← Ch.116 | Ch.118 → |
Hiệu đính: Tepga
Diệp Âm Trúc trong mắt Tây Nhĩ Duy Áo đại đế là một thiếu niên có tài năng xuất chúng. Ny Na, cô cô của Hương Loan, từng thành thật hỏi nàng một chuyện. Vấn đề được hỏi chỉ có một, đó chính là cảm giác của Hương Loan đối với Diệp Âm Trúc. Lúc ấy Hương Loan tịnh không rõ tại sao cô cô lại hỏi như vậy. Nhưng trong lúc nói chuyện, Ny Na đột nhiên nói cho nàng nghe, trong đời nàng, rất khó gặp được người xuất sắc như Âm Trúc. Cho nên vì đế quốc, mà cũng vì bản thân nàng, nếu nàng có thể khiến Âm Trúc xiêu lòng, vậy nàng sẽ là người hạnh phúc nhất của Mễ Lan đế quốc.
Người khác có lẽ chỉ biết Mễ Lan đế quốc có một vị trưởng công chúa là Ny Na, nhưng chỉ có số ít người có huyết mạch hoàng gia trực hệ mới chánh thức hiểu rõ địa vị của Ny Na trong đế quốc, bất cứ một câu nói gì của nàng cũng có thể ảnh hưởng đến quyết sách của Tây Nhĩ Duy Áo đại đế. Có được sự cổ vũ của Ny Na, cộng thêm Hương Loan tự hỏi bản thân mình, nàng mới có quyết định thay mặt đế quốc, tham gia cuộc chiến Thất Long Thất Quốc Bài vị. và cũng mới có những lời nói với Âm Trúc khi trước. Duy nhất một điều khiến Hương Loan hơi áy náy, chính là về Hải Dương. Đó là tỷ muội tốt của nàng a! Hương Loan rất muốn kiếm Hải Dương nói chuyện, nhưng nàng lại không có dũng khí đó.
Ánh trăng chiếu rọi trên làn da trắng nõn tươi non của Hương Loan, làm phát tán quang mang thánh khiết, nhẹ nhàng rũ bỏ những mệt mỏi của bản thân, từ từ hồi phục. Trong lòng nàng thầm kinh ngạc, cầm khúc của Diệp Âm Trúc chẳng lẽ đã tới mức như vậy sao? Không có ma pháp lực quán nhập lại có thể ảnh hưởng đến tâm tính của bản thân. Nhìn thấy bóng lưng cao lớn đang ngồi nghiêm trang ở đó, Hương Loan nghiến răng, âm thầm hạ quyết tâm. Nàng cho dù không tin tưởng vào cảm giác của bản thân, nhưng tuyệt đối sẽ không hoài nghi phán đoán của cô cô nàng. Ít nhất, trong mười năm trước, phán đoán của cô cô chưa bao giờ sai.
Khi khúc " Lục Thủy" yên lặng chấm dứt. Lòng của Diệp Âm Trúc đã hoàn toàn bình tĩnh trở lại, lúc này trong lòng hắn đã không còn dục vọng. Khi lòng bình tĩnh lại, biên độ của cảm quan đã gia tăng rất lớn. Hai mắt khép hờ, cảm thụ khí tức của đại tự nhiên ở bên cạnh, một loại cảm giác nhàn nhã khiến toàn thân hắn ngập tràn cảm giác thư thái không nói nên lời.
Hương Loan đột nhiên cảm giác được trong đôi mắt mơ hồ của nàng, bóng lưng vốn dĩ cao lớn kia tự nhiên biến mất, trước mắt chỉ còn lại mảng rừng cây u ám. Nhưng khi nàng cẩn thận nhìn lại, Diệp Âm Trúc vẫn đang ngồi ở đó như trước. Đây không phải là ảo ảnh chứ?
Nếu lúc này Tần Thương ở đây, nhất định lão sẽ rất kinh ngạc về trạng thái của Diệp Âp Trúc lúc này, bởi vì đây chính là cầm nghệ chí cảnh - Thiên Nhân Hợp Nhất.
Thân tâm hoàn toàn trầm tĩnh lại, cảm thụ khí tức của đại tự nhiên. Diệp Âm Trúc tĩnh tu cầm nghệ hơn mười năm, rốt cục ở đây, trong lúc tĩnh lặng đã đạt tới cảnh giới mà muôn người mơ tưởng. Thiên Nhân Hợp Nhất, dung hợp làm một với đại tự nhiên, không đơn thuần chỉ hấp thụ thiên địa linh khí và ma pháp nguyên tố mà còn hóa thân trở thành một phần tử của đại tự nhiên. Sự chênh lệch giữa hai cảnh giới vô cùng lớn lao.
Lòng của Diệp Âm Trúc đang rất thanh tĩnh, yên tĩnh đến mức có thể cảm nhận tinh thần lực đang lưu chuyển trong nội thể. Đúng thế, tinh thần lực dĩ nhiên cũng giống như đấu khí có thể lưu chuyển, phát tán ra, đi tới khắp các ngõ ngách trong nội thể. Thần Nguyên Ma Pháp Bào không ngừng truyền đến nguyên tố vô cùng thuần khiết cùng tinh thần lực do bản thân phát tán ra, kết hợp với nhau, hình thành một vòng tuần hoàn đặc biệt. Trong lúc mơ hồ, Diệp Âm Trúc có thể cảm thấy tất cả mọi thứ trong đầu hắn. Tinh thần chi hải vốn đang yên bĩnh tĩnh lặng, giờ phút này đột nhiên nình thành một dòng xoáy rất lớn, một dòng xoáy rất ôn hòa, không mang đến cho hắn chút thống khổ nhưng lại tự nhiên hình thành.
Một đạo bạch quang nhàn nhạt từ mi tâm của Âm Trúc đột nhiên xuất hiện, trong đêm tối đặc biệt rõ ràng. Đồng thời theo sự xuất hiện của bạch quang đó, còn có một tử sắc phù hiệu (phù hiệu màu tím). Đó là khí tức thuộc về ngân long. Ngay sau đó, điểm bạch quang này từ từ biến lớn, tất cả ma pháp nguyên tố giống như trăm sông đổ vào biển, ào ạt đổ về phía điểm bạch quang kia.
Xoay chuyển, bay lên, Diệp Âm Trúc trong khoảng khắc trong thấy dòng xoáy cự đại trong tinh thần chi hải đang cuộn lấy thân thể của hắn.
Ma pháp tu luyện trên Long Khi Nỗ Tư đại lục, là tuần tự tiến triển. Nhưng thứ mà Diệp Âm Trúc tu luyện có thể coi như ma pháp được không? Không, thứ hắn tu luyện khi ở Đông Long đế quốc chính là nền văn hóa tinh túy đã tích tụ không biết bao nhiêu năm ở đây, cầm nghệ đứng đầu trong tứ nghệ.
Cầm ma pháp của Đông Long đế quốc, và thần âm hệ ma pháp được lưu truyền trên Long Khi Nỗ Tư đại lục khác nhau không chỉ là biểu tượng của thải hồng cấp bậc. Mà còn có một khác biệt rất lớn, đó chính là cảnh giới.
Thần âm hệ ma pháp và những hệ ma pháp khác căn bản là không có gì khác. Pháp lực của ngươi chỉ cần đạt tới trình độ nhất định, tự nhiên có thể tiến lên cảnh giới tiếp theo. Đối với thần âm hệ ma pháp sư mà nói, nhạc khúc tựa như chú ngữ của tinh thần hệ ma pháp, cũng không có điểm gì đặc biệt. Nhưng cầm ma pháp của Cầm Tông trong Đông Long Bát Tông lại không như vậy.
Cầm ma pháp không chỉ cần sự đề thăng của ma pháp lực, mà đồng thời, quan trọng nhất chính là cảnh giới. Cầm khúc chỉ là một loại văn hóa, cũng là một loại tinh thần. Có thể thuộc nhuần nhuyễn cầm khúc thực rất dễ dàng, chỉ cần có thiên phú, lại thêm khổ công chuyên cần, qua một thời gian đàn tấu, sớm muộn gì cũng nắm bắt được. Nhưng mà, điểm khó khăn nhất trong chuyện tu cầm chính là cảnh giới. Cho dù trong cầm khúc của ngươi có ẩn chứa ma pháp lực cường đại thế nào, sử dụng đàn tốt ra sao, chỉ cần cảnh giới của ngươi chưa đạt đến một tầng nhất định, thì, ngươi cơ bản không thể trở thành cầm ma pháp sư cường đại. Tựa như khi Diệp Âm Trúc diễn tấu cầm khúc, chỉ cần diễn tấu được một phần ba, là có thể phát huy hết uy lực của cầm khúc, còn đệ tử của Thần Âm hệ trong Mễ Lan Ma Võ Học VIện lại phải cần diễn tấu ít nhất một nửa. Điều này không chỉ đơn thuần là chênh lệch về pháp lực, mà còn cả về cảnh giới nữa. Diệp Âm Trúc theo đó mà nói khi dung nhập được tâm tình trong cầm khúc, đó chính là đã đạt tới cơ sở của cầm ma pháp cảnh giới.
Tu luyện Xích Tử Cầm Tâm, Diệp Âm Trúc trời sinh đã có cảm ứng với cầm khúc, khiến hắn khi mới mười sáu tuổi đã hoàn thành bộ phận căn bản của cầm ma pháp cảnh giới, hơn nữa trụ cột này được kiến tạo vững chắc vô cùng. Đó chính là " xá cầm chi ngoại tái vô tha vật " (Không còn đàn, không còn vạn vật). Điểm này mới là điểm huyền bí chính thức của việc dung nhập tâm tình trong cầm khúc. Trải qua thời gian hơn một năm rèn luyện, trải qua nhiều chuyện như vậy thì thời khắc này, trong tình huống không có gì là không thể, cảnh giới của hắn tự nhiên lại được đề thăng, từ "xá cầm chi ngoại tái vô tha vật", tăng lên tới "thiên nhân hợp nhất". Cảnh giới như vậy, cho dù là Tần Thương cũng không thể đạt tới a! Cảnh giới được đề thăng, không phải chỉ khắc khổ tu luyện là có thể thành công, cơ hội, vận khí, cố gắng, tất cả đều không thể thiếu. Cứ tự nhiên như thế, Diệp Âm Trúc đã hoàn thành quá trình thăng hoa về cảnh giới. Mặc dù điều này sẽ không sản sinh hiệu quả đề thăng trực tiếp cho cầm ma lực, nhưng đã mở một cánh cửa lớn cho quá trình tu luyện trong tương lai của hắn. Cảnh giới đề thăng, vô hình trung cũng khiến cầm nghệ của hắn tăng tiến tới một cảnh giới cao hơn, nếu tiếp tục tu luyện, cũng không xuất hiện bình cảnh trì trệ không thể tăng tiến.
Diệp Âm Trúc cũng không biết, sự tăng tiến về cảnh giới không chỉ có liên quan tới mười sáu năm khổ tu Xích Tử Cầm Tâm cùng với thời gian hơn một năm trải qua nhiều chuyện, đồng thời, còn có quan hệ mật thiết tới Thần Nguyên Ma Pháp Bào đã cung cấp cho hắn nguyên tố thuần khiết nhất. Đúng vậy, bởi vì Thần Nguyên Ma Pháp Bào ngăn cản ma pháp lực hỗn tạp bên ngoài, chỉ cung cấp cho hắn nguyên tố tinh khiết nhất, mới có thể khiến hắn trong lúc cảm thụ khí tức của đại tự nhiên tự nhiên, không hề bị ngăn trở mà thoải mái tiến vào cảnh giới " thiên nhân hợp nhất".
Hương Loan ngơ ngác nhìn Diệp Âm Trúc ở trước mắt đã biến thành một dòng xoáy màu trắng, màu trắng, trong thải hồng cấp bậc căn bản là không có màu sắc! Nhưng điều khiến nàng ngạc nhiên nhất, trong luồng bạch quang to lớn tuyệt nhiên không thấy xuất hiện một chút năng lượng khí tức, nhưng không khí lại tựa hồ trở nên càng ngày càng ít hơn, cảnh vật xung quang từ từ lặng yên vặn vẹo. Cuối cùng thì đã xảy ra chuyện gì vậy? Diệp Âm Trúc đang làm gì vậy?
Hương Loan thậm chí quên cả việc tắm rửa, nàng dù sao cũng là đế quốc công chúa, học nhiều biết rộng, mặc dù không biết Diệp Âm Trúc lúc này đang làm gì, nhưng nàng cũng hiểu được nàng lúc này tuyệt đối không thể quấy rầy hắn. Nàng cứ lẳng lặng ngâm mình trong làn nước trong suốt lạnh lẽo, theo dõi cảnh tượng kỳ dị trước mắt.
Khi dòng xoáy màu trắng sữa này khuếch tán đến cực đại, tất cả những thứ xung quanh tựa hồ đều biến mất, Diệp Âm Trúc chỉ thấy trước mắt một màn trắng xóa. Nhưng hắn lại có thể cảm nhận rõ ràng, tinh thần lực của bản thân, linh hồn lạc ấn cùng với đấu khí đều phát sinh những biến hóa rất lớn. Thể tích về tổng quan không gia tăng, Trúc đấu khí trước đó được Tây Đa Phu áp súc vẫn duy trì trình độ tử cấp sơ giai, ma pháp lực cũng vẫn là Kiếm Đảm Cầm Tâm đệ thất giai. Nhưng [bất luận là đấu khí hay là ma pháp lực, tựa hồ lại có chút đặc tính mới. Vốn năng lượng của hai loại này không dễ dàng phối hợp với nhau, lúc này lại có vẻ thân thiết không còn khoảng cách, kinh mạch toàn thân phảng phất như trải qua lễ tẩy rửa, có thêm một tầng quang mang hỗn hợp của hai màu tử bạch sắc, tinh thần chi hải dĩ nhiên cũng lớn thêm ba lần khiến kẻ khác giật mình, còn tinh thần lạc ấn lại ngưng tụ trở thành một quang châu hai màu tử bạch sắc, trôi nổi trên tinh thần chi hải.
Cảnh tượng kỳ dị này đã nói cho Âm Trúc biết thực lực của bản thân đã xảy ra biến hóa long trời lở đất, mà đến ngay cả bản thân hắn cũng không biết biến hóa này đến tột cùng mang đến điều gì. Trước kia hai vị gia gia vẫn chưa từng nói qua đấu khí và ma pháp lực lại xẩy ra biến hóa như vậy, Trong khoảng thời gian ngắn. khi hắn vẫn đang ngồi ngiêm trang ở đó, hắn vẫn chưa phát giác ra bạch sắc quang mang xung quanh thân thể đã từ từ thu vào trong nội thể, hết thảy đã khôi phục như bình thường.
Bố Luân Nạp sơn mạch (Dãy núi Bố Luân Nạp).
Bỉ Mông cự thú đã lựa chọn một tòa sơn phong tương đối vắng vẻ hẻo lánh trong dãy Bố Luân Nạp Sơn, chỉ có những bậc cao cấp của tinh linh tộc, địa tinh và ải nhân tộc mới biết được sự tồn tại của nó.
Tử đang lẳng lặng ngồi trong huyệt động tu luyện thuộc về hắn. Là thống soái tối cao của tộc Bỉ Mông, là tử tinh bỉ mông đứng đầu trong tứ đại thần thú khiến hắn tự bắt buộc mình phải tu luyện. Mặc dù Diệp Âm Trúc không ở bên cạnh đàn cho hắn nghe, nhưng thông qua đồng đẳng bổn mệnh khế ước, chỉ cần Diệp Âm Trúc đang diễn tấu cầm khúc, hắn cũng sẽ nghe được.
Hôm nay, Tử vẫn tu luyện giống như mọi ngày. Từ sau khi hàng phục chiến tranh cự thú Cách Lạp Tây Tư, hắn bởi vì có linh hồn hiến tế của Cách Lạp Tây Tư mà đạt tới trạnh thái bát cấp đỉnh phong. Nhưng trạng thái bát cấp đỉnh phong này lại duy trì trong thời gian không ngắn.
Tử biết rất rõ ràng, cho dù là Tử tinh Bỉ mông, bát cấp và cửu cấp cũng là cả một ranh giới. Chỉ khi đạt tới cửu cấp, mình mới có thể chính thức bước trên đại đạo của tử tinh Bỉ Mông. Linh hồn chi hỏa do Cách Lạp Tây Tư dù sao cũng là lực lượng từ ngoại giới, nếu muốn hoàn toàn hấp thu chuyển hóa, nếu không thông qua quá trình tự tu luyện để tăng tiến tới tiêu chuẩn của cửu cấp ma thú, cho dù có sự trợ giúp của cầm ma pháp của Diệp Âm Trúc, sợ rằng cũng phải mất thời gian ba năm. Cho nên, Tử cũng không khẩn trương. Nhiệm vụ cần thiết nhất của hắn bây giờ, chính là giúp Diệp Âm Trúc kiến thiết Cầm Thành cho tốt. Điều này không chỉ vì căn cơ của Diệp Âm Trúc, đồng thời cũng là hậu phương lớn cho cuộc chiến tranh với cực bắc hoang nguyên sau này.
Đang lúc tĩnh lặng tu luyện, đột nhiên, Tử cảm thấy trong đầu phảng phất bị vật gì đó chọc vào. Không có cảm giác đau đớn, ngược lại là một loại cảm giác như có thứ gì đó phun ra. Tựa như trong đầu hắn vốn có một khí cầu, mà lúc này lại đột nhiên bị chọc thủng.
Không có cảm giác đau đớn ngược lại khiến Tử có chút kinh hoàng, khiến hắn vội vàng vận hành điều động bổn nguyên lực của mình, cố gắng khống chế cỗ năng lượng đang phun ra này. Nhưng rất nhanh hắn phát hiện ra bản thân mình đã thất bại, trong khoảnh khắc, cỗ năng lượng đang phun ra nhưng không phải là bổn nguyên lực này đã bao bọc toàn thân. Trong chớp mắt, thân thể của Tử đã bị bao bọc trong một màn tử vụ (sương mù màu tím) dày đặc.
Trên thân thể hình người của Tử, đột nhiên nổi lên một tử sắc kết tinh dày đặc, đôi mắt của Tử lúc này đã biến thành hai luồng tử diễm (lửa màu tím) chói mắt. Xương cốt phát ra những tiếng răng rắc. Mỗi chỗ từ trên xuống dưới trên khắp thân thể nhanh chóng xuất hiện dị biến.
Dần dần, phạm vi của tử sắc kết tinh càng lúc càng mở rộng, rồi hoàn toàn bao bọc lấy thân thể của Tử. hình thành lên một cái kén có đường kính vượt quá ba thước. Bên trong chiếc kén tử sắc này, có một đoàn bạch quang rất có tiết tấu lóe lên. Tất cả thuộc về khí tức của tử tinh bỉ mông, lúc này đã hoàn toàn bị phong tỏa trong chiếc kén này. Tử đang còn rất kinh ngạc chỉ trong nháy mắt đã tiến vào trạng thái ngủ say.
- Tử.
Mở hai mắt, điều đầu tiên mà Diệp Âm Trúc cảm nhận được chính là về Tử ở nơi phương xa. Nụ cười yếu ớt hiện lên khoe môi của hắn. Trong lòng hắn thầm nghĩ: ' Tử, ngươi có cảm nhận được biến hóa của ta hay không? Ta nghĩ, ngươi hẳn là đang bước vào quá trình tiến hóa. Nếu không ta sẽ không đột nhiên phát hiện năng lượng của ngươi đột nhiên tăng mạnh và mất liên hệ về linh hồn với ta. Hảo huynh đệ, hy vọng lần tiến hóa này có thể khiến lực lượng của ngươi gia tăng.
Toàn thân đang trôi nổi, cũng không có cảm giác bản thân tràn ngập lực lượng, nhưng lúc này Diệp Âm Trúc lại rõ ràng cảm giác được bản thân và mọi thứ xung quanh đều rất thân cận. Cho dù là một gốc cây tiểu thảo yếu ớt, cũng phảng phất như đang muốn nói cho hắn chuyện gì. Ban đêm tại nơi đồng hoang này mặc dù rất yên tĩnh, nhưng lúc này Diệp Âm Trúc lại phảng phất cảm thấy bản thân như đang tham gia trong một buổi dạ tiệc của đại tự nhiên, cái loại cảm giác tuyệt vời này khiến hắn quên đi tất cả.
Hương Loan vẫn trầm mình trong nước như trước, đôi mắt nàng theo dõi chăm chú làn bạch quang từ khi xuất hiện cho đến lúc thu liễm vào trong thân thể của Diệp Âm Trúc. Hắn đã đứng lên rồi, a! Hắn sao lại chuyển thân về phía mình. Đôi mắt Diệp Âm Trúc đang nhìn về hướng của dòng sông. Hương Loan mỉm cười, khuôn mặt trở nên đỏ hồng, nhưng nàng rất nhanh đã phát hiện, Diệp Âm Trúc chuyển thân không phải nhìn về phía nàng mà là nhìn về phía xa xôi nơi chân trời.
Hương Loan trở nên ngây dại, nàng thậm chí quên luôn tình cảnh bản thân lúc này đang lõa thể, Diệp Âm Trúc đứng bên bờ sông nhìn về phương hướng nàng đang trầm mình, nhưng lúc này, Hương Loan đối với hắn có một loại cảm giác khác.
Tướng mạo vẫn anh tuấn như trước, nhưng chỉ trong thời khắc ngắn ngủi, khí chất của Diệp Âm Trúc đã có những biến hóa long trời lở đất, vốn đang cao quý, ưu nhã đã hoàn toàn biến mất. Khi hắn mỉm cười thì đó là một nụ cười đầy ấm áp. Thời khắc này, người ta có thể cảm nhận từ trên người hắn có một cỗ cảm giác thân thuộc rất lớn. Thân thể hắn thậm chí còn phát ra ánh sáng yếu ớt, vô hình trung, lôi kéo hết mọi vật xung quanh. Hương Loan cũng không biết, Diệp Âm Trúc vừa mới tiến vào cảnh giới thiên nhân hợp nhất, còn chưa hoàn toàn đắm chìm trong cảm giác về cảnh giới này, vô hình trung đã phóng thích tinh thần khí tức mà phải mất nửa giờ mới mới có thể từ từ thu vào trong nội thể. Mà hắn lúc này tràn ngập hấp mị lực của thiên nhân hợp nhất, vừa vặn được Hương Loan nhìn rõ mồn một.
Dưới ý thức, Hương Loan vẫn đi về phía trước, giống như những thực vật xung quanh bị Diệp Âm Trúc hấp dẫn, muốn thân cận cùng nam nhân đã cùng thiên địa hợp nhất. Nhưng mà, nàng đã quên mình đang ở trong nước. Tiến lên trước một bước, vừa vặn giẫm lên một khối đá hình tròn to bằng trứng ngỗng, trượt thân, nhất thời ngã vào trong nước, nhất thời hét lên một tiếng kinh hãi. .
Tâm thần của Diệp Âm Trúc đang bay về phía Cầm Thành đột nhiên nghe được tiếng kinh hô của Hương Loan mới hồi phục tinh thần, phản ứng đầu tiên của hắn chính là Hương Loan đang gặp nguy hiểm, hơn nữa vừa mới tiến vào cảnh giới thiên nhân hợp nhất, tâm thần còn có chút hoảng hốt, không chút nghĩ ngợi phóng vọt về phía trước.
Thân thể của hắn cấp tốc phóng tới, áp sát tới mặt nước, mũi chân điểm nhẹ trên mặt nước, chỉ trong nháy mắt đã phóng tới phía trên đầu Hương Loan, hắn với tay, vừa vặn tóm được tiểu thủ của Hương Loan đang giãy dụa khi nàng ngã vào trong nước, rồi dùng sức nhấc nàng thoát khỏi mặt nước.
Thời gian và không gian phảng phất như dừng lại, ở sát na này, ánh trăng có vẻ đặc biệt sáng ngời. Thân thể của Diệp Âm Trúc mượn phản lực của đấu khí mà nổi trên mặt nước, mà thân thể của Hương Loan cũng đồng thời được hắn kéo khỏi mặt nước. Hương Loan sợ đến ngây người, mà ánh mắt của Diệp Âm Trúc hoàn toàn ngưng đọng ở đó.
Mái tóc dài màu vàng nhạt đang phủ lên bờ vai ẩm ướt, đôi mắt màu tím nhạt đang ngây ngốc nhìn hắn chăm chăm, trên song nhũ ngạo nhân có hai điểm màu phấn hồng đang rung động, nhìn nàng trong khoảng cách gần như thế, vẻ đẹp của nàng rực rỡ như đóa phù dung hiện ra trong sóng nước, thân thể mĩ lệ của nàng không chút che đậy phảng phất như ánh mây nhẹ nhàng che phủ vầng minh nguyệt, bồng bềnh như ngọn gió thổi tuyết.
Một giọt nước trong veo phảng phất như thủy tinh lăn trên làn da trắng nõn nà như bạch ngọc của nàng, thân thể mĩ lệ mát lạnh này lúc này khiến nội tâm đang bình lặng của Diệp Âm Trúc bỗng dấy lên từng đoàn hỏa diễm nóng bỏng, cảnh giới thiên nhân hợp nhất cũng không có cách nào bảo trì được, phảng phất như từ trên cao rơi xuống, bất luận là đấu khí hay là ma pháp, tại thời khắc này đều trở nên vô dụng.
Bõm. Đấu khí vì thoát ly khỏi sự khống chế của tâm thần, không thể tạo ra nhiều lực đẩy, Hương Loan lại một lần nữa ngã xuống nước, còn thân thể của Diệp Âm Trúc đang ngây ngốc cũng rơi xuống theo.
Nước sông lạnh ngắt trong nháy mắt bao phủ lấy hai người, phản ứng bản năng của người chết đuối chính là tóm lấy những vật trong tầm với ở xung quanh, Hương Loan cũng như thế, khi dòng nước lạnh lẽo kích thích Diệp Âm Trúc, khiến hắn tỉnh táo lại, hắn giật mình phát hiện thân thể của Hương Loan lúc này giống như một con bạch tuộc bám chặt trên thân thể hắn.
Lần trước, trong phòng trọ của Hương Lan, ít nhất giữa hai người còn cách một lớp y phục. Nhưng lúc này nàng chẳng những không hề mặc y phục, mà còn gia tăng sự thân mật giữa hai người khi kết hợp cùng với hắn. Da thịt mềm mại trơn nhẵn nhưng vô cùng đàn hồi đang cọ xát với thân thể của Diệp Âm Trúc, kích thích mãnh liệt như vậy khiến ngọn lửa trong lòng hắn chỉ trong nháy mắt đã bốc lên trên đầu, xâm nhập vào trong óc, trước mắt nhất thời trở nên trống rỗng, đến ngay cả song thủ của hắn cũng không tự giác đặt trên kiều đồn của Hương Loan.
Nước sông tịnh không sâu, Diệp Âm Trúc ôm theo Hương Loan nhô đầu khỏi mặt nước, hai người vẫn duy trì tư thế " ám muội' '(mập mờ) như vậy, không ai dám cử động, nhưng trống ngực của hai người không ngùng đập thình thịch.
- Hình như là ở bên này. Vừa rồi ta cảm giác được linh hồn khí tức của Diệp Âm Trúc xuất hiện dao động rất lớn. thực lực của hắn tựa hồ lại vừa tăng tiến. Đáng tiếc ta và hắn chỉ có linh hồn y phụ (nương tựa về linh hồn), tịnh không thể trợ giúp hắn trong quá trình đề thăng này.
- Âm Trúc sẽ không xaey ra chuyện gì chứ? Chúng ta mau đi tìm kiếm thôi.
Hai âm thanh nữ nhân đột nhiên vang lên khiến đôi nam nữ còn đang xấu hổ chìm trong nước sông tỉnh táo lại, mà hai thanh âm kia, bọn họ đều biết rất rõ, âm thanh đầu tiên, đúng là Ngân long công chúa Ly Sát, âm thanh sau đó tự nhiên chính là Hải Dương rồi.
- Làm sao bây giờ?
Thanh âm của Hương Loan có chút run rẩy. Mặc dù bình thường nàng luôn luôn sáng suốt, nhưng với tình hình trước mắt nếu như bị Hải Dương và Ly Sát trông thấy, nàng thực sự không còn mặt mũi nào để sống nữa.
Diệp Âm Trúc có thể rõ ràng cảm giác được thân thể của Hương Loan đang run rẩy, đến ngay cả đôi chân của nàng dưới ý thức càng quấn chặt vào hông của mình hơn, Hương Loan nếu hy vọng không bị phát hiện, thì hắn cũng không hy vọng sẽ bị bắt gặp thế này. Tình hình trước mặt đối với hắn mà nói tuyệt đối có trăm cái miệng cũng không thể giải thích, kinh nghiệm thực chiến phong phú khiến Diệp Âm Trúc rất nhanh đưa ra phản ứng. Một tay vẫn đặt trên kiều đồn của Hương Loan, tay kia toàn lực thúc đẩy Trúc Đấu Khí vận hành, rất nhanh tung một chiêu hướng về phía bờ sông.
Tử quang lóe lên, Trúc Đấu Khí mang theo một cỗ hấp lực (lực hút) cường đại cẩn thận hút lấy bộ y phục mà Hương Loan đã cởi ra để bên bờ sông, may mắn đấu khí của hắn đã được Tây Đa Phu áp súc đạt tới tiêu chuẩn của tử cấp sơ giai, nếu không với khoảng cách chỉ mười thước này, thực không có cách nào làm được việc cách không nhiếp vật (hút vật ở xa).
Khi một tay của Diệp Âm Trúc lấy được y phục của Hương Loan, tiếng bước chân từ xa đã trở nên gần hơn, Diệp Âm Trúc không dám nhìn Hương Loan đang trong lòng hắn, chỉ nói nhỏ:
- Trong nước.
Hương Loan lập tức hiểu ý, hai người đồng thời hít sâu một hơi, rồi thân thể hai người hoàn toàn chìm vào trong nước.
Nước sông lạnh lẻo, không biết Hương Loan bởi vì còn đang sợ hãi hay bởi vì còn nguyên nhân gì khác, thân thể có chút run rẩy, song chưởng đang ôm lấy Diệp Âm Trúc cùng với song thoái đang quấn chặt lấy hông hắn trở nên đặt biệt chặt hơn.
Thân thể cùng những bộ vị khác đều bị ngâm trong dòng nước lạnh ngắt, nhưng những địa phương tiếp xúc cùng Hương Loan lại nóng rực, da thịt của hai người theo sự run rẩu của thân thể Hương Loan mà có chút cọ xát, hơn nữa cảm giác hít thở khó khăn trong nước cùng với nguy cơ sẽ bị phát hiện, nhất thời khiến bọn họ rơi vào trạng thái kích thích đặc biệt.
- Di, thế nào lại không thấy người đâu rồi? Ta vừa rồi rõ ràng cảm giác được linh hồn khí tức của Diệp Âm Trúc xuất hiện ở quanh đây mà.
Thanh âm của Ly Sát lại xuất hiện, mặc dù đang ở dưới nước, nhưng Diệp Âm Trúc và Hương Loan lại có thể nghe thấy rõ ràng, có thể thấy được Ly Sát và Hải Dương lúc này đã tới bờ sông rồi.
Hải Dương hỏi:
- Vậy phải làm sao? Chúng ta tiếp tục tìm kiếm vậy.
Ly Sát đáp:
- Thật là kỳ quái, chẳng lẽ cảm giác của ta lại sai sao? Bây giờ ta có thể cảm giác được hắn đang ở ngay xung quanh đây mới đúng! Đáng tiếc ta với hắn chỉ có linh hồn y phụ, chỉ hắn mới có thể triệu hoán ta, nếu không, muốn tìm được hắn thật tiện lợi biết bao. Vừa rồi ta nghe người ta nói, tiểu tử này và cái cô Hương Loan công chúa cùng nhau ra ngoài. Bọn họ không phải là lén ra ngoài thâu tình đó chứ (thâu tình: làm chuyện xxx... một cách lén lút)?
Nghe được hai chữ thâu tình, thân thể của hai người dưới nước đồng thời chấn động, những cảm giác khác thường trong lòng nhất thời trở nên càng mãnh liệt hơn. Diệp Âm Trúc lúc này rõ ràng cảm giác được xúc cảm thật hoàn mỹ, mịn màng mềm mại, mượt mà, co dãn, không có gì không phải là cực phẩm.
Hải dương nói: "Ly Sát tỷ tỷ, tỷ đừng nói linh tinh mà. Hương Loan tỷ gọi Âm Trúc ra ngoài hẳn là có chuyện. Kỳ thật Hương Loan tỷ thật sự rất đáng thương, muội nghe tỷ ấy nói, bệ hạ đã đưa ra thời hạn cho tỷ ấy, bắt tỷ ấy chọn người để kết hôn."
Ly Sát cười lạnh, " Đáng thương ư? Muội mới là kẻ đáng thương đó. Trái tim muội quá ư mềm yếu, còn người kia chỉ biết lúng túng trốn tránh. Ta thật không hiểu những nữ tữ nhân loại các ngươi đang nghĩ cái gì nữa."
" Người kia ư? Đó là ai vậy?" Hải Dương tò mò hỏi.
Ly Sát lạnh nhạt đáp: " Sau này có lẽ muội sẽ biết. Bất quá, muội thật sự cho rằng vị Hương Loan công chúa kia không hề có chút tình ý nào đối với Diệp Âm Trúc hay sao? Từ sau khi xuất phát rời khỏi Mễ Lan thành, ánh mắt của nàng ta đối với Âm Trúc có chút không bình thường."
Dưới nước, thân thể của Hương Loan đột nhiên run rẩy kịch liệt, mới đầu Diệp Âm Trúc còn tưởng rằng do ở bên trên Ly Sát nói những lời khiến cho nàng ta kích động, nhưng khi nàng ta càng giãy dụa, hắn lập tức tỉnh ngộ, sợ rằng nàng ta có chút khó thở rồi. Dù sao nàng ta cũng chưa từng luyện qua đấu khí, không cách nào so bì với loại chiến sĩ có khí mạch dài như hắn. Nhưng nếu hiện thân vào lúc này, bao nhiêu công sức lúc trước sẽ tan thành mây khói mất.
Bất đắc dĩ lắm, Diệp Âm Trúc đành phải cắn răng, cúi đầu tìm tới hai bờ môi lạnh như băng của nàng trong dòng nước đen kịt, truyền cho nàng một chút chân khí.
Nhưng điều khiến Âm Trúc cảm thấy kỳ lạ chính là, sát na khi hắn hôn lên môi của nàng, chẳng những nàng không hề giãy dụa, đến ngay cả thân thể của nàng cũng ngừng run rẩy, cánh tay và hai chân của nàng đang quấn quanh người hắn cũng lỏng ra vài phần. Hương Loan có chút tham lam, nàng nhẹ nhàng hút sạch chỗ chân khí do Âm Trúc truyền cho, nhiệt độ của thân thể nàng trong dòng nước lạnh lẽo lại không ngừng tăng lên. Đôi môi của Hương Loan rất mềm mại, nhưng nóng bỏng như lửa, hơn nữa còn tiếp xúc với thân thể nàng, cho nên Diệp Âm Trúc rõ ràng cảm giác được lý trí của hắn rất nhanh bị dục vọng thôn phệ mất.
Hải Dương than nhẹ một tiếng." Thế thì có làm sao? Kỳ thật, nếu Hương Loan tỷ phải gả cho người trong vương quốc, muội lại càng hy vọng tỷ ấy có thể gả cho Âm Trúc."
Ly Sát kinh ngạc nói: " Nha đầu ngốc nghếch này, ngươi không phải bị ấm đầu đó chứ."
Hải Dương đáp: "Ly Sát tỷ, kỳ thật tỷ không biết rồi, Hương Loan tỷ thật đáng thương lắm, mặc dù tỷ ấy là công chúa cao quý, nhưng tỷ ấy chẳng có chút tự do nào cả. Trước khi gặp được Âm Trúc, ngoại trừ người thân của muội ra, muội chỉ có mỗi tỷ ấy làm bạn mà thôi. Người khác thấy vết sẹo trên mặt của muội thì lo sợ trốn tránh còn không kịp. Chỉ có Hương Loan tỷ nguyện ý ở chung với muội, chưa bao giờ vì tướng mạo của muội mà kỳ thị (phân biệt đối xử) muội cả. Trong lòng muội. sớm đã coi tỷ ấy là thân tỷ tỷ (chị ruột) của mình rồi. Nếu có thể cùng tỷ ấy và Âm Trúc sống cùng nhau, thật là tốt biết bao a!"
Ly Sát không thể nào tức giận được nữa, nói: " Nha đầu ngốc nhà ngươi a! Thật chẳng biết phải nói sao với ngươi nữa. Tình yêu lại có thể cùng hưởng với người khác được sao?"
Hải Dương mỉm cười đáp: " Nhưng tình yêu cũng không phải là tất cả của một người, muội lại thấy, nếu tình yêu và tình than đều có thể được chiếu cố thì mới là hoàn mỹ nhất. Huống chi, bây giờ nói chuyện này cũng còn quá sớm, muội và Âm Trúc cũng bất quá chỉ mới bắt đầu mà thôi. Ly Sát tỷ, chẳng lẽ tỷ không cảm thấy Âm Trúc rất ngốc nghếch hay sao? Chúng ta đều còn trẻ, chuyện sau này chẳng ai nói trước được. Bây giờ muội chỉ hy vọng lần Thất Quốc Thất Long Bài Vị Chiến (cuộc chiến để xếp hạng bảy loại rồng trong bảy nước) này mọi người đều có thể bình an trở về."
Ly Sát bất đắc dĩ lắc đầu." Muội đúng là một tiểu nha đầu rất thiện lương a. Đi thôi, chúng ta trở về đi. Âm Trúc của muội sẽ không có việc gì đâu. Đến ngay cả ta cũng đánh không lại hắn. Ai còn có thể bắt được hắn chứ?"
Tiếng bước chân từ từ đi xa dần, Hải Dương và Ly Sát đã bỏ đi rồi.
Diệp Âm Trúc cảm thấy có chút mơ hồ, Ly Sát và Hải Dương nói cái gì thì hắn chẳng thể nào hiểu hết được. Mà nhất là vào lúc này lý trí của hắn đã hoàn toàn bị dục vọng che mờ, thân thể phảng phát như muốn bùng nổ, bàn tay vẫn đặt trên cặp mông của Hương Loan đã không nhịn được bắt đầu di động chà sát.
Đang lúc Diệp Âm Trúc đang sờ mó mò mẫm, Hương Loan đột nhiên đẩy hắn ra, giật lấy đống y phục ẩm ướt trong tay hắn, giống như là đang chạy trốn vậy, rất nhanh phóng về phía bề sông.
Ngẩng đầu lên khỏi mặt nước, Diệp Âm Trúc trước hết hít sâu một hơi, hắn chứng kiến Hương Loan đã chạy tới bờ sông, mặc bộ y phục ẩm ướt đó lên trên người, che lại thân thể mềm mại mịn màn như tuyết như ngọc. Diệp Âm Trúc rất nhanh đuổi theo, cơ hồ cùng lúc với Hương Loan chạy lên bờ.
"Học tỷ." Hắn kêu Hương Loan một tiếng, lúc này hắn cũng không biết phải nói sao cho tốt nữa. Sự tình vừa rồi ai có thể phân rõ phải trái được?
Chiếc trường quần (quần dài) ẩm ướt mặc trên người nàng, thậm chí so với khi lõa thể còn có thêm vài hấp dẫn mông lung hơn, nhưng khi Hương Loan xoay người đối mặt với Diệp Âm Trúc thì, Diệp Âm Trúc lại phát hiện, khuôn mặt mỹ lệ của nàng đang đầm đìa nước mắt.
"Học tỷ, tỷ làm sao vậy? Thật xin lỗi, vừa rồi ta ......" Diệp Âm Trúc chứng kiến những giọt nước mắt của nàng, hắn nhất thời có chút bối rối.
" Lăn, ngươi mau lăn đi cho ta." Hương Loan đột nhiên nghẹn ngào hô to một tiếng, rồi xoay người bỏ chạy.
Tâm tình của Hương Loan lúc này rất phức tạp, những lời nói lúc nãy của Hải Dương khiến nàng cảm thấy rất áy náy, mặc dù nàng chủ yếu hy vọng có thể nhờ Diệp Âm Trúc mà thoát khỏi cuộc hôn nhân chính trị đầy phiền phức mà giành lấy tự do, nhưng Âm Trúc dù sao cũng là người thương của Hải Dương a! Hải Dương đã coi nàng làm thân tỷ tỷ, nàng sao có thể đoạt lấy nam nhân của nàng ta được? Hương Loan cảm thấy bản thân thật hèn hạ, điều càng khiến nàng khó có thể chấp nhận chính là lúc trước đã cùng Diệp Âm Trúc tiếp xúc thân thể, cho tới nay. Diệp Âm Trúc chính là nam nhân đầu tiên đã nhìn thấy thân thể của nàng. Mà còn là tiếp xúc thân mật đến thế. Trong lòng nàng cảm giác bối rối và áy náy dường như cùng dung hợp lại. Lệnh Lúc này Hương Loan hoàn toàn chìm vào trong một loại tâm tình rất phức tạp lại vừa đặc biệt. Nàng không biết bản thân phải làm sao. lại càng không biết phải đối diện với Âm Trúc và Hải Dương thế nào.
Diệp Âm Trúc tự nhiên không có khả năng hiểu được tâm tình của Hương Loan lúc này. Nhưng ở cái nơi đồng không mông quạnh thế này. hắn nói gì cũng chẳng thể để nàng một thân một mình lưu lại được, bèn vội vàng đuổi theo, "Học tỷ, nàng đừng tức giận mà. ta không phải cố ý đâu."
"Không phải cố ý thì đồng nghĩa là không sai hay sao? Chẳng lẽ vô tình giết người lại không phải là giết người?" Hương Loan vừa chạy vừa bừng bừng tức giận nói. Nếu không phải phải đối diện với Hải Dương. có lẽ nàng lúc này sẽ trực tiếp sử dụng chuyện lúc trước để uy hiếp Diệp Âm Trúc, bắt hắn phải đáp ứng đề nghị của mình. Nhưng có những lời lúc nãy của Hải Dương, lúc này nàng không thể nào nói ra những lời như thế được nữa.
Theo sát phía sau Hương Loan, Diệp Âm Trúc chỉ biết cười khổ. Quả thật. hắn có thể nói là chiếm được tiện nghi rất lớn. Chẳng những đã được nhìn, lạo còn được sờ. Nhưng sờ thì cũng đã sờ rồi. Chẳng lẽ hắn lại nói với nàng thôi thì nàng sờ lại ta hay sao? Bất đắc dĩ, hắn đành phải theo sát Hương Loan.
Hương Loan dù sao cũng là ma pháp sư. Vừa tắm rửa thoải mái trong làn nước mát lạnh cả nửa ngày trời, thể lực trong chốc lát chẳng thể nào chi trì được nữa. Dừng chân. dựa vào một cây đại thụ. nàng không ngừng thở hổn hển. bộ y phục ướt sũng trên người khi có gió thổi qua mang đến cho nàng từng trận hàn ý.
Diệp Âm Trúc tới bên cạnh nàng. Thần nguyên ma pháp bào trên người hắn căn bản là không bị thủy nguyên tố làm cho ẩm ướt. Mà nội y bên trong cũng sớm đã được đấu khí của hắn hong khô rồi. Đi tới sau lưng của Hương Loan, từ trong không gian giới chỉ lấy ra một bộ y phục sạch sẽ khô ráo khoác lên người Hương Loan.
"Học tỷ, nàng như thế này không được đâu, rất dễ sinh bệnh đó." Vừa nói, hắn đặt tay lên bờ vai của Hương Loan.
Lúc này Hương Loan cũng không tránh né rồi thở hổn hển như trước nữa, nương theo Trúc đấu khí truyền vào trong cơ thể, tiềm lực tự thân của nàng cũng từ từ được kích phát, hàn ý xâm nhập vào trong người lúc trước cũng từ từ biến mất, y phục trên người cũng trở nên khô ráo hơn.
Cho đến khi cảm thấy Hương Loan đã hoàn toàn khôi phục lại như lúc bình thường, Diệp Âm Trúc mới rút tay lại.
Hương Loan chậm rãi xoay người, đôi mắt vì khóc quá nhiều mà có chút sưng đỏ, nhưng tâm tình của nàng lúc này đã ổn định lại.
"Âm Trúc."
" Ừm?"
"Ngày trước khi còn ở Học Viện địa ta đã mang đến cho ngươi không ít phiền phức, ngươi có thể tha thứ cho ta được không?" Ngữ khí của Hương Loan rất là bình thản, cả ánh mắt cũng trở nên hững hờ. Chứng kiến nàng như vậy, không biết tại sao, trong lòng Diệp Âm Trúc có chút đau xót, dĩ nhiên cũng nổi lên một loại cảm giác muốn ôm lấy nàng vào lòng.
" Mọi chuyện đã trôi qua rồi. Chúng ta cũng là bằng hữu, còn cần phải nói tha thứ hay không tha thứ hay sao?"
Nghe lời của Diệp Âm Trúc nói, sắc mặt của Hương Loan trở nên dễ nhìn hơn một chút, " Như vậy thì ta yên tâm rồi. Sau này chúng ta vẫn giống như trước kia, là bằng hữu của nhau. Tất cả những lời nói của ta với ngươi hôm nay, và mọi chuyện phát sinh khi vừa nãy, ngươi cũng quên đi. Xem như ta cầu xin ngươi, không nên nói chuyện này cho bất cứ ai, cho dù là người thân cận nhất của ngươi. Ngươi có thể đáp ứng ta chuyện này không?"
Trong ánh mắt của Hương Loan mang theo vài phần buồn bã và hy vọng, đối mặt với tình cảnh như thế, Diệp Âm Trúc không chịu chút khống chế nào gật đầu. hắn vốn cũng không có khả năng đem chuyện này nói cho người khác.
Hương Loan than nhẹ một tiếng, " Cám ơn ngươi, Âm Trúc. Cũng tại ta không tốt, ta không nên vì mình mà làm ảnh hưởng tới ngươi và Hải Dương. Ta thật không xứng với cái từ " bằng hữu". Bất quá ngươi yên tâm, sau này ta tuyệt đối sẽ không gây phiền phức cho ngươi nữa. Ta sẽ yên lặng chúc phúc cho ngươi và Hải Dương." Lúc này, nàng đột nhiên cảm thấy mình cô đơn lắm, thực sự rất cô đơn, phảng phất như trên đời này chẳng còn thứ gì để cho àng có thể nương nhờ.
Tất cả đều là do ý thức, bàn tay đặt trên vai Hương Loan lúc trước của Diệp Âm Trúc bắt đầu nhấc lên, đời người vĩnh viễn không có khả năng giữ được lý trí, khi mà cảm tính chiến thắng lý tính, thân thể cũng có thể không còn chịu sự khống chế nữa. Cho nên, lúc này Hương Loan đã bị Âm Trúc ôm vào trong vòm ngực rộng lớn mà ấm áp của hắn.
Sự cô đơn trong lòng đột nhiên bị cảm giác ấm áp đó bao vây, cảm giác nhất thời đó khiến cho Hương Loan run rẩy, phảng phất như khi lạnh lẽo nhất, nàng lại được ở bên một cái lò sưởi đầy ấm áp, trái tim băng lãnh vì gió đêm, trong thời khắc này một lần nữa như sống lại. Nàng cũng không giãy dụa, toàn thân như đắm mình trong vòm ngực ấm áp ấy để hưởng thụ cảm giác do nó đem lai. Cho dù là những kích thích mãnh liệt lúc trước, cũng còn rất xa mới có thể so sanh được với một cái ôm đầy đơn giản thế này, nó khiến nàng cực kỳ xúc động.
Hai người cứ thế mà ôm lấy nhau, chẳng ai cử động, cũng không nói một câu. Trong lòng bọn họ không có chút tà niệm. Diệp Âm Trúc chỉ là hy vọng có thể an ủi những bi thương trong lòng của Hương Loan, còn Hương Loan lại hy vọng có thể nghỉ ngơi trong vòm ngực ấm áp ấy thêm một lúc.
← Ch. 116 | Ch. 118 → |