← Ch.395 | Ch.397 → |
Từ đó bắt đầu, các vật liệu cuồn cuộn không ngừng từ Bàn Thạch đế quốc cùng Bối Mông đế quốc đưa vào, việc xây dựng lãnh địa Tư Đạt Đặc dừng đã lâu, nay lại bắt đầu khởi động.
3 đại đế quốc, đại biểu cho 3 đại thế lực của cả Khung Võ đại lục, trôi qua mấy trăm năm, không kể là ngoài sáng hay ám chiến, tất cả đều bị tổn thương nặng nề. Thế nhưng lần này, đều có cùng chung 1 nhận thức, chính là bài trừ chiến tranh.
Dưới cái tiền đề lớn này, vật liệu từ 2 đại đế quốc vận chuyển tới, Kỳ Võ vương thất dĩ nhiên cũng không có bất cứ lý do gì cự tuyệt.
Khổng lồ vật liệu từ ngoài nước vận chuyển đến, dùng để xây dựng thành thị cho nước mình, có lợi cho kinh tế trong nước phát triển, về tình về lý, chỉ sợ khối lãnh địa có cấm kỵ nhiều đi chăng nửa, bọn họ cũng không thể đối xử giống như thương lữ trong nước, không nói đạo lý đi cản đường đuổi toàn bộ chạy trở về.
Dù sao, Bàn Thạch đế quốc và Bối Mông đế quốc cũng không phải ăn không, một lần đắc tội thương lữ của cả 2 nước, nhất định sẽ xảy ra vấn đề về ngoại giao. Trở thành cái đích cho 2 nước chỉ trích, Áo Nhĩ Ba đại đế cũng không có được cái khả năng này.
Nhận thì lợi, kháng thì tệ, sự thật bày trước mắt, cho dù kẻ ngu cũng có thể hiểu được. Thế nhưng Quang Minh giáo đình cũng chưa từ bỏ ý định, vẫn ở phía ngoài lãnh địa bày ra rất nhiều chướng ngại, lấy danh nghĩa lùng bắt trọng phạm, vật phẩm nguy hiểm, cố gây khó khăn, mỗi một cửa ải ít nhất cũng phải tốn hao thời gian mấy ngày, rất ảnh hưởng đến tiến độ xây dựng lãnh địa.
Đám người Cát Âu giận dữ mà không giám nói gì, đều nhẫn nhịn. Chỉ có thể từ từ mà xây dựng, cuộc sống cứ như thế mà trôi qua.
Tại sự kiện độc thần diễn ra đến tháng thứ 5, một gã cường giả đột ngột xuất hiện, chỉ trong vòng một phút, giết sạch 5000 người của Quang Minh quân đoàn, chém đứt một cánh tay một chân của một gã Hồng y giáo chủ, quăng đi ra ngoài.
Sau đó, tại bên trong lãnh địa Tư Đạt Đặc, ở chỗ cao nhất trong lãnh địa mở một cái bàn lớn hình vuông cỡ 10 thước, nổi lửa, thịt nướng, đốt pháo hoa, lấy danh nghĩa là giết sạch 5000 tên chó săn của Quang Minh mà ăn mừng hội, hơn 100 tên danh nữ khiêu vũ thoát y, rượu ngon, thức ăn mỹ, cả ngày đến đêm tối, luôn luôn không ngừng.
Kỳ quái chính là, Quang Minh giáo đình thế nhưng lại chẳng quan tâm, tùy ý để 5000 tên giáo đồ phơi thây tại hoang dã, không có phái một tên cường giả nào đi lấy lại công đạo.
Cuối cùng vẫn là Cát Âu không nhịn được, nơm nớp lo sợ, được sự đồng ý của Tạp Lỗ Tư, sai người tại bên ngoài xây dựng một cái xa hoa mộ địa, tổ chức một cái lễ nghi an táng cao nhất, đem bọn họ chôn xuống. Hắn làm như thế chỉ vì sợ phản ứng của giáo đình.
Cứ như vậy ăn mừng suốt 10 ngày, Tạp Lỗ Tư rời đi. Cách một tháng, lại vừa đến, một cái danh nghĩa ăn mừng lại tái diễn, biến trời lạnh thành mùa thu, giống nhau vẫn là nổi lửa, thịt nướng, bắn pháo hoa, vừa ăn mừng 10 ngày lại rời đi.
Đến tháng sau lại tới, vừa lại tiếp tục ăn mừng một cái danh nghĩa, chính là mặt trời thật ấm áp.
Cho nên, ăn mừng! Ăn mừng! ăn mừng! đến lúc này, nếu Cát Âu cùng Tiêu Bang làm sao còn nhìn không ra Tạp Lỗ Tư cố ý tới giúp đỡ, bọn họ 2 tộc trưởng lấy ra 2 khối đậu hủ đập đầu vào chết đi cho rồi.
Đến khi Tạp Lỗ Tư đến lần thứ 4, một cái xa hoa cung điện chiếm diện tích gần 100 mẫu nguy nga đứng vững ở trong lãnh địa Tư Đạt Đặc, trên đó có treo một cái khối kim bài ghi ' Cung điện Tạp Lỗ Tư '. Dưới ánh nắng mặt trời chiếu sáng, lập lòe không ngừng, vô cùng tráng lệ.
Tạp Lỗ Tư vừa thấy liền giật mình, sau đó cười cười, hào phóng đi vào.
Từ đó về sau, Quang Minh giáo đình cùng Kỳ Võ quận đội cũng không có xuất hiện tại chung quanh lãnh địa Tư Đạt Đặc nữa.
Lãnh địa Tư Đạt Đặc, mặc dù vẫn không được trong nước cung cấp, nhưng vẫn được phía ngoài trợ giúp, đã tiến vào quỹ đạo, từ từ tăng tốc xây dựng.
Cứ như vậy trôi qua 2 năm.
Một ngày, đông tuyết vừa mới tan, cả vùng đất tiến vào xuân. Một lão giả toàn thân được bao bọc dưới áo bào đen, bỗng nhiên phi thân xông vào phòng nghị sự trong hoàng cung của Kỳ Võ thành. Khiến cho tất ca o tầng của đế quốc sợ hãi một phen.
Ý đồ của hắn rất đơn giản, chính là muốn khiêu chiến người mạnh nhất của Kỳ Võ đế quốc.
Người mạnh nhất của Kỳ Võ đế quốc, lấy pháp thành An Kiệt La làm đầu, sau đó là bốn gã đạt tới tinh vực sơ giai võ giả, tổng cộng là 5 vị tinh vực cường giả. Chính là chỗ dựa lớn nhất của Kỳ Võ vương thất.
Đội hình cường đại, chỉ là lão giả chỉ coi thường cười một tiếng, lắc lắc đầu, quả thật là kiêu ngạo đến ngông cuồng, một hơi liền khiêu chiến cả 5 người, còn muốn bọn họ đừng phí thời gian, cả đám cùng lên.
Trong phòng nghị sự, trên đại điện. Tất cả cường giả ai cũng có ngạo tính, cường giả đều có huyết tính, đều bị hắn thẳng tên mà kêu gào. Năm người liên thủ đánh tời, đều xuất toàn lực, này đã không còn là tỷ thí, mà là chu diệt. Đây là trả giá cho việc mạo phạm tôn nghiêm của cường giả bọn họ.
Nhưng chuyện phát sinh kế tiếp, để cho tất cả đại thần văn võ bên trong đại điện, kể cả Áo Nhĩ Ba cùng Bá Nạp Đốn toàn bộ đều kinh hãi tại chỗ.
Một chiêu, vẻn vẹn chỉ một chiêu, thậm chí còn nhìn không thấy hắn xuất thủ như thế nào, chỉ thấy ánh đen lóe lên, trong nháy mắt, cả 5 tên tinh vực cường giả nằm trên đất hôn mê bất tỉnh. Chỉ một chiêu, chấn định sơn hà, kinh sợ bốn phương.
Thắng bại vừa phân, lão giả rời đi. Chỉ lưu lại một câu nói rung chuyển toàn bộ đại lục, tên hắn gọi là Bối Lợi Mỗ.
Một cái tên, chưa hề nghe qua cường giả, tinh vực đỉnh phong, từ đó lọt vào hàng ngũ cường giả trên toàn đại lục.
Vô danh cường giả, quỷ dị tính cách, một lời cự tuyệt tất cả danh lợi do Áo Nhĩ Ba đại đế giữ lại hắn yêu cầu, đệ nhất hộ quốc tôn giả, đế vương đạo sư cùng hưởng giang sơn... v. v.
Chỉ biết vị cường tuyệt, hoàng tuyệt, phách tuyệt ma pháp cường giả này, lại tiếp nhận lấy danh nghĩa vinh dự đại trưởng lão, hào phóng ở trong cung điện của Tạp Lỗ Tư. Từ đó, định cư ở trong lãnh địa Tư Đạt Đặc, trở thành thần giữ nhà của khối đất phong 100 dặm này.
Trong trần thế, tinh vực là cao nhất, là còn sót lại chân thần! Tin tức kia, giống như một viên đạn hạt nhân, rung động cả Khung Võ đại lục, trong một ngày truyền khắp cả đại lục, khiếp sợ tam đại thế lực. Tất cả cường giả đỉnh phong trên đại lục, vì một vị cường giả này đột nhiên xuất hiện mà kinh hãi không thôi, đặc biệt là Quang Minh giáo đình.
Tinh vực đỉnh phong cảnh giới, hiện nay tại Khung Võ đại lục chưa đủ 10 người, nhưng thực lực lão giả áo bào đen kia được dự đoán rằng tuyệt đối đứng ở đỉnh chóp trong đó.
Hắn là ai? Mục đích là gì?
Một chiêu đánh bại 5 cường giả, lại chỉ muốn ở trong lãnh địa Tư Đạt Đặc hoang dã địa phương? Vì sao lại chú ý cái gia tộc Kiệt Nặc Tư yếu kém này...? Đây là một câu đố! Nói tóm lại, Bố Lợi Mỗ xuất hiện, thái độ của hắn, không chỉ là Kỳ Võ vương thất mà ngay cả Quang Minh giáo đình cũng không thể nào bỏ qua.
Cùng từ ngày đó, lệnh phong tỏa từ 2 năm trước của đế quốc đối với lãnh địa Tư Đạt Đặc về cấm lệnh xây dựng, toàn bộ bị giải trừ.
Giáo đình im lặng, cấm lệnh tiêu trừ, thông lộ lại mở rộng. Các đại gia tộc lại lần nữa tiến tới, chỉ là bọn họ lấy được điều kiện đãi ngộ, không thể so sánh với lúc trước. Dệt hoa trên gấm, vốn đã không bằng đưa than trong ngày tuyết rơi. Trong lãnh địa, chỉ có 2 người có quyền khai phá chủ đạo, quyền phát ngôn đầu sỏ đó là Kiệt Nặc Tư cùng Ba Nhĩ Đốn 2 thế gia mà thôi.
Mã Đinh cùng Tát Ma gia tộc, vì thế mà hối hận không thôi, quyền lực và ích lợi mà gia tộc Ba Nhĩ Đốn nắm trong tay đang lẽ là ở trong tay bọn họ.
Từ khi đó bắt đầu, cứ mỗi tháng Tạp Lỗ Tư mỗi tháng đến một lần, lại biến thành 1 năm đến chỉ 1 lần. Mỗi lần tới cũng cùng Bối Lợi Mỗ ở trong cung điện uống rượu suốt đêm, cho đến sáng hôm sau mới rời đi.
Lúc này, mọi người mới hiểu được, thì ra là 2 người này là bạn thâm giao.
Bạn thâm giao, trị giá bao nhiêu?
Người nghéo khó, nhiều nhất chính là lấy người nghèo khó làm bạn, nhưng thực lực 2 người cũng đạt tới hàng ngũ. Bạn tốt như vậy, cũng không phải 1 +1 đơn giản như vậy. Bất luận là về uy hiếp hay ích lợi mà tính, cũng đề cao hơn rất nhiều.
Quang Minh giáo đình vẫn trầm mặc, nhưng đối với Kỳ Võ vương thất mà nói, giá trị của Tư Đạt Đặc đã không thể nào so sánh nổi.
Tại Kỳ Võ vương thất tuyên bố tất cả vật liệu đưa vào Tư Đạt Đặc lãnh địa đều được miễn thuế, trong vòng 10 năm. Dưới tình huống này mà nói, đây là điều kiện hậu đãi chưa từng có từ trước đến nay. Khiến cho rất nhiều tiền tài cùng nhân lực tràn vào, các gia tộc chen lấn mà không lọt vào được, 2 mắt đều muốn bốc hỏa nhòm ngó vào trong khối lãnh địa này. Lúc này, lãnh địa Tư Đạt Đặc hấp dẫn ánh mắt chú ý của cả đại lục.
Dưới tình huống tốt như vậy, cuộc sống cứ từng ngày trôi qua. Một năm rồi lại một năm, trong nháy mắt đã năm năm đi qua.
Đối với người bị thương mà nói, thời gian là một liều thuốc tốt nhất.
Truyền thuyết, chẳng qua là hư ảo, Quang Minh giáo đình mặc dù vẫn không rút lại lệnh truy sáng trên bảng vàng, nhưng cũng đã triệu hồi tất cả thánh đồ chiến sĩ, chấm dứt quá trình tìm người. Tại trong lòng mọi người, hắn như một viên sao băng, rực rỡ, huyễn lệ, như chợt lóe rồi biến mất.
Cái tên bỏ qua bổn tộc đại thế gia, bướng bỉnh không bỏ một cái bàng hệ tên Tư Đạt Đặc, bằng sức của bản thân, đã chứng minh mình tồn tại. Thiếu niên phong hoa tuyệt đại, kinh tài tuyệt diễm, hắn đã chết!
Ruồng bỏ quang minh, tên ngốc độc thần, phạm tội tày trời, không thể nào tha thứ, loài người công địch. Nhưng mỗi khi nhớ lại, trong lòng vẫn còn rung động. Cái loại phá bỏ được gồng cùm xiềng xích, cải mệnh trời mà đi, giống như lửa nóng mà cảm động bọn họ, tất cả mọi người không hẹn mà cùng, đồng loạt thốt ra từng tiếng thở dài nặng nề...
Đúng vậy, truyền thuyết đã chết.
← Ch. 395 | Ch. 397 → |