← Ch.245 | Ch.247 → |
Trong thú nhân tộc, năng lực chiến đấu thân thể của bỉ mông cự thú không thể nghi ngờ là cường đại nhất nhưng bỉ mông cự thú cũng có khuyết điểm. Đầu tiên, bọn họ không thể bay, chỉ có thể hành tẩu trên lục địa, cùng với thể trọng khổng lồ, lưu lại dấu chân trên mặt đất cực kỳ rõ ràng.
Đây là lý do khiến Cổ Đế dẫn quân truy đuổi không sợ không tìm được Tang Thác Tư cùng bỉ mông cự thú. Cứ cho là bỉ mông cự thú chạy vội tốc độ rất nhanh, nhưng Cổ Đế tin tưởng, chỉ cần chính mình mang theo người không ngừng truy kích, tất yếu sẽ đuổi kịp bỉ mông cự thú quân đoàn
Bỉ mông cự thú mặc dù chạy rất nhanh so với sư nhân, hổ nhân, nhưng vì thân thể bọn họ khổng lồ, năng lượng bản thân tiêu hao rất nhanh, cho nên, qua mỗi đoạn thời gian, bỉ mông cự thú đều phải dùng lương thực bổ sung năng lượng cho chính mình. Về phương diện bền bỉ, sư nhân cùng hổ nhân mạnh hơn nhiều. Nhất là hai đại quân đoàn hoàng kim cùng bạch hổ, đều là những chiến sĩ được tuyển chọn kỹ lưỡng từ hoàng tộc hai đại bộ lạc, viễn trình truy kích và chiến đấu lực đều rất mạnh.
Nhưng lổ Đế phát hiện rất nhanh, chính mình đã xem thường Tang Thác Tư. Từ khi truy tung đến giờ, ngày sắp sáng, suốt một đêm đi theo dấu chân bỉ mông cự thú, hắn đã truy theo mấy trăm dặm, nhưng ngay cả một đầu bỉ mông cự thú cũng không phát hiện ra. Lúc này, hắn mệnh lệnh đại quân dừng lại, sự phẫn nộ trong lòng đã lên tới cực điểm, bởi vì, hắn phát hiện tổng cộng có hơn mười dấu chân bỉ mông cự thú đi theo những phương hướng bất đồng. -
Cực Bắc Hoang Nguyên rộng lớn, bỉ mông cự thú phân tán như vậy, hắn đuổi theo như thế nào đây? Phân binh sao? Thẳng thắn mà nói, Cổ Đế có chút không dám. hắn biết rất rõ chiến đấu lực của bỉ mông cự thú. Hắn bây giờ không dám chắc số lượng bỉ mông cự thú theo mỗi chuỗi dấu chân rời đi, một khi phân tán quân đội gặp phải một số lượng nhiều bỉ mông cự thú, vậy kết cục chắc chắn là huỷ diệt
Làm sao bây giờ, Cổ Đế bắt đầu do dự, kẻ dưới tay hắn đang cẩn thận dò xét tình huống dấu chân, hy vọng có thể tìm được dấu chân chủ lực của bỉ mông cự thú
Kỳ thật, Cổ Đế cũng không biết rằng Tang Thác Tư thống lĩnh bỉ mông cự thú quân đoàn rời khỏi pháo đài Lôi Thần Chùy nhưng tốc độ đi còn chậm hơn nhiều so với tưởng tượng của hắn đầu tiên, Tang Thác Tư đi tới bỉ mông quân doanh tìm tộc nhân của mình, mệnh lệnh cho tất cả tộc nhân tập kết mới có thể rời đi, nhưng Cổ Đế phản ứng cũng rất nhanh chóng. Khi cảm nhận được sắp bị đại quân Cổ Đế đuổi kịp, thể lực bỉ mông cự thú lại tiêu hao không ít, Tang Thác Tư mới quyết định phân binh ra
Khi đưa ra quyết định này, Tang Thác Tư đã chuẩn bị hy sinh một bộ phận tộc nhân. Cổ Đế kiên quyết truy kích làm lòng hắn kinh hãi hẳn lên. Hắn biết nếu thật sự bị đuổi kịp, tất nhiên có thể gây cho Cổ Đế thương tổn rất lớn nhưng chính mình và tộc nhân chỉ có một kết cục. Cho nên hắn chỉ có thể phân tán bỉ mông cự thú ra
Đương nhiên, Tang Thác Tư tuyệt không sợ bị Cổ Đế tìm ra chủ lực bởi vì khi phân binh căn bản là không có chủ lực, số lượng mỗi nhóm đều là tương đương nhau. Số lượng dấu chân tự nhiên cũng giống nhau, bất luận Cổ Đế phán đoán như thế nào cũng không có khả năng đưa ra ngay được phản ứng chính xác. Tang Thác Tư chỉ là hy vọng sau khi phân binh có thể có nhiều tộc nhân hơn thoát khỏi sự truy sát của Cổ Đế, điểm tập kết cuối cùng là bên ngoài băng sâm
Lúc này, sắc trời đã dần dần sáng, Cổ Đế đang do dự có tiếp tục truy tung không, hoặc là đuổi theo đường nào, đột nhiên, hắn thấy trên bầu trời một đại đội sư thứu hạ xuống
Cổ Đế cũng muốn mang sư thứu cùng lôi điểu đến phụ trách trinh sát, nhưng khoảng cách nhìn của sư thứu cùng lôi điểu gần quá, một khi chúng nó bay thấp, rất có thể bị bỉ mông cự thú tập kích, đó không phải là tổn thất bình thường. Phải biết mỗi một bỉ mồng cự thú đều là cao thủ ném đá, trong khoảng cách vài trăm thước, sư thứu trên không trung tuyệt đối không trụ nổi.
Thấy một sư thứu bay tới, Cổ Đế không nhịn được mứng rỡ, trong lòng thầm nghĩ, hổ vương không hổ là hổ vương, đưa tới cho ta một cái lính trinh sát rất đúng lúc. Tang Thác Tư, ta xem ngươi lúc này còn chạy đi đâu
Sư thứu thu hai cánh, chậm rãi hạ xuống, một thanh âm bén nhọn vang lên, dùng ngôn ngữ sư thứu nhất tộc đặc thù báo cáo cái gì đó với Cổ Đế
Cổ Đế đang hưng phấn nhưng nghe xong sư thứu nói, sắc mặt đại biến, thất thanh nói
- không, không thể như thế được.
Sư thứu báo cáo một cách đơn giản cho hắn tường thành của pháo đài bị phá, Kiều Khoa Nhĩ tù trưởng mời ngài nhanh chóng quay lại, loài người Mễ Lan đế quốc đã bắt đầu triển khai hành động
Dù Cổ Đế không muốn tin tưởng nhưng hắn cũng biết, chuyện trọng yếu thế này, Kiều Khoa Nhĩ không có khả năng lừa gạt chính mình, lập tức, không dám do dự, căm hận nhìn thoáng qua dấu chân còn lưu lại trên mặt đất, hạ mệnh lệnh thu quân. Hắn cũng không biết, khi hắn hạ mệnh lệnh này, Diệp Âm Trúc đã đạt được mục đích
Pháo đài Lôi Thần Chùy quả thật đang gặp uy hiếp của loài người. Lúc này đây, toàn bộ lực lượng của Thánh Quang thành đều đã được tung ra, ba mươi quân đoàn, kể cả long kỵ binh, ma pháp sư quân đoàn, bộ đội công thành, các loại khí giới công thành, tiến tới bình nguyên rộng lớn giữa Thánh Quang thành và Pháo đài Lôi Thần Chùy, bày thành trận thế chỉnh tề. Với khí thế sôi trào của trận chiến đấu ngày hôm qua, đại quân Cầm thành cũng tập kết toàn bộ. Giữa không trung, giác ưng kỵ sĩ chưa hề tổn hại chút nào, hai ngàn giác ưng kỵ sĩ phân tán phía trên đại quân đối phương, tuỳ thời chuẩn bị xuất kích
Mễ Lan phương bắc quân đoàn cùng pháo đài Lôi Thần Chùy đối kháng nhiều năm nhưng rất ít tiến công, nhất là mấy năm gần đây, công kích đại đa số là thú nhân tộc mà không phải là phương bắc quân đoàn
Mã Nhĩ Đế Ni tuyệt đối là một thống lĩnh xuất sắc, hoặc đổi là một thống lĩnh khác khi nghe thám tử hồi báo tình huống pháo đài Lôi Thần Chùy đều đưa ra phản ứng như vậy
Diệp Âm Trúc đứng cạnh Mã Nhĩ Đế Ni. Mã Nhĩ Đế Ni nhìn hình dáng pháo đài Lôi Thần Chùy, nhịn không được vài lần thở dài
Lão không thể nghĩ tới, Cầm thành thật sự có thể có sức mạnh cường đại như vậy
Ở giữa mười dặm tường thành pháo đài Lôi Thần Chùy, xuất hiện một vết vỡ rất lớn. Vết vỡ này rộng tới bảy thước, kéo dài từ trên xuống dưới khiến tường thành trăm thước tựa như bị chặt đứt. mặc dù vài thước so với chiều dài hơn mười dặm của pháo đài khổng lồ không tính là gì nhưng từ khi kiến thiết pháo đài Lôi Thần Chùy đến nay, đây là lần đầu tiên xuất hiện tình huống tổn hại nghiêm trọng như vậy.
Vì không thể sử dụng được ma pháp, pháo đài vững chắc này được coi là không thể bị công phá, nhưng đến buổi tối ngày hôm qua, vết rách mấy thước này đã xuất hiện. Đối với đại quân Mễ Lan, đây giống như một cửa khẩu đột phá rất lớn. Có nó, pháo đài Lôi Thần Chùy không còn là vững chắc nữa.
- Âm Trúc, ngươi nói cho ta biết, các ngươi như thế nào làm được. Lúc trước, ta cũng từng dùng toàn lực sử dụng đấu khí chém lên tường thành nhưng cũng chỉ được một vết vỡ nhỏ dài một thước mà thôi. Nhưng lần này tường thành đạt tới ba mươi thước vậy mà dường như đã hoàn toàn bị chém đứt. Tường thành chắc chắn như vậy, dù không có cấm ma lĩnh vực cũng không phải dễ dàng phá hư, cho dù là cấm chú thổ hệ ma pháp sợ rằng cũng không được
Mã Nhĩ Đế Ni cũng không biết đã hỏi Diệp Âm Trúc vấn đề này bao nhiêu lần
Diệp Âm Trúc mỉm cười nói
- nguyên soái, đây là bí mật của Cầm thành. Ta chỉ có thể nói cho ngài, biện pháp phá hư tường thành chỉ có thể dùng một lần, lần sau sẽ không linh nghiệm nữa
Khi phát hiện vết rách, Mã Nhĩ Đế Ni quyết định thật nhanh, bên trong Thánh Quang thành, tinh nhuệ của Mễ Lan phương bắc quân đoàn ra hết, còn có cả Cầm thành đại quân. Hơn bốn mươi vạn quân đội xuất hiện trên chiến trường, đối với phương bắc quân đoàn mà nói, đã thật lâu rồi không phát động thế công như vậy
Mã Nhĩ Đế Ni bất đắc dĩ nói
- được rồi, ngươi không muốn nói, ta cũng không bắt ngươi. Âm Trúc, ngươi nghĩ chúng ta có thể công nhập pháo đài Lôi Thần Chùy không? nếu chúng ta có thể chiếm lĩnh toà thành này, có lẽ sau này thú nhân tộc vô pháp xâm nhập đế quốc
Diệp Âm Trúc mỉm cười nói
- buổi tối hôm qua ngài còn dạy ta không nên kích tiến, sao hôm nay ngài ngược lại có chút kích động vậy?
Mã Nhĩ Đế Ni ha hả cười, nói
- Tiểu tử này, dám dùng lời ta nói để giáo huấn ta. Quả thật ta biết cũng không nên kích tiến. Có điều ngươi không rõ, ta cùng Bộ Lạc Lôi Thần đối đầu nhiều năm như vậy, pháo đài Lôi Thần Chùy này có thể nói là tâm bệnh của ta, nhìn nó bị tổn hại như vậy, ta cảm giác có khó thể hình dung, tựu như là thấy được ánh rạng đông thắng lợi. Ta rất hy vọng có thể chiếm toà thành này
Mã Đặc Lạp Kỳ ở bên cạnh ngạc nhiên nói
- đại ca, việc này sợ rằng rất khó. Nếu chỉ là Bộ Lạc Lôi Thần có lẽ có thể thử xem, nhưng là bây giờ trong pháo đài tập trung hai đại bộ lạc nhân mã. Cho dù là hoàng kim quân đoàn tinh nhuệ vắng mặt, sợ rằng bạch hổ quân đoàn vẫn ở đó. Chúng ta đối mặt với vô số quân đội đối phương. Khi ma pháp sư không cách nào phát huy tác dụng, chúng ta tất nhiên có thể thông qua lỗ hổng cấp thú nhân vết thương trí mạng nhưng bản thân chúng ta cũng sẽ phải chịu thương tổn rất lớn. Bây giờ chiến sự đế quốc nam cương khẩn cấp, chúng ta bên này nên lấy ổn định là chính
Mã Nhĩ Đế Ni thở dài một tiếng nói
- ngươi nói đúng, ta cũng chỉ là tưởng tượng một chút thôi. Đây không biết có tính là ham muốn không. Âm Trúc, ngươi có chủ ý gì hay không? Để cho ta nhìn một miếng thịt to béo không thể ăn, loại cảm giác này thật sự thống khổ. Khối thịt béo này là ngươi lấy về, ngươi nhất định phải nghĩ cho ta một biện pháp
Mỉm cười, Diệp Âm Trúc nói: "chúng ta căn bản mục đích là chế trụ thú nhân hai đại bộ lạc, để cho bọn họ ..., dựa theo ngài nói tối qua, mục đích của chúng ta hẳn đã đạt được. Mặc dù chúng ta không thể thật sự làm cái gì nhưng để cho pháo đài Lôi Thần Chi Chuy khẩn trương hẳn, ít nhất cũng đem Cổ Đế trở về"
Mã Nhĩ Đế Ni nhìn Diệp Âm Trúc, ánh mắt đột nhiên có chút quái dị
Ngày hôm qua buổi tối, khi hắn lần đầu tiên nghe Diệp Âm Trúc nói Tử tinh bỉ mông đi trước vào bên trong thú nhân tộc Cực Bắc Hoang Nguyên, cố gắng thống nhất cả thú nhân tộc, hắn căn bản không tin có chuyện như vậy phát sinh
Nhưng là, buổi sáng hôm nay, thấy Lôi Thần Chi Chuy pháo đài với lỗ hổng thật lớn, Mã Nhĩ Đế Ni đột nhiên phát hiện, chính mình ý nghĩ tựa hồ bảo thủ rồi đối với Cầm thành mà nói, tựa hồ không có sự tình gì là không có khả năng
Lần phát hiện này khiến lão nguyên soái buồn bực không thôi, nhưng đối với Cầm thành nhận thức tăng thêm vài phần, hắn âm thầm đoán, Cầm thành đến tột cùng có bao nhiêu thực lực không hiện ra
Bệ hạ ah, ngài phải đưa ra quyết đoán sáng suốt a, nếu thú nhân tộc thật sự có Cầm thành hậu thuẫn lực lượng, sợ là chúng ta phương bắc sau này vĩnh viễn đều không thể đi tới một bước, đến tột cùng xử lý quan hệ cùng Cầm thành như thế nào đây?
"Nguyên soái, hạ lệnh đi" Diệp Âm Trúc hướng Mã Nhĩ Đế Ni nói
Mã Nhĩ Đế Ni gật đầu, long thương giơ lên chỉ về hướng Lôi Thần Chi Chuy pháo đài.
Mễ Lan đế quốc phương bắc quân đoàn đại quân nhất thời đứng lên, bọn họ đi tới tốc độ cũng không nhanh, nhưng, hơn mười vạn đại quân, kể cả công thành khí giới, thong thả mà kiên định tiến về phía trước, cái loại này áp bức kinh khủng như thế nào.
Hổ vương Kiều Khoa Nhĩ đứng ở Lôi Thần Chi Chuy tường thành, sắc mặt âm hàn bất định nhìn Mễ Lan đại quân đang từ từ đi tới, cho tới bây giờ, hắn cũng không thể rõ, Mễ Lan nhân như thế nào phá hư tường thành pháo đài
Ngày hôm qua nửa đêm nhận tin tức pháo đài bị phá hư, hắn trước tiên chạy tới tường thành, hỏi mười mấy tên thú nhân binh sĩ, nhưng cũng không có một cái đáp án chuẩn xác.
Càng nhiều thú nhân binh sĩ trong miệng chỉ nói ma quỷ nguyền rủa bốn chữ
Giận dữ bốc lên, phàm là thú nhân binh sĩ không một ngoại lệ đều chết ở hổ vương địa bạo nộ
Rộng sáu bảy thước, xuyên qua cả tường thành ba mươi thước, thật lớn lỗ hổng tuyệt không phải dễ dàng mà tạo ra được...
Hôm nay sáng sớm, hắn phái người đi ra ngoài vận tống tài liệu tu bổ tường thành còn chưa có trở lại, Mã Nhĩ Đế Ni đã đái lĩnh đại quân ở ngoài thành khiêu chiến
Ngày hôm qua đánh một trận, cho hắn lưu lại ấn tượng sâu sắc. Cầm thành tứ đại quân đoàn đứng ở 2 cánh bên nhân loại đại quân, còn có không trung giác ưng kỵ sĩ không ngừng xoay quanh, tuỳ thời chuẩn bị công kích
Kiều Khoa Nhĩ trong lòng áp lực rất lớn, bên trong pháo đài hai đại bộ lạc liên quân, nhưng thú nhân chánh thức chủ lực lại vắng mặt
Dĩ vãng, thú nhân cùng loài người tinh duệ đối binh chủ yếu là bỉ mông cự thú cùng quân đoàn cực mạnh của bộ lạc
Bây giờ bỉ mông cự thú thay đổi, hoàng kim, bạch hổ hai đại quân đoàn đều vắng mặt, hắn trong lòng thật sự không có tự tin. Ngày hôm qua tình huống giao phong hoàn toàn nhìn rõ, bảy vạn thú nhân, không thể gây ra cho đối phương một cỗ thi thể, toàn quân bị diệt.
pháo đài mặc dù có gần trăm vạn đại quân, nhưng là nếu bị giết chóc giống như ngày hôm qua, liệu có thể kiên trì trong bao lâu?
Cho nên, tại phát hiện Mễ Lan đại quân chuẩn bị tiến công, tất cả quân đoàn xuất chiến. Kiều Khoa Nhĩ lập tức lựa chọn phòng thủ pháo đài, tại trong pháo đài không cần lo lắng đối phương ma pháp sư phát uy
Với lỗ hổng lớn đó, hắn đã mệnh lệnh thú nhân binh lính trước mang một ít kiến trúc tài liệu lấp vào đó, mặc dù so với thành tường kém rất nhiều nhưng hắn tin tưởng ngăn cản một trận chiến là không cần hỏi, lỗ hổng nọ dù sao không lớn, loài người muốn từ chỗ này tiến vào tuyệt không dễ dàng
Chớp mắt đã thấy Mễ Lan đại quân áp sát, Kiều Khoa Nhĩ phái ra sư thứu hướng Cổ Đế báo tin, không có hai đại quân đoàn, trong lòng hắn thật sự không yên tâm.
Trên đầu pháo đài, cả dưới thành, hơn mười vạn thú nhân chuẩn bị tốt lắm vũ khí nghênh chiến, thú nhân vũ khí có chút lạc hậu, chỉ có một ít đơn giản trang bị gọi là có, đại lượng thú nhân chiến sĩ trên đầu pháo đài, tựu chờ Mễ Lan đế quốc đại quân tuỳ thời phát động trùng phong.
Nhưng là khiến cho Kiều Khoa Nhĩ lo ngại chính là Mễ Lan phương bắc quân đoàn tựa hồ một điểm cũng không nóng nảy, chiến sĩ đi tới rất chậm, chậm rãi tiến về phía trước, từ sáng sớm đến giờ, đã hai canh giờ, Mễ Lan đại quân còn cách pháo đài bốn mươi dặm, chỉ có thể thấy hắc áp một mảng, nhưng không cách nào thấy rõ cụ thể tình huống
"mẹ nó, bọn lợn Mễ Lan muốn làm gì? Đánh hay không đánh?" Kiều Khoa Nhĩ bây giờ thừa nhận thật lớn áp lực, Cổ Đế vừa đi, tường thành luôn luôn chắc chắn không xảy ra chuyện, khi Cổ Đế về, hắn như thế nào trả công đạo đây
Hắn bây giờ rất muốn thống thống khoái khoái cùng Mễ Lan đại quân đại chiến một hồi. Vấn đề là Mễ Lan phương bắc quân đoàn đã phái ra tuyệt đối chủ lực, nhưng một điểm công kích cũng không có, chỉ từ từ tiến lên, khiến cho áp lực càng lúc càng lớn.
"Âm Trúc, ngươi thật là nham hiểm a, đã hai canh giờ rồi" Mã Đăc Lạp Kỳ nhịn không được hướng Diệp Âm Trúc cười nói "nếu ta là thú nhân tộc, sợ rằng đã nộ bạo như sấm"
Diệp Âm Trúc ngồi ở Mã Kỳ Nặc Thiết Long trên lưng, một bộ lão thần hình dáng, xem bộ dáng trầm ổn của hắn, không giống một người tuổi trẻ, tựa như là một lão tướng dày dặn chiến trận.
"bọn họ không nóng nảy không có quan hệ gì với chúng ta, chúng ta không vội là được. Chúng ta đại quân ở chỗ này, thú nhân bên kia không dám đi ra, hai vị nếu như có chút trầm muộn, không bằng để ta đạn một khúc cầm cho các vị nghe?"
Mã Nhĩ Đế Ni cố nén ý cười, nói "có thể nghe cầm khúc của Cầm Đế là vinh hạnh của chúng ta"
Diệp Âm Trúc gật đầu nói: "tốt lắm, mời hai vị" vừa nói, hắn đột nhiên không do dự bay thẳng lên trời, màu tím đấu khí chợt từ cơ thể phun ra, trợ giúp hắn một thân bạch y áo trắng hướng tiền tuyến phương hướng bay đi lấy đấu khí phi hành so với ma pháp phi hành nhanh hơn nhiều lắm đương nhiên cũng là tiêu hao thật lớn, chỉ là đối với Diệp Âm Trúc tử cấp cửu giai cường giả mà nói cũng không tính là gì, ít nhất khoảng cách ngắn cũng không có chuyện gì
Mã Đặc Lạp Kỳ nhìn Diệp Âm Trúc đột nhiên bay lên, hướng tiền tuyến phương hướng bay đi, không nhịn được hỏi "hắn định làm gì đây?"
Mã Nhĩ Đế Ni mỉm cười nói "vị Cầm Đế đại nhân này tự nhiên không phải đi dạo mát rồi......"
Bất quá, đối diện hổ vương Kiều Khoa Nhĩ không có ý nghĩ như vậy, đột nhiên thấy chiến trận trong khởi một đạo tử sắc quang mang, hắn nhất thời kinh hãi đứng lên, cơ hồ trước tiên đi xuống mệnh lệnh đề phòng, tất cả thú nhân chiến sĩ đều chuẩn bị chiến đấu rất nhanh, không trung thị giác lợi hại lôi điểu truyền tin xuống, nói cho Kiều Khoa Nhĩ, cái kia phi thân đi ra chính là chủ đạo tiêu diệt bảy vạn thú nhân nhân loại tuổi trẻ kia
Nghe thấy tin tức này, Kiều Khoa Nhĩ trong lòng khẩn trương gia tăng, ngày hôm qua, Diệp Âm Trúc biểu hiện cường hãn đánh lui Cổ Đế một màn bây giờ còn khắc sâu trong óc hắn, Cầm Đế một lần nữa xuất hiện, hiển nhiên là mang đại quân công kích lần nữa
Mang xuống vài đạo mệnh lệnh, phía trên pháo đài xe bắn đá toàn bộ lùi lại, thú nhân tộc cùng tiễn thủ giương cung chuẩn bị, tất cả thú nhân chiến sĩ đều cầm lấy vũ khí chính mình
Diệp Âm Trúc vẫn bay đến trước chiến trận đối phương mới chậm rãi hạ xuống, hắn nhìn không thấy nhưng thiên nhân hợp nhất cảm ứng so với thị giác xa hơn nhiều lắm, Lôi Thần Chùy pháo đài thú nhân binh lính đại động tác hắn tự nhiên biết được, khóe miệng không nhịn được toát ra một nụ cười mãn ý.
"xem ra thủ lãnh thú nhân một điểm lợi hại cũng không có, ai nói ta muốn tiến công đây?"
Bóng đen từ sau lưng Diệp Âm Trúc lóe lên, Tô Lạp hiện ra bản thể, phốc xích cười nói "Mã Đặc Lạp Kỳ đại sư nói đúng, Âm Trúc, chàng thật sự là xấu xa a"
Diệp Âm Trúc xuất một bộ dáng oan uổng nói "ta có như thế sao? Chúng ta hôm nay đến cũng không phải để phát động chiến tranh, ta luôn luôn yêu hoà bình, chỉ là luyện binh mà thôi, đối phương khẩn trương ta mặc kệ, hy vọng thú nhân không vì hành động của chúng ta mà khẩn trương đến vãi đái. Tô Lạp, nàng muốn nghe gì, ta đàn cho nàng nghe"
Vừa nghe Diệp Âm Trúc yêu cầu đàn cho mình nghe, Tô Lạp mặt cười nhất thời vài phần đỏ ửng, mỹ mâu toát ra thâm tình quang mang, nhìn vào Diệp Âm Trúc vô thần hai tròng mắt, thấp giọng nói "Muội muốn nghe chàng đạn tấu khúc "Phượng cầu hoàng"
Diệp Âm Trúc mỉm cười nói "hảo, vậy đạn phượng cầu hoàng" vừa nói, hắn tại trên chiến trường rộng lớn, ngay song phương mấy trăm vạn binh lính nhìn kỹ, kéo Tô Lạp lại gần hôn một chút, lui về phía sau vài bước, thần nguyên ma pháp bào khẽ động, nhẹ nhàng ngồi xuống.
Khi Minh Phượng cầm xuất hiện, Diệp Âm Trúc hai tay lay động, Tô Lạp thần sắc có chút si mê, nàng phảng phất thấy được lúc trước tại Lam Địch Á Tư đại giáo tràng tình cảnh, phảng phất thấy được không ngại ngàn dặm đi xa cũng muốn đón nàng trở về, Diệp Âm Trúc ...
Diệp Âm Trúc anh tuấn, ưu nhã cùng với cầm nghệ, tất cả đều khôngphải là trọng yếu, trong mắt nàng, chỉ có con người Diệp Âm Trúc cùng với trái tim đầy tình cảm của hắn...
Tình cảnh như cũ nhưng hết thảy cùng dĩ vãng bất đồng, không hề có miễn cưỡng, không hề có cố kỵ, lúc này mình đã là thê tử của chàng, hạnh phúc tới vừa là đột nhiên vừa là chân thật, ..... , vô tình Tô Lạp hai mắt đã mông lung...
Nàng đã quên lúc này đang ở chiến trường, quên đi trăm vạn thú nhân tộc hùng sư phía sau, trong mắt chỉ có một người, chỉ một đôi mắt, chỉ một cổ cầm...
Thanh âm từ miệng Tô Lạp vang lên, chỉ có Diệp Âm Trúc mới có thể nghe được "tương ngộ thị duyến, tương tư tiệm triền, tương kiến khước nan, sơn cao lộ viễn duy hữu thiên lý cộng thiền quyên, nhân bất mãn, uyên mộng thành không phiếm, cố nhiếp hình tương, thác hồng nhạn, khoái sao truyện"
Tuyệt vời tiếng đàn vang lên, mềm nhẹ tràn ngập chờ đợi ái ý, thanh như tiên ngọc, âm tựa phượng minh, tuyệt vời giai điệu khiến cho ái ý sâu thẳm trong linh hồn Diệp Âm Trúc tràn dâng.
Thanh lãng tiếng ca nương theo phượng minh tiếng đàn truyền khắp chiến trường, mỗi người tựa hồ đều chứng kiến tình yêu của bọn họ, "hỉ khai phong, phủng ngọc chiếu, tế đoan tường, đãn kiến anh thần hồng, liễu mi đại, tinh mâu thủy uông uông, tình thâm ý canh trường, vô hạn ái mộ chẩm sanh tố, khoản khoản đông nam vọng, nhất khúc phượng cầu hoàng"
tiếng đàn rất hay, nhưng được thưởng thức thật sự chính là Cầm thành chiến sĩ cùng Mễ Lan chiến sĩ, Cầm thành chiến sĩ không có gì nhưng Mễ Lan binh lính đều là một bộ dáng há hốc mồm.
Diệp Âm Trúc anh tuấn, Tô Lạp tuyệt sắc, hơn nữa giai điệu động lòng người, đều đánh sâu vào trong tâm bọn họ, đây là gì? Đây chính là chiến trường, vị này ngày hôm qua đái lĩnh Cầm thành đại quân lạnh như băng giết chóc địch nhân Cầm Đế đại nhân, cũng như vậy ở chiến trường đàm tình thuyết ái?
Quái dị cảm giác xuất hiện tại mỗi người, Cầm thành binh lính trong đầu, đối với vị Cầm Đế này, bọn họ chợt có thêm nhận thức mới.
Mã Đặc Lạp Kỳ trợn mắt há hốc mồm nhìn Diệp Âm Trúc đạn tấu, lẩm bẩm "Vậy cũng được sao? Đại ca, ta không phải nằm mơ sao, hắn mà là binh lính của ta, dám ở chiến trường đàm tình thuyết ái, ta..."
Mã Nhĩ Đế Ni cười nói "ngươi cái gì? Hắn vĩnh viễn cũng không có khả năng là binh của ngươi, hắn là Cầm Đế, thực lực chứng minh hết thảy, nếu ngươi cường đại như hắn, cho dù so với hắn càng thêm khoa trương cũng sẽ không có ai quản ngươi, chiến trường thì như thế nào, chẳng lẽ chúng ta bây giờ đang chiến đấu sao? Bất quá không sai, Âm Trúc càng ngày đàn càng hay, nếu ta là nữ nhân, nói không chừng vì cầm khúc mà động tâm"
Mã Đặc Lạp kỳ ha ha cười nói "đại ca, ngươi tỉnh lại đi, cho dù người là nữ nhân cũng là một lão thái bà ah"
Cùng bên này dễ dàng hoàn toàn sự khác biệt, bên kia, hổ vương Kiều Khoa Nhĩ nhìn Diệp Âm Trúc đàn, nhất thời khẩn trương đứng lên, chẳng lẽ đây là một cái vong linh cấm chú? Tại hắn liên tiếp ra mệnh lệnh, thú nhân binh lính cũng trở nên khẩn trương, thậm chí hỗn loạn vài phần
Ngày hôm qua ban ngày nếm vong linh cấm chú, buổi tối ma quỷ nguyền rủa phá tường thành, tại thú nhân binh lính sinh ra thật lớn rung động. Mà hết thảy tựa hồ vì một người tuổi trẻ đang đạn cầm kia, tại trong mắt thú nhân, Diệp Âm Trúc thậm chí là ma quỷ hoá thân.
giữa không trung, một giác ưng đột nhiên lăng không hạ phi, chậm rãi hạ xuống bên người Diệp Âm Trúc cùng Tô Lạp, một thân lam sắc trường quần Hải Dương phiêu nhiên hạ xuống bên người Tô Lạp, nhẹ nhàng tương lệ nhãn mê ly Tô Lạp ôm vào ngực.
"Tô Lạp, không khóc"
Tô Lạp gạt nước mắt, "Hải Dương tỷ, muội chỉ là cảm thấy mình hạnh phúc thôi"
Nhìn Tô Lạp, đừng nói là Diệp Âm Trúc hay chính là Hải Dương cũng dâng tràn mãnh liệt thương ý. Cùng Tô Lạp khổ sở so sánh, chính mình bị huỷ dung nhan không tính là gì
"chúng ta sau này đều hạnh phúc, chúng ta sau này vĩnh viễn ở cùng một chỗ không phải sao?"
Tô Lạp có chút gật đầu, ánh mắt nhìn về phía Diệp Âm Trúc
Đột nhiên, Minh phượng cầm trên tay Diệp Âm Trúc tiếng đàn đột nhiên biến mất, vốn hoan khoái hoà nhạc đột nhiên trở nên ai oán.
Cổ chuyết chất phác tiếng đàn lặng yên vang lên, Âm Trúc động tác cũng không nhanh nhưng là mỗi một tiếng đàn đều mang theo ... dư âm lay động, chỉ pháp hoàn hảo khống chế dây đàn, phiêu nhiên đạn cầm.
Cầm ca cũng tùy theo sự biến hoá của cầm khúc mà biến hoá, giọng Diệp Âm Trúc cùng vừa rồi so sánh rõ ràng thêm vài phần trầm thấp.
"nhân sanh
Mộng như lộ trường nhượng na phong sương phong sương lưu kiểm thượng hồng trần lý
Mỹ mộng hữu đa thiểu phương hướng hoa si si mộng huyễn đích tâm ái lộ tùy nhân mang mang"
Đang an ủi Tô Lạp, Hải Dương thân thể chợt cứng đờ, đây là cầm khúc nàng vĩnh viễn không thể quên, lúc trước nàng cùng Diệp Âm Trúc lần đầu tiên gặp mặt chính là tại cầm tranh cùng hoà, chính là khúc "Thiếu nữ u hồn "
Quang mang chợt loé, cổ tranh trong lòng, Hải Dương cũng đã không còn là thần âm hệ đệ tử lúc xưa nữa, cổ tranh tạo nghệ của nàng dưới sự chỉ dẫn của Diệp Âm Trúc đã đi tới hàng ngũ đại sư, một tay ôm cổ tranh, tay kia đạn tấu, năm ngón tay rung động, uyển chuyển như nước lướt trên dây đàn.
cầm cùng tranh, vốn hai loại nhạc khí không thể tương hợp dưới sự dẫn dắt hoàn hảo của Âm Trúc đã dung hợp một chỗ, tựa hồ kỳ tích trên trời, phượng minh động lòng người thanh âm theo sự hòa tấu cầm tranh cùng vang lên.
"nhân sanh thị mộng đích duyên trường mộng lý y hi, y hi hữu lệ quang hà tòng hà khứ nhĩ ngã tâm trung phương hướng phong du du tại mộng trung khinh thán lộ hòa nhân mang mang"
Khúc ý bi thương, trái với lúc trước vừa an ủi Tô Lạp, Hải Dương mỹ mâu đồng dạng tồn tại một tầng mê ly đích thuỷ quang...
Cùng nàng khác biệt nhất chính là, Diệp Âm Trúc phảng phất nhớ lại lúc trước mỹ hảo, khoé miệng kín đáo mỉm cười.
cầm cùng tranh lại tạo ra hài hoà giai điệu, bi thương biến mất, tại Diệp Âm Trúc dẫn động, tiếng đàn hé ra hy vọng ánh rạng đông, vợ chồng hai người tiếng ca đồng thời vang lên...
"nhân gian lộ khoái nhạc thiểu niên lang tại na khi khu,khi khu trung khán dương quang hồng trần lý khoái nhạc hữu đa thiểu phương hướng nhất ti ti tượng mộng đích phong vũ lộ tùy nhân mang mang ti ti tượng mộng đích phong vũ lộ tùy nhân mang mang。"
Yên tĩnh, Mễ Lan binh lính đều choáng váng, bọn họ chưa từng nghe qua khúc nhạc động lòng người như vậy, chưa từng nghe qua tuyệt thế tiếng ca, hơn nữa một nam một nữ, một ngồi một đứng, Hải Dương tại bạch quang bao phủ dung nhan càng thêm vẻ thần bí...
chẳng lẽ đây là diễn xướng hội trong truyền thuyết
Không biết ai là người thứ nhất vỗ tay, tiếng vỗ tay trong nháy mắt lan tràn, đại lượng Mễ Lan binh lính thậm chí bỏ cả vũ khí trên tay để vỗ tay
Lôi thần chi chuỳ pháo đài, hổ vương Kiều Khoa Nhĩ đương nhiên nghe không được Diệp Âm Trúc đạn tấu cầm khúc cùng tiếng ca tuyệt vời, khi mười vạn binh lính Mễ Lan đại quân đồng thời vỗ tay, mãnh liệt tiếng vỗ tay rõ ràng truyền tới
Đây là làm gì? Kiều Khoa Nhĩ mở to hai mắt, chẳng lẽ là Mễ Lan đế quốc chiến pháp mới sao? Mẹ nó, Mễ Lan nhân tới cùng là muốn làm gì?
Trong lòng nghĩ, Kiều Khoa Nhĩ thỉnh thoảng nhìn về cái khe thật lớn bên người, nội tâm bất an cũng trở nên càng ngày càng mãnh liệt, hắn như nào biết được, hôm nay đại quân Mễ Lan xuất trận thuần túy chỉ là vui đùa, thoải mái chính là chúng ta, hù doạ thú nhân các ngươi người nhẹ nhàng đứng dậy, Diệp Âm Trúc mỉm cười nhìn Hải Dương lại nhìn Tô Lạp, hai nữ một cái hắc sa tráo một cái bạch quang bao phủ, nhưng kiều nhan các nàng in thật sâu trong óc Diệp Âm Trúc, loại thoả mãn này khó có thể dùng từ để nói thậm chí làm cho Diệp Âm Trúc quên mình ở nơi nào, hắn đột nhiên phát hiện chính mình muốn nhất là cùng hai vị thê tử phản hồi Cầm thành, làm người thường bình tĩnh cuộc sống, dụng càng nhiều thời gian yêu thương bọn họ
Ngay tại đây thì, Mễ Lan quân đoàn đột nhiên đứng lên, hai đội một ngàn nhân long kỵ binh đại đội hướng lôi thần chi chuỳ pháo đài trùng phong
Ai Lý Khắc Mẫn long thể tích mặc dù không bằng Kỳ Nặc Thiết Long nhưng một khi phát khởi trùng phong, cường hãn khí thế chính là cực kỳ kinh khủng, chỉ là long kỵ binh trang kỵ, trang bị so với một gã trọng kỵ binh bình thường thêm cường hãn, mỗi một gã long kỵ binh chiến sĩ trong tay đều là long thương, toàn tốc trùng phong
Hổ vương Kiều Khoa Nhĩ thật sự vô cùng khẩn trương, mắt nhìn long kỵ binh vọt tới, ý niệm thứ nhất trong đầu hắn là địch nhân bắt đầu tấn công rồi, hạ lệnh tất cả thú nhân chuẩn bị, có lẽ chịu ảnh hưởng bởi tâm tình của hắn, thú nhân chiến sĩ cũng lập tức trở nên khẩn trương, bọn họ hồn nhiên quên rằng, công thành nhất là công kích Lôi Thần Chi Chuy pháo đài phòng ngự lực cường đại như vậy, như thế nào lại sử dụng kỵ binh đây?
Tại hai đội long kỵ binh quân đoàn, hai quân đoàn khinh kỵ binh đồng dạng trùng phong, tất cả bộ binh tại Mã Nhĩ Đế Ni nguyên soái hạ lệnh, lúc này đây, đi tới tốc độ đột nhiên gia tăng, như thế nào thú nhân cũng đều cho rằng Mễ Lan đại quân là muốn toàn lực công thành nhưng là ngay khi Kiều Khoa Nhĩ đấu khí toán chú toàn thân, kẻ dưới tay đã làm tốt lắm chuẩn bị đột nhiên chiến trường tình thế thay đổi
Đang bay nhanh phía trước hai đội long kỵ binh đột nhiên chuyển hướng, tại rộng lớn bình nguyên xuất hiện một vòng tròn, hướng đối phương xoay quanh, hai đội long kỵ binh lần lượt thay đổi mà qua, giữ vững đội hình đẹp mắt...
Sau long kỵ binh, khinh kỵ binh cũng làm ra đồng dạng động tác, bọn họ chuyển hướng thì khoảng cách lôi thần chi chuỳ phào đài không đủ năm dặm khoảng cách, nhưng là viễn trình công kích vũ khí đều không thể công kích nổi.
← Ch. 245 | Ch. 247 → |