← Ch.237 | Ch.239 → |
"Ngươi không có bất cứ cơ hội nào đâu, ta cũng không muốn nặng tay với ngươi, đầu hàng đi."
Phụ Á nghe vậy giận dữ: "Nằm mơ! Ngươi vốn không phải là đối thủ của ta, có gan thả ta ra đánh lại một hồi, ta tuyệt đối sẽ không đầu hàng ngươi, tuyệt đối không! Bởi vì ngươi yếu hơn ta, không có tư cách này!"
Quay đầu nhìn về trọng tài phía bên sân, chỉ thấy trọng tài lắc đầu: "Theo như quy định của đại hội, phân loại thắng thua chỉ có ba trường hợp: đánh bay ra ngoài sân, đối thủ hôn mê, đối thủ nhận thua, ân, còn có một tình huống là ứng viên dự thi gần chết, mới có thể cưỡng chế ngăn trận đấu lại. Hiện tại đối thủ của ngươi tuy bị chế phục nhưng vẫn còn dư lực. Ý chí chiến đấu vẫn còn, cho nên trận đấu vẫn tiếp tục."
"Huống chi, lấy cục diện bây giờ, ngươi còn không nhất định có thể chiến thắng."
Trọng tài đưa ra nhận xét cuối cùng như vậy, là vì hắn đã nhìn ra Phụ Á là ma vũ song tu, có thực lực của 3 tinh chiến, hiện tại hai bên đều đã dùng hết ma lực, Phụ Á ngược lại vẫn chiếm ưu thế, mặc dù hắn không nhìn ra Dịch Vân dùng loại phương pháp nào để chế trụ đấu khí của đối phương, nhưng chỉ cần đủ thời gian, Phụ Á sẽ có biện pháp thoát khỏi. Đến lúc đó, sự thắng bại của 2 bên có thể lại tiếp tục thay đổi.
Có tư cách đảm nhiệm chức trách trọng tài tại Kỳ Võ ma đấu đại hội hiện giờ, thực lực ít nhất cũng phải là cường giả ngoài 7 tinh, nhãn lực dĩ nhiên không như người thường. Trong lòng hắn thầm nghĩ: "Thiếu niên biểu hiện thực lực ra bên ngoài thật là ngoài dự đoán của ta lúc trước, cuộc tranh tài này thực lực song phương vốn không cân bằng, không ngờ tới cuối cùng, lại không cách nào phán định tột cùng là ai thắng ai thua."
Phụ Á sở dĩ vẫn không mở miệng đầu hàng. Cũng là do có cùng ý nghĩa với trọng tài, thực lực của 3 tinh chiến sĩ tuy thấp, nhưng dùng để đối phó với một gã lục tinh pháp cuồng đã hết ma lực vẫn còn dư sức.
Chỉ cần nàng có thể thoát khỏi cánh tay khống chế của Dịch Vân, như vậy, nàng sẽ trở thành người thắng cuộc.
"Đấu khí trong cơ thể ta hình như bắt đầu chậm rãi lưu chuyển, không giống như lúc nãy hoàn toàn không thể vận hành. Chỉ cần qua một hồi, ta nhất định có thể thoát ra sự kèm cặp của tên đáng chết này, đến lúc đó, ta sẽ không dễ dàng bỏ qua cho ngươi, coi như ngươi cầu xin bỏ qua cũng vô dụng!" Trong lòng Phụ Á tức giận nghĩ thầm.
"Nếu như vậy, được!" Thấy Phụ Á vẫn còn muốn phản kháng, hiển nhiên không tin rằng mình sẽ vẫn bị chế trụ, Dịch Vân cũng không đôi co cùng nàng. Trực tiếp nắm lấy cổ của nàng, hướng về rìa sàn thi đấu bước tới.
Trên người Phụ Á mặc bộ áo giáp bao phủ toàn thân, lực phòng ngự rất mạnh, dưới tình huống không sử dụng đấu khí, Dịch Vân cũng không cách nào đánh xuyên qua giáp để làm nàng bất tỉnh, nàng bởi vì biết điều này nên mới có vẻ không hề sợ hãi, biết mình căn bản không làm gì được nàng. Khiến nàng chủ động mở miệng nhận thua là không có khả năng. Chế trụ đấu khí của nàng không cách nào kéo dài được, phải nhanh chóng kết thúc trận đấu này.
Cổ Phụ Á đau xót, hiện giờ mình bị người ta xem như chó mèo bị xách đi, quả thực là tức nổ phổi: "Chết tiệt! Ngươi dám làm vậy đối với ta? Tên tiểu tạp chủng ngươi mau thả ta ra!"
"Tạp chủng? " Dịch Vân nghe vậy lập tức dừng lại, lập tức nghĩ đến tin vịt nói hắn là con riêng của Mễ Nặc, lúc trươc Á Các cũng đã từng kêu như vậy. Phụ Á thốt ra những lời này, chắc là tin vào những lời đồn đãi ngoài này đây.
Dịch Vân cũng không tức giận, chỉ là chậm rãi lắc lắc đầu, lạnh nhạt nói: "Nhà ngươi giáo dục không tốt, thật sự không tốt! Ta không để ý người khác kêu ta như thế nào, nhưng để Mễ Nặc viện trưởng nghe được, nhất định sẽ rất tức giận" nói tới đây, khóe miệng hắn đột nhiên hiện lên một nụ cười yêu dị, cười rạng rỡ: " Nếu Lam Duy Nhĩ Gia Tộc không có cách nào dạy ngươi tốt, để ngươi nói ra lời nói tổn thương người như thế, như vậy, ta sẽ giáo dục ngươi, có những lời, không nên tùy tiện nói ra!"
Dứt lời, Dịch Vân đột nhiên lao tới Phụ Á đang nằm dưới đất! Một tay nắm lấy cổ của nàng. Tay kia thì giơ lên cao, dưới ánh mắt kinh ngạc của mọi người. Mạnh mẽ đánh vào mông của nàng.
"Ba! " một thanh âm giòn tan nhất thời vang lên trong toàn trường. Truyền vào tai mỗi người một cách rõ ràng.
"Ngươi ngươi đánh vào mông của ta?" Phụ Á quả thực sợ ngây người.
"Ba! " Tùy tiện đánh một cái, Dịch Vân thản nhiên nói: "Đây là cho câu mà ngươi vừa nói ra khỏi miệng, nói xin lỗi đi."
Mông Phụ Á hơi đau, hoàn toàn không nghĩ tới lại bị một gã nam tử đối xử như thế trước mặt mọi người. Thiếu chút nữa cắn chặt răng nổi giận kêu to: "Ta sẽ giết ngươi! Nhất định phải giết ngươi!"
Dịch Vân thấy nàng không xin lỗi mà vẫn ngoan cố. Lại tiếp tục giơ tay lên thì lại bị trọng tài lên tiếng ngăn lại: "Ngươi đang làm gì thế? Sao lại làm ra hành động thất lễ như thế đối với nữ tử dự thi? Còn không mau dừng lại! "
Mặt Dịch Vân không chút đổi sắc, quay lại nói: "Trọng tài, chẳng lẽ đại hội còn có quy định cấm không thể công kích mông của đối phương sao? "
Trọng tài nghe vậy ngạc nhiên: "Đương nhiên không có, nhưng mà ngươi cũng không thể"
Lắc lắc đầu, Dịch Vân lạnh nhạt cười nói: "Kỳ Võ ma đấu đại hội là mô phỏng thực chiến trên chiến trường, mà trên chiến trường phân chia đối thủ của nam vẫn là nữ, công kích bộ vị nào, chỉ cần ta không có ý định và hành vi giết đối phương, bất kì phương pháp tác chiến nào đều được cho phép, đúng không? "
"Nếu ta làm như vậy không xúc phạm quy củ của đại hội, nàng ta lại nói ra ác ngôn, chết cũng không nhận thua, như vậy, đây là chiến pháp của ta, trận đấu vẫn còn tiếp tục!"
Dứt lời, Dịch Vân giơ chưởng đánh thật mạnh xuống dưới.
"Ba ba ba ba ba ba ba ba "
"Ngươi, ngươi ta nhất định phải giết ngươi, nhất định không để yên cho ngươi! " Phụ Á kêu la giãy dụa, vừa thẹn vừa gấp, trên người nàng có áo giáp bảo hộ, cũng không có cảm giác đau đớn gì, nhưng đối phương đánh không ngừng vào bộ phận nhạy cảm của nàng, mỗi một lần đánh ra đều đả kích vào tâm tính cao ngạo từ trước đến nay của nàng.
Dịch Vân hồi tưởng lại mới trước đây, trong những người lạnh lùng vũ nhục hắn và mẫu thân hắn, Phụ Á cũng là một trong số đó, vốn chuyện cũ đã quên lại một lần nữa hiện lên trong lòng, hắn lạnh lùng cười, lại tiếp tục xuống tay không lưu tình. Đè thân thể nàng để không giãy dụa, vung bàn tay lên đánh mông nàng càng mạnh hơn.
"Ba ba ba" Tiếng vang lên không ngừng trong tai, bên ngoài khán đài mọi người không tự chủ được tất cả đều đứng lên, có bộ dáng há hốc mồm. Kỳ Võ ma đấu đại hội, Kỳ Vũ Đế Quốc mỗi mười năm dựng một lần Đại Bỉ võ đại hội, không khí trang nghiêm thần thánh như thế, nhưng lại biểu diễn một màn thái quá, quả thực toàn bộ mọi người đều đã choáng váng.
Phụ Á nhìn bên ngoài sàn đấu tất cả ánh mắt của mọi người đều đặt trên người nàng, giờ khắc này, trở thành tiêu điểm chú ý của toàn trường, xấu hổ đến sắp phát điên.
Ma pháp sư thiên tài của Lam Duy Nhĩ Gia Tộc, nhưng lại trước mắt công chúng bị một thiếu niên nhỏ hơn nàng đối xử như vậy, hai mắt Phụ Á hồng lên, cũng đã khóc hết nước mắt, hết lần này tới lần khác chịu phải ma trảo của Dịch Vân, cuối cùng nàng không thể không thỏa hiệp: "Ngươi ngươi mau dừng tay! Ngươi có biết làm như vậy sẽ có hậu quả là gia tộc ta tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho ngươi! Ngươi mau dừng tay lại, ta nói xin lỗi là được!"
Dịch Vân nghe Phụ Á mềm giọng cầu xin tha thứ, mà hắn cũng nhất thời nguôi giận, cười hỏi: "Ngươi cuối cùng biết sai rồi? Rất tốt! Như vậy, ngươi cũng đầu hàng sao? "
Phụ Á hung tợn nhìn chằm chằm vào đối phương, đã không đau, ngạo khí lại lần nữa hiện lên, giận dữ hét: "Nực cười! Hai chuyện như thế nào có thể nhập lại làm một? Thực lực của ngươi dưới ta, không chế trụ ta được lâu, chờ ta có thể thoát ra, liền đến lúc ngươi khổ sở, ta nhất định phải từ từ hành hạ ngươi mới có thể nguôi giận!" "Vậy sao? Như vậy ta sẽ chờ xem, trận đấu lại tiếp tục." Dịch Vân vung tay lên, tiếp tục đánh mạnh vào mông của Phụ Á.
Nhìn biểu hiện giận dữ bên ngoài của nàng, Dịch Vân đột nhiên có được khoái cảm báo thù, kỳ thật hắn cũng không hận Phụ Á, cũng chỉ vì đòi lại công đạo của mẫu thân, hắn muốn trước mặt toàn bộ người Kỳ Vũ Đế Quốc, hạ thấp thể diện của Lam Duy Nhĩ Gia Tộc.
"Ba ba ba ba ba ba ba ba
Trên một góc ở khán đài, Ni Tư kinh hãi đến mức cằm cũng mém rớt xuống đất: "Ông trời! Hắn thật sự làm như vậy sao? Nàng ta trên danh nghĩa chính là tỷ tỷ của hắn a! Vậy mà hắn lại làm ra sự tình này!"
Hai huynh muội Duy Đa cùng La Lôi lúc này cũng há hốc mồm, không dám tin vào cảnh tượng kinh người trong sân đấu: "Đây rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, sao Dịch Vân lại đối xử như thế với nàng?"
"Hỗn trướng! "Trong khu khỉ ngơi của Kỳ Vũ Học Viện, hai mắt Ma Đa bốc lửa, đang muốn lao ra, lại bị An Kiệt La viện trưởng chặn lại, hắn lúc này cũng có biểu tình kinh ngạc, trầm giọng nói: "Trận đấu vẫn còn tiếp tục, bất luận kẻ nào cũng không thể cản trở trận đấu tiến hành, ngay cả viện trưởng ta cũng vậy. Nếu ngươi cứ đi ra như thế, lập tức sẽ bị xử lí tước đoạt tư cách thi đấu của ngươi!"
Ma Đa cả giận nói: "Chẳng lẽ vẫn phải trơ mắt nhìn Phụ Á chịu nhục, để tộc nhân Lam Duy Nhĩ Gia Tộc bị vũ nhục trước mặt mọi người sao?"
Lắc lắc đầu, An Kiệt La bất đắc dĩ nói: "Sự tình phát triển đến nước này, cũng là do Phụ Á đã vũ nhục đối phương trước, chỉ không ngờ tới, đối phương lại thật sự nổi giận, hắn quả thực là con riêng của Mễ Nặc! Cuộc tranh tài này Phụ Á thua lại bị đối xử như thế là do nàng ta tự chuốc lấy, hoàn toàn vượt khỏi dự đoán của chúng ta, ngộ nhận nghiêm trọng về thực lực của đối phương."
Trên khu khác quý, Tạp Lỗ Tư ngơ ngác một lúc lâu, hiển nhiên là trận đấu đã phát triển vượt ra ngoài dự đoán của hắn: "Ha ha ha ha ha. Rất thú vị! Tiểu tử này lại một lần nữa khiến ta giật mình! Thật sự là một kẻ quái dị a, một trận đấu nghiêm túc hắn lại có thể làm thành tình trạng thế này, thật sự quá sáng lán, ha ha, ha ha ha ha ha!"
"Chết tiệt! Ta tuyệt đối không tha cho hắn! "Trên hàng thứ ba của khu khách quý bỗng có một người đứng lên. Bừng bừng chạy về hướng sân đấu, đúng là Mặc Tây không thể đè nén lửa giận.
Đúng lúc này, một cỗ đấu khí uy áp mãnh liệt bỗng nhiên từ trong hư vô hiện ra, mạnh mẽ khóa hắn lại. Toàn thân Mặc Tây nhất thời vô lực, xụi lơ ngả xuống, trên mặt hiện lên vẻ cực độ hoảng sợ, nhìn nam tử tóc lam ngồi ở hàng thứ nhất.
Lạnh lùng liếc Mặc Tây một cái, Tạp Lỗ Tư lại tiếp tục quay đầu nhìn sân đấu phía dưới, vẫn mang vẻ mặt vui vẻ cười to, giống như vừa rồi không hề xảy ra chuyện gì.
Mặc dù chỉ là một nháy mắt, nhưng cỗ đấu khí uy áp không gì sánh kịp vừa rồi, làm cho tất cả người trên khu khách quý đều cảm nhận được, mà ngay cả những người trong khu nghỉ ngơi riêng lẻ của từng học viện dưới sân đấu, mỗi viện trưởng cùng giáo sư, đều hoảng sợ nhìn về nơi này trên khán đài.
Mọi người cảm nhận được, là một lực lượng cường đại đến không thể nói ra lời, trước lực lượng như vậy, chúng sinh chỉ là con kiến, căn bản không hề có được ý niệm chống lại nó.
Không chỉ có Mặc Tây bị hù dọa ra mồ hôi lạnh toàn thân, mà ngay cả trái tim của mọi người cũng ngừng đập một nhịp, trong nháy mắt đó, tất cả mọi người trên khán đài khu khách quý đều có cảm giác như từ sinh đến tử, ý tứ của Tạp Lỗ Tư rất rõ ràng, ai dám quấy nhiễu trận đấu này tiến hành, người đó sẽ chết!
Ngoại trừ rất ít người, bên ngoài rất ít ai biết về lai lịch của lam nhân này, chỉ biết hắn là khách mời được đế vương dùng lễ tiết cao nhất chào đón, vốn cho hắn chỉ là thành viên vương thất của quốc gia kia. Nhưng lại là cường giả có thực lực khủng bố như vậy, khoảnh khắc vừa rồi đó, thiếu chút nữa đã dọa trái tim của mọi người ngừng đập.
"Khụ! " Kỳ Võ đế vương ho khan, hắn lúc này cũng mồ hôi lạnh chảy ròng ròng trầm giọng nói: "Lam Duy Nhĩ Bá Tước, bản vương vốn minh bạch tâm tình lo lắng của ngươi, nhưng trận đấu của ma đấu đại hội không cho phép quấy nhiễu, nhớ kỹ, bất luận là kẻ nào! Chỉ là một cuộc tranh tài, ngươi cũng không cần quá để ý, chuyện lần này sẽ không truy cứu, nhưng tuyệt sẽ không có lần sau, mời Bá Tước về chỗ ngồi đi!"
Bá Nạp Đốn cũng mở miệng: "Mặc Tây, trở về! "
Mặc Tây căm cămtrở lại chỗ ngồi, kinh hoàng liếc nhìn về bóng lưng của Lam nhân, mới thấp giọng nói: "Phụ thân, vừa rồi..."
"Câm miệng! " Bá Nạp Đốn giận dữ mắng: " Trận đấu của ma đấu đại hội toàn bộ đại lục đều đang quan sát, nếu ngươi dưới bao nhiêu ánh mắt như vậy tự tiện phá hỏng trận đấu, coi như ngươi là Bá Tước nhất đẳng của đế quốc cũng phải bị trừng phạt nặng! Thân là tộc trưởng của một tộc, sao ngươi ngay cả một chuyện đơn giản như thế cũng không rõ, còn dám hung hăng!"
"Tình cảnh của Phụ Á là do nàng tự chuốc lấy, bị khống chế lại không biết thu liễm, cãi ra lại chọc giận đối phương, nếu đây là ở trên chiến trường đã đủ cho nàng chết vô số lần, thói quen này nên sửa." Bá Nạp Đốn hít một hơi dài nói: "Ai, nàng không muốn nhận thua vì không muốn làm mất thể diện gia tộc, không ngờ làm như vậy lại hoàn toàn ngược lại, có ngạo khí nhưng không biết suy nghĩ, nàng làm cho ta phải thất vọng rồi!"
Dừng một chút, ánh mắt Bá Nạp Đốn sáng quắc nhìn về thiếu niên đứng giữa sân: "Còn có, tên thiếu niên kia thật sự là làm cho người ta kinh ngạc! Trong một trận đấu nghiêm túc, lại dám làm ra chuyện như vậy, đảm lượng này thật sự có mấy người? Có thực lực, sự can đảm, khí phách đều hơn xa Phụ Á, nàng bại trận, cũng là đương nhiên!"
Một lát sau, thanh âm thanh thúy không hề vang lên.
Liên tục đánh hơn một trăm cái, rốt cục Dịch Vân cũng dừng tay, bởi vì hắn phát hiện Phụ Á đã hôn mê, là vì tức giận quá mà ngất đi.
"Tuy là nữ tử, nhưng tính tình của nàng ngang bướng vô cùng, vậy mà ngất đi cũng không chịu mở miệng nhận thua" Dịch Vân lắc đầu: "Có ngạo khí thì rất tốt, nhưng dùng sai chỗ, hơi ngốc một chút."
Môn La trong lòng cười to: "Không chịu nhận thua là bởi vì không muốn gia tộc mất mặt sao? Buồn cười! Không trải qua thất bại, làm sao có chiến thắng, thiên phú của nàng đúng là không tồi, chỉ tiếc có điểm này, kết quả cũng chỉ có thể là nhị lưu cường giả thôi."
"Chỉ cần tâm tình của nàng một ngày không thay đổi, xem như ngày sau tinh cấp của nàng cao tới đâu, thực lực có mạnh hơn nữa. Chung quy cũng chỉ là con mèo, con mèo làm sao có thể thắng hổ? Không đủ uy hiếp!" Môn La luận định ngắn gọn.
"Bên thắng, là đệ tử Tát Nhĩ Đạt của Thiên Phong Học Viện! "
Trong sân thi đấu, thanh âm trọng tài truyền đến rõ ràng. Cùng với tình cảnh đối lập trong sân, ở ngoài sân lâm vào tình trạng chết lặng, không một tiếng động vang lên.
Không thể phủ nhận, đây là một trận đấu phi thường kịch tính, quá trình vô cùng khúc chiết, ưu thế thắng bại mấy lần thay đổi, nhưng nói ra là lần ma đấu đại hội này mới chỉ có.... một trận đấu đầu tiên có kết cục vớ vẩn như thế.
Hai Pháp cuồng đối mặt quyết đấu, thế nhưng cuối cùng lại dùng phương thức vật lộn để phân thắng bại, đánh mông đối phương đến bất tỉnh, kết quả như vậy hiện lên trước mắt một đám cường giả, làm cho mọi người kinh ngạc cười toe tét.
Quá trình kịch tính, nhưng kết quả lại vớ vẩn, ánh mắt toàn bộ mọi người đặt trên người thiếu niên, toàn trường yên tĩnh đến độ ngay cả thanh âm một cây kim rơi xuống đất cũng nghe thấy.
Hắn có thực lực lấy yếu thắng mạnh làm cho người ta khó đoán. Hắn dùng thủ đoạn để thắng lợi không ai hưởng ứng, người thắng cô độc, đây là một trận đấu không có bất kì tràng pháo tay hoan hô thắng lợi nào, kết quả trận đấu quá vớ vẩn đến từ người thiếu niên làm người ta khó cân nhắc.
← Ch. 237 | Ch. 239 → |