← Ch.336 | Ch.338 → |
Đến tận giữa trưa, Dịch Vân mới chậm rãi thức dậy, đôi mi khép hờ vừa mở đã lập tức trông thấy một ánh mắt quan hoài đẫm lệ đang chăm chú nhìn hắn.
Cuối cùng cũng đợi được Dịch Vân tỉnh lại, Lan Ny mừng rỡ vô cùng. Nàng kích động nhảy hẳn vào lồng ngực của hắn, ôm chặt mà nức nở: "Dịch Vân ca ca, huynh đáng ra không nên đối kháng cùng với Thanh Lôi Chế Tài Đoàn! Tuy cuối cùng đã giết sạch bọn chúng, nhưng huynh đơn thân thế cô, chống đỡ với đám ác nhân đó vạn nhất có điều gì xảy ra, ta và những người khác có sống cũng không thể tha thứ cho mình, huynh đúng ra không nên mạo hiểm, không nên làm như vậy!"
Lan Ny cứ như vậy nằm khóc trên ngực của hắn, khi nàng hôn mê tỉnh lại đã sớm nghe từ miệng Tạp Lỗ Tư mà biết được, lấy làm kinh sợ cho nguy hiểm cùng với thực lực cường đại của Dịch Vân. Bởi hơn ai hết nàng biết rõ sức mạnh của Thanh Lôi quân đoàn hung mãnh nhường nào, mà bản thân mình thì vô dụng, tất cả kỳ biến hiểm trá đều để Dịch Vân một mình gánh lấy, thay mình báo cừu cho bằng hữu, nên cảm thấy vô cùng hổ thẹn. Dịch Vân đành nhẹ giọng khuyên bảo nàng vài câu rồi ngồi dậy. Mới vô cùng ngạc nhiên khi thấy bao nhiêu mỏi mệt suy yếu vì mất máu cùng với thương tích đã biến mất không còn tăm tích. Tựa như người đã kịch chiến thảm khốc ngày hôm qua không phải là hắn vậy. Hiện tại hắn cảm thấy mình hoàn toàn khỏe mạnh và sung sức.
Đang ngẩn người thì nghe được giọng A Khắc Tây khàn khàn truyền tới: "Nhóc con đã mê mang từ sáng tới giờ, lão phu cũng rảnh rỗi nên tiện tay dùng Hắc Ám bí pháp mà liệu thương cho ngươi. Bồi bổ tái tạo lại lượng máu đã mất hôm qua rồi, thân thể cũng không còn gì đáng ngại, đạt tới trạng thái toàn thịnh."
Dịch Vân ngạc nhiên: " Hắc Ám Ma pháp không phải chỉ toàn những chiêu thức giết người tàn độc thôi sao, không ngờ cũng có khả năng trị liệu được thương thế như Quang Minh ma pháp a?"
Với ma pháp của A Khắc Tây hắn vẫn còn chưa hiểu hết, không như đã sớm quen thuộc với việc bị Bối Lợi Mỗ làm cho kinh hoảng. Mà hai lão già này đều là Hắc Ám cường giả Tinh Vực đỉnh phong cả. Bối Lợi Mỗ cũng từng nói rất rõ rằng, Hắc Ám ma pháp khác xa với các loại ma lực thuộc tính, để giết người như ngóe thì rất dễ dàng, nhưng lại không có kỹ năng nào dùng để cứu người. So với bảy hệ ma lực thuộc tính còn lại thì rõ ràng đây là một khiếm khuyết to lớn, nhưng điều mà A Khắc Tây đã làm trên người hắn, không phải đã lật ngược lại định nghĩa này rồi sao?
Cười hắc hắc vài tiếng, A Khắc Tây mới nói: "Tiểu tử ngươi rõ ràng từng nghịch đảo ma pháp cực hạn, hẳn cũng lại lão già Bối Lợi Mỗ dẫn đường cho hươu chạy! Mà anh bạn trẻ nói cũng không sai, Hắc Ám ma pháp quả thật không có bất cứ kỹ năng nào dùng để cứu chữa người ta hết. Nhưng Quang Minh thì có thể! Tạp Lỵ Tạp nha đầu vốn trời sinh đã có Quang Minh thân thể, lão phu nuôi dạy nó hơn mười năm, cũng nghiên cứu được hoàn toàn những đặc tính của Quang Minh ma pháp mà đột phá được thiên sinh cực hạn của Hắc Ám ma pháp, đem cái tương phản của từng ma pháp mà lấy dài bù ngắn, từ trong khác biệt mà tìm ra điểm tương đồng, rồi ứng dụng vào trong ma pháp của ta."
"Hắc hắc hắc, Quang Minh dung hợp cùng Hắc Ám, tuy lão phu chỉ mới đạt được bước khởi đầu, vẫn còn rất nhiều khúc mắc then chốt chưa tìm ra phương pháp đột phá, thế nhưng nói về mặt hiệu quả trị thương, so với Tạp Phỉ Tạp có khả năng sử dụng Quang Minh Trì Dũ còn mạnh hơn một bậc, một chút thương thế nho nhỏ này có gì làm khó được lão già này mà phải khách khí hử?"
Thần tình A Khắc Tây đầy đắc ý tự hào! Cũng khó trách, dung hợp Quang minh thuộc tính, đem Hắc Ám ma pháp đề thăng tới cảnh giới như vậy đã đánh vỡ phép tắc tương khắc nguyên tố thông thường. Thành tựu như vậy, cũng giống như sự dung hợp Hỏa Thủy ma pháp của Dịch Vân, tuy cũng là sơ bộ hoàn thành. Nhưng vạn sự khởi đầu nan, trước lão chưa ai từng làm được, cũng đáng mà tự hào lắm!
Đưa mắt lướt nhìn xung quanh, Dịch Vân mới thấy Tạp Lỗ Tư đang ngồi sau lưng mình, cầm trên tay một thanh ma binh, đầy vẻ thưởng thức.
Nhìn chằm chằm thanh tam phẩm trung giai Thủy hệ ma binh, liền nghĩ tới tùy thân binh khí bấy lâu trông đợi, mà không biết bao giờ mới có thể có được, Tạp Lỗ Tư cũng không ngẩng đầu lên, thản nhiên nói: "Chuôi ma binh này tuy thủ pháp luyện tạo có khác với gia tộc Tư Đạt Đặc của tiểu tử ngươi, nhưng cũng xứng đáng với cái tên Tam Phẩm ma binh, Thanh Lôi Chế Tài Đoàn vốn chỉ là Quân đội cấp hai của Quang Minh Giáo Đình, quân đoàn trưởng cấp bậc cao nhất cũng chỉ là Thất Tinh cao giai, ấy vậy mà lại có thể sở hữu một thanh cực phẩm ma binh như vậy, thật không có đạo lý à, thân phận của hắn có lẽ cũng không đơn giản như vậy."
Dịch Vân hờ hững: "Mặc kệ thân phận thật của hắn là gì, chỉ cần biết hắn là chủ sự Thanh Lôi Chế Tài Đoàn là đủ, khiến cho hắn chết thảm là điều phải làm, Vân cũng không thẹn với tâm mình."
Tạp Lỗ Tư cười cười: "Hay cho cái tính nóng như lửa, làm việc cũng không cần xét tới hậu quả, có hơi ngu ngốc nhưng lão phu thích. Mà chuôi ma binh này đối với lão phu không chút tác dụng, nhóc con vốn có Thủy hệ ma lực, nó có thể giúp đỡ ngươi phần nào trong lúc khẩn cấp, cứ coi như bồi thường ít nhiều cho ngươi, cầm lấy đi."
Khẽ lắc đầu, Dịch Vân đạm mạc nói: "Vũ khí kiểu này tiểu tử không hiếm. Mà kiếm của kẻ thù, biết có dính máu bạn bè bằng hữu và người vô tội hay không. Tiểu tử cũng không nghĩ sẽ để nó tồn tại, sau này nhất định sẽ đem nó thiêu đốt trong hỏa lò, triệt để phá hủy, khiến nó hóa thành vô hình, làm cho nó tại thế gian này chỉ còn là sương khói mới cam!"
Tạp Lỗ Tư nghe mà giật nảy mình: "Nghe ra nó quả không có chút giá trị nào, ài, thật phí công tìm kiếm mang về, chỉ là vẻ rắn thêm chân."
Từng lời từng lời thốt ra, bàn tay khẽ nắm lại, hắc mang liền bừng lên. Nào đâu "Thứ Thần khí", cái gì là cực phẩm ma binh, cũng tức khắc mảnh mảnh văng tung tóe như thủy tinh vỡ vụn thành triệu triệu tàn phiến rơi rụng xuống nền đất.
Tạp Lỗ Tư lúc này vẫn còn đang lẩm bẩm: "Đúng là tam phẩm ma binh, mới đưa vào có hai thành đấu khí liền đã chịu không nổi, không khác gì đồ chơi con nít."
Dịch Vân ngây ngốc đứng nhìn, trong lòng cười khổ, thanh Thủy chúc ma binh này, cho dù để yên trước mặt cho hắn chém, cũng phải mấy trăm trọng kiếm liên tục mới có thể cắt đứt. Vậy mà lão già này đơn giản chỉ quán chú đấu khí thôi đã khiến nó vỡ vụn thành vô số mảnh nhỏ, không còn khả năng hồi phục, ài, chênh lệch giữa hắn và lão, có phải như trời với đất không?
Đối với Tinh Vực chí cường giả cảnh giới, hắn tràn đầy ham muốn, hào hứng mà nghĩ đến một ngày nào đó, bản thân mình cũng là cường giả như vậy.
Trong lúc vạn phần cảm khái, bỗng nghe văng vẳng giọng Môn La trong đầu: "Tiểu tử, xem một chút là đủ rồi, cũng đừng quá hưng phấn mà ủy mị như bà cô vậy. Trước đây ta không dám đại ngôn hùng hồn, nhưng mà sau trận đánh hôm qua, ta dám chắc tiểu tử ngươi ngày sau chẳng thua kém gì hai tên kia cả. Đời đại ca đây thấy biết bao nhân tài, nhưng ngươi thì chỉ có một không hai, so với bất luận kẻ nào đều giá trị hơn a!"
Khẩu khí của lão tràn đầy niềm tin, nhưng âm điệu lại ngập trong tang thương, chua xót. Lão có thể khẳng định, tên tiểu đệ này thiên phú tư chất so với lão năm đó còn cao hơn. Tuy cũng do một tay mình dạy dỗ bài bản đúng cách, kinh hỉ nhìn hắn trưởng thành, nhưng chính vì thế, cường giả cấp bậc như lão lại tự thấy mình không bằng, cảm giác thật không dễ chịu chút nào. Thua kém chính tiểu đệ, lão đại chẳng phải rất xấu hổ mất mặt hay sao?
Không để ý tới tâm tình, cảm thụ của Môn La. Dịch Vân nhắm đến thạch động tiếp cận lối vào, từ trong tro cốt trắng xóa nhặt lên một cái vòng tay màu xanh, nơi đây, chính là chỗ hắn đã dùng Liệt Diễm mà thiêu chết Tháp Cát Nhĩ.
Vòng tay hình tròn, cũng không biết làm bằng tài liệu gì, chính giữa mơ hồ có một tia khí tức ma lực yếu ớt, có lẽ là trang sức của Tháp Cát Nhĩ, quan sát kỹ vài lần Dịch Vân cũng không biết nó là cái gì, lại nghe thanh âm A Khắc Tây truyền đến: "Đây là ma khí, Ẩn Ma Hộ Ấn!"
"Ẩn Ma Hộ Ấn?"
A Khắc Tây như không quan tâm: "Công hiệu của nó là ẩn dấu khí tức ma lực trên diện rộng, nghe thì như vậy nhưng hiểu quả cũng có hạn, chỉ che đậy được linh giác của đám người dưới Tinh Vực thôi, dùng để theo dõi người ta hoặc ẩn náu trên đường chạy trốn kẻ khác tìm giết, khửa khửa! Còn đối với đẳng cấp cỡ lão phu và Tạp Lỗ Tư cũng chỉ là một thứ phế vật có cũng như không. Nhưng để tiểu tử ngươi dùng thì hẳn có tác dụng không tưởng đó, cứ giữ lấy đi."
Dịch Vân liền nhớ lại lúc trước mới hiểu được vì sao Tháp Cát Nhĩ theo sát sau lưng mà hắn lại không thể nào phát hiện, nhưng lại không thể trốn thoát được linh thức của Môn La, ra là do cái ma khí này.
Nghe A Khắc Tây này giải thích cũng rườm rà, Hắn bèn thu cái vòng tay vào trong Hồng Liên, Tuy Dịch Vân mang tổ khí trong người cũng có tác dụng che giấu khí tức, nhưng khi động thủ lại không thể ẩn được đấu khí ma lực, nay có Ẩn Ma Hộ Ấn phụ trợ, những lúc trọng yếu, thật sự sẽ giúp đỡ được cho hắn.
Tạp Lỗ Tư chuyển mình đứng dậy hỏi: "Lão phu cũng không nghĩ tiểu tử ngươi có thể tỉnh giấc nhanh vậy. Có điều giờ mới buổi trưa, mà ngày mai mới là nghi thức phong tước đại điển, ngươi muốn ở lại đây nghỉ ngơi hay là trở lại Thiên Phong học viện?"
Trầm tư một lúc, Dịch Vân chợt nói: "Tốt nhất là quay về, ngày trước tiểu tử không từ mà biệt hẳn khiến Mễ Nặc lão sư lo lắng lắm rồi, về tình về lí, tiểu tử không có lý do gì không quay về, huống chi, trước khi rời khỏi Kỳ Võ thành, vẫn còn một việc cần giải quyết thỏa đáng!"
Tạp Lỗ Tư nghe vậy liền cười: "Là Khoa Lạc Lý chứ gì? Đầu tiên là Thanh Lôi Chế Tài Đoàn, sau đến Quang Minh Giáo Đình Bạch Y Giáo Chủ, ma đại hội lần này những tên kia thật đúng là rủi ro xui xẻo mà đụng tới tiểu tử ngươi rồi. Tự mình mang tới tai ương ngập đầu, Ách Ba Đa đã chết, nếu Khoa Lạc Lý sau này có biết, nhất định vạn phần hối hận vì trước kia đã hạ lệnh đồ diệt Ái Đạt Trấn a."
Gật đầu, Dịch Vân lạnh lùng nói: "Hai người bọn chúng, đều là những kẻ đầu têu chủ sự việc này. Ách Ba Đa đã đền tội, Khoa Lạc Lý dĩ nhiên càng không thể buông tha. Về phần đối phó hắn như thế nào, ta vẫn chưa có kế hoạch gì, chỉ thuận theo tình thế, tìm cơ hội mà tiếp cận vậy."
Tạp Lỗ Tư nhún vai thản nhiên: "Làm sao cũng được, lão phu không có hứng thú, chỉ biết trước sau gì hắn cũng chết trong tay ngươi. Nhưng lần này phải có chút thu liễm, đừng có làm quá mà náo động toàn thành, dù sao Kỳ Võ thành cũng là cứ điểm trọng yếu của Quang Minh Giáo Đình, chiến lực của Quang Minh Kỵ sĩ Đoàn thì bọn Thanh Lôi Chế Tài Đoàn không thể so sánh được đâu. Nhóc con phải cân nhắc cho kỹ đó."
Khoa Lạc Lý là Thất tinh đỉnh phong Pháp tước cường giả, vốn là nhân vật mà Dịch Vân kiểu gì cũng không thể đối phó. Nhưng Tạp Lỗ Tư cũng biết, hắn còn hậu chiêu là con tiểu xà quái dị kia, dưới công kích của Bát tinh Võ tướng Bá Nạp Đốn cũng có thể đơn giản đón đỡ, chỉ cần tách riêng Khoa Lạc Lý ra thì Dịch Vân giết hắn sẽ như lấy đồ trong túi, ăn bánh trong dĩa mà thôi. Tạp Lỗ Tư hoàn toàn không nghi ngờ kết quả này, còn dự đoán cảnh Thần chết người vong trong thời gian tới sẽ thảm đạm đến chừng nào. Nhìn lại Dịch Vân, A Khắc Tây mở miệng: "Tiểu tử, lão phu nghe Bối Lợi Mỗ kể ngươi còn rất nhiều Thủy, Hỏa song hệ nguyên tố phách thạch phải không?"
Dịch Vân khẽ gật đầu.
A Khắc Tây hai mắt liền tỏa sáng hào quang: "Thứ cho lão già này vòng vèo quanh co nãy giờ! Lần này lão phu cũng vì lưỡng hệ nguyên tố phách thạch mà tới đây, tuy kết quả ngoài dự đoán, cũng coi như là đã đến kịp lúc. Thật ra lão phu cũng không biết phải nói thế nào, thôi thì coi như lão già này thỉnh cầu ngươi, có thể tặng cho ta năm trăm cân Thủy, Hỏa phách thạch được không, tiểu tử ngươi chắc là không từ chối chứ nhỉ?"
← Ch. 336 | Ch. 338 → |