. Vậy mà cuối cùng vẫn phải nhận lại kết cục là một cái chết thảm khốc.
"Toẹt...".
Nam tử cường tráng thuận miệng nhổ một bãi nước bọt lên cái thân thể người nữ tử. Mắt liếc một tia cay độc rồi mới cầm cự kiếm từ tốn rời đi. Thái độ chính là lại khôi phục như lúc trước, ung dung tự tại.
"Xoạt... xoạt...".
"A....".
Những tiếng chém và thét lớn lại vang lên. Từng tiếng kêu ai oán ảo não thét gào, vực Đồng Quỵ lúc này đầy một mùi ô uế đậm đặc. Mùi của những Ma binh bị diệt sát.
"Đây, đây... Các ngươi cần gì cứ lấy hết chỉ cần cho ta toàn mạng!".
Một tên Lạn trưởng khác liên tục quỳ lạy khóc than. Tiếng khóc và kêu gào của hắn cực kì ảo não và muốn người khác phát điên. Đây chính là một trong những lợi thế của Ma tộc, dùng những âm thanh ảo não ghê rợn công kích tâm phách đối thủ khiến bọn chúng ảo não mà chết.
Tên Lạn trưởng này có lẽ lúc này muốn toàn mạng thật, nhưng cách hắn dùng để cầu xin thật không hợp lý chút nào. Hắn càng cầu xin càng làm đám đệ tử Đà gia tím tái mặt mày muốn lập tức đập chết hắn.
"Ài, Lạn trưởng đại nhân à, tôn quý như vậy tại sao lại cầu xin. Ta tặng ngươi một cái lễ vật nhé, cho ngươi không đau khổ nữa!".
Một cái trưởng lão vốn đã sớm ngứa mắt với tên Lạn trưởng lúc này bước đến trước tên Lạn trưởng đang bị hai đệ tử Đà gia chói buộc bằng lực lượng. Ánh mắt cảm thông sâu sắc và giọng nói trấn tĩnh nhìn tên Lạn trưởng tỏ vẻ khuyên nhủ.
Thấy vậy, tên Lạn trưởng lập tức mừng rỡ, thái độ này của trưởng lão Đà Nhân Tông chẳng lẽ là muốn tha cho hắn:
"Là lễ vật gì vậy? Ta không cần nhiều, chỉ cần đủ sống là sẽ không làm phiền! ».
Nghe một lời từ tên Lạn trưởng, trưởng lão Đà gia lập tức mặt mày nhăn nhó. Lão thực sự muốn một hơi cười thẳng vào mặt tên này nhưng không thể. Một trưởng lão cần phải giữ phong thái cao cao tại thượng. Lão thì không thể nhưng những đệ tử phía sau đã bịt miệng không thể nhịn được.
Đã sắp chết rồi, trong tay người ta mà vẫn còn đòi hỏi là đủ sống. Loại chuyện này chắc chỉ có tên Lạn trưởng này mới có thể nói ra được, khẳng định là bị ấm đầu.
« Cho ngươi một cái lễ vật... Là cái chết ».
« Tạch tạch.... Bùm! ».
Trưởng lão Đà gia một hơi cười mỉm sắc mặt bỗng thay đổi thành sát khí. Trong thoáng chốc tên Lạn trưởng nhận ra nguy hiểm liền xoay mình muốn chạy trốn nhưng không kịp. Một tia bạo khí vây quanh khiến hắn lập tức nổ tung đến xú khí cũng không còn chút nào.
« A, Lão Khang sao cần phải phí sức như thế. Loại thấp kém này chỉ cần mấy tên đệ tử bổn phái là có thể giải quyết! ».
« Thiếu chủ! ».
Trưởng lão Đà gia được gọi là Lão Khang kia thấy một thân nam tử cường tráng bước đến lập tức cúi mình.
« Không cần phải đa lễ, cha ta đâu rồi? ».
« Bẩm thiếu chủ, gia chủ đang đốc thúc đám đệ tử bên khu phía Đông, có lẽ giờ này cũng đã được quá nửa rồi. Đà gia ta lần này phát tài rồi! ».
Lão Khang kia một hơi nói, khóe miệng không kìm được sự phấn khích. Khẽ liếc lên nhìn vị thiếu chủ kia thì thấy hắn hình như không để ý đến lão, căn bản chỉ là thuận miệng hỏi thăm. Ánh mắt hắn nhìn về một phía khác hình như đang rất hứng thú.
« Thiếu chủ, cả ngày ngài chỉ biết rong chơi. Không biết vừa nãy đã đi đâu? ».
Lão Khang một câu tò mò cất tiếng, cái nam tử cường tráng liền phất phất tay tỏ vẻ là lão không nên bận tâm:
« À, ta đi xử lý tiện nhân. Thuận tiện nhìn một chút cũng bổ mắt lắm a! ».
« Gì cơ?? ».
« À, không có gì! ».
Lão Khang như không nghe rõ liền buột miệng hỏi lại, nam tử cường tráng thấy mình lỡ lời vội chống chế. Lão Khang kia thấy vậy liền tiếp tục nói:
« Thiếu chủ, người suốt ngày rong chơi, gia chủ đã trách phạt ta mấy lần. Lần này trở về không thiếu tài nguyên tu luyện, người nhất định phải bế quan cho ta... ».
« Ài, thật rắc rối. Ta nói Lão Khang nghe này, mấy tên Ma binh này thực sự kém cỏi, cùng lắm chỉ là một cái Ma công tầng ba là tối đa. Lão nói xem, ta một thân nội khí tầng ba hậu kì đỉnh phong còn e ngại bọn chúng nữa sao. Thật lắm chuyện quá đi mà, ta một chân sắp bước vào cảnh giới cường giả rồi đấy! ».
« Thiếu chủ, ngài xác thực là thực lực cưỡng hãn. Thế những vẫn không thấm tháp gì cả. Nếu gặp phải một tên San trưởng xem ngài có thể chống đỡ nổi hay không đây. Một tên Lạn trưởng chỉ có thực lực Ma công tầng hai hậu kì, ngài bắt nạt được thì có gì là nổi bật! ».
Lão Khang cất giọng trách móc như vậy khiến nam tử cường tráng tỏ ra hơi khó chịu một chút. Nhưng vẫn không dám cãi lại, một giọng hơi uất ức:
« San trưởng trước nay ta chưa từng gặp, làm sao biết thực lực của hắn đây?? ».
« Thiếu chủ, lão nói cho ngài biết, một tên San trưởng chí ít cũng đã quá Ma công tầng bốn hậu kì rồi. Ngài có là muốn đối phó cũng không nổi đâu! ».
« Ma công tầng bốn hậu kì?? Chuyện này không phải đùa đấy chứ, ngay cả toàn thành Thạch Thất cũng chỉ có đến nội khí tầng bốn trung kì. Nếu nói như vậy chỉ cần một cái San trưởng là đã có thể San bằng Thạch Thất thành rồi?? ».
Nam tử cường tráng nghe một lời Lão Khang nói sắc mặt chính là kinh dị quay đầu lại tỏ vẻ không tin. Lão Khang thấy vậy cũng chính là lắc lắc đầu nói:
« Chính thật là như vậy đấy, nếu không ngài nghĩ xem tại sao chúng ta trước đây lại không ra ngoài đánh cướp mà cứ phải ru rú trong cái thành bằng lỗ mũi ấy tranh chấp với mấy cái gia tộc kia. Nếu không phải lần này cơ hội tốt đến, bọn Ma binh đến Huyết hải hết thì người cũng không có được ra ngoài đâu! ».
« Thật là như vậy, nói như vậy thì chẳng phải thành Thạch Thất trước nay vẫn phải đánh cược sao? ».
« Cái này cũng tại người trước nay chỉ biết rong chơi không biết tìm hiểu a. Nếu dễ đánh thành Thạch Thất như thế thì căn bản người còn sống đến giờ này hay không đây?? ».
Lão Khang một giọng đắc ý nói, nam tử cường tráng thấy vậy cũng là gật gật đầu rồi suy nghĩ. Xem ra lần này trở về lại bị cha hắn ép phải bế quan, có lẽ không đến khi bước vào cảnh giới cường giả thì không được ra ngoài.
← Ch. 083 | Ch. 085 → |