← Ch.347 | Ch.349 → |
Nhưng thần thức của Lâm Vân vừa mới quét tới một người ni cô mặc đạo bào, đã khiến hắn sững sờ. Người ni cô đó rõ ràng là Hàn Vũ Đình. Vũ Tích thật là bản lĩnh, có thể tìm được em gái của nàng ở đây. Nhưng vì sao Vũ Đình lại quy y cửa phật?
Ba người Hàn Vũ Tích, Liễu Nhược Sương và Hàn Vũ Đình đang ngồi ở trong phòng nói chuyện. Thần sắc của ba người đều rất tiều tụy. Lâm Vân vì muốn cho Vũ Tích kinh hỉ, nên bảo Lâm Hinh không gọi điện thông báo cho các nàng.
Cánh cửa khép hờ, rất lâu không nhìn thấy vợ của mình. Thời gian này sự tình xảy ra quá nhiều, hắn không có cách nào để suy nghĩ cẩn thận quá trình trong đó. Lâm Vân từ đỉnh núi Cửu Hoa, lập tức xuất hiện ở trong căn phòng. Hiện tại hắn đã rất sốt ruột, muốn được ôm vợ mình vào lòng.
- Lâm Vân...
- Anh rể....
....
Ba người đang nói chuyện thì nhìn thấy Lâm Vân đứng ở đó. Chỉ sững sờ trong chốc lát, liền kích động đứng lên.
Hàn Vũ Tích áp chế dục vọng lao vào lòng của Lâm Vân. Nhược Sương và em gái đều ở đây. Nàng biết tình cảm của hai người dành cho Lâm Vân như thế nào. Nếu hiện tại mình ôm hắn, vậy thì không tốt lắm.
Lâm Vân thấy Hàn Vũ Đình đội mũ ni cô, im lặng không nói. Hắn biết vì sao Hàn Vũ Đình lại làm như vậy. Nhưng hắn lại bất lực. Hàn Vũ Tích nhìn chồng của mình, vành mắt trở nên đỏ. Rất muốn lao vào lòng của hắn, nhưng lại sợ ảnh hưởng tới em gái và Nhược Sương.
Khuôn mặt gầy gò của Hàn Vũ Đình lộ ra một khát vọng thật sâu. Người anh rể mà nàng luôn nghĩ tới, rốt cuộc đã xuất hiện. Liễu Nhược Sương là người không yên lòng nhất. Lúc trước nàng có thể liều lĩnh cùng Vũ Tích đi ra ngoài tìm Lâm Vân. Nhưng hôm nay gặp lại hắn, nàng không biết nên làm thế nào. Không biết vị trí của mình trong lòng hắn ra sao. Hay là mọi thứ vẫn như vậy.
- Cái gì? Mông Văn nhảy xuống núi Cửu Hoa?
Lâm Vân đầu ong lên. Khó trách lúc trước tinh thần của mình hốt hoảng như vậy. Cũng khó trách Vũ Tích ở lại đây mấy tháng, nguyên lai đều là vì chuyện của Mông Văn.
- Em đã tìm ở đây mấy tháng, nhưng vẫn không tìm thấy tung tích nào của chị Văn. Nhưng em phát hiện ra một cái hang ở vách núi. Trong hang có một trận pháp ẩn nấu nên em không thể đi vào được. Nhưng cây tùng ở bên cạnh cái hang đó có dấu vết bị đứt gãy. Có lẽ chị Văn đã bị rơi xuống gần cái hang. Em theo dấu vết đó tìm mãi không thấy.
Trong mấy tháng này, Hàn Vũ Tích cơ hồ lục khắp cả núi Cửu Sơn, nhưng vẫn không thấy bóng dáng của Mông Văn đâu cả.
Tâm trạng của Hàn Vũ Tích rất uể oải. Nàng thậm chí hoài nghi Môn Thường đã lừa mình. Nhưng theo tình huống của Môn Thường lúc đó, y cần gì phải lừa gạt các cô.
- Cái tay Môn Thường kia hiện giờ đang ở đâu? Có điều tra được lai lịch của y không?
Lâm Vân cực kỳ phẫn nộ. Tên khốn kiếp Môn Thường kia không những bức bách Mông Văn phải nhảy xuống núi. Y còn gây thương tổn cho Vũ Tích và Nhược Sương nữa.
Lâm lão gia tử chắc đã cử người điều tra việc này. Nhưng không biết có kết quả gì không?
- Còn chưa điều tra ra được. Tam gia gia đã phái người đi tới núi Tây Lương kiểm tra rồi. Nhưng chưa có tin tức gì. Em gặp được Vũ Đình ở núi Tây Lương, nấn ná vài ngày ở đó để điều trị vết thương rồi trực tiếp tới núi Cửu Hoa tìm Mông Văn. Vũ Đình cũng đi theo chúng em. Tìm mãi không thấy, lại phải lo lắng cho anh nữa, em...
Hàn Vũ Tích nói xong cúi đầu.
Mấy ngày này là mấy ngày giày vò đối với Vũ Tích. Nàng không có tin tức gì của Lâm Vân, lại không tìm được Mông Văn. Nếu đã biết tin tức của Mông Văn ở núi Cửu Hoa rồi, nàng tuyệt đối sẽ không mặc kệ. Không quản vất vả tìm kiếm Mông Văn, còn nhờ cả lão gia tử phái người tới đây tìm kiếm nữa.
Nhưng đã mấy tháng rồi, không có cách nào tìm được Mông Văn. Nàng không nói chuyện này cho Lâm Hinh. Chỉ lặng lẽ chịu giày vò một mình.
- Vũ Tích, khổ cho em rồi.
Lâm Vân có thể hiểu sự mâu thuẫn và lo lắng của vợ mình. Nàng chẳng những lo cho mình, còn lo cho Mông Văn nữa. Nhìn khuôn mặt gầy gò của Hàn Vũ Tích, Lâm Vân rất đau lòng.
Lần này Vũ Tích không rụt rè nữa, liền lao vào lòng của Lâm Vân, nghẹn ngào khóc. Chỉ cần Lâm Vân trở về là được rồi. Có anh ấy chống đỡ, mình không phải vất vả như vậy.
Lâm Vân vỗ bờ vai của Vũ Tích, nhìn Nhược Sương và Vũ Đình cũng gầy môt vòng, thở dài một tiếng.
- Anh rể, chị của em có thể bay là nhờ được anh dạy phải không?
Vũ Đình vừa hỏi vậy, Lâm Vân mới chợt nhớ ra.
- Ừ, nhưng Vũ Đình, sao lại em lại xuất gia vậy? Có chuyện gì xảy ra à?
Lâm Vân nhìn Vũ Đình đội mũ ni cô, che đi mái tóc ngắn.
Vũ Đình chỉ cúi đầu, không lên tiếng. Vũ Tích đành phải giúp em gái mình kể lại đầu đuôi câu chuyện. Bởi vì Vũ Đình cảm thấy mình có lỗi với anh rể và chị, nên bỏ nhà ra đi. Cô ấy muốn ở một mình để suy nghĩ mọi chuyện. Chỉ là khi tới Thanh Hán, Vũ Đình lại gặp phải tên thiếu gia ăn chơi Trần Ngọc Bân.
Trần Ngọc Bân vừa nhìn thấy Vũ Đình liền nổi sắc tâm, muốn khống chế Vũ Đình lại. Nhưng y thật không ngờ Vũ Đình đã phát hiện ra và bỏ chạy. Khi chạy tới sông Thanh Trại thì bị đuổi kịp. Vì không muốn rơi vào tay Trần Ngọc Bân, Vũ Đình liền nhảy xuống sông và được sư phụ của cô ấy cứu.
Trải qua nhiều chuyện như vậy, Vũ Đình liền nản lòng thoái chí. Nên đi theo sư phụ, trở thành một ni cô. Cô ấy muốn chôn sâu mọi chuyện xuống đáy lòng. Mãi đến khi gặp lại chị mình, vì Vũ Tích một mực khuyên bảo, Vũ Đình mới đi tới núi Tây Lương.
Lâm Vân nghe xong, rất kinh ngạc. Ở núi Tây Lương cũng có ni cô am à? Liền nhìn Vũ Đình, hỏi:
- Vũ Đình, anh đã kiểm tra núi Tây Lương vài lần rồi, đâu có thấy cái am nào đâu nhỉ?
- Em nghe sư phụ nói qua. Có một lần sư phụ và hai sư tỷ của em hái thuốc ở núi Tây Lương, phát hiện ra một tòa kiến trúc che dấu ở đỉnh núi, bên trong rất hoang vắng. Về sau em hỏi chị Vũ Tích, mới biết chỗ đó có một trận pháp che dấu. Sư phụ của em may mắn tìm được chỗ đó. Thấy không có người, nên sư phụ quyết định chuyển tới chỗ đó ở.
Vũ Đình vừa nói xong, Lâm Vân liền hiểu.
Nơi đó chính là sào huyệt của Thương Giác. Không nghĩ tới, sào huyệt của Thương Giác vừa bị mình diệt, sư phụ của Vũ Đình lại phát hiện ra nơi đó. Thật đúng là ý trời. Tuy nhiên cơ quan ở chỗ đó đã khởi động. Không biết sư phụ của Vũ Đình có nhìn thấy sông Tây Lương ở dưới hay không. Có thời gian thì tới đó nhìn lại xem.
- Am đấy có nhiều người ở không?
Lâm Vân hỏi.
Vũ Đình không biết Lâm Vân hỏi những điều này làm gì, nhưng vẫn trả lời:
- Không nhiều, tính cả em là bảy người. Các sư tỷ phần lớn là cô nhi mà sư phụ thu dưỡng. Còn có...
Vũ Đình không nói hết, Lâm Vân cũng hiểu. Còn có vài người như nàng vậy, không còn lưu luyến với phàm trần nữa.
- Vũ Tích, em dẫn anh tới cái hang kia xem.
Lâm Vân rất sốt ruột chuyện của Mông Văn. Nên muốn cùng Vũ Tích tới đó luôn.
- Em có thể đi theo không?
Từ lúc Lâm Vân trở về đến giờ, Nhược Sương không nói một câu nào, chỉ lẳng lặng nhìn Lâm Vân. Trong mắt toát ra sự mâu thuẫn.
- Em cũng muốn đi.
Vũ Đình thấy chị Nhược Sương muốn đi, nàng cũng rất muốn xem. Mặc dù nàng biết chị của mình có thể bay, nhưng do năng lực của chị Vũ Tích có hạn, chỉ có thể một mình đạp kiếm phi hành. Chứ không có cách nào mang theo người để bay cả. Chỉ có anh rể là có thể làm được. Nàng biết anh rể từng chở theo chị Vũ Tích và chị Nhược Sương, thêm mình nữa chắc cũng không sao.
Lâm Vân thấy ánh mắt chờ đợi của Nhược Sương và Vũ Đình. Nghĩ lại, nếu để hai người ở đây, thì chắc họ sẽ rất sốt ruột, dẫn theo cũng được. Nên gật đầu nói:
- Vậy cũng được, tất cả chúng ta đều đi tìm.
Vũ Tích bay trước để dẫn đường. Lâm Vân thì dẫn theo Nhược Sương và Vũ Đình theo sau. Nhìn thấy tốc độ tu luyện của Vũ Tích như vậy, Lâm Vân rất kính nể. Mới trong một thời gian ngắn mà nàng đã lên tới Luyện Khí tầng bảy.
Nhược Sương thấy không sao cả, chỉ có Vũ Đình là lần đầu tiên bay, nên rất kích động. Phải ôm chặt cánh tay của Lâm Vân mới có thể ổn định thân hình.
- Nhược Sương, em luyện tới Luyện Khí một tầng rồi à?
Lâm Vân vừa ôm eo của Nhược Sương, liền cảm giác được Nhược Sương cũng tu luyện Tinh Hà Thần Quyết. Hơn nữa còn đã luyện được một tầng.
Trong lòng Liễu Nhược Sương ngòn ngọt như uống mật. Một câu hỏi han này của Lâm Vân khiến nàng rất vui vẻ. Nhưng nàng còn chưa lên tiếng, Vũ Tích đã tới nơi.
- Nhanh như vậy à?
Khi Lâm Vân buông Vũ Đình ra, nàng ấy vẫn còn đắm chìm trong sự vui sướng vì được bay bổng.
Lâm Vân đáp xuống vách núi, nhìn cái hang ở đây. Lập tức biết đây không phải là một cái hang tự nhiên. Mà là do người đào.
- Mông Văn ở trong này.
Lâm Vân khẳng định nói.
- Sao anh biết?
Vũ Tích kỳ quái hỏi.
- Anh có cảm giác như vậy.
Lâm Vân trả lời đơn giản. Lúc hắn đả thông kinh mạch giúp Mông Văn, hắn đã rất quen với khí tức trên người của nàng ấy rồi. Dù cái hang này đã trải qua mấy tháng, nhưng Lâm Vân vẫn cảm thấy khí tức của Mông Văn trong này.
← Ch. 347 | Ch. 349 → |