← Ch.115 | Ch.117 → |
Mấy trăm Thánh Chiến Binh vây quanh ba mươi ba nữ nhân kia, hướng xuống phía đám nữ nhân nhanh chóng ném ra nhẫn thuật tế xuất, áp xuống luồng luồng khói xanh.
Ba mươi ba nữ nhân kia lộ vẻ sợ hãi, cuống quít vội vã nương lại với nhau. Bắt đầu hợp sức thao túng nội khí chống đỡ uy áp của Thánh Chiến Quân Đoàn.
Thời gian chậm rãi trôi đi, ba mươi ba nữ nhân kia ngày càng bị ép xuống đến mức khó khăn.
Tuy ba mươi ba nữ nhân này, tu vi so với mỗi Thánh Chiến Binh đều có thể lớn hơn vài phần. Thế nhưng, bởi vì Thánh Chiến Quân Đoàn người người đoàn kết lại với nhau, hợp lực kiến tạo nên Trấn Tông Chi Trận của Triệu Phái.
Cho nên cường lực trận pháp đánh ra, so với sự chống đỡ của ba mươi ba nữ nhân kia, lập tức đã chiếm thế thượng phong. Đôi khi tu vi cao chưa chắc đã dành đại thế vào trong tay, ba mươi ba nữ nhân này bị vây trong trận một mực không thể thoát ra.
Thánh Chiến Binh bởi vì trận pháp thuận lợi, cho nên mỗi người đều có thể tùy thời xuất nhập trận pháp hồi phục nội lực. Còn ba mươi ba nữ nhân kia, thân bị vây khốn trong trận, chỉ có thể chậm rãi mà chờ đợi cái chết đến gần.
Vài khắc thời gian nữa lại trôi đi, ba mươi ba nữ nhân kia bị vây khốn trong trận, sắc mặt mỗi người đều ngày càng ảm đạm nhợt nhạt.
Lý Thần Quân bên ngoài thở phào nhẹ nhõm, lại nhìn xuống mấy nhân mạng bị hại mà tặc lưỡi:
« Công pháp thật sự tà môn, nếu không phải có Thánh Chiến Binh của Nhân Vương, bổn đế hôm nay chết như vậy thật sự quá đáng tiếc! »
Lúc này trong trận ba mươi ba nữ nhân kia, có một nữ tử không chịu nổi mà tức giận nói:
« Phàm nhân thật to gan, mau chóng dừng tay, một khi Sư Tôn xuất hiện, các ngươi đều không được yên ổn! »
Một nữ nhân khác cũng lên tiếng:
« Chỉ cần các ngươi dừng tay, chúng ta có thể thỉnh Sư Tôn tha cho các ngươi một cái mạng nhỏ! »
« Hừ! Thật càn rỡ! »
Một giọng nói âm trầm vang lên, chỉ thấy giữa điện gió nổi cuồn cuộn. Một trung niên nhân khuôn mặt nghiêm trang túc mục xuất hiện.
Trung niên nhìn xuống phía ba mươi ba nữ nhân kia mà đôi con người tỏ ra lạnh lẽo.
Lý Thần Quân thấy trung niên kia, sắc mặt liền rạng rỡ cười cúi mình nói:
« Bái kiến Thánh Sử! »
Thánh Sử, chức vị này trong Thánh Chiến Đạo tuyệt đối cao cấp, được Triệu Kim Nam đích thân ban bố. Đứng đầu Thánh Chiến Đạo dĩ nhiên là hắn, Nhân Vương.
Thế nhưng bên dưới Nhân Vương như hắn lại có các cấp bậc cao cấp chủ quản các chi binh chủng.
Tựa như Tín Sử Thánh Quân, là vị trí chỉ dưới Nhân Vương hắn, mọi Thánh Chiến Binh, Thánh Chiến Quân đoàn, Tín Sử Thánh Quân đều có thể đưa ra mệnh lệnh.
Mà Thánh Sử, Lý Thần Quân vừa mới nói, cơ bản chỉ là sứ giả của Nhân Vương phái đến bảo vệ Tín Sử Thánh Quân, tuy vậy địa vị cũng tuyệt đối cao, chỉ dưới Tín Sử Thánh Quân. Trong nhiều trường hợp Tín Sử Thánh Quân vắng mặt, Thánh Sử này cũng có thể ra mặt thay Tín Sử Thánh Quân ra quyết định.
Lý Thần Quân về cơ bản địa vị vẫn cao hơn Thánh Sử này một bậc, thế nhưng Thánh Sử là người do Nhân Vương trực tiếp phái đến, cho nên hắn vẫn giữ thái độ cung kính.
Trung niên nhân gật gật đầu nói:
« Tín Sử Thánh Quân chớ hoảng sợ, bọn cuồng nữ này nhất định phải bị nghiêm trị. Lần này bọn chúng nhất định không thể thoát khỏi tay ta, ta phải tra ra bí mật trên người bọn chúng bẩm báo Nhân Vương! »
Lý Thần Quân cũng vội tiếp lời:
« Lần trước phụ vương để vụt mất bọn chúng khỏi tay, đó là vì không có năng lực. Thiết nghĩ Thánh Sử mạnh như vậy, lần này có thể sưu hồn bọn chúng trực tiếp tra hỏi! »
Trung niên nhân cũng tấm tắc mà nói:
« Cái này dĩ nhiên, lão phu dưới Tiên Nhân thật sự không ngại kẻ nào! »
« Ha ha, cuồng vọng, cuồng vọng! Lão già thối, cho dù ngươi có cường ngạnh thế nào cũng không thể chống lại Sư Tôn. Còn nói có thể sánh với Tiên Nhân, thật không biết nhục nhã! »
« Sư Tôn? Các ngươi luôn mồm mở miệng nói Sư Tôn này Sư Tôn nọ. Ha ha, rốt cục khoa môi múa mép thật giỏi, vậy nói như các ngươi, hẳn là Sư Tôn các ngươi thật là Tiên Nhân đi! »
Trung niên lắc đầu vuốt râu mà cười, cảm thấy mọi chuyện thật sự là hoang đường. Nhân Giới xuất hiện Tiên Nhân mà không thấy xuất hiện thông đạo Tiên Giới đánh động, việc này hóa chẳng khác là điều nằm si nói mộng, thật sự không chút thực tế.
Căn bản một lực lượng chỉnh thể mạnh như Tiên Nhân, ngoài Biển cả thế lực mới có thể xuất hiện. Tại Nhân Giới đại địa, không có thứ gì có thể hấp dẫn một Tiên Nhân xuất hiện ở đây. Loại chuyện này trong mắt trung niên thật không có khả năng.
Chỉ thấy tiếng cười thất thanh của đám nữ nhân vang lên càng rộn. Khuôn mặt ngày càng hạ sắc của bọn chúng vẫn không hề thay đổi thói cuồng ngạo, căn bản vẫn còn tồn tại một tia hy vọng trên khuôn mặt mỗi nữ nhân kia.
« Thất phu, thất phu, giờ chết của ngươi đến rồi. Sư Tôn sắp sửa tới đây, ngươi chuẩn bị hứng chịu cơn thịnh nộ của người đi! »
« Hừ, cuồng nữ to gan, còn dám uy hiếp bổn Thánh Sử! Được, hôm nay coi như lấy máu các ngươi tế huyết Thánh Chiến đạo đi! »
Lý Thần Quân vội vã can ngăn:
« Thánh Sử, ngài tuyệt đối không thể, mệnh lệnh của Nhân Vương là phải từ trên người mấy ả khai thác ra bí mật! »
Trung niên chẳng thèm đoái hoài mà gạt đi:
« Không giết chúng sao thỏa nỗi thống hận của lão phu? Ta phải cho bọn chúng thấy cái gì mới chính là đối thủ của ta chỉ là Tiên Nhân! Về phần Nhân Vương trách phạt, Thánh Quân ngài chớ lo lắng, mọi chuyện lão phu tự làm tự chịu! »
Trung niên nói đến đây khiến đám nữ nhân rung động, không ngờ bọn họ lại triệt để kích phát tức giận. Chỉ sợ Sư Tôn kia của mấy ả không kịp xuất hiện, tất cả đều làm ma không đầu. Bọn ả hành sự có chút quá lỗ mãng vội vàng, nghĩ lại tất cả đều cảm thấy hối hận.
Trung niên kia gầm lên:
« Chết đi! »
Không trung xuất hiện một thanh cự kiếm vàng kim bổ xuống.
Thánh Chiến Quân Đoàn thấy trung niên xuất thủ, liền vội buông trận pháp lui lại phía sau.
Thoát khỏi vây khốn đám nữ nhân chốc lát cảm thấy kinh hỉ, nhưng lát sau lại sợ hãi tột độ. Cự kiếm kia đánh xuống thật sự khủng bố, đem toàn bộ không gian xung quanh trực tiếp giam cầm như lao tù, áp bách xuống vô cùng khó chịu. So với bị trận pháp kia vây khốn còn thống khổ gấp vạn lần.
Căn bản với lực áp bách trận pháp bọn ả còn có thể chống đỡ, nhưng với áp lực từ cự kiếm này bọn ả căn bản không hề có lực hoàn thủ, chỉ trơ mắt nhìn luồng kiếm khí đang lao tới. Tính mạng chớp mắt đều có thể mất đi nhanh chóng.
Kiếm khí khủng bố bực này, trừ phi chỉ có Tiên Nhân mới có thể làm ra, hơn nữa còn là Tiên Nhân cấp bậc phi thường cường đại.
Đến lúc này bọn ả mới biết lời trung niên nhân nói thật sự không hề khoa trương. Lúc này suy nghĩ lại cả đám nữ nhân đều âm thầm hối hận đã chọc giận trung niên nhân. Với sức mạnh khủng bố như vậy, cho dù Sư Tôn có mặt ở đây cũng khó mà sinh ra ngạnh kháng.
Mọi chuyện chỉ diễn ra trong chớm mắt, từ coi thường khinh khỉnh, rồi đến ngạc nhiên sợ hãi, tất cả chỉ trong một cái chớp mắt diễn ra.
Tuyệt vọng dâng trào, đám nữ nhân kia lúc này chỉ chờ đợi cái chết.
« Ầm! »
« Ầm!! »
« Ầm!!! »
Liên tiếp ba tiếng trầm đục vang lên, cự kiếm kia bổ xuống không ngờ không hề hao tổn bất cứ lông tóc nào của đám nữ nhân. Chỉ thấy sắc mặt mỗi một nữ nhân đang từ tuyệt vọng dần xuất hiện kinh hỉ tột độ, hét lớn:
« Sư Tôn! »
Đám nữ nhân kia trực tiếp hoan hỉ, nhao nhao kêu lên, lực lượng áp bách quanh thân tùy thời biến mất.
Trung niên nhân lúc này cũng trợn tròn mắt kinh ngạc:
« Không thể nào! »
« Hừ, lực lượng thật mạnh, không ngờ Nhân Giới cũng có thể xuất hiện nhân vật như ngươi, bất quá đã dám đối đầu với Phần Thiên Kiếm Phái, cái mạng nhỏ của cũng không nên còn nữa rồi »
Giọng nói lanh lảnh vang lên, thân ảnh yểu điệu vưu vật xuất hiện lăng không. Quanh thân không ngừng có tinh linh lưu động.
« Tinh Linh hộ thể? »
« ...Tiên Nhân! »
Trung niên thất sắc kêu lên, cự kiếm trên không trung cũng chớp mắt rung động.
Một khuôn mặt âm hiểm cũng lặng lẽ từ sau lưng nữ tử kia bước ra, Lý Thần Quân trực tiếp kêu gào thống hận:
« Là... Phi... Mạnh... An!!! »
← Ch. 115 | Ch. 117 → |