← Ch.320 | Ch.322 → |
Không! Không! Không!" Lan Ny kinh hoàng run rẩy kêu lên: "Ta sẽ không để hắn làm được điều đó đâu! Trước lúc đó ta nhất định sẽ ăn độc huyết của Hán Khắc, chỉ cần hắn khẽ động đến ta, thì chỉ có nước chết cùng ta mà thôi!" Truyện "Cấm Huyết Hồng Liên " Truyện "Cấm Huyết Hồng Liên "
"Thực sự là quá mức ngây thơ!" Lắc đầu, A Khắc Tây nói: " Công dụng lớn nhất của Lệ Hồn Tà Nhưỡng là ở chỗ khống chế linh trí của con người ta, nói cách khác, độc tính của nó hầu như đều tập trung ở đại não người dùng nó, còn ở trong máu rất ít. Nếu người tu vi không cao thì còn có thể có tác động, nhưng đối với những cường giả thất tinh trở nên, căn bản không hề có tính uy hiếp. Không thấy tiểu tử này vừa mới hóa giải độc tố rất đơn giản sao? Thực lực của Ách Ba Đa còn mạnh hơn hắn nhiều. Chỉ với điểm tâm tư ấy, có thể thấy hắn sớm đã đoán được, chỉ là không nói ra mà thôi."
Lan Ny nghe mà kinh ngạc, ngây người, nghĩ đến việc đó là vũ khí lớn nhất mà mình có, ai ngờ lại không có tác dụng với hắn, lại nghĩ đến mình bị hút cạn huyết nhục, chết cực thảm, hồn phi phách tán.
"Nếu hôm nay Dịch Vân ca ca không đến đúng lúc. Còn mình thì đến theo phó ước vào buổi tối, như vậy..." Nghĩ đến đây, Lan Ny lại không thể kiềm chế nổi tuyệt vọng mà sợ hãi, vô lực ngã quỵ xuống mặt đất, oa một tiếng, gào khóc.
Dịch Vân liếc mắt nhìn A Khắc Tây trách móc, vội vàng an ủi Lan Ny gần như đã đến mức sụp đổ hoàn toàn. A Khắc Tây buông lỏng tay, cười quái dị rồi nói: "Nếu như không phải ngươi cố ý, không xông vào trại hôm nay, thì quả thực đây là kết quả duy nhất của nha đầu này. Ta chỉ là nói sự thực mà thôi."
Dịch Vân thầm than một tiếng trong lòng. Việc bi thảm như thế, không ngờ cứ hì hì cười mà nói ra rõ ràng. Cũng khó trách A Khắc Tây có biệt hiệu "Tà Linh Pháp Ma", không biết với loại tâm tính này, hắn đã làm thế nào để dạy dỗ được một học viên ngu ngốc đến cực điểm như Tạp Ly Tạp.
"Được rồi. Đừng nói đến chuyện đó nữa." A Khắc Tây vung bàn tay thô kệch lên, Hán Khắc đang trong cơn hôn mê liền chao đảo đứng lên. Chỉ thấy thanh âm trầm trọng của A Khắc Tây vang lên: "Độc Lệ Hồn Tà Nhưỡng trong người hắn, ta có biện pháp hóa giải, nhưng cũng phải trả một cái giá cực kỳ trầm trọng. Tiểu tử ngươi quyết định đi, giải hay không giải?"
Lời nói này, làm cho Dịch Vân cảm thấy bất an, hắn thận trọng hỏi: "Phải trả giá thế nào?"
"Người ta bị độc cấm kỵ, vốn không có thuốc giải, nhưng ta dùng phương pháp lấy độc công độc, để trung hòa độc tố trong người hắn. Chỉ là Lệ Hồn Tà Nhưỡng có một tác dụng khác, đó là thuốc có công hiệu đề thăng tiềm chất nhân thể cực mạnh cũng sẽ hoàn toàn bị hóa giải. Nói cách khác, đệ đệ ngươi nhờ vào sự trợ giúp của ma dược tiến vào tu vi ngũ tinh cũng sẽ mất hết, hơn nữa hai loại kịch độc trong cơ thể tương khắc, khí hài kinh mạch toàn thân cũng sẽ bị hao tổn nghiêm trọng, không có khả năng tu luyện đấu khí một lần nữa. Sau này cũng chỉ có thể sống như một người bình thường thôi."
Hai người Dịch Vân và Nan Ly vừa nghe thế liền chấn động, liếc mắt nhìn nhau. Sau một lát trầm mặc, Dịch Vân thở dài nói: "Tuy kết quả là như thế, nhưng so với hiện tại thì vẫn còn tốt hơn. Cái giá này tuy trầm trọng, nhưng cũng tính là đáng giá."
"Còn một chuyện nữa ta quên chưa nói." A Khắc Tây chợt nói: "Lệ Hồn Tà Nhưỡng có công hiệu đề cao rất nhiều thể chất của người dùng, trên thực tế chính là lấy phương thức thiêu đốt tiềm năng nhân thể để đạt thành, ảnh hưởng trực tiếp nhất, chính là trường độ của sinh mệnh, giống như một cây dễ cháy, nếu dùng lửa nhỏ để thiêu đốt, đương nhiên sẽ cháy thật lâu, nhưng nếu lấy lửa to đến để thiêu đốt, trong khoảng thời gian ngắn sẽ hoàn toàn tắt rụi."
"Đồng dạng với đạo lý đó, người ăn Lệ Hồn Tà Nhưỡng vào, sinh mệnh cũng sẽ giảm mạnh, dài nhất cũng không thể sống quá hai mươi năm. Còn ta lấy phương pháp lấy độc trị độc để cứu trị. Càng làm cho hồn phách cháy mạnh phi thường, lại sẽ làm cho hắn giảm thọ thêm lần nữa. Nhìn vào thể chất của hắn mà định lượng, may mắn ra, thì chỉ vẻn vẹn một hai năm, lâu thì năm sáu năm là cùng. Nguyên nhân chính là như vậy, ta mới nói là phải trả giá cực lớn. Về phần cứu hay không cứu, các ngươi tự quyết định đi." Truyện "Cấm Huyết Hồng Liên "
A Khắc Tây nói thật dễ dàng, nhưng Dịch Vân và Lan Ny thì lại đều trầm mặc, một hồi lâu không nói nổi một lời.
Lấy thuyết pháp của A Khắc Tây, tính từ thời khắc bị trúng độc, nhiều nhất cũng chỉ sống không quá hai mươi năm, mà tự nhiên từ khi Ái Đạt trấn xảy ra thảm án đến nay, đã qua tám năm. Nói cách khác, sinh mệnh của hắn dài nhất cũng không quá mười hai năm. Nếu lại dùng phương pháp trị độc của A Khắc Tây để trị độc, lại bị giảm thọ một lần nữa, như vậy sẽ kéo Hán Khắc vào biển khổ rồi. Hắn cũng chẳng còn sống được bao nhiêu năm nữa.
Dịch Vân nghiến chặt hai hàm răng, trong lòng rỉ máu. Bao nhiêu năm qua nằm mơ cũng mong tìm dược Hán Khắc. Nhưng khi gặp nhau lại đối mặt với hai lựa chọn quá khó khăn, thật sự là không ngờ tới.
Giữa lúc Dịch Vân đang do dự, thì ngược lại, Lan Ny lại là người mở miệng trước. Chỉ thấy biểu tình của nàng mặc dù là bi thống, nhưng thật bình tĩnh: "Cứu hắn đi! Dù cho sau này chẳng còn sống được bao lâu, thì so với hiện tại sống như một con rối ta vẫn mong được nhìn thấy một Hán Khắc trước kia, khóc khóc cười cười còn hơn."
Nói xong, Lan Ny cúi đầu, thấp giọng khóc nức nở.
Thở dài nặng nề. Dịch Vân cũng nói: "Phiền ngươi rồi. Cứ làm theo lời nàng nói đi. Giải cấm độc trong người Hán Khắc đi."
Dịch Vân hiểu khá rõ ràng rằng, trong bốn người ở đây, có thể quyết định số phận của Hán Khắc, cũng không phải là hắn. Mà là Lan Ny, những năm gần đây luôn bầu bạn bên người Hán Khắc, một chút không rời.
"Sẽ như mong muốn của ngươi, chỉ mong sau này sẽ không hối hận." Bàn tay A Khắc Tây vừa lật, thoáng chốc liền xuất hiện vài phiến lá lớn đỏ thẫm, đưa tới gần miệng Hán Khắc, sau đó bằng tốc độ cực nhanh, lăng không vẽ ra mười ma đạo ấn, càng không có bất cứ đạo đồ văn nào mà Dịch Vân có thể nhận biết.
Sau một khắc, ma uy lẫm liệt hiện lên, hai đạo ma trận chói lọi bùng lên, chậm rãi chuyển động sát xung quanh người Hán Khắc, cùng lúc đó, một tay A Khắc Tây đặt lên gáy của Hán Khắc, một tay đặt lên ngực, một đám quang mang u tối xoắn xiết bao phủ toàn thân Hán Khắc. Tiến trình cứu trị bắt đầu rồi.
Mặt hai người Dịch Vân, Lan Ny mang đầy sắc ưu lo nhìn Hán Khắc đang bị hắc sắc quang mang thôn phệ, cùng có cảm giác khẩn trương vô cùng. Dịch Vân lại biểu lộ ra vẻ cực kỳ bình tĩnh, bởi vì hắn tin tưởng và A Khắc Tây. Ngay cả A Khắc Tây cũng không có biện pháp, thì sẽ không còn một người nào khác có thể giúp Hán Khắc giải trừ Lệ Hồ Tà Nhưỡng.
"Cỗ ma uy này, tạo ra động tĩnh lớn như vậy, cường giả ở quanh Thánh Quang trại nhiều vô số, sẽ không bị người ta phát hiện ra chứ?" Dịch Vân chợt nghĩ đến.
"Không cần lo lắng, nơi này có màn chắn tự tay A Khắc Tây bài bố, cho dù là cường giả ngang cấp, cũng phải ở trong vòng một dặm mới có thể nhận ra chỗ dị thường." Tạp Lỗ Tư nói rồi đi đến trước mặt hai người. Ánh mắt trầm ngâm, nhìn Dịch Vân chằm chằm hỏi: "Tiểu tử, ta hỏi ngươi, ngươi nhất định phải tìm đủ toàn bộ đồng bạn ở Ái Đạt trấn mới bằng lòng bỏ qua ư?"
"Đương nhiên, đây là nguyên nhân căn bản mà ta đi tới nơi này, cũng là mục đích lớn nhất của ta!" Dịch Vân không chút do dự, kiên định nói.
"Đã như vậy, ngươi nắm chắc thời gian mà đi làm đi. Phải khuyên ngươi một câu rằng, muốn cứu người thì có thể. Nhưng trước phải buông bỏ ý niệm báo thù trong đầu. Tại Thánh Quang trại, chỉ cần có ma lực đấu khí dị thường ba động. Nhất định sẽ không thoát khỏi nhận biết của cường giả cấp bậc hồng y giáo chủ đang ở bên ngoài, đến lúc đó, cho dù ngươi muốn chạy cũng chạy không được nữa rồi."
"Lập trường của ta và A Khắc Tây không đổi, cũng không nguyện ý xuất thủ ở chỗ này, dù sao, theo ngươi đi vào nơi này, đã trái với hiệp nghị cùng với lão đầu Võng Tát Đốn Na rồi. Ta chỉ có thể hỗ trợ ngươi một lần cuối cùng, chỉ cần ngươi có thể mang người đến thạch thất này, mặc kệ là bao nhiêu người, ta đều có thể mang bọn ngươi bình yên rời khỏi nơi đây."
Gật đầu, Dịch Vân cảm kích nói: "Có thể giúp toàn bộ chúng ta rời đi, đã là ân huệ cực lớn rồi. Dịch Vân được hai vị quan tâm, sau này cho dù thế nào, cũng tuyệt không có một lời vô ích nào nữa!"
Dịch Vân hứa hẹn không hề dễ dàng gì. Lấy phong cách hành sự từ trước đến nay của hắn, có thể nói ra lời này, là chuyện chưa từng có. Cũng cho thấy hắn rất cảm ơn Tạp Lỗ Tư và A Khắc Tây, thật sự là mỗi chữ đều rất chân tình.
Nếu như không phải trùng hợp gặp được hai người này. Khỏi phái nói chưa chắc đã cứu được Hán Khắc, thì ngay cả không kinh động đến Thanh Lôi thủ vệ, mang toàn bộ những đồng bạn cùng nhau rời khỏi nơi này, hắn cũng không có chút biện pháp nào cả.
Khoát tay áo, Tạp Lỗ Tư cười nói vẻ như không có gì quan trọng: "Chỉ có thể ngươi có thể vì ta luyện chế ra một thanh ám hắc ma binh ngũ phẩm giai là được rồi. Không, tốt nhất là lục phẩm giai. Ừm, lục phẩm giai đi, giúp ngươi nhiều như vậy, thêm một giai phẩm cũng không phải là quá phận chứ?"
Lục phẩm ma binh, Môn La từng nói, chỉ cần thủ pháp luyện khí đủ thạo, lại đủ nguyên liệu, chỉ cần một khi đạt đến cảnh giới cửu tinh, muốn luyện ra một thanh ma binh lục phẩm sơ giai cũng có thể làm được. Chẳng lẽ hắn không thể hay sao?
Dịch Vân cười cười. Mục đích của Tạp Lỗ Tư từ trước đến nay đều rất rõ ràng, đơn giản chính là vì ma binh. Lúc đầu hắn còn cảnh giác, nhưng hiện tại thì có thể thản nhiên tiếp thu, đùa thế nào, nói ra sao, thì cũng cứ thế mà làm. Tạp Lỗ Tư chưa từng giấu diếm mục đích thực sự của ông ta. Loại thẳng thắn như thế làm cho Dịch Vân yên tâm, cũng khá tán thưởng sự thẳng thắn nam nhi hồ thỉ của ông ta.
"Lan Ny, bạn bè ở Ái Đạt trấn còn nhớ rõ cả hay không?" Dịch Vân quay đầu hỏi.
"Nhận được cả, bởi vì mỗi lần bọn họ hoàn thành nhiệm vụ trở về, quang minh pháp sư của Thanh Lôi đoàn sợ kịch độc của đấu khuyển trên người họ, nên không ai muốn chữa thương cho họ, cho nên đều là tự tay ta xử lý vết thương. Tuy rằng nếu không nhớ được ta là đồng bạn ngày xưa, thì cũng đều nguyện ý ở gần ta, chí ít, mỗi khi thụ thương, bọn họ đều tới tìm ta mà." Lan Ny không biết vì sao Dịch Vân lại hỏi như vậy. Chỉ ngơ ngác đáp lại.
"Thế bọn họ có nghe lời ngươi, đi tới tòa thạch thất này hay không?"
"Toàn bộ những đấu khuyển chỉ nghe mệnh lệnh từ chính phó đoàn trưởng. Nhưng ta có thể giả danh nghĩa của Ách Ba Đa, để bọn họ đi tới nơi này. Dịch Vân ca ca, ngươi muốn ta lừa gạt bọn họ tới đây ư?" Lan Ny cũng không ngốc, chỉ thoáng cái liền đã đoán trúng tính toán của Dịch Vân.
"Không sai." Dịch Vân xoa xoa cái đầu nhỏ của Lan Ny, cười nói: "Chỉ cần ngươi có thể làm cho toàn bộ đồng bạn của mình tới đây, còn lại không cần phải làm bất cứ việc gì nữa. Ta tự có biện pháp xử lý."
"À, ta biết phải làm như thế nào rồi." Nàng nhìn lên khuôn mặt tươi cười của người thiếu niên tóc đen. Hắn lại như cổ vũ nàng mà nhéo nhéo mũi nàng. Tất cả đều giống như năm đó.
Tám năm qua đi, vật còn người mất. Nàng thay đổi, Hán Khắc cũng thay đổi, chỉ có người ca ca năm đó không hề thay đổi, chung quy khiến cho người ta cảm thấy an tâm.
Chỉ có một chút bất đồng, là ở bản thân hắn toát ra sự tự tin, hoàn toàn khác với năm đó, sự cường đại như thế khiến cho nàng cảm thấy an tâm vô cùng!
Dịch Vân nhìn bộ dạng tung tăng của Lan Ny liền cảm thấy, đây là lần đầu tiên nhìn thấy nàng tươi cười. Thầm nghĩ: "Báo thù ư? Hiện tại chưa vội. Thực sự chưa vội. Chờ một ngày kia, thực lực ta đủ mạnh mẽ, sẽ trực tiếp phá hủy toàn bộ Thánh Quang trại, đến lúc đó, các ngươi không một kẻ nào trốn thoát. Ai cũng đều phải chết!"
Lan Ny đi vòng tới đại môn, đang định đẩy ra, chợt thấy phía sau có một cỗ âm lệ uy áp mạnh mẽ lao đến. Mạnh mẽ như hổ, sắc bén như đao. Cực lạnh. Cực mãnh liệt. Vô cùng buốt giá!
Khí tức đáng sợ như vậy, thoáng chốc đã làm cho nàng cảm giác đang ở trong vực sâu vạn trượng, chỉ cảm thấy thật tuyệt vọng. Dưới sự hoảng hốt, nàng vô cùng chật vật quay đầu lại, đã thấy Dịch Vân có chút đăm chiêu nhìn về phía trước, nhãn thần xa xăm, như xuyên thấu qua đại môn đang đóng chặt trước mặt, nhìn khắp trụ sở Thanh Lôi, khí tức thảm liệt, tất cả đều toát ra từ trên người hắn.
Nhìn hắn giữa lúc vô ý đã toát ra thần tình phệ huyết, hiển lộ sát ý lẫm liệt, quả thật so với ca ca luôn ôn nhu mỉm cười như hai người khác nhau. Thực khó mà tưởng tượng, họ là cùng một người!
Trong nháy mắt, nàng rốt cục biết mình đã nghĩ sai rồi.
Trong ấn tượng nàng, người ca ca kia luôn có khuôn mặt tươi cười, tràn đầy đam mê chế tạo binh khí như thế, hắn cũng đã thay đổi.
Thay đổi hoàn toàn!
← Ch. 320 | Ch. 322 → |