Vay nóng Homecredit

Truyện:Cầm Đế - Chương 114

Cầm Đế
Trọn bộ 336 chương
Chương 114: Ma Pháp Bào Thần Nguyên
0.00
(0 votes)


Chương (1-336)

Siêu sale Shopee


Hiệu đính: Tepga

Diệp Âm Trúc không dám làm trái mệnh lệnh của Ny Na, mặc dù thân thể hắn có chút yếu nhược, nhưng hắn cũng đứng lên chủ động đỡ Ny Na.

Ny Na liếc mắt nhìn hắn nói:

- Thủ Hộ Tam Kiện Sáo của con đâu rồi?

Diệp Âm Trúc nhìn liếc qua ngọa thất (phòng ngủ) nói:

- Tặng cho Hải Dương rồi. Lần này nàng ấy cũng phải cùng chúng con tham gia Thất Quốc Thất Long Bài Vị Chiến, vãn bối sợ cô ấy sẽ gặp nguy hiểm.

- Tặng thì đã tặng rồi, dù sao ta cũng đã tặng nó cho con, nó coi như là của con rồi.

Thần sắc của Ny Na có chút cô độc.

Vừa nói, Ny Na vừa bước ra bên ngoài. Diệp Âm Trúc vội vàng đuổi theo. Hương Loan dứ dứ quyền đầu nhỏ nhắn của nàng ta về phía Diệp Âm Trúc, nàng ta cũng cùng bọn họ bước ra bên ngoài.

Ny Na dẫn theo Diệp Âm Trúc tới phòng của mình.

- Ngồi xuống đi, nhìn cái bộ dạng lung lay như muốn ngã của con, thực là khiến ta phát sợ.

Diệp Âm Trúc ngồi xuống chiếc trường kỷ trong phòng của Ny Na, lúc này hắn mới có thể thở ra một hơi, toàn thân không ngừng truyền đến một loại cảm giác thoát lực, thật là khiến cho người ta khó chịu a.

Ny Na trầm giọng nói:

- Âm Trúc, con có biết Thất Long Thất Quốc Bài Vị Chiến có ý nghĩa thế nào đối với các quốc gia trên dại lục hay không?

Nghe được câu hỏi của Ny Na, Diệp Âm Trúc ý thức trả lời:

- Đại biểu cho trình độ cường thịnh của các quốc gia.

Ny Na gật đầu, đáp:

- Không sai. Nhưng con sợ rằng còn chưa biết Thất Long Thất Quốc Bài Vị Chiến này còn quan trọng hơn tưởng tượng của con rất nhiều. Mặc dù nằm dưới sự khống chế của Pháp Lam, các quốc gia trên đại lục không phát sinh chiến tranh ở quy mô lớn. Nhưng mà, Mễ Lan thành chúng ta cùng Lam Địch Á Tư nằm ở bên kia chiến chiến tuyến thủy chung lại có những xung đột cực kỳ gay gắt. Lãnh thổ của Lam Địch Á Tư bề ngoài mặc dù nhỏ hơn, lại còn xếp sau chúng ta một bậc. Nhưng trên thực tế, quốc lực của bọn họ so với Mễ Lan thành chúng ta cũng không thua kém bao nhiêu. Mà trọng điểm chính là, ở phương Bắc, chúng ta lại phải chịu sự uy hiếp của thú nhân sống trong hoang nguyên. Ta cơ hồ có thể đảm bảo. nếu phát sinh chiến tranh, Mễ Lan không cần bàn cãi chắc chắc sẽ bị thua.

Trong lòng Diệp Âm Trúc cả kinh, hắn thật không nghĩ tới Ny Na lại có cái nhìn bi quan đến như vậy,

- Ny Na nãi nãi, có phải người suy nghĩ nhiều quá không. Có Pháp Lam ở đây, chiến tranh không thể phát sinh đâu.

Ny Na cười lạnh một tiếng:

- Pháp Lam? Con cho rằng Pháp Lam công bằng lắm hay sao? Mễ Lan đế quốc chúng ta và Lam Địch Á Tư đế quốc đều tiếp giáp với Pháp Lam. Trải qua nhiều năm xây dựng và phát triển, quốc lực của các đế quốc trên đại lục đã đạt tới một tầm cao mới. Cường giả xuất hiện liên miên bất tuyệt. đối với Pháp Lam mà nói, quốc lực của chúng ta càng mạnh, thì sự uy hiếp đối với địa vị thống trị của bọn họ càng lớn. Lúc đó. Pháp Lam sẽ tiến hành một thời kỳ phong bế.

- Thời kỳ phong bế của Pháp Lam? Điều này có ý gì vậy?

Diệp Âm Trúc nghi hoặc hỏi.

Ny Na đáp:

- Cái gọi là sự phong bế của Pháp Lam, chính là để chỉ các ma pháp sư của Pháp Lam sẽ tiến hành tu luyện và củng cố phong ấn. Cứ được thời gian, Pháp Lam lại bước vào giai đoạn năm năm phong bế. Trong giai đoạn phong bế này, Pháp Lam bỏ mặc tất cả mọi chuyện của đại lục. Tất cả các ma pháp sư vừa toàn lực tu luyện, vừa gia cố phong ấn nằm ở trung tâm của Pháp Lam, để phong ấn này trở nên vững chắc hơn. Trong thời gia năm năm này, sức ảnh hưởng của Pháp Lam đối với các đế quốc trên đại lục đạt mức thấp nhất. Sự kiềm chế đối với các quốc gia cũng tụt xuống thấp nhất. Con thử ngẫm lại đi, khi tình hình này xảy ra, sẽ có những biến hóa ra sao trong năm năm này?

Diệp Âm Trúc là người thông minh, hắn rất nhanh hiểu được điểm mấu chốt của thời kỳ phong bế này của Pháp Lam. Hắn thốt lên:

- Ý tứ của người có phải là. Pháp Lam lúc đó sẽ mặc sức để các đế quốc trên đại lục phát sinh chiến tranh hay sao?

Ny Na gật đầu, đáp: " Đúng là như vậy. Có lẽ Pháp Lam quả thật phải tăng cường phong ấn. Nhưng thời gian năm năm này cũng là giai đoạn tuyệt đối thoải mái của các quốc gia trên đại lục. Mỗi khi thời kỳ phong bế chấm dứt, Pháp Lam lại một lần nữa chưởng quản đại lục, nhưng đối với những chuyện xảy ra trong thời gian năm năm phong bế này càng chẳng thèm hỏi tới. Nói cách khác, trong thời gian năm năm này, quốc gia thông qua chiến tranh cướp đoạt lãnh thổ của các quốc gia khác, thì bọn họ cũng đành chịu. Cho nên, thời kỳ phong bế của Pháp Lam trở thành thời kỳ cướp bóc trên khắp Long Khi Nỗ Tư đại lục. Là cơ hội khuếch trương và bành trướng tốt nhất của các đế quốc.

Trong lòng Diệp Âm Trúc cả kinh:

- Nói như vậy, trước kia đã từng phát sinh chuyện tương tự thế này rồi sao?

Ny Na gật đầu, đáp:

- Đương nhiên. Tuy vậy, thời kỳ phong bế của Pháp Lam không hề có quy luật cố định mà hoàn toàn là do Pháp Lam tự quyết định. Nhưng theo những điều tra của ta, ta có thể dám chắc rằng, mỗi khi Pháp Lam tuyên bố bắt đầu thời kỳ năm năm phong bế, đều là khi các đế quốc trên đại lục đã xây dựng và phát triển, sự phát triển về thực lực của các đế quốc cũng đạt mức rất cao mới phát sinh.

Diệp Âm Trúc nhíu mày đáp:

- Pháp Lam chẳng lẽ lại muốn làm tiêu hao thực lực của các quốc gia trên đại lục hay sao? Để tiện cho việc bọn họ có thể quản lý chăng?

Âm thanh lạnh lùng của Ny Na vang lên:

- Ta vẫn còn chưa nói hết. Hơn nữa, mỗi khi thời kỳ phong bế chấm dứt, Pháp Lam đều tiến hành một cuộc điều tra về các đế quốc, các cường giả xuất hiện trong thời gian năm năm này, không một ai ngoại lệ đều sẽ tiếp nhận thiếp mời của Pháp Lam, tiến vào thế giới của Pháp Lam. Đương nhiên, bọn họ vĩnh viễn không thể rời khỏi Pháp Lam. Con ngẫm lại xem, các cường giả xuất hiện trong thời gian năm năm phong bế của Pháp Lam, đều là các cường giả và nhân tài tinh nhuệ nhất của các quốc gia. Pháp Lam làm như vậy, nhất định là muốn làm suy yếu đi thực lực của các quốc gia. Về phần đối với bọn họ có đểm gì tốt ư, khỏi cần nói cũng biết. Thời kỳ phong bế lần trước diễn ra cách đây một trăm năm trước, chính là thông qua giai đoạn năm năm phong bế này, Mễ Lan đế quốc chúng ta thông qua chiến tranh mới có thể khẳng định được địa vị đệ nhất đế quốc của mình. Cuộc chiến giữa chúng ta và Lam Địch Á Tư lần đó, lượng binh sĩ được dốc vào đó ít nhất cũng lên tới hai trăm vạn quân. Vùng biên cảnh xung quang hai đế quốc, nơi tiếp giáp với Pháp Lam có thể nói là máy chảy thành sông, tám nước trên đại lục, ngoại trừ A Tạp Địch Á ra, cơ hồ toàn bộ đều tham gia vào trường đại chiến này. Trước đây không lâu, chỉ còn cách thời gian tiến hành Thất Quốc Thất Long Bài Vị Chiến, Pháp Lam đột nhiên tuyên bố, sau khi Thất Quốc Thất Long Bài Vị Chiến kết thúc, sẽ tiến vào thời kỳ phong bế.

Diệp Âm Trúc hiểu được, Pháp Lam tuyên bố tiến hành thời gian năm năm phong bế, cũng có nghĩa là cuộc chiến giữa các đế quốc trên đại lục đã sắp nổ ra. Mà trong khoảng thời gian này có phát sinh ra chuyện gì hay không thì không ai biết, nhưng điều không thể nghi ngờ chính là, trải qua trăm năm xây dựng và phát triển, quốc lực của Lam Địch Á Tư đế quốc đã hoàn toàn khôi phục rồi, với ân oán nhiều năm giữa hai đế quốc, với cơ hội tốt thế này, không cần bàn cãi nữa sắp bộc phát tới nơi rồi.

Trong mắt Ny Na lóe lên một dạo hàn quang:

- Bề ngoài, Mễ Lan đế quốc của chúng ta vẫn yên bình như trước. Nhưng mà, khi nhận được tin tức Pháp Lam sắp tiến vào thời kỳ phong bế, toàn bộ tầng lớp cao tầng của đế quốc này đều trải qua một hồi hỗn loạn. Ba tháng, đối với chúng ta mà nói thật quá khẩn trương. Trong thời gian ngắn ngủi thế này, cho dù chúng ta có muốn phối hợp về quân lực một cách hoàn hảo với các nước đồng minh, điều binh khiển tướng cũng không kịp. Còn tin tức từ thám tử ở Lam Địch Á Tư đế quốc thật đáng phải cân nhắc, tầng lớp cao tầng của Lam Địch Á Tư trái lại chẳng hề ngạc nhiên với tin tức này, quân đội của bọn họ, với binh lực ít nhất cũng phải vượt qua mười quân đoàn đột nhiên biến mất khỏi tầm kiểm soát của chúng ta. Thời gian của lần biến mất này, chính là ngày thứ hai ngay sau khi Pháp Lam tuyên bố bắt đầu thời kì phong bế.

Sắc mặt của Diệp Âm Trúc biến đổi:

- Chẳng lẽ, bọn họ sớm đã biết Pháp Lam sẽ bước vào thời kỳ phong bế hay sao? Ny Na nãi nãi, không phải trước khi bước vào giai đoạn phong bế, Pháp Lam bao giờ cũng tuyên bố trước ba tháng hay sao?

Ny Na cười lạnh nói:

- Đương nhiên không phải rồi. Trước kia là phải thông báo trước một năm. Có thời gian một năm chuẩn bị, quốc gia nào cũng có được sự chuẩn bị tốt nhất. Con và chúng ta suy đoán giống hệt nhau. Chúng ta cơ hồ có thể dám chắc, Lam Địch Á Tư có lẽ trước đó đã bắt được tin tức Pháp Lam bước vào giai đoạn phong bế, mà lại còn biết rất chuẩn xác về thời gian, cho nên, bọn họ chuẩn bị nhàn hạ hơn chúng ta rất nhiều. Lòng của Pháp Lam sớm đã quá rõ ràng. Trận ddại chiến lần trước, phần thắng đã nghiêng về phía chúng ta, nhưng lần này, Pháp Lam rõ ràng đã thiên vị cho Lam Địch Á Tư. Tựa như trăm năm trước đã âm thầm trợ giúp chúng ta mà thôi.

Đây là lần đầu tiên mà Diệp Âm Trúc tiếp xúc với tình thế đầy phức tạp của đại lục, trong lúc nhất thời hắn rơi vào trạng thái trầm tư không nói. Pháp Lam có thật sự đơn giản chỉ muốn cân bằng thực lực của các quốc gia hay không? Nếu quả thực là như thế, bọn họ phải tránh có những động thái quá ư lộ liễu thế này. Không chỉ có việc xúi bẩy, kích động mâu thuẫn giữa hai đại đế quốc trên đại lục, đồng thời còn khiến Mễ Lan đế quốc sinh lòng làm phản đối với Pháp Lam. Điều này đối với bọn họ có điểm gì tốt?

Ny Na tiếp tục nói:

- Bất luận Pháp Lam có suy nghĩ thế nào, tại sao phải làm như vậy, chúng ta trước tiên cũng cần phải có phản ứng. Địa vị của đế quốc trên đại lục quyết không thể bị lay chuyển. Lam Địch Á Tư đang bừng bừng dã tâm, chúng ta phải đập tan tham vọng của bọn chúng. Cho nên, Thất Quốc Thất Long Bài Vị Chiến lần này so với trong quá khứ còn hung hiểm hơn nhiều. Một khi Lam Địch Á Tư giành được thắng lợi, bọn chúng sẽ nhân đà giành được thắng lợi mà phát động ngay lập tức chiến tranh đối với chúng ta. Tới chừng đó, chúng ta sẽ rơi vào tình trạng hoàn toàn bị động. Còn nếu chúng ta vẫn có thể giành được chiến thắng như những lần trước trong kỳ Thất Long Thất Quốc Bài Vị Chiến lần này, đối với lòng quân của Lam Địch Á Tư nhất định sẽ tạo thành một đả kích rất lớn, nhất là về mặt sĩ khí. Khi đó, bọn họ nhất định cần phải có thời gian để điều chỉnh lại. Đối với chúng ta mà nói, thời gian chuẩn bị tăng thêm một ngày, chiến thắng cuối cùng cũng có thể có thêm vài phần nắm chắc. Cho nên, lần này bất luận thế nào, Thất Quốc Thất Long Bài Vị Chiến không được phép thất bại. Chỉ là không nghĩ tới, Ngân Long thành lại phái con thay bọn chúng tham gia cuộc chiến lần này.

- Cám ơn người đã nói cho con biết điều này. Ny Na nãi nãi, người yên tâm, con nhất định sẽ dốc hết toàn lực hiệp trợ để Mễ Lan có thể thu được thắng lợi cuối cùng. Trải qua cuộc hành trình ở Cực Bắc Hoang Nguyên, người cũng thấy rồi đó, lực chiến đấu của các chiến sĩ Mễ Lan chúng ta đã tăng lên rất nhiều.

Ny Na thở dài một tiếng

- Lam Địch Á Tư đã chuẩn bị cả trăm năm rồi, tuy thực lực của đám hài tử các ngươi không tệ, nhưng chúng ta lại chẳng biết chút tin tức về người tham gia trận chiến lần này của Lam Địch Á Tư, đây mới là điều khiến ta lo lắng nhất. Không có tin tức chuẩn xác, khiến chúng ta rơi vào thế bị động. Âm Trúc, ta gọi con tới, cũng không phải để dặn dò con nhất định phải giành thắng lợi, mà để nói cho con biết, nếu địch nhân của con thật vô cùng cường đại, thì con nhất định phải còn mạng để quay trở về. Có hiểu không? Ta không muốn có lỗi với cái lão vương bát đản (lão già xấu xa) kia. Đồng thời, trong lòng ta, con giống như đứa cháu trai của ta vậy.

Ánh mắt của Ny Na vốn rất sắc bén đã trở nên nhu hòa, bà ta đi tới phía trước Diệp Âm Trúc, nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc đen đang rối tung của gã.

Ny Na lúc này, đã không còn cái vẻ nghiêm khắc của một người quyền cao chức trọng, mà giống một vị nãi nãi (bà) hiền từ hơn, Diệp Âm Trúc khi còn chưa ra đời thì nãi nãi của hắn đã sớm qua đời. Khi hắn hỏi Diệp Ly gia gia, Diệp Ly gia gia thủy chung không hề nói nãi nãi ở đâu, chỉ là sắc mặt của lão trở nên rất khó coi.

Sau khi tới Mễ Lan thành, Ny Na lại càng chiếu cố Âm Trúc nhiều hơn. Lúc mới đầu, Diệp Âm Trúc rất cảm kích Tần gia gia và Diệp gia gia, nhưng tới bây giờ, hắn chính thức đã coi Ny Na như là nãi nãi (bà) của hắn rồi

- Nãi nãi. Người yên tâm, con nhất định sẽ bình an trở về. Không chỉ vì Mễ Lan, mà còn là vì người, con nhất định sẽ giúp Mễ Lan thành giành được vị trí quán quân trong trận chiến lần này.

Tình cảm của Diệp Âm Trúc lúc nào cũng nào cũng ẩn sâu bên trong lòng, nhưng lúc này, cảm thụ được sự hiền từ của Ny Na, ý nghĩ trong lòng hắn lại càng trở nên cực kỳ kiên định.

Ny Na vỗ vỗ vai của Diệp Âm Trúc, nói:

- Thủ Hộ Tam Kiện Sáo (ba món đồ bảo vệ) thì con đã tặng cho Hải Dương rồi, cho nên không thể nào đòi lại được. Nhưng con là một ma pháp sư, không có một bộ ma pháp trang bị loại tốt thì làm sao mà chiến đấu được.

Nói xong, hữu thủ của bà khẽ phất lên, quang mang trong tay chợt lóe lên, một cái hộp gỗ hình vuông dài khoảng nửa thước xuất hiện trên song thủ của bà ta. Xem vẻ mặt của Ny Na có thể nhận ra, khối lượng của hộp gỗ này cũng không lớn.

Chứng kiến hộp gỗ này, trong lòng Diệp Âm Trúc chợt chấn động, bởi vì vật liệu chế tạo nên chiếc hộp gỗ này đối với hắn thật quá quen thuộc, đúng là Long Hồn mộc dùng để chế tạo Khô Mộc Long Ngâm Cầm rồi. Dụng Long Hồn mộc chỉ để làm cái hộp, mức độ trân quý của vật phẩm trong hộp ra sao, chắc không cần nói cũng biết.

- Nãi nãi, con không thể nhận được, thứ này thật quá trân quý.

Ny Na mỉm cười:

- Còn chưa trông thấy nó ra sao sao con dám khẳng định nó rất trân quý?

Diệp Âm Trúc cười khổ nói:

- Con biết được thông qua chất liệu làm nên chiếc hộp này. Có thể sử dụng Long Hồn mộc dể làm chiếc hộp đựng, vật phẩm trong đó trân quý thế nào hẳn không cần nói cũng biết. Người đã cho con rất nhiều, con không thể nhận thêm đồ của người nữa.

Ny Na là trưởng công chúa của đế quốc, là lảo bản (bà chủ) bí mật quản lí cuộc sống nhung lụa của Hoàng gia và tầng lớp quý tộc, vừa là chủ nhiệm của Thần Âm hệ, đồ của bà ấy tặng liệu có thể là đồ tồi hay không? Ít nhất ma pháp trang bị trong chiếc hộp gỗ này cũng phải là một món bảo bối thuộc hàng thượng phẩm được lưu giữ trong tàng bảo thất (phòng cất giữ các thứ bảo bối).

Ny Na gõ nhẹ vào đầu hắn một cái:

- Tiểu tử ngốc, con đã từng nghe qua câu này chưa? Trường trứ tứ bất khả từ (Đồ của người lớn tuổi hơn cho mình thì mình không được từ chối). Ta là nãi nãi của con. Ta tặng đồ cho con con lại dám khong nhận sao?

- Nhưng mà ......

Ny Na có chút bá đạo nói:

- Không có gì là không được cả. Âm Trúc, có lẽ con cũng đoán được quan hệ giữa ta và Tần gia gia của con. Bởi vì cái lão hỗn đản (xấu xa) đó, ta cả đời không xuất giá, tự nhiên cũng chẳng có hậu nhân. Ta luôn coi Hương Loan như đứa cháu gái của ta, cho đến khi con xuất hiện, trong lòng ta, địa vị của con và nó đều như nhau, ta thấy được từ con bóng hình lúc còn trẻ của cái lão Tần hỗn đản kia. Nếu con thật sự muốn cảm ơn ta, vậy con phải đáp ứng ta một chuyện. Mặc kệ tương lai phát sinh cái gì, con hãy tận hết sức có thể để bảo vệ Hương Loan nhé. Đừng để nó phải chịu thương tổn. Tất cả mọi thứ của ta sau này, tương lai cũng để lại cho các con mà thôi.

Diệp Âm Trúc cũng không thể nghe ra lời ám chỉ đầy mơ hồ của Ny Na, hắn liên tưởng đến đến thân phận của hắn trong Đông Long Bát Tông, không nhịn được cảm thấy có chút khó khăn:

- Nãi nãi, sau khi tốt nghiệp, con có lẽ sẽ không thể vĩnh viễn lưu lại Mễ Lan thành được. Người cũng biết đó. COn cũng có lãh địa của mình mà. .

Ny Na thở dài một tiếng. nói:

- Không có quan hệ gì đến chuyện này cả, chỉ cần con cố hết sức là tốt rồi. Trước tiên hãy nhận lấy nó đã. Thứ này do ta đã đặc biệt chuẩn bị trước cho con. Vốn định chờ con tốt nghiệp mới định tặng con. Nhưng thực lực của con lại gia tăng với tốc độ vượt quá sự tưởng tượng của ta. Lần này phải đi tới Pháp Lam, ta đành phải tặng trước nó cho con vậy. Ta cũng đã coi con là đứa cháu trai của ta, cũng là nhân vật đại biểu cho Thần Âm hệ chúng ta. Có thể chính thức coi con là một ma pháp sư của Thần Âm hệ được rồi.

Vừa nói, song thủ của Ny Na vừa đưa chiếc hộp gỗ tới trước mặt của Âm Trúc.

Khóe mắt của Diệp Âm Trúc có chút ươn ướt, đón lấy hộp gỗ vào trong tay, ánh mắt hiền từ của Ny Na khiến hắn không thể nào cực tuyệt cho được. Từ trên người của Ny Na, hắn phảng phất như thấy được thân ảnh của hai vị gia gia.

Ny Na thấy hắn nhận lấy cái hộp, trên mặt nhất thời nở nụ cười:

- Mở ra xem đi. Ta tin con sẽ rất thích đó.

Diệp Âm Trúc gật đầu, mở chiếc hộp mà trên đó chẳng có chút niêm phong hay khóa gì cả, cũng không có sự dao động mãnh liệt của ma pháp, trong cái hộp hiện ra một kiện bạch sắc ma pháp bào, nhìn bề ngoài của chiếc ma pháp bào này, nó tựa hồ còn không có những thứ thủ hộ (những vật dùng để bảo vệ) lóng lánh rực rỡ của Nguyệt Thần, nhưng nhìn kỹ lại, mới phát hiện ra chất liệu làm nên cái bạch sắc ma pháp bào này cực kỳ đặc biệt.

Lấy chiếc ma pháp bào khỏi hộp gỗ, một cỗ khí tức nhu hòa nhất thời phát ra từ trên chiếc ma pháp bào đó, cũng không có quang hoa rực rỡ gì, trên mặt của nó cũng chẳng thấy có hoa văn tựa như chỉ là một kiện ma pháp bào rất đơn giản mà thôi. Nhưng Diệp Âm Trúc đã rất cẩn thận mới phát hiện ra, cái ma pháp bào không hề có bất cứ dấu vết nào của sự may vá hay chắp nối gì cả, mà nó được tạo thành từ một khối duy nhất. Kích thước của nó cũng cực kỳ thích hợp với vóc người của hắn.

- Mặc vào thử xem, con sẽ có cảm thụ khác đó.

Ny Na mỉm cười nói.

Khi Âm Trúc mặc chiếc ma pháp bào này vào trên người, hắn không khỏi cảm thấy ngạc nhiên sửng sốt, bởi vì hắn rất kinh ngạc khi phát hiện ra, lớp bên trong của cái ma pháp bào này lại có màu trắng bạc, một màu trắng bạc cực kỳ rực rỡ lóng lánh, so với lớp bên ngoài chỉ một màu trắng tinh khiết thì hoàn toàn bất đồng. Khí tức từ trên lớp ngân phấn (lớp li ti màu trắng bạc) này không ngờ lại cực kỳ quen thuộc đối với hắn, đó chính là khí tức của ma ngân a! Nếu nói ma ngân và kim chúc kết hợp với nhau thì hắn còn có thể giải thích, nhưng nó lại có thể dung hợp với loại vải vóc bình thường thế này, chính là điều hắn không thể nào hiểu nổi.

MẶc chiếc ma pháp bào này, màu trắng tinh khiết của nó càng tăng thêm vẻ ưu nhã của Âm Trúc, Diệp Âm Trúc ý thức khép lại đối mắt của mình. Trải qua lần chiến đấu ở Cực Bắc Hoang Nguyên, lúc này tinh thần lực của hắn đã cực kỳ suy yếu, nhưng mặc dù là như thế, hắn vẫn có thể cảm giác được sự cường đại của chiếc ma pháp bào này.

Từng tầng ma pháp nguyên tố tinh khiết nhất từ chiếc ma pháp bào này xâm nhập vào trong nội thể của hắn, Diệp Âm Trúc phảng phất như thấy được áp lực của Ngân Long khi hắn ngưng tụ ma pháp nguyên tố, chỉ bất quá lúc này không phải là ngưng tụ trong không gian, mà là xung quanh thân thể hắn, chính xác mà nói, là xung quanh kiện ma pháp bào này trong phạm vi nửa thước. Đó là một cảm giác đặc biệt mà chỉ khi mặc chiếc ma pháp bào này mới có. Còn ma pháp nguyên tố ở cự ly ngoài một thước của ma pháp bào thì không có cách nào ngưng tụ được. Ma pháp nguyên tố ngưng tụ lại tự nó hình thành một tầng bảo vệ xung quanh thân thể của Âm Trúc.

Đây là phòng ngự kết giới hay sao? Đó là ý nghĩ đầu tiên trong đầu của Âm Trúc, nhưng hắn rất nhanh đã hiểu ra, cái ma pháp bào này tuyệt không đơn giản chỉ là dựng nên một phòng ngự kết giới quanh hắn. Bởi vì, từ trên ma pháp bào này, đã bắt đầu có những ma pháp nguyên tố nhu hòa xâm nhập vào trong nội thể của hắn. Cái này chẳng phải là ma pháp nguyên tố thuộc về hệ nào cả, mà sau khi chúng vượt qua được tầng phòng ngự kết giới này, bèn mất đi thuộc tính mà trở về dạng ma pháp vô thuộc tính tinh khiết nhất. Tựa như loại ma pháp nguyên tố vô thuộc tính đạn " Kim Giáp Cấm Trùng " vậy. Loại ma pháp nguyên tố này nếu xét trên phương diện công kích lực thì không có gì cường đại, mất đi thuộc tính, tự nhiên mất đi lực công kích của ma pháp thuộc tính. Nhưng mà, ma pháp nguyên tố đó lại có điểm rất hay, đó là sự hấp thu. Nó rất dễ dàng được hấp thu, không gây ra tác dụng phụ nào khi hấp thu. Tựa như lúc đầu khi Diệp Âm Trúc lợi dụng hai lực lượng thiểm, lôi (sấm chớp) để kích phát siêu thần khí Khô Mộc Long Ngâm Cầm, chính là bởi vì năng lượng vô nguyên tố của Thiểm và Lôi rất dễ khống chế. Nhưng hai loại nguyên tố là Thiểm và Lôi lại là một loại dung hợp của rất nhiều loại ma pháp nguyên tố thuộc tính rồi sau đó mới hình thành nên loại vô nguyên tố có thuộc tính trung hòa, tuy nhiên lực công kích của nó vẫn còn rất mạnh. Nhưng loại ma pháp nguyên tố sau khi vượt qua phòng ngự kết giới của ma pháp bào rồi truyền vào trong nội thể của Âm Trúc, cũng là loại nguyên tố vô thuộc tính. Lực công kích tự nhiên không cách nào so sánh với năng lượng của "Kim Giáp Cấm Trùng" được, nhưng trình độ tinh khiết lại hơn xa, hơn nữa càng ổn định hơn. Vô nguyên tố thông qua ma pháp bào truyền vào trong thể nội của hắn cũng không nhiều, nhưng cuồn cuồn không dứt. Đối với tình trạng của thân thể Âm Trúc lúc này, lại giống như tuyết trung tống thán (tặng than cho người lúc tuyết rơi => rất đúng lúc, cần thiết) kích thích tinh thần lạc ấn của hắn.

Thanh âm của Ny Na lúc này vang lên bên tai của hắn:

- Nó tên là Thần Nguyên, là vật kỷ niệm của sư phụ ta lúc cuối đời, người tặng cho ta để làm tín vật tặng cho người mà sau này ta yêu. Nhưng con cũng biết đó, lòng ta bây giờ đã sớm nguội lạnh, Tần gia gia của con khi gặp ta chỉ biết né tránh, mà ngoại trừ lão ấy ra, cả đời này ta chưa bao giờ thích một nam nhân nào khác. Năm nay ta cũng đã bảy mươi tuổi rồi. Sợ rằng cả đời này ta cũng không có cách nào biến hắn thành người ta yêu được. Nhưng con là đệ tử của lão ấy, cũng một nửa có thể coi là cháu của lão ấy, tặng cho con, cũng giống như là tặng cho lão ấy thôi. tựa như Thủ Hộ Tam Kiện sáo vậy. Chỉ là bất quá, cái ma pháp bào Thần Nguyên còn hơn cả Thủ Hộ Tam KIện Sáo được. Sư phụ của ta từng nói qua, Thần Nguyên có thể trợ giúp một ma pháp sư trước lúc một trăm tuổi có thể đạt tới đỉnh cấp của thải hồng cấp bậc. Đáng tiếc, nó lại không thích hợp với ta.

Ngữ khí của Ny Na có chút hờ hững, trong ánh mắt mơ màng trống rỗng của bà lóe lên vẻ trong trẻo, giờ phút này, trong đầu bà chỉ còn lưu lại hình bóng của một nam tử cao lớn ngực ôm một cây cổ cầm. Bà đương nhiên biết tại sao hai người lại không có các nào đến được với nhau, nhưng mà, trên thế giới này, có một số việc không cách nào thay đổi được, trong lòng mỗi người, đều có những điều rất cố chấp.

- Nãi nãi, con nhất định sẽ khiến Tần gia gia tới gặp người. Người cũng rất tốt kia mà, tại sao chúng ta không ......

Tâm tình của Diệp Âm Trúc có chút kích động. Cái Thần Nguyên ma pháp bào này chí ít cũng phải là một kiện thần khí, hơn nữa đối với ma pháp sư mà nói tuyệt đối là một kiện thần khí chí bảo. Trong lúc mặc nó, Diệp Âm Trúc vốn tưởng rằng lạc ấn bên trong ma pháp bào này là ma ngân, nhưng khi hắn chính thức mặc Thần Nguyên trên người, lớp bột của ma ngân đối với ma pháp bào mà nói, chỉ bất quá chỉ là một phần cơ sở chế tạo nên nó mà thôi, còn về phần trong đó ẩn chứa nguyên liệu gì khác, đến ngay cả hắn cũng khó mà nói rõ được. Nhưng hắn có thể dám chắc, kiện ma pháp bào này chính là thiên tài địa bảo (bảo vật của trời đất) đối với ma pháp sư. Nó có lẽ không cách nào để bảo vệ ma pháp sư, cũng không có tác dụng chúc phúc khi ma pháp sư vận khởi ma pháp. nhưng mà, chỉ cần ma pháp sư trong lúc minh tưởng (một dạng tu luyện) mặc nó vào, thì tốc độ tu luyện so với lúc bình thường nhanh hơn không biết bao nhiêu. Có loại vô nguyên tố tinh khiết đến vậy, bất luận là thuộc hệ nào, hiệu quả khi tu luyện cũng phải tăng gấp hai lần.

Ma pháp sư trong lúc tu luyện, mặc dù là phải hấp thu ma pháp nguyên tố của hệ mình, nhưng bởi vì ma pháp nguyên tố trong không khí rất hỗn tạp, cho nên trong lúc minh tưởng, đại bộ phận tâm lực đều là để loại bỏ các ma pháp nguyên tố khác loại. Cho dù là tinh thần hệ ma pháp sư khi rèn luyện tinh thần lực cũng không ngoại lệ, hơn nữa sự ảnh hưởng của ma pháp nguyên tố trong không khí đối với các tinh thần hệ ma pháp sư là lớn nhất, phải ngăn cách các loại ma pháp nguyên tố hỗn tạp khác ở bên ngoài cơ thể, không thể để chúng phát sinh ảnh hưởng đối với tinh thần khí tức tinh khiết trong nội thể sinh mới có thể thông qua minh tưởng để rèn luyện loại ma pháp thuộc tính cực kỳ đặc biệt là tinh thần lực.

Có cái ma pháp bào Thần Nguyên này, Diệp Âm Trúc không cần lo lắng sự ảnh hưởng của các ma pháp nguyên tố bên ngoài đối với sự tu luyện của hắn, mà có thể thông qua quá trình hấp thu khí tức để đẩy nhanh sự gia tăng của thực lực bản thân.

Ny Na xua tay:

- Đừng hỏi gì cả, đay là chuyện giữa ta và hắn. Bất luận giữa chúng ta có ra sao, con vãn là cháu của chúng ta. Con cũng không cần bắt hắn tới gặp ta. Nếu hắn thực sự nguyện ý, hắn tự nhiên sẽ đến thôi. Nếu miễn cưỡng sẽ chẳng còn ý nghĩa gì cả.

- Nãi nãi, giữa người và gia gia liệu có phải xảy ra hiểu lầm gì hay không?

Diệp Âm Trúc không được hỏi.

Ny Na thở dài một tiếng:

- Nếu giữa chúng ta chỉ đơn giản xảy ra hiểu lầm, con cho rằng với sự thông minh của chúng ta lại không có cách nào xỏa bỏ hay sao? Hài tử à, đi thôi, còn có các chiến sĩ đang chờ con đó. Ta sẽ xin Phất Cách Sâm viện trường tạm thời phong tỏa một phạm vi nhất định bên trong ký túc xá của Thần Âm hệ chúng ta. Bất quá, các con chỉ có thể lưu lại một ngày. Con phải nhớ, không thể cởi bỏ Thần Nguyên trước mặt bất cứ ai, con mặc nó vào, người ngoại mới không cách nào cảm nhận được điểm thần bí của Thần nguyên, chỉ biết coi nó là một kiện ma pháp bào cực kỳ tầm thường, còn khi người ta phát hiện tình huống bên trong, những kẻ mơ ước có được nó nhất định sẽ mang đến cho con những phiền toái không nhỏ.

Nếu theo như lời của Ny Na, Diệp Âm Trúc và Tử thần chiến sĩ chỉ có thể lưu lại trong học viện một ngày, đợi thân thể của bọn họ bình phục lại một chút, khi Hải Dương tỉnh lại, bọn họ dưới sự an bài của Phất Cách Sâm viện trưởng sẽ lặng lẽ rời khỏi Mễ Lan Ma Vũ Học Viện.

Tây Đa Phu còn chưa tới, mà ba trăm Tử thần chiến sĩ lại đang đợi bọn lão ở trong quân doanh. Khi Diệp Âm Trúc lấy từ trong Tu Di thần giới trung hai ngàn cái tai của sư nhân bày ra trước mặt lão, Tây Đa Phu chẳng nói được một lời tán dương. Lão trực tiếp đưa ra một cái mệnh lệnh có thể nói là bất cận nhân tình (không còn chút tình người). Lệnh cho tất cả các chiến sĩ, kể cả Áo Lợi Duy Lạp và Diệp Hồng Nhạn, tại sau khi tẩy rửa thân thể và chữa trị thương thế phải lập tức phải đóng cửa doanh trại, thời gian phong bế là mười ngaỳ.

- Nghe nói, ngươi thông qua truyền tống pháp trận để dẫn bọn chúnng quay trở về.

Nhìn sắc mặt tái nhợt của Diệp Âm Trúc, Tây Đa Phu thản nhiên nói. Lúc này có thể trông thấy quân doanh nằm trên ngọn đồi này chỉ có hai người là lão và Diệp Âm Trúc mà thôi.

Diệp Âm Trúc gật đầu

- Dưới tình huống thế này, muốn bảo vệ mọi người, vãn bối chỉ có thể làm thế.

Tây Đa Phu hỏi:

- Cậu có phải cảm thấy rất kỳ quái hay không, tại sao khi các cậu đã hoàn thành nhiệm vụ, ta lại bắt bọn họ phải đóng cửa doanh trại hay không?

- Ngài tự nhiên có cái lý của ngài, nếu xét trên phương diện luyện binh. Vãn bối sao có thể so bì với người được?

Âm thanh của Tây Đa Phu lạnh lùng vang lên:

-Âm Trúc, cậu phải nhớ kỹ. Làm một thống soái, nếu muốn hoàn toàn chế ngự được thuộc hạ của mình thì điều đầu tiên mà cậu phải làm là vĩnh viễn không được cho bọn họ biết ý nghĩ thực trong nội tâm của mình. Ta bắt bọn họ phải đóng cửa quân doanh, một là vì để cho bọn họ nghỉ ngơi, khôi phục lại thực lực của bản thân. Thứ hai, là để cho bọn họ chiêm nghiệm những điều được mất trong nhiệm vụ lần này. Để cho bọn họ hiểu được ý nghĩa chân chính của sự sinh tồn. Trải qua lần này, mặc dù không có cách nào để khiến hai trăm người này chân chính giống như ba trăm Tử thần chiến sĩ, nhưng với thiên phú của bọn họ ít nhất cũng có thể phối hợp với ba trăm Tử thần chiến sĩ. Âm Trúc. Cậu có phát hiện ra hay không, khi ta chọn lựa hai trăm người này. Ngoại trừ Áo Lợi Duy Lạp chủ động xin gia nhập, những người xuất thân từ Mễ Lan Ma Vũ Học viện rất ít.

Diệp Âm Trúc sửng sốt một chút

- Tây Đa Phu gia gia. Ý của ngài là ......

Tây Đa Phu đáp:

- Ta chọn lựa hai trăm người này, vì phần lớn xuất thân từ quân nhân thế gia (thế gia có người trong quân đội), bọn họ chẳng có chút căn cơ (cơ sở, chỗ dựa) nào ở Mễ Lan cả, mà quan trọng nhất chính là bọn họ đều là cô nhi. Lớp hậu nhân của quân nhân thế gia, lại còn phải là cô nhi, thiên phú lại phải không tệ. Việc chọn lựa ra hai trăm người này không thể dễ dàng giống như bồi dưỡng ba trăm Tử thần chiến sĩ được. Vì để cho bọn họ có thể phát huy đến mức tốt nhất thiên phú của mình, cho nên ta không tiến hành loại huấn luyện giống như ba trăm Tử thần chiến sĩ. Cậu cũng không khiến ta thất vọng, nhiệm vụ lần này, chính là một lần khảo nghiệm (kiểm tra) đối với bọn họ, cũng là nói khảo nghiệm của ta với cậu, Tử Thần chiến sĩ từ ba trăm biến thành năm trăm, đó mới chính thức là điểm mà ta muốn thấy. Nhớ kỹ lời ta nói, Thất Quốc Thất Long chiến, đối với Đông Long Bát Tông chúng ta mà nói không có ý nghĩa gì cả, thắng bại cũng chẳng sao, nhưng nếu cậu có thể đem thêm một người trở về, lực lượng mà trong tương lai cậu sẽ nắm giữ lại tăng thêm một phần. Ta đã già rồi, ta sớm xem cậu là người kế thừa của ta, trong đám người trẻ tuổi của Đông Long Bát Tông, cậu là nhân tuyển mà ta cảm thấy vừa mắt nhất. Bất luận sau này sẽ phát sinh chuyện gì, cậu phải nhớ đem theo Hải Dương và năm trăm Tử Thần chiến sĩ này quay trở lại Cầm Thành, bảo vệ thật tốt cho Hải Dương và cả bản thân mình nữa. Các ngươi chính là niềm hy vọng cuối cùng của Đông Long Bát Tông chúng ta. Mười ngày sau ta sẽ quay lại.

Tử quang (ánh sáng tím) lóe lên, thân ảnh của Tây Đa Phu đã biến mất.

Diệp Âm Trúc đứng yên một chỗ, chìm sâu vào trong suy tư, lời nói lúc sau cùng của Tây Đa Phu rốt cuộc là có ý tứ gì? Năm trăm Tử thần chiến sĩ thì hắn có thể giải thích là vì tương lai của Đông Long Bát Tông và bảo vệ cho Hải Dương, nhưng từ trong lời nói của lão, tựa hồ trong tương lai không xa sẽ phát sinh chuyện gì đó. Vậy cuối cùng thì phát sinh chuyện gì? Tại sao hắn có thể trông thấy trong ánh mắt của Tây Đa Phu một sự kiên định chưa bao giờ có như vậy?

Đột nhiên, trong ánh mắt của Diệp Âm Trúc đầy vẻ hoảng sợ, hắn liên tưởng đến những lời nói mà hôm qua Ny Na nãi nãi đã nói cho hắn biết, hắn tựa hồ đa hiểu ra một chút chuyện. Pháp Lam sắp phong bế, chiến tranh có thể tùy thời mà phát sinh giữa tám đế quốc trên đại lục, loạn thế sắp xuất hiện, Mã Lương từng có nói qua, Đông Long Bát Tông rất hy vọng xảy ra loạn thế, là một cơ hội tốt để quật khởi (trỗi dạt, vươn mình) trong tương lai. chẳng lẽ Đông Long Bát Tông cũng đã nhận được tin tức này, muốn lợi dụng cơ hội khi Pháp Lam phong bế, Long Khi Nỗ Tư đại lục xảy ra đại loạn mà sấn thế nhi khởi (thừa thế xông lên)?

Nghĩ tới đây, trong lòng Diệp Âm Trúc nhất thời là một mảng lạnh lẽo, đối với tương lai mờ mịt. Hắn từ nhỏ đã tu luyện Xích Tử Cầm Tâm, đối với tình hình của Đông Long cũng chỉ có những hiểu biết sơ qua từ chính miệng của phụ thân. Thực lực của Đông Long Bát Tông rốt cuộc đã đạt tới trình độ thế nào, tình hình cụ thể ra sao thì hắn lại càng không biết. Nếu nhân lúc đại loạn mà quật khởi, chuyện gì sẽ phát sinh cũng rất khó đoán trước. Có lẽ trên đại lục chẳng có chút khái niệm gì với Đông Long Bát Tông, nhưng khi Pháp Lam tiến hành phong bế, có thật sự là bọn họ hoàn toàn phong bế hay không? Gia gia của hắn chính là tông chủ của Trúc tông trong Đông Long Bát Tông, một khi Đông Long Bát Tông xảy ra chuyện, gia tộc của hắn không thể nào giũ bỏ trách nhiệm. Tần gia gia cũng là người đứng đầu của một tông mạnh nhất trong bốn ma pháp tông, cục diện hỗn loạn thật khó mà tưởng tượng. Đối với mục tiêu và tương lai của Đông Long Bát Tông, hắn cũng không suy nghĩ quá nhiều, nhưng Diệp Âm Trúc không hy vọng người thân của hắn xảy ra chuyện gì. Nghĩ tới đây, hắn không nhịn được cảm thấy rất đau đầu. Trong lúc nhất thời, hắn thật muốn chạy về Bích Không Hải để hỏi gia gia hắn cho rõ ràng.

Đứng trên đỉnh đồi, Diệp Âm Trúc lặng yên ở đó một lúc lâu, những suy tư phức tạp trong lòng trong lòng không sao có thể làm rõ được. Trong lúc hắn còn đang suy tư, tinh thần chi hải đột nhiên dao động, đó là một loại linh cảm mà sau khi hắn trở thành ngoại tịch Ngân Long mới có. Một cỗ cảm giác rất đáng ghét xuất hiện sâu thẳm bên trong linh hồn của hắn, hắn ý thức được bèn chuyển thân, Trúc đấu khí không còn bao nhiêu trong nội thể đã ngưng tụ ở hữu thủ để tùy thời chuẩn bị ứng biến.

Đó là một tên ma pháp sư, da thịt nhăn nheo ảm đạm vô quang, mái tóc bạc trắng được phủ một tầng tử hôi sắc (màu xám nghoét), nhưng trong hốc mắt lại là một đôi mắt thâm trầm nội liễm, mặc dù con ngươi cũng là một màu xám, nhưng cảm giác thâm trầm rất mơ hồ lại khiến người ta phát sợ. Trên thân hình cao gầy của hắn là một kiện hắc sắc ma pháp bào, cùng với mái tóc màu bạc trắng trên đầu hình thành nên một cặp mâu thuẫn. Nhìn từ góc độ này, thân thể lão có vẻ như lung lay muốn ngã, có thể tùy thời bị gió thổi bay, nhưng trên người của tên ma pháp sư này, Diệp Âm Trúc lại cảm nhận được một loại áp lực khiến hắn sợ hãi, đó là một sự sợ hãi nảy sinh từ sâu thẳm bên trong linh hồn của hắn.

- Ngươi là ai?

Âm thanh chẳng lộ ra chút tình cảm nào của Diệp Âm Trúc vang lên. Hắn đã chuẩn bị để triệu hoán Tử, nhưng với tình hình thân thể của hắn bây giờ hiển nhiên không có khả năng đối kháng với tên ma pháp sư có thực lực thâm tàng bất lộ trước mắt.

- Ngươi là Diệp Âm Trúc sao. Tìm được ngươi thật không phải là chuyện dễ dàng. Rất lâu mới gặp được người trẻ tuổi xuất sắc như ngươi, có thể cảm nhận được sự tồn tại của ta, không hổ là ngoại tịch của Ngân Long.

Thanh âm già nua của lão pháp sư này có chút khàn khàn, trên khuôn mặt nhăn nheo của lão rất khó để nhận ra chút biểu tình (tình cảm trên khuôn mặt) gì. Vừa nói, lão bước tới chỗ của Âm Trúc, khoảng cách chỉ khoảng hai mươi thước, nhưng lão bước rất chậm, lại chẳng gây ra chút tiếng động gì cả.

Diệp Âm Trúc lạnh nhạt đáp:

- Chúng ta tựa hồ không quen biết.

Lão ma pháp sư nói:

- Đúng vậy, đây là lần đầu tiên chúng ta gặp mặt. Ta tên là Nguyệt Huy.

Nguyệt Huy? Nghe thế cái tên này, trong ánh mắt của hắn nhất thời có chút dao động. Trong lòng nghĩ tới một chuỗi danh hiệu, Nguyệt Huy gia tộc tộc trưởng, công hội hội trưởng của Ma Pháp công hội của Mễ Lan đế quốc, thực lực ma pháp còn vượt qua cả sư phụ của hắn là Phất Cách Sâm và sư đệ của tộc trưởng Tử La Lan gia tộc Mã Nhĩ Đế là Mã Đặc Lạp kỳ, là tử cấp lục giai đại ma đạo sư, đỉnh cấp đại sư của ma pháp giới. Đồng thời, cũng là gia gia của Nguyệt Minh.

Biết được thân phận của Nguyệt Huy, Diệp Âm Trúc ngược lại có thể thả lỏng một chút,

- Nguyên lai là ngài. Ngài có khỏe không, đại ma đạo sư tôn kính.

Nguyệt Huy nhìn chăm chú vào Âm Trúc,

- Ta chẳng khỏe. Thật sự không tốt chút nào. Một người gia gia mà chẳng nhận được chút tin tức của cháu mình cả mấy tháng trời liệu có thể tốt được không? Ta phải trải qua vô số lần điều tra, ta mới tra ra được người đồng thời cùng biến mất với cháu gái ta chỉ có ngươi. Mà ngươi lại trở về, còn cháu gái ta vẫn không có chút tin tức gì như trước. Lúc ta đi tìm ngươi, thì ngươi lại biến mất. Ngươi không phải là có chuyện gì không thể nói chứ? Cùng các ngươi biến mất cũng còn có bốn người, nhưng trong số những người này, ta cũng chỉ nghe thấy cháu gái ta nhắc đến tên ngươi.

Nguyệt Huy vì cháu gái Nguyệt Minh của lão mới đến tìm hắn, trong lòng Diệp Âm Trúc có chút do dự đáp

- Đúng vậy, Nguyệt Minh đúng là đi cùng với vãn bối. Nhưng nếu nàng không nói với tiền bối là đi đâu, hẳn là sợ ngài phản đối.


Stickman AFK: Liên Minh Bóng Đêm

Chương (1-336)