← Ch.187 | Ch.189 → |
Áo Lợi Duy Lạp gật gật đầu, nói:
- Vậy ngươi chuẩn bị làm sao bây giờ? Ngươi còn chưa có bàn qua với ta về kế hoạch sau của ngươi đấy.
Diệp Âm Trúc đáp:
- Tại Tư Phúc Nhĩ Đặc Thành lúc trước công phòng chiến không có kết thúc, những thuyết này cũng không có tác dụng gì. Chỉ có căn cứ tình huống ngay lúc đó, mới có thể quyết định hành động cụ thể của chúng ta sau này được.
Áo Lợi Duy Lạp tán tụng:
- Xem ra, ngươi trên lãnh vực binh pháp cũng không thua kém ta chút nào, hiểu sâu sắc phương pháp tùy cơ ứng biến. Vậy bây giờ chúng ta làm sao đây? Đế quốc đông tuyến đã không còn bị uy hiếp, vậy thì chúng ta trở về Cầm Thành tăng nhanh kiến thiết Cầm Thành? Hay là đến địa phương khác để có thể chi viện đế quốc chiến đấu cùng Lam Địch Á Tư nhất phương?
Thông qua các trận chiến lần này, Áo Lợi Duy Lạp rốt cục mới thực sự nhận thức được thực lực cường đại của Cầm Thành. Mặc dù hắn là một chỉ huy giả xuất sắc, nhưng nếu như không có trong tay những chiến đấu lực cường đại này, cho dù hắn chỉ huy tài giỏi cách mấy đi nữa cũng vô kế khả thi. Số lượng Cầm Thành chiến sĩ cũng không nhiều, nhưng chính với số lượng mấy ngàn này, lại là căn nguyên làm cho năm mươi vạn đại quân Phật La Quốc phải thất bại thối lui.
Số lượng không thể quyết định cho thực lực, Bỉ Mông cự thú, Tử Thần Long Lang kỵ binh, Đức Lỗ Y bộ đội, Tinh Linh chiến sĩ cùng với vũ kỹ cường hãn của Đông Long chiến sĩ, tùy tiện xuất ra một dân tộc, đều là tài ba lỗi lạc trên đại lục, mà nếu dung hợp cùng một chỗ thành một chi quân đội, nếu được chỉ huy thích đáng, thậm chí còn hơn hẳn sự chi viện của mười vạn đại quân. Ở thời điểm thích hợp, có thể hiệu quả tạo được so với mười vạn đại quân còn muốn tốt hơn. Trải qua chiến dịch lần này, lòng tin của Áo Lợi Duy Lạp cũng được lực lượng cường đại của Cầm Thành làm cho trở nên vững chắc, cho dù Diệp Âm Trúc nói muốn đi đến chiến trường rộng lớn ở phương Nam ấy, hắn cũng sẽ không do dự chút nào.
Diệp Âm Trúc từ trong Tu Di Thần Giới lấy ra bản đồ ngồi xổm xuống, trải thẳng tấm bản đồ trên mặt đất, rất nhanh tìm được vị trí của bọn họ, dùng ngón tay chỉ chỉ hai bên.
- Chúng ta đang ở chỗ này. Trước hết chúng ta cần phải làm. Chính là tránh đi nơi khác. Câu nói đầu tiên của Diệp Âm Trúc đã hấp dẫn sự chú ý của Áo Lợi Duy Lạp và Diệp Hồng Nhạn.
- Chạy trốn? Diệp Hồng Nhạn nhíu nhíu đầu mày, hắn đối với binh pháp cũng có nghiên cứu phần nào, nhưng không rõ ý Diệp Âm Trúc.
Diệp Âm Trúc nghiêm mặt nói:
- Trận đầu đại chiến mặc dù thu được chút thắng lợi, nhưng chúng ta nhất định không thể lơ là khinh thường. Cắt đứt được nguồn lương thảo của Phật La nhân, dĩ nhiên tạo ra hiệu quả rất lớn, nhưng cũng khiến cho đại bộ phận thực lực Cầm Thành bọn ta bị bại lộ. Phật La nhân hiển nhiên đã biết tồn tại của chúng ta, ta thậm chí có thể nghĩ đến, trong lòng bọn họ lúc này oán hận chúng ta so với Mễ Lan nhân còn muốn nhiều hơn. Dù sao, chúng ta đã trực tiếp và gián tiếp làm cho bọn hắn tổn thất quá lớn.
Áo Lợi Duy Lạp và Diệp Hồng Nhạn không hẹn mà cùng gật gật đầu. Hai người trên mặt đều lộ ra một nụ cười rất hiếm hoi. Từ khi bắt đầu tiêu hủy trung tâm bổ cấp hậu cần của địch nhân, Cầm Thành sở chúc tựa như là giấu một con độc xà ở lãnh thổ Phật La. Mỗi một lần phóng ra đều mang đến thống khổ thật lớn cho Phật La nhân, nếu như nói Phật La nhân không oán hận bọn hắn như vậy sao có thể?
Diệp Âm Trúc tiếp tục nói:
- Phật La đại quân từ tiền tuyến lui binh, bởi vì không có bổ sung đầy đủ, trong quá trình lui binh, sợ rằng bọn chúng còn gặp phải phi chiến đấu mà hao quân số hàng loạt, cái này khiến cho cừu hận giữa song phương càng thêm tăng sâu. Đáng tiếc, thực lực của Mễ Lan phương đông quân đoàn thật sự không đủ, nếu không thừa dịp này truy kích. Nhất định có thể khiến cho Phật La nhân bị đả kích lớn hơn nữa. Bây giờ, Phật La đại quân đã lui về trong lãnh thổ, phỏng chừng để duy trì kế hoạch phòng thủ. Chiến đấu lực của bọn họ cũng còn có khoảng hai mươi lăm vạn, với một chi đội ngũ khổng lồ như vậy hiển nhiên không phải mấy ngàn quân này của chúng ta có khả năng rung chuyển được. Lui về trong nước, việc tiếp tế bổ sung của bọn họ cũng sẽ giải quyết trong thời gian ngắn. Dưới sự cừu hận như thế. Phật La Thống soái nhất định sẽ xem chúng ta tồn tại như một khối u nhọt, nếu các ngươi là hắn, thì sẽ làm như thế nào?
Áo Lợi Duy Lạp mỉm cười nói:
- Muốn lại hướng về đế quốc phát động công kích lần nữa, thì trước tiên cần phải giải quyết chúng ta quả bom định giờ này có thể bùng nổ bất cứ lúc nào. Ý tứ của ngươi ta hiểu rồi. Phật La nhân sẽ phát động hàng loạt hành động nhằm vào chúng ta, để giải quyết triệt để vấn đề ở hậu phương, đồng thời, bọn họ cũng sẽ lợi dụng trong khoảng thời gian này để bồi dưỡng nguyên khí nhằm ý đồ tái chiến.
Diệp Âm Trúc vuốt cằm nói:
- Hiện tại đây là lựa chọn duy nhất của Phật La nhân. Dưới tác dụng cừu hận mãnh liệt, ta tin tưởng rằng, làm Phật La Thống soái, địch nhân nhất định sẽ không từ bất cứ thủ đoạn nào để đối phó chúng ta, không tiếc gì tất cả bằng mọi giá phải hoàn toàn hủy diệt chúng ta ở trong lãnh thổ Phật La đế quốc.
Diệp Hồng Nhạn nói:
- Nói như vậy, ngươi đề nghị trước tiên lui về Cầm Thành bảo dưỡng ư? Chúng ta có truyền tống ma pháp trận, mặc dù có đến mấy ngàn người, nhưng cũng có thể trong thời gian nửa ngày hoàn toàn từ Phật La lãnh thổ lui về. Dù bọn họ có tuyến phong tỏa nghiêm mật hay càn quét rộng lớn đều vô pháp tạo thành đả kích gì với chúng ta.
Diệp Âm Trúc mỉm cười:
- Hồng Nhạn, ngươi chỉ nói đúng một nửa. Không sai, chúng ta có không gian truyền tống pháp trận làm hậu thuẫn, căn bản không sợ Phật La đại quân bao vây tiễu trừ, lui một vạn bước ý muốn nói, thật ra không ngăn được chúng ta còn có thể tìm kiếm cơ hội đào tẩu. Nhưng bây giờ quay lại Cầm Thành, các ngươi sẽ cam tâm sao? Mặc dù chúng ta giết không ít Huyết sắc vệ đội, nhưng mối thù trước đây của các huynh đệ lại tính như vậy là báo xong sao? Không, không đủ, còn chưa đủ, mãi mãi không đủ. Chúng ta còn phải tiếp tục đợi tại lãnh thổ Phật La, để cho khối u độc không ngừng lan rộng ra, thực sự trở thành đả kích trí mạng đối Phật La nhân.
Vừa nói xong, trong mắt Diệp Âm Trúc quang mang đại phóng, tay phải vỗ trên mặt bản đồ, bao trùm toàn bộ lãnh thổ của Phật La Quốc.
Diệp Hồng Nhạn so với Áo Lợi Duy Lạp, về chiến lược chiến thuật yếu kém một chút, nhưng về lòng gan dạ sáng suốt Áo Lợi Duy Lạp lại so ra kém hắn, nghe Âm Trúc vừa nói như vậy, trong mắt Diệp Hồng Nhạn nhất thời bùng phát ra đấu chí mãnh liệt:
- Hảo, ta biết ngươi sẽ không cam chịu từ bỏ ý đồ như vậy. Nói đi, ngươi định làm thế nào? Phật La nhân đã được giáo huấn vẫn còn lâu mới đủ, công cuộc phục thù của chúng ta còn phải tiếp tục.
Diệp Âm Trúc lãnh đạm nói:
- Đúng, cuộc trả thù chỉ vừa mới bắt đầu. Bọn họ không phải muốn càn quét rộng sao?
Tốt lắm, chúng ta sẽ cho bọn hắn gặp một trận du kích chiến. Mục tiêu hơn mười vạn đại quân rõ ràng như thế nào? Chúng ta chỉ có mấy ngàn quân mà thôi, để cho bọn họ đến đây đi, ta rất muốn nhìn Phật La Thống soái này dựa vào cái gì có thể bao vây tiễu trừ chúng ta.
Áo Lợi Duy Lạp suy nghĩ một chút, nói:
- Từ chiến lược trên nhận thấy, ngươi làm như vậy cũng không có vấn đề gì.
Âm Trúc, nhưng ta phải nhắc nhở ngươi một điểm, trường kỳ tác chiến tại Phật La cố nhiên có thể rèn luyện chiến sĩ chúng ta, nhưng ảnh hưởng đối với tình hình chiến tranh trên toàn đại lục sẽ giảm đi rất nhiều. Đồng thời, vì "Lạc đà có ốm o gầy còm cũng lớn hơn Ngựa", Phật La nhân còn có hơn hai mươi vạn quân chánh quy, cùng lúc, họ cũng có nhiều khả năng tiếp tục chiêu mộ tân binh.
Lần này hỗn chiến trên toàn đại lục, Phật La nhân là một cái quốc gia khó thể đánh bại nhất. Một khi Lam Địch Á Tư bị thất bại, Lam Địch Á Tư và Ba Bàng còn có thể cố thủ lãnh thổ của nước mình, nhưng Phật La cùng chúng ta Mễ Lan giáp giới mọi mặt, đừng nói cùng hắn riêng một bên giáp giới ba (厐???) vương quốc có thể hay không cứu viện, cho dù là có thể, tới kịp hay không đã là vấn đề. Bởi vậy, chúng ta tuyệt không thể coi thường quyết tâm của Phật La Quốc trong lần chiến tranh này. Dù có hao tổn quốc lực cực độ, bọn họ cũng sẽ không từ bỏ ý đồ đâu. Tiếp tục chiến đấu ta không có ý kiến, nhưng chúng ta cần phải hoạch định kế hoạch càng thêm tỉ mỉ cẩn thận, không thể cho đối thủ có cơ hội bao vây ứng phó với chúng ta.
Diệp Âm Trúc mỉm cười, hắn đột nhiên cảm thấy dễ dàng hơn rất nhiều, Áo Lợi Duy Lạp và Diệp Hồng Nhạn hai người, một người gây cho hắn chính là cảm giác chỉ huy càng ngày càng thêm tinh tế vững chắc hơn, người kia lại mang đến lực xung kích mạnh mẽ cùng chiến ý lực điên cuồng, có hai người bọn họ phụ tá, chỉ huy chi Cầm Thành đại quân này hiển nhiên trở nên dễ dàng hơn.
- Đại ca, đệ sẽ chú ý. Lúc trước khi rời Cầm Thành, ta đã có ý tưởng đại khái, bây giờ chính là lúc chúng ta thương lượng. Dựa theo dự đoán của ta, Phật La đại quân tu chỉnh chính là phải cần một thời gian nhất định, binh lính thiệt hại rất nhiều, để bổ sung cho sự mất mát thiếu hụt nghiêm trọng này, khiến cho bọn hắn sau khi hồi quốc, ít nhất phải có thời hạn điều chỉnh mười ngày trở lên thì mới có thể phân ra một bộ phận quân đội đến đối phó chúng ta. Có thời gian mười ngày này, chúng ta cũng có thể khôi phục nguyên khí đầy đủ, điều chỉnh trạng thái, đưa ra bố trí chiến lược của mình.
Áo Lợi Duy Lạp nói:
- Nếu như ta là Phật La Thống soái, trong thời gian điều chỉnh này, nhất định sẽ phái ra một số lớn quân trinh sát tìm kiếm động tĩnh của chúng ta, chỉ cần nắm giữ được đích xác vị trí chúng ta, một khi bắt đầu hành động, sẽ công kích như sấm chớp khiến cho chúng ta "sét đánh không kịp bưng tai". Đem chúng ta hủy diệt trong một lần.
Diệp Âm Trúc mỉm cười:
- Nếu thật sự để cho hắn làm được điều này, chúng ta làm thế nào có thể ở Lãnh thổ Phật La làm mưa làm gió đây? Trinh sát ư? Còn có đội quân nào có thể hơn được Giác Ưng kỵ sĩ của chúng ta thích hợp hơn để đảm đương việc trinh sát? Vậy để cho chúng ta và bọn họ so với nhau về việc điều tra xem ai có năng lực mạnh hơn.
Thời điểm này, ngay cả Áo Lợi Duy Lạp cũng lộ ra nụ cười thông suốt, cho dù hắn hơi cẩn thận một chút, cũng tuyệt không tin tại các quốc gia trên đại lục còn có một chi trinh sát quân đội nào có thể so sánh với năng lực của Giác Ưng kỵ sĩ đoàn.
Diệp Hồng Nhạn nói:
- Vậy mục tiêu lần này của chúng ta là nơi nào? Dù sao không thể cứ quanh quẩn lung tung vô mục đích trong Phật La sao. Không giao cho bọn hắn mục tiêu công kích chính xác lại như thế nào có thể chế trụ Phật La nhân.
- Đả kích đương nhiên là cần. Chúng ta sẽ đi nơi nào Phật La nhân không ngờ nhất, chúng ta đi đâu. Mục tiêu ta sớm đã nghĩ xong rồi, đó chính là... Nói đến đây, Diệp Âm Trúc ngừng lại một chút, án ngón tay trên mặt bản đồ di chuyển và chỉ vào một vị trí.
- Thành thị? Áo Lợi Duy Lạp và Diệp Hồng Nhạn cơ hồ cùng lúc kêu lên đầy kinh ngạc.
Diệp Âm Trúc mỉm cười, nói:
- Ngay cả các ngươi quen thuộc ta như vậy đều không thể nghĩ được, thì càng không cần phải nói đến Phật La nhân, chính là cần hiệu quả này. Thành thị mới là đầu mối then chốt của quốc gia, điểm trọng yếu trong phạm vi quan trọng. Cũng là nơi sầm uất phồn thịnh của quốc gia. Chúng ta bây giờ không phải chiến sỹ, cũng không phải quân đội, mà là cường đạo. Và thành thị của Phật La Quốc sẽ là mục tiêu của chúng ta. Chẳng lẻ, Phật La nhân còn có thể ngay cả thành thị chính mình cũng không quan tâm đến hay sao?
Lúc này, phản ứng của Diệp Hồng Nhạn và Áo Lợi Duy Lạp vừa khéo trái ngược nhau, hai người dường như là đổi qua lại, Diệp Hồng Nhạn có chút lo lắng nói:
- Âm Trúc, thành thị dễ thủ khó công, hơn nữa dễ dàng quá cho chúng ta công thành thì tạo thành tổn thất, một khi chúng ta bị trì hoãn kéo dài tới khi Phật La đại quân đuổi đến, vậy đối chúng ta sẽ rất bất lợi. Cho dù chúng ta công vào trong thành thị, bị đối phương vây khốn, chúng ta chỉ với mấy ngàn quân, phòng thủ được thành trì là phi thực tế.
Nghe Diệp Hồng Nhạn nói, Áo Lợi Duy Lạp ở một bên mỉm cười nhưng không lên tiếng, nhìn Diệp Âm Trúc, trong mắt đầy vẻ ngưỡng mộ.
Diệp Âm Trúc mỉm cười:
- Áo Lợi Duy Lạp đại ca, huynh tại sao không nói lời nào? Huynh không phản đối sao?
Áo Lợi Duy Lạp "Ha Ha" cười nói:
- Ngươi sớm đã tính trước mọi việc, ta tại sao phải phản đối?
Đối với bất kỳ quốc gia nào khác mà nói, lực lượng chúng ta bây giờ mà công kích thành thị người ta đều có thể coi như là tự tìm đường chết, duy chỉ có Phật La Quốc là ngoại lệ, không phải sao?
Diệp Âm Trúc gật gật đầu, hướng Diệp Hồng Nhạn giải thích:
- Phật La huy động năm mươi vạn đại quân, có thể nói là tất cả quân đội có trong nước, cứ như vậy, bất luận thành thị lớn nhỏ, lực phòng ngự là yếu nhược chưa từng có. Chúng ta công kích, không thể nghi ngờ là rất bất ngờ, dưới tình huống lực lượng phòng ngự bạc nhược, bọn họ như thế nào có thể ngăn cản? Huống chi, thành thị đối chúng ta mà nói thì không tính là dễ thủ khó công, đừng quên, mặc dù công thành thì ngươi và Tử Thần Long Lang kỵ binh phát huy lực chiến đấu không được mạnh, nhưng còn có Giác Ưng kỵ sĩ đoàn, Tinh Linh chiến sĩ đả kích từ không trung đối phương ngay cả cơ hội hoàn thủ cũng không có. Hơn thế nữa, chúng ta còn có Cách Lạp Tây Tư được xưng là "vô thành bất phá", tường thành nào có khả năng ngăn trở trùng phong của hắn?
Trong mắt Diệp Hồng Nhạn toát ra một tia quang mang thoải mái, nhớ lại tình cảnh khi Cách Lạp Tây Tư đánh sụp tan ngọn núi, hắn trên mặt cũng không nhịn được toát ra vẻ tươi cười, đúng vậy, thành tường nào có thể ngăn cản bước tiến của Chiến Tranh cự thú đây?
Diệp Âm Trúc quyết định thật nhanh nói:
- Phật La nhân vây quanh chúng ta, tựa như dùng nắm tay để đập muỗi, để cho bọn chúng đến đây đi. Trước hết, chúng phải có khả năng truy tìm chúng ta mới được, chúng ta cần phải làm là phát huy đến cực hạn chiến tranh du kích và tấn công chớp nhoáng. Không những phải tạo thành tổn thất cho Phật La, đồng thời, cũng mang đến ích lợi cho Cầm Thành chúng ta. Ta đã xin Ny Na nãi nãi phối bị cho chúng ta mười vạn bộ đội bổ cấp hậu cần, không phải là để thủ vệ Tư Phúc Nhĩ Đặc Thành, bây giờ, bọn họ mới có tác dụng thực sự.
Thời điểm này. Bất luận Áo Lợi Duy Lạp hay là Diệp Hồng Nhạn, cuối cùng cũng hiểu được mục đích tác chiến của Diệp Âm Trúc: "Cướp đoạt địch nhân, lấy chiến bồi dưỡng chiến, lấy chiến duy tu thành."
Lần này trong đại quân xuất chiến của Cầm Thành, quyền chỉ huy là do Diệp Âm Trúc. Kỳ thật cường giả các tộc đều chỉ phục tòng mệnh lệnh của hắn. Trên phương diện chỉ huy, sau khi Diệp Âm Trúc trải qua nhiều lần thực nghiệm, do hắn và Áo Lợi Duy Lạp lại thêm Diệp Hồng Nhạn là sự tổng hợp hoàn toàn thích hợp thỏa đáng nhất trên đời.
Ba người sau khi bàn bạc cẩn thận, sau một khoảng thời gian đem Cầm Thành sở chúc theo phương hướng tác chiến thống nhất lại, tổ chức việc chuẩn bị thật chu đáo.
Dù sao, không có gì vội vàng để rời khỏi phiến rừng cây này, Diệp Âm Trúc ra lệnh nghỉ ngơi chỉnh đốn ba ngày.
Bất luận là Áo Lợi Duy Lạp tham gia ngăn chặn bộ đội hậu cần bổ cấp của Phật La vẫn đi theo một bên các chiến sĩ của Diệp Âm Trúc, trong khoảng thời gian này đều thập phần khổ cực. Thời gian nghỉ ngơi ba ngày không những chỉ khôi phục tình huống thân thể bọn họ, đồng thời cũng có thể giúp bọn họ rút được kinh nghiệm từ thực tế chiến đấu thu được trong cuộc chiến vừa qua để sử dụng tốt hơn.
Ba ngày sau, khi một lần nữa Cầm Thành chiến sĩ lên đường, giữa các nhóm chiến đấu lại thừa ra một chi đội ngũ, cũng là một chi đội số lượng ít nhất trong tất cả các đội chiến đấu của Cầm Thành. Bọn họ chỉ có ba mươi người tạo thành. Nhưng lại được Diệp Âm Trúc điều động Bỉ Mông cự thú quân đoàn bảo vệ, có thể thấy được tầm quan trọng của những người này.
Ba mươi người này, chính là ba mươi Địa Tinh đến từ Cầm Thành. Trong trận chiến trước đó, bọn họ vẫn đi theo Áo Lợi Duy Lạp. Để cho được an toàn. Áo Lợi Duy Lạp đem bọn họ an bài trong Giác Ưng kỵ sĩ đoàn. Mỗi ngày chỉ cần tại không trung cùng với Giác Ưng kỵ sĩ phi hành là tốt rồi. Bây giờ chiến đấu tiến vào giai đoạn kế tiếp. Tác dụng của bọn họ cũng sắp bắt đầu phát sinh biến hóa.
Chiến đấu lực của Địa Tinh không thể nghi ngờ là một trong các chủng tộc kém cõi nhất trong Long Khi Nỗ Tư Đại Lục, Diệp Âm Trúc đương nhiên sẽ không để cho bọn họ đơn độc tham dự trong chiến trận. Nhiệm vụ của ba mươi Địa Tinh này chính là sử dụng một trong thành tựu lớn nhất của Địa Tinh bọn họ, "Địa Tinh Tê Liệt Giả."
Chiều cao của mỗi một Địa Tinh Tê Liệt Giả đều vượt qua mười thước, hoàn toàn do tinh mật của các loại kim chúc tạo thành. Trong đó tác dụng cùng với phương pháp thao tác, cũng chỉ có Địa Tinh mới có thể làm được. Chỉ là phòng điều khiển nhỏ hẹp nọ cũng chỉ có Địa Tinh mới có thể tiến vào, ngay cả Ải Nhân cũng không vào được.
"Địa Tinh Tê Liệt Giả" có tác dụng phi thường rộng rãi, trước tiên, chúng là lực lượng bảo vệ trung kiên của Địa Tinh.
Bất luận ở địa phương nào, chỉ cần có Địa Tinh bộ lạc, thì nhất định sẽ có Địa Tinh Tê Liệt Giả. Địa Tinh Tê Liệt Giả mười thước cao hoàn toàn do máy móc kiểm soát, đây là kết tinh trí tuệ của Địa Tinh nhất tộc. Mặc dù độ cao chỉ có mười thước, nhưng bởi vì hoàn toàn do kim chúc chú tạo mà thành, lấy ma tinh thạch làm động lực chính. Sức nặng của chúng thậm chí còn muốn vượt qua Bỉ Mông cự thú, lực lượng so với Bỉ Mông cự thú cũng muốn mạnh hơn một chút, chỉ là không có thể có năng lực cuồng hóa và hoạt động linh hoạt như Bỉ Mông cự thú mà thôi.
Diệp Âm Trúc cũng từng nghĩ tới việc tạo thành một chi Địa Tinh Tê Liệt Giả bộ đội, nhưng việc chú tạo Địa Tinh Tê Liệt Giả yêu cầu thật sự rất cao, đồng thời, sự tiêu hao đối với các loại kim chúc vật tư cũng quá lớn. Không có khả năng hình thành cơ cấu tổ chức cấp quân đoàn. Hơn thế nữa chúng là máy móc có một chút hạn chế, muốn sử dụng trên chiến trường giá trị tính năng so ra cũng không cao.
Mang theo số Địa Tinh Tê Liệt Giả này, Diệp Âm Trúc tự nhiên không mong đợi bọn họ chiến đấu, mà chính vì có mục đích quan trọng hơn.
Tại ngày thứ hai nghỉ ngơi, Diệp Âm Trúc hạ đạt mệnh lệnh, ba trăm Mãnh Cầm Đức Lỗ Y ở lại trong đội ngũ, mà một ngàn Giác Ưng kỵ sĩ lại một lần nữa tiếp bước trên đường chinh chiến, làm đội ngũ trinh sát, vai trò của bọn họ tại trong cả Cầm Thành sở chúc có thể nói là quan trọng nhất.
Diệp Âm Trúc phân công cho bọn hắn một nhiệm vụ rất đơn giản, chính là trinh sát động tịnh của Phật La đại quân, đồng thời, săn giết các binh sĩ do thám đơn lẻ rơi rớt của Phật La đại quân.
Dựa vào xạ thuật của Tinh Linh tộc và lực chiến đấu của chính Giác Ưng, cho dù là Long kỵ binh thông thường cũng vị tất có khả năng so sức mạnh hơn kém với bọn hắn, chủ yếu là tính bất ngờ công kích của Giác Ưng kỵ sĩ. Có ai lại nghĩ đến đột nhiên từ giữa không trung bay tới một mũi tên nhọn đâu?
Diệp Âm Trúc, Tử, Minh, ba người ngồi ở trên lưng rộng lớn của Cách Lạp Tây Tư, không thể không nói, thể tích Cách Lạp Tây Tư đủ to lớn, ba người cùng ngồi trên mặt phẳng thoải mái vẫn rộng rãi có thừa.
Ngày đó, Tử mới "giáo dục" hảo hảo Cách Lạp Tây Tư một chút, khi trước vị Chiến Tranh cự thú này đang sống cuộc sống sung sướng, ngay lập tức đại gia được hầu hạ ấy biến thành tọa kỵ.
Hình thể Cách Lạp Tây Tư to lớn, di chuyển rất vững vàng ổn định, tốc độ cũng không chậm, có thể nói là tọa kỵ tốt nhất lục địa. Ngồi ở trên lưng hắn, hoàn toàn có thể nhìn thấy được vị trí và tình huống từng nơi một của các tộc chiến sĩ mình, cho nên, khi Tử đề xuất để cho Cách Lạp Tây Tư trở thành tọa kỵ, Diệp Âm Trúc đã đáp ứng không chút do dự.
Các tin tức đợt đầu tiên đã truyền về, quả nhiên, Phật La đại quân số lượng còn lại ước chừng hai mươi lăm vạn quân, khi phối hợp với một bộ phận bộ đội bổ cấp hậu cần do Phật La gấp rút điều tới, số lượng bọn họ đã đạt tới ba mươi vạn, chi đại quân này đang được cấp dưỡng đầy đủ ở vào trạng thái tu chỉnh.
Lúc này khoảng cách giữa Diệp Âm Trúc bọn họ và địch phương ước chừng năm trăm dặm.
Đúng y như Diệp Âm Trúc phán đoán, Phật La đại quân điều phái ra chừng trên vạn quân do thám, kéo dài khắp cả biên giới Phật La Quốc như một cái lưới lớn, lùng sục tìm kiếm sự tồn tại của đội ngũ Diệp Âm Trúc bọn hắn.
Áo Lợi Duy Lạp điều khiển tọa kỵ bay đến bên Cách Lạp Tây Tư:
- Âm Trúc, hướng phía trước khoảng năm mươi dặm nữa, chúng ta sẽ tiến vào Nặc Nhĩ bình nguyên của Phật La Quốc, diện tích bình nguyên này không lớn, nhưng đất đai lại rất màu mỡ, tại phương tây Phật La mà nói là một kho thực phẩm quan trọng. Sau khi tiến vào Nặc Nhĩ bình nguyên, dựa theo kế hoạch ban đầu chúng ta tiến thẳng tới theo hướng tây bắc, sẽ gặp tòa thành thị đầu tiên là Tây Phi thành. Căn cứ vào điều nghiên trước kia của chúng ta đối với Phật La, Tây Phi thành xem như là một trọng trấn ở phương tây Phật La, dân cư ước chừng trong khoảng bốn trăm đến năm trăm vạn. Là con đường tất yếu để từ biên giới phía tây tiến sâu vào lãnh thổ Phật La. Đồng thời, thương mại của thành phố này cũng rất thịnh vượng, coi như là một trung tâm thương mại ở phía Tây của Phật La vương quốc, tuyệt đối là điểm cực kỳ trọng yếu.
Rời khỏi rừng rậm, đoàn người Diệp Âm Trúc đã di chuyển suốt một ngày, bọn họ cũng không phải không có gặp thành thị khác. nhưng do khi lập ra kế hoạch, Diệp Âm Trúc đã xác định nguyên tắc chỉ lấy những thành thị lớn của Phật La Quốc làm mục tiêu tập kích. Làm như vậy, một là không có thể đả thảo kinh xà, để cho Phật La nhân có thời gian chuẩn bị.
Đồng thời, sự béo bở tích tụ của thành thị lớn mới là phong phú dồi dào nhất. Còn những thành thị nhỏ tầm thường ấy căn bản không có gì để cướp đoạt.
Diệp Âm Trúc lạnh lùng cười:
- Tây Phi thành, tốt, chính là nó. Truyền mệnh lệnh ta, tăng tốc hành quân, cần phải trước khi mặt trời lặn chiều nay đến lãnh địa Tây Phi thành, Áo Lợi Duy Lạp đại ca, điều động một trăm tên Giác Ưng kỵ sĩ làm tiền trạm cho chúng ta, bây giờ quân do thám của Phật La đại quân bên kia còn chưa có rãi ra tới bên này, để cho Giác Ưng kỵ sĩ quét sạch chướng ngại phía trước, phong tỏa Tây Phi thành không cho tin tức bên ngoài truyền vào. Trước khi chúng ta đến nơi, không thể để cho bọn chúng có chút nào chuẩn bị.
- Rõ. Áo Lợi Duy Lạp đáp ứng một tiếng. Ở phương diện riêng tư hắn và Diệp Âm Trúc là hảo huynh đệ, nhưng một khi hành quân, Diệp Âm Trúc chính là Thống soái tuyệt đối: "Ngã thân tự khứ". (Ý nói quân lệnh nghiêm minh bất kể thân sơ).
Thân hình Lam long cự đại bay lên, hướng về phương đông bay đi, tốc độ tiến quân của đại quân Cầm Thành đột nhiên gia tăng, hướng về phía Nặc Nhĩ bình nguyên tiến tới.
Do có sự quan sát của Giác Ưng kỵ sĩ trên bầu trời, Diệp Âm Trúc dẫn dắt tướng sĩ Cầm Thành tiến quân theo những lộ trình cực kỳ quỷ dị, đừng nói là quân do thám Phật La không dễ dàng phát hiện, ngay cả dân chúng Phật La cũng hoàn toàn không chạm mặt bọn hắn.
Giác Ưng kỵ sĩ đến nơi nào, lập tức sẽ vẽ ra phương vị cụ thể bao gồm cả thôn làng, thị trấn các nơi, đem truyền lại cho Diệp Âm Trúc và Áo Lợi Duy Lạp bọn hắn.
Mấy ngàn quân gấp rút chạy đi, tìm những đường nhỏ vắng vẻ hẻo lánh lại vượt qua các thôn trại cực kỳ dễ dàng. Bởi vậy, đối với Phật La quân mà nói, đại quân của Cầm Thành tựa như là không khí biến mất tăm dạng.
Khố Tư Lặc ngồi lẳng lặng trong soái trướng, lúc này, tâm tình hắn đã xuống cấp trầm trọng. Năm mươi vạn đại quân, khi toàn bộ đội ngũ năm mươi vạn đại quân trở về đến lãnh thổ nước nhà, vậy mà chỉ còn lại có một nửa. Thiệt hại này còn chưa tính đến trang bị của nhân viên, ma thú tọa kỵ cùng với khí giới công thành. Khố Tư Lặc biết rất rõ rằng, không có một năm để bồi dưỡng sinh khí và chuẩn bị, thì đừng có nghĩ đến tái phát động công kích có hiệu quả đối với Tư Phúc Nhĩ Đặc Thành.
Mà ngay cả hắn đến lúc đái lĩnh đại quân trở về lại Phật La Quốc, hắn mới nắm bắt được tư liệu thực tế liên quan đến Cầm Thành.
Trước khi Cầm Thành tại Mễ Lan phương bắc quân đoàn phát động công kích, căn bản là không hề bị thế lực các nơi trên đại lục chú ý đến. Mặc dù Diệp Âm Trúc dựa vào Lục Đạo Khuynh Thành đánh lui Mễ Lan đại quân, chiến đấu lực của Cầm Thành cũng không có hoàn toàn nổi bật. Bởi vậy, phần tư liệu trong tay Khố Tư Lặc này cũng không tính là hoàn chỉnh.
""Diệp Âm Trúc, xuất thân từ A Tạp Địch Á quốc ở phương nam đại lục, mười sáu tuổi tiến vào Mễ Lan đế quốc Mễ Lan ma võ học viện Thần Âm hệ học tập, đoạt được giải nhất tân sanh đại tái, không lâu sau, làm đại diện học viên ưu tú, tham dự Mễ Lan đế quốc đối kháng Thú nhân tộc trong cuộc chiến bảo vệ mùa thu. Vốn tại Khoa Ni Á thành gặp quân đoàn xâm lược Thú nhân tấn công bất ngờ kể cả do hai gã hoàng kim Bỉ Mông thống lãnh, vượt hơn tám mươi tên Bỉ Mông cự thú. Thú nhân tứ đại chủ chiến quân đoàn tính tổng cộng hơn bốn vạn nhân mã.""
Nhìn giản giới của Cầm Thành lĩnh chủ Diệp Âm Trúc, thần sắc trên mặt Khố Tư Lặc trầm xuống phảng phất toát mồ hôi hột, hắn càng ngày càng hiểu được đối thủ này của mình quả thực không đơn giản.
""Bằng vào năm trăm tên Long kỵ binh, cùng với mười mấy tên ma pháp sư của Mễ Lan ma võ học viện, Diệp Âm Trúc lợi dụng địa hình Bố Luân Nạp sơn mạch cùng với đặc tính của mùa đông, dựa vào hỏa công tạo thành đả kích trầm trọng đối với Thú nhân xâm lược quân đoàn, chọc giận thống lĩnh Hoàng kim Bỉ Mông. Sau đó, khi Mễ Lan đế quốc phương bắc quân đoàn đến tăng viện. Hắn lại bằng vào một cầm khúc đặc thù, làm cho năm trăm Ưng Chuẩn long phe mình bao gồm cả hơn ngàn Tuần Long ở bên trong đồng thời tự bạo, đối với đại quân của Thú nhân sinh ra tính hủy diệt gây thiệt hại nặng nề. Từ một trận đánh mà thành danh, trở thành anh hùng của Mễ Lan đế quốc, được phong tặng Mễ Lan Hồng Thập Tự huy chương. Trở thành người trẻ tuổi ưu tú nhất thời đại tại Mễ Lan đế quốc.""
Cầm khúc? Trong mắt Khố Tư Lặc toát ra một chút cay đắng, nếu như trước cuộc chiến tại Tư Phúc Nhĩ Đặc Thành hắn thấy được điều này, nhất định sẽ nhổ toẹt vào (coi thường), thế nhưng chính thức đối mặt với Diệp Âm Trúc, hắn mới hiểu được lực lượng của cầm khúc ấy là kinh khủng cở nào, "Hư Vô Chi Nhận", lực lượng khủng bố nọ chỉ trong nháy mắt đã hủy diệt năm ngàn tên Trọng kỵ binh, cơ hồ là chớp mắt phát ra uy lực giống như một dạng cấm chú, để lại cho hắn một ấn tượng sâu sắc như thế nào?
""Sau đó, Diệp Âm Trúc bởi vì khiến cho Tuần Long tự bạo mà bị Ngân Long thành chất vấn. Trong quá trình đi Ngân Long thành giải thích lại trở thành ngoại tịch Ngân Long. Vào lúc Thất Quốc Thất Long Bài Vị Chiến, làm đại biểu cho Ngân Long thành xuất chiến, đồng thời soái lĩnh các chiến sĩ tinh nhuệ của Mễ Lan trở thành người thắng lợi cuối cùng, được Mễ Lan đế quốc phong làm bá tước. Đang lúc thăng quan tiến chức thuận lợi, dư nghiệt của Đông Long đế quốc Đông Long bát tông đột nhiên tại Cầm Thành tuyên bố một lần nữa lập quốc, cũng vì vậy mà bại lộ xuất thân Diệp Âm Trúc là từ Đông Long bát tông. Diệp Âm Trúc cũng không có lưu luyến quyền quý tại Mễ Lan đế quốc, dứt khoát trở lại Đông Long đế quốc. Hơn nữa hứng chịu việc xảy ra do Pháp Lam ra lệnh dụ cho Mễ Lan đế quốc phương bắc quân đoàn ba mươi vạn đại quân phát động công kích.""
""Vào lúc nguy cấp. Diệp Âm Trúc dũng cảm đúng ra đề xuất "chiến sĩ chung cực khiêu chiến" ngàn năm mới gặp nột lần.
Sáu Đạo Chi Quyết, dựa vào thực lực kinh người của mình, cùng với trợ giúp của Bỉ Mông cự thú, đánh bại Mễ Lan cường giả. Trở thành người thắng lợi cuối cùng......""
Lý lịch sơ lược của Diệp Âm Trúc kết thúc như thế, mà giới thiệu điều cần yếu về Cầm Thành thiếu rất nhiều, chỉ có miêu tả gần trăm tên Bỉ Mông cự thú, phần lớn những cái khác đều là phỏng đoán chút đỉnh.
""Đánh bại Thú nhân xâm lược quân đoàn, Thất Quốc Thất Long Bài Vị Chiến là thắng lợi giả cuối cùng, Sáu Đạo Khuynh Thành chiến sĩ chung cực khiêu chiến. Điều này thật là không thể tin, với hai mươi tuổi lại có khả năng hoàn thành được sao? Hai mươi tuổi, hắn còn chưa tới hai mươi tuổi a, nhưng đã đạt tới cảnh giới tử cấp. Hóa ra trên thế giới này có tồn tại thiên tài thật sự.""
Khố Tư Lặc thở dài một tiếng, vung vẫy tư liệu của Cầm Thành trong tay. Cho dù biết rằng đối với hắn mà nói ý nghĩa này bây giờ cũng không còn trọng yếu. Cầm Thành ở bên trong Mễ Lan đế quốc, tưởng muốn trả thù lại nói dễ vậy sao? Dù rằng hai bên ở vào thế đối địch, nhưng Khố Tư Lặc đối Diệp Âm Trúc vẫn còn có chút kính phục.
Dũng cảm ở trên chiến trường đối mặt với hơn mười vạn Phật La đại quân vốn chỉ có lực trùng sát của hai người, đây là loại dũng khí gì? Từ hậu phương chặt đứt đường viện trợ của Phật La đại quân, đây là đẳng cấp trí tuệ nào? "Trí dũng song toàn" bốn chữ dùng để hình dung vị Cầm Thành lĩnh chủ lúc này không còn gì thích hợp hơn.
- Báo! Truyền lệnh binh từ bên ngoài chạy nhanh đến.
- Nói. Khố Tư Lặc trầm giọng nói.
- Báo cáo Nguyên soái, theo các quân do thám của ta hồi báo, vẫn chưa phát hiện tồn tại của quân đội Cầm Thành, chỉ ở trong một rừng cây phát hiện có dấu vết của đội quân nghỉ ngơi.
Khố Tư Lặc trong mắt sáng ngời:
- Ước chừng có bao nhiêu quân đội?
- Theo phán đoán, địch quân số lượng ước chừng từ ba ngàn đến năm ngàn, do có rất nhiều dấu vết phức tạp, không giống loài người lưu lại, cho nên không cách nào phán đoán được số lượng cụ thể.
- Vậy là đúng rồi. Khố Tư Lặc vỗ mạnh song chưởng, mắt tóe hàn quang, không giống loài người mới đúng là Cầm Thành đại quân sở chúc đó. Thực không nghĩ ra, tại sao Cầm Thành lĩnh chủ Diệp Âm Trúc này vậy mà có lực chiến đấu cùng một dạng như Bỉ Mông cự thú, mà Mễ Lan đế quốc vừa mới công kích qua bọn họ, như thế nào bây giờ hắn cũng lại mang theo quân của Cầm Thành trợ giúp Mễ Lan đế quốc. Chẳng lẻ Sáu Đạo Khuynh Thành nọ là giả sao?
Không, điều này không có khả năng. Sáu Đạo Khuynh Thành có thần dụ thượng thiên quy định, căn bản không có khả năng giả tạo. Trong điều này nhất định còn có bí mật gì đó.
Mặc dù mơ hồ đoán được một chút, nhưng bây giờ Khố Tư Lặc không có nhiều tâm tư để cân nhắc suy nghĩ, đối với hắn mà nói, quan trọng nhất chính là tảo trừ triệt để tất cả bộ đội Cầm Thành đã tiến vào lãnh thổ Phật La Quốc. Chỉ có như vậy, hắn mới có thể lại một lần nữa đái lĩnh đại quân Phật La sát nhập lãnh thổ Mễ Lan.
Lần này sau khi đại bại, bên trong Phật La quốc nhận được tin tức là một phen náo động, mặc dù Quốc vương và Tể tướng như trước vẫn còn ủng hộ Khố Tư Lặc vị Tử Tinh Long kỵ tương duy nhất của Phật La này, nhưng áp lực trên vai hắn lại nặng hơn gấp bội. Nếu như hắn không phải đã có nhiều thành tích, đừng nói quốc vương sẽ không buông tha cho mình, sợ rằng chính vương quốc trước mắt sẽ phải gánh chịu rất nhiều tai ương sụp đổ do cuộc chiến này mang lại.
""Lấy nơi phát hiện dấu vết làm điểm khởi đầu, tung ra mọi hướng tiến hành lục soát. Phải nhanh lên, tăng thêm năm ngàn khinh kỵ binh vào đội do thám, cần phải trong vòng ba ngày tìm cho được vị trí chính xác của khối ung nhọt này cho ta. Nhất định không thể để cho bọn chúng thoát khỏi lãnh thổ nước ta.""
Khố Tư Lặc đã hạ quyết tâm, chỉ cần tìm kiếm được đội ngũ Diệp Âm Trúc, như vậy, sau khi Phật La đại quân tu chỉnh xong sẽ trước tiên hướng bọn họ phát động công kích hủy diệt. Cho dù có tổn thất lớn cũng phải trước hết đem bọn họ tiêu diệt hoàn toàn. Đáng tiếc, vị Thống soái Phật La này lại mù mờ chẳng biết, ý của Diệp Âm Trúc lúc này lại không có chút nào muốn tháo chạy khỏi Phật La. Đang chuẩn bị khuấy lên trận mưa gió lớn hơn nữa.
...... Trời chiều đẹp vô hạn, chỉ là gần hoàng hôn.
Ngày mùa Đông mặt trời lặn rất sớm, khi ánh mặt trời dần dần ảm đạm, nơi xa phía chân trời ấy ánh hoàng hôn xinh đẹp cũng đang phai nhạt dần.
Địa thế Nặc Nhĩ bình nguyên bằng phẳng, đất đai phì nhiêu màu mỡ. Lúc này, Diệp Âm Trúc cùng các chiến sĩ Cầm Thành đang ở tại Nặc Nhĩ bình nguyên, vị trí cách hướng tây nam trọng trấn Tây Phi thành hơn hai mươi dặm.
Nhờ vào đặc tính của Giác Ưng kỵ sĩ, động tĩnh hướng tây Tây Phi thành đã bị phong tỏa hoàn toàn, bầu không khí bên ngoài thành đã bắt đầu trở nên ngưng đọng, nhưng bên trong Tây Phi thành lại hầu như không cảnh giác gì.
Thu lại hai cánh, Diệp Âm Trúc chậm rãi hạ xuống mặt đất. Trước đó hắn tại không trung đã quan sát đại khái một chút tình huống của Tây Phi thành. Tây Phi thành không hổ là một trong những trọng trấn của Phật La Quốc, thành cao tường dày, màn đêm hãy còn chưa buông xuống, trong thành đã được chiếu sáng bởi những đăng hỏa thật lớn. Có thể thấy được sự phồn thịnh của thành thị đó.
- Âm Trúc, ta đã quay lại. Lam sắc cự long xếp đôi cánh, bồng bềnh hạ xuống đất. Bởi vì cự long là mục tiêu quá lộ liễu, Áo Lợi Duy Lạp từ trên cao trực tiếp bay ra phía sau xa hơn mười dặm, mới chậm rãi hạ xuống rồi từ hậu phương đại quân bay trở về.
Diệp Âm Trúc vội hỏi:
- Tình huống thế nào? Hắn dù sao không giống Áo Lợi Duy Lạp như vậy xuất thân từ đào tạo chuyên nghiệp, tại trên chiến trường phán đoán dựa vào một chút chi tiết cụ thể, Áo Lợi Duy Lạp so với hắn phải có nhiều kinh nghiệm hơn. Ví như, phán đoán về lực lượng phòng thủ thành lũy của Tây Phi thành.
Áo Lợi Duy Lạp mỉm cười, phất tay một cái ra hiệu không có vấn đề:
- Một tòa thành lớn như thế, quân phòng thủ thành lại chỉ có năm ngàn. Điều này quả thực chính là đưa thịt béo đến tận miệng. Âm Trúc, xem ra về chiến lược, ngươi đã vượt qua ta rồi.
Diệp Âm Trúc "Ha Ha" cười, nói:
- Được rồi, ngươi làm ta chết mất (đừng chôn bỏ ta), nếu thịt béo đã bày ra trước mặt, chúng ta lập tức có thể bắt đầu ăn. Vừa rồi ta đã dùng truyền tống ma pháp trận thông tri đến Kim Sắc bên kia, nơi đó hắn đã chuẩn bị sẳn sàng, chỉ còn chờ hành động của chúng ta. Xem ra, chúng ta vẫn còn hơi quá cẩn thận, chỉ có năm ngàn quân, cho dù để cho bọn họ biết chúng ta sắp công thành lại có thể như thế nào?
Áo Lợi Duy Lạp "A A" cười, nói:
- Chính là cẩn thận một chút cũng tốt, cẩn thận sẽ "ăn chắc mặc bền" (thuyền chạy được muôn năm). Mặc dù quân địch rất khó tạo thành uy hiếp cho chúng ta, nhưng vạn nhất vận khí không tốt ở chỗ này bị vấp ngã tổn hao nhân thủ "cái được chẳng bù được cái mất". Hay là đợi đến tối hãy hành động.
Diệp Âm Trúc gật gật đầu, nói:
- Đánh trận này, không cần toàn quân xuất động, chỉ cần giao cho Giác Ưng kỵ sĩ đoàn và Đông Long võ sĩ đoàn.
Sau khi hắn cùng Áo Lợi Duy Lạp, Diệp Hồng Nhạn ba người đã bàn bạc kỹ càng, chánh thức đổi tên mới cho đội quân Cầm Thành xuất chinh lần này.
Diệp Hồng Nhạn chỉ huy ba trăm Tử thần chính thức mệnh danh là "Tử Thần Long Lang Kỵ Sĩ Đoàn".
Áo Lợi Duy Lạp chưởng quản Giác Ưng và Tinh Linh chiến sĩ vốn cùng cung tiến thủ tạo thành gọi là "Giác Ưng Kỵ Sĩ Đoàn".
Do Mai Tông, Lan Tông hai vị tông chủ đái lĩnh gọi là "Đông Long Võ Sĩ Đoàn".
Tử và Minh Thống soái bao gồm cả Chiến Tranh cự thú Cách Lạp Tây Tư ở bên trong gọi là "Bỉ Mông Quân Đoàn".
Về phần tam đại Đức Lỗ Y bộ đội, sẽ do Diệp Âm Trúc trực tiếp chỉ huy, phân biệt thành cơ cấu tổ chức: Là "Thụ Yêu Kỵ Sĩ Đoàn", do Mãnh Cầm Đức Lỗ Y tạo thành gọi là "Đức Lỗ Y Không Quân Đoàn", và do Lợi Trảo Đức Lỗ Y tạo thành gọi là "Đức Lỗ Y Chiến Đoàn".
← Ch. 187 | Ch. 189 → |