← Ch.213 | Ch.215 → |
Hội trường đấu giá Yên Bắc.
Hơn một nghìn người ngồi kín không còn chỗ trống. Từng chỗ ngồi đều cách nhau một khoảng cự ly. Ở phía trước mỗi chỗ ngồi là một cái bàn nhỏ, trên bàn là một màn hình và bảng điện tử.
Xung quanh là các cảnh vệ đi lại tuần tra. Cả hội trường được chiếu sáng bừng từ mấy cái dàn đèn.
Lúc người chủ trì cuộc đấu giá đi lên bục, tất cả mọi người đều giật mình. Bởi vì người chủ trì chính là Lục Dược, đồng thời là người tổ chức cuộc đấu giá lần này. Đi bên cạnh y là một mỹ nữ phiên dịch.
Không ngờ Lục Dược lại tự mình tiến hành đấu giả. Bản thân Lục Dược đã là một nh tỷ phú mang sắc thái truyền kỳ. Tài sản trên danh nghĩa của y có nhiều không kể xiết. Bản thân là một kỳ tài buôn bán, lại còn có một bối cảnh chính trị rất vững chắc. Khiến y tung hoành trong thương giới, mà chưa thấy lần nào bại trận.
Mông Văn, Diệp Điềm và Lý Thanh đều đã tới. Bởi vì kết quả lần đấu giá này quan hệ rất lớn tới uy thế sau này của tập đoàn Vân Môn. Tiền đấu giá càng cao, thì cơ hội phát triển của tập đoàn Vân Môn càng lớn. Tuy hiện tại biểu hiện của tập đoàn Vân Môn là phong quang vô cùng. Nhưng thực tế, nếu so với các tập đoàn đứng đầu thế giới kia, họ chỉ là một công ty nhỏ mà thôi.
Đông một tiếng, theo tiếng gõ vào bàn đấu giá của Lục Dược, những tiếng trao đổi ở bên dưới đều dừng lại. Ở trong hội trường chẳng những có các công ty nổi tiếng, các tập đoàn, các gia tộc lớn trong nước, mà còn có rất nhiều người nước ngoài. Bọn họ là các tỷ phú, triệu phú đến từ khắp các nơi trên thế giới. Thậm chí cả gia tộc Rodwell của nước Anh cũng cử người tới đây tham gia.
Im lặng qua đi, mọi người đều nhìn chằm chằm về phía Lục Dược, Lục Dược bắt đầu nói chuyện:
- Đang ngồi ở đây đều là các nhân vật nổi tiếng thế giới hoặc là những người thành đạt. Lời đầu tiên của tôi là cảm ơn và hoan nghênh các vị tới tham gia cuộc đấu giá lần này. Tôi nghĩ vô luận là vị nào mua được đồ vật này, những vị khác đều không phải hối hận vì đã đến đây một chuyến. Vâng, mọi người không cần phải nghị luận, lần này chúng tôi đấu giá đúng là Dạ Minh Châu trong truyền thuyết.
Lục Dược nói đến đây, các khách khứa ở dưới đều châu đầu ghé tai nghị luận.
Đợi cho tiêng nghị luận dừng lại, Lục Dược mới tiếp tục nói:
- Có lẽ có người hoài nghi Dạ Minh Châu có thật hay không, nhưng mong mọi người yên tâm. Trước khi đấu giá, chúng tôi sẽ mang viên Dạ Minh Châu này ra cho mọi người ngắm nhìn mười phút.
- Viên ngọc này là do chủ tịch tập đoàn Vân Môn trong một lần vô tình mà lấy được. Tỷ lệ may mắn như vậy chắc chỉ có một phần một triệu mới có. Cho nên nói viên Dạ Minh Châu là là một viên ngọc độc nhất vô nhị cũng không nói quá. Viên Dạ Minh Châu này có đặc điểm là có ánh sáng nhu hòa, không mang theo bất kỳ phóng xạ hay là sự thiếu cân đối nào.
- Nếu như có những lúc các ngài cảm thây bực bội khó chịu, cầm viên Dạ Minh Châu này trong bóng đêm, các ngài sẽ cảm nhận được sự yên lặng vô cùng tự nhiên. Mà có viên ngọc này chính là biểu tượng cho thân phận của các ngài. Nếu như không phải do tài chính của tập đoàn Vân Môn có chỗ thiếu hụt, thì một thứ quý giá như vậy, chủ tịch tập đoàn Vân Môn chắc chắn sẽ không lấy ra bán.
- Tôi nghĩ, chắc trước khi đấu giá, các vị đã tính toán trước rồi. Nhưng chúng tôi vẫn phải đưa ra biện pháp để giữ bí mật. Các vị xin yên tâm, lúc nào muốn báo giá, các ngài cứ việc cắm vé vào cửa vào bảng điện tử ở trước mặt. Ai muốn báo giá thì nhập số liệu vào màn hình. Sau đó ấn vào nút đỏ thì coi như là báo giá.
Về thân phận của các ngài thì đã được đánh số. Khi các ngài cắm vé vào đó, thì trên màn hình lớn sẽ xuất hiện con số tương ứng của các ngài. Đương nhiên, những con số báo danh này chỉ có một mình các ngài là biết rõ. Khi các ngài cắm vé vào bảng điện tử, xung quanh các ngài sẽ xuất hiện vòng cách ly, ngăn cản tầm mắt và ánh sáng chiếu tới. Các ngài sẽ ở trong khoảng không gian nhỏ cho đến khi cuộc đấu giá kết thúc. Tuy nhiên hiện tại chưa cần cắm vé vào.
- Khi có ai mua được Dạ Minh Châu, thì Dạ Minh Châu sẽ trực tiếp xuất hiện trước bàn của người đó. Sau khi người đó kiểm tra xong, thì phải lập tức chuyển số tiền ngài đã mua vào ngân hàng. Về hệ thống tiền tệ hợp pháp, thì đã được ghi ở trong tờ giới thiệu. Hoặc là ngài dùng điện thoại di động của mình để chuyển tiền cũng có thể.
- Làm như vậy, các ngài có thể yên tâm cho tới khi cuộc đấu giá kết thúc, cũng không ai biết là ai đã mua Dạ Minh Châu. Đương nhiên, nếu người mua được Dạ Minh Châu, muốn đem ra tiếp tục đấu giá thì đó là việc của bản thân người đó.
Câu cuối của Lục Dược có ý là, cho dù ngươi có mua viên Dạ Minh Châu này bao nhiêu tiền thì người vẫn không lo lỗ vốn. Cùng lắm thì ngươi có thể tiến hành đấu giá lần thứ hai. Lục Dược nói xong, nhìn những người ở dưới hỏi:
- Các vị còn có thắc mắc gì không?
- Không còn thắc mắc gì đâu, chúng tôi chỉ muốn mau chóng được chứng kiến Dạ Minh Châu trong truyền thuyết mà thôi.
Đã có người không thể chờ đợi được muốn nhìn viên Dạ Minh Châu này.
- Tốt, tôi sẽ không để cho các vị sốt ruột. Thời gian nhìn ngắm viên Dạ Minh Châu là mười phút. Nếu có người nào muốn chụp ảnh thì xin đợi tới ba phút cuối, để không ảnh hưởng tới việc thưởng thức của mọi người.
Nói xuong, Lục Dược vẫy tay một cái, một mỹ nữ xinh đẹp đáng yêu bưng tới một bàn ngọc hình tròn, ở phía trên được phủ một tấm vải đỏ.
Lục Dược nhận lấy cái bàn ngọc, nhìn thấy mọi người đầy vẻ chờ mong, liền xốc vải đỏ lên. Trên bàn là một cái hộp ngọc nho nhỏ, được chế tác rất là tinh tế. Người trong nghề nhìn cái là biết hộp ngọc được chế tạo từ chất ngọc tốt nhất. Phỏng chừng chỉ riêng cái hộp ngọc đã có giá trị một triệu đô la rồi. Hộp ngọc này đương nhiên cũng là hộp ngọc mà Lâm Vân lấy từ trong núi Misimi.
- Tắt đèn.
Lục Dược nói xong câu đó, tất cả các dàn đèn lần lượt tắt.
Cả hội trường đấu giá đều trở nên tối om và yên tĩnh. Thậm chí còn có thể nghe thấy tiếng tim đập của nhau.
- Mong mọi người chú ý.
Lục Dược nói xong, từ từ mở cái hộp ra. Một thứ ánh sáng nhu hòa, chậm rãi khuếch tán ra bốn phía. Lại lượn lờ giống như ánh trăng. Nhưng thứ ánh sáng đó lại rất thoải mái, làm cho người ta không biết nên dùng thứ ánh sáng của cái gì để liên tưởng.
Không mất một lúc lâu, hội trường được ánh sáng nhu hòa trải lên một tầng. Chỉ là hội trường hơi lớn, ánh sáng về xa sẽ yếu hơn, nhưng vẫn có thể thấy được. Cả hội trường thoáng chốc trở nên yên lặng vô cùng. Toàn bộ thứ ánh sáng nhu hòa này chỉ phát ra từ một viên ngọc nho nhỏ đặt trên cái hộp. Một lúc sau, mới có tiếng sợi hãi than phát ra.
- A, đây quả là kiệt tác của thượng đế.
Không biết là người ngoài nghề nào dùng tiếng Anh phát ra tiếng cảm thán như vậy. Tất cả mọi người đều đã quên dùng máy ảnh trong tay để chụp ảnh. Thẳng đến một phút đồng hồ cuối, mới có người nhớ tới chụp ảnh. Mọi người liền ồn ào chụp ảnh viên ngọc.
- Đã đến giờ.
Lục Dược vừa dứt lời, dàn đèn xung quanh liền bật lên. Chỉ để lại những tiếng than tiếc không thôi. Bọn họ đều thầm hận vì chỉ lo quan sát Dạ Minh Châu mà lại quên việc quan trọng nhất là chụp ảnh.
- Tốt rồi, hiện tại mọi người cắm vé cửa vào trong bảng điện tử. Cuộc đấu giá hôm nay của chúng ta bắt đấu. Giá khởi điểm là 5 triệu đô la.
Lục Dược nói xong, đóng hộp ngọc lại, để xuống bàn đấu giá.
Tất cả mọi người làm theo, cắm vé vào bảng điện tử. Rất nhanh, toàn bộ hội trường biến thành những phòng nhỏ, nhìn không thấy mặt nhau.
Một phút trôi qua, không thấy có người nào báo giá. Chỉ có một người duy nhất báo giá là 10 triệu đô la.
Mông Văn ngồi ở phía hàng trước rất là giật mình. Nàng cũng đã tính toán giá trị của viên Dạ Minh Châu này vào khoảng 100 triệu. Nhưng thật không ngờ, ngay người đầu tiên đã báo giá 10 triệu rồi.
Mông Văn âm thầm cảm khái. Nhớ lần trước mình vì muốn cướp một viên Ngũ Thải Phỉ có giá trị chắc chỉ bằng vài phần viên Dạ Minh Châu mà tốn bao nhiêu tâm sức. Nhưng bây giờ mình đã có thể bán đấu giá một viên ngọc Dạ Minh Châu. Biến hóa lớn như vậy đều là do Lâm Vân ban cho mình.
- Số 53, 15 triệu, 15 triệu lần thứ nhất...
Lục Dược nhìn số liệu trên màn hình, liền đọc lên.
- Số 169, 20 triệu, 20 triệu lần thứ nhất.... Số 731, 30 triệu....
Số tiền càng tăng, đám người Mông Văn càng kinh dị. Trong lòng tự nhủ, chỉ cần bán viên Dạ Minh Châu này là đủ sống cả đời rồi, cần gì phải mở công ty nữa.
- 90 triệu...
- 100 triệu, có vị đã đưa ra số tiền có 9 chữ số đầu tiên, còn có vị nào trả giá hơn nữa không...
Hội trường trở nên yên tĩnh một lúc. Không ngờ lại có người trả 100 triệu đô la cho một viên Dạ Minh Châu. Số tiền này khiến bọn họ rất giật mình.
- 100 triệu lần thứ nhất, 100 triệu lần thứ hai...
Thanh âm của Lục Dược còn chưa kết thúc, thì trên màn hình xuất hiện giá tiền 120 triệu.
Tiền ở chỗ này giống như đã trở thành những tờ giấy nháp không có giá trị vậy. Giá tiền này vừa ra đã khiến Lục Dược cảm thấy, những kẻ có tiền hơn mình còn nhiều lắm.
← Ch. 213 | Ch. 215 → |