← Ch.107 | Ch.109 → |
Ba trăm tử thần sau lời nói giải tán của Tây Đa Phu, dưới sự chỉ huy của Diệp Hồng Nhạn bắt đầu rút vào rừng thẳm, không ai biết hành động của bọn họ, thậm chí cả đoàn người không phát ra âm thanh nào.
Tây Đa Phu dẫn theo Áo Lợi Duy Lạp và Diệp Âm Trúc vào một doanh trại bình thường.
-Bắt đầu từ ngày mai, Diệp Hồng Nhạn sẽ nói cho các ngươi biết phải huấn luyện như thế nào. Diệp Âm Trúc, nhiệm vụ của ngươi là cùng Ly Sát tận lực bảo vệ hai trăm nhân mạng. Ba trăm tử thần đó không cần các ngươi phải chiếu cố. Hy vọng sau một tháng, ta có thể nhìn thấy hai trăm chiến sĩ đích thực
Áo Lợi Duy Lạp hỏi lại:
-Nguyên soái, có thể nói cho bọn thuộc hạ biết nội dung huấn luyện không?
Tây Đa Phu điểm nhiên trả lời:
-Địa điểm huấn luyện không phải là ở đây, đó là một nhiệm vụ, tập kích bộ lạc Lôi Thần. Yêu cầu của ta là các ngươi phải mang từ doanh trại Lôi Thần về đấy ít nhất 2000 cái tai của hoàng tộc bộ lạc sư nhân.
Áo Lợi Duy Lạp há miệng làm một ngụm lương khí, thất thanh hỏi lại:
-Cái gì? Tập kích doanh trại Lôi Thần? Còn muốn giết 2000 sư nhân chiến sĩ?
Muốn mang về 2000 cái tai hiển nhiên phải giết chết chủ nhân của nó trước.
Diệp Âm Trúc có vẻ khác với Áo Lợi Duy Lạp, hắn vẫn bình tĩnh, yên lặng, hắn đã sớm đoán được Tây Đa Phu huấn luyện những người này hoàn toàn không đơn giản.
Tây Đa Phu lãnh đạm trả lời:
-Nếu các ngươi ngay cả việc này cũng không làm được vậy thì cần gì phải đi Pháp Lam chịu chết. Tất nhiên các ngươi đã được lựa chọn tham gia chiến đội này đều đã từng đối diện với cái chết, chết dưới tay thú nhân với chết dưới tay chiến sỹ của quốc gia khác còn có gì khác nhau. Vừa rồi ta đã nói qua với Diệp Âm Trúc, không trải qua huyết tẩy, cũng là không thể trở thành chiến sĩ chính thức. Á Tu Tư cũng sẽ đi cùng các ngươi, nhưng hắn cũng giống Ly Sát, chỉ thi triển ma pháp phục hồi chứ không tham chiến. Sáng mai, các ngươi phải xuất phát. Trong một tháng phải có kết quả, nếu không cũng đừng trách ta lãnh huyết vô tình. Trong một tháng này hai ngươi phải cùng nhau thống lĩnh năm trăm người, Diệp Âm Trúc tác chủ, Áo Lợi Duy Lạp ngươi làm phó. Diệp Hồng Nhạn lãnh đạo ba trăm tử thần sẽ theo sự phân phó của các ngươi. Được rồi, các ngươi có thể đi. Âm Trúc, sớm mai Hải Dương sẽ theo Á Tu Tư đến cùng đi với các ngươi, đừng quên đáp ứng những gì ta yêu cầu, nếu gặp tình huống nguy hiểm cực độ, ba trăm tử thần được lệnh phải dốc sức bảo vệ Hải Dương, cho dù là trái lệnh của ngươi hay Áo Lợi Duy Lạp, hiểu chưa?
-Đã rõ.
Diệp Âm Trúc bình tĩnh đáp lời, trải qua tất cả những việc vừa rồi, vô hình chung hắn lại tiến bộ thêm vài phần.
Tây Đa Phu rời đi, trong phòng chỉ còn lại hai người Áo Lợi Duy Lạp và Diệp Âm Trúc.
Áo Lợi Duy Lạp ngồi phịch xuống giường
-Âm Trúc, làm sao có thể hoàn thành nhiệm vụ này, đừng nói là tập kích doanh trại Lôi Thần, cho dù tập kích 2000 sư nhân ở ngoài khả năng chiến thắng cũng không phải là cao, huống hồ là đánh thẳng vào đất của chúng. Thực lực của sư nhân chiến sĩ tuy không bằng mông cự thú, nhưng trời sinh ra chúng để làm chiến sĩ. Bọn họ là một trong số ít những thú nhân tộc có khả năng sử dụng đấu khí. Giết chết hai nghìn tên đơn giản vậy sao? Doanh trại Lôi Thần có sẵn đội quân hơn mười vạn thú nhân đó.
Diệp Âm Trúc trầm giọng nói:
-Vừa rồi Tây Đa Phu gia gia đã nói cho ta biết, một chiến sỹ chính thức phải có đủ năm tố chất gồm, dũng khí, trí tuệ, chiến ý, sát khí, quyết tâm. Nếu không thử sao biết chúng ta không làm được? Muốn hoàn thành nhiệm vụ này chúng ta phải có quyết tâm chiến thắng. Tin ta đi, ngươi cũng phải tin vào chính mình, mọi việc sẽ ổn thôi.
Nghe xong lời Diệp Âm Trúc. Sự chán nản trong lòng Áo Lợi Duy Lạp cũng từ từ tiêu tan. Đúng vậy, tham gia chiến đội này phải sẵn lòng vì Mễ Lan đế quốc mà hy sinh. Đối với bản thân mình đây cũng là cơ hội rèn luyện tốt nhất, nếu thành công sẽ là một vinh dự suốt đời.
-Được, liều mạng. Âm Trúc, chúng ta bàn thảo kế hoạch một chút đi. Kế hoạch hoàn thiện cũng là thành công bước đầu rồi.
Gương mặt Diệp Âm Trúc thoáng hiện lên nụ cười
-Thế này mới đúng là đại ca Áo Lợi Duy Lạp mà ta biết chứ. Bất quá, chúng ta cần phải thương nghị với một người
Áo Lợi Duy Lạp chợt nhớ:
-Ngươi nói thủ lĩnh của ba trăm tử thần, Diệp Hồng Nhạn sao?
Diệp Âm Trúc gật đầu
Đúng lúc này vang lên tiếng gõ cửa, Áo Lợi Duy Lạp ra mở cửa thấy đúng là Diệp Hồng Nhạn.
-Diệp huynh đệ, vừa nhắc đến ngươi thì ngươi đã đến luôn
Diệp Hồng Nhạn khẽ gật đầu rồi bước vào phòng, khí tức phát ra có vẻ lạnh lùng, nhưng giữa ba trăm tử thần, Diệp Âm Trúc lại cảm thấy hắn chính là người có nhân tình nhất rồi.
-Nguyên soái đã cho ta biết, bắt đầu từ ngày mai, trong vòng một tháng ta cùng các huynh đệ của ta dưới quyền điều khiển của hai ngươi.
Áo Lợi Duy Lạp nói:
-Nếu vậy, nhiệm vụ lần này ra sao hẳn ngươi cũng đã biết.
Diệp Hồng Nhạn khẽ gật đầu.
Áo Lợi Duy Lạp nói:
-Ta muốn nghe ý kiến của ngươi môt chút
Hắn hiểu rất rõ ràng, nhiệm vụ lần này chủ yếu do ba trăm tử thần làm chủ lực. Mà người quen thuộc nhất của ba trăm tử thần chính là Diệp Hồng Nhạn, chỉ khi dưới sự chỉ huy của hắn mới có thể phát huy năng lực chiến đấu mạnh nhất.
Diệp Hồng Nhạn điềm nhiên trả lời:
-Ta không có ý kiến gì, Nguyên soái để ta dưới sự chỉ huy của các ngươi, ta sẽ nghe các ngươi. Ta chưa từng học qua cái gì chiến thuật, nguyên soái chỉ dạy chúng ta kỹ xảo giết người. Đối với chúng ta mà nói, mệnh lệnh của nguyên soái là tất cả.
Chỉ có kỹ xảo giết người, đó chính là xưng hào của ba trăm tử thần này. -
Áo Lợi Duy Lạp thở dài một tiếng:
-Quả là nhiệm vụ bất khả thi a! Thời gian là vấn đề lớn nhất. Từ đây đến doanh trại Lôi Thần, dù có cưỡi trên Ai lý mẫn long hành quân nhanh nhất cũng mất khoảng 8 ngày, quay lại cũng mất thêm 8 ngày là 16 ngày. Cho dù chúng ta có thể điều được 500 mẫn long, thời gian để chúng ta tập kích Lôi Thần còn không đầy nửa tháng. Thời gian ngắn thế đừng nói là có thể hoàn thành nhiệm vụ, có thể nhìn thấy hai ngàn sư nhân cũng là một vấn đề rồi.
Ánh mắt Diệp Hồng Nhạn chợt lóe lên
-Một nhiệm vụ bất khả thi ư. Cái này là nguyên soái bảo ta giao cho các ngươi.
Vừa nói hắn vừa đưa môt phong thư cho Diệp Âm Trúc.
Diệp Âm Trúc mở ra cùng xem với Áo Lợi Duy Lạp. Đây là tin tình báo dến từ Thánh Tâm Thành nơi biên cương truyền về. Xem tin tức tình báo này, cả hai đều không nhịn được, mắt sáng như đèn pha. Cơ hội chính là ở tin tức tình báo này.
Sáng sớm ngày thứ hai, dưới sự chỉ huy của ba người Diệp Âm Trúc, Diệp Hồng Nhạn, năm trăm người bắt đầu cuộc hành trình. Cùng họ xuất phát còn có hai con ngân long. Còn có Hải Dương đã đến từ sáng sớm, lúc này đang ngồi trên long bối của Á Tu Tư.
Không có Ai ký khắc mẫn long, Tây Đa Phu truyền tin tới 500 người này, nhiệm vụ này bọn họ phải đi bộ để hoàn thành. Nghe được tin này, ngoại trừ 300 tử thần và Diệp Âm Trúc không sao, những người khác đều không khỏi biến sắc. Lộ trình này tuyệt đối không gần a! Nếu phải đi bộ không biết bao giờ bọn họ mới có thể đến được Cực Bắc Hoang Nguyên? Nếu toàn là chiến sĩ thì còn có thể, nhưng tại đây còn có 50 ma pháp sư.
Sau một cuộc thương lượng đơn giản, Diệp Âm Trúc lần đầu tiên đích thân thống lĩnh quân đôi, lần đầu tiên hạ lệnh.
450 chiến sỹ tháo bỏ khôi giáp cùng vũ khí, toàn bộ khinh trang đi tới, 50 ma pháp sư được những chiến sỹ cõng trên lưng, cứ một giờ đổi người một lần.
Trong một thời gian ngắn, Diệp Âm Trúc cũng chỉ có thể nghĩ được biện pháp như thế. 450 bộ khôi giáp vũ khí tuy không phải ít, cũng chỉ chiếm một không gian rất nhỏ trong Tu di thần giới mà thôi.
Trận đánh hôm trước có tác dụng kích thích tinh thần rất nhiều, kể cả 50 ma pháp sư trong số 200 người tham chiến tuy cũng cảm thấy kinh hãi, nhưng cũng không ai có ý kiến gì. 500 người cứ thế yên lặng rời khỏi phạm vị Mễ Lan thành trực chỉ phương Bắc.
Diệp Âm Trúc cùng Hải Dương không đi bộ cùng đoàn người, không phải họ lười biếng mà bởi vì còn có chuyện quan trọng phải làm. Vậy nên ngay từ đầu cả hai đều ngồi trên lưng Á Tu Tư.
Không giống Ly Sát, thân thể to lớn của Á Tu Tư bay giữa không trung rất vững vàng, thậm chí còn tạo ra một phong hệ ma pháp tạo kết giới bảo vệ, gió giữa không trung không thể ảnh hưởng đến Hải Dương và Diệp Âm Trúc.
300 tử thần do Diệp Hồng Nhạn dẫn đầu, toàn thân phục trang đen tuyền đi ở phía sau đội ngũ, tổ đội 200 người bao gồm các ma pháp sư do Áo Lợi Duy Lạp lãnh đạo hành quân cấp tốc. Muốn nhanh chóng đến được Cực Bắc Hoang Nguyên, bọn họ không thể trì hoãn thời gian, toàn lực tốc hành.
Những chiến sĩ thực lực phổ thông lục cấp cũng không di chuyển với tốc độ thông thường. Đoàn quân di chuyển rất nhanh trên sơn đạo, dĩ nhiên không thể so với Ai lý khắc mẫn long. Không có trang bị trên lưng, bọn họ di chuyển cũng không chậm chút nào.
-Hải Dương, Bồi nguyên tĩnh tâm khúc nào
Diệp Âm Trúc ngồi phía sau Hải Dương đồng thời tự lấy ra Đại thánh di âm cầm.
Đấu khí của các chiến sĩ cũng đủ mạnh mẽ, nhưng dù sao bọn họ cũng chỉ là người, thân thể và sức chịu đựng của loài người dù sao cũng không thể so sánh với Ai lý khắc mẫn long, tốc độ ban đầu tuy nhanh nhưng cũng không thể duy trì lâu được. Đội ngũ dưới sự lãnh đạo của Áo Lợi Duy Lạp, Diệp Âm Trúc ngòai việc trợ giúp mang theo vũ khí trang bị, quan trọng hơn là duy trì sức chịu đựng của chiến sĩ. Đồng thời cũng là một cơ hội tốt cho hắn rèn luyện khả năng khống chế cầm ma pháp.
Cổ tranh hòa tấu cùng cổ cầm, hai âm sắc trầm thấp khác nhau đồng thơi vang lên Bồi nguyên tĩnh tâm khúc văng vẳng giữa không trung. Trên người Hải Dương tỏa ra quầng sáng màu lam, cùng với tiếng đàn Diệp Âm Trúc cũng tỏa ra sắc tím. Một quầng sáng tím lan tràn khắp thiên không.
Hai người đã cùng nhau hợp tấu từ rất lâu, từ khi thực lực của Hải Dương tiến bộ vượt bậc, đối với khả năng lý giải thần âm ma pháp cũng tốt hơn trước kia rất nhiều. Có một sư phụ tốt như Diệp Âm Trúc chỉ điểm, nàng có thể không tiến bộ được sao?
Hợp tấu cùng Diệp Âm Trúc, Hải Dương căn bản không cần khống chế ma pháp của mình, chỉ cần phóng thích ma pháp, còn thừa chút nào đều do Diệp Âm Trúc hoàn thành. Một cảnh tượng kỳ dị xuất hiện, Diệp Âm Trúc nhắm hai mắt lại, hoàn toàn dùng tinh thần lực cảm thụ vị trí của từng chiến sĩ bên dưới. Quầng sáng tím trên người hắn cùng Hải Dương đột nhiên hóa thành từng luồng sáng tím phóng xuống dưới.
Mỗi dòng sáng tím có đường kính chừng một thước vừa vặn bao lấy thân thể một chiến sĩ trong đó. Diệp Âm Trúc khống chế ưu tiên chiếu cố cho những chiến sĩ đang cõng ma pháp sư trên lưng trước.
Đây chính là Thần âm quang hoàn do chính Diệp Âm Trúc tự nghiên cứu ra. Sử dụng tinh thần lực khống chế ma pháp, Thần âm quang hoàn chẳng những có thể tăng cường hiệu quả của nhạc khúc lên mức lớn nhất, đồng thời cũng có thể khống chế ma pháp phát ra, cùng hợp tấu sẽ cho ra ma pháp hiệu quả nhất tác dụng lên thân thể mục tiêu.
Thần âm quang hoàn phát ra "Bồi nguyên tĩnh tâm khúc" màu tím có hiệu quả mạnh đến ngay cả Diệp Âm Trúc cũng không thể ngờ tới. Khi hắn khống chế 50 Thần âm quang hoàn bao phủ 50 chiến sĩ cõng ma pháp sư, đám chiến sĩ này trở nên hưng phấn, tốc độ tăng lên bất ngờ, thậm chí như là trên lưng họ không hề có ma pháp sư nào vậy. Còn kỳ dị hơn nữa chính là đấu khí trên thân họ xuất hiện biến hóa. Đấu khí của mỗi người được tăng liền hai cấp, cơ hồ một hơi lên thành 50 chiến sĩ có thanh cấp đấu khí, ma pháp sư trên lưng trở nên nhẹ bẫng. Bọn họ thậm chí còn quên đi cảm giác đang thi hành một nhiệm vụ bất khả thi.
Đồng thời được thụ hưởng lợi ích, còn có 50 ma pháp sư, do được "Bồi nguyên tĩnh tâm khúc" kích thích, sự thống khổ của họ biến mất trong khoảnh khắc. Cảm giác lực đối với ngoại giới cũng đồng thời gia tăng, tinh thần lực cũng tăng lên đến đỉnh điểm. Đáng tiếc vì muốn có khả năng công kích tối đa, lần này đi chọn ra 50 ma pháp sư đều thuộc hỏa hệ, nếu là phong hệ, có thể sử dụng phong hệ phụ trợ ma pháp "Phiêu phù thuật" còn làm tăng tốc độ hành quân của cả đoàn.
Khống chế một lúc 50 thần âm quang hoàn vốn đã đạt đến cực hạn của Diệp Âm Trúc, tinh thần lực của hắn cũng có hạn. thân thể khổng lồ của Á Tu Tư cách mặt đất vài trăm thước, nếu không dùng Thần âm quang hoàn thì khó có thể tác dụng được lên chiến sĩ. Duy trì việc khống chế tinh thần lực, tấu lên nhạc khúc "Bồi nguyên tĩnh tâm khúc" một lần, hắn cũng không biết rằng, việc này không chỉ khiến những chiến sĩ và ma pháp sư bên dưới tiêu tan mệt mỏi, mà đồng thời còn dần dần thay đổi thân thể bọn họ.
Diệp Âm Trúc không phải là không nghĩ tới khả năng dùng Truyền tống ma pháp trận đi tới Cực Bắc Hoang Nguyên trước, nhưng bí mật này đối với hắn quá trọng yếu. Nếu Áo Lợi Duy Lạp cùng những chiến sĩ Mễ Lan đế quốc biết được mình có năng lực đưa họ đến lãnh địa của thú nhân tộc, lần sau khi có chiến tranh thật sự, họ đòi hắn giúp thì biết làm sao? Huống hồ nhiệm vụ lần này cũng cho mình thêm phần kinh nghiệm, dùng truyền tống cũng chỉ là một mẹo vặt thôi, cũng không thể nào có hiệu quả tốt. Ngày hôm qua hắn cùng Áo Lợi Duy Lạp nhận được tin tình báo, khiến cho nhiệm vụ lần này cũng dễ tính tóan hơn. Tin tình báo cho biết, trong khoảng thời gian gần đây, không rõ vì điều gì, ba bộ lạc lớn triển khai hành động càn quét quy mô trên Cực Bắc Hoang Nguyên, phần lớn lực lượng quân đội thú nhân đều tập trung tại đây. Hiển nhiên là có cả hoàng tộc bộ lạc Lôi Thần, nếu họ có thể lặng lẽ vượt núi, tiếp cận Cực Bắc Hoang Nguyên tìm kiếm sư nhân để làm nhiệm vụ. Vậy thì tự nhiên có thể hoàn thành nhiệm vụ.
"Đây là ma pháp của thần âm sư sao? Quả thật thần kỳ."
Á Tu Tư trong tâm cảm thán. Đây chính là lần đầu tiên hắn nghe thấy khúc nhạc dạng này. Tuy Diệp Âm Trúc khống chế Thần âm quang hoàn, nhưng cũng không có khả năng khống chế hoàn toàn hiệu quả của nhạc khúc, bởi vậy Á Tu Tư cùng Ly Sát cũng được hưởng chút lợi lộc, "Bồi nguyên tĩnh tâm khúc" trực tiếp ảnh hưởng đến chúng, hai con ngân long cũng được hưởng thụ, chúng cực kỳ mẫn cảm với ma pháp, có thể tự phát hiện thân thể mình đang biến hóa. Lúc trước đã nói, Diệp Âm Trúc tấu đàn đối với ma thú có tác dụng xúc tiến quá trình tiến hóa. Mặc dù lúc này là hợp tấu, nhưng vẫn có tác dụng xúc tiến như vậy.
Tinh thần Diệp Âm Trúc lúc này hoàn toàn tập trung khống chế Thần âm quang hoàn, cùng lúc khống chế tinh thần lực chia làm 50 phần ma pháp đối với hắn mà nói, cũng là việc rất khó khăn. May mà đây là Thần âm quang hoàn có tính phụ trợ, không mang tính công kích, nếu không sẽ bị người nhận quang hoàn phản kích. Nếu không có thể nói, thực lực hắn bây giờ cũng không thể khống chế nổi 50 quang hoàn.
Diệp Âm Trúc và Hải Dương đều không phải là thần, bọn họ chỉ là ma pháp sư. Tấu nhạc càng dài càng tiêu hao ma pháp lực, họ cũng không thể chịu đựng được. Sau một lúc điều chỉnh, Diệp Âm Trúc quyết định cứ nửa giờ lại đổi người cõng ma pháp sư một lần, lợi dụng nửa giờ này, hắn cùng Hải Dương trên lưng Á Tu Tư vận dụng minh tưởng khôi phục ma pháp lực, rồi nửa giờ sau lại khống chế "Bồi nguyên tĩnh tâm khúc" để hỗ trợ các chiến sĩ. Cứ như vậy hiệu quả của Thần âm quang hoàn phát huy được tối đa, các binh sĩ sẽ có được sự bảo đảm tốt nhất.
Thần âm quang hoàn tử cấp chỉ có thể nói là thần diệu. Những chiến sĩ cõng ma pháp sư khi đổi cho nhau, người nhận việc phát hiện người làm trước hoàn toàn không có dấu hiệu mệt mỏi, ngược lại càng thêm sung sức, thân thể cũng ở trong trạng thái tốt nhất. Tử cấp ma pháp này cuối cùng là ma pháp gì không biết? Ở đây cũng có không ít người không hề quen biết Diệp Âm Trúc, nhưng ma pháp thần âm hệ thần kỳ này khiến bọn họ đều có ước muốn, ước muốn được thần âm quang hoàn bao phủ lần nữa. Lúc này cả 200 người cũng không dám khinh thị vị chỉ huy trẻ tuổi này nữa. Người này chính là tử cấp ma đạo sư a! Bọn họ tự nhiên không thể biết, tử cấp hợp tấu sinh ra hiệu quả như vậy.
Chín giờ liền chạy liên tục, mọi người cũng không biết đã đi được bao xa. Cả 450 chiến sĩ cũng đều đã cõng ma pháp sư trên lưng một lần, Diệp Âm Trúc hạ lệnh tạm thời nghỉ ngơi hai giờ, ăn cơm, khôi phục thể lực rồi mới tiếp tục hành quân.
Cả 450 chiến sĩ và 50 ma pháp sư đều đã được thần âm quang hoàn bao phủ một lần, bọn họ mặc dù mệt mỏi nhưng so với bình thường đã mạnh hơn rất nhiều. Duy có sắc mặt Hải Dương và Diệp Âm Trúc đã hơi tái đi. Không ngừng phóng thích ma pháp, minh tưởng khôi phục, tinh thần hai người đều cực kỳ mệt mỏi. Nhưng bọn họ cũng phát hiện, rèn luyện như thế này, ma pháp lực của chính bản thân cũng tăng lên rất nhiều. Nhất là Diệp Âm Trúc, hắn vừa tấu nhạc vừa khống chế thần âm quang hoàn, khả năng khống chế tinh thần lực vô hình chung cũng tăng nhiều.
Ánh mắt kính nể đã xuất hiện trên mắt các ma pháp sư và chiến sĩ, ngay cả 300 tử thần trong trang phục đen tuyền cũng nhìn Diệp Âm Trúc bằng một ánh mắt khác.
Ăn uống qua loa một chút rồi Diệp Âm Trúc cùng Hải Dương lại đi vào trạng thái minh tưởng. Thời gian đối với họ là quan trọng nhất. Chỉ có tranh thủ thời gian hành quân mới có thể hòan thành nhiệm vụ. Ánh mắt mỗi chiến sĩ nhìn họ cũng đều trở nên tôn kính. Bất kỳ ai cũng biết, nếu không có sự trợ giúp của tử cấp thần âm ma pháp, họ cũng không thể huy động đấu khi liên tục chín giờ liền hành quân cấp tốc. Không một ai nhiều lời, vì nói chuyện cũng là một kiểu lãng phí thể lực, mọi người đều tận dụng thời gian nghỉ ngơi.
Sau hai giờ nghỉ ngơi, lại hành quân một lần nữa, thần âm quang hoàn lại chiếu lên những chiến sĩ đang cõng ma pháp sư. Đã trải qua chín giờ như vậy, 200 chiến sĩ vùng ma pháp sư gia nhập về sau cũng đã thích ứng với kiểu hành quân cấp tốc này. Dù thân thể mệt mỏi nhưng thần âm quang hoàn lại có tác dụng duy trì nghị lực tốt nhất. Cảm giác đấu khí tăng lên trong nháy mắt làm cả đoàn tràn ngập cảm giác hưởng thụ. Các chiến sĩ thậm chí hy vọng thời gian cõng ma pháp sư dài hơn thì mới tốt.
Cứ thế, tiến hành hành quân theo một hình thái đặc thù. Đội ngũ 500 người mỗi ngày đều phải hành quân 2 lần, giữa hai lần nghỉ ngơi nửa giờ, cuối cùng lại nghỉ ngơi 4 giờ nữa. Hành quân mỗi ngày 18 giờ hướng đến Cực Bắc Hoang Nguyên. Phương pháp hành quân này không chỉ rèn luyện thân thể bọn họ, đồng thời cũng liên kết mọi người thành chỉnh thể. 300 tử thần mặc dù đấu khí không bằng những chiến sĩ gia nhập sau này, nhưng thật khiến người ta kinh ngạc là nghị lực của họ đã vượt xa các chiến sĩ. Cuộc hành quân cũng đã bước vào ngày thứ 5, mặc dù có thần âm quang hoàn phụ trợ, tuy nhiên cũng đã có 150 lục cấp chiến sĩ cũng đã có dấu hiệu không chịu nổi, thần sắc 300 tử thần vẫn không hề thay đổi vẫn duy trì tốc độ ổn định như trước. 300 tử thần cũng không phải là vô tình, ít nhất là đối với chiến hữu. Thấy 150 lục cấp chiến sĩ xuống sức, bọn họ cũng bắt đầu nhận lấy nhiệm vụ cõng ma pháp sư lâu hơn, thần âm quang hoàn vẫn như trước, cứ mỗi nửa giờ lại trợ giúp 50 chiến sĩ. Vô hình chung 300 tử thần bắt đầu gánh lấy nhiều áp lực hơn.
Ngoài cảm giác xấu hổ, trong lòng 150 chiến sĩ lục cấp cũng sinh lòng tôn kính đối với 300 tử thần.
Sau ngày thứ 6, đến tối đoàn người cùng 2 con ngân long và Diệp Âm Trúc và Hải Dương đã tới chân một dãy núi. Áo Lợi Duy Lạp ra lệnh tu chỉnh đội ngũ.
Sắc mặt Diệp Âm Trúc cực kỳ nhợt nhạt, trong hai ngày cuối cùng hắn để cho Hải Dương nghỉ ngơi nhiều hơn, chính mình gánh lấy trách nhiệm nặng nề hơn. Tinh thần lực và ma pháp lực thường xuyên cạn kiệt nhưng hắn vẫn kiên trì hành động. Nếu nói các lục cấp chiến sĩ đã cố gắng tới cực hạn, thì Diệp Âm Trúc cũng cố gắng đến một cực hạn siêu việt của bản thân rồi. Ý niệm kiên định cùng nghị lực rốt cục cũng khiến hắn vượt qua 6 ngày hành quân.
Áo Lợi Duy Lạp thở dốc nhìn Diệp Âm Trúc, qua gần 6 ngày, vị thiên tài của Tử La Lan gia tộc cũng gầy đi một chút, làn da màu cổ đồng cũng trở nên ngăm đen, gương mặt phong sương uể oải. Nhưng có thể thấy trong mắt hắn lóe lên ánh mắt hưng phấn.
-Kỳ tích, điều này tuyệt đối là kỳ tích.
Áo Lợi Duy Lạp phấn khích nói.
Diệp Âm Trúc cười miễn cường, ngồi phệt xuống dựa vào một gốc đại thụ,
-Đúng vậy, chính là kỳ tích. Bây giờ phải điều chỉnh lại trong một ngày. Ta nghĩ thân thể của mọi người cũng đã gần đến cực hạn. Nghỉ ngơi một ngày chúng ta lại tiếp tục, nhiệm vụ chỉ mới bắt đầu.
Thật vậy, lần thi hành nhiệm vụ này chỉ trong 6 ngày họ đã lập nên kỳ tích. Bởi vì bây giờ họ đã đến biên cảnh của Cực Bắc Hoang Nguyên, chỉ cần vượt qua dãy núi lớn này là họ có thể vào được bên trong hoang nguyên. 6 ngày, gần 6 ngày a! Không có ma thú phụ trợ, chỉ mất gần 6 ngày bọn họ còn nhanh hơn so với Ai lý khắc mẫn long, còn mang theo 50 ma pháp sư trên lưng tới tận đây. Tốc độ hành quân không thể tưởng tượng được.
300 tử thần cuối cùng vẫn là người, 6 ngày hành quân, hai ngày cuối cùng phải gánh nhiều trách nhiệm. Lệnh nghỉ ngơi vừa được ban ra, mọi người cũng đều ngồi xuống tu luyện đấu khí.
Nghỉ ngơi được 6 giờ, Diệp Âm Trúc mới tỉnh lại. Hắn lấy đồ ăn trong Tu di thần giới ra phân phát cho mọi người, sau đó lại tự minh tưởng. Hắn đã quá mệt mỏi, dùng sức cực độ đã khiến tinh thần hải của hắn không có cách nào cầm cự.
Một ngày, suốt một ngày, bất kể ma pháp sư hay chiến sĩ cũng đều trong trạng thái tu luyện. Đêm thứ hai sau đó, 500 chiến sĩ nhất tề đứng lên chờ đợi mệnh lệnh ban xuống. Việc hoàn tất nhiệm vụ bây giờ mới chính thức bắt đầu.
Diệp Âm Trúc lấy ra cổ cầm, Hải Dương cũng mang ra cổ tranh, hai người lại một lần hợp tấu "Bồi nguyên tĩnh tâm khúc." Lúc này hoàn toàn không có thần âm quang hoàn, vì không bị khoảng cách hạn chế. Mỗi một chiến sĩ đều được thụ hưởng hiệu quả của nhạc khúc.
Sau một ngày nghỉ ngơi, các chiến sĩ kinh ngạc phát hiện thân thể bọn họ đều có chút biến hóa, đấu khí tựa hồ trở nên đậm đặc hơn, mặc dù vì tiêu hao thể lực mà gầy hơn một chút, nhưng tinh thần so với trước kia tốt hơn nhiều. Thân thể cũng cứng cỏi hơn rất nhiều. 6 ngày, trong 6 ngày hành quân như trong địa ngục, thần âm quang hoàn không ngừng tẩy lễ, bọn họ đều có cảm giác thoát thai hoán cốt.
Bồi nguyên tĩnh tâm khúc tấu lên 3 lần rồi mới ngừng lại. Khi Diệp Âm Trúc đưa tay chặn dây đàn dập tắt dư âm cũng đồng thời thấy được 500 đôi mắt lấp lóe tinh quang. Qua 1 ngày nghỉ ngơi, ma pháp lực của hắn đã hòan toàn khôi phục, cảm giác mệt mỏi trong đầu cũng hoàn toàn biến mất.
-Lập tức. Chúng ta đi vào Cực Bắc Hoang Nguyên. Từ lúc này ta hy vọng mọi người thận trọng cảnh giác. Ta nghĩ các ngươi đều biết, nơi này cách doanh trại Lôi Thần không xa, trước mắt chúng ta phải vượt qua dãy núi trùng điệp này, không biết là có bao nhiêu cơ quan và mai phục. Cho nên chúng ta phải cẩn thận tối đa. Không mất nhiều thời gian, ta hy vọng các ngươi tất cả đều còn sống trở về. Nghe rõ chưa?
Thanh âm Diệp Âm Trúc rất bình thản nhưng có sự uy nghiêm không thể kháng cự. Sáu ngày ở chung hắn toàn lực dùng ma pháp hỗ trợ mọi người, mỗi chiến sĩ cùng ma pháp sư đều nhận thấy điều này.
-Rõ. Đội trưởng.
Diệp Âm Trúc thu hồi Đại thánh di âm cầm, kéo Hải Dương cùng đứng dậy, ngẩng đầu nhìn núi non phía trước
-Sau đó, ta và Áo Lợi Duy Lạp phó đội trưởng đi dẫn đầu, Diệp Hồng Nhạn phó đội trưởng phụ trách mặt sau. Những người khác duy trì trận hình, cứ 10 người một tổ, mỗi tổ có 1 ma pháp sư. Bắt đầu lên núi. Chiến sĩ chú ý nhất định phải bảo vệ an toàn cho ma pháp sư. Ma pháp sư, chuẩn bị ma pháp. Đến được tới đây, các ngươi là do đồng đội cõng đến, các ngươi cũng là lúc nên thi thố thực lực bản thân. Tất cả nghe mệnh lệnh của ta mà hành sự.
Ly Sát và Á Tu Tư bay lên không trung mang theo Hải Dương, Hải Dương cũng không yêu cầu ở lại, nàng biết nếu mình lưu lại sẽ khiến Diệp Âm Trúc thêm phiền toái.
Sắp tiến vào Cực Bắc Hoang Nguyên, tất cả vũ khí trang bị của chiến sĩ cũng đều được trả lại. Diệp Âm Trúc ra lệnh, ngoại trừ 300 tử thần, tất cả đều phải làm bẩn khải giáp, vũ khí của mình nhằm che dấu bớt ánh sáng phản chiếu.
Bắt đầu leo núi. Diệp Âm Trúc đi đầu tiên, tinh thần lực phóng ra cảm thụ hết thảy kí tức chung quanh. Chính dòng máu Tử Tinh trong hắn có khả năng cảm ứng thú nhân rõ ràng nhất.
Dãy núi này tuy không rộng như dãy núi Bố Luân Nạp nhưng cũng trập trùng, lúc 500 người trèo đến đỉnh ngọn núi đầu tiên, Diệp Âm Trúc phán đóan ít nhất còn phải vượt qua khoảng hơn 10 ngọn núi cao nữa bọn họ mới có thể đi vào Cực Bắc Hoang Nguyên. Ngọn thứ nhất cũng không có vấn đề gì nhưng khi cả đoàn đến ngọn núi thứ hai thì phát hiện địch nhân.
Mùi của thú nhân theo gió mà đến, Diệp Âm Trúc phát hiện ra họ trước nhất.
Đêm rất yên tĩnh, gió nhẹ mang đến một mùi đặc trưng của thú nhân đến phương bắc của Mễ Lan đế quốc. Độ ấm cũng mất đi nhưng Cực Bắc Hoang Nguyên cũng không phải quá lạnh, thực sự khiến người ta cảm thấy thư thái.
Diệp Âm Trúc quay lại ra hiệu. 500 chiến sĩ yên lặng dán mình vào vách đá, khống chế hơi thở. Trải qua 6 ngày hành quân, 200 lục cấp chiến sĩ dù không thể so sánh với 300 tử thần, nhưng với một tổ đội chỉ mới được thành lập thì còn mạnh hơn nhiều. Ít nhất bọn họ có thể hoàn toàn chấp hành mệnh lệnh của Diệp Âm Trúc.
-Phía trước có thú nhân.
Diệp Âm Trúc truyền âm nói với Áo Lợi Duy Lạp.
Áo Lợi Duy Lạp gật đầu:
-Ta lên xem nào, Phòng tuyến trong núi chủ yếu là cảnh báo, số lượng sẽ không nhiều. Chúng ta chỉ cần đề phòng họ bắn pháo hiệu. Không thể để tên nào sống sót.
Diệp Âm Trúc làm một ám hiệu tay hướng lên, Áo Lợi Duy Lạp cẩn thận cởi bỏ Tinh lam chiến khải, ngay cả trọng kiếm cũng để lại bên cạnh Diệp Âm Trúc, rồi thay một bộ đồ đen bó sát, lặng lẽ đi tới. Dù hắn không phải là thích khách chuyên nghiệp như Tô Lạp nhưng tốc độ cùng độ linh mẫn thì có thể nói là tốt nhất trong cả đội
Diệp Hồng Nhạn vô thanh vô tức lại gần Diệp Âm Trúc hỏi:
-Có địch nhân sao?
Diệp Âm Trúc gật đầu nói:
-Phía trước có thú nhân. Áo Lợi Duy Lạp đại ca đi tới trinh sát, chờ hắn mang tin tức về chúng ta liền động thủ. Con đường này chúng ta phải đi qua, nếu đi vòng qua nơi khác sẽ mất rất nhiều thời gian. Huống chi các ngọn núi khác cũng đều có thú nhân thủ vệ.
Áo Lợi Duy Lạp cũng không để mọi người chờ đợi quá lâu, chỉ chốc lát hắn đã trở lại.
-Tình hình thế nào?
Diệp Âm Trúc bình tĩnh hỏi.
Áo Lợi Duy Lạp trả lời:
-Đúng như ta phán đóan, phía trước đều có pháo hiệu. Thú binh có 100 tên. Âm Trúc, chúng ta bắt đầu nhiệm vụ từ chỗ này. Lãnh đạo của 100 thú nhân này là chính là một sư nhân." Vừa nói Áo Lợi Duy Lạp vừa ngồi xuống vẽ trên mặt đất một hình vẽ đơn giản. Vừa vẽ vừa giải thích: "Chỗ này có 5 người, chỗ này cũng có 5. Lính gác có tổng cộng 20 luân phiên túc trực. Số còn lại ở trong mấy ngôi nhà gỗ nghỉ ngơi. Tên sư nhân đội trưởng hình như đang uống rượu
Thiên phú về quân sự của hắn quả thật Diệp Âm Trúc tự thẹn không bằng, kể lại phân bố 100 tên thú nhân đều hiển hiện trên bản vẽ.
-Xem ra Lôi Thần bộ lạc này cực kỳ xem trọng việc phòng thủ dãy núi này. Phía trước có 100 thú nhân, ngoại trừ sư nhân đội trưởng, còn lại đều là viên nhân, báo nhân một loại binh chủng chủ lực. Tốc độ nhanh, năng lực thân thể mạnh mẽ. Chúng ta phải tốc chiến tốc thắng, làm một mẻ lưới tóm gọn tất cả, tuyệt nhiên không thể cho tên nào trốn thoát.
Diệp Âm Trúc gật đầu nói:
-Tốt, ta cũng nghĩ thế, ba người chúng ta đi trước, toàn đội giữ nguyên vị trí. Khả năng của chúng ta có thể giết một hơi 20 tên lính gác không có tiếng động nào. Sau đó dần đầu đại đội nhân mã trực tiếp nhảy vào doanh địa bọn chúng, còn lại 80 tên để giải quyết.
Áo Lợi Duy Lạp nhìn Diệp Âm Trúc giơ ngón cái lên:
-Cứ như vậy, chúng ta chia 3 mặt giáp công. Vừa nói hắn vừa nhanh tay điểm lên họa đồ 3 vị trí. Nhờ có ánh trăng, Diệp Âm Trúc và Diệp Hồng Nhạn đều nhìn thấy rõ ràng.
-Đi.
Ra lệnh cho mọi người ẩn nấp rồi 3 người biến thành 3 bóng đen lặng lẽ lên đỉnh núi.
Thông qua khí tức cảm ứng, Diệp Âm Trúc đã phát hiện từ xa có 5 tên thú nhân, đó là 5 tên vốn nhanh nhẹn, hung hãn là báo nhân. 5 tên báo nhân có vẻ phân tâm. Vừa qua lại tuần tra, vừa tán chuyện phiếm.
Diệp Âm Trúc gần như dán mình trên vách núi. Ngay lúc 5 tên báo nhân vừa xoay người chuẩn bị tìm tòi hướng khác thì hắn động thủ. Một quầng sáng màu trắng sữa tựa như ánh trăng phủ xuống vạch nên một quỹ tích cong quỷ dị. Nương theo bóng cây, bóng dáng Diệp Âm Trúc cũng biến mất.
← Ch. 107 | Ch. 109 → |