← Ch.498 | Ch.500 → |
Nghĩ là nghĩ như vậy, Lâm Vân hiểu rằng thực lực của hai lão này cực kỳ mạnh. Chỉ có thể phóng ra Sơn Hà Đồ, sau đó lợi dụng lúc hai lão còn chưa kịp phản ứng rồi giết chết, mới là biện pháp tốt nhất.
Nghĩ tới đây, Lâm Vân mỉm cười, trong lòng đã có chủ ý. Hắn nhìn lão già Khang Duy nói:
- Khang lão nhân, chuyện này để tôi suy nghĩ đã. Hiện tại ông bảo những tu sĩ xung quanh kia mở ra, tôi nghĩ kỹ sẽ nói cho ông biết. Còn có, thu hồi lại khí tức của ông đi, tôi không thích loại khí tức này.
Khang Duy cười ha ha, nhưng khuôn mặt không có vẻ vui mừng gì cả:
- Thả ngươi? Nằm mơ đi thôi. Hiện tại ngươi không nghĩ ra được, thì ở chỗ này nghĩ. Nếu ngươi muốn cưỡng chế rời đi, thì ta không ngại vây ngươi lại. Ta đồng ý đánh cuộc cho dù ngươi tự bạo, Tinh Thần Châu cũng không hề ảnh hưởng gì cả.
Lâm Vân khinh thường cười:
- Khang lão nhân, lão nghĩ rằng ta phải cần lão phê chuẩn mới rời đi được sao? Lão quá tự đắc rồi.
Nói xong, Lâm Vân sử dụng Tinh Dời, lập tức biến mất tại chỗ.
Khuôn mặt của Khang Duy tái nhợt nhìn nơi Lâm Vân biến mất. Ông ta không ngờ người trẻ tuổi kia lại biết thuấn di. Phải biết rằng, đây là công pháp mà chỉ có người trên tu vị Huyền tiên mới có thể thi triển. Cho dù là ông ta cũng chỉ nghe nói qua mà thôi. Không ngờ tên Lâm Vân này rõ ràng biết. Mình nên sớm đoán ra, năm đó Lâm Vân sở dĩ có thể chạy trốn, nhất định là có quan hệ với việc thuấn di.
Đã như vậy, lần sau ông ta không thể để cho hắn có bất kỳ cơ hội nào để vận dụng công pháp. Hơn nữa phải tìm cách moi ra được công pháp từ miệng của tên Lâm Vân.
Thuấn di, hắc hắc, ta xem lần sau ngươi còn chạy đi đâu được? Khang Duy nhìn các đệ tử xung quanh, nói:
- Lập tức phong tỏa toàn bộ Tịch Mịch Cốc. Ngay cả không gian cũng tiến hành giam cầm. Ta không tin tên đó có thể thi triển thuấn di trong không gian như vậy.
Trương Dần nghe vậy liền ngẩn ngơ. Giam cầm không gian mặc dù có thể giam cầm phạm vị ba nghìn dặm, nhưng cần phải tốn rất nhiều linh thạch. Cho dù là Tịch Mịch Cốc cũng không chịu nổi gánh nặng đó. Lần trước bố trí đại trận Tinh Cầu phong tỏa, linh thạch còn chưa được bổ sung trở về. Hiện tại lại tới giam cầm không gian.
Tuy nhiên, lão tổ tông đã ra lệnh, y không thể không nghe theo. Vội vàng chuẩn bị tài liệu để bố trí trận pháp.
Lâm Vân trốn một bên nhìn các tu sĩ đang tiến hành bày trận, trong lòng cười lạnh. Tịch Mịch Cốc thật đúng là dốc hết vốn liếng. Lần trước vì muốn giam cầm hắn mà bố trí đại trận phong tỏa, lần này lại bố trí đại trận giam cầm không gian. Các ngươi đã thích lãng phí linh thạch như vậy, thì cho các ngươi lãng phí. Cho dù Lâm Vân cho rằng đây là làm lãng phí linh thạch của hắn, nhưng hắn không muốn đi ra ngăn cản.
- Không ngờ tên Lâm Vân kia lại có nhiều thủ đoạn như vậy. Ngay cả thuấn di cũng biết.
Về tới điện Tịch Nguyên, Khang Duy âm trầm nói.
Tái Nhiễm gật đầu, vẻ mặt hơi lo lắng:
- Sư huynh, đệ cảm thấy tên Lâm Vân này có chút quỷ dị. Giống như hắn không e ngại chúng ta vậy, hơn nữa còn đầy vẻ tính trước. Cộng thêm ngọn lửa kinh khủng và thuật ẩn thân, thật sự khiến cho người ta khó lòng phòng bị.
- Sư đệ, có gì mà phải sợ hắn. Hắn chỉ là một tu sĩ Đại Thừa điên phong mà thôi. Phải biết rằng huynh đã là Tán Tiên trải qua sáu lần Độ Kiếp. Mà đệ cũng là Tán Tiên trải quả năm lần Độ Kiếp. Chỉ cần tên Lâm Vân kia ám sát thêm lần nữa, chúng ta có thể lập tức xuất hiện ở hiện trường, rồi liên thủ giết hắn.
Khang Duy lạnh lùng cười.
Sự lạc quan của sư huynh cũng không khiến Tái Nhiễm yên tâm hơn, mà nhíu mày nói:
- Đệ cảm thấy chuyện này nên nói với Thượng Giới. Chúng ta tìm một tu sĩ sắp phi thăng, sau đó nói tin tức này cho người đó biết, để người đó mang theo tin tức lên Tiên Giới. Không phải đệ không có lòng tin, mà là tên Lâm Vân kia thực sự quá lợi hại. Huống hồ, mục tiêu kế tiếp của hắn là ai, chúng ta đều không biết.
Nghe Tái Nhiễm nói vậy, Khang Duy gật đầu, nhưng lập tức kiêu ngạo nói:
- Dù hắn xuất hiện ở chỗ nào, huynh đều có nắm chắc lập tức tới trước mặt hắn.
Tái Nhiễm lại lo lắng hỏi:
- Nếu Lâm Vân xuất hiện ở trong này rồi đánh lén chúng ta thì sao?
Khang Duy hơi sửng sốt, rồi cười lên:
- Đệ nói hắn dám đánh lén hai chúng ta sao? Chẳng lẽ hắn chán sống chắc? Tuy tên Lâm Vân kia lợi hại, nhưng muốn đánh lén chúng ta là không có khả năng. Huống hồ một khi bên này động thủ, toàn bộ tu sĩ trong cốc sẽ kéo tới. Lúc đó hắn có trốn đằng trời.
Tái Nhiễm lắc đầu:
- Đánh lén chúng ta khác với đánh lén người khác. Bởi vì một khi các đệ tử của chúng ta bị đánh lén, thì có hai người chúng ta tiến hành bao vây Lâm Vân. Còn nếu là chúng ta bị đánh lén, chỉ cần có một người xảy ra ngoài ý muốn, thì sẽ là một đả kích rất lớn với Tịch Mịch Cốc. Đệ cảm thấy trong việc xử lý tên Lâm Vân, chúng ta đã quá vội vàng. Mà Trương Dần đúng là không thích hợp tiếp nhận cốc chủ Tịch Mịch Cốc.
- Ngươi rất thông minh. Ta chính là muốn đánh lén hai ngươi.
Một tia sáng xé rách không gian đâm về phía Khang Duy. Điều khiến hai người khiếp sợ chính là một thương của Lâm Vân rõ ràng có thể thôn phệ không gian.
- Chỉ sợ ngươi không tới...
Khang Duy cười lạnh một tiếng, lập tức phóng ra pháp bảo hình núi. Bỗng nhiên, một tấm bản đồ bảy màu xuất hiện ở trên đầu ông ta và sư đệ. Mà pháp bảo hình núi mà ông ta vừa phóng ra rõ ràng bị bản đồ kia hút lại.
- Hỗn Độn Sơn Hà Đồ...
Khang Duy chỉ kịp nói ra mấy chữ này, linh hồn của ông ta đã bị Phệ Hồn Thương phá nát.
- Ngươi lại có Hỗn Độn Sơn Hà Đồ, ngươi...
Tái Nhiễm cũng chỉ kịp nói ra mấy chữ này, thân thể của ông ta đã không thể nhúc nhích, chân nguyên cũng bị Sơn Hà Đồ giam cầm. Lâm Vân không chút do dự phóng Phệ Hồn Thương thôn phệ Tái Nhiễm.
Giết xong hai lão già, đến Lâm Vân cũng thật không ngờ dễ dàng như vậy. Sơn Hà Đồ quả nhiên là pháp bảo khủng bố. Ngay cả hai cái gì Tán Tiên cũng không có khả năng hoàn thủ.
Lâm Vân âm thầm may mắn Sơn Hà Đồ ở trong tay mình. Một khi người khác dùng tấm bản đồ này để đối phó hắn, hắn khẳng định cũng bị chết ngay lập tức như vậy.
Xem ra tu vị của hắn càng cao, uy lực của Sơn Hà Đồ càng lớn. Sớm biết uy lực của Sơn Hà Đồ khủng bố như vậy, thì lúc bị các tu sĩ bao vây, hắn không cần phải sử dụng Tinh Dời, trực tiếp phóng Sơn Hà Đồ giết hết là được.
Ở bên ngoài đại điện Tịch Nguyên, đã có rất nhiều tu sĩ trên cấp Hợp Thể bao vây. Lâm Vân mỉm cười, ngay cả hai lão già kia cũng bị Sơn Hà Đồ giết. Như vậy công việc kế tiếp là phóng ra Sơn Hà Đồ rồi giết toàn bộ là được. Nghĩ tới đây, Lâm Vân không do dự nữa, Sơn Hà Đồ lập tức lao ra ngoài.
Nhưng vừa khống chế đám tu sĩ bên ngoài một lát, thì Lâm Vân bỗng cảm thấy tinh lực của mình giống như con ngựa hoang thoát khỏi cương vậy. Sơn Hà Đồ rõ ràng bắt đầu hấp thu tinh lực của hắn. Lâm Vân thầm kêu không tốt, vài tên tu sĩ Đại Thừa bị Sơn Hà Đồ giam cầm lập tức vùng vẫy muốn thoát đi.
← Ch. 498 | Ch. 500 → |