← Ch.202 | Ch.204 → |
- Mẹ, người không nên khen ngợi nó quá, càng khen ngợi tiểu tử này càng không biết đến trời đất là gì.
Diệp Trọng thậm chí có chút ghen ghét với nhi tử của chính mình.
Lan Như Tuyết lườm hắn, nói:
- Nếu ngươi cũng giống Âm Trúc lập được nhiều đại công ta cũng khen ngươi như vậy a. Cái này cũng không không phải khích lệ, ta chỉ là nói đúng sự thật mà thôi. Âm Trúc chỉ dùng hành động của chính mình mà đạt được niềm tin yêu của mọi người. Đừng nói chúng ta Đông Long bát tông vốn lực chiến đấu đã không bằng dân bản xứ tại Cầm Thành. Cho dù có thể so sánh, ngươi có tin hay không, nếu trưởng lão chúng ta hoặc là Bát tông tông chủ hạ mệnh lệnh bất lợi đối với Âm Trúc, căn bản là không có đệ tử đi chấp hành.
Diệp Ly nghi hoặc hỏi:
- Không có khả năng a. Sao mà Âm Trúc lại có được vị trí như vậy được?
Lan Như Tuyết cầm lấy tay của cháu mình, nói:
- Cái này lão già ngươi cũng không rõ rồi, chính bởi vì Âm Trúc không ở tại trong Cầm Thành, mới tạo nên cảm giác thần long thấy đầu không thấy đuôi. Huống chi, mỗi chuyện hắn làm đều lưu truyền rộng rãi trong Cầm thành chúng ta. Đừng nói chúng ta là người đến đây đầu tiên, cho dù là đám dân Đông Long hậu duệ mới gia nhập, ngươi tùy tiện tìm người hỏi, không ít người chẳng biết lão là ai, nhưng không biết đến Cầm thành lĩnh chủ, Cầm Đế đại nhân, sợ rằng một người đều không có. Âm Trúc không chỉ là anh hùng của Đông Long chúng ta, còn là anh hùng của Cầm thành, thậm chí là anh hùng của Mễ Lan đế quốc. Chúng ta ầm thầm điều tra qua, hai trăm vạn Đông Long cư dân này sở dĩ sẵn sàng chuyển đến Cầm thành, có một bộ phận người là vì ngưỡng mộ Cầm Đế đại nhân mà đến. Nói cho cùng, hôm hay Vị Minh trưởng lão xử sự như vậy cũng bất quá là tìm thang để xuống mà thôi (ý nói tìm cớ để nhượng bộ). Chẳng lẻ mấy lão gia hỏa như chúng ta còn không nhìn ra, nữ hoàng bệ hạ vẫn còn là tấm thân xử nữ sao? Bây giờ trong Cầm thành không ai dám đắc tội với người nhà Âm Trúc.
Nghe Lan Như Tuyết giải thích như vậy, bọn họ mới hoàn toàn hiểu được, nhưng sự cảm kích với Hải Dương trong lòng Âm Trúc không hề giảm bớt. Chính lúc này thì, một thanh âm hư vô tại trong đầu Diệp Âm Trúc vang lên, làm hắn đang đắm chìm tại trong tâm tình tình cảm trong nháy mắt bừng tỉnh, sau một lát lắng nghe, thần sắc có chút biến hóa đi vài phần.
-Ông nội, bà nội, ba, mẹ. Con có thể phải đi một chút. Phiền các người nói với Hải Dương và mọi người một tiếng a.
Mọi người nhất thời sửng sốt, Lan Như Tuyết nhịn không được hỏi:
- Âm Trúc, con muốn đi đâu? Con chỉ vừa mới trở về cơ mà.
Diệp Âm Trúc nói:
- Bà nội, con cảm giác chính mình tu luyện đã tới bình cảnh, con chuẩn bị tìm một cái địa phương an tĩnh tiềm tu. Sẽ không rời khỏi phạm vi Cầm thành đâu mà mọi người lo.
Bởi vì không muốn giải thích nhiều, lại sợ mọi người hỏi tới. Không đợi thân nhân kịp thắc mắc, thân thể Diệp Âm Trúc đã hóa làm một làn khói xanh biến mất không thấy.
- Tên tiểu tử này, nói đi là đi ngay. Từ khi nó trở về, chúng ta ngay cả thời gian cùng nó ăn một bữa cơm còn chưa có.
Nhìn nhi tử rời đi, con mắt Mai Anh có chút ửng hồng.
Diệp Trọng than nhẹ một tiếng, :
- Bây giờ Âm Trúc đã không phải hoàn toàn thuộc về chúng ta nữa. Bởi vì như thế, chúng ta mới càng phải ủng hộ nó, để cho nó đi đi, tu luyện là chuyện tốt. Mặc dù đạt được nhiều thành tựu như vậy nó như trước vẫn không quên tu luyện, không hổ là nhi tử của ta.
Mai Anh trừng mắt nhìn trượng phu một cái:
- Trong khi nhi tử ở đây sao không thấy chàng khen con nó một câu.
Diệp Trọng mỉm cười nói:
- Phải có người nói điều ngược lại chứ, kỳ thật, ta trong lòng quan tâm nó không ít hơn mọi người. Nhưng muốn nhi tử phát triển không chỉ có cổ vũ, đồng thời cũng phải thúc ép nó.
Nhìn quang mang duệ trí trong mắt trượng phu, Mai Anh không nhịn được trong lòng ít nhiều chua chát, lẳng lặng dựa vào trong ngực trượng phu.
Trước mặt là một toà núi, một toà núi cao dốc dị thường. Tại Bố Luân Nạp sơn mạch, đây là một trong số ít ngọn núi nguy hiểm không có khả năng trèo lên. Có thể nói đây là một trong những kiệt tác hùng vĩ của thiên nhiên.
Diệp Âm Trúc đứng tại dưới chân núi, ngẩng đầu nhìn lên trên đỉnh. Từng dải mây trắng như bông bao trùm hết đỉnh ngọn núi. Thị giác có rõ cũng chỉ có thể chỉ nhìn đến nửa một sườn núi mà thôi. Cho dù nơi này là lãnh địa của hắn, nhưng đây cũng là lần đầu đặt chân đến chốn này. Đột nhiên rời Cầm thành, dĩ nhiên không phải vì trốn tránh chuyện gì, nguyên nhân rất đơn giản, hắn phải tìm một nơi yên tĩnh. Bởi vì, đây là yêu cầu của Phỉ Nhĩ Kiệt Khắc Tốn. Vừa rồi, linh hồn ngủ say của Phỉ Nhĩ Kiệt Khắc Tốn đột nhiên thức tỉnh, lão không có nói thêm gì với Diệp Âm Trúc, chỉ là yêu cầu hắn, tìm một chỗ không bị bất cứ kẻ nào quấy rầy.
Cho nên, Diệp Âm Trúc đã lựa chọn nơi này. Sườn núi dốc gần như thẳng đứng, cũng là bởi vì thế, trên bề mặt thực vật có thể sinh trưởng rất rất ít, chỉ có một vài loại cây đặc thù có sức sống ương ngạnh mới có thể từ trên vách núi bóng loáng nọ mọc ra.
Diệp Âm Trúc cũng không biết tòa núi này cao bao nhiêu, nhưng ít ra sẽ không thấp hơn ba ngàn thước, sau khi quan sát sơ qua một chút, thân thể hắn đã hóa làm một màn khói trắng lơ lửng bay lên, phảng phất giờ phút này hắn chính là một phần của tầng mây đang lơ lửng trên sườn núi nọ, nhanh chóng tìm bước đến tụ hội.
Trong nháy mắt đã lơ lửng trong thinh không, tâm Diệp Âm Trúc đã đắm chìm hoà cùng với thiên địa vạn vật, Hồng Linh nay đã trở lại bên ải nhân tộc trợ giúp đề luyện và khai quật kim chúc rồi, hắn bây giờ không thể bay, chỉ có thể sử dụng lực lượng của chính mình. Quang mang màu tím đậm đang xoay vòng quanh thân thể, lần thứ nhất vọt lên, đã vượt qua 30 trượng rồi, tử cấp thất giai đấu khí làm hắn bay lên như pháo thăng thiên. Nhìn thấy đà lao lên sắp hết, Diệp Âm Trúc tay phải chạm nhẹ tại trên vách núi, tử quang bộc phát, tay hắn đã lặng yên vô tức vỗ mạnh vào thân núi, mượn thêm lực, cả người lại nhảy lên, mà lúc này đây bay lên độ cao vẫn y như trước là 30 trượng, không nhiều hơn mà cũng không ít hơn.
Đây là kỹ năng khống chế lực, căn bản không cần cố ý, là rất tự nhiên, hắn đem đấu khí mỗi lần sử dụng đều bảo trì tại trạng thái cân bằng. Nếu không phải trên vách núi bị hắn lưu lại dấu vết khi hắn vỗ vào thân núi lấy đà, thì thân ảnh hắn bay lên như tia chớp không hề dừng lại.
Lên núi cũng không cần kỷ xảo hoa lệ nào, chỉ cần đơn giản và thực dụng là đủ rồi, cùng một loại phương thức, thân thể Diệp Âm Trúc tựa hồ không có nửa phần dừng lại, tựa như một làn khói trắng bay lơ lửng, chỉ trong chớp mắt hắn đã chìm vào trong đám mây. Nếu có người có thể cẩn thận quan sát, nhất định sẽ phát hiện, tại đây bất ngờ trên thân núi đã có một cái thang cao như nối lên tận trời, đáng tiếc, chỗ đặt chân lại đều nhất định cách nhau 30 trượng.
Ngay khi thân ảnh Diệp Âm Trúc biến mất không lâu, dưới chân núi bổng xuất hiện một người. Thân hình cao lớn, toàn thân màu tím. Ngẩng đầu nhìn thoáng qua dấu vết lưu lại của Diệp Âm Trúc, Tử trên mặt toát ra một nụ cười nhàn nhạt:
- Lại muốn bắt đầu tu luyện rồi, không biết lần này ngươi có thể tiếp tục gây cho ta nỗi kinh hãi gì đây?
Vừa nói, Tử cũng không đuổi theo Diệp Âm Trúc, mà là khoanh chân ngồi xuống ngay tại chân núi, hai tay tại trước ngực theo tư thế một trên một dưới, bảo trì một tư thế kỳ dị, tiến vào trạng thái nhập định.
Hô
Diệp Âm Trúc thở dài một hơi, một cổ khí lưu tử sắc từ trong miệng hắn bay ra, đem sương trắng trước người xua tan. Hắn đã lên đến đỉnh núi, ngọn núi này cao hơn hẵn so với tưởng tượng của hắn, ít nhất phải trên 4000 thước, nhưng trèo lên đỉnh núi, cũng không có tiêu hao quá nhiều sức lực của hắn. Điểm này, từ vụ khí màu tím đậm vẫn chưa nhạt đi bên người Âm Trúc là có thể nhìn ra.
Tòa núi này quả thật rất dốc, đồng thời, diện tích nó cũng không lớn lắm, ngọn núi cũng chỉ có hơn mười thước vuông mà thôi, khi Diệp Âm Trúc đi đến nơi này thì thân ảnh hắn trở thành đỉnh của ngọn núi này.
Gió núi thổi ào ạt, mỗi một lần phát ra đều mang đến một lượng sương mù lớn, bao quanh thân thể Diệp Âm Trúc, thậm chí không cách nào thấy rõ phạm vi mười thước chung quanh. Đối với người thường mà nói, gặp phải tình huống như vậy dám chắc là khó đi được nửa bước, nhưng Diệp Âm Trúc lại cảm thấy bình thường. Bởi vì lúc trước khi Diệp Âm Trúc thổi tan sương mù trên đỉnh núi, tất cả địa hình nơi đây, đã hoàn toàn nhập vào trong óc hắn. Tinh thần lực cường đại luôn có nhiều điểm tốt, mà một trong những điểm đó chính là năng lực ghi nhớ cường đại. Chỉ dùng tinh thần lực lạc ấn, sẽ so với tử ký mạnh hơn nhiều.
Đi tới trung tâm đỉnh núi, Diệp Âm Trúc dừng chân, tay phải nâng lên, tinh thần lực theo động tác của hắn đồng thời phát ra tác dụng, tại dưới ý niệm cường đại khống chế, chui vào trong Long Hồn giới. Phảng phất chạm vào màn lưới điện, tinh thần lực của Diệp Âm Trúc nhanh chóng lùi trở lại tinh thần chi hải của chính mình, một đoàn hắc vụ nồng hậu từ bên trong Long Hồn giới phun ra, sau khi vờn quanh thân thể hắn một vòng, cũng quay trở lại trong Long Hồn giới.
- Ngồi xuống đi!Bây giờ là ban ngày, ta không thể ở bên ngoài. Địa phương này không tệ, rất an tĩnh, nguyên tố ba động cũng rất cân bằng.
Thanh âm già nua của Phỉ Nhĩ Kiệt Khắc Tốn tại chỗ sâu trong linh hồn Diệp Âm Trúc vang lên.
Khi Diệp Âm Trúc theo lời ngồi xuống, thanh âm của Phỉ Nhĩ Kiệt Khắc Tốn đã có chút nôn nóng không đợi được lại vang lên:
- Ta rốt cục đã nghĩ thông suốt rồi, trong khoảng thời gian này ta đã nhiều lần tự hỏi, đến mức nào mới có thể đem cầm ma pháp của ngươi cùng vong linh ma pháp của ta kết hợp hoàn mỹ cùng một chỗ, cho dù không cách nào sinh ra hiệu quả hỗ trợ lẫn nhau, ít nhất cũng không ảnh hưởng qua lại. Sau khi suy nghĩ cẩn thận, từ lý luận đến giảng giải, hẳn là có thể thực hiện rồi, nhưng hiệu quả cụ thể như thế nào, chỉ có chính ngươi thông qua thực tiễn trau dồi không ngừng mới nắm được.
Đối với Phỉ Nhĩ Kiệt Khắc Tốn, sự tôn kính của Diệp Âm Trúc phát ra từ nội tâm, người này từng là đệ nhất cường giả của Pháp Lam, về lĩnh vực ma pháp cả Long Khi Nỗ Tư đại lục sợ rằng cũng không có người thứ hai. Mặc dù ở chỗ sâu trong nội tâm đối với vong linh ma pháp ít nhiều còn có chút mâu thuẫn, nhưng hắn đồng thời cũng hy vọng thực lực chính mình có thể nỗ lực tăng tiến từng bước.
Tử Vi Cầm Tâm thất giai, tại các quốc gia phổ biến trên đại lục mà nói, thực lực đã là cực kỳ cường hãn rồi, huống chi hắn lại có thêm Tử Trúc thất giai đấu khí phụ trợ. Nhưng Diệp Âm Trúc hiểu được rằng, thực lực như vậy còn xa mới đủ. Muốn bảo vệ Cầm thành, bảo vệ thân nhân của chính mình, thì cần phải có thực lực cường đại hơn nữa. Chỉ mỗi giải quyết vấn đề của Tô Lạp, xem ra sức của hắn bây giờ không có khả năng xử lý ổn thoả được rồi.
- Sư phụ, người nói đi, con nhất định sẽ cố gắng tu luyện.
Diệp Âm Trúc dẹp bỏ mọi tạp niệm trong đầu, toàn bộ tập trung nghe lời dạy của Phỉ Nhĩ Kiệt Khắc Tốn.
- Âm Trúc, ngươi có biết thế nào là vong linh ma pháp không? Hay nói thế này nhé, trong ấn tượng của ngươi, vong linh ma pháp là một loại tồn tại như thế nào?
Phỉ Nhĩ Kiệt Khắc Tốn tựa hồ cũng không nôn nóng truyền thụ cho hắn phương pháp tu luyện cụ thể.
Diệp Âm Trúc suy nghĩ một chút rồi nói:
- Vong linh ma pháp hẳn là chỉ một loại ám hệ ma pháp a, thông qua ma pháp chú ngữ đặc thù, sau đó khống chế linh hồn của tử vong sinh vật, thậm chí là thân thể, tiến hành chiến đấu hoặc làm việc khác.
- Không, ngươi sai rồi, mặc dù ngươi nói chính là một đặc trưng của vong linh ma pháp, nhưng đó không phải là vong linh ma pháp chính thức.
Thanh âm của Phỉ Nhĩ Kiệt Khắc Tốn chợt trở nên nghiêm túc lên:
- Ta từng nói với ngươi, vong linh ma pháp là do nghiên cứu linh hồn mà xuất hiện. Mà lúc ban đầu nghiên cứu linh hồn là vì cái gì? Là vì để cho thân nhân chết đi được sống lại, hoặc là vì để cho linh hồn không cam lòng được siêu thoát. Về sau này mới dần phát triển lên. Nói cách khác, vong linh ma pháp cùng các loại ma pháp khác đều là giống nhau. Sự tồn tại của nó, đều là vì trợ giúp loài người trên thế giới trở nên càng thêm tốt đẹp hơn. Trước khi dạy ngươi vong linh ma pháp, ngươi đầu tiên phải hiểu được điểm này, chỉ có từ nội tâm tiếp thụ nó, ngươi mới có thể có được thành tựu với vong linh ma pháp.
Diệp Âm Trúc trong lòng rung động, hắn biết, ý nghĩ trong lòng của chính mình Phỉ Nhĩ Kiệt Khắc Tốn dám chắc là đoán được:
- Đúng vậy sư phụ, từ trước đến nay con chỉ hiểu được bề ngoài của vong linh ma pháp.
Phỉ Nhĩ Kiệt Khắc Tốn thở dài một tiếng:
- Đâu chỉ có mình ngươi nghĩ như vậy, ý nghĩ của ngươi cũng có thể là suy nghĩ của đại đa số người. Vậy là còn tạm được, thậm chí có kẻ đối với vong linh ma pháp sợ như sợ hổ. Kỳ thật, mọi người sợ hãi, ác cảm vong linh ma pháp cũng không phải không có đạo lý, dù sao đặc thù của vong linh ma pháp làm cho người ta đã nghe mà sợ hãi rồi. Tốt lắm, ta bây giờ sẽ bắt đầu truyền thụ cho ngươi huyền bí của vong linh ma pháp.
Diệp Âm Trúc tinh thần rung lên, hai mắt nhắm lại.
- Vong linh ma pháp, cũng không phải là một loại trong ám hệ ma pháp, chính xác mà nói, nó là sản vật sau khi ám hệ ma pháp cùng tinh thần hệ ma pháp dung hợp. Hơn nữa càng có thêm khuynh hướng thiên về tinh thần hệ ma pháp. Chỉ là bởi vì trong hồn phách của vong linh hoặc là tử linh ít nhiều có nhiễm một chút ám ma thuộc tính nguyên tố, cho nên mới có một chút đặc thù của ám ma hệ ma pháp. Cầm ma pháp của ngươi thuộc phân chi của tinh thần hệ ma pháp. Bản thân ngươi lại tu luyện qua tinh thần hệ ma pháp nên khi tu luyện vong linh ma pháp thì có hiệu quả gấp 1. 5 lần.
- Tu luyện vong linh ma pháp, ngươi đầu tiên phải hiểu rõ, chính là linh hồn, bởi vì vong linh ma pháp, bản thân chính là thông qua linh hồn để thực hiện. Vong linh ma pháp càng cường đại, càng quan hệ mật thiết với linh hồn. Mục đích căn bản của vong linh ma pháp, cũng chính là mục đích tu luyện vong linh ma pháp sư chân chính chánh thống không phải là điều khiển những cái xác, mà là thu được tri thức.
- Thu được tri thức?
Diệp Âm Trúc trong lòng rất là kinh ngạc, hắn mơ hồ cảm giác được rằng Phỉ Nhĩ Kiệt Khắc Tốn bắt đầu mở ra một cánh cửa lớn chưa khai quật bao giờ trước mặt hắn.
- Một người, là do thân thể cùng tinh thần hai bộ phận cấu thành. Nói cho cùng, sinh vật gì cũng đều như thế. Chỉ là trong đó tinh thần cùng thân thể chiếm tỷ lệ khác nhau mà thôi. Biểu hiện hình thái của sinh vật cũng bất đồng. Nhân loại, không phải là cường đại nhất trong tất cả sinh vật. Nhưng là, nhân loại lại có ưu thế khác mà bất cứ sinh vật nào đều không có, đó là tính cân bằng giữa thân thể cùng tinh thần lực. Một ví dụ đơn giản, trong long tộc, Kim Chúc long rất giỏi về cận chiến, chúng nó có lực phòng ngự và lực công kích vật lý cường đại. Bản chất bọn chúng là mạnh về nhục thể. Mà Ngân long được xưng là ma pháp long, bọn họ tại phương diện tinh thần thành tựu vượt xa nhục thể. Dĩ nhiên chính là do cường hãn về phương diện tinh thần.
Diệp Âm Trúc nghi hoặc hỏi:
- Nhưng là, nhân loại cũng có phân chia chiến sĩ và ma pháp sư, đó là không phải nói, chiến sĩ tu luyện đấu khí bản thân sẽ thiên về phát triển nhục thể, còn ma pháp sư sẽ thiên về phát triển tinh thần ư?
Phỉ Nhĩ Kiệt Khắc Tốn nói:
- Ngươi nói chính là tình huống về sau này, mà ta chỉ đề cập đến là lúc bẩm sinh. Ngươi nghĩ xem, Kim Chúc long cùng Ngân long vừa sinh ra, có đúng hay không chúng nó đã được chọn sẵn con đường phát triển đây? Nhân loại trong lúc mới sinh ra, giống như là tờ giấy trắng, phát triển như thế nào, đều là muốn xem lựa chọn của chính mình. Hiện nay nhận thức phổ biến trên đại lục, là chuyên tu luyện ma pháp hoặc là vũ kỹ, mới có thể thu được thành tựu cao hơn, mà ma vũ song tu lại gặp phải ma vũ cực bích (bức tường lớn), rất khó đột phá, cũng không có khả năng vượt qua một tu luyện giả. Kỳ thật, ý nghĩ này hết thảy tất cả đều là sai lầm.
Không thể phủ nhận, quan điểm của Phỉ Nhĩ Kiệt Khắc Tốn lúc này, đều khác hẳn những kiến thức bấy giờ, thậm chí là có tính lật đổ.
- Kim Chúc long tu luyện thân thể, Ngân long tu luyện ma pháp, cái này đều rất chính xác, bởi vì bọn họ là từ điều kiện của chính bản thân mà xuất phát. Mà nhân loại nếu thật sự muốn chính lực lượng và tiềm chất của mình hoàn toàn phát huy ra, lại chỉ có một con đường.
Diệp Âm Trúc không nói gì, nhưng trong đại não lại không ngừng suy tư, ma vũ song tu, thật sự mới là lựa chọn chính xác nhất của nhân loại sao?
Phỉ Nhĩ Kiệt Khắc Tốn lạnh nhạt nói:
- Có lẽ ngươi không tin?
Diệp Âm Trúc lắc đầu, đáp:
- Không phải con không tin thuyết pháp của sư phụ, chỉ là từ khi đấu khí cùng ma pháp đản sinh tới nay, trên lịch sử nhân loại, tựa hồ cũng không có xuất hiện quá một vị thông qua ma vũ song tu đạt tới cường giả vô cùng cường đại. Con thân mình mặc dù là ma vũ song tu, nhưng nếu không phải thuở nhỏ nắm căn cơ và sau lại gặp được xảo hợp lớn, cũng không có khả năng đạt tới trình độ tử cấp. Con nghĩ, con bây giờ tốc độ tu luyện, nhất định chậm hơn biết bao nhiêu lần so với tốc độ của một tu luyện giả đơn thuần.
Phỉ Nhĩ Kiệt Khắc Tốn đột nhiên phá lên cười to ha hả, tiếng cười thông qua linh hồn lực phát ra, chấn động trong đầu Diệp Âm Trúc xuất hiện cảm giác có chút mê muội.
- Sư phụ, người......
Tiếng cười ngừng lại, Phỉ Nhĩ Kiệt Khắc Tốn thở dài một tiếng:
- Ngay cả đệ tử thiên tài của ta còn không tránh khỏi đi vào lối suy nghĩ sai lầm đó huống chi là người thường. Đúng vậy, ngươi nói đúng, trên lịch sử nhân loại, chưa bao giờ đản sanh quá một vị ma vũ song tu cường giả chánh thức, nhưng đó là bởi vì, căn bản là không có một người ma vũ song tu có thể tu luyện đến bạch cảnh cửu giai. Ngươi có biết khi nào ta là mới hiểu được đạo lý nhân loại phải đồng hành tu luyện mới có thể đạt tới chính thức cực hạn này không?
Diệp Âm Trúc mờ mịt lắc đầu.
- Chính là khi ta trở thành Pháp Lam đệ nhất cao thủ, đạt tới bạch cảnh cửu giai đỉnh phong thì mới hoàn toàn hiểu được. Khi đó, ngay cả cái tên Tư Long nghiệt súc kia so với ngươi bây giờ thực lực còn mạnh hơn. Khi lên đến đỉnh cao, ta mới biết được, lựa chọn của nhân loại là ngu xuẩn chừng nào. Ngươi tưởng rằng, ta muốn bỏ qua thân thể tu luyện Bạch Vu hồn sao? Khả năng miễn dịch công kích vật lý thì sao? Linh hồn cường đại thì thế nào đây? Không, không thể. Thậm chí chỉ có 1/1000 cơ hội, ta cũng tuyệt sẽ không lựa chọn buông tha cho thân thể của chính mình. Ta sẽ được những gì? Không, không có thứ gì cả.
Tâm tình của Phỉ Nhĩ Kiệt Khắc Tốn rõ ràng trở nên kích động lên, sau khi nói ra hai chữ cuối cùng, yên lặng một lát, mới tiếp tục nói:
- Bất luận là Bạch Vu hồn hay là Hắc Vu hồn, đều là phương pháp tu luyện nghịch thiên, cũng có thể nói là số mệnh cuối cùng của đám Pháp Lam tháp chủ. Đương nhiên, đó là nếu bọn họ trước 500 tuổi có thể tu luyện đến bạch cảnh cửu giai mới được. Cũng không phải mỗi người đều có thể đạt đển đỉnh phong này. Bất luận là ma pháp hệ gì, tới cuối cùng, đều quy về một mối, cho dù thật sự không ai có thể đột phá, cuối cùng cũng chỉ xuống bảo tồn linh hồn thể, cũng chính gọi là linh hồn thành thần. Linh hồn thành thần, về ý nghĩa cũng không phải chính thức là thần.
Diệp Âm Trúc nhịn không được nói chen ngang:
- Nói như vậy, tại trên thế giới này của chúng ta, cho tới bây giờ cũng không có thần xuất hiện?
Phỉ Nhĩ Kiệt Khắc Tốn trả lời:
- Không, đã từng có. Căn cứ lịch sử ghi lại, tại trên thế giới này của chúng ta, chí ít có hai vị thần chính thức từng xuất hiện qua. Hơn nữa là thân thể linh hồn tất cả đều là thần cấp, chân chánh thần. Bọn họ đã hoàn toàn siêu thoát khỏi tồn tại sinh vật bình thường
- Là ai?
Diệp Âm Trúc kinh ngạc hỏi.
Phỉ Nhĩ Kiệt Khắc Tốn nói:
- Nghe nói, hai vị thần này cùng Đông Long các người đều có quan hệ mật thiết, ngươi biết cảnh giới của thần là gì không? Không phải là có lực lượng hủy thiên diệt địa như người thường tưởng tượng. Trở thành thần, có nghĩa là sáng tạo. Trên lịch sử xuất hiện hai vị thần, một người là sáng tạo ra Đông Long nhân các người cùng Đông long lịch sử chính là Đông phương thần long. Người kia, còn lại sáng tạo ra Thâm uyên mẫu yêu nhất tộc Mẫu Yêu Vương. Bọn họ từng có mặt trong tràng thánh chiến, đó là cuộc chiến chân chính giữa các vị thần. Bí mật này là một trong những bí mật lớn nhất của Pháp Lam thất tháp. Thế nhân liệu có mấy người biết, Pháp Lam thánh địa tại trong mắt bọn họ, kỳ thật chỉ bất quá là một cái phong ấn cửa ra vào. Tồn tại của Pháp Lam, đều không phải là muốn trở thành thống trị giả của đại lục, mà là muốn bảo vệ cửa ra vào liên thông giữa Long Khi Nỗ Tư đại lục với vị diện bên kia, bảo trụ quyền lực sinh tồn của nhân loại. Nếu Mễ Lan đế quốc cùng các ngươi cho rằng Pháp Lam này phong bế 10 năm là âm mưu cùng với Lam Địch Á Tư, vậy các người đã hoàn toàn sai rồi. Pháp Lam phong bế chỉ biết có một nguyên nhân, thì phải là phong ấn đã có biến động, phải có Pháp Lam thất tháp tháp chủ cùng tất cả ma pháp sư của cộng đồng Pháp Lam cố gắng, đến bảo trụ phong ấn này, bảo trụ quyền lực sinh tồn của nhân loại sau này. Điều này là nguyên nhân tại sao Pháp Lam lại chiêu thu đại lượng ma pháp sư, trở thành nguyên nhân ra đời của ma pháp sư thánh địa.
- Phong ấn biến động? Người nói, Mẫu Yêu sẽ có thể trở lại nhân gian?
Nghe xong Phỉ Nhĩ Kiệt Khắc Tốn nói, Diệp Âm Trúc trong lòng đã tràn ngập kinh ngạc, đối với tình huống của Pháp Lam, vị sư phụ đang đứng trước mắt hiển nhiên là một trong những người có quyền lên tiếng nhất, cùng là hiểu rõ câu chuyện bên trong nhất. Tựa hồ, hắn thậm chí ngay cả việc tu luyện vong linh ma pháp đều có chút quên lãng.
Phỉ Nhĩ Kiệt Khắc Tốn nói:
- Thánh chiến lần trước, từ góc độ ban đầu mà nói, thế giới này của chúng ta hoàn toàn là bị thống lĩnh bởi kế hoạch của Thâm uyên vị diện Mẫu Yêu vương, ta thậm chí hoài nghi, lúc trước Đông Long đại lục của các ngươi cùng phương Tây đại lục chúng ta phát sinh xung đột đều là do Mẫu Yêu vương ngấm ngầm thao túng. Chỉ là, Mẫu Yêu vương cũng không biết, trong trên thế giới của chúng ta, cũng có một cường giả chính thức trở thành thần cấp đồng dạng cùng hắn. Vừa rồi ta đã nói, đạt tới tiêu chí của thần cấp là sáng tạo mà không hủy diệt. Đông phương Thần Long vương sáng tạo hết thảy là Đông Long nhân loạicùng Đông Long đại lục, thứ mà Mẫu Yêu vương sáng tạo được chính là Thâm uyên vị diện, thuộc thế giới của Mẫu Yêu. Nếu ta đoán không sai, Mẫu Yêu vương sở dĩ phải thống lĩnh đám Mẫu Yêu đi tới thế giới này của chúng ta, mục đích chính là có thể thoát ly thâm uyên vị diện, có thể thấy được, thâm uyên vị diện do hắn sáng tạo hết thảy cũng không hoàn mỹ. Từ Mẫu Yêu do Mẫu Yêu vương sanh ra mà phán đoán, Mẫu Yêu vương này bản thân nhất định là cực độ tàn bạo, tồn tại tà ác, hủy diệt, thôn phệ, xâm lược, là bản tính của hắn, mà Đông phươngThần Long vương sau khi thành thần, lại sáng tạo ra thế giới Đông Long nhân tốt đẹp. Nếu xem xét từ nhiều góc độ, Thần Long vương sáng tạo được Đông Long thế giới, tốt hơn rất nhiều so với thâm uyên vị diện của Mẫu Yêu vương. Bởi vậy, ta phán đoán Thần Long vương thực lực chân chính phải cao hơn so với Mẫu Yêu vương.
Diệp Âm Trúc trong mắt toát ra một tia thần sắc hướng về nơi xa vắng:
- Nói vậy, Thần Long vương sở dĩ cuối cùng bại về tay Mẫu Yêu vương, là bởi vì hắn sáng tạo cái thế giới Đông Long chúng ta nên tiêu hao năng lượng quá nhiều sao?
Phỉ Nhĩ Kiệt Khắc Tốn nói:
- Chính là như thế, Thần Long vương thiện lương, bác ái, vì để cho hài tử của chính mình có được cuộc sống tốt đẹp, không tiếc hao phí đại lượng năng lượng. Nếu không, hươu chết về tay ai còn chưa biết. Huống chi, Thần Long vương cũng không thật sự thua trận. Mẫu Yêu vương cùng thâm uyên vị diện của hắn đột nhiên xuất hiện, hai cái đại lục va chạm, đều khiến cho Thần Long vương ứng phó không kịp, tại dưới tình huống tuyệt đối bất lợi, cuối cùng Thần Long vương đã sử dụng chính thân thể thần long của chính mình, đem Mẫu Yêu vương cùng chúng mẫu yêu phong ấn trở về thâm uyên vị diện. Ta có thể dám chắc, Thần Long vương cũng không có chết. Bởi vì nếu không có hắn cùng các vị thần long đặt phong ấn, ngươi tưởng rằng, bằng vào lực lượng bây giờ cuả Pháp Lam, là có thể phong trụ cái cửa vào kia sao?
Thần Long vương không có chết, điểm này Đông Long bát tông cũng đoán được, nhưng suy đoán đối với tình huống cụ thể cùng với lịch sử mà Đông Long lưu lại, cũng không bằng lời kể chi tiết của Phỉ Nhĩ Kiệt Khắc Tốn lúc này.
- Vậy Pháp Lam thất tháp tháp chủ cùng đám ma pháp sư của Pháp Lam làm gì? Cung cấp năng lượng trút vào trong phong ấn, duy trì phong ấn sao?
Diệp Âm Trúc trong lòng sinh ra khát vọng muốn đi đến Pháp Lam, đến Pháp Lam tìm kiếm tổ tiên thần long, cái này cơ hồ là giấc mộng trong lòng của mỗi một người Đông Long, hắn cũng không ngoại lệ.
- Không, cũng không phải bổ sung năng lượng duy trì phong ấn, mà là dẫn động năng lượng của Thần Long vương cùng đám thần long để lại trong phong ấn. Ngàn vạn năm thời gian trôi qua rồi, năng lượng của đám thần long như trước thủ hộ thâm uyên phong ấn, có thể tưởng tượng được, lúc trước năng lượng của bọn họ là to lớn như thế nào. Nói cho ngươi điều này, là để cho ngươi hiểu được, Đông Long nhân loại cùng khối đại lục này của chúng ta vốn là cư dân giống nhau, có hầu hết các điều kiện cân bằng thân thể. Có ví dụ của Thần Long vương, chúng ta thậm chí có thể thấy được rằng, lúc trước hắn với tình huống năng lượng cân bằng đã tu luyện đến thần cấp cảnh giới. Ngươi là đệ tử của ta, cũng có thể nói là hy vọng của ta. Cho dù có lại được Hồn châu, ta cũng không thể nào trở thành thần chính thức rồi. Nhưng ngươi còn trẻ, hoàn toàn có thể có rất nhiều cơ hội. Bởi vậy, bất luận ma vũ song tu khó khăn cỡ nào, người đều nhất định phải kiên trì. Đến một ngày, khi ngươi đạt tới cửu cấp bạch giai, ngươi sẽ hiểu được ta tại sao bảo ngươi làm như vậy.
Nói tới đây, Phỉ Nhĩ Kiệt Khắc Tốn tâm tình từ từ bình tĩnh trở lại:
- Chúng ta trở lại vấn đề nói lúc trước, vừa rồi ta đã nói, chính thống vong linh ma pháp, mục tiêu cơ bản là hội tụ càng nhiều tri thức. Có lẽ ngươi sẽ nghĩ điều đó và vong linh ma pháp không có quan hệ, nhưng nghe ta giải thích rồi ngươi sẽ hiểu được. Vong linh ma pháp, dĩ nhiên là dùng linh hồn làm trung gian, bởi vậy linh hồn của bản thân của mỗi gã vong linh ma pháp sư đều cực kỳ cường đại, thông qua phương thức đặc thù, thu thập linh hồn khác, hơn nữa chi phối linh hồn này. Sau khi linh hồn bên ngoài hoàn toàn bị vong linh ma pháp sư thu phục, căn cứ vào thực lực ít nhiều của vong linh ma pháp sư, hắn cũng có thể thu được một phần linh hồn và thậm chí là toàn bộ trí nhớ. Ngươi nghĩ thử mỗi linh hồn là một phần trí nhớ thì tri thức sẽ khổng lồ cỡ nào? Cho nên nói, vong linh ma pháp tu luyện cũng không phải ma pháp lực, mà là thông qua tinh thần lực dẫn động để gia tăng linh hồn chi lực. Đối với vong linh ma pháp sư mà nói hấp thu linh hồn bên ngoài, cũng giống như ma pháp sư hệ khác hấp thụ ma pháp nguyên tố.
Dùng linh hồn như là nguyên tố tiến hành tu luyện? Diệp Âm Trúc từ lúc bắt đầu ngộ giải đối với vong linh ma pháp đến giờ, trong lòng đã sinh ra cảm giác khát cầu, có chút không thể chờ hy vọng thu gặt càng nhiều vong linh tri thức rồi. -
- Đương nhiên, vong linh ma pháp sư tu luyện so với ma pháp sư bình thường thì khó khăn hơn nhiều, trong quá trình khống chế linh hồn, không cẩn thận sẽ bị linh hồn cắn trả. Khi đó, kết quả đáng sợ nhất cũng không phải tử vong, mà là linh hồn bị thôn phệ, thân thể bị chiếm lĩnh. Bởi vậy, vong linh ma pháp sư tại trong quá trình tu luyện, nhất là tu luyện sơ kỳ, khống chế linh hồn bên ngoài, trong quá trình hấp thu tri thức để từ đó rèn luyện tinh thần lực phải đặc biệt cẩn thận, phải phán đoán ra cường độ chuẩn xác của linh hồn nọ mới có thể tiến hành.
- Cùng ma pháp hệ khác giống nhau, vong linh ma pháp sư cũng có thể dựa theo thải hồng(cầu vồng) cấp bậc để phân cấp, tại trước bạch cảnh cũng là 27 giai. Khống chế 1 vong linh, tương đương là xích (đỏ) cấp sơ giai, thậm chí vong linh này là sinh vật linh hồn cực kỳ yếu đuối. Khống chế 2 vong linh chính là xích cấp trung giai, ngươi không nên coi thường quá trình từ 1 đến 2 này, vong linh ma pháp sư tu luyện lúc ban đầu là khó khăn nhất. Mỗi khi khống chế một linh hồn, đối với tinh thần lực của bản thân yêu cầu gia tăng đều là rất lớn, căn cứ độ lớn nhỏ của linh hồn đối phương, khống chế thì tinh thần lực lớn nhỏ cũng không giống nhau. Chỉ có ký kết linh hồn khế ước, vong linh này mới là chân chánh thuộc về ngươi. Khống chế đến 3 vong linh thì được xem tiến vào được xích cấp trung giai. Từ xích cấp tiến lên chanh (cam) cấp là khống chế 5 vong linh, đồng thời trong đó phải có 1 vong linh có linh hồn cường độ đạt chanh cấp.
Diệp Âm Trúc nghi hoặc hỏi: " sư phụ, linh hồn cũng có màu sắc sao?"
- Đương nhiên. Tại thế giới này của chúng ta, tất cả năng lượng đều có thể dựa theo thải hồng cấp bậc, đương nhiên ngoại trừ năng lực thần kỳ của Đông Long các ngươi. Cho nên, linh hồn cũng theo cường độ khác nhau mà có màu sắc khác nhau, điểm này cùng thải hồng cấp bậc hoàn toàn giống nhau, ta không cần giải thích nhiều. Chờ sau khi ngươi bắt đầu tu luyện, ta trước sẽ dạy ngươi một cái ma pháp có thể nhận dạng màu sắc của linh hồn để phán đoán linh hồn mạnh hay yếu. Vong linh ma pháp này cũng là thứ mỗi một vong linh ma pháp sư phải học đầu tiên.
- Chanh cấp trung giai, phải khống chế được 5 linh hồn, nhưng trong đó phải có 3 là linh hồn cường độ chanh cấp. Tới cao giai, 5 linh hồn này đều phải là cường độ chanh cấp mới được. Hoàng (vàng) cấp cùng chanh cấp cùng loại, chỉ bất quá khống chế linh hồn số lượng đạt tới 10, trong 10 linh hồn ít nhất có 1 đạt tới hoàng cấp, chính là hoàng cấp sơ giai, có 5 đạt tới hoàng cấp, là trung giai, toàn bộ đạt tới hoàng cấp được gọi là cao giai rồi.
Nói đến đây, Phỉ Nhĩ Kiệt Khắc Tốn dừng lại một chút.
- Hệ thống cấp bậc này mặc dù đối với ngươi cũng không có ý nghĩa gì quá lớn, nhưng ta còn là hy vọng ngươi có thể hiểu rõ nguyên vẹn, sau này nếu có cơ hội, cũng thuận lợi đem vong linh ma pháp chính thống của chúng ta truyền bá rộng rãi. Lục (xanh đậm) cấp, là bước ngoặc trọng yếu của một vong linh ma pháp sư. Nếu không có thiên phú nhất định, thì bất luận cố gắng như thế nào, cũng vĩnh viễn không có khả năng đột phá trình độ lục cấp, một khi cố cưỡng cầu, để thu thập linh hồn cường đại, hậu quả ta đã nói rõ cùng ngươi. Ta đề cập đến thiên phú ở đây, chính là tinh thần lực. Có người, được trời phú cho tinh thần lực cũng rất mạnh, nhưng khi tu luyện cũng rất khó tăng lên, nhưng có người trời sanh tinh thần lực không mạnh, sau tu luyện lại có thể đề thăng nhanh chóng. Tình huống của mỗi người đều không giống nhau, mà vong linh ma pháp sư chúng ta tư chất tốt nhất chính là những người giống ngươi như vậy có thể không ngừng đề thăng nhanh chóng tinh thần lực. Cái này cũng là tại sao trước khi học tập vong linh ma pháp, nguyên nhân ta vẫn hướng ngươi nhấn mạnh phải cố gắng tu luyện tinh thần lực.
- Âm Trúc, người còn nhớ không? Lúc trước ta vừa nhìn thấy ngươi khi tinh thần lực của ngươi đạt tới cảnh giới thiên nhân hợp nhất mà than thở không thôi. Thiên nhân hợp nhất, chẳng những có thể mang cho ngươi chỗ tốt là lợi dụng hết thảy vạn vật chung quanh trở thành lực lượng của chính mình. Đồng thời, thiên nhân hợp nhất cảnh giới, cũng là cảnh giới mà vong linh ma pháp sư hằng mơ tưởng khao khát. Đúng là bởi vì ngươi đã tiến vào cảnh giới này, cho nên ta mới quyết thu ngươi làm đồ đệ, ngươi dùng thiên nhân hợp nhất để chứng minh với ta tiềm lực đề thăng tinh thần lực của ngươi to lớn đến cở nào.
- Lục cấp vong linh ma pháp sư, linh hồn khống chế số lượng sẽ trực tiếp tăng lên tới 100, tới lúc này, ưu thế của vong linh ma pháp sư sẽ xuất hiện so với ma pháp sư đồng cấp bậc. Trong 100 linh hồn này, chỉ cần có 1 đạt tới lục cấp, linh hồn khác không thấp hơn chanh cấp có thể xem như lục cấp sơ giai. Khống chế 100 linh hồn cùng khống chế 10 linh hồn là hai khái niệm khác nhau, yêu cầu tinh thần lực cực kỳ nghiêm khắc. Nếu không cho dù ngươi không bị vong linh khống chế cắn trả, tinh thần lực của ngươi không đủ vậy cũng sẽ không cách nào ký kết nhiều linh hồn khế ước. Trong 100 linh hồn này, có hơn 10 đạt tới lục cấp thì được xem là lục cấp trung giai, còn hơn 20, chính là lục cấp cao giai. Từ đây ngươi có thể nhìn thấy, khống chế vong linh số lượng nhiều ít, là điểm mấu chốt thực lực mạnh yếu của vong linh ma pháp sư.
- Vong linh ma pháp sư không chỉ có thể thu được càng nhiều năng lượng từ linh hồn, đồng thời cũng có thể rèn luyện cùng với linh hồn ký kết khế ước của chính mình. Đây cũng chính là phương pháp để cho vong linh tiến hóa. Vong linh tiến hóa càng cao cấp, thực lực của vong linh pháp sư cũng càng mạnh. Nhưng ở chỗ này, ta phải nhắc nhở ngươi một điều, vong linh trong quá trình tiến hóa, mặc dù có trói buộc của linh hồn khế ước, nhưng nếu vong linh pháp sư thực lực của bản thân không đủ, vong linh đã ký khế ước cũng có thể cắn trả. Đương nhiên, nhất định phải là vong linh vượt qua vong linh ma pháp sư mới có thể thực hiện. Bởi vậy, tại trong quá trình rèn luyện vong linh, ngươi nhất định phải chú ý, đừng cho một con vong linh tu luyện tốc độ quá nhanh.
- Sư phụ, vong linh thu phục này là như thế nào tu luyện được?
- Thôn phệ, thôn phệ vong linh khác.
← Ch. 202 | Ch. 204 → |