← Ch.241 | Ch.243 → |
Ngẩng đầu lên lại trông thấy một màn càng khiến người ta không thể tưởng tượng nổi. Một gã đàn ông gầy trên cơ bản là chỉ có một bộ xương, đang vây quanh cột băng và quan sát hắn, xem ra thanh âm vừa rồi là do gã phát ra.
- Không nghĩ tới lại là một tên tiểu tử, trông còn trẻ như vậy. Oh...
Thanh âm nói chuyện của gã có chút mơ hồ không rõ, có lẽ là do một thời gian dài không nói chuyện rồi.
Lâm Vân nhìn rồi lại càng cả kinh, người này không bị nhốt? Tại sao không ra ngoài? Nhưng Lâm Vân bị nhốt trong cột băng rõ ràng không có chút biện pháp nào phá vỡ. Kỳ quái chính là cột băng này còn có rất nhiều lỗ nhỏ giống như bọt khí.
Cái thứ nhốt mình này giống băng mà lại không phải là băng, lại lạnh như băng rét thấu xương, rõ ràng trói buộc tứ chi của mình không cách nào nhúc nhích. Vốn có một thân tinh lực nhưng lại không có chỗ để dùng, nếu không mình chỉ cần vung tay lên, cột băng này sẽ bị đánh tan ngay thôi.
Nhưng mùa này lại có loại băng lạnh như vậy dưới lòng đất, bản thân nó đã là một chuyện quỉ dị. Huống chi thứ băng này không chỉ có tác dụng làm đông lạnh, mà còn có thể trói buộc, làm cho mình tứ chi run lên, nói không chừng đây là một loại độc.
- Vốn không muốn cho ngươi vào, lão tử bị nhốt ở đây đã mấy chục năm rồi. Những năm gần đây người càng ngày càng ít, vốn nghĩ rằng đời này hết hi vọng thoát ra được, không ngờ khi sự sống của lão tử sắp đến đoạn cuối, thì lại mang đến một món quà lớn như vậy, khặc khặc...
Bộ xương nói xong, lập tức giơ hai tay lên.
Lâm Vân lập tức biết không tốt, bây giờ mình tứ chi đều bị trói buộc, không cách nào nhúc nhích, làm sao chịu được sự giày vò của người này. Quả nhiên sức hút còn mạnh hơn gấp mấy chục lần khi ở bên ngoài đó xông thẳng vào tâm thần hắn, Lâm Vân cơ hồ cảm thấy hồn phách đều như muốn biến mất, cả tâm thần đều đang phát run, tựa hồ muốn thoát thể mà đi.
Lâm Vân giãy dụa cố sử dụng tinh lực để ngăn cản loại cảm giác khắc cốt phanh tim này, bởi vì tứ chi không cách nào nhúc nhích, càng ngày càng cảm thấy không cách nào chống cự. Máu từ khóe miệng chảy ra dán lên băng lập tức biến thành màu tím.
Tiếp tục như vậy, Lâm Vân biết rõ không bao lâu nữa, mình sẽ giống như anh chàng vừa nhìn thấy trên kia, bị gã đàn ông trước mắt này hút hết sinh cơ.
Nhưng hiện tại Lâm Vân đã khẳng định người này không phải là Tu Chân giả, lại càng không phải là một người Trúc Cơ. Mà tà công mà gã học là chuyên môn đi hút tinh thần và hồn phách của con người, cũng chính là sinh cơ mà khi tu luyện nhắc tới. Nghĩ tới tay Lữ đạo sĩ mà lần trước gặp ở Yến Kinh, người đó cũng giống như gã này, nhưng thứ mà y tu luyện là tà công hút âm nguyên của trinh nữ.
Những kẻ tu luyện tà công này đều như nhau cả, cho người ta cảm giác kỳ quái, hơn nữa đều là những kẻ thương thiên hại lý tổn người lợi ta.
Lâm Vân sở dĩ phán đoán người này không phải Tu Chân giả, là bởi vì hắn không cảm nhận được khí tức Tu Chân giả trên người của gã, ngược lại lần trước trên người của gã Lữ đạo sĩ hắn cảm nhận được khí tức âm lãnh. Đây không phải là khí tức âm lãnh của Tà Tu giả, nhưng lại cùng loại với khí tức Tu Võ giả.
Nhưng người này nếu như không phải Tu Chân giả, vậy thần thức kia của gã từ đâu mà đến? Huống hồ gã còn có thể lợi dụng thần thức từ cự ly xa như vậy công kích người khác.
Gã xương xẩu này hút rất mạnh tâm thần và hồn phách của Lâm Vân, tuy ép hắn thổ huyết, nhưng vì Lâm Vân đã tu được một sao, kiểu vừa công vừa phòng này khiến cho gã kia cảm giác ăn không tiêu.
Bộ xương này một lần nữa âm lãnh nhìn Lâm Vân, đã dừng việc hút sinh cơ của hắn, mà là lần nữa đi đến chỗ góc nhà, cầm lên một cái cốc, đổ thứ gì đó trong cốc vào miệng rồi đặt cốc về chỗ cũ, bắt đầu ngồi xuống.
Lâm Vân nhìn thấy kỳ quái, trong lòng tự nhủ trong cái chén này là gì vậy, lại có thể khiến cho bộ xương này phải cẩn thận như thế?
Nhìn bộ xương đó ngồi xuống khôi phục, Lâm Vân cũng cấp thiết muốn nghĩ cách, một khi gã ngồi xong, khẳng định sẽ lại tiếp tục hút sinh cơ của mình. Như vậy một lúc sau, mình bất luận như thế nào cũng không ngăn được. Tà công thật quỉ dị. Truyền thống văn hóa mấy ngàn năm của Hoa Hạ, quả nhiên là vô cùng mênh mông, ngay cả loại tà công này cũng có người sáng tạo ra được.
Nhưng điều khiến Lâm Vân kỳ quái đó là người này có thể hành động như vậy, vậy tại sao không muốn rời đi, mà ở lại nơi này để làm gì? Nhưng đảo mắt chuyện càng khiến Lâm Vân trợn mắt há hốc mồm đã xảy ra. Gã đột nhiên lấy ra ba hòn đá từ trong một cái hòm đá ở bên cạnh, lấy búa sắt ra đập nát một trong ba hòn đá, sau đó lấy bột đá nát đó rắc lên người mình.
Linh thạch? Lâm Vân thiếu chút nữa thì kêu lên thành tiếng. Không ngờ là linh thạch, còn tùy tùy tiện tiện lấy nó ra. Nhưng kiểu giống như gã kia sử dụng linh thạch, chẳng khác nào chuột ăn lúa mạch, thật là phí phạm lương thực mà.
Lâm Vân âm thầm đau lòng, nhưng rất nhanh lại nghĩ đến mình đang bị trói buộc ở đây, đợi cho tên xương khô kia tu luyện xong rồi, thì đến lượt mình gặp nạn. Nghĩ tới đây không khỏi cực kỳ sốt ruột, trong lòng cuống lên, đột nhiên hắn nghĩ đến lửa tím của mình.
Tay tuy nhiên không thể nhúc nhích, nhưng lửa tím có thể đốt ra được. Lâm Vân vừa nghĩ đến lửa tím, càng không dám chậm trễ. Một ngọn lửa tím từ lòng bàn tay bay lên, cái thứ giống băng mà không phải băng này vừa gặp lửa tìm thì lập tức biên thành hư vô, không ngờ đến nước cũng không có. Lâm Vân càng kì quái, đây rốt cuộc là vật gì vậy.
Tuy nhiên bây giờ không phải là lúc nghĩ đến thứ này, quả nhiên băng ở gần bàn tay biến đi, thì bàn tay hắn có thể nhúc nhích được rồi. Bây giờ cho dù không cần lửa tím hắn cũng có thể một chưởng phá tan cái cột giống như băng này. Nhưng Lâm Vân lại không muốn làm như vậy, như vậy khẳng định sẽ kích động đến gã xương khô đang tu luyện kia.
Lâm Vân đợi cho hai bàn tay sau khi đã khôi phục lại hoàn toàn, lại dùng tinh hỏa màu tím hòa tan toàn bộ không gian mà mình bị nhốt, như vậy cho đến khi không gian đủ để hắn có thể hoạt động thì hắn dừng việc hòa tan lại. Như thế nếu nhìn từ bên ngoài chỉ thoáng qua thì nhìn không ra được, và gã xương khô kia nếu đến bên cạnh mình một lần nữa, mình có thể đột nhiên đánh lén gã.
Nhưng còn một điều khiến Lâm Vân khá là cố kỵ đó là, thứ băng bị mình hòa tan này không biến thành nước, mà biến thành sương mù màu trắng. Mà đám sương mù đó lại vờn quanh trong căn phòng, gã kia lát nữa nhất định có thể nhìn ra.
Bây giờ hắn nóng vội nhất là linh thạch bên trong cái hòm đá kia, không biết bị thằng khốn này lãng phí mất bao nhiêu rồi. Nếu bị gã lãng phí hết, thì mình coi như giỏ trúc múc nước. Tuy nhiên ít nhất vẫn còn hai viên ở bên cạnh gã.
Lâm Vân đã quyết định xong rồi, nếu người này sau khi tu luyện xong không đến bên cạnh mình để hút sinh cơ, mà tiếp tục đập vỡ linh thạch, thì hắn bất luận như thế nào cũng phải ngăn gã lại.
Gã xương khô giống như cảm nhận được sự kỳ quái trong khắp căn phòng, gã dừng tu luyện, nhìn Lâm Vân vẫn bị nhốt trong cột băng khặc khặc cười hai tiếng, đứng dậy và đến trước mặt hắn. Gần như không phát hiện được bây giờ Lâm Vân đã có sự thay đổi, tiếp tục giơ tay, chuẩn bị hút sinh cơ của hắn.
Lâm Vân cười lạnh trong lòng, bỗng nhiên bùng lên, cùng lúc cột băng bị vỡ vụn, sáu tổ tinh đao đồng thời bổ về phía gã xương khô. Lâm Vân hận đến xương tủy con người này, ra tay chỉ muốn rất nhanh biến gã thành tro tàn.
Quả nhiên người này sửng sốt một chút, lập tức liền hiểu ra Lâm Vân đang ám toán gã, nghĩ cũng không cần nghĩ lui bước về sau, quả nhiên là phản ứng cực nhanh. Nhưng cho dù như vậy hai chân vẫn bị Lâm Vân chém đứt, hai đoạn chỉ có xương khô rơi trên mặt đất. Trên người gã không ngờ máu chảy rất ít, mà còn là màu xám hồng. Những tinh đao còn lại thì bổ trên mặt đất, để lại mấy chục vết đao.
Lâm Vân làm gì có chuyện để gã rời đi, tiếp tục đuổi theo, đang muốn kết liễu gã, thì cái bộ xương đã gục trên mặt đất đó bỗng nhiên đánh ra một quyền. Nguyên cả quyền phong đó không ngờ mang theo từng luồng hôi tanh bá đạo vô cùng.
Một kẻ xương xẩu như thế, không ngờ có thể đánh ra một chưởng pháp bá đạo như vậy. Lâm Vân trong nội tâm cả kinh, người này tuyệt đối là một cường giả cổ võ tu luyện đến cực hạn.
Tuy không biết một cổ võ cường giả tại sao phải bị vây ở chỗ này, nhưng Lâm Vân không kịp nghĩ đến cái đó, vẫn là một tổ tinh đao chém nát bấy quyền phong đang xông tới mình đó. Còn chưa kịp thở một hơi, một trận ác hàn lại lao tới, Lâm Vân thầm kêu không tốt, một lần nữa đánh ra hai tổ tinh đao.
Nhưng hai tổ tinh đao này không ngờ chỉ làm chậm lại một chút tốc độ của thứ đang đánh về phía mình mà thôi, vẫn như thế không chút do dự đánh về phía ngực của Lâm Vân.
Hai tổ tinh đao rõ ràng không thể ngăn cản thứ này dừng lại, đây là cái thứ gì thế, Lâm Vân không kịp nghĩ đến cái khác vội vàng né sang một bên tránh. Nhưng thứ đó giống như là mọc thêm mắt vậy, vẫn tiếp tục đuổi theo phía sau lung hắn.
Lâm Vân hoảng hốt, trong lòng tự nhủ đây là vật gì thế. Lại thêm hai tổ tinh đao đánh ngược lại thứ ám khí đang đuổi theo phía sau, đồng thời một tổ tinh đao đánh về phía gã xương khô đang nằm trên mặt đất.
Thứ ám khí đuổi theo Lâm Vân, sau khi bị hai tổ tinh đao của Lâm Vân ngăn lại, vẫn không ngừng lao về phía hắn, không ngờ còn mang theo lực khống chế mờ ảo. Lâm Vân muốn tránh cũng không được, "PHỐC" một tiếng thứ này đã đánh vào phía sau lưng Lâm Vân, đồng thời tinh đao của Lâm Vân cũng chém gã xương cốt kia thành mấy khúc.
← Ch. 241 | Ch. 243 → |