← Ch.123 | Ch.125 → |
Thấy trời sắp sáng, Lâm Vân liền xuống xe Lửa, đi tới một vùng rừng núi. Phỏng chừng chỗ này đã cách thành phố Phụng Tân vài trăm km. Lâm Vân đi vào trong khu rừng, tìm một dòng suối nhỏ, lau sạch vết bẩn trên người, rồi mặc lên bộ quần áo vừa mới mua kia.
Hiện tại trên cơ bản đã thoát khỏi phạm vi truy lùng của Lý gia. Việc đầu tiên là lấp đấy cái bụng đã. Kế tiếp là tìm một chỗ để tu luyện. Không tới một cấp độ nào đó, tuyệt đối không nên xuất hiện trước mặt Lý gia. Không biết những thứ mình lưu lại kia, Cam Dao đã gửi cho Hàn Vũ Tích chưa. Địa chỉ thì mình đã ghi ở trên bức thư rồi.
Ăn hết bốn gói mì ăn liền, mới miễn cưỡng ăn no. Số mì còn lại thì cần để dành để lúc tu luyện dùng, nên cũng không dám ăn một lần quá nhiều. Lần này chưa hình thành Tinh Hồn, thì tuyệt đối sẽ không đi ra ngoài. Chỉ vì thực lực yếu nên mới bị mấy con chó điên kia bắt nạt.
Từ lúc mình hình thành Tinh Vân, vẫn không ngừng tu luyện mấy tháng trời. Tuy Tinh Vân bị tổn thương, nhưng Lâm Vân đoán chừng chỉ cần an tâm tu luyện ở đây, một tháng là có thể hình thành Tinh Hồn.
Còn việc tại sao mỗi lần bị thương, hắn lại khó hồi phục Tinh Vân như cũ, Lâm Vân cũng từng lo lắng qua. Phỏng chừng bởi vì khi mình thành Tinh Vân, do linh khí không đủ mà tạo thành. Chỉ cần tìm được một nơi có linh khí sung túc, hẳn là có thể tu thành Tinh Vân hoàn chỉnh.
Vị trí hiện tại của mình, dựa theo cái bản đồ đã nhìn từ trước, thì có lẽ thuộc vùng núi Tân Bắc. Đi xa hơn về phía bắc 200km, là có thể đi ra vùng núi này. Còn đi về phía tây 300km là có thể trực tiếp đi vào dãy núi Vân Quý. Dãy núi Vân Quý chạy dài gần nửa Hoa quốc. Núi ở đó chẳng những cao lớn, mà còn có rất nhiều khu rừng nguyên sinh.
Sau khi xác định vị trí của mình, hắn quyết định đi bộ vào buổi tối, ban ngày thì tu luyện. Hiện tại trạng thái của hắn xác thực không được tốt. Tinh Vân chẳng những không có hình thành hoàn toàn, mà trên người còn có nhiều vết thương cũ chưa lành.
Còn có môt nguyên nhân chính là linh khí ở Địa Cầu rất mỏng manh. May ra chỉ có ở những khu vực rừng nguyên sinh, linh khí mới tập trung nhiều một chút. Ở những khu rừng nằm phía sâu, đôi khi có thể gặp được những linh mạch nhỏ. Những linh mạch nhỏ này chính là thứ mà Lâm Vân khao khát nhất hiện tại. Một khi có trong tay linh mạch, như vậy lực lượng Tinh Vân của mình rất nhanh được khôi phục. Thậm chí ngay cả việc hình thành Tinh Hồn cũng không cần phải thời gian lâu như vậy. Cho nên, hắn muốn đi vào dãy núi Vân Quý để tu luyện. Linh khi chỗ đó hẳn là không kém.
Tu luyện cả một ngày, thương thế của Lâm Vân đã tốt hơn nhiều. Lực lượng Tinh Vân cũng dần dần hồi phục một ít. Nhưng bởi vì trước đây bị thương nặng, lại tổn hại tới căn cơ, cho nến không chỉ nói là khôi phục như cũ, cho dù khôi phục được một nửa cũng là khó khăn. Tới buổi tối, Lâm Vân trực tiếp dựng một chỗ ngủ trong rừng, rồi tùy tiện ngủ một đêm.
Trải qua một ngày một đêm nghỉ ngơi và hồi phục, tuy lực lượng Tinh Vân còn chưa có hồi phục, nhưng trạng thái hiện giờ cũng không tệ lắm. Ngày hôm sau thì bắt đầu hành trình đi bộ tới dãy núi Vân Quý.
Tốc độ của Lâm Vân rất nhanh. Bởi trên người hắn cũng chỉ có vài gói mỳ ăn liền, không có đồ vật gì khác. Năm ngày sau, Lâm Vân đã đi vào dãy núi Vân Quý. Hơn nữa, thương thế trên người đã hoàn toàn hồi phục. Nhưng đi một đoạn đường dài như vậy rồi, vẫn không phát hiện ra một linh mạch nào. Hắn còn đang trông chờ nó để phục hồi lực lượng Tinh Vân và hình thành Tinh Hồn.
Nhưng nghĩ tới vấn đề này cũng không phải là một sớm một chiều, tâm tình của Lâm Vân liền trở nên bình thản. Chỉ là thời gian tu luyện giảm bớt một ít. Cả ngày ăn mỳ ăn liền cũng có chút chán ngấy, mà số mỳ còn lại cũng không nhiều lắm. Hôm nay, Lâm Vân quyết định tìm vài món ăn thôn quê. Dù sao chỗ này đã là dãy núi Vân Quý, rất ít người tới nơi này, nên không cần lo lắng có người gán tội phá hoại sinh thái. Vẫn nên ăn no mới có sức để tu luyện.
Thỏ hoang trong núi tương đối nhiều. Lâm Vân không mất chút khí lực nào đã bắt được một con thỏ hoang to mọng. Tìm tới một dòng suối nhỏ rồi làm sạch con thỏ. Tuy con dao mua ở quán vỉa hè này không phải là sắc, nhưng với Lâm Vân, như thế là đủ. Đốt lửa, dùng gia vị trong gói mỳ tôm, vừa nướng vừa vẩy lên thịt thỏ. Rất nhanh, mùi thịt thỏ đã bay lên thơm phưng phức.
Mới hơn một tiếng, thịt thỏ đã được Lâm Vân nướng chín. Tuy còn có thể nướng thêm một lúc, nhưng Lâm Vân đã không chờ được nữa rồi. Mười phút sau, cả con thỏ đã bị Lâm Vân chén sạch.
Ăn xong thịt thỏ, Lâm Vân thỏa mãn sờ lên bụng. Quyết định tới một chỗ có thể che mưa quanh đây, tìm chỗ tu luyện. Không hình thành Tinh Hồn tuyệt đối không ra.
Lâm Vân vừa mới đứng lên, thì thấy một cái bóng đang di chuyển trong rừng cây. Lâm Vân nghĩ thầm, nơi này là núi non hoang dã, vì sao còn có người ở đây? Hắn không chút do dự lập tức đuổi theo. Tốc độ của Lâm Vân rất nhanh, nhưng cái bóng phía trước cũng vô cùng linh hoạt.
Dồn theo một lúc, Lâm Vân mới nhận ra cái bóng này là một loại động vật nào đó, liền mất đi hứng thú đuổi theo. Con vật này lảng vảng chỗ hắn chắc là do bị mùi thịt thỏ hấp dẫn.
Đột nhiên, một cảm giác sảng khoái ập đến. Đã lâu không có cảm giác thoải mái như vậy. Là linh khí? Không ngờ chỗ này lại có nhiều linh khí như vậy? Vì sao ở chỗ khác lại không có?
Lâm Vân cẩn thận tìm tòi xung quanh, mới phát hiện ra một chỗ có linh mạch rất nhỏ. Linh mạch nằm ở dưới một gốc cây tùng lớn. Thật sự là vô tâm trồng liễu, liễu ra hoa a. Mấy ngày hôm trước mình còn vất vả tìm kiếm, vậy mà hôm nay không mất công sức gì đã tìm thấy một linh mạch.
Nếu dãy núi Vân Quý này có nhiều linh mạch loại nhỏ như vậy, thì xem ra mình không cần phải tìm chỗ tu luyện làm gì. Chỉ cần không ngừng tìm kiếm các linh mạch như vậy là được. Chỉ là linh mạch này vẫn còn quá nhỏ.
Chỗ linh mạch này qua một thời gian cũng sẽ biến mất. nên Lâm Vân không hề do dự, ngồi xuống dưới gốc cây tùng, bắt đầu tu luyện. Loại linh mạch tí xíu này tùy lúc cũng có thể biến mất. Nếu mình không nắm chặt thời gian hấp thụ linh khí, đợi cho linh mạch biến mất thì hối hận cũng không kịp.
Tu luyện mãi cho tới hửng đông ngày hôm sau, Lâm Vân mới hấp thu hết chỗ linh mạch kia. Thương thế trên người cơ hồ đã quét sạch. Lực lượng Tinh Vân cũng khôi phục đến bảy tám phần. Trong lòng hắn không khỏi mửng rỡ. Xem ra nguyên nhân khiến Tinh Vân của mình khó hồi phục quả nhiên là do thiếu linh khí. Từ nay về sau chỉ cần tìm một linh mạch để tu luyện là được rồi.
Nửa tháng sau, Lâm Vân không hề đi đâu, chỉ loanh quanh ở trong rừng núi hoang vu tìm kiếm linh mạch. Đói thì lấy quả dại hoặc bắt vài động vật nhỏ nướng ăn. Cuộc sống cũng là tiêu diêu tự tại.
Tuy không có nhiều linh mạch lắm, nhưng cũng tìm đươc ba chỗ. Lực lượng Tinh Vân đã sớm khôi phục như cũ. Việc hình thành Tinh Hồn cũng vô cùng thuận lợi. Với tốc độ như vậy, có lẽ không cần thời gian một tháng, hắn có thể triệt để hình thành Tinh Hồn.
Gần một tháng sống dã ngoại, bộ y phục trên người Lâm Vân đã rách rưới không chịu nổi. Tóc tai lộn xộn, thoạt nhìn giống như kẻ điên. Nhưng dù vậy, tâm tình của hắn vẫn không sai. Một tháng này chính là thời gian tu luyện nhanh nhất từ khi hắn tới Địa Cầu.
Một người sống một mình bên trong rừng núi hoang dã rất không an toàn, phỏng chừng chỉ cần một tháng, thì cái mệnh đã sớm vứt trong này. Đương nhiên đây là đối với người bình thường, đối với Lâm Vân mà nói, cuộc sống ở đây rất thoải mái.
Chỗ khu vực này cơ hồ chính là khu vực rừng nguyên sinh. Chẳng những có sài lang xuất hiện, còn có hổ báo, những động vật ăn thịt hung dữ gì đó. Thậm chí, hắn còn mấy lần gặp qua gấu đen. Nhưng Lâm Vân chả quan tâm mấy con động ật này. Hầu như chúng không có gì nguy hiểm với hắn. Mà những động vật này cũng không dám tới khiêu khích Lâm Vân. Có lẽ bởi đấy là trực giác của chúng. Bọn chúng cảm giác được con vật đứng được bằng hai chân này không phải là dễ trêu. Nếu bọn chúng đã không chủ động khiêu khích Lâm Vân, Lâm Vân đương nhiên cũng không tùy tiện giết bọn chúng. Bởi vì dù giết cũng ăn không hết, cần gì phí phạm như vậy
Không nói những động vật hung dữ này, ngay cả rắn độc cũng nhiều vô số kể. Rất nhiều loại rắn độc mà Lâm Vân chưa từng găp qua. Tuy nhiên chất độc của chúng hầu như không có tác dụng gì với Lâm Vân. Hiện tại Tinh Hồn của hắn đã được hình thành một nửa, hắn có thể nhẹ nhàng bức chất độc ra ngoài cơ thể.
Huống chi, hắn còn là một nhà thực vật học. Linh thảo và dược liệu bên trong dãy núi này cũng nhiều không kể xiết. Nhưng Lâm Vân còn chưa có tính toán hái chúng. Một khi hắn ngưng tụ thành một sao, hắn mới lấy thảo dược này để chế tạo ra đan dược, dùng để tăng tốc độ tu luyện.
Linh mạch càng ngày càng khó tìm. Lâm Vân đã liên tục tìm suốt một tuần lễ, nhưng còn chưa phát hiện ra linh mạch mới. Rơi vào đường cùng, hắn chỉ đành phải đi sâu hơn vào trong rừng để tìm kiếm.
- Ngao...
Vừa mới đi đươc chưa lâu, Lâm Vân rõ ràng gặp phải hai con sói rất lớn. Bên trái là một con sói đen, bên phải là một con sói xám. Lâm Vân vừa đi vừa tìm kiếm linh mạch, vậy mà không phát hiện ra ở đấy có hai con sói.
Đoạn đường hắn đang đứng này là một đoạn đường nhỏ do nhiều động vật đi qua đây mà hình thành. Còn ở hai bên là bụi cây hoặc là bụi gai. Do đường nhỏ, nên chỉ đủ cho môt người đi. Mà Lâm Vân đương nhiên không muốn lùi về sau nhường đường cho hai con sói này.
Vài ngày trước, Lâm Vân cũng đã gặp qua vài con sói, nhưng phần lớn bọn chúng vừa thấy Lâm Vân đều tránh đi chỗ khác. Bởi động vật có một loại giác quan thứ sau vô cùng linh mẫn, phỏng chừng bọn chúng biết Lâm Vân không phải dễ trêu chọc. Hơn nữa trong rừng còn có rát nhiều con mồi, nên không cần phải liều mạng chọc giận Lâm Vân. Nhưng hôm nay hai con sói chặn lại đường đi này của Lâm Vân, rõ ràng không có ý lùi bước.
- Ngao...
Con sói đen bên phải rống lên, lộ ra hàm răng trắng hếu, rõ ràng là muốn uy hiếp Lâm Vân. Lâm Vân âm thầm buồn cười, muốn đánh thì đánh, cần gì phải uy hiếp.
- Tránh ra, bằng không đừng trách ta không khách khí.
Lâm Vân quát lớn nói với hai con sói kia.
Con con sói đen bên phải có vẻ không nhịn được sự khiêu khích của Lâm Vân, liền lao về hướng Lâm Vân. Nếu là Lâm Vân lúc vừa mới vào dãy núi này, phỏng chừng có thể bị thương. Nhưng hiện tại, qua hơn một tháng tu luyện bằng linh mạch, tốc độ của hắn đã tăng lên rất nhiều, còn nhanh hơn con sói đen này vài phần. Nhoáng cái đã né sang một bên, con sói đen liền vồ hụt, rơi tới đằng sau của Lâm Vân.
Lâm Vân né một trảo này rồi đi tới phía sau con sói, dùng tốc độ cực nhanh bắt lấy chân sau của con sói đen rồi vung mạnh lên.
Sói đen lộ ra vẻ sợ hãi, nó tưởng rằng đã bị Lâm Vân ném đi ra xa. Không ngờ Lâm Vân lại lao tới trước mặt nó, con sói đen nhoáng cái ngã ở dưới chân của Lâm Vân. Lâm Vân giơ chân lên liền dẫm lên cổ sói đen. Sói đen nằm dưới chân không thể cử động.
- Ngao...
Con sói xám hú lên một tiếng, nó đã biết người trước mắt này rất lợi hại. Cho nên nó không như con sói đen lao lên, mà dùng hai mắt nhìn chằm chằm vào Lâm Vân, không có ý ly khai.
← Ch. 123 | Ch. 125 → |