Vay nóng Tima

Truyện:Cầm Đế - Chương 227

Cầm Đế
Trọn bộ 336 chương
Chương 227: Khoản khoản đông nam vọng , nhất khúc phượng cầu
0.00
(0 votes)


Chương (1-336)

Siêu sale Lazada


Đi tới đúng là Tô Lạp, nàng đã mặc nữ trang, chỉ là trên mặt mang theo một tầng hắc sa, đây là nàng học theo Hải Dương che đi khuôn mặt mình. Dung nhan của các nàng là để cho người mình yêu, hắn đã không nhìn thấy cũng tuyệt không cho người khác thấy.

Rất nhanh chạy đến, khí tức Tô Lạp không hề suy chuyển, trước cấp cho An Nhã hành lễ, sau mới đến trước mặt Diệp Âm Trúc "Âm Trúc, Ly Sát lại tới, chàng đi gặp nàng đi" ngày đó Diệp Âm Trúc giải trừ thân phận ngoại tịch ngân long đồng thời cũng giải trừ linh hồn y phụ của Ly Sát trong người mình. Lúc trước linh hồn y phụ là do Ly Sát hoàn thành, nhưng Diệp Âm Trúc tu luyện vong linh ma pháp, chuyện này cũng không phải vấn đề. Hắn không hy vọng vì quan hệ với mình mà Ly Sát bị tộc nhân trách phạt, không nghĩ đến nàng lại đến tiếp. Ngày trước mình đã nói rõ, lần này Ly Sát đến chắc không phải khuyên bảo chính mình "Đi, chúng ta đi xem"

Tô Lạp chủ động tiến lên giữ chặt tay Diệp Âm Trúc, nàng biết Diệp Âm Trúc có thể cảm nhận tất cả chung quanh nhưng nàng nhịn không được muốn làm như vậy. Nàng mặc dù không biết Diệp Âm Trúc vì sử dụng lục cảm hoán hồn đoạt phách đại pháp mới mất đi thị giác, nhưng nếu Diệp Âm Trúc không vì Pháp Lam như thế nào lại biến thành như này đây?

Tô Lạp rất thông minh, nàng tự nhiên hiểu được tự trách cũng không có tác dụng gì, cho nên, nàng chỉ có thể đối tốt với Diệp Âm Trúc, dụng chính mình yên lặng hồi báo nỗ lực của Diệp Âm Trúc. Trở lại Cầm thành, mọi người chung quanh, nhất là người Đông Long bát tông cũng không phải thập phần hữu thiện nhưng Tô Lạp chưa bao giờ cảm thấy thư thái như vậy, mỗi ngày đều có thể dùng chân diện mục cùng nam nhân âu yếm ở cùng một chỗ, buông hết thảy mặt nạ, đây là tuyệt vời biết bao!

Diệp Âm Trúc tự nhiên không phản đối Tô Lạp kéo tay hắn, nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn mềm mại của nàng, trong lòng hắn tràn ngập vui mừng, cảm giác được tất cả nỗ lực đều đáng giá

An Nhã nói "các ngươi đi đi, ta còn có chuyện trọng yếu, ngày mốt là hôn lễ của các ngươi rồi, các ngươi chuẩn bị cho tốt đi"

Tô Lạp mỉm cười "cảm ơn ngươi, An Nhã tỷ tỷ"

An Nhã thoả mãn nhìn đôi ngươi trước mặt, "chỉ cẩn các ngươi vui sướng, khổ cực một chút cũng không có gì, không có Âm Trúc cũng không có tinh linh tộc ngày nay. Mau đi đi, đừng làm Ly Sát nóng nảy, ta nghĩ, vị ngân long công chúa lại tới, ngoại trừ khuyên bảo, sợ rằng mang đến một chút tin tức long tộc"

Diệp Âm Trúc bị Tô Lạp kéo tay. Hai người triển khai thân hình, bọn họ đều là tử cấp cường giả, từ tinh linh sâm lâm tới lĩnh chủ phủ mặc dù tồn tại một đoạn nhưng dưới đấu khí thúc giục trong chốc lát công phu đã chạy tới. Ly Sát lẳng lặng đứng ở nghị sự phòng lĩnh chủ phủ chờ. Nàng cũng không có ngồi xuống, đứng ở đại sảnh trung tâm. Lúc này tâm tình nàng cực kỳ phức tạp. Lại đi tới Cầm thành, bởi vì không có linh hồn y phụ, nàng phải phi hành tới. Nhìn thấy ngoài Cầm thành bao phủ bởi thật lớn tường thành, vị ngân long công chúa rất giật mình khi bên trong Cầm thành trống rỗng. Không biết tại sao nàng mơ hồ cảm giác Cầm thành này tuyệt không đơn giản. Trong lòng thầm nghĩ, Diệp Âm Trúc cự tuyệt hảo ý của mình cũng quả nhiên có điểm tự tin. Nhưng là Cầm thành này kiến thiết tốt đi nữa, chẳng lẽ có thể chống lại cả long tộc sao? Điểm này nàng vạn vạn không thể tin.

Hải Dương tại một bên ngồi, nhanh chóng rót trà "Ly Sát, ngươi ngồi xuống đợi hắn đi. Âm Trúc sẽ tới rất nhanh thôi" vừa nói nàng vừa xuất ra thủ thế mời ngồi, động tác tự nhiên ưu nhã. Từ nhỏ sống trong phủ Nguyên soái, hơn nữa tu luyện thần âm ma pháp, Hải Dương bao phủ bởi khí chất cao quý, có thể so sánh cùng công chúa Mễ Lan đế quốc Hương Loan.

Ly Sát lắc đầu nói: "Không cần đâu, chờ hắn trở về, ta nói mấy câu rồi đi. Hải Dương ngươi cùng hắn quan hệ mật thiết, chẳng lẽ không khuyên bảo hắn hay sao? Lần này hắn đối mặt cũng không phải chúng ta Ngân Long thành, mà là cả long tộc, bảy long thành chung sức, chừng hơn một ngàn cự long trưởng thành, thực lực như vậy đủ để san bằng một quốc gia rồi"

Hải Dương mỉm cười nói: "chúng ta nơi này là một quốc gia. Âm Trúc là chủ nhân nơi này, làm Cầm thành lĩnh chủ, chủ nhân Bố Luân Nạp sơn mạch, quyết định của hắn là quyết định của Cầm thành. Ta tin tưởng hắn nhất định xử lý được hết thảy, cũng sẽ hết lòng ủng hộ hắn, hay là ngươi tự mình thuyết phục hắn đi"

Ly Sát âm thầm than: "Ngươi quả là trúng độc của hắn quá nặng rồi"

Hải Dương lạnh nhạt cười: "Nếu hắn là độc, dù là kịch độc mạnh nhất đại lục, ta cũng cam tâm tình nguyện"

Ly Sát sửng sốt một chút "Đây là tình yêu sao? Ta chưa từng nghe qua tình yêu lại mù quáng như vậy"

Hải Dương nói "nếu có một ngày, ngươi cũng yêu một người, ngươi nhất định sẽ cùng cảm giác với ta, không có chân chính nếm trải, vĩnh viễn cũng không thể hiểu. Dù tình yêu là thống khổ nhiều hơn vui sướng, thế nhân không phải vẫn yêu sao?"

Ly Sát có chút mờ mịt nhìn Hải Dương, lâm vào ngắn ngủi thất thần, chánh tại đay thì, hai đạo thân ảnh từ bên ngoài tiến nhập vào, đúng là Diệp Âm Trúc cùng Tô Lạp.

"Ly Sát, ngươi hảo" Diệp Âm Trúc mỉm cười tiến lên, hướng Ly Sát tiếp đón.

Ly Sát lạnh lùng lắc đầu "ta bất hảo, Diệp Âm Trúc, ngươi thật sự muốn cùng long tộc đối kháng sao?"

Diệp Âm Trúc mở ra hai tay, làm ra một cái động tác bất đắc dĩ "cúng không phải ta muốn cùng long tộc đối kháng mà là long tộc tìm chúng ta Cầm thành làm khó, Ly Sát ngươi cũng hiểu chúng ta chỉ là tự vệ mà thôi"

Ly Sát nhíu chặt môi dưới nói "nếu ta nguyện ý trở thành ma thú của ngươi, ngươi có thể nguyện ý hay không lập tức rời khỏi đây"

Diệp Âm Trúc ngây người một chút, mặc dù hắn không nhìn thấy vẻ mặt Ly Sát lúc này, nhưng mơ hồ đoán được ý nghĩ trong lòng nàng.

"cảm ơn ngươi, Ly Sát. Ta chỉ có thể nói, bất luận cùng long tộc quan hệ như thế nào, ngươi đều là bằng hữu của ta"

Diệp Âm Trúc nhìn không ra, Tô Lạp và Hải Dương tự nhiên nhìn thấy biến hoá trên mặt Ly Sát, hai nữ nhân than thầm trong lòng, sợ rằng vị ngân long công chúa cũng không đơn giản như Diệp Âm Trúc nói là bằng hữu rồi, nhưng các nàng đống thời tin tưởng, trong lòng Diệp Âm Trúc không có chỗ cho người đàn bà thứ ba nữa rồi.

Ly Sát hung hăng dậm chân, "ngươi thật sự là tảng đá vừa hôi thối vừa cứng đầu, ngươi nguyện ý tìm chết, vậy đi tìm chết đi. Sau này ta mặc kệ sống chết của ngươi. Ta lần này tới là đại biểu long tộc hướng ngươi hạ chiến thư, sau ba ngày, nếu Cầm thành không đầu hàng, long tộc đại quân sẽ tới Bố Luân Nạp núi non. Ông nội cùng sáu vị long vương không nhằm Cầm thành mà nhằm mệnh của ngươi, ngươi chính mình nên cẩn thận" nói xong tại màu tím quang mang bao phủ, lợi dụng không gian hệ trong nháy mắt thuấn di ra ngoài đại sảnh biến mất.

Diệp Âm Trúc nhíu mày "ngày mốt, quả nhiên là ngày mốt, long tộc quả chọn lựa không sai"

Hải Dương có chút lo lắng nói "Âm Trúc, nếu không hôn lễ của chúng ta tạm lùi lại, muội cùng Tô Lạp không muốn ảnh hưởng chàng đối địch"

Diệp Âm Trúc lắc lắc đầu, trên mặt toát ra tia mỉm cười "không, long tộc phải đưa lễ tới cho chúng ta, không cử hành hôn lễ, như thế nào tiếp nhận đây? Các nàng yên tâm đi, hết thảy ta đã chuẩn bị tốt rồi, Hải Dương, đến lúc đó nàng sẽ là chủ lực của Cầm thành chúng ta"

Hải Dương bất đắc dĩ cười cười "nếu chàng kiên trì, chúng ta tự nhiên ủng hộ chàng"

Diệp Âm Trúc xoay người đi tới trước mặt hai nữ tử, phân biệt giữ tay các nàng "chỉ là uỷ khuất các nàng rồi. Cầm thành đang nhiều chuyện chi thu, hết thảy chỉ có thể đơn giản"

Hải Dương vẻ mặt có chút cổ quái, đơn giản? Thật là đơn giản sao? Nàng biết, để an bài hôn lẽ thái thượng trưởng lão Vị Minh cùng An Nhã tinh linh vương đã vận dụng quá hai vạn người

Hai ngày thời gian trôi rất nhanh. Ngay khi mặt trời vừa mới bắt đầu khu trừ hắc ám, Cầm thành đã hối hả hẳn.

Nguyên lai Cầm thành, các tường thành thấp nhỏ đều đã bị phá huỷ, lấy sơn mạch chung quanh kiến thiết Bố Luân Nạp thành một vòng vững chắc bao phủ Cầm thành. Ngoại trừ Diệp Âm Trúc lĩnh chủ phủ, chung quanh đông đảo phòng ốc đều do nhân loại Cầm thành ở lại, trải qua mấy năm kiến thiết, bất kể kiến trúc núi non cùng lãnh địa của các tộc, tân Cầm thành, đã có quy mô của một đại thành thị.

Tại khoảng cách giữa trung tâm cùng ngọn núi đầu tiên, có một mảnh đất trống lớn, nơi này chính là địa phương chỉnh quân, tương đương Lam Địch Á Tư đại giáo tràng, chỉ là nơi này cũng không phải giáo tràng sử dụng.

Giáo tràng chính thức ở trung ương, một toà bình thai chừng ba ngàn thước vuông. một cái thảm đỏ rộng năm mươi thước kéo xuống, nhập kiến trúc Cầm thành bên trong, thông qua cửa lĩnh chủ phủ, bắt đầu từ cửa lĩnh chủ phủ, cứ cách ba thước có một đôi chiến sĩ mặc khải giáp thủ hộ, theo hồng thảm, tiếp tục tới phía dưới bình thai.

Chung quanh bình thai, ngay khi mặt trời mới mọc, chung quanh thành lập mười phương trận, bọn họ không một ngoại lệ toàn thân trang bị khôi giáp. Mỗi người đủ để thu hút ánh mắt chúng nhân. Mười phương trận dù nhân số bất đồng nhưng tản mát ra khí thế khiến kẻ khác phải giật mình

Sáu phương trận là ải nhân chiến phủ quân đoàn, ba ngàn ải nhân tộc chiến sĩ, mặc giáp trụ do bọn họ chế tạo, tay cầm chiến phủ hoặc chiến chuy, chỉnh tề đứng tại nơi này, bọn họ vóc người không cao nhưng bả vai rộng lớn, khải giáp léo ra nhàn nhạt ma văn, cương thiết không tầm thường, khí thế đấy khiến bất luận kẻ nào cũng không dám xem thường.

Đứng đầu ải nhân phương trận là Lỗ Đặc Tư ải nhân tộc trưởng, kể cả ải nhân tứ đại trưởng lão cũng đến đông đủ

Bên cạnh ải nhân tộc phương trận, là một phương trận thể tích không lớn nhưng phá lệ khôi ngô. Tổng cộng một trăm Tê Liệt giả, mỗi một cái đều như một tòa cương thiết pháo đài. Vóc dáng khổng lồ của chúng có thể so với bỉ mông cự thú cũng không khác bao nhiêu. Càng giật mình là phía sau mỗi Tê Liệt giả đều có một thật lớn nỗ ky với mười cánh tay căn thô, cự tiễn dài đến vài thước. Mũi tên loé ra ma văn, hiển nhiên cự tiễn đã có có gia trì ma pháp hiệu quả.

Phía trước địa tinh Tê Liệt giả là địa tinh bộ lạc đệ nhất trưởng lão Cổ Lỗ, hôm nay hắn vận một thân lễ phục nhân loại, mặc dù có chút đặc biệt, nhưng trên thân vị trưởng lão này toát ra một cảm giác rất đặc thù, bên cạnh địa tinh phương trận tiếp theo là ba phương trận khổng lồ, phân biệt là khôi vĩ như núi lợi trảo Đức lỗ y, âm trầm lãnh khốc ác điểu Đức lỗ y cùng tràn ngập phong duệ lãnh khí thụ yêu Đức lỗ y. Ba đại phương trận Đức lỗ y cơ hồ chiếm một phần ba diện tích bên ngoài bình thai

Cùng Đức lỗ y hùng tráng so sánh, năm mươi tinh linh tộc tự nhiên pháp sư tạo thành một phương trận có chút mảnh khảnh. Nhưng là không ai dám xem thường các nàng, tinh linh sâm lâm có thể kiến thiết đứng lên, tuyệt đại công lao đều là tự nhiên ma pháp sư. Trong tự nhiên ma pháp sư, vượt qua nửa bọn họ đều là thực lực ma đạo sư. Trong tay bọn họ, chiến sĩ muốn tử vong cũng là chuyện khó khăn.

Bên cạnh tinh linh tộc phương trận, là nhân loại phương trận, nhân loại phương trận tổng cộng bốn nhóm, không một ngoại lệ đều là hắc phát hắc mâu. Trên người bọn họ đều là khinh khải do ải nhân tộc chế tạo, kháng ma pháp cùng phòng ngự rất cao, sau lưng mỗi người đều có một trường kiếm. Cùng với truyền thống trọng kiếm có khác biệt, vũ khí bọn họ đồng dạng đều là đan thủ kiếm. Phương trận này số lượng chỉ có 400 người nhưng nếu có thể nhận biết thì bốn trăm người này đều đã ngoài thanh cấp trung giai, trong đó có bốn người đã đạt đến lam cấp, tuyệt không thể xem thường bọn họ. Bốn đoàn đội khải giáp cũng khác biệt, phân biệt là hồng, lam, lục, vàng bốn màu đại biểu cho bốn tông vũ kỹ mai, lan, trúc, cúc trong bát tông. Bên cạnh bọn họ còn có một chi đội ngũ trăm người. Trăm người này ngoại trừ phía trước mười vị lam y thiếu nữ, mỗi người trong tay đều cầm một kiện đặc thù vật phẩm. Trong đó có kẻ cầm bút. có kẻ cầm bàn cờ nhưng giống nhau trên người bọn họ đều toát ra nhàn nhạt ba động ma pháp. Chính là ma pháp sư của ma pháp tứ tông

Lùi lại một chút, khoảng cách cùng hồng thảm gần nhất, cũng lấy hồng thảm chia làm hai phần là hai bên là hai phương trận gây cho người khác chú ý. Bên trái hồng thảm là tử thần long lang kỵ binh, tạo thành một chi thiết sư. Bọn họ người cùng long lang hoà nhập thành một chỉnh thể. Quan sát khí thế khiến cho dù quen thuộc thực lực bọn họ nhìn phương trận đều âm thầm không nhịn được khâm phục. Đây là một chi huyết ma lệ đội ngũ cũng là phong đao lợi hại nhất của Cầm thành, thuộc về thân vệ quân đoàn của Cầm thành lĩnh chủ Diệp Âm Trúc. Đoàn trưởng của bọn họ Diệp Hồng Nhạn khoảng cách với tử cấp chỉ còn một bước, nhưng không ai biết chi kỵ binh này đủ để quét ngang tất cả trừ Pháp Lam thánh kỵ sĩ đồng đẳng về số lượng.

Bên kia hồng thảm, cũng là một phương trận cũng là phương trận hùng tráng nhất, do ba vị hoàng kim bỉ mông, ba vị băng cực ma viên thống suất bỉ mông cự thú trăm người lẳng lặng đứng tại nơi này. Bọn họ không phát ra một tiếng, khí tức thô trọng đủ để kẻ khác cảm thấy bất an. Mỗi một bỉ mông cự thú trên người đều là đơn giản khải giáp, bảo vệ bả vai, bộ ngực cùng hạ thể. Mỗi một khải giáp sức nặng đều trên ba nghìn cân nhưng với lực lượng cường hãn cũa bỉ mông cự thú mà nói, cái này căn bản không tính vào đâu. Khải giáp tài liệu cũng không phải hi hữu, chỉ là tinh thiết bình thường nhưng bên trong khải giáp đều do ải nhân tộc đại sư tự mình khắc hoạ ma pháp trận khiến cho ma pháp thương tổn đại phúc độ rơi xuống chậm lại, vô hình chung khiến cho chiến đấu lực bỉ mông cự thú tăng lên. Đây chính là một chi lục chiến vô địch quân đội.

Hào giác âm thanh, nương theo không khí thanh tân sáng sớm, long long một tiếng phảng phất hoán tỉnh cả Bố Luân Nạp sơn mạch, tất cả mọi người tinh thần lên cao. Thời gian hơi sớm, nhưng với mỗi người Cầm thành mà nói, đều có ý nghĩa không tầm thường. Đứng ở chiến sĩ môn, đại đa số đều là kinh qua khảo nghiệm sinh tử, đại bộ phận đều hiểu được, không có người kia, không có Cầm thành cường đại, không có người kia, không có cuộc sống cường giả tề tựu như này.

Bốn mươi đông long ma pháp sư Thư tông đồng thời nhấc bút trong tay hình thành một ma pháp trượng, mỗi người lóng lánh quang hoa tự phù từ bút hiện ra, thẳng không mà tiến.

Mỗi một chữ đều chuyển biến thành một huyễn lệ ma pháp, tựu tại đây, khi ánh sáng bình minh chưa sáng hoàn toàn, các chữ tiến nhập không trung, tựa như một đoá diễm hỏa rực rỡ không hề có khói xuất hiện tại không trung.

Cho dù Mễ Lan cùng Lam Địch Á Tư đại đế quốc, cũng vô pháp chỉ huy ma pháp sư phóng thích diễm hoả. Nhưng tại Cầm thành, thư tông ma pháp cam tâm tình nguyện phóng thích. Vì nhiếp chánh vương trong lòng bọn họ kính nể, bọn họ không một câu oán hận.

Ma pháp diễm hoả tại không gian mọc lên, có thể đứng ở chỗ này, không ai không phải ma pháp sư bốn tông tinh anh, ít nhất cũng đã ngoài thanh cấp. Mỗi một đoá ma pháp yên hoả đều phi thường phá lệ. Tại thư tông tông chủ Vương Hi chỉ huy, diễm hoả vẻ đẹp hoàn mỹ hình thành.

Hoạ tông tông chủ giơ lên hoạ bút trong tay, hướng phía sau ba mươi danh hoạ đệ tử quát to "Đến chúng ta"

Hoạ tông đệ tử đích hoạ phức tạp hơn thư tông đệ tử, bọn họ phóng thích ma pháp tốc độ cũng chậm hơn. Nhưng khi ngưòi thứ nhất hoạ tông hình thành ma pháp thì, Cầm thành các đại dị tộc không nhịn được kinh hô bởi vì hoạ tông phóng thích ma pháp cùng ma pháp nguyên tố tạo thành ma thú đồ án. Ngoại trừ do năng lượng tạo thành, đám ma thú này tại nguyên tố lực thúc dục, ngang trời mà qua, nương theo ngọn lửa ma pháp, khiến cho bầu trời Cầm thành càng thêm huyễn lệ.

Cầm thành dị tộc đây là lần đầu tiên nhìn thấy ma pháp thần kỳ của Thư, Hoạ nhị tông, trong lúc nhất thời, sợ hãi vang lên. Ma pháp như vậy thật sự thần kỳ.

Trung ương bình thai, một cao quý tuyệt sắc nữ tử đã lặng yên xuất hiện từ lúc nào, nàng mặc bạch khiết lễ phục, hơi thở cao quý phóng thích, đó là tinh khiết tự nhiên hơi thở. đứng bên cạnh nàng là một vị lão giả khuôn mặt cổ phác già nua, lễ phục màu vàng, mặc dù cùng bạch y nữ tử đứng cạnh một chỗ không quá hợp, nhưng bọn họ phân biệt đại biểu cho hai thế lực lớn bên trong Cầm thành.

Vị Minh thái thượng trưởng lão ngước lên, hai tay ấn xuống phía dưới hư án, ngọn lửa ma pháp ngừng lại, ánh mắt mọi người đều tập trung trên đài.

An Nhã mỉm cười, thanh âm tại đấu khí thúc dục truyền ra xa "hôm nay là một ngày trọng đại, cũng là một ngày Cầm thành chúng ta tổ chức hỉ khánh, bởi vì, hôm nay, thống trị giả cao quý nhất của chúng ta, Cầm Đế đại nhân kết hôn"

Tiếng hoan hô trời long đất nổ, đồng thời từ bình thai các phương hướng vang lên, hoà khí sung sướng tuyên nhiễm cả Cầm thành sơn.

An Nhã tiếp tục nói "bởi vì một ít nguyên nhân đặc thù, hôm nay không thể hết thảy dân chúng trong Cầm thành hạ hỉ. Theo ý tứ của Cầm Đế đại nhân, tràng hôn lễ này hết thảy lược giản. Ta nhận thức được Âm Trúc đã không ít năm, lần đầu gặp mặt cũng là lúc hắn mới rời gia đình, đối với tất cả đều là một mê mê thuần phác thanh niên. Nhìn hắn từng bước từng bước đi tới, thấy được trong đó gian khổ cùng không ngừng cố gắng của hắn. Không có hắn cũng không có Cầm thành ngày hôm nay, chúng ta cũng sẽ không có gia viên tốt đẹp như ngày nay. Âm Trúc hôm nay thành thân, ta là tỷ tỷ của hắn, ta vì hắn mà cảm thấy cao hứng, ta hy vọng hắn có thể vĩnh viễn vui sướng. Phía dưới mời chú rể lên đài"

Thư tông ma pháp sư tại lời nói của An Nhã, trong nháy mắt phóng thích ma pháp, lúc này đây, toàn bộ hoả hệ đích bạo viêm, một đoàn chói mắt hoả quang trên bầu trời, huyễn lệ quang mang chiếu khắp Bố Luân Nạp sơn mạch.

Năm mươi tinh linh tộc tự nhiên ma pháp sư ngay khi An Nhã bắt đầu nói đã ngâm xướng chú ngữ, từng đạo quang mang xanh biếc tại thư tông ma pháp sư phóng thích bạo viêm lặng yên xuất hiện.

Đứng ở hai bên thảm, đông long chiến sĩ đều lùi sau ba thước, đồng thời cao giọng thét "Mời Cầm Đế đại nhân nhập tràng"

Diệp Âm Trúc ra khỏi lĩnh chủ phủ, trong lòng không nhịn được thầm than, An Nhã tỷ tỷ, đây gọi là hôn lễ đơn giản sao? Dù mình không nhìn thấy, bài tràng thật lớn như vậy, mình có thể không cảm thấy sao? Hắn tự nhiên rõ, An Nhã cùng Vị Minh trưởng lão đều là vì hai vị thê tử của hắn, trong lòng tâm tình cảm động kích động đứng lên.

Hôm nay Diệp Âm Trúc mặc một kiện màu đen trường bào, trường bào này cũng là do Vị minh thái thượng trưởng lão cùng đông long bát tông lão nhân chuẩn bị.

Màu đen trường bào bên trên là chín đầu kim long sanh huy, không phải là thất long thành tích dịnh đích long tầm thường, mà là đầu ngựa, thân rắn, sừng hươu, quy nhãn, hổ chưởng, ưng trảo, ngưu nhĩ, chính là ngũ trảo kim sắc thần long mà Vị Minh trưởng lão nói. Mặc cửu long bào, phải là Đông Long đế vương mới có vinh diệu nhưng tràng hôn lễ này lại phá lệ, bởi vì hắn nghênh thú một thê tử, chính là hậu duệ duy nhất của Đông Long hoàng tộc.

Đầu đội bát bảo Tử kim quan, mặc thần long bào, hắc phát chỉnh tề sau đầu, vốn đã anh tuấn Diệp Âm Trúc, lúc này càng thể hiện anh tuấn cùng hoàn mỹ của Đông Long nhân, ưu nhã cao quy khí chất, không mãnh liệt nhưng bất luận kẻ nào cũng có thể cảm nhận được uy nghiêm cường giả, hắn xuất hiện khiến ngàn người ảm đạm thất sắc.

Nhàn nhạt quang mang xanh biếc từ hồng thảm đứng lên, một khoả bích ngọc thực vật từ mặt đất chui ra, trong chớp mắt hình thành một mảng rừng xanh biếc, lục quang trong suốt phóng thích, tự nhiên khí tức khổng lồ bao phủ lên hồng thảm, tắm rửa trong lục quang, Diệp Âm Trúc từng bước từng bước hướng đài cao đi tới, tràn ngập tự nhiên khí tức làm thiên nhân cảm giác của hắn càng thêm nhạy cảm.

Đây là tinh linh tộc tự nhiên ma pháp sư thi triển ánh sáng tự nhiên chúc phúc. Nghe nói được chiếu tự nhiên chúc phúc, chỉ cần ở trong tự nhiên thế giới sẽ khiến cho tất cả thực vật thân hoà. Đồng thời đây cũng là tinh linh tộc lễ nghi, chỉ có khách nhân tôn quý nhất mới có thể hưởng thụ.

Tiến về phía trước đi tới, Diệp Âm Trúc cảm thấy ánh mắt hưng phấn của các chiến sĩ Cầm thành chung quanh, nghe âm thanh chúc phúc của bọn họ, không ngừng hướng mọi người vẫy tay, trong lòng hắn cũng có chuẩn bị, nhưng dưới nhiều âm thanh chúc phúc như vậy, hắn không nhịn được lệ nóng đầy mắt.

Đoạn hồng thảm cũng không dài nhưng Diệp Âm Trúc đi hết mười phút, khi hắn lên đài, tiếng hoan hô vang vọng sơn cốc. Mỗi người đều hô to Cầm Đế hai chữ. Mỗi một tiếng chúc phúc đều là tận tâm can.

Cố nén cảm động, không để lệ chảy xuống. Khi Diệp Âm Trúc đi lên bình thai, An Nhã cùng Vị Minh thái thượng trưởng lão đã biến mất. Đứng ở chỗ này là hảo huynh đệ Áo Lợi Duy Lạp của hắn.

Áo Lợi Duy Lạp ôm Diệp Âm Trúc một cái thật lớn "huynh đệ, chúc mừng ngươi"

-"cảm ơn"

Áo Lợi Duy Lạp mỉm cười nói "ta có chút ghen ghét rồi. Nguyên lai kết hôn cũng làm người ta kích động như thế này. Xem ra có thời gian, ta cũng phải đi tìm một lão bà mới tốt"

Diệp Âm Trúc bật cười nói "đại ca, ngươi lúc trước tại Mễ Lan uy danh ta từng chứng kiến, ngươi nếu muốn tìm chị dâu cho ta, có thể gặp khó khăn sao? Nhưng tên Hồng Nhạn kia, quá mức tẻ nhạt rồi, đến lúc đó còn cần ngươi giúp hắn"

Áo Lợi Duy Lạp dùng sức vỗ bả vai Diệp Âm Trúc, cao giọng nói "cho mời chủ hôn"

Chủ hôn? Ai là chủ hôn của mình? Diệp Âm Trúc có chút mờ mịt. Hắn chính mình cuũn không biết, nhưng nghĩ đến không phải Đông Long bát tông, chẳng nhẽ là Tử.

Nhưng là hai cỗ quen thuộc khí tức tiến lên bình thai, Diệp Âm Trúc nhịn không được nước mắt không thể kiềm. Hắn không nhìn thấy nhưng hai cỗ khí tức này hết đỗi quen thuộc với hắn.

Phốc thông một tiếng, Diệp Âm Trúc ngay tại Cầm thành các tộc quỳ xuống, hướng hai người đang lên bình thai bái xuống.

"Tần gia gia, Ny Na nãi nãi"

Đúng vậy, đi lên bình thai đúng là hai vợ chồng Tần Thương cùng Ny Na. Tình cảm Diệp Âm Trúc dành cho Tần Thương, tuyệt không ít hơn ông nội mình. Tần Thương từ khi hắn mãn tháng đã truyền thụ Cầm tông kỹ nghệ, mười sáu năm như một ngày. Không có Tần Thương dạy bảo, làm như nào có Diệp Âm Trúc của ngày hôm nay.

Tần Thương đi nhanh xuống dưới, ngồi xổm xuống, tay nắm lấy bả vai Diệp Âm Trúc, nâng hắn từ mặt đất đứng lên "soả tiểu tử, hôm nay là ngày vui của ngươi, khóc cái gì!" ngoài miệng mặc dù nói vậy nhưng khi nhìn cặp mắt đen mất đi thần thái của Diệp Âm Trúc, lão đã lệ tuôn rơi, ngay cả Ny Na cũng không nhịn được nước mắt chảy xuống

Diệp Âm Trúc nội tâm rung động, An Nhã tỷ tỷ, cảm ơn ngươi. Quả thật không ai cùng Tần Thương gia gia cùng Ny Na nãi nãi phù hợp hơn. Bọn họ chính là những người mình tôn kính nhất ah! Diệp Âm Trúc như thế nào cũng không nghĩ đến, tại phía trước tuỳ thời chiến tranh có thể bộc phát, Tần Thương cùng Ny Na tới tham gia hôn lễ của mình. Lúc này hắn thấy một tia tiếc nuối vô cùng.

Áo Lợi Duy Lạp thay thế An Nhã, đi tới bên cạnh ba người, mỉm cười nói "Tần đại nhân, xin mời ngài nói vài câu" Tần Thương đã được Tây Duy Áo phong làm cung đình thủ tịch ma pháp sư, làm thần dân Mễ Lan, hắn tự nhiên xưng hô là đại nhân.

Tần Thương gật đầu, một tay lôi kéo Diệp Âm Trúc, cất cao giọng nói "hai canh giờ trước, ta đi tới Cầm thành. Rốt cuộc tới trước hôn lễ của Âm Trúc. Âm Trúc sinh ra không lâu, ta đã nhìn hắn lớn lên. Hắn thông minh cùng thiên phú mỗi ngày đều làm ta giật mình. Hắn dù đã lớn, tại trong lòng ta, hắn vĩnh viễn là ưu tú nhất. Ta cùng Ny Na nguyện làm chủ hôn cho hắn, giúp hắn hoàn thành một phần khó khăn trong nhân sinh này. Cho mời tân nương cùng trưởng bối song phương"

Diệp Ly, Lan Như Tuyết vợ chồng, Diệp Trọng, Mai Anh vợ chồng trước sau lên đài, tại An Nhã bài họ đi tới trung ương bình thai, ngồi xuống một loạt ghế trên trung ương. Làm người thân Diệp Âm Trúc, hôm nay không thể nghi ngờ, họ cao hứng nhất, Diệp Ly nhịn không được đã sớm cười lớn.

Cùng lúc đó nhóm trăm người ma pháp sư cùng mười lam y thiếu nữ đã ngồi xuống, Diệp Âm Trúc trước mặt cũng hé ra một trác án, tại Áo Lợi Duy Lạp chỉ dẫn, hắn cũng nhanh chóng ngồi xuống trác án.

Áo Lợi Duy Lạp bên tai hắn nói đơn giản vài câu Diệp Âm Trúc đã hiểu được, trong lòng chảy qua một đạo ám lưu, quang mang trên tay chợt loé, hé ra cổ cầm xuất hiện trên trác án.

Nhìn không thấy, nhưng hắn như trước không cần điiêù chỉnh gì, một thanh âm vang lên từ cổ cầm, bám theo giai điệu tuyệt vời

Một tiếng trầm thấp của cổ cầm ông minh vang lên, dưới đài mười vị lam y thiếu nữ cũng theo giai điệu này, tấu hưởng nhạc khí trong tay các nàng, hoá thành lũ lũ thanh âm, nâng cầm khúc Diệp Âm Trúc vào thiên địa. Giờ phút này, giai điệu tuyệt vời này, không có một tia ma pháp lực nào, nhưng giai điệu động lòng người này làm toàn trường tĩnh lặng.

Tần Thương đứng bên cạnh Diệp Âm Trúc, khi hắn nhìn bát chỉ Diệp Âm Trúc hạ xuống cầm, hắn biết Âm Trúc tại tất cả phương diện đều đã hơn mình đặc biệt là ý cảnh.

Đúng là một khúc do Minh Phượng cầm diễn đạt: Phượng cầu hoàng. Đại môn lĩnh chủ phủ lúc này đồng thời đi ra là bốn người, trong đó có hai nữ nhân mặc màu đỏ cùng trang, phân biệt tại hai bên An Nhã cùng Vị Minh thái thượng trưởng lão, tắm rửa trong ánh sáng tự nhiên chúc phúc, tại Phượng cầu hoàng tuyệt vời giai điệu, mỗi bước tiến lên phía trước, phía sau các nàng toàn thân toát ra kim quang, đáng yêu tiểu cô nương tựa như hoa lan, giống như giữa không trung hạ xuống.

Nhìn không thấy nhưng rõ ràng cảm nhận được các nàng tồn tại, rốt cuộc ngày này cũng đã tới, Diệp Âm Trúc trong lòng kích động, hoàn toàn dung nhập vào cầm khúc, tiếng ca vang lên theo cầm khúc

"Hữu mỹ nhân hề, kiến chi bất vong nhất nhật bất kiến hề

Tư chi như cuống phượng chi cao tường hề tứ hải cầu hoàng

Vô nại giai nhân hề, bất tại đông tường

Tương cấm đại ngữ hề, liêu tả trung tràng

Hà nhật kiến hứa hề

Uý ngã bàng hoàng

Nguyện ngôn phối đức hề huế thủ tương tương bất đắc vu phi hề sử ngã luân vong"

Mặc dù che trong khăn hồng, nhưng tại cầm ca. khoảng cánh rất gần, như trước có thể thấy, từ trong khăn hồng nhiều điểm trong suốt phi tán, khi Diệp Âm Trúc ca xong, tân nương cũng đã đi tới dưới đài.

Đứng lên thân, buông ra Minh Phượng cầm, Diệp Âm Trúc hai mắt lệ quang loé ra, hướng phương hướng hai nữ nhân, song chưởng chậm rãi mở ra, bát chỉ đồng thời động, bảy tia tuyền nguyên tố màu tím xuất hiện, Diệp Âm Trúc khai âm, con mắt hắn nhìn không thấy nhưng tại tâm hắn nhìn kỹ người mình yêu.

"tương ngộ thị duyên, tương tư tiệm triển, tương kiến khước nan, sơn cao lộ viễn, duy hữu thiên lý cộng thiền quyên, nhân bất mãn, uyên mộng thành không phiếm, cố nhiếp hình tương, thác hồng nhạn, khoái sao truyện"

Mỗi chữ từ miệng hắn đi ra đều hội hoá một cỗ khí lưu, trước mặt bảy huyền ông minh, cũng đồng dạng tấu nhạc chương.

Từng bước tiến lên, trước mặt thất huyền đi trước, Diệp Âm Trúc trên mặt lệ lặng yên chảy xuống. Cho tới hôm nay, hắn rốt cuộc có đầy đủ người mình yêu.

Tiếng ca trong miệng thành hoan nhạc cất cao, kích ngang chín tầng mây.

"hỉ khai phong, phủng ngọc chiếu, tế đoan trường, đãn kiến anh thần hồng, liễu mi đại, tinh mâu thuỷ uông uồng, tình thâm ý canh trường, vô hạn ái mộ chẩm sanh tố?

khoản khoản đông nam vọng, nhất khúc phượng cầu hoàng"

Cầu nói cuối cùng ra khỏi miệng, bảy huyền ông đồng thời ông minh một tiếng, hai người hồng sắc bao phủ đã tiến nhập lồng ngực rộng lớn của hắn, ba người gắt gao ôm một chỗ, Hải Dương cùng Tô Lạp sớm đã nghẹn ngào nức nở.

Tiếng hoan hô biến thành đồng dạng thanh âm, quanh quẩn trong không trung, chỉ có một câu nói "Cung hạ Cầm Đế đại nhân kết hỉ"

Tất cả ma pháp sư đều hướng không trung phóng thích ma pháp huyễn lệ, giờ khắc này cả Cầm thành chúc phúc cho Hải Dương.

Vị Minh cùng An Nhã nhìn nhau cười, trình tự hôn lễ bị phá huỷ, nhưng khiến người khác cảm động như thế này còn gì có thể so sánh cùng đây?


Đấu Thần Tuyệt Thế

Chương (1-336)