← Ch.242 | Ch.244 → |
Một cổ tín niệm mãnh liệt thiêu đốt trong ngực Tạp Nhĩ, từ khi trở thành Sở La Môn Bỉ Mông vương, đã bao nhiêu năm, hắn không có cảm giác nhiệt huyết sôi trào như hiện tại.
Hắn rõ ràng nhận thấy, Tử Tinh Bỉ Mông, thân cao chỉ có mười thước, nhưng khi có sự tồn tại của hắn, tất cả khí tức của Bỉ Mông cự thú đều có biến hóa long trời lỡ đất. Bởi vì Tử Tinh Bỉ Mông là tín niệm tuyệt đối của bọn hắn, chỉ cần Tử đế đái lĩnh, bọn họ sẽ không bao giờ tin là mình thất bại.
Khi Á Đa Ni dẫn Bạo Hùng quân đoàn lao ra, tâm hắn đã trở nên có chút ớn lạnh. Hắn thấy rõ ràng, hơn ba trăm Bỉ Mông cự thú sắp hàng chỉnh tề thành thế trận chữ nhất và hướng phương bắc đi tới, mà bởi vì chính mình và Bạo Hùng quân đoàn xuất hiện nên chợt xoay lại. Ánh mắt Á Đa Ni cơ hồ chỉ chăm chú nhìn vào vị trí trung ương đại quân Bỉ Mông, ở đó có một thân ảnh dưới ánh mặt trời, bắn ra huyễn lệ tử quang, tựa như che mất tầm mắt của Bỉ Mông quân đoàn. Ngoại trừ Bạo Hùng quân đoàn, Á Đa Ni cũng không có điều khiển quân đoàn của pháo đài Sở La Môn. Bởi vì hắn biết, đứng trước Bỉ Mông cự thú, thú nhân bình thường chỉ là đám pháo hôi, căn bản không có tác dụng gì.
Chỉ có Bạo Hùng quân đoàn, mới có thể chống lại Bỉ Mông cự thú, đương nhiên, đó cũng là dựa vào ưu thế số lượng mà thôi. Khi Á Đa Ni thấy Tử, hắn biết điều mình lo lắng nhất đã xảy ra. Đúng vậy, đó nhất định là Tử tinh Bỉ Mông. Thân thể hắn mặc dù so với đại đa số Bỉ Mông cự thú đều thấp hơn một chút nhưng khí tức mạnh mẽ vô cùng, khiến cho tất cả Bỉ Mông cự thú vô cùng sùng kính, ngoại trừ Tử Tinh Bỉ Mông ra, còn ai nữa đây?
Bạo hùng quân đoàn chỉnh tề ở sau lưng Á Đa Ni, vì chi quân đoàn này, Á Đa Ni đã tốn không biết bao nhiêu tâm huyết. Mỗi một gã cự hùng chiến sĩ của Bạo Hùng quân đoàn, trên người đều mặc trọng khải giáp của nhân loại, làm thân thể bọn hắn vốn cao vượt qua năm thước càng thêm bưu hãn, tiêu chuẩn vũ khí của bạo hùng quân đoàn chiến sĩ dài đến bốn thước, toàn là lang nha bổng thô kệch như chính người dùng. Trên lang nha bổng lại có gai nhọn sắc bén càng tạo ra lực công kích kinh khủng. Bạo hùng quân đoàn của Á Đa Ni tại chiến trường đã không biết lập bao nhiêu công lao, cho dù là Hoàng Kim quân đoàn của Lôi Thần bộ lạc cùng Bạch Hổ quân đoàn của Chiến Thần bộ lạc cũng tuyệt không dám giao thủ trực diện. Ngoài ra Bạo Hùng quân đoàn còn có năm ngàn hùng nhân với trịch mâu, vũ khí bọn họ cùng bạo hùng chiến sĩ bình thường có điểm khác nhau, mỗi người trên lưng đều có năm cây trịch mâu dài đến hai thước. Mâu của bạo hùng chiến sĩ cũng không giống thụ yêu đức lỗ y, có thể hỗ trợ phong nguyên tố, nhưng là, trong phạm vi ba trăm bước, cơ hồ không có quân đội nào nguyện ý đối mặt với năm ngàn hùng nhân dùng trịch mâu. Sức mạnh kinh khủng của bọn họ là trịch mâu, ngay cả Bỉ Mông cự thú cũng có điểm cố kỵ. Trước mắt, Bạo Hùng quân đoàn mặc dù chỉ có năm vạn nhân, nhưng có thể nói đây là tuyệt đại bộ phận sức chiến đấu của Sở La Môn bộ lạc. Vì tồn tại của bọn họ, A Tư Kha Lợi Quốc mới bị rơi vào hạ phong khi cùng Sở La Môn bộ lạc giao chiến. Bạo hùng chiến sĩ, ngoại trừ năm cây trường mâu, mỗi hùng nhân chiến sĩ còn có lang nha chuỳ, là loại lưu tinh chuỳ có gai nhọn và xích sắt dài tám thước, một khi bị bạo hùng chiến sĩ tấn công, đối với binh lính thường, chính là ác mộng khủng khiếp.
Vóc người của Á Đa Ni cao lớn hơn nhiều so với bạo hùng chiến sĩ, một thân khải giáp màu vàng bao trùm trên người, đứng trước Bạo Hùng quân đoàn, cũng giống như Tử tại Bỉ Mông cự thú quân đoàn. Tử lạnh lùng nhìn kẻ đối diện:
- Hùng vương Á Đa Ni?
Á Đa Ni hít một hơi thật sâu, đối mặt uy áp của Tử Tinh Bỉ Mông, tuy thực lực hắn trong thú nhân tộc chỉ thua có Cổ Đế, nhưng vẫn không chịu nổi, khí thế giảm hẳn đi:
- Không sai, ta chính là Á Đa Ni. Ngài là Tử tinh Bỉ Mông, đúng không?
Tử lạnh lùng nhìn hắn, Tử Tinh cự kiếm cầm trong tay, hoành ngang người:
- Nếu biết ta là người thừa kế Tử Tinh huyết mạch thừa kế, ngươi đã quên thần thú huấn kỳ nói những gì rồi sao?
Á Đa Ni thản nhiên đáp:
- Thần thú huấn kỳ, Á Đa Ni không dám quên, nhưng Sở La Môn bộ lạc đều không phải duy nhất Á Đa Ni ta mà thôi. Chẳng lẽ Tử đế đại nhân, chỉ dựa vào sự xuất hiện của ngài, đã muốn làm ta, Sở La Môn nhất tộc thần phục sao? Tổ tiên đồ đằng của Sở La Môn bộ lạc chúng ta cũng là một trong tứ đại thần thú cơ mà.
Tử nhàn nhạt nói:
- Nói như vậy, ngươi muốn chọn cùng ta đối địch?
Á Đa Ni không trả lời Tử, ánh mắt hắn nhìn về phía Tạp Nhĩ đang đứng bên cạnh Tử:
- Tạp Nhĩ đại ca, không nghĩ tới huynh đệ chúng ta lại gặp mặt. Trên chiến trường, ta Á Đa Ni tự hỏi đối với ngươi cùng Bỉ Mông các huynh đệ cũng không tệ. Bởi vì Tử Đế xuất hiện, ngươi lại quyết định phản bội ta sao?
Thần sắc Tạp Nhĩ thoáng có chút xấu hổ, nhưng khi hắn nhìnTử thì ánh mắt đã một lần nữa trở nên kiên định:
- Không sai, Á Đa Ni huynh đệ, Sở La Môn bộ lạc luôn đãi ngộ Bỉ Mông chiến sĩ chúng ta rất tốt, ngươi đối với ta cũng phi thường tôn kính. Nhưng chúng ta làm con dân của thần thú, khi vương giả nhất tộc trong truyền thuyết chúng ta xuất hiện, ta không có lựa chọn, Bỉ Mông truyền thừa cùng tôn nghiêm yêu cầu ta phải đứng ở bên cạnh Tử đế đại nhân, trở thành chiến sĩ của ngài. Á Đa Ni, với thân phận như huynh trưởng ta khuyên ngươi một lần cuối cùng, nếu ngươi không hy vọng Sở La Môn bộ lạc tổn thương, nếu ngươi hy vọng tương lai Sở La Môn bộ lạc huy hoàng, vậy thần phục Tử đế đại nhân đi.
Á Đa Ni thở dài một tiếng:
- Xem ra, tất cả đã không thể thay đổi. Xin lỗi, Tử đế đại nhân, vì tộc nhân của ta, vì truyền thừa Sở La Môn bộ lạc, vì tự do, ta đành phải khiêu chiến với ngài.
Tử khinh thường hừ một tiếng:
- Tự do? Không đủ ăn mà gọi là tự do? Thi thể khắp nơi mà gọi là tự do? Đó điều mà ngươi hy vọng ư? Theo ta được biết, ngươi quả thật là tù trưởng xuất sắc nhất của một trong thú nhân tam đại bộ lạc, nhưng Sở La Môn bộ lạc tộc nhân ngươi chưa hề có cuộc sống no ấm. Đây là tự do mà ngươi muốn nhìn thấy ư? Khải giáp trên người chiến sĩ của bạo hùng quân đoàn, là do biết bao nhiêu máu của thú nhân hoán đổi? Tam đại bộ lạc cho tới bây giờ không thèm để ý đến chết sống của thú nhân bình thường, chỉ biết thông qua thực vật đoạt được mà bổ cấp. Mùa đông hàng năm, các ngươi phải bỏ lại bao nhiêu thi thể tại thế giới nhân loại? Á Đa Ni, đừng tỏ vẻ cao thượng trước mặt ta, nếu ngươi thật sự có thể đái lĩnh thú nhân phát riển lớn mạnh, để cho mỗi một thú nhân có được tôn nghiêm của chính mình, ta, với danh nghĩa Tử Tinh Bỉ Mông sẵn sàng để cho ngươi làm điều đó? Nhưng ngươi có thể làm được không?
Lời của Tử như một cái tát thật lớn, đập vào mặt Á Đa Ni, Hùng Vương trên mặt lúc trắng lúc đỏ, không thốt nên lời gì để phản bác. Mặc dù Á Đa Ni tự nhận mình làm hết thảy để trợ giúp Sở La Môn tộc nhân, cũng tự nhận mình là tù trưởng xuất sắc nhất. Nhưng mỗi một câu nói của Tử lại đều là kim đâm thấy máu, Thú nhân tộc đã bao nhiêu năm hình thành tệ bệnh, cũng chỉ có hắn mới có thể thay đổi được mà thôi. Vẻ mặt chợt biến sắc, Á Đa Ni cũng dần hiểu được sự chênh lệch giữa mình và Tử đế, đồng thời, trong lòng đối với Tử Tinh vương giả trong truyền thuyết của Thú nhân tộc cũng có thêm vài phần tin tưởng. Thân là hùng vương, tâm chí Á Đa Ni dĩ nhiên rất kiên nghị, hắn thừa nhận Tử nói rất đúng, nhưng hiện tại hắn không thể lui bước. Vả lại, với tư cách tù trường, hắn cũng hề dễ dàng từ bỏ quyền lực trong tay, ý niệm tà ác một khi phát lên là không cách nào dập tắt, Á Đa Ni suy nghĩ, đưa mắt nhìn ba trăm Bỉ Mông cự thú phía trước. Dẫu sao Bạo Hùng quân đoàn của mình cũng là lực lượng cường đại nhất trong các quân đoàn chủ chiến của Thú nhân tộc tam đại bộ lạc có lực công kích mạnh nhất. Cách đối kháng tốt nhất với Bỉ Mông quân đoàn, hủy diệt Tử. Có như vậy, Sở La Môn bộ lạc vương giả sẽ trở thành ông vua tiêu dao trên khắp Cực Bắc Hoang Nguyên.
Nghĩ vậy, Á Đa Ni chậm rãi nâng lên lang nha bổng trong tay, dài đến sáu thước, lóng lánh màu kim quang nhạt, đấu khí màu tím từ trên người hắn tràn ra, bạo hùng quân đoàn từ từ triển khai chiến trận, năm ngàn tên trịch mâu thủ đã rút ra trịch mâu sau lưng, sẵn sàng chuẩn bị cho ba trăm Bỉ Mông cự thú lôi đình nhất kích. Tử tựa hồ đã sớm đoán được tất cả, đối mặt với Á Đa Ni cùng bạo hùng quân đoàn, hắn hạ lệnh toàn quân sẵn sàng đợi lệnh, ba trăm Bỉ Mông cự thú vẫn bảo trì trận hình chữ nhất tại chỗ, mà Tử lại một mình hướng năm vạn bạo hùng đại quân từng bước đến. Hắn kéo lê Tử tinh cự kiếm trong tay, khiến trên mặt đất lưu lại một vệt thật sâu. Trên chiến trường nhất thời trở nên hỗn loạn, nhìn Tử từng bước từng bước hướng Bạo Hùng quân đoàn tiến đến, tất cả Bỉ Mông cự thú trong mắt quang mang đều bắt đầu nóng lên. Tuy đối mặt với ngàn vạn nhân, nhưng Bỉ Mông vương giả chính thức, Tử Tinh Bỉ Mông vẫn kiêu ngạo a!
Không có một đầu Bỉ Mông cự thú nào tiến lên trợ giúp Tử, bởi vì trong lòng bọn họ, Tử Tinh Bỉ Mông chính là vô địch. Sự kiêu ngạo cùng tôn nghiêm của Tử tinh Bỉ Mông không cho phép bọn họ đi giúp. Đã thấy Tử cứ như thế một người, hướng tới, tim của Á Đa Ni đột nhiên đập rộn ràng, hắn tự hỏi chẳng lẽ Tử lại có dũng khí như vậy, chẳng lẽ, vị Tử Tinh Bỉ Mông này cho rằng thực lực chính mình đủ để chống lại cả bạo hùng quân đoàn sao chứ?
Không, không có khả năng.
Khoảng cách giữa song phương quân đoàn càng ngày càng gần, Tử cùng Á Đa Ni cũng từ từ thấy rõ đối phương.
Khi khoảng cách giữa Tử và Bạo Hùng quân đoàn còn có ba trăm thước, hắn bỗng dừng lại. tử tinh cự kiếm bên người chậm rãi nhấc lên, mũi kiếm khổng lồ hướng thẳng về Á Đa Ni.
- Ta, người thừa kế thần thú huyết mạch, đứng đầu tứ đại thần thú, Tử Tinh Bỉ Mông, hướng ngươi khiêu chiến, ngươi có thể tự ý chọn lựa trăm người trong quân đội cùng ta chống lại.
Á Đa Ni cả kinh, đối mặt với khiêu chiến của Tử, hắn hầu như không có khả năng cự tuyệt, thân là tù trưởng Sở La Môn bộ lạc, đái lĩnh năm vạn chiến sĩ của bạo hùng quân đoàn, nếu hôm nay hắn khiếp sợ mà không dám chiến, đối bạo hùng quân đoàn, sĩ khí sẽ bị ảnh hưởng, mà sau này hắn cũng đừng nghĩ có thể ngẩng đầu tại Sở La Môn bộ lạc.
Tử Tinh Bỉ Mông quả nhiên là Tử Tinh Bỉ Mông. Đưa ra khiêu chiến như vậy để cho chính mình căn bản không cách nào cự tuyệt, trong lòng Á Đa Ni đã cảm giác được, sợ rằng vì xuất hiện của Tử đế mà tam đại bộ lạc đã lâm vào một trường tai nạn.
Thanh âm Tử rất lớn, đủ để truyền vào tai mỗi một gã chiến sĩ của bạo hùng quân đoàn. Bạo hùng quân đoàn vì không có lệnh nên đã dừng lại cước bộ, ánh mắt bọn họ đều ngưng tụ trên chính người tộc trưởng bọn họ.
Mặc dù Tử Tinh Bỉ Mông xuất hiện, chiến sĩ của Bạo Hùng quân đoàn cũng sẽ không thay đổi lập trường của chính mình đối với tộc trưởng. Nhưng đối mặt cường giả khiêu chiến, thú nhân từ xưa đã có phương thức quyết đấu, bọn họ đều bảo trì sự trầm mặc.
Trong thế giới Thú nhân, luôn luôn là cường giả vi tôn, chỉ có người chết trận chứ không hề có người sợ chết. Một khi khiếp sợ, đừng nói Á Đa Ni thân là tù trưởng, cho dù hắn chỉ là một gã thú nhân bình thường, cũng sẽ bị mọi người khinh thường.
Tử đưa ra khiêu chiến rất công bình, với tư cách là tử tinh bỉ mông, đương nhiên Á Đa Ni không thể so sánh bằng, cho nên, hắn để cho Á Đa Ni đái lĩnh trăm tên thuộc hạ, dưới tình huống này, Á Đa Ni có thể thua trong lúc chiến đấu, nhưng cũng không thể lùi bước, nếu không, hắn sẽ là tội nhân của Sở La Môn bộ lạc.
Chiến ý mãnh liệt từ hai mắt Hùng Vương lan ra, thân hình khổng lồ cao bảy thước, tiến lên:
- Hảo. ta tiếp nhận khiêu chiến của ngươi, có thể cùng Tử Tinh Bỉ Mông đánh một trận, Á Đa Ni có chết cũng không oán hận. Nhưng nếu ta thua, Sở La Môn bộ lạc cũng tuyệt sẽ không dễ dàng thần phục, chiến sĩ của ta sẽ chiến đấu tới cùng.
Tử hừ lạnh một tiếng:
- Không ai cần ngươi thần phục, ngươi thua, chỉ cần ngươi thu quân về trong pháo đài. Ngươi thắng, danh tiếng Tử Tinh của ta sẽ thuộc về ngươi. Chọn người của ngươi đi.
Tự tin, đây là tự tin tuyệt đối.
Á Đa Ni bắt chước Tử, đem cự hình lang nha bổng bên người dài sáu thước từng bước, hướng Tử đi tới:
- Nếu là quyết đấu, vậy sẽ tuyệt đối công bình, bất luận thắng thua, Sở La Môn bộ lạc sẽ không úy kỵ. Tử đế đại nhân, để cho công bình, chúng ta đánh một trận đi, cho dù chết dưới kiếm của ngươi, Á Đa Ni cũng không tiếc nuối.
Từ lúc đến pháo đài Sở La Môn, đây là lần đầu tiên Tử động dung, từ ánh mắt trầm ngưng của Á Đa Ni, hắn thấy được tôn nghiêm của một gã thú nhân chiến sĩ. Lúc này, sắc mắt hắn rốt cục không hề lạnh lùng nữa, chậm rãi nhấc cự kiếm trong tay lên, thân kiếm khổng lồ đặt trong ngực phát ra một tiếng vang.
Đây là lễ nghi mở đầu trận quyết đấu thú nhân, có thể để cho Tử Tinh Bỉ Mông dùng lễ nghi như vậy, Á Đa Ni là người thứ nhất.
Ánh mắt Á Đa Ni lộ vẻ cảm kích, song phương đối lập, nhưng Tử cấp cho hắn sự tôn trọng làm cho hắn rất vui mừng. Không để ý gai nhọn trên lang nha bổng trong tay chạm nhẹ vào ngực mình. Gai trên lang nha bổng bén nhọn khiến cho mấy giọt máu trào ra nhưng Á Đa Ni lại không hề có cảm giác gì.
Ba trăm bỉ mông cự thú tạo thành quân đoàn đối mặt với Bạo Hùng quân đoàn, đệ nhất tinh duệ của Sở La Môn bộ lạc, cơ hồ đồng thời ngửa mặt lên trời rống lên.
Bỉ mông cự thú rống giận, là bởi vì vương giả bọn họ rốt cục trở về, nhất là bỉ mông môn đến từ Sở La Môn bộ lạc, bọn họ đều hy vọng thấy được sự cường đại của vương giả, mà Bạo Hùng quân đoàn rít gào, là vì dũng khí của Á Đa Ni cùng Tử Tinh Bỉ Mông.
Mặc dù trung thành với Á Đa Ni, nhưng hùng nhân cũng biết, truyền thuyết về Tử Tinh Bỉ Mông và tứ đại thần thú, bọn họ đối với Á Đa Ni tuyệt đối trung thành, nhưng lúc này trong lòng cũng rối bời. Trong khi Á Đa Ni dùng dũng khí đẩy chiến ý cùng đấu chí của bạo hùng quân đoàn, cho dù hắn chết trong tay Tử, đối với bạo hùng quân đoàn sẽ không bại, sẽ theo lệnh Á Đa Ni, hướng Tử cùng bỉ mông cự thú môn phát động công kích, đối mặt cường giả, cho dù tử vong, cũng là Sở La Môn bộ lạc vinh diệu.
Tử trong mắt toát ra vẻ tán thưởng, tay phải cầm kiếm chậm rãi nhấc lên, tử quang trong khoảnh khắc từ thân thể hắn, kéo dài tới cả thân kiếm, tử tinh khí tức nhất thời uy lăng bắn ra bốn phía.
Thân thể hắn vốn cao hơn Á Đa Ni, lúc này dưới tử quang trong suốt cùng khí tức hoàn toàn ngăn đối thủ lại.
Trước áp lực của Tử, Á Đa Ni biết không thể để cho Tử tiếp tục tăng khí thế, nếu không, khi đạt tới đỉnh điểm, toàn lực một kích tuyệt không phải chính mình có khả năng chống đở.
Á Đa Ni tiến lên một bước, hai tay nắm chặt lang nha bổng, miệng phát ra tiếng rống giận, toàn thân quang mang phát ra, hắn mạnh mẽ đem khí thế của mình bức ra, tập trung toàn lực vào hai tay, chỉa lang nha bổng vào ngực Tử.
Trước áp lực của tử tinh bỉ mông, Á Đa Ni đem tiềm lực của mình hoàn toàn bộc phát, lực lượng, khí thế, đấu khí, đều đạt tới đỉnh điểm chưa từng có trước đó.
Thú nhân có phương thức chiến đấu của thú nhân, nhất là trong các cuộc quyết đấu chủng tộc, sức mạnh là quan trọng nhất. Không thể dễ dàng lui bước vì như thế sẽ tăng khí thế cho đối phương và giảm sĩ khí của mình.
Thân là Tử Tinh Bỉ Mông, lại vừa đưa ra khiêu chiến, Tử sẽ không lui về sau, mắt nhìn lang nha bổng vung tới, hắn cử cự kiếm ngăn lại.
Tử tinh cự kiếm trải qua một lần nữa cải tạo, chiều dài đã vượt qua mười bảy thước, bởi vì Á Đa Ni ra tay trước, trong nháy mắt khoảng cách giữa hai người đã gần lại, lúc này, ưu thế về chiều dài của tử tinh cự kiếm đã phản tác dụng, trở thành hạn chế cho Tử.
Nhưng Tử là ai? hắn là kẻ đứng đầu tứ đại thần thú trong truyền thuyết của Thú nhân tộc, đối mặt với một kích toàn lực của Thú nhân tộc, Tử kéo tử tinh trọng kiếm hoành ngang ngăn lang nha bổng lại.
Oanh –
Đấu khí chợt bộc phát, hai kiện vũ khí cùng khổng lồ và kinh khủng như nhau va chạm.
Song chưởng Á Đa Ni hoàn toàn rung động, cả thân thể phảng phất bành trướng một vòng, một kích này, hắn đã dụng toàn bộ lực lượng của mình.
Tử tinh cự kiếm cùng lang nha bổng dính chặt vào nhau, Á Đa Ni toàn lực giữ vững, chỉ cần có thể đẩy tử tinh cự kiếm ra, hắn có thể công kích trực tiếp, trọng kiếm nặng nề của Tử sẽ không có cách nào thu về.
Nhưng Á Đa Ni phát hiện, mặc kệ hắn cố gắng ra sao, vẫn không thể đẩy tử tinh cự kiếm di động một phân nào.
Sắc mặt Tử rất bình tĩnh, tiếp cận sự cường đại của Tử Tinh Bỉ Mông với khoảng cách gần như vậy khiến cho khí thế đang hung hăng của Á Đa Ni chợt biến mất. Mặc dù chỉ dùng một tay nhưng cánh tay của Tử giống như thép luyện, vẫn giữ nguyên vị trí, tưởng như không hề có va chạm vừa rồi giữa tử tinh cự kiếm và Lang nha bổng. Mà lúc này cánh tay Tử trở nên sáng ngời, thân thể càng thêm oai vệ.
- Sức mạnh của ngươi rất khá, trong hùng nhân tộc, sợ rằng không ai có thể mạnh hơn ngươi. Á Đa Ni, ngươi quên sao? Tại Cực bắc Hoang Nguyên, có chủng tộc nào có thể so sánh với bỉ mông cự thú? Cho dù tại thế giới loài người, lực lượng cường đại như cự long cũng không có khả năng là đối thủ của bỉ mông chúng ta. Bản thân ta là tử tinh bỉ mông, có ai có năng lực chống lại ta?
Không biết tại sao, ngày thường Tử rất ít nói, nhưng lúc này lại nói rất nhiều, câu nói cuối vừa xong, tử tinh cự kiếm quang mang đại phóng, Á Đa Ni chỉ cảm thấy một luồng sức mạnh không thể chống đở nổi từ lang nha bổng truyền đến, thân thể không chịu được, phải lùi về sau. Mặc dù dụng lang nha bổng chống trên mặt đất, nhưng hắn vẫn phải lùi trên mười bước, trên mặt đất lưu lại hơn mười dấu chân sâu hoắm, thân thể miễn cưỡng không ngã sấp xuống.
Tử động rồi, hắn cũng tiến lên trước một bước, tựa như đã tính toán trước, giơ tử tinh cự kiếm chém về phía đầu Á Đa Ni.
Lúc này, Á Đa Ni vừa mới ổn trụ thân thể, mắt nhìn tử tinh cự kiếm đến, hắn không có cơ hội né tránh, thân thể Tử cùng vũ khí trong nháy mắt bộc phát ra tốc độ khiến cho hùng vương hoảng sợ, hắn biết, chênh lệch giữa mình và Tử là khó có thể vượt qua.
Quang mang màu tím trên thân tử tinh cự kiếm tỏa ra, va vào Á Đa Ni, nhưng cũng không ai biết, Tử đã dụng toàn lực, tình huống không giống như biểu hiện bên ngoài như vậy.
Thực lực của Á Đa Ni cũng đã đạt đến trình độ Tử Cấp Cửu giai, chênh lệch với Sư vương Cổ đế chủ yếu bởi vũ khí Lôi Thần chùy. Tử vừa mới đạt đến Bạch cảnh không lâu, muốn chiến thắng hắn cũng phải dùng toàn lực.
Tất cả công kích, đều biến thành một kiếm cổ phác mà đơn giản, năng lượng khổng lồ trong nháy mắt ngưng tụ lại. Lúc này, thân thể Tử như đã thành một thể với kiếm kia, Tử quang ngập trời trong nháy mắt lan tràn, mang theo ánh sáng tím tuyệt đẹp. Đây rõ ràng là một kích tràn ngập lực lượng, cũng khiến cho người ta cảm giác bay bổng, tình huống quái dị như vậy là lần đầu tiên Á Đa Ni gặp phải.
Điều mà Hùng vương có thể làm bây giờ chính là dùng sức nhấc hai tay lên, đặt Lang Nha bổng của mình ở trên đầu, hoàn toàn ngưng tụ năng lượng trong cơ thể vào Lang Nha bổng. hắn không biết mình có thể chống đỡ được một kích này của Tử không. Á Đa Ni thậm chí còn có chút hối hận. Tử Tinh bỉ mông quả nhiên còn cường đại hơn trong tưởng tượng rất nhiều.
"Oanh" một tiếng nổ vang lên, tuy nhiên, người công kích lúc này đổi lại thành Tử.
Tử diễm dày đặc chợt ngừng lại ở trên đỉnh đầu Á Đa Ni, bùn đất xung quanh bay lên, cuốn lên một đám sương mù như dòng xoáy.
Bất luận là Bỉ Mông cự thú hay là Bạo Hùng quân đoàn, đều đang nhìn chằm chằm vào trận Đại chiến kinh thiên trước mặt. Trái tim của bọn họ thậm chí đều ngừng đập, chiến đấu tràn ngập lực nổ mạnh như vậy, khiến cho mỗi một gã chiến sĩ Thú Nhân đều say mê.
Bụi đất dần dần tan đi, cục diện đã xảy ra biến hóa long trời lở đất.
Tử vẫn đứng ở đó, tay phải hắn vẫn như cũ nắm chặt Tử Tinh cự kiếm.
Á Đa Ni vẫn giữ nguyên tư thế như vừa rồi, hai tay nâng Lang Nha bổng của mình lên. Nhưng thân thể cao hơn bảy thước của hắn lúc này đã lún hơn nửa vào đất, chỉ có từ trên ngực là lộ ra. Cả người giống như tên Ải nhân. Lang Nha bổng to lớn lúc này đã hoàn toàn biến dạng, tiêm thứ của thanh Lang Nha bổng chỉ còn cách đầu Á Đa Ni có vài tấc.
Đồng thời, mỗi người đang quan chiến đều rõ ràng thấy được, Tử Tinh cự kiếm tiếp xúc với Lang Nha bổng cũng không phải là mũi kiếm mà là thân kiếm. Nói cách khác, vào lúc cuối cùng, Tử đột nhiên hoành kiếm, đè Á Đa Ni xuống mặt đất, Lang Nha bổng của hắn rõ ràng đã không thể sử dụng.
Mặt Á Đa Ni trở nên trắng bệch, một vòi máu tươi từ trong miệng hắn chảy ra. Song chưởng của hắn không thể khống chế mà run lên, lúc nào cũng có có thể đánh rơi Lang Nha bổng trong tay.
Nhìn Tử ở trước mặt, Á Đa Ni khổ sở nói: "Ngươi thắng. Chỉ là Tử đế Đại nhân, ngươi tại sao lại hạ thủ lưu tình"
Tử lạnh nhạt nhìn Á Đa Ni, đeo trọng kiếm lên vai, trong ánh mắt của hắn hàm chứa rất nhiều thứ, có khen ngợi, có thất vọng, còn có một chút ý vị không thể nói nên lời.
"Ông" Lang Nha bổng ở tay Á Đa Ni trong tiếng kêu sợ hãi của đám chiến sĩ Bạo Hùng quân đoàn bỗng hóa thành vô số mảnh vụn rơi xuống xung quanh Á Đa Ni. Hai tay vị Hùng Vương này vỗ mạnh lên mặt đất, thân thể từ trong đất chợt bay lên, hạ xuống mặt đất.
Một kiếm của Tử vừa rồi mặc dù chấn thương kinh mạch trong cơ thể hắn, nhưng cũng không tạo thành thương tổn thực sự. Nhưng Á Đa Ni biết, nếu vừa rồi là mũi kiếm hạ xuống chứ không phải là thân kiếm, thì mình đã không thể nào sống mà đứng ở đây.
Hắn mạnh bước lên vài bước: "Tử Đế Đại nhân. Ngươi tại sao không giết ta, muốn làm nhục ta sao?"
Tử đang đi về phía đám Bỉ Mông cự thú thì ngừng lại, hắn không hề quay đầu lại, lạnh nhạt nói: "Giết ngươi rất dễ dàng. Nhưng, ta không thể tìm ra ai có thể thay thế vị trí Sở La Môn Vương của ngươi. Thú Nhân quật khởi không chỉ cần có ta, đồng thời cũng là lực lượng của tất cả anh hùng Thú Nhân tộc. Á Đa Ni, ta cho ngươi một năm thời gian. Một năm sau, ta sẽ quay lại đây, đến lúc đó, ta muốn nghe câu trả lời của ngươi."
Lời nói vừa hết, Tử bước nhanh đi, cũng không hề quay đầu lại.
Bỉ Mông cự thú Quân đoàn vẫn xếp theo trận hình, đi lên nghênh đón Tử, trong mắt mỗi một đầu Bỉ Mông cự thú đều hiện ra vẻ hưng phấn điên cuồng. Một kiếm kinh thiên đó của Tử, đúng là thông báo với bọn họ, Vương của Bỉ Mông tộc, Vương của cả Thú Nhân đã trở lại.
Hai tiếng rống giận đồng thời từ trong Bỉ Mông chiến trận vang lên. Khí tức cường đại mà Tử mang đến khiến bọn họ hưng phấn, hai cường giả giấu mặt trong Bỉ Mông chiến trận không nhẫn nại sự hưng phấn trong lòng được nữa, đồng thời biến thân.
Sơn Lĩnh cự nhân cao năm mươi thước xuất hiện trong mắt Bạo Hùng quân đoàn. Cao năm mươi thước a, trong Thế giới Thú Nhân, không ai có thể so sánh. Quang mang màu trắng nhàn nhạt lưu chuyển xung quanh thân thể Minh. Lớp da bên ngoài có thể hắn giống như nham thạch tản mát ra một tầng quang mang trong suốt. Đó là hiệu quả mà Thổ hệ Nguyên tố đạt đến cực hạn. Đó là lực phòng ngự giống như toản thạch.
Minh ngửa mặt lên trời gào lên, phong vân lập tức biến ảo, trong nháy mắt ngưng kết thành một đám mây đen, một đạo Lôi điện từ không trung giáng xuống, cùng với tiếng sấm rung trời, trực tiếp đánh vào con mắt duy nhất của Minh. Tiếng sét đánh không ngừng vang vọng toàn trường, dưới ánh sáng của lôi điện, phòng ngự trên người Minh càng trở nên trong suốt.
Độc mục, cao lớn, mạnh mẽ, Minh dùng hành động nói cho Bạo Hùng quân đoàn biết thân phận của hắn.
Á Đa Ni ngơ ngác nhìn những điều trước mặt. thân thể hắn không thể khống chế được mà run lên. Tổ tiên của Lôi Thần Bộ Lạc, Sơn Lĩnh cự nhân trong Tứ đại Thần thú, cũng đã xuất hiện? Còn ở bên cạnh Tử Đế"
Tuy nhiên, càng làm hắn giật mình còn ở phía sau. Hai tiếng rít gào, sự cao lớn của Minh hấp dẫn sự chú ý của Bạo Hùng quân đoàn. Nhưng ngay sau đó, thân hình khổng lồ cao hơn trăm thước của người kia lại trở thành tiêu điểm của toàn trường.
Chiều cao của Cách Lạp Tây Tư tự nhiên Minh không thể so sánh nổi. Mà thân thể dài đến trăm thước của hắn còn kinh khủng hơn Cự Long có thể tích lớn nhất nhiều. Độc giác đã hoàn toàn biến thành màu trắng lóe lên quang mang nhàn nhạt, một đôi mắt lạnh lùng nhìn đến Bạo Hùng quân đoàn, cùng với tiếng rống giận, hai chân hắn từ từ cong lại, hạ thấp nửa người của mình.
Tử bay lên trời. Khi hắn hạ xuống, vừa vặn cưỡi trên lưng Cách Lạp Tây Tư. Thân hình vốn đã cao lớn của hắn còn thấp hơn rất nhiều so với Cách Lạp Tây Tư.
Cách Lạp Tây Tư dùng sức bước một bước trên mặt đất, chuyển mình, mặt đất bị hắn bước qua cũng không có bụi đất bay lên, nhưng một kẽ nứt trong nháy mắt lan tràn ra bốn phương tám hướng. Một đạo quang mang màu trắng từ chiếc sừng của hắn bắn ra, xua đi đám mây đen trên bầu trời. Trong tiếng rít gào, hai Thần Thú đi về phương Bắc.
Á Đa Ni nuốt một ngụm nước miếng: "Chiến tranh cự thú. Vật tổ của Chiến Thần bộ lạc, Chiến tranh cự thú đứng thứ hai trong Tứ đại Thần thú cũng là tọa kỵ của Tử Đế" Giờ phút này, hắn phát hiện tâm thần mình như hiểu ra. Hắn dần dần hiểu được tại sao trong truyền thuyết lại xưng Tử Tinh bỉ mông lại là Vương giả chính thức của Thú Nhân tộc, đó không chỉ có lực lượng cường đại.
Tứ đại Thần thú đã xuất hiện ba, Á Đa Ni đột nhiên nghĩ đến một vấn đề. Trái tim hắn trở nên khẩn trương, quay đầu lại, nhìn về phía cờ xí của Bạo Hùng quân đoàn. Từ khí chất, một Ma Thú hình trùng màu vàng đang lóe ra ánh sáng nhàn nhạt dưới ánh sáng mặt trời.
Tử Tinh bỉ mông, Chiến tranh cự thú, Sơn Lĩnh cự nhân đều đã xuất hiện, vậy Vật tổ của Sở La Môn Bộ lạc chúng ta đâu? Chẳng lẽ...
Đáp án rất nhanh xuất hiện trong mắt Á Đa Ni. Hai đạo quang mang màu vàng từ trong Bỉ Mông chiến trận bay lên. Nhưng khiến cho Á Đa Ni thất vọng là đó không phải Kim Giáp Cấm Trùng. Mà là hai cô gái Nhân loại nhìn rất nhỏ tuổi. Điểm khác chính là, sau lưng hai cô gái này đều có một đôi cánh rất lớn. Một cỗ năng lượng ba động tinh khiết mà quen thuộc theo hai nàng vỗ cánh tản ra. Ngay khi Á Đa Ni không rõ là gì, thì một việc xuất hiện khiến cho hắn và chiến sĩ Bạo Hùng quân đoàn kêu lên thất thanh.
Thân thể hai cô gái phiêu phù trong không trung, ánh mắt của các nàng đồng thời nhìn vào Á Đa Ni. Một khắc sau, thân thể các nàng xoay tròn một vòng trong không trung. Hai cánh sau lưng bao lấy thân thể vào bên trong, hai Ma Thú màu vàng dài hơn ba thước chợt xuất hiện giữa không trung.
Đầu óc Á Đa Ni trở nên trống rỗng, căn bản không cần ai phải giải thích, Ma pháp Nguyên tố ba động rất quen thuộc và thân thiết, đã chứng minh Thiểm và Lôi.
Kim Giáp Cấm Trùng, Vật tổ của Bộ lạc thật sự đã xuất hiện, nhưng lại có hai vị.
Đạo phòng tuyến cuối cùng trong lòng Á Đa Ni rốt cuộc đã vỡ ra, "Phốc" một tiếng, thân hình cao bảy thước chợt quỳ xuống. Quỳ lạy về phía Thiểm và Lôi. Làm theo động tác của hắn, Bạo Hùng quân đoàn cũng làm ra động tác như vậy. Năm vạn Hùng nhân mạnh mẽ, đều quỳ lạy về phía hai Kim Giáp Cấm Trùng.
Thiểm và Lôi hóa thành hai đạo kim quang nhẹ nhàng hạ xuống. Khi hai nàng một lần nữa khôi phục hình người, thì đã phân biệt ngồi ở trên hai vai Tử. Tựa trên người Tử, lộ ra vẻ tinh nghịch.
"Tử Đế Đại nhân, xin đợi một chút" Á Đa Ni cao giọng gọi. Giờ phút này, hắn phát hiện những điều tam Đại bộ lạc đã làm trước kia đều là ngu xuẩn. Vương dẫn dắt Thú Nhân tộc rốt cuộc đã xuất hiện. trong nháy mắt khi thấy Kim Giáp Cấm Trùng xuất hiện, hắn đã biết mình nên lựa chọn như thế nào.
Tử không để cho Cách Lạp Tây Tư dừng lại, giọng nói của hắn truyền lại: "Ta nói rồi. ngươi còn có một năm thời gian. Bất kể ngươi lựa chọn như thế nào. Trong vòng một năm, ngươi có thể làm rất nhiều chuyện. Á Đa Ni, ta hy vọng ngươi sẽ là một Hùng Vương thông minh"
← Ch. 242 | Ch. 244 → |