← Ch.139 | Ch.141 → |
- Cậu muốn làm gì?
Người bán hàng thấy Lâm Vân vỗ bàn đứng lên, lập tức trừng mắt hỏi.
- Cơm này ăn không được, tôi trả lại.
Nói xong, Lâm Vân định rời đi.
- Không ăn cũng được, nhưng phải thanh toán đã.
Một tên nam tử to béo đi ra, vẻ bên ngoài thì cười nhưng trong lòng không cười nói. Sau khi nói xong thì nhìn nhìn Lâm Vân, liền biết hắn mới tơi nơi này lần đầu, phỏng chừng còn chưa biết sự lợi hại của quán cơm.
- Đừng mong là sẽ ăn chùa.
Nam tử ục ịch nói, giọng điệu rất âm hiểm.
Lúc này, người trong quán cơm đều nhìn sang. Thấy lại có hai người nam tử khỏe mạnh đi tới, đều không khỏi lo lắng cho Lâm Vân.
- Có quán cơm nào nấu ăn như các ngươi không? Đổ thức ăn thừa vào chảo rồi lấy cho người sau ăn? Các ngươi là heo à, nấu đồ ăn còn một tay lau mũi, một tay xới cơm. Nếu không phải ta nhìn thấy đây là một tiệm cơm, ta còn tưởng là một chuồng heo?
Lâm Vân lạnh lùng nhìn người bán hàng nói.
Nghe xong lời này của Lâm Vân, những người đang dùng cơm liền không dám ăn nữa. Lâm Vân nói chán ghét như vậy, ai còn có khẩu vị để ăn tiếp?
Họ đều bỏ chiếc đũa trong tay xuống, thậm chí có người còn muốn rời đi.
Nhìn thấy tình huống như vậy, nam tử ục ịch biến sắc. Việc này nếu truyền ra ngoài, vậy quán ăn của mình cũng đừng mong tiếp tục mở. Cho dù mình có quan hệ sau lưng, nhưng không ai tới dùng cơm thì còn kiếm được cái rắm tiền.
Nam tử ục ịch cũng không ngờ Lâm Vân có thể nhìn thấy chuyện trong phòng bếp, âm thầm suy nghĩ:" Không có khả năng a, dù mình đứng ở đây nhìn cũng chỉ thấy mơ hồ bóng lưng của mấy người đầu bếp. Tuyệt đối không nhìn ra đầu bếp đang làm gì"
Trong đầu lại nghĩ tới, chắc người sinh viên này đoán mò, mới biến sắc nói:
- Ngươi muốn tới gây sự phải không?
Lâm Vân cười lạnh một tiếng, chẳng muốn quan tâm tới tên béo này, trực tiếp xoay người rời đi.
Nam tử ục ích thấy Lâm Vân rõ ràng cuồng vọng như vậy, liền dùng ánh mắt ra hiệu cho hai nam tử to khỏe. Trong đó có một tên tiến lên muốn chộp bả vai của Lâm Vân.
Lâm Vân làm sao có thể để cho y chộp trung. Cũng không quay đầu lại, chỉ là tung một cước ra sau, người này ngã xuống đất rồi trượt dài tới cái bàn ở giữa. Rõ ràng không đụng phải khách hàng nào trong quán cơm.
Thấy bên này đánh nhau, những người ăn cơm vội vàng đứng lên rời khỏi chỗ ngồi. Tên nam tử béo còn chưa kịp phản ứng với thủ đoạn của Lâm Vân, y đã tức giận dùng tay muốn bắt lấy bả vai của Lâm Vân.
Lâm Vân càng không khách khí với người này, đá một cước trúng vào đầu gối của tên béo. Một tiếng cọt kẹt vang lên, chân của tên béo đã bị Lâm Vân đá chặt gãy.
Mà thực khách trong quán cơm đều đi ra ngoài, nhưng không có đi xa, mà vây lại xem náo nhiệt. Quán ăn này nằm ở khu vực khá phồn hoa, cũng là nguyên nhân vì sao sinh ý của quán tốt như vậy. Cho nên mới một lúc, quán ăn đã bị vây kín bởi những người muốn xem náo nhiệt.
Ở Yên Kinh có rất nhiều cảnh sát tuần tra, bên này Lâm Vân vừa mới đá gãy chân của tên béo, thì bên kia xe cảnh sát đã tới.
- Chuyện gì xảy ra?
Từ trong xe đi ra một tên cánh sát tuổi trung niên, thân hình gầy gò, sau lưng là một cảnh sát trẻ tuổi.
- Cảnh sát Lương, người này ăn cơm không trả tiền, còn dám đánh chủ quán và nhân viên của chúng tôi.
Một người nhân viên nữ lập tức đi tới đổi trắng thay đen kể lại.
Lúc người nhân viên nói chuyện. Lâm Vân rõ ràng trông thấy có mấy tên nhân viên cầm vũ khí đang định đi ra từ quán cơm, trông thấy xe cảnh sát, lại lùi về. Trong nội tâm âm thầm cười lạnh.
- Ngươi đi theo chúng ta về đồn nói chuyện.
Người trung niên nhìn thoáng qua Lâm Vân, lập tức nghiêm khắc nói.
Lâm Vân thấy tay cảnh sát chỉ gọi mỗi mình mình về xét hỏi, liền biết chủ quán cơm có quan hệ với tay cánh sát này. Tuy nhiên, hiện tại mình không thể động thủ với bọn họ được. Dù sao mục đích của mình vẫn chưa hoàn thành, không nên gây chuyện với cảnh sát.
- Đi thôi.
Lâm Vân vẻ mặt không biểu tình gì nhin cảnh sát trung niên. , ngữ khí nói chuyện cũng bình thản.
Thấy Lâm Vân không phản kháng, tay cảnh sát có chút thất vọng. Liếc qua tên béo nằm dưới mặt đất, hơi nhẹ gật đầu.
Xe cảnh sát mang theo Lâm Vân, rất nhanh rời đi. Người xung quanh biết chủ quán ăn này có thế lực đằng sau, nên đều lo lắng cho người thanh niên bị bắt đi kia.
- Lâm Vân?
Lưu Chính Văn đang đi với mấy người bạn học. Bởi vì chiều nay không có môn nào, mà y tới phòng của Lâm Vân thì không thấy người, nên muốn đi ra ngoài nhìn xem có phải Lâm Vân đang ở mấy cửa hàng gần trường mua đồ dùng hằng ngày không. Thì vừa vặn trông thấy Lâm Vân bị xe cảnh sát mang đi. Lưu Chính Văn nghe người xung quanh nghị luận, thì biết Lâm Vân đã chọc phiền toái.
Đồn cảnh sát cách trường học không xa, xe cảnh sát đi 10 phút là tới nơi. Tuy chỉ là đồn cảnh sát cấp phường, nhưng khá khang trang.
Nhìn thái độ của cảnh sát trung niên, Lâm Vân liền biết y sẽ giúp tên béo kia hả giận. Quả nhiên, y trực tiếp đưa Lâm Vân tới phòng thẩm vấn mà không cần phải ghi chép gì cả.
Tuy trong lòng rất căm tức, nhưng nếu cảnh sát ở đây còn chưa làm ra quyết định gì, Lâm Vân cũng đành phải chờ đợi. Hiện tại mà trở mặt, ở Yên Kinh mình lại không có người quen, chống đối cảnh sát chỉ khiến mình có chỗ hỏng không có chỗ lợi.
Đang lúc Lâm Vân bắt đầu không còn kiên nhẫn, thì có hai cánh sát đi vào. Trong đó một người chính là cảnh sát trung niên, mà được tên béo gọi là cảnh sát Lương. Còn người kia là một tay cánh sát trẻ.
- Kể lại quá trình và nguyên nhân vì sao cậu vô cớ ẩu đả chủ quán cơm và nhân viên ở đó. Chúng tôi sẽ ghi lại, sau đó cậu có thể rời đi.
Ngữ khí của tay cảnh sát trung niên rất ôn hòa, sau khi nói xong liền hướng về phía cảnh sát trẻ tuổi, gật đầu.
Lâm Vân nghe thấy vậy liền biết tên hỗn đản này muốn có cớ để thu thập mình. Tuy nhiên hắn lại không để ở trong lòng, chỉ đơn giản nói:
- Tôi chỉ phòng vệ mà thôi. Quán cơm kia đem thức ăn thừa cho khách ăn, lại còn động thủ trước, anh nói xem, tôi có nên đánh trả bọn họ không?
Tay cảnh sát Lương thấy Lâm Vân rõ ràng không kiêu ngạo, cũng không hèn mọn trả lời câu hỏi của y, không khỏi nhăn lông mày lại. Trong lòng y nghĩ, người này lúc đi tới đồn cảnh sát có vẻ rất phối hợp, mình còn tưởng là một kể sợ phiền phức. Vì sao bây giờ nói chuyện lại hùng hổ thế. Chẳng lẽ mình nhìn lầm rồi?
- Lương Tổ, anh xem?
Cảnh sát trẻ tuổi phỏng chừng cũng biết ý của tay cảnh sát trung niên, nên không biết phải ghi chép thế nào.
- Không phải nói dối, cứ thành thật khai thì báo cậu sẽ được thả ra sớm thôi. Tiểu Lý, cậu ghi chép những lời hắn nói, coi như là khẩu cung.
Tay cảnh sát trung niên không còn nói chuyện ôn hòa nữa, mà chuyển sang nghiêm khắc.
- Tôi nghĩ các anh chỉ là ghi chép lời tôi kể, chứ không phải thẩm vấn tôi. Chẳng nhẽ các anh nhớ lầm rồi sao?
Lâm Vân lạnh lùng nói.
- Hừ, xem ra cậu còn chưa rõ tình hình của mình thì phải. Nếu cậu đã không chịu phối hợp, vậy thì...Tiểu Lý, trói hắn lại.
Cảnh sát Lương đột nhiên quát lớn, ánh mắt đầy vẻ nghiêm khắc.
- Cái này, tổ trưởng Lương.
Cảnh sát trẻ tuổi họ Lý có vẻ khó khăn nhìn cảnh sát Lương.
- Cậu cứ trói hắn đi, chuyện khác do tôi phụ trách.
Tay cảnh sát Lương vốn tưởng Lâm Vân chỉ là một tên sợ phiền phức, không ngờ hiện tại thái độ của Lâm Vân lại chuyển biến như vậy, khiến y rất là tức giận.
Tay cảnh sát họ Lý đành phải cầm lấy còng số tám đi về hướng Lâm Vân nói:
- Vươn tay của câu ra, tôi sẽ không trói cậu lâu đâu. Chỉ cần tổ trưởng Lương hỏi xong, có thể mở ra.
Lâm Vân cười lạnh một tiếng nói:
- Ngươi nào tới nơi này ghi chép cũng phải trói lại sao?
- ...
Tay cảnh sát Lý nghẹn lời.
- Để tôi.
Tay cảnh sát Lương thấy Tiểu Lý sợ phiền phức, liền trực tiếp muốn bắt lấy tay của Lâm Vân. Nhưng Lâm Vân đã tránh đi.
- Cậu dám tránh cánh sát?
Tay cảnh sát Lương cũng không để ý, mà cầm lấy cái côn sắt đập tới.
Lâm Vân càng không khách khí, ngươi đã có chủ tâm bới móc, vậy thì đừng trách ta nhẫn tâm. Vung tay lên nắm lấy côn sắt, tay cảnh sát còn chưa phản ứng, Lâm Vân lại một cước đá bay tay cảnh sát trung niên văng đi ba mét, đập vào tường rồi trượt xuống.
Sắc mắt của tay cảnh sát Lương trở nên trắng bệch, ngón tay chỉ về phía Lâm Vân, nói năng lộn xộn:
- Cậu, cậu dám đánh lén cảnh sát.
- A, như vậy được gọi là đánh lén cảnh sát à?
Nói xong, Lâm Vân đi tới phía trước, lại dùng bàn chân dẵm lên mặt của tay cảnh sát Lương, hơi dùng sức, máu từ trong miệng y liền chảy ra.
Lâm Vân lại thêm một cước dẫm nát cổ tay vốn bất động của tay cảnh sát Lương. Cuối cùng là một cước đá văng tên cảnh sát này tới một góc tường khác. Sau đó lạnh lùng nhìn y nói:
- Cái này có phải cũng gọi là đánh lén cảnh sát?
Tay cảnh sát Lương bị Lâm Vân giẫ mđứt cổ tay, hiện tại đã không phải dùng ánh mắt tức giận nhìn Lâm Vân, mà là một ánh mắt sợ hãi. Trong lòng phát lạnh, muốn nói vài câu tỏ vẻ hối hận, nhưng rõ ràng lời tới bên miệng, lại không dám nói ra.
Tiểu Lý lúc này mới kịp phản ứng, khuôn mặt có chút sợ hãi nhìn Lâm Vân. Rõ ràng không biết làm thế nào cho phải. Y mới tốt nghiệp trường cảnh sát có mấy tháng, đến nơi này đi làm cũng không quá nửa năm, làm gì đã gặp những chuyện như vậy. Lại có người dám đánh ngã tổ trưởng cánh sát ở trong đồn, còn đánh không nhẹ. Y không dám nhìn Lâm Vân nữa, mà tranh thủ thời gian dùng bộ đàm gọi cho người khác.
- Cậu tên là tiểu Lý phải không, hy vọng từ nay về sau cậu không sẽ trở thành như tên cặn bã nằm góc tường này.
Lâm Vân nói xong, xoay người chuẩn bị rời đi. Tuy hắn sợ phiền toái, nhưng không có nghĩa là sợ một người hoặc bất kỳ một thế lực nào. Nếu bọn họ dám chủ động chọc vào hắn, hắn sẽ không buông tha.
Tuy nhiên, Lâm Vân vừa mới xoay người, đã có rất nhiều cảnh sát chạy tới. Có người thậm chí còn cầm súng, trong nháy mắt, phòng thẩm vấn đã bị vây kín.
← Ch. 139 | Ch. 141 → |