Vay nóng Tinvay

Truyện:Cầm Đế - Chương 253

Cầm Đế
Trọn bộ 336 chương
Chương 253: Cầm Đế vs Lôi Thần
0.00
(0 votes)


Chương (1-336)

Siêu sale Shopee


Cổ Đế nếu suy nghĩ theo chiến thuật bình thường kèm lý trí thì hắn không nên đánh một trận làm gì. Nhưng Cổ Để có thể lùi bước được sao? Hắn là cường giả trong nhóm Thú Nhân, là tù trưởng bộ lạc Lôi Thần, là dũng sĩ đệ nhất ở đây, dẫu biết có âm mưu nhưng đám thú nhân kia nào có hay, chỉ cho rằng địch nhân khiếp đảm nên sĩ khí càng tăng mạnh.

Với địa vị của Cổ Đế, cũng giống như Á Đa Ni đối mặt với khiêu chiến của Tử, đã biết là bại nhưng không thể không đánh.

- Cổ Đế dám cùng ta đánh một trận không?

Diệp Âm Trúc lại hỏi lần thứ ba.

Lúc này có nhiều tên thú nhân đã hung hăng tức giận đến đỏ cả mắt, nỗi nhục này làm sao mà nhịn cho được?

"Grào" Cổ Đế cũng không nhịn được nữa, ngửa cổ lên trời hú dài, toàn than phát ra màu tím, giận dữ hét lớn:

- Ta Cổ Đế xin tiếp chiêu!

Bụp, thanh Lôi Thần Chùy màu xanh tím xuất hiện trong tay, Cổ Đế rít gào, tụ công lực toàn thân vào binh khí.

Cổ Đế hai mắt như phun lửa, nhìn chằm chặm Diệp Âm Trúc, khí tức của hắn đột nhiên biến hóa.

Âm Trúc rời khỏi lưng Ai Lý Khắc mẫn long mà xuống đất, tinh thần lực của hắn hoàn toàn tập trung vào Cổ Đế. Một luồng khí lưu nhàn nhạt tỏa ra xoay tròn xung quanh người hắn, khiến cho Thần nguyên ma pháp bào khe khẽ tung bay, thu hút năng lượng trong đất trời truyền vào người hắn.

Bởi vì ma pháp lực của hắn đã sớm đạt đến đỉnh nên nguyên tố năng lượng chỉ bay vòng quanh thân mình, chỉ cần hắn phát động ma pháp có thể bổ sung ngay lượng tiêu hao trong cơ thể, khiến hắn lúc nào cũng sung mãn.

Trên thành, Cổ Đế chậm rãi giơ Lôi Thần Chùy lên cao, đây vốn là thần khí rất to của ải nhân, nhưng trong tay gã thì thật nhỏ bé. Chùy nặng nề là thế nhưng gã cầm nắm nhẹ nhàng vô cùng.

Dưới thành, Âm Trúc sắc mặt hơi đổi, một tầng sáng trắng xuất hiện trước ngực rồi nhanh chóng bao phủ toàn thân. Lúc hắn bước chân xuống khỏi mẫn long đã cảm thấy áp lực từ bốn phương tám hướng truyền lại, cơ hồ muốn đẩy lùi hắn lui về sau mấy bước, khiến toàn thân hắn run lẩy bẩy, nếu không phải hắn thực lực kinh người hẳn đã ngã quị mất rồi.

Trời đang trong xanh bỗng xảy ra biến hóa, chẳng biết mây đen kéo đến từ lúc nào, giống như đang hỗ trợ cho Lôi Thần Chùy trong tay của Cổ Đế vậy. Bầu không khí lúc này dường như có một áp lực không bình thường đang lan nhanh ra.

Âm Trúc hắn đã khôi phục sự bình tĩnh, hắn biết Cổ Đế bây giờ đang làm gì, Lôi thành cũng chẳng phải chỉ có hư danh, không biết ma pháp trận phía trong thế nào, nhưng có thể nhìn đoán Cổ Đế đang dùng Lôi Thần Chùy mà dẫn động lực công kích cực mạnh của tòa thành này.

Cũng có thể gã lấy Chùy làm vật dẫn, mượn lực của thiên địa, Cổ Đế không phải là Ma pháp sư, nhưng lại có thể ngưng tụ lôi nguyên tố, so với tử cấp pháp sư cũng mạnh hơn nhiều.

Áp lực càng lúc càng lớn, Âm Trúc giống như cây to trong bão, tùy ý cho thổi đông quật tây cũng chẳng ảnh hưởng gì, chỉ bất động cảm thụ nguyên tố dao động trong không trung.

Cổ Đế nhếch mép cười lạnh, trong lòng thầm nghĩ: "Ôn con, mặc dù không biết thực lực ngươi thế nào, nhưng ngươi tưởng chỉ dựa vào thực lực bản thân mà ngạnh kháng (cứng đấu cứng) với Lôi Thần Chùy tại ngay Lôi thành này sao? Nếu như để cho ta tích năng lượng, thì hôm nay cũng là ngày giỗ của ngươi"

Mây đen càng lúc càng nhiều, khiến cho cả trăm dặm ở xa cũng tối cả lại. Từng đạo từng đạo sấm sét chớp lên, tiếng sấm đì đùng không ngớt, khiến cho bầu không khí càng lúc càng trầm mặc.

Chiến sỹ Cầm Thành cùng Thú nhân đại quân đều lặng im chờ đợi cuộc chiến của hai đại cao thủ đang sắp bắt đầu.

- Cầm Đế Diệp Âm Trúc

Cổ Đế lạnh lùng nhìn người áo trắng trước mặt.

Diệp Âm Trúc chậm rãi giơ tay:

- Ngươi chuẩn bị nãy giờ chưa đủ sao? Ta không gấp, ngươi cứ từ từ chuẩn bị!

Cổ Đế hai mắt hung quang bạo xuất, Diệp Âm Trúc lại buông lời khinh mệt, ai ai cũng nhận ra.

- Ngươi tự tin quá rồi đó!

Cổ Đế trừng mắt đáp.

Âm Trúc nở nụ cười, nụ cười ôn nhu ấm áp, giống như từ biệt bằng hữu, nhưng ngữ khí lại thập phần tin tưởng.

- Ngươi so với Pháp Lam tháp chủ thì thế nào?

Cổ Đế hai mắt co lại, xém chút làm rơi cả vũ khí, ánh mắt kích động vô cùng.

- Ngươi chắc khó mà sánh bằng

Hắn nói:

- Hay ngươi cử người đi hỏi hoàng đế Lam Địch Á Tư việc này đi

Cổ Đế giật mình, thoáng chút nghi ngờ, có thể thấy khí thế đã giảm đi vài phần, nhưng gã dù sao cũng là đệ nhất dũng sỹ của bộ lạc Lôi Thần, kinh nghiệm chiến đấu phong phú vô cùng, lại bị đối phương chiếm mất tiên cơ, loài người cũng thật gian xảo a.

- Thực lực mạnh yếu thế nào không cần biết, cứ đọ sức thử xem

Cổ Đế rống lên, chân trái bước lên nửa bước, thân hình càng thêm ổn định. Lôi Thần Chùy trong tay phát ra ánh sáng màu tím chói mắt, lạ là không phải đánh đến Âm Trúc mà lại giơ lên trời.

Vô số tia chớp bị Lôi Thần Chùy dẫn động chớp lên liên hồi. Cây chùy phát ra ánh sáng giống như màu sét, ngưng tụ toàn bộ năng lượng của sét từ bốn phương tám hướng, rồi đột ngột một cột lôi điện khổng lồ màu xanh tím giáng xuống người Diệp Âm Trúc.

Chưa nói đến lực công kích, chỉ riêng một tiếng nổ thôi cũng khiến cho không gian như bị xé toạc ra, thú nhân nhất thời ngã quỵ ôm tai kêu la, chiến sỹ Cầm Thành nhờ vào đấu khí cắn răng mà chịu, nhưng cũng tái mặt đi, chỉ vội đưa tay bịt tai.

Bốn bên chỉ là ảnh hưởng một chút đã thấy kinh khủng là thế, huống chi Âm Trúc phải ngạng kháng? Hắn giống như là căn nguyên của cột sét, có muốn tránh cũng không thể, cột sét giống như theo khí tức của hắn mà đến, phải đánh trúng mục tiêu mới thôi.

Không khí đã trở nên hoàn toàn vặn vẹo. Lôi Thần Chùy giống như là bao phủ một tầng sét. Lôi nguyên tố cuồng bạo nhất trong các ma pháp nguyên tố. Diệp Âm Trúc hợp nhất với đất trời tự nhiên biết rõ, phần lớn ma pháp nguyên tố đã bị lôi nguyên tố phá hủy. Trong cột lôi điện đã hình thành một cơn lốc, giống như khai thiên tích địa, càng lúc càng kinh khủng.

Diệp Âm Trúc ngồi ngay ngắn trên lưng Ai Lý Khắc mẫn long (khi nãy vừa xuống thì lên lưng rồng lúc nào nhỉ?). Lôi điện đánh tới cực nhanh, bầu trời sáng chói, lôi quang chớp mắt đã đánh đến.

Cổ Đế chăm chú nhìn, gã biết rõ Lôi Thần chùy dẫn động lôi lực của trời đất, có thể sáng ngang với đơn thể công kích cấm chú. Lôi nguyên tố lại có đặc tính phá hủy, bất luận ma pháp gì cũng bị kém vài phần. Điều khiến gã càng đắc ý chính là bản thân lôi nguyên tố đã có thể tránh tà ma, không giống như quang minh hệ trời sinh là tử địch của hắc ám, nhưng cũng có tác dụng tương tự. Nếu như sát thủ bị lôi điện đánh trúng hẳn sẽ hồn phi phách tán, vong linh ma pháp sư càng thêm hiệu dụng.

Lần này có thêm ma pháp trận của Lôi thành, có Lôi Thần chùy dẫn động, tuy công kích của gã chưa phải là vô địch nhưng một pháp sư khó có thể chống nổi. Cổ Đế tự tin chỉ cần có đủ thời gian ngưng tụ năng lượng, Pháp Lam thất tháp chủ mà tới gã cũng không sợ.

Thế nhưng gã đang đắc ý thì lại có biến cố. -

Âm Trúc ngồi yên không hề động đậy, chỉ thấy từ người hắn xuất hiện một luồng sáng xanh tím nhàn nhạt, tuy yếu ớt nhưng giống như vật dẫn, chuyển toàn bộ lôi nguyên tố cường đạo trực tiếp đánh xuống mặt đất.

Mặc dù Ai Lý Khắc mẫn long trong nháy mắt bị lôi điện đánh biến thành cục than đen thui nhưng Diệp Âm Trúc không hề hấn gì. Quầng sáng xanh tím ẩn ẩn trong cơn lốc nguyên tố đang điên cuồng bao quanh nhưng không hề hấn gì.

- Sao lại như thế được

Cổ Đế bật miệng thốt, gã không tin vào mắt mình. Một đòn sấm sét là thế nhưng lại không sinh hiệu quả gì, đối với gã mà nói, chống được đòn này cũng giống như giáng cho gã một chùy. Thần khí cường đại trong tay, tuyệt chiêu khiến hắn được xưng tụng là Lôi thần thế mà lại thất bại.

Gã không tin lại có kỳ tích xảy ra, Lôi Thần Chùy lại được giơ lên lần nữa, Cổ Đế toàn lực xuất thủ, kích phát năng lượng cực đại của trời đất.

Bầu trời lại sáng lóa lên, một đạo lôi điện kinh khủng từ trên trời lại giáng xuống một lần nữa, bao phủ thân thể Diệp Âm Trúc bên trong.

Âm Trúc ại một lần nữa giống như vật trung chuyển, toàn thân ánh sáng xanh tím hỗ trợ lẫn nhau, có điều thần sắc của hắn có chút thay đổi, có thể nhận ra mặt hắn nhăn nhó không thôi. Cả người hắn cũng không còn bình tĩnh như trước nữa, mà run run, phảng phất nhưng đang phải chịu một nỗi đau khổ dày vò. Lôi nguyên tố chung quanh thân thể hắn cứ điên cuồng dũng mãnh xông vào.

Cổ Đế thấy tình cảnh đó thì cũng thầm thở ra một hơi, tên Cầm Đế này quả nhiên cường đại, không ngờ chỉ dựa vào bản thân mà có thể ngạng kháng được chiêu lôi điện lúc đầu, nhưng dù sao cũng chỉ là nhân loại, lực lượng chỉ có hạn, làm sao có thể chống đỡ được năng lượng vô tận của đất trời? Cổ Đế nở nụ cười tàn nhẫn lẫn vui mừng, có thể lấy lại thể diện trước mặt thú nhân, làm sao hắn có thể hạ thủ nương tình?

Cổ Đế lúc nãy đã không dằn được khí huyết nhộn nhạo khi phát động lôi điện lần thứ nhất mà xuất ngay chiêu tiếp theo, bởi lẽ gã tin tưởng, tuyệt đối tin tưởng Diệp Âm Trúc không có khả năng chống đỡ chiêu thứ hai. Gã dường như thấy được thân hình Âm Trúc bị lôi điện biến thành cục than đen thui, phải táng mạng dưới vũ khí của gã.

Đại quân Cầm thành phía xa cũng phát hiện ra biến cố, mấy vị tông chủ của Đông Long bát tông xông vào trận địa. Diệp Ly chạy nhanh đến, nhưng vẫn còn chậm một bước vì Tử Thần Long Lang kỵ binh hầu như đều theo Diệp Hồng Nhạn bay nhanh đến.

Mặc dù bản thân Diệp Hồng Nhạn không biết vì sao chủ soái của mình đột nhiên trở nên yếu đuối, nhưng gã biết, cho dù có phải táng mạng dưới lôi điện cũng phải mang Âm Trúc trở ra.

Hồng Nhạn được Tây Đa Phu bồi dưỡng thành một thiết huyết chiến sỹ, nhưng trong tâm của gã thì cảm tình với Âm Trúc lại sâu đậm hơn, tuy không cùng huyết thống nhưng đã sớm coi nhau như huynh đệ.

Ầm ầm

Lôi điện lại chớp chớp, Long Lang tuy chạy nhanh nhưng làm sao mau bằng ánh sáng? Huống chi khoảng cách từ tâm trận ra ngoài đến mười dặm.

- Quay... trở... về

Âm Trúc ngửa mặt nói từng chữ, mái tóc đen tung bay, cũng không lý đến cột lôi điện thứ hai đang đánh tới mà lại lột bỏ địa thần nguyên ma pháp bào, để lại một bộ y phục bình thường mà thôi.

Tử thần long lang kỵ binh không hổ là đệ nhất quân đoàn của Cầm thành. Ba trăm chiến sỹ trong nháy mắt đã ngừng lại, xếp thành hàng ngang trên chiến trường, đồng thời ngăn cản Đông Long cao thủ đang xông tới.

Diệp Ly trong lòng như lửa đốt, Âm Trúc cho dù thế nào cũng là tôn tử của lão, lại bị người khác ngăn đường thì sao không tức giận cho được, liền giận dữ quát lớn:

- Hỗn láo, các ngươi đang làm cái gì?

Diệp Hồng Nhạn lặng yên trên long lang, tâm tình tĩnh như nước, chỉ nói đơn giản bốn chữ:

- tin tưởng chủ soái

Diệp Ly sững người, lúc này Đông Long võ kỹ tứ tông chủ cũng đã đến, mặc dù bọn họ đều là cao thủ nhưng đối mặt với ba trăm tử sỹ luôn tỏa ra sát khí ngút trời này cũng khiến bọn họ sinh ra cảm giác khó lòng vượt qua.

Diệp Ly tức giận, cầm trường kiếm rung lên chỉ Diệp Hồng Nhạn bảo:

- Ngươi nói ta tin tưởng là tin tưởng thế nào?

Hồng Nhạn gã nhìn Diệp Ly không chớp mắt, đáp:

- Bởi chủ soái ra lệnh cho mọi người quay trở lại. Tôi tin Cầm Đế bất diệt

Diệp Ly sửng sốt, xem ra đối với đứa cháu của mình, lão cũng không biết rõ bằng người thanh niên trước mặt, ánh mắt thoáng chút thay đổi, trường kiếm hơi hướng xuống.

Ngay lúc này thì thân thể Âm Trúc lại sinh biến hóa, da thịt hắn đã chuyển thành màu đen, biểu tình thống khổ hiện rõ trên mặt, bên trong đau đớn vô cùng, thậm chí quần sáng màu trắng xuất hiện lúc đầu cũng ảm đạm ít nhiều.

Cổ Đế cười điên loạn:

- Diệp Âm Trúc, không phải ngươi cùng cực muốn cùng ta khiêu chiến hay sao? Ta muốn coi ngươi thực lực đến độ nào

Gã lại giơ Lôi Thần Chùy lên, tuy không phải tích tụ năng lượng nhiều như hai chiêu trước, nhưng liên tiếp đánh ra từng đạo lôi điện hướng đến thân thể Âm Trúc.

Da thịt Âm Trúc dần chuyển sang màu đất, tự như tro bụi, nhưng tâm hắn vẫn thẳng như băng, miệng cũng chẳng thốt lên lời nào, chỉ dựa vào thân thể mà đón các đạo lôi điện cuồng đại đánh đến.

Trong nháy mắt Cổ Đế gã đã công kích không biết bao lần, có chục lần cường độ năng lượng tiếp cận cấm chú.

Gã cứ đánh rồi đợi tên nhân loại yếu nhược kia ngã xuống, nhưng đánh hoài mà sao hắn vẫn còn chưa chết?

Cổ Đế thở hổn hà hổn hển, mặc dù được pháp trận của Lôi thành hỗ trợ nhưng phát động biết bao công kích thì lực lượng nào chịu cho thấu.

Gã hai mắt hung quang nổi lên, nhưng trong lòng lại sinh cảm giác kính phục. Nhân loại, chỉ dựa vào thân thể mà chống đỡ lôi điện, chống đỡ thần khí, chống chọi thực lực của đất trời. Đây không phải chỉ có thực lực hơn người mà còn cần dũng khí nữa, Cổ Đế gã với tên Âm Trúc trước mặt đây càng lúc càng bội phục.

Gã biết nếu đổi lại là mình thì nhất định không chống nổi ngần ấy đạo lôi điện.

Nhưng cho dù có phục cũng không thể nương tay được, gã hít sâu, miễn cưỡng thu thập lực lượng, lại giơ Lôi Thần Chùy lên cao, cũng giống như lúc đầu, muốn kích phát toàn bộ năng lượng lôi điện. Lôi thần khí lại sáng lên, huy động lam tử sắc điện quang càng lúc càng mãnh liệt, áp lực lúc này còn kinh khủng hơn lúc trước.

Âm Trúc chỉ đứng lặng yên, chỉ giống một khối than đen thui bất động.

Cổ Đế gã lạnh lùng nhìn xuống dưới thành nói:

- Ta thừa nhận nhân loại ngươi anh hùng, là đệ nhất cường giả. Ta sẽ dùng lực lượng mạnh nhất của đất trời mà tiễn ngươi đi. Ta, Lôi thần Cổ Đế bội phục ngươi, kiếp sau mong chúng ta không phải địch nhân

Dứt lời, gã hạ chùy một cách dứt khoát, một cột lôi điện đường kính lớn hơn trước cỡ ba thước, đánh thẳng xuống Âm Trúc.

Cực bắc hoang nguyên.

Tử đang dẫn đầu phía trước, sau lưng có Long Sư cùng bát đại thần thú, lại có Bỉ mông - băng sâm hai đại quân đoàn.

Long Sư biết thực lực của Tử cũng không dám bất kính, chỉ trong vòng một thời gian ngắn đã quay lại băng sâm mà tập hợp ma thú, rồi dẫn đầu quay về thần phục Tử, trở thành lực lượng chinh phục Cực Bắc Hoang Nguyên.

Tử cùng mấy thần thú thương lượng, cuối cùng quyết định từ Băng Sâm rồi đánh dẹp Cực Bắc Hoang Nguyên. Ở Băng Sâm, Tử lấy thực lực uy hiếp các bộ lạc thú nhân, hắn biết thời gian gấp rút, chinh phục Cực Bắc Hoang Nguyên là trọng yếu nhưng Âm Trúc cũng cần hắn tương trợ.

Hắn có dự cảm, sớm muộn Pháp Lam cũng động thủ đối phó Cầm thành.

Đại quân chầm chậm tiến bước, đột nhiên Tử đứng lại, trong mắt lộ vẻ đau khổ, thân thể run lẩy bẩy chực té nhào xuống.

Tứ đại thần thú thấy thế liền vội chạy đến, thực lực của tử tinh Bỉ Mông đâu phải chuyện đùa, lẽ nào lại có thể đột nhiên quỵ xuống?

Tang Thác Thư vội hỏi:

- Tử, ngươi không sao đấy chứ?

Tử không trả lời, ánh mắt bất định, hai tay nắm chặt, tử quang lưu chuyển, lẩm bẩm trong miệng:

- Âm Trúc... Âm Trúc...

Minh nhíu mày nói:

- Tử, không lẽ Âm Trúc có chuyện?

Tử gật gật đầu, tử quang càng lúc càng mạnh, quay đầu nói:

- Ta không ở đây, mọi chuyện đại ca hãy lo liệu, mọi người ở đây đợi ta. Âm Trúc, sao gặp nguy hiểm lại không triệu hoán ta?

Nói xong, Tử Tinh cự kiếm đã xuất hiện trong tay, tử quang bạo phát, Tử quát lớn một tiếng, hai tay cầm kiếm giơ lên khỏi đầu, chém mạnh xuống.

Không gian như chợt xé ra làm đôi, khiến cho đám thú nhân kinh hoảng không ngớt. Một khe hở đen ngòm xuất hiện, thú nhân còn chưa hiểu chuyện gì, nhưng Minh và Cách Lạp Tây Tư đã ở cùng Tử một thời gian, đương nhiên hiểu rõ Âm Trúc gặp chuyện lại không triệu hoán Tử. Lần này Tử dựa vào thực lực của mình mà tạo ra khe hở không gian, nhờ vào sự liên kết với linh hồn của Âm Trúc mà chạy tới.

Mặc dù biết làm vậy thập phần nguy hiểm, cho dù thực lực Tử có cường đại cũng không ngoại lệ.

Khi đang chuẩn bị xông vào khe hở không gian thì đột nhiên Tử lại dừng lại, sắc mặt méo mó không vui

- Âm Trúc, ngươi đang làm gì, sao lại che dấu vị trí của mình?

Tử đang chuẩn bị đi thì lại mất đi phương hướng vị trí của Âm Trúc, khiến hắn cho dù có muốn cũng chẳng thể nào đến được.

Diệp Âm Trúc đang làm gì, có lẽ chỉ có bản thân Âm Trúc mới biết được.

Cột lôi điện đường kính ba thước lại xuất hiện, năng lượng cực lớn đánh xuống, đất đá trong phạm vi một cây số đã bị đánh cháy đen, nhưng lại chẳng có tí bụi bặm nào, hiển nhiên lực phá hủy của lôi điện quá ư mạnh mẽ, mặt đất bị oanh kích, tất cả đều hóa thành hư vô.

Cổ Đế không còn lộ vẻ đắc ý nữa, trái lại cảm thấy có chút lạc lõng, địch nhân cường đại là thế, rốt cuộc lại bị hủy diệt.

Thở ra một hơi, gã dần dần thả lỏng thân mình, cũng chẳng cần nhìn xuống dưới nữa, tuyệt thế cường giả có tôn nghiêm của họ, gã không muốn thấy thi thể của đối thủ biến thành than.

Ngay khi Cổ Đế chuẩn bị dùng thần khí để xua tan đám mây đen đi thì đột nhiên từ trên trời một cột sáng trắng giáng xuống, kèm theo đó là một mùi thơm thoang thoảng, khiến cho đất trời đang tối đen trở nên sáng lên một chút.

Thú nhân ngơ gẩn, Cầm thành chiến sỹ ngốc trệ.

Pháp Lam.

Bảy vị tháp chủ cùng ba ngàn pháp sư đang ngâm xướng chú ngữ, ma pháp nguyên tố không ngừng rót vào hư vô, đột nhiên cả bảy người dừng lại, mở cả hai mắt.

Quang Minh tháp chủ Áo Bố Ân kinh nghi bất định, đứng lên nhìn về phương bắc, chậm rãi hỏi:

- Các ngươi có cảm thấy không?

Sáu người gật đầu. Thổ tháp tháp chủ Thành Nhĩ Khẳng Tư trầm thanh nói:

- lại là phương bắc

Tư Long kinh nghi:

- Lực lượng thế này lại tồn tại sao?

- Xem ra là thật, Tư Long, ông phải biết rõ hơn chứ? Phi Nhĩ Kiệt Khắc Tốn đại sư đã từng nói, chỉ cần hai lần đột phát ma võ cực hạn, liền tiến nhập bạch cảnh, đó mới là thứ thần cấp chân chính

Áo Bố Ân gật đầu đáp.

Tư Long chầm chậm cúi đầu, không muốn để lộ ra thần thái phức tạp, chỉ lẩm bẩm:

- Đột phá thần cấp cùng thần cấp, đó mới là chân chính thứ thần cấp...

Phong tháp chủ Đức Vân Khải Tây nói:

- Khí tức đến từ phương bắc, cường giả ở đó chỉ có Lôi thần Cổ Đế, chẳng lẽ gã lại đạt đến cảnh giới đó?

Thủy tháp chủ Tây Lạp Tư tiếp lời:

- Không thể nào, mặc dù Cổ Đế tu luyện ma pháp, nhưng sư phụ ta dựng ma pháp trận ở Lôi thành cũng chỉ để bổ trợ hắn, khiến cho lôi nguyên tố có thể phát huy đến cảnh giới siêu việt tử cấp cửu giai, đây nhất định là một thứ khác

Hồn tháp chủ Mạch Khắc Mễ Lan nói:

- Có lẽ Cổ Đế đột phá được thứ thần cấp, Lôi Thần Chùy lại phát sinh biến hóa nên mới có sự lạ như vậy. Ma vũ song tu có thể dễ dàng đột phá, hà cớ gì chúng ta cả đời chỉ tu luyện một loại?

Bảy người đều rõ ràng hơn ai hết sự gian nan của ma vũ song tu, từ cửu cấp tử giai mà tiến lên bạch cảnh đã khó khăn biết dường nào, thậm chí so với bạch cảnh cửu giai lên thần cấp cũng không thua kém là bao.

Thiên tài đời trước của Ám tháp, Phi Nhĩ Kiệt Khắc Tốn đã từng tiên đoán, nếu có người có thể ma vũ song tu, chỉ cần đột phá bình tiến vào bạch cảnh rất có khả năng đạt đến cửu giai, chỉ cần có đủ thời gian tu luyện có thể thành thần. Hơn nữa, người này tiến vào bạch cảnh, ma pháp cũng vũ kỹ hỗ trợ lẫn nhau, lập tức tiến đến bạch cảnh nhị giai, hơn người bình thường tu luyện rất nhiều.

Khả năng này, các vị tháp chủ ở đây đều từng trải nghiệm qua, biết rõ khó khăn đến mức nào, tuy rằng ở đây nguyên tố dầy đặc, nhưng tu luyện đấu khí đâu phải chuyện dễ, đây chỉ là thánh địa của pháp sư mà thôi.

Đó cũng là nguyên nhân, nơi đây có nhiều bạch cảnh pháp sư nhưng lại rất ít bạch cảnh võ giả.

Luyện hai loại cùng lúc, thực lực nhanh chóng đề thăng, nhưng cảm giác rất khó chịu, có thể nói là thống khổ không ngớt, ngay cả Tư Long cũng chỉ chuyên tu ma pháp là vậy.

Bảy vị tháp chủ đã từng tính qua, nếu họ theo lời Phi Nhĩ đại sư mà tu luyện, có thể đạt được ma vũ song tu tử cấp cửu giai, nhưng muốn đột phá bạch cảnh thì cực khó.

Nghe Hồn tháp chủ nói thế thì Áo Bố Ân gật đầu nói:

- Có lẽ lão nói đúng, nếu dễ dàng đột phá, thì chúng ta còn tu luyện đơn hệ làm gì, chỉ có thể trong lý thuyết mới may ra xảy ra mà thôi. Ta tin lời Phi Nhĩ đại sư, nhưng dù sao đây cũng chỉ là tiên đoán, khó có khả năng xảy ra.

- Không phải, các người đã sai rồi

Tư Long cúi đầu, giọng run run.

Sáu người ngạc nhiên nhìn lão, dù sao Tư Long cũng là đệ tử đích truyền của Phi Nhĩ đại sư.

Tư Long nói:

- Ở phương bắc, không chỉ có Cổ Đế là cường giả, chẳng lẽ mọi người đã quên hắn hay sao?

Áo Bố Lai Ân sững người:

- Lẽ nào là hắn?

Tư Long do dự một chút rồi nói:

- Cầm thành lĩnh chủ, Diệp Âm Trúc

Sáu vị tháp chủ kinh ngạc, bọn họ nhất thời không nói nên lời, Áo Bố Lai Ân tiếp lời:

- Hắn trong Thất quốc chiến, đại diện cho Mễ Lan giành thắng lợi, người thắng Tô Lạp chính là hắn?

Tư Long gật đầu đáp:

- phải, chính hắn. Hắn đã đột phá ma vũ song tu bình cảnh thứ nhất, giờ đạt đến cực hạn, rất có thể đã có kỳ tích

Hỏa tháp Tang Đức Tư nói:

- Nói vậy lão cho rằng thật sự có người giống như Phỉ Nhĩ đại sư đã nói

- Rất có thể

Tư Long gật đầu, trong lòng lo lắng không yên. Lão nhớ rõ ngày trước khi đi Lam Địch Á Tư tìm Tô Lạp, Diệp Âm Trúc lúc ấy đã đạt đến đỉnh của ma vũ song tu tử cấp, lại được Phi Nhĩ Kiệt Khắc Tốn sư phụ dùng linh hồn tôi luyện, có thể phát huy uy lực của siêu thần khí. Nhưng tính đi tính lại, hắn cũng khó có khả năng đạt đến bạch cảnh, chuyện vừa xảy ra ở phương bắc, lẽ nào lại liên quan đến hắn???


Kiếm Hiệp 4.0
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Chương (1-336)