← Ch.064 | Ch.066 → |
Một nơi rừng rậm cách Yêu Đạt trấn hơn bảy mươi dặm, đối diện vực thẳm đen ngòm, vách đá dựng đứng. Dịch Vân ngồi xếp bằng trên một khối nham thạch, trên người lưu chuyển hai đạo nguyên tố hoàn toàn khác biệt, trái đỏ phải xanh đang chậm rãi lan ra quang mang rất nhỏ.
Một lúc lâu sau, Dịch Vân kết thúc lần luyện hóa ma lực này, nguyên tố trong không khí quay xung quanh cũng dần dần tiêu tán, hắn mở hai mắt, khóe miệng mang theo ý cười, nói:
- Lão Đại ngươi nói không sai! Tuy rằng ta vẫn không thể cảm ứng được chỗ kỳ lạ của nơi này, nhưng ở nơi này hiệu quả luyện hóa ma lực quả thực không chỉ tốt hơn một hai bậc so với nơi khác!
Môn La lúc này đang lơ lửng trong không trung, mặc dù giống như Dịch Vân khoanh chân lăng không mà ngồi, chẳng qua đầu dưới chân trên hình dạng nhìn rất là hoạt kê. Đầu hắn lộn ngược xuống để sát trước mặt Dịch Vân, hỏi:
- Sao vậy? Ma pháp của ngươi tiến giai thành công rồi sao?
Dịch Vân lắc đầu cười khổ:
- Chưa! Tuy nhờ Hồng Liên mà ta có thể đồng thời tu luyện hai hệ ma pháp Thủy Hỏa, nhưng chúng vẫn đang tương khắc nhau, trên tiến cảnh của ma pháp là kém đấu khí rất xa. Chẳng qua chỉ là tốc độ tu luyện ở chỗ này còn nhanh hơn ở trong thành Đa Ni Tạp một chút mà thôi.
Dịch Vân ở một năm trước đây, Hỏa hệ ma pháp đã đạt đến nhị tinh cao giai còn Thủy hệ lại là nhị tinh trung giai. Thời gian một năm trôi qua, hiện tại chẳng qua cũng chỉ là khiến cho hai hệ ma pháp đồng thời đạt tới trình độ tam tinh sơ giai, so với tốc độ mỗi năm tăng một tinh cấp của đấu khí không phải chậm hơn chỉ có nửa điểm mà thôi.
Chẳng qua, trong thời gian một năm này Dịch Vân cũng phát hiện một vấn đề trọng yếu: hiện nay tu vi tiến cảnh của hai hệ nguyên tố còn thấp thì ảnh hưởng của thuộc tính tương khắc càng nhỏ, vấn đề tu luyện cũng sẽ dễ dàng.
Cho nên, hiện tại Dịch Vân đều là đồng thời tu luyện hai hệ ma pháp, khiến hai hệ Thủy Hoả có thể đồng thời tấn cấp tấn giai. Mặc dù như vậy trong quá trình tu luyện ma pháp hắn phải hao phí tâm lực gấp nhiều lần bình thường, nhưng điều đó là đáng giá.
- Còn chưa tiến giai? Ngươi tới nơi này đã hai tháng rồi, về mặt tu luyện ma pháp mà ngay cả nhất giai cũng không tấn chức, còn liên quan đến tu luyện đấu khí chậm, điều này không phải là lẫn lộn đầu đuôi sao?
Môn La có chút bất mãn nói.
Gãi gãi đầu, Dịch Vân chỉ cười nói:
- Lão đại, tiến giai của ma pháp vốn khó khăn hơn so với đấu khí một chút, hơn nữa ta lại có song hệ nguyên tố thể chất, đây cũng không có gì đáng trách a! Hơn nữa, ta hiện tại đã là tứ tinh Võ Đồ, hơn nữa ta có thanh ma binh Long Phách Đao nhị phẩm trung giai này nên có thể tạo thành uy hiếp đối với ta cũng chỉ có cường giả ngoài ngũ tinh, rốt cục có lực tự bảo vệ rồi.
Trước đó vài ngày, Dịch Vân chính thức đặt tên cho bảo đao hắn luyện chế ra là Long Phách Đao, ở trên tên gọi đã thấy được hiệu quả thần kỳ giống như Hổ Phách Kiếm mà các đời đế vương của Kỳ Võ đế quốc lưu truyền.
Khi Dịch Vân đề cập đến ba chữ Long Phách Đao, trong nháy mắt Môn La trầm mặt xuống, sau đó chỉ lắc đầu trầm trọng thở dài một hơi.
Dịch Vân yêu thích đặt tên cho các sự vật mới đã khiến Môn La không còn gì để nói...
Tổ tiên chế tạo ra tứ phẩm ma binh được gọi là Hổ Phách Kiếm, mà Dịch Vân cũng rập khuôn y như vậy, đổi Hổ thành Long gọi thanh đao kia của hắn là Long Phách Đao, đây không phải là sao chép thì là cái gì?
Hắn lại gọi tòa sơn cốc này là Dịch Cầu cốc, chính là bởi vì ở nơi này hắn và Cầu Cầu gặp nhau lúc này mới có tên gọi như vậy, cũng chính là lấy ra một chữ đầu tiên của hai bên mà thôi. Lại nói cái tên Cầu Cầu này dường như cũng chỉ có con nít ba tuổi mới có tên gọi như vậy.
Dịch Vân yêu thích đặt tên cho các sự vật nơi đây thực sự khiến cho Môn La không dám lĩnh giáo. Xem ra ông trời cũng thật là công bằng, hắn đồng thời có thiên phú tu luyện võ và pháp sư, nhưng về tư chất đặt tên so với người bình thường quả thực có thể nói là kém thông minh rồi!
- Được rồi.
Môn La đột nhiên nghĩ đến điều gì, mở miệng hỏi:
- Ngươi bây giờ đã nghĩ ra biện pháp có thể dung hợp hai loại ma pháp thủy hỏa chưa?
Dịch Vân chợt lắc đầu than thở:
- Một năm nay, ta đã thử qua các loại phương pháp, thế nhưng vẫn không thể giống như ngày đó đối phó A Lý Bố có thể đem hai hệ ma pháp thành công dung hợp cùng một chỗ...
Dịch Vân nói xong, trong lòng thầm đọc chú ngữ, đại thủ vung về phía trước trong nháy mắt xuất hiện hai ma pháp thuẫn của hai hệ ma pháp Thủy Hỏa ngay trước mặt, một trái một phải, hiện lên song song trong không trung, nhưng không phải là ma pháp thuẫn dung hợp lại mà ngày trước đã từng chế ngự A Lý Bố!
Trong một năm nay Dịch Vân vắt óc dùng hết các loại phương pháp nhưng cuối cùng vẫn không thể giống như ngày đó làm cho ma pháp hộ thuẫn của thủy hỏa ma pháp dung hợp. Nếu đã từng thành công, như vậy cho thấy những phương pháp này vẫn chưa đúng, thế nhưng trải qua hàng nghìn lần thất bại vẫn không thể tìm ra phương pháp này, điều này khiến cho Dịch Vân có cảm giác thất bại sâu sắc.
Trầm ngâm một hồi, Môn La cũng an ủi Dịch Vân:
- Có thể là thời cơ chưa tới, chỉ cần ngươi không nản chí, cuối cùng cũng sẽ có một ngày ngươi tìm ra phương pháp chính xác.
Dịch Vân gật đầu đang định mở miệng nói bỗng nhiên nghe được từ trên vách núi truyền đến âm thanh, giống như âm thanh của vật nặng kéo lê trên mặt đất bằng phẳng.
Hai người Dịch Vân và Môn La đồng thời quay đầu về phía phát ra âm thanh, chỉ thấy từ sát vách núi xuất hiện một cái đầu dẹt, cái đầu này hướng bốn phía xung quanh nhìn qua một chút, lập tức bò tới chỗ Dịch Vân, đúng là Cầu Cầu đã biến mất hơn nửa tháng qua.
Hai tháng trước, khi Dịch Vân ở đây tu luyện thì Cầu Cầu thỉnh thoảng lại đột nhiên biến mất bốn, năm ngày không thấy bóng dáng. Lúc trước khi Dịch Vân gặp Cầu Cầu ở chỗ này, ở đây giống như là nhà của nó, Dịch Vân tuy rằng thấy kỳ quái nhưng cũng không nghĩ nhiều.
Chẳng qua chỉ là lần này thời gian biến mất của Cầu Cầu cũng dài hơn rất nhiều, chừng nửa tháng Dịch Vân đều lo lắng. Hiện tại thấy Cầu Cầu lại trở về trong lòng Dịch Vân tràn đầy vui mừng.
Môn La đi đến sát bên vách núi nhìn xuống phía dưới, với nhãn lực cường đại hơn rất nhiều so với người thường của hắn, cũng không thể nhìn thấy phía dưới của vách núi. Với nhãn lực của Môn La chỉ cần đơn giản liếc mắt là có thể nhìn thấu ngoài mười dặm, nhưng phía dưới giống như không có đáy, trong mắt chỉ có một mảnh đen thui, khẳng định chiều sâu phải hơn mười dặm, thật không biết làm sao Cầu Cầu quay về lại bò sát trên vách đá?
Theo thời gian ở chung càng dài, Môn La càng nhìn không thấu lai lịch của Cầu Cầu, hắn đến bây giờ cũng không rõ Cầu Cầu là loại rắn gì, chí ít hắn cũng chưa bao giờ thấy qua loại rắn có thể bò lên trên vách núi.
Trong lúc Môn La nghi hoặc trầm tư, Cầu Cầu vẫn giống như bình thường vừa thấy Dịch Vân liền lập tức nhào tới, sau đó lại thân thiết quấn lấy hắn. Dịch Vân đã quá quen thuộc với biểu hiện thân thiết như vậy nhẹ vỗ về trên cái đầu nhỏ của Cầu Cầu, quay sang nói với Môn La:
- Lão Đại, chúng ta đã ở đây tu luyện hơn hai tháng, tu luyện cũng đến một giai đoạn, chúng ta cũng nên khởi hành quay về Yêu Đạt trấn một chuyến rồi.
Môn La lúc này cũng đã trở lại bên người Dịch Vân, suy nghĩ một chút nhíu mày nói:
- Thực ra hiện tại ngươi không cần phải trở về Yêu Đạt trấn, ngoại trừ thấy vật nhớ người căn bản không có bất luận ý nghĩ gì.
Dịch Vân lắc đầu nhàn nhạt nói:
- Ở đó tồn tại ý nghĩa và mục đích quan trọng, nơi đó cuộc đời ta có những bước ngoặt tối quan trọng, ở nơi đó ta gặp lão Đại ngươi, thu được tổ khí Hồng Liên, cũng là cội nguồn của ta!Khi còn nhỏ, ta thường có chung một giấc mộng, một mộng tưởng hão huyền. Hiện tại ta muốn lần thứ hai nhìn lại gia hương nơi khiến cho giấc mộng của ta trở thành hiện thực!
Quá khứ và hiện tại, Dịch Vân đều có một giấc mộng như nhau, một giấc mộng đẹp, hắn bây giờ đang sống trong mộng cũng không có dự định tỉnh lại.
← Ch. 064 | Ch. 066 → |