← Ch.173 | Ch.175 → |
Diệp Âm Trúc trầm ngâm: "Nếu đệ nhớ không nhầm, có lần huynh đã nói không quân là một lực lượng rất khó tổ chức, bởi yêu cầu về mọi mặt quá cao. Giống như Đế quốc Mễ Lan các huynh, bao nhiêu năm cố gắng cũng chẳng qua chỉ tập hợp được năm trăm cánh ưng cắt, lại còn bị phá huỷ một lần bởi tay ta!"
Áo-lợi-duy-la cười gượng: "Ta nhớ chứ, tổn thất đó hiểm đến mức khiến gia gia ta phải thổ huyết. Bởi đó là đội long kỳ binh kiêu hãnh, cũng là át chủ bài của Đế quốc Mễ Lan chúng ta. Vai trò của nó trong quân đội thực sự rất lớn, thế mà kết quả lại hoàn toàn bị vùi dập chỉ bởi một khúc Long Tường Thao!"
Diệp Âm Trúc nhìn y: "Còn Vương quốc Phật La, liệu có lực lượng không quân như thế không?"
Áo-lợi-duy-la lắc đầu: "Không có, khẳng định là không! Vương quốc Phật La chỉ có mấy con rồng lớn nhưng không dùng làm không quân. Ngoài Mễ Lan chúng ta, duy Lam-địch-á-tư mới có lực lượng như vậy."
Diệp Âm Trúc cười, nhãn thần ngời sáng trí tuệ: "Thế thì dễ quá! Chúng ta sẽ tổ chức một mạng lưới tình báo sau lưng đại quân Phật La, chẳng phải họ cần cung cấp lương thảo đó ư? Mỗi lần họ vận chuyển lương thực, chúng ta tiêu diệt một lần. Lực lượng chúng ta không tới ba ngàn người, chỉ có dùng cách đánh du kích là hợp nhất. Nếu có mạng tình báo đưa tin, đệ đảm bảo sẽ cắt đứt tuyến cung cấp hậu cần của Phật La!"
Mắt Áo-lợi-duy-la sáng lên: "Ý hay lắm, cứ thế đi! Người Phật La muốn lương thảo thì chỉ còn cách phái cả đại quân ra bảo vệ đường vận chuyển mới ổn. Họ cũng không thể chịu nổi đòn thần thú siêu hạng của chúng ta, có điều..."
Diệp Âm Trúc khẽ chau mày: "Có điều gì, đại ca? Về quân sự huynh hơn ta nhiều lắm, có vấn đề gì cứ nói ra, huynh đệ cùng bàn bạc."
Áo-lợi-duy-la mỉm cười lắc đầu: "Bài vở quân sự thì ta hơn đệ, quả cũng có mạnh hơn đệ về điều phối, nhưng xét toàn diện thì ta vẫn thua xa. Nếu ta đoán không sai, e toàn bộ bản đồ của Vương quốc Phật La giờ đã in sâu trong đầu đệ, bao gồm cả so sánh lực lượng giữa chúng ta với họ nữa... Kế hoạch thế nào, chắc chắn đệ đã có chủ ý?"
Diệp Âm Trúc mỉm cười: "Nói thực tình điều này phải cám ơn Tô La. Trước kia ông ta từng nói với đệ, quân hai bên đánh nhau tình báo là khâu quan trọng nhất. Chỉ có mạng lưới tình báo tốt, hoàn toàn nắm chắc hoạt động của đối phương thì mới đưa ra được kế hoạch tốt nhất. Đại ca, điều huynh lo là gì vậy?"
"Ồ... ?" Diệp Âm Trúc lộ ra ánh mắt ngạc nhiên nhưng nhanh chóng trở lại bình thường, tâm trí như bừng tỉnh: "Có phải huynh muốn nói người Phật La sẽ đục thuyền cùng chìm không? Họ sẽ đơn phương tuyên chiến với Mễ Lan, lấy chiến tranh nuôi chiến tranh, cướp đoạt lương thảo của Mễ Lan?"
Áo-lợi-duy-la gật đầu: "Khi đã bị ép đến thế tuyệt vọng thì đó là đối sách tốt nhất, rút lui bảo vệ lương thảo sẽ tạo cho chúng ta cơ hội nghỉ ngơi. Vì vậy nếu Nguyên soái Phật La đủ thông minh, nhất định sẽ chọn cách công kích. Miền đông nước ta không phì nhiêu như bình nguyên Phổ-lợi-á, nhưng đại quân ngoài trận tiền thêm một giạ lương thảo là thêm một phần sống sót!"
Diệp Âm Trúc hơi chau mày, suy tính lúc trước đúng là không tính đến chuyện này. Mắt chàng lại sáng lên, trí óc bắt đầu tính toán: "Đại ca, theo tình hình hiện giờ thì lương thảo của quân Phật La sẽ cầm cự được mấy ngày?"
Áo-lợi-duy-la suy nghĩ, đoạn thận trọng: "Nửa triệu quân, tốn kém lương thực lắm! Theo lẽ thường, lương thảo Phật La mang theo giỏi chỉ ba hoặc năm ngày nữa là hết. Nếu hết sức tiết kiệm, dài nhất cũng chỉ kéo thêm được ba ngày..."
Diệp Âm Trúc gật đầu: "Có nghĩa là, sau tám ngày nữa quân lính Phật La sẽ rỗng bụng?"
Áo-lợi-duy-la trầm ngâm: "Thế thì quá lý tưởng rồi. Xét tình hình hiện nay của Phật La, gắng hết sức thì phải sau sáu ngày đợt lương thảo đầu tiên mới tới, nhanh hơn một chút thì cũng phải năm ngày!"
Diệp Âm Trúc nghĩ ngợi: "Quân đoàn Phương Đông của Mễ Lan hiện tình hình ra sao? Nếu phía Phật La dùng sách lược Đục thuyền chìm đò, trước hết họ sẽ ra tay hướng nào?"
Áo-lợi-duy-la nói ngay: "Quân đoàn Phương Đông qua mấy trận đánh trước, tuy gọi là kiên quyết cầm cự nhưng tổn thất cũng không ít, thương vong e phải hai ba phần. Lực lượng hiện tại có lẽ khoảng mười lăm vạn, hầu hết binh sĩ còn thiếu kinh nghiệm, sức chiến đấu thua xa quân tinh nhuệ của Mễ Lan. Về phía Mễ Lan chúng ta, quân tinh nhuệ hiện có tổng cộng mười lăm vạn, chia đóng trong ba thành trấn biên giới, lấy Tư-phúc-nhĩ-đặc làm trung tâm, tạo nên tuyến phòng ngự dăng ngang. Người Phật La muốn thắng lợi, nhất thiết phải xông qua phòng tuyến này..."
Diệp Âm Trúc giở tấm bản đồ da dê, Áo-lợi-duy-la chỉ tay nói rõ vị trí ba thành phố và cách thức đóng quân của lực lượng hỗn hợp Phật La ở Cần Thành.
Ngón tay Diệp Âm Trúc chợt đưa lên vùng đất trống lớn phía sau thành Tư-phúc-nhĩ-đặc: "Nơi đây địa hình thế nào?"
Áo-lợi-duy-la trả lời: "Nơi đó là gò đồi, trải dài cả trăm dặm. Biên giới phía đông chúng ta không phồn vinh như biên giới phía bắc, trọng điểm kinh tế chỉ tập trung trong những thành phố này. Vùng gò đồi này có cả những khu rừng nguyên sinh rộng lớn, hiện đang là mùa đông nên không có loại cây quả nào ăn. Qua vùng gò đồi là lãnh địa của Mễ Lan chúng ta, vùng này đất rộng người thưa, hành quân phải mất chừng nửa tháng mới đến mấy thành trấn giàu có..." Dường như đã đoán được suy nghĩ của Diệp Âm Trúc, Áo-lợi-duy-la giải thích kỹ càng vùng biên giới phía đông Mễ Lan.
Diệp Âm Trúc vội chỉ tay vào bản đồ, hỏi: "Có nghĩa là, phân bố của Đế quốc Mễ Lan chủ yếu dồn vào phía nam, tây nam và phía bắc, còn phía đông này nghèo nàn xơ xác. Đúng không?"
Áo-lợi-duy-la gật đầu: "Phải!"
Diệp Âm Trúc mắt sáng lên: "Áo-lợi-duy-la đại ca, nếu huynh là thống soái của quân đội Phật La, muốn thực hiện sách lược Đục thuyền cùng chìm huynh sẽ chọn lựa cách gì?"
Áo-lợi-duy-la nghĩ ngợi hồi lâu, đoạn chỉ lên bản đồ: "Ta sẽ điều động đại quân dàn trận ngoài ba thành này, hai thành không tấn công, một thành đánh thật mạnh, không ngại tổn thất. Chỉ cần phá được thành này sẽ có thêm quân bổ sung, đánh tiếp các thành khác cho đến kết thúc. Còn một bộ phận điều động về nước bảo vệ việc vận chuyển lương thảo, thậm chí có thể dùng một phần đại quân tiêu diệt du kích của đối phương, tận đến sào huyệt. Như thế ta sẽ không còn gì để ân hận tiếc nuối. Ngoài quân đội, chí ít có ba mươi vạn quân trực tiếp kéo thẳng đến trong biên giới đế quốc như một mũi dao sắc nhọn, phá vỡ hậu phương của Mễ Lan."
Diệp Âm Trúc mỉm cười gợi ý: "Nếu ta mở toang phòng tuyến để huynh đi vào, liệu huynh có dám vào không?"
Áo-lơi-duy-la sững người, vẻ hết đỗi ngạc nhiên: "Âm Trúc, nói như thế nghĩa là sao?"
Diệp Âm Trúc bình tĩnh: "Ta chỉ hỏi huynh vậy thôi! Nếu ta chủ động mở một cửa cho đại quân của huynh vào sâu, liệu huynh có dám không?"
Áo-lợi-duy-la kiên quyết lắc đầu: "Không đời nào! Trước hết, ta không hiểu đó có phải là bẫy của đệ không. Thứ hai, cũng vô cùng quan trọng, tình hình không cho phép ta làm vậy. Năm mươi vạn lính đòi hỏi rất nhiều lương thảo, với hoàn cảnh hiện nay của Phật La, đi đến được sát ba thành cũng phải mất không dưới ba ngày, đó là chưa tính phải chiến đấu dọc đường. Sau đó nếu đánh thì chí ít phải mười ngày sau mới hạ xong ba thành, không có cách nào để cấp nổi lương thảo. Nếu lương thảo cung cấp kịp thời, thời gian tiến công sẽ giảm đi một bước, thế thì lại chẳng cần gì tới ta ra tay... Tóm lại là xét từ bất kỳ góc độ nào thì một thống soái đều không thể đưa ra quyết định bất cẩn như thế được. Vấn đề đầu tiên để đi sâu vào đất địch là phải có đủ lương thảo, ngoài ra nếu ta là người Phật La, trong điều kiện đặc biệt như thế thì nhất định phải tiêu diệt xong quân đoàn Phương Bắc của Mễ Lan mới tiếp tục tiến quân ngừa hậu hoạ."
Diệp Âm Trúc vỗ tay: "Thế mới đúng! Áo-lợi-duy-la đại ca, đệ có một cách nghĩ. Nếu như có thể thực hiện thì dù không thể xoay chuyển được cục diện cuộc chiến, chí ít cũng cho người Phật La một vố đau."
Nói đoạn ghé tai Áo-lợi-duy-la thầm thì một lúc.
Nghe xong, Áo-lợi-duy-la kinh ngạc lắc đầu: "Không, như thế không được. Âm Trúc, rất nguy hiểm, tuyệt đối không thể được!"
Diệp Âm Trúc cười nhạt: "Đây đâu phải lần đầu tiên đệ xung trận? Lẽ nào huynh cho rằng nửa triệu quân Phật La mạnh hơn ba mươi vạn quân Phương Bắc của các huynh? Năm xưa quân dân Cầm thành gom góp lại chỉ có hơn hai vạn mà đương đầu nổi ba mươi vạn đại quân Phương Bắc của Mễ Lan. Lẽ nào lần này có cả một quân đoàn ủng hộ mà đệ không địch lại nửa triệu quân Phật La? Và nữa, huynh chớ quên ta đã xin Nê Na nương nương thêm mười vạn quân cung cấp hậu cần. Bây giờ cái ta cần là quyền điều động quân đoàn Phương Đông của các huynh!"
Mắt Áo-lợi-duy-la loé sáng nhưng nét mặt không biểu hiện gì rõ rệt. Nghe xong kế hoạch của Diệp Âm Trúc, y hiểu đó chính là giải pháp tốt nhất, nhưng...
"Âm Trúc, hãy để ta đi! Chỉ cần ta còn một hơi thở, nhất định không để cho quân Phật La qua khỏi Lôi Trì dù chỉ một bước!"
Diệp âm Trúc lắc đầu: "Không, đại ca! Không phải là ta không tin huynh, có điều lực lượng của huynh sẽ mãi mãi không đủ. Ta cũng không ngại nói với huynh, nếu xảy ra tình huống xấu bất ngờ thì ta sẽ rút lui không chút do dự. Yên tâm đi, ta không liều mạng đâu! Tiến công thành Tư Phúc Nhĩ Đặc, không ai thích hợp hơn ta. Chớ quên rằng, ta còn có cái này..." Nói xong chàng lấy ra từ trong người một tấm huy chương lấp lánh.
Áo-lợi-duy-la định nói thêm gì đó nhưng bị Diệp Âm Trúc dùng mắt ra hiệu im lặng: "Người đâu, truyền lệnh của ta, báo tất cả các thủ lĩnh đến thương nghị!"
Không bao lâu sau, thủ lĩnh các bộ tộc từng tham chiến ở Cầm thành đều có mặt
Đầy đủ ba tộc trưởng bộ tộc Đức Lỗ Y, thủ lĩnh các tộc Trường, Tử, Minh, Cách-lạp-tây-tư, Diệp Hồng Nhạn và Tinh Linh tộc, cùng với Đông Long Bát Tông Lan, Mai Lưỡng tông tông chủ và ba Hoàng Kim Bỉ Mông. Tô Lạp đi tới đứng yên lặng sau lưng Diệp Âm Trúc, nàng đã tự coi mình là vệ sĩ bên mình chàng.
Vừa giành được chiến thắng lớn nên ai ai cũng cao hứng. Diệp Âm Trúc dang tay: "Ta mời các vị đến đây trao đổi hành động tiếp theo của chúng ta. Cụ thể thì ta đã bàn với đại ca Áo-lợi-duy-lạp, trước hết tuyên bố, trong thời gian ta không có mặt sở thuộc Cầm thành nhất nhất theo sự điều động của đại ca Áo-lợi-duy-lạp. Không một ai được chống đối!"
Cách-lạp-tây-tư trợn mắt nhìn Diệp Âm Trúc: "Cầm đế đại nhân, Đại nhân định đi đâu? Hay là đi vì chuyện lương thảo? Nếu thế thì chớ có quên ta, lâu lắm rồi ta chưa được ăn no đến thế này... ha ha..."
Diệp Âm Trúc cười: "Muốn ăn no thì khó gì, mấy ngày tới ông sẽ có cơ hội. Nhưng có một điều, Cách-la-tây-tư, muốn có đủ cái ăn thì sau khi ta đi ông phải nghe lệnh của Áo-lợi-duy-lạp!"
Trong kế hoạch của Diệp Âm Trúc, đại chiến thú Cách-la-tây-tư đóng vai trò vô cùng quan trọng, chàng không thể không dặn dò cẩn thận.
Cách-lạp-tây-tư nhìn Diệp Âm Trúc, ánh mắt lộ vẻ "việc gì phải vụn vặt thế?", song cuối cùng vẫn vui vẻ: "Được, Cầm đế đại nhân, ta nghe lời. Đại nhân nói thế nào thì cứ như thế đi, nhưng nhất thiết phải để ta ăn no!"
Diệp Âm Trúc không để ý Cách-lạp-tây-tư nữa, tiếp tục hạ lệnh: "Từ giờ phút này trở đi, Mãnh Cầm Đức Lỗ Y và Giác Ưng Kỳ Sĩ phân tán đội hình đi về phía biên giới Phật La. Ta cần các vị luôn luôn duy trì khoảng cách ba trăm dặm với đại quân Phật La, đồng thời thường xuyên trinh sát. Một khi phát hiện quân hậu cần Phật La vận chuyển lương thảo cho tiền quân, lập tức báo cáo cho Áo-lợi-duy-lạp. Ta muốn trinh sát không để một kẽ hở, nhất thiết không để cho đội hậu cần nào của Phật La lọt qua mắt chúng ta!"
Thủ lĩnh Tinh Linh tộc và Mãnh Cầm Đức Lỗ Y cùng gật đầu.
"Bỉ Mông quân đoàn, Tử thần Long lang kỳ binh, Thụ-yêu-đức-lỗ-y và Tinh-linh-tế-tự. Áo-lợi-duy-lạp đại ca, ta để lại cả cho huynh. Tính cơ động của họ rất mạnh, cũng là bộ phận có sức chiến đấu nhất trong quân của ta. Có Cách-lạp-tây-tư làm tiên phong, ta chắc chỉ cần người Phật La không điều trên năm vạn quân hộ tống là chúng ta sẽ đánh tan đội quân lương của họ. Có điều huynh cần hết sức lưu ý, chớ có ham đánh quá, cho dù quân ta chiếm thế thượng phong thì cũng không ham chiến. Chỉ cần phá vỡ kế hoạch tiếp tế lương thảo của đối phương thì đã xem như thắng lợi cầm chắc. Không để cho đối thủ biết nơi ta ở, khi cần có thể điều động Giác-ưng-kỵ-sĩ hợp tác chiến đấu, nhưng việc trinh sát tuyệt không được lơ là."
Đôi mắt Áo-lợi-duy-lạp sáng rực: "Trừ khi ta chết, nếu còn sống thì quyết không để cho một hạt gạo nào đưa được đến tay đại quân Phật La!"
Diệp Âm Trúc gật đầu: "Lợi-trảo-đức-lỗ-y, Đông Long sở thuộc, lập tức thu xếp hành trang theo ta. Tử, Âm, Tô Lạp, các vị cũng cùng đi với ta!"
Phân phó này thể hiện Diệp Âm Trúc quả là có chủ ý. Chàng để lại cho Áo-lợi-duy-lạp quá nửa sức chiến đấu của Cầm thành, hơn nữa toàn là tinh nhuệ tốc độ nhanh, còn mình thì dẫn theo đơn vị cơ động nhưng yếu hơn một ít, tuy nhiên thực lực cũng không hoàn toàn yếu kém. Giữ thành không nhất thiết phải là kỳ binh, Bỉ Mông cự thú vốn vô địch chiến đấu trên đại địa, chỉ có thể phát huy hết ưu thế lực lượng trên bình nguyên.
"Áo-lợi-duy-lạp đại ca. Lập tức truyền tin cho Ny-na nãi nãi, ta muốn có trong tay toàn quyền điều động quân đoàn Phương Đông!"
.........................
Hai ngày sau, tại Luân Sát thành ở Đế quốc Phật La.
Vua Phật La Đức-lạp-ngõa-lai đang nghe Nguyên soái Khố-tư-lặc báo cáo tình hình, nét mặt bồn chồn khó hiểu. Kể từ khi Khố-tư-lặc vội vã trở về báo cáo tình hình, quần thần Phật La hết sức kinh hoàng, đặc biệt khi nghe tin quân đoàn Bỉ Mông cự thú xuất hiện, không ít đại thần tỏ ra sợ hãi nhụt chí.
Đức-lạp-ngõa-lai đập bàn: "Khốn kiếp! Một lũ thú bỉ ổi dám đánh lén cướp lương thảo của quân đội chúng ta!" Tuy đã nhận được tin tiền phương báo về trước đó nhưng đáng tiếc số lượng Ma pháp sư của Vương quốc Phật La quá ít, trình độ truyền tin kém xa so với Đế quốc Mễ Lan, nên tận lúc này Đức-lạp-ngõa-lai mới được nghe tường tận tình hình chiến trường.
"Bệ hạ chớ giận, chuyện này không thể dễ dàng thế được!" Tể tướng Vương quốc là Đạt-lí-áo tiến lên một bước, tâu bằng giọng nặng nề. Lúc này còn duy nhất ông ta là người còn giữ được bình tỉnh. Vị tể tướng đại nhân này vốn là bạn tâm giao của Quốc vương Đức-lạp-ngõa-lai, có biệt hiệu Trí Nang Hồ Li. Từ ý của ông ta mà Phật La phản bội lại cam kết liên minh với Mễ Lan, đủ biết quan hệ giữa quốc vương với Trí Nang Hồ Li sâu đậm thế nào.
"Đạt-lí-áo, chuyện thực có phức tạp đến thế không? Chiến thần bộ lạc ngay cả vật tổ Chiến tranh cự thú cũng huy động, thêm cả hàng trăm Bỉ Mông cự thú. Liệu có phải đều là giả không?" Đức-lạp-ngõa-lai tức tối hỏi.
Đạt-lí-áo lắc đầu: "Bẩm, xin bệ hạ hãy bình tĩnh. Việc này đúng là có gì đó rất kỳ quái, lão thần phải suy nghĩ phân tích xem trước đã."
Đức-lạp-ngõa-lai vốn rất tin tưởng vào vị Tê tướng đại thần này, bèn gầm lên một tiếng, đoạn ngồi yên trở lại trên ngai vàng.
Đạt-lí-áo đi đến giữa đại điện, nhìn khắp lượt các đại thần đang mặt mày nhớn nhác. Ánh mắt sắc sảo của ông ta chiếu đến đâu, sự hoảng loạn trên các khuôn mặt vội biến mất đến đó. Người nào bị cặp mắt Hồ Li nhìn vào thì hẳn không còn phải phải hoảng loạn lâu nữa rồi, thủ đoạn của vị Tể tướng này còn thâm độc trên cả thủ đoạn của nhà vua Đức-lạp-ngõa-lai.
Đạt-lí-áo lạnh lùng: "Tâu bệ hạ, trước hết hãy để thần phân tích một lúc xem vị trí bọn người thú này hiện giờ ở đâu? Bỉ Mông cự thú chỉ tồn tại trong ba bộ lạc Thú nhân lớn, tại sao lần này chúng xuất hiện quá đột ngột? Tuy chúng ta đã điều động toàn bộ lực lượng tinh nhuệ ra tiền tuyến nhưng hệ thống tình báo trong nước vẫn được duy trì. Với thân hình to lớn của Bỉ Mông cự thú, hễ chúng xuất hiện ở nước ta thì vi thần sao không nắm được tình hình? Nhưng những Bỉ Mông cự thú này lại hình như biết bay. Bệ hạ, bệ hạ không cảm thấy kỳ quái ư?"
Đức-lạp-ngõa-lai chau mày: "Có thể lắm chứ. Bọn chúng rất có thể xâm nhập qua biên giới hai nước?"
Đạt-lí-áo vòng tay: "Chuyện đó khẳng định là không thể. Phật La đã có thỏa thuận với Thú nhân bộ tộc, họ không được phép thâm nhập lãnh thổ chúng ta. Nếu Thú nhân thâm nhập từ biên giới hai nước Phật La và Mễ Lan thì quân đoàn Phương Bắc của Mễ Lan đúng là không thể đối phó. Nhưng nếu thực sự họ muốn cướp lương thực, hà tất phải đến tận tiền tuyến biên giới phía tây nguy hiểm này? Cướp ngay tại biên giới phía bắc có phải là dễ dàng hơn không? Huống hồ nếu cướp được, họ còn phải vận chuyển đến bộ lạc của họ nữa? Như thế thì, bọn Bỉ Mông thú nhân sau khi cướp được chỉ có thể đem những thứ đó thiêu huỷ thôi! Từ điểm này có thể suy ra, bọn Thú nhân này là kẻ thù chứ không giản đơn chỉ là cướp của."
Nghe lời phân tích Tể tướng Trí Nang Hồ Li, tâm trạng Đức-lạp-ngõa-lai dần trở lại bình tĩnh: "Như thế thì ý khanh thế nào? Bọn Bỉ Mông nhân thú này có thể từ đâu đến được? Lẽ nào Đế quốc Mễ Lan cũng có nhân thú tương tự như Bỉ Mông? Chớ quên họ cũng như chúng ta, đều tranh đấu với nhân thú đã không biết bao nhiêu năm tháng rồi, đừng nghĩ họ không có nhân thú, phải coi là có đi!"
Mắt Đạt-lí-áo sáng lên: "Phải lắm! Đế quốc Mễ Lan quả thật không thể có Bỉ Mông cự thú, ngoài ba bộ lạc lớn ra, không thể ở đâu có tồn tại cự thú nữa cả. Thưa bệ hạ, những ngày này chúng ta quá bận rộn với điều động ba quân, cung cấp hậu cần, bố trí tiền tuyến, do đó rất có thể bệ hạ đã sơ suất mất một việc..."
Đức-lạp-ngõa-lai sửng sốt: "Bổn vương sơ suất điều gì? Lẽ nào có gì quan trọng hơn là việc chúng ta thâm nhập biên giới Mễ Lan?"
Đạt-lí-áo trầm ngâm một lúc, đoạn nói: "Bệ hạ chắc còn nhớ, không lâu trước đây chúng ta thu được một chỉ lệnh của Pháp Lam, tức là hiệu lệnh của Pháp Lam trước khi bế quan. Chỉ lệnh đó nói, "chỉ cần có tội ác nào đó của Đế quốc Đông Long xuất hiện thì chúng ta sẽ dốc toàn lực lượng tiêu diệt!"
Đức-lạp-ngõa-lai gật đầu: "Quả có chuyện đó, nhưng tội ác đó đâu có xuất hiện trên lãnh thổ Mễ Lan?"
Đạt-lí-áo trầm giọng: "Tuy công tác bảo mật của Mễ Lan làm rất tốt, nhưng vi thần cho thám tử đi điều tra đã biết, đại quân ba mươi vạn của Quân đoàn Phương Bắc Mễ Lan đã không tiêu diệt nổi Đế quốc Đông Long, thậm chí có thể nói đã bị thất bại. Mục tiêu công kích của họ chỉ có mỗi một Cầm thành nhỏ bé. Với sức chiến đấu như thế của Quân đoàn Phương Bắc Mễ Lan, nếu thất bại thì xem như đã bị xoá sổ!"
"Làm sao có thể thế được?" Đức-lạp-ngõa-lai hết đỗi kinh ngạc. Các đại thần của Phật La trong đại điện cũng hoảng loạn, bàn tán ầm ĩ.
"Thỉnh yên lặng!" Đạt-lí-áo nói to, át cả giọng Đức-lạp-ngõa-lai đang lớn tiếng trên điện. Tại Vương quốc Phật La, Đạt-lí-áo là người duy nhất đến nhà vua cũng nể sợ. Đạt-lí-áo nói xong, đại điện trở lại không khí yên lặng.
"Vì sao? Đạt-lí-áo, nói cho bản vương rõ. Cầm thành kia sức mạnh thế nào mà có thể chống đỡ ba mươi vạn đại quân của Mễ Lan"?
Đạt-lí-áo bình tĩnh: "Cầm thành không có lực lượng mạnh nào cả. Hoặc giả có thể sức mạnh của họ đương đầu nổi với với ba mươi vạn đại quân Mễ Lan, nhưng thực sự giải quyết nguy cơ lúc ấy thì chỉ có duy nhất một người. Tên người này hẳn bệ hạ đã nghe, đó là Diệp Âm Trúc! Trong trận Thất quốc Thất Long, chỉ huy quân tinh nhuệ của Đế quốc Mễ Lan với sức chiến đấu oai hùng, dù cho quân ta đánh tập kích cuối cùng vẫn giành chiến thắng. Thanh niên đó không sinh ra tại Mễ Lan mà ở Đế quốc Đông Long, Cầm thành chính là lãnh địa của hắn ta. Lần ngăn chặn đại quân Mễ Lan cũng chính là hắn ta ra mặt, công khai thách thức Mễ Lan thực hiện Lục đạo chi quyết!"
"Lục đạo chi quyết?" Ánh mắt Đức-lạp-ngõa-lai trợn tròn ngạc nhiên. Là người đứng đầu một quốc gia, ông ta biết Lục quyết có ý nghĩa gì, càng hiểu hơn hết sự gian khó của chuyện đó.
Giọng Đức-lạp-ngõa-lai run run: "Lẽ nào... lẽ nào tên Diệp Âm Trúc đó đã thành công?"
Đạt-lí-áo gật mạnh đầu: "Thưa vâng, hắn đã thành công, chiến thắng Lục đạo chi quyết! Dẫu Mễ Lan có gan bằng trời cũng không dám nuốt lời, họ đã cử ra những người mạnh nhất tiếp chiến, nhưng rốt cuộc tên Diệp Âm Trúc đó đã đại thắng."
Đức-lạp-ngõa-lai ánh mắt bàng hoàng, nghĩ thầm thế giới này đã thay đổi rồi ư? Cuối cùng thì ngay cả Lục quyết cũng có người dám thực hiện, thật tiếc người này lại không xuất thân từ Phật La. Nếu Phật La cũng có dũng sĩ như thế, cần gì phải dựa vào Lam-địch-á-tư hoặc Mễ Lan như trước kia?
Bỗng nhiên nhớ lại một chuyện, Đức-lạp-ngõa-lai ngước đầu hỏi: "Đạt-lí-áo, Thống soái của Quân đoàn Phương Bắc là ai? Có thể Ma-nhĩ-đế-ni không cử cường giả đến tiêu diệt Cầm thành? Nếu đúng như thế thì với thực lực của Diệp Âm Trúc, hoàn thành Lục quyết cũng không có gì lạ!"
Đạt-lí-áo lắc đầu: "Nếu chỉ như thế thì lão thần đâu phải lo âu! Sự thực hoàn toàn khác, lãnh chủ Cầm thành đối mặt với sáu cuộc khiêu chiến, mỗi một cuộc thực lực của hắn như càng mạnh hơn. Thống soái đại quân Mễ Lan lúc đó chính là đích thân Mã-nhĩ-đế-ni, còn có cả bào đệ ông ta là Phong hệ Ma đạo sư Mã-đặc-lạp-kỳ và hàng ngàn Ma pháp sư khác. Một đội ngũ như thế, đại quân năm mươi vạn của chúng ta cũng chưa thể coi là đối thủ. Nhưng Diệp Âm Trúc đã sử dụng sức mạnh của mình hoàn thành được Lục quyết, chặn đứng tai nạn của Cầm thành!"
Trái tim Đức-lạp-ngõa-lai đập nhanh hơn: "Tể tướng, khanh nói với bổn vương chuyện này, suy cho cùng là ý gì?"
Đạt-lí-áo nhìn thẳng vào Đức-lạp-ngõa-lai: "Bệ hạ nên hiểu rõ, trong Lục quyết thì Đoàn chiến là cuộc đọ sức khó khăn nhất, chủ lực phía Cầm thành lúc đó chính là quân đoàn Bỉ Mông cự thú. Tám mươi Bỉ Mông cự thú được một quái nhân hình thù đặc biệt dẫn đầu, dưới sự chỉ huy trực tiếp của Diệp Âm Trúc, đánh đâu thắng đó, thậm chí cả đội quân ngàn người gồm đủ Long kỳ binh và Ma pháp sư."
"Bỉ Mông cự thú? Khanh muốn nói là..." Đức-lạp-ngõa-lai cuối cùng đã hiểu.
Đạt-lí-áo vòng tay bẩm: "Đúng thế thưa bệ hạ. Thần hoài nghi, đối thủ tấn công cướp lương thảo của ta không phải đến từ phương bắc mà ngay trong Đế quốc Mễ Lan. Chính là nhân mã Cầm thành vốn vừa giao chiến với Quân đoàn Phương Bắc của Mễ Lan. Chỉ có họ mới quỷ không hay thần không biết, đem được cả trăm Bỉ Mông cự thú vào nước ta."
Đức-lạp-ngõa-lai chau mày: "Nhưng... chẳng phải họ vừa cùng Mễ Lan tiến hành chiến tranh đó sao? Làm sao có thể hỗ trợ Mễ Lan nhanh như vậy?"
Đạt-lí-áo lạnh lùng: "Bẩm, lẽ nào bệ hạ đã quên câu nói đó? Với lợi ích trước mắt thì không có kẻ thù mãi mãi, chúng ta với Lam-địch-á-tư chẳng cũng như thế sao? Bản thân Cầm thành vốn ở bên trong lãnh thổ Mễ Lan, nếu Đế quốc Mễ Lan bị kẻ khác tiêu diệt thì với họ mà nói, sẽ không có một chút ích lợi nào. Nhưng nếu hợp tác với đế quốc Mễ Lan thì trong điều kiện nhất định nào đó, Mễ Lan sẽ trở thành bảo vệ vòng ngoài cho họ. Nếu thần là thủ lĩnh Cầm thành, thần cũng sẽ chọn giải pháp thoả hiệp với Đế quốc Mễ Lan, đặc biệt là trong tình hình sáu năm miễn chiến của Lục quyết, hiển nhiên Mễ Lan không thể gây hại cho họ!"
Đạt-lí-áo phân tích tỉ mỉ từng vấn đề, không chỉ Đức-lạp-ngõa-lai mà mọi đại thần trong điện đều hiểu. Trên mặt Nguyên soái Khố-tư-lặc lúc này mồ hôi đang vã ra, ông ta hiểu mình phán đoán sai tình hình, đã làm nhỡ mọi kế hoạch, để tuột thời cơ. Hơn nữa, là Nguyên soái một Vương quốc, tự tiện trở về là đã phạm quân lệnh. Lúc này, vì tình hình quá trọng đại nên Đức-lạp-ngõa-lai và Đạt-lí-áo dường như quên mất ông ta, chỉ chăm chú trò chuyện với nhau.
"Tâu bệ hạ, thần có tội!" Khố-tư-lặc quỳ xuống, mặt tái nhợt.
Đức-lạp-ngõa-lai khẽ chau mày. Điều Khố-tư-lặc nghĩ, ông ta đương nhiên cũng nghĩ tới. QUốc vương khẽ ho một tiếng lạnh lùng, mắt nhìn sang Đạt-lí-áo dưới đại điện.
Đạt-lí-áo mỉm cười đến bên Khố-tư-lặc, vực ông ta đứng lên: "Nguyên soái đại thần công lao to lớn, làm gì có tội? Cũng tại bộ phận tình báo của phía ta chưa đưa đến nguyên soái tin Bỉ Mông cự thú xuất hiện. Không nói ta, e đến thánh thần cũng không thể biết Mễ Lan lại mượn lực lượng nhỏ của Cầm thành hòng làm nên chuyện lớn. Nguyên soái giữ vững đội hình, lệnh cho quân cụm lại, không sợ khổ sở tự mình về đế đô bẩm báo với bệ hạ, làm sao có thể gọi là có tội được? Hơn nữa nếu ta đoán không sai, Nguyên soái đích thân trở về lần này một là vì tình thế diễn biến quá khó lường, hai là nếu Nguyên soái đích thân xuất mã thì có thể điều động lương thảo ra mặt trận nhanh nhất, phải thế không?"
Khố-tư-lặc ngẩn người nhìn lên Đạt-lí-áo. Phải biết rằng, trước kia quan hệ giữa ông ta và con hồ li này chẳng mấy tốt đẹp, đôi bên quan võ quan văn gờm nhau, ngấm ngầm đấu đá quyết liệt. Đạt-lí-áo được sự ưu ái của Quốc vương mới có thể đè cái đầu Nguyên soái xuống của ông ta xuống ngay trên đại điện, nhưng thật không ngờ trong giây phú tối quan trọng đó, Tể tướng lại chủ động đỡ đòn cho ông ta.
Đức-lạp-ngõa-lai nghe xong lời của Đạt-lí-áo, mặt mũi cũng dễ coi hơn: "Chính vì tình hình gấp gáp nên Nguyên soái buộc phải về cấp báo, Bổn vương xá tội!"
Đạt-lí-áo chợt nói nhỏ, chỉ đủ cho hai người nghe: "Lão Nguyên soái, lúc này là lúc tồn vong của đất nước. Đạt-lí-áo ta trước kia có gì mạo phạm xin Nguyên soái hãy bỏ qua, cùng nhau đồng tâm hiệp lực, giải quyết cuộc chiến trước mắt rồi hãy nói đến thù hận, được không?"
Lòng Khố-tư-lặc ấm lại, nhìn Đạt-lí-áo. Mắt hai người đều tỏ sự kiên định, vì Phật La mà dốc sức.
Đức-lạp-ngõa-lai nói từ trên ngai vàng: "Nến đợt công kích này không phải do Thú nhân thì chúng ta có thể yên tâm. Cầm thành vốn có cả trăm Bỉ Mông cự thú, bản thân họ thực lực không yếu nhưng nhân số lại quá ít. Một Cầm thành nhỏ nhoi đó, muốn làm chúng ta hiểu nhầm với Thú nhân mà hoảng loạn e rằng là không thể. Khố-tư-lặc, bổn vương lệnh cho khanh lập tức trở lại mặt trận, đốc thúc chiến sĩ, trong thời gian ngắn nhất lấy cho được vùng biên giới Mễ Lan. Việc cung cấp lương thảo, bổn vương sẽ dốc hết sức lực chi viện."
"Đội ơn bệ hạ!" Khố-tư-lặc nhẹ nhõm, vội vã ứng tiếng.
Đạt-lí-áo tâu: "Thưa bệ hạ, Cầm thành không lớn, quân sĩ không đông, nhưng còn Diệp Âm Trúc! Sai khiến được cường giả như thế, khó đảm bảo hắn ta không có lực lượng khác. Cả Mễ Lan cũng phải liên minh với hắn, qua đó có thể hình dung lực lượng hắn nắm giữ, chúng ta càng không thể không đề phòng, vận chuyển lương thảo nhất thiết phải cử tinh binh bảo vệ. Quân ta đang thiếu lương thảo, lần vận tải này quyết không để một sai sót nào!"
Đức-lạp-ngõa-lai nghĩ ngợi, đoạn gật đầu: "Tể tướng nói rất đúng. Được, truyền lệnh bản vương, lệnh cho năm ngàn Cấm vệ quân của Đại đội một Huyết Sắc Vệ Đôi do đội trưởng Á-lợi-tang-đức-la chỉ huy, áp tải lương thảo ra tiền tuyến."
"Bệ hạ, không thể được!" Nguyên soái Khô-tư-lặc thất kinh, quỳ xuống đất lòng đầy cảm kích. Năm ngàn cấm vệ quân của Huyết Sắc Vệ Đội, nghe ra đâu có nhiều nhặn gì. Nhưng Khố-tư-lặc hiểu rõ, đây là lực lượng cuối cùng bảo vệ đế đô. Để đối phó với Mễ Lan hiển nhiên phải dốc hết toàn lực, nhưng đến đế đô cũng không giữ là điều không thể được! Dù sao cũng phải để một lực lượng ở lại bảo vệ Luân Sát thành.
Mắt Đức-lạp-ngõa-lai toát lên sự kiên định: "Nguyên soái khỏi phải nói nhiều! Khanh chỉ việc chỉ huy đại quân, nhanh chóng tiêu diệt Mễ Lan báo công cho trẫm. Sự an nguy của trẫm sao bằng được tương lai của Vương quốc? Hơn thế nữa, lúc này chưa có ai đủ tài huy động lực lượng tấn công Luân Sát thành của Phật La ta được đâu. Đi đi! Thời gian với chúng ta quý như mạng sống!"
"Bệ hạ thánh minh!" Những lời ca ngợi lan khắp trong đại điện vương triều.
.....................
"Trời lạnh rồi, mặc nhiều thêm một ít!" Diệp Âm Trúc lấy áo bào khoác lên mình cho Tô Lạp.
Tô Lạp nhìn xuống bộ y phục mỏng vừa được khoác thêm áo bào bên ngoài, cảm thấy ấm lòng không ít, bất giác quay lại nhìn Diệp Âm Trúc cười nhẹ.
← Ch. 173 | Ch. 175 → |