← Ch.340 | Ch.342 → |
Lặng lẽ một lúc lâu Mễ Nặc mới chậm rãi nói: "Tiểu tử ngươi về cũng kịp lúc nhỉ, ngày mai chính là đại lễ phong Tước của Đế quốc rồi. Việc này thì không có gì phải lo lắng, nhưng trước nó còn có một đêm yến tiệc do Vương tộc tổ chức, những học viên trong một trăm người mạnh nhất Ma Đấu đại hội lần này đều được mời tham gia. Mà quan viên cao cấp của Quốc gia cũng đến dự! Đây cũng là một vinh dự không nhỏ, con có đi không!?"
Dịch Vân chẳng chút ngần ngừ đã từ chối: "Đệ tử sẽ không đi! Bây giờ con chỉ muốn được nghỉ ngơi ở trong phòng, đợi ngày mai tổ chức đại lễ chính thức bắt đầu luôn vậy. Thực tình mà nói, không khí náo nhiệt của Kỳ Võ đô thành này không thích hợp với con. Chỉ mong sao không còn việc gì xảy ra để còn nhanh chóng rời đi, thưa thầy!"
Mễ Nặc cũng tỏ vẻ đã sớm biết điều này, rồi từ tốn đứng dậy đi ra cửa, nhìn Dịch Vân nói: "Thầy cũng sớm biết con sẽ nói vậy mà! Thôi để lão già này kiếm đường từ chối khéo với hoàng tử Cổ Lan và công chúa Điển Na vậy, ài, con cứ nghỉ ngơi cho khỏe đi!"
Dịch Vân hơi sững sốt, liền đứng dậy tò mò: "Cổ Lan và Điển Na tự thân đến mời sao thầy! Vậy cứ để con gặp bọn họ, với lại, đây là phòng của thầy, con cũng nên rời đi mới đúng, sao lại có thể ở đây mà làm phiền thầy được!"
Mễ Nặc nhìn hắn mỉm cười: "Thiệp mời do chính Cổ Lan và Điển Na tận tay đem lại. Có thể được đối đãi như vậy thì Thiên Phong học viện của chúng ta xưa nay chưa từng thấy. Nhưng tính tình của con thì thầy cũng hiểu, nếu con không thích thì không cần phải gượng ép làm gì! Mà thầy để con nghỉ ngơi tại đây cũng là vì không muốn kẻ nào tới quấy rầy. Con cứ chuẩn bị tinh thần cho tốt, ngày mai trước toàn thể quốc dân cùng khách mời các nước, thể hiện phong độ và lễ nghi làm sao cho rạng danh Thiên Phong học viện chúng ta, là thầy vui lắm rồi!"
Ý của Mễ Nặc là muốn hắn nghỉ ngơi trong phòng của lão, đến mai hãy xuất hiện tại lễ phong tước, nhằm tránh thêm sự tình rắc rối gì đó có thể nảy sinh. Nếu không, biết đâu hắn lại chơi trò "mất tích lần thứ ba", thì lão thật không biết phải ứng phó thế nào!
Suy nghĩ một thoáng, Dịch Vân lại hỏi: "Thưa thầy, lúc nãy người vừa nói, yến tiệc tối nay do Vương tộc tổ chức, các quan lại cao cấp cũng đều đến dự. Vậy bên Quang Minh Giáo đình có nhân vật trọng yếu nào tham gia không ạ?"
Hơi ngạc nhiên, Mễ Nặc mới cười: "Đích thân Áo Nhĩ Ba đại đế đến mời bọn họ, nên các cấp Giáo chủ của Giáo đình cũng sẽ đến rồi. Điều đó cũng hợp với lễ nghi thường tình mà, dù sao đế quốc Kỳ Võ chúng ta cũng là chủ nhà, họ dĩ nhiên phải tôn trọng nể mặt chứ!"
Dịch Vân nghe xong, liền dứt khoát: "Nếu Cổ Lan và Điển Na đã có lòng như vậy, đệ tử cũng nên tôn trọng anh em họ, mà cá nhân con cũng cần ăn với hai người đó một bữa cơm tình nghĩa! Tiệc rượu tối nay, con sẽ đi vậy!"
Mễ Nặc ngẩn người: "Có thật không?"
Gật đầu, Dịch Vân khẳng định: "Lúc đánh nhau với Cổ Lan, chiến ý của hắn đã khiến đệ tử rất khâm phục, nên trước khi rời khỏi Kỳ Vũ thành, đệ tử cũng muốn gặp hắn một lần!"
"Ồ!" Mễ Nặc cười hớn hở: "Quả là một tin tức tốt đây, để lão già này thay con trả lời lại cho y, có lẽ mọi người nghe con quyết định như vậy đều sẽ rất vui mừng đó! Ma Đấu đại hội này, kẻ nổi bật nhất vẫn là con đó có biết không?"
Dứt lời, lão cười ha hả rồi đẩy cửa đi ra.
Đập vào mắt lão là toàn bộ thầy trò của học viện kẻ đứng người ngồi đều đang nghiêng tai ghé mắt nhìn chằm chằm vào căn phòng!
Lão cả giận: "Phòng của lão phu đẹp đẽ lắm sao? Nhìn ngó cái gì? Đang làm gì thì đi làm đi, đừng có giống mấy mụ bán cá rình mò vậy chứ, muốn chọc tức lão phu sao... đi đi, đi đi!"
Đám đông đó liền nhốn nháo giải tán, có điều tất cả bọn họ đều có thể thấy được vẻ mặt lão già này đang rất là vui vẻ, thậm chí nơi khóe miệng vẫn còn vương lại nét cười, thần thái chẳng có chút gì giống như là đang giận dữ cả! Rõ ràng là vở kịch xử lý vi tên trọng phạm nội quy của học viện kia đã thực sự chấm dứt mà không hề có trò vui gì đáng xem cả, khiến bọn họ vô cùng thất vọng a!
Mễ Nặc lúc này mới gọi lão phó viện trưởng Đề Đạt lại căn dặn: "Lập tức sai người đi hồi báo với Hoàng gia, lão phu sẽ dẫn toàn bộ những học sinh có tên trong một trăm người mạnh nhất Ma Đấu đại hội, của Thiên Phong học viện đến tham dự yến hội đúng giờ, mau đi đi!"
Đề Đạt ngạc nhiên hỏi: "Tiểu tử Dịch Vân cũng chịu đi dự sao? Chà, chẳng giống tính cách trước giờ của nó tí nào nhỉ?"
Mễ Nặc chỉ lắc đầu cười khổ, đang định nói gì đó thì một nữ tử mặc trang phục học viên của học viện Vương thất Kỳ Vũ đã chạy tới trước mặt lão hỏi: "Viện trưởng Mễ Nặc, sao tên kia cứ ở mãi trong phòng của người thế! Thật bất lịch sự đó, tiểu nữ chờ đợi mãi mà y vẫn không chịu ra gặp mặt a!"
Nữ nhân vừa lên tiếng đó, chính là Phụ Á, đã tới đây hai ngày rồi.
Mễ Nặc còn chưa nói gì thì Đề Đạt đã tỏ vẻ đau đầu than vãn: "Tiểu thư Phụ Á à, tuy ta biết cô ở đây đợi hai ngày rồi, cũng biết cô muốn gặp Dịch Vân. Nhưng mà tiểu tử kia nó chỉ mới vừa trở về, cũng phải cho nó nghỉ ngơi tắm rửa chứ. Mai lại là đại lễ phong tước của Đế quốc nữa, hay là hôm nay cô tạm thời không gặp nó có được không?"
Phụ Á mấy ngày liền đợi ở Thiên Phong học viện. Dù các giáo sư đã nhiều lần nói bóng nói gió, nàng ta vẫn lỳ ra không chịu rời đi, dày mặt ở nhờ căn phòng nhỏ của La Lôi, tự xem mình như học viên của Thiên Phong học viện, chứ không phải là một nữ đệ tử của Vương thất Kỳ Vũ vậy.
Cuối cùng bọn họ cũng để mặc cho nàng ta tùy ý!
Mà nàng ta tới đây trên danh nghĩa của học viện Kỳ Vũ tới giao lưu học hỏi, chứ không phải trên tư cách của thành viên gia tộc Lam Duy Nhĩ, nên bọn họ cũng không có cách gì đuổi khéo nàng đi cho được. Chính vì vậy, đối với cô bé lấy chổi quét cũng quét không đi này, Đề Đạt vô cùng khó xử.
Phụ Á cũng nào biết rằng, ý đồ nàng ta định từ miệng của La Lôi mà biết được tung tích của Dịch Vân đã thất bại hoàn toàn. Cha của La Lôi chính là thành chủ Ni Tư, người khác thì thế nào không biết, chứ lão già thành tinh này thì thừa hiểu mục đích của cô nàng! Nên từ khi Phụ Á đến đây, lão kiếm cớ là con gái mình lười biếng tu luyện, nhốt rịt La Lôi ở trong phòng để kềm cặp. Thế là từ sáng sớm đến tối mịt, La Lôi không dám bước ra khỏi phòng cha mình nửa bước. Tuy vô cùng tù túng khó chịu, nhưng cô bé chỉ đành ủy khuất nghe theo nào dám cãi lại.
Vậy là lão điềm nhiên giữ con gái trong phòng, thuyết giáo giảng giải một hồi, thủy chung không hề lộ mặt. Phụ Á muốn khai thác tìm hiểu điều gì từ La Lôi chỉ đành uổng công mà thôi.
Nhưng nàng ta đâu có dễ chịu thua như vậy, quanh quẩn suốt ngày cạnh phòng của Ni Tư. Tìm đủ cớ để gặp cho được cô bạn học này, không có chuyện gì làm cũng gõ cửa đòi tìm La Lôi cho được. Khiến Ni Tư không lúc nào không đau đầu nhức óc.
Chuyện còn chưa dừng ở đó, tộc trưởng Cát Âu của gia tộc Kiệt Nặc Tư cũng lờ mờ đoán được ý đồ của Phụ Á, thấy nàng ta ở lỳ trong Thiên Phong học viện thì rất e ngại, liền sai Ngạc Đa Đồ đến nói gì đó với viện trưởng Mễ Nặc, sáng hôm nay cũng đã đến đón Ny Khả trở về nhà!
Người mà cả gia tộc bọn họ coi trọng nhất, Dịch Vân, có thù hận sâu sắc với gia tộc Lam Duy Nhĩ như thế nào thì Cát Âu rõ ràng hơn ai hết. Mà đại lễ phong tước đã gần kề, gia tộc của lão cũng vừa ký kết với hắn những hiệp ước vô cùng quan trọng, nên lão không hề muốn tộc nhân của mình gây ra việc gì đó dại dột hồ đồ, tránh càng xa những chuyện liên quan đến người của gia tộc Lam Duy Nhĩ chừng nào càng hay chừng ấy. Nên lão đi trước một bước, nhằm ngăn chặn hết những khả năng xấu dù là nhỏ nhất có thể xảy ra.
Cát Âu làm vậy cũng như đã chỉ cho Ni Tư một con đường sáng. Ny Khả và La Lôi vốn là chị em tốt với nhau, nên lão cũng tương kế tựu kế, cho con gái mình đến Kiệt Nặc Tư gia tộc chơi. Thành chủ Ni Tạp thành vốn cũng rất có tên tuổi, nên lão hồ ly Cát Âu dại gì không nhân đó mà kết giao, lại tiện lợi cho công việc mở rộng kinh doanh sau này, liền lập tức vui vẻ đồng ý!
Cuối cùng, Ny Khả gần như bị cô lập, uất ức nghĩ tới khoảng thời gian vừa rồi chỉ làm toàn những chuyện vô vị lãng phí thời gian mà không thu được tí kết quả nào, khiến cho nàng buồn bực dồn nén, nghe tin Dịch Vân trở về liền đùng đùng chạy tới.
Phụ Á dò hỏi: "Viện trưởng Mễ Nặc, tiểu nữ dường như vừa nghe ngài nói, tối nay Dịch Vân hắn sẽ tham dự yến tiệc của Hoàng gia phải không ạ?"
Mễ Nặc vốn cũng đã biết cô gái này đáo để không chút đơn giản, nhưng vì cô ta vốn là học trò cưng của lão gia hỏa An Kiệt La, tuy hai lão viện trưởng suốt ngày gây gổ như chó với mèo, cũng không đến nổi giận cá chém thớt tới học trò của nhau, nên lão gật đầu cười: "Cô là Phụ Á đúng không? Hai ngày nay lão phu mới có dịp gặp mặt cô, ài, tên đệ tử hư hỏng của lão đúng là sẽ tham dư yến hội tối nay. Tuy bây giờ cô không thể gặp nó được, nhưng mà tối nay với thân phận địa vị gia tộc Lam Duy Nhĩ, kiểu gì cô không gặp nó ở đó! Có phải không nào!"
Phụ Á đành nói: "Đa tạ ngài, viện trưởng, tiểu nữ chờ hai ngày, xem ra uổng công vô ích rồi! Tối nay tiểu nữ sẽ đến đúng giờ, để xem xem cái tên học viên nổi tiếng lập dị của học viện Thiên Phong các người, tận mắt coi hắn lúc đó có cái bộ dáng gì?"
Phụ Á dứt lời, khẽ khom người chào rồi xoay lưng bỏ đi. Không thèm để ý phản ứng của hai lão.
"Cô gái, đợi đã nào!" Mễ Nặc hơi chần chừ hỏi: "Mấy ngày nay cô một mực đợi tên đệ tử không nên thân của lão phu ở đây, mục đích là để gặp nó thôi hay còn có chuyện gì khác?"
Mễ Nặc cũng không tin, cô gái kia dám tới đây thách đấu lần nữa. Tuy trên võ đài thua kém hắn mà rồi vô tình bị khi dễ, nhưng trừ lần đó cũng không có sinh thêm chuyện gì rắc rối, nên lão nghĩ mãi cũng không ra, cô gái này còn có vướng mắc gì với Dịch Vân nữa đây?
Hơi giật mình, Phụ Á cũng ngơ ngác trả lời: "Tiểu nữ cũng không rõ, chỉ muốn gặp hắn, có vậy thôi!"
Nói xong, nàng ta bỏ đi một hơi, không quay đầu nhìn lại nữa.
Câu trả lời đã khiến cho Mễ Nặc và Đề Đạt cũng phải ngẩn người ra, nhìn nhau đầy khó hiểu!
Giữa lúc hai lão già còn đang đoán già đoán non ý định của Phụ Á, thì trong phòng viện trưởng, bất chợt một luồng khí thế mãnh liệt hùng hậu, oai nghiêm mà dữ tợn như hổ báo tràn ra, bao phủ toàn bộ biệt viện xa hoa này, khiến tất cả mọi người bên trong đều ngạc nhiên chấn động.
Những học viên đang trên đường về phòng bỗng nhiên sững lại, dừng chân hoảng sợ nhìn về phía căn phòng dành riêng cho Viện trưởng.
Mễ Nặc và Đề Đạt giật mình biến sắc, trong mắt đầy vẻ không tin nổi. Lại nghe Đề Đạt thất thanh: "Này... cái này là..."
Chỉ có Mễ Nặc là nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, lập tức ra lệnh: "Đề Đạt, lão mau đi nhờ các giáo sư của học viện, bố trí Bình Sưởng Ma Trận (trận pháp che đậy ma lực) ngay tức khắc, nhanh không để cho ma khí phát tán ra ngoài, tránh để các cường giả khác nhận thấy, mau đi!"
Đề Đạt sững sốt, nhưng cũng liền hiểu ý của Mễ Nặc. Gật đầu rồi thật nhanh hô hoán các vị giáo sư bày trận.
Lúc này chỉ còn mỗi Mễ Nặc kinh dị đứng lặng thinh không nói một lời nào, nhìn chằm chằm vào cửa phòng. Tuy nét mặt lão đã bình thường lại, nhưng trong lòng sôi sục không thôi. Ma lực dàn dụa lan tràn đã sớm nói cho lão biết, tên đệ tử Dịch Vân này vừa rồi đã không ở trong trạng thái tỉnh táo có thể tự kiềm chế, mới mặc cho ma lực tự do điên cuồng phát tán, nên chẳng để ý gì đến xung quanh nữa. Dường như hắn đã xâm nhập được vào Huyễn Cảnh mà không mấy người biết đến!
Ai nấy đều lặng yên đứng sững, khiến toàn thể biệt viện chìm trong tĩnh mịch vô cùng. Dưới khí tức quỉ dị đang lan tràn khắp nơi đó, mọi người dần đi vào trong mộng cảnh, đi vào một không gian ảo giác, một nơi không thể phân biệt được đâu mới là thực, đâu mới là hư...
← Ch. 340 | Ch. 342 → |