← Ch.096 | Ch.098 → |
« A a a... NGỤ XÍCH!!! ».
Ngụ Đa Ma Tôn hai khóe mắt căng phồng, răng cắn chặt hét lên một tiếng rít dài. Thân thể chùn xuống, thần kinh căng cứng cố gắng chống đỡ từng đợt công kích như vũ bão của Kim Nam.
Mắt thấy không thể chần chừ, Ngụ Xích cũng lập tức tế xuất pháp bảo thuấn di lao tới.
"Vù!".
Khúc xương trắng nhởn của Ngụ Xích lúc này đã to hơn mấy lần, liên tục phun ra chấm đỏ li ti hướng đại não Kim Nam đánh tới.
"Hử?".
Kim Nam hai mắt nheo lại, nếu là một Ma Tôn hắn có thể dễ dàng áp chế, nhưng nếu là hai Ma Tôn thì mọi chuyện sẽ hoàn toàn khác hẳn. Sẽ phải lui, thế nhưng hắn sẽ không lui một cách dễ dàng. Hít một hơi thật sâu, hai mắt Kim Nam nheo lại cực độ, trong lòng bàn tay từ lúc nào đã xuất hiện một chấm sáng màu xanh nhạt. Là Băng Tâm Thần Ngọc.
Chính là Băng Tâm thần Ngọc hắn vẫn còn lưu lại nửa viên trước đây, thứ này không chỉ khiến hắn thu hồi lại toàn bộ kí ức, mà còn khiến hắn đột phá tu vi lên đến nội khí tầng năm trung kì. Đây chính là tiền vốn lớn nhất khiến hắn dám đặt cược liều một lần, mang gần như toàn bộ cư dân Thạch Thất thành đến Huyết Hải đánh nhau một trận. Bây giờ bị hai Ma Tôn ép phải dùng thứ này có chút không muốn nhưng cũng không còn cách nào. Vốn hắn muốn sử dụng nó để có thể cầm cự được với cấp bậc Ma Đế, thế nhưng không ngờ Ma Tôn lại khó chơi đến như vậy, dồn toàn lực mới có thể áp chế một tên, hiện giờ bị hai tên vây công, vốn không thể hoàn thủ, đành phải sử dụng.
Miệng há một ngụm lớn Kim Nam trực tiếp phục dụng nửa khỏa Băng Tâm Thần Ngọc còn lại trong tay. Nội khí hao phí hiện tại có cơ hội hồi phục, Băng Tâm Thần Ngọc lần trước không chỉ khiến hắn tăng tiến tu vi, mà nội khí của hắn cũng sung mãn đến mức thừa thãi. Hiện tại hắn đã có kế hoạch, trước hết hồi phục được nội khí thì phải nhanh tay hạ sát một tên Ma Tôn trước. Chưa nói đến tu vi hắn liệu có thể tăng thêm được hay không, nhưng chỉ cần có thể hồi phục được đầy đủ nội khí đối với hắn xem như đã là quá tốt rồi.
Từng luồng khí lạnh bốc lên khiến kinh mạch Kim Nam run lên đau đớn, đây chính là dấu hiệu của cường bạo đột phá tu vi, không biết lần này tu vi hắn sẽ tăng đến cấp bậc nào, lần thứ hai đột phá tu vi chắc chắn sẽ không tăng liền được hai cấp như lần đầu, thế nhưng ít nhất cũng phải khiến hắn đột phá đến nội khí tầng sáu sơ kì. Nếu thực sự đột phá được đến mức như vậy hắn sẽ không còn phải sợ hai Ma Tôn này nữa, hơn nữa lúc đó nội khí của hắn rất dồi dào, có thể sẽ kích phát được bát đại pháp kĩ hình thành đệ cửu công kích cường bạo nhất kia. Khi đó sợ rằng Ma Đế e rằng cũng không phải đối thủ của hắn.
"Tiểu tử này định làm gì??".
Ngụ Xích hơi khựng lại ngạc nhiên, hắn cường bạo công kích Kim Nam bao nhiêu lần đều không thể phá hỏng lớp công kích phía bên ngoài. Hiện tại đối phương có thể phản công, vậy mà lại dừng lại, chuyện này tuyệt đối khúc mắc. Ngụ Xích không như Ngụ Đa, chuyện lỗ mãng hắn tuyệt đối không làm. Trong khi Ngụ Xích đơ người như vậy thì Ngụ Đa liền tỏ ra mừng rỡ khi nhìn thấy Kim Nam bất động, đối với hắn đây là cơ hội, lập tức, thuấn di kích phát, liều một kích cầm pháp bảo toàn lực bổ tới, bỏ qua luôn cả phòng thủ để đạt được công kích mạnh nhất. Ngụ Đa muốn dùng một kích này đánh chết Kim Nam, hắn đã quá tức giận nên muốn đánh cược.
"Xịch, xịch.. Rặc!!!".
"Hừ, MUỐN CHẾT??".
Đúng lúc này hai mắt Kim Nam đang nhắm nghiền lập tức mở to hét lớn một tiếng hung bạo.
Cường bạo một dòng khí lưu vô hình bắn ra, không gian lập tức co giật. Địa Xích Ma Tôn Ngụ Đa giữ nguyên khuôn mặt hưng phấn bất động trên không trung, một dòng máu đỏ từ khóe miệng chảy ra từ từ. Thân thể Địa Xích Ma Tôn như vậy mà bắt đầu xuất hiện sự nứt vỡ.
"Không thể nào!!".
Đồng Nhữ Ma Tôn Ngụ Xích giật mình kinh hãi, chuyện trước mắt quả thật không thể tin nổi. Nhân loại kia chớp mắt một cái đã thay đổi, tu vi tăng tiến điên cuồng mắt thường có thể thấy được. Địa Xích Ma Tôn hung danh thiên cổ, không ngờ lại chết một cách dễ dàng đến vậy.
"Nội khí tầng năm hậu kì, nội khí tầng sáu sơ kì!!".
"Oanh!!".
Khí lưu cuồng bạo xoay tròn, thân thể giữa không trung phiêu giật kia lúc này đang không ngừng co rút, năng lượng tinh chuẩn dồn nén đến cực hạn, khiến cho không trung lúc này một màu u ám lại như xuất hiện một mặt trời.
"NGƯƠI MUỐN THẦN PHỤC TA, HAY MUỐN CẢN ĐẠO CỦA TA??".
Một giọng nói vang vọng thiên cổ như thần nhân, một âm thanh cổ kim như đến từ quá khứ rất xa xôi khiến hết thảy mọi sinh vật đều cảm thấy như bị lạc lối. Đồng Nhữ Ma Tôn hung danh lan tràn vậy mà trong thoáng chốc cũng xuất hiện tình trạng này. Người kia như đã hóa thần, hết thảy đều phải tôn kính, tu vi không cao nhưng đã có khí thế trấn nhiếp thế gian.
"Tiểu tử, không tồi!! Ngươi đã đặt chân được vào cảnh giới Bán Thần!!!".
Lúc này một giọng nói ông ông không kém khí thế cũng vang lên, tuy nhiên có phần nhẹ nhàng hơn.
"Kim Quy đại thần!!".
Thân mình Kim Nam sáng rực, khuôn mặt lúc này như bạch ngọc rạng rỡ nghe thấy giọng nói kia cũng không khỏi nheo mày mừng rỡ.
Chân chính bước vào cảnh giới nội khí tầng sáu đã khiến Kim Nam sung sướng, thế nhưng điều khiến hắn phấn khích hơn cả lại chính là cảm giác thân thể lúc này, hắn cảm thấy như hết thảy thế gian đều thần phục hắn, hết thảy thế gian hắn đều có thể một phần nắm giữ. Cảm giác này thật sự khiến hắn si mê, si mê như không muốn dứt ra, mọi thứ đều đặt dưới chân, thực lực có hạn nhưng tâm lực khí lưu thì là vô hạn.
"Tiểu tử, ngươi đã tự đặt mình vào nước cờ khó đến như vậy! Xem ra lần này bổn thần không ra tay không được nữa rồi! Tiểu tử ngươi cũng thật là có gan lớn lắm, ngay cả Quỷ Thánh có mặt ở đây cũng lớn mật dây vào, ta phục ngươi rồi. Xem ra người có vận mệnh Nhân đạo như ngươi ta quả thật không thể nắm giữ a!".
"Thần Kim Quy muốn ra tay rồi!".
Kim Nam lúc này càng mừng rỡ hơn, muốn lão đầu rùa già này xuất thủ xem như là chuyện không tưởng, lần này không ngờ chân chính bước vào cảnh giới Bán Thần lại thực sự kích động được lão ta.
"Tiểu tử ngươi đừng có tưởng bở! Lần này không phải là vì ngươi tự đâm đầu vào hung hiểm nên ta mới giúp ngươi, mà vì chính ngươi đột phá đến Bán Thần cảnh giới sẽ khó bảo toàn được tính mạng nên bổn thần mới phải ra tay!".
"Tại hạ không hiểu??".
"Thần cảnh giới là cảnh giới không tưởng được, kẻ cảm nhận được cảnh giới này không có được mấy người, ngoài cường bạo đột phá được đến Chí Tôn mới có thể sánh ngang, thì cơ hồ như Thánh cấp cảnh giới cũng không phải đối thủ. Chính vì vậy khi ngươi đột phá đến Bán Thần, có nguy cơ trở thành Thần, sẽ là uy hiếp rất lớn cho Quỷ Thánh, một cái bọc trứng hung hiểm như vậy nhất định hắn ta sẽ dồn toàn lực mà diệt trừ ngươi!!".
"Ha ha, vậy thì không phải đơn giản rồi sao, nếu Thần cảnh giới mạnh đến như vậy thì ngài trực tiếp loại bỏ được Quỷ Thánh rồi, như vậy tam giới có thể có cơ hội thống nhất, không còn sinh linh đồ thán nữa, hà cớ chi bấy lâu nay làm khó tại hạ!!".
"Bản tính thật ngu ngốc! Bổn thần nếu có thực lực như vậy thì cần bồi dưỡng ngươi làm cái gì!"
"Vậy là tại sao?".
"Bổn thần bấy lâu nay bị thiên địa tiễu trừ, sống từ Thái Cổ đến giờ, tín ngưỡng không được bù đắp nên cũng đã sớm suy yếu đi nhiều rồi, mặc dù thực lực vẫn còn mạnh, nhưng chân chính mà nói ra đã không còn xứng đáng tự xưng là Thần. Chỉ khi tứ linh hợp nhất, bổn Thần mới có thể trở về thời kì hoàng kim, lúc đó Tam giới mới có hi vọng! Không cần nói nhiều nữa, hiện tại ta sắp hiện ra bản thể, ngươi mau chóng lui xa ra một chút, ta sẽ cầm chân Quỷ Thánh giúp ngươi trở về Nhân Giới, sau này vận mệnh là do ngươi vẽ ra, bổn thần cũng không còn tâm lực mà chỉ điểm cho ngươi!!".
"Hừ ta không tin!!".
Đồng Nhữ Ma Tôn Ngụ Xích lúc này như hóa điên, cảm nhận thân thể sáng chói kia đang áp chế mình, hai giọng nói vang lên qua lại cũng khiến hắn thật khó chịu. Ánh mắt căng phồng rực lửa nhìn cái thân thể sáng chói tu vi yếu ớt kia, hắn không tin một hung danh Ma Tôn lại bị trấn áp bởi một kẻ có tu vi nhỏ bé hơn.
"CẢN ĐẠO CỦA TA CHÍNH LÀ PHẢI CHẾT!!".
Kim Nam lúc này lại vang lên giọng nói thần nhân hướng về phía Đồng Nhữ Ma Tôn như để cảnh cáo khi hắn đang chuẩn bị manh động.
« Bớt làm trò đi!! ».
Khúc xương trắng nhởn lúc này bỗng chốc chuyển màu đen như vũ trụ bạo liệt, muốn thôn phệ mà đánh tới. Đồng Nhữ Ma Tôn Ngụ Xích bản tính trầm ổn vậy mà đối mặt với khí thế thần nhân cũng lâm vào cuồng loạn.
Bỗng lúc này bầu trời tối sầm, mọi ánh sáng đều bị che khuất bởi một vật to lớn đến rợn người, giữa màn đêm đó chỉ có ánh sáng từ thân thể Kim Nam là trở nên rực rỡ. Bạch ngọc nhân lúc này mắt cười dạng rỡ, chớp mắt một cái đã biến mất, để lại cho Đồng Nhữ Ma Tôn Ngụ Xích đang cuồng loạn cũng trở nên sợ hãi.
Hắn sợ hãi không phải vì Kim Nam biến mất, hắn sợ hãi vì thứ mà hắn đang được chứng kiến. Quét hết tầm mắt bầu trời như đang sụp đổ, một bầu trời cứng rắn đang đè xuống mặt đất mà nén. Nhất loạt tộc nhân Ma Quỷ đều náo loạn sợ hãi, thứ mà chúng phải đối mặt dốt cục là thứ gì mà lại khủng bố đến như vậy. Có thể che khuất bầu trời một giới, có thể sinh ra uy áp đến muốn nổ tung đại não.
« MA TỘC BỔN TÍNH HUNG TÀN, VỐN KHÔNG NÊN TỒN TẠI, HÔM NAY BỔN THẦN THAY THIÊN MÀ DIỆT TRỪ!! ».
Cái thứ to lớn nhìn không hết tầm mắt kia vậy mà lúc này lại cất giọng nói, một khối lớn đến mấy trăm vạn dặm núi lúc này ấn xuống, nếu nhìn kĩ có thể thấy nó rất giống hình một cái móng. Cái thứ kia tuy to lớn, nhưng không hề chậm chạp, mà nó nhanh đến mức không tưởng. Đồng Nhữ Ma Tôn một đời hùng cường gặp phải thứ này cũng phải ôm hận mà chết, vật chưa đến thân thể đã bị ép thành khói trắng.
Hít một hơi dài Kim Nam cũng không khỏi lắc đầu sợ hãi, thật không ngờ thần Kim Quy đã từng cảnh báo hắn là bổn thể của ông ta rất lớn, nhưng hắn vẫn không thể chấp nhận được là nó lại lớn đến mức này. Quét hết thần thức của hắn cũng không thể nhìn thấy toàn bộ, một thứ như vậy nếu hiển hiện ở Nhân giới thì chỉ cẩn một cái dẫm đạp có thể hủy diệt một quốc gia chứ chẳng đùa.
« Tiểu tử, ngươi còn chần chừ đấy làm gì, mau xuyên giới, bổn thể của ta không giữ được lâu! ».
Lúc này một luồng thần thức khác truyền tới nhắc nhở, là của thần Kim Quy khiến Kim Nam như tỉnh mộng. Mặt bạch ngọc sáng rỡ lúc này cũng không khỏi nhéo mày.
« Đã đến lúc cảm nhận lại nó rồi! »
« Đệ cửu thức, XUYÊN KHÔNG! ».
Bạch ngọc nhân lúc này lần lượt đánh ra từng luồng lực lượng cuồng bạo, lần lượt từng dòng công pháp sáng rỡ hình thành, bạch ngọc nhân thao túng nó như thao túng một dòng sống, uốn lượng mịn màng mà ẩn chứa cả sự giữ dội. Đây là lần thứ hai hắn thi triển đệ cửu thức, lần này cũng tuyệt không giống lần đầu tiên, lực lượng hắn đã bạo tăng, Tín Ngưỡng lực cũng hùng hậu gấp nhiều lần, đệ cửu thức lần này chỉ sợ không tưởng tượng nổi.
← Ch. 096 | Ch. 098 → |