Vay nóng Tima

Truyện:Cầm Đế - Chương 054

Cầm Đế
Trọn bộ 336 chương
Chương 054: Trở về Mễ Lan
0.00
(0 votes)


Chương (1-336)

Siêu sale Lazada


Rốt cục, trải qua hai ngày phi hành, dưới chân cảnh vật từ từ quen thuộc, hình ảnh thủ đô Mễ Lan đế quốc Mễ Lan thành đã thấy xa xa. Rốt cục đã trở về, Diệp Âm Trúc trong lòng không khỏi có cảm giác vừa được tái sinh làm người.

-Ly Sát, cám ơn ngươi.

Diệp Âm Trúc biết, thời khắc chia ly sắp tới, đem những lời nén trong lòng hai ngày nay nói ra.

Long dực của Ly Sát tựa hồ trở nên cứng ngắc

-Cám ơn ta? Cám ơn ta cái gì? Cám ơn ta suýt nữa đưa ngươi vào mộ sao?

Diệp Âm Trúc lắc đầu:

-Chuyện này không phải ý nguyện của ngươi có thể thay đổi. Dù sao ngươi cũng là một phần tử của ngân long thành, cho dù Đại trưởng lão có là gia gia ngươi, ngươi cũng phải nghe lệnh y. Ta cám ơn là cám ơn ngươi khi ta đi long vực đã vì ta mà cầu xin.

Ly Sát thu hai cánh, chậm rãi đáp xuống

-Ngươi không cần phải cám ơn ta. Ta cái gì cũng không làm được. Nhưng ta hy vọng ngươi không ghi hận ngân long thành, được không? Gia gia cũng có nỗi khổ của người.

Đáy mắt Diệp Âm Trúc hiện lên một tia sát khí. Với Ly Sát, hắn không muốn nói dối, nên hắn cũng không trả lời.

Trong yên tĩnh và trầm mặc, Ly Sát mang theo Diệp Âm Trúc hạ xuống mặt đất. Thân hình chợt lóe, Diệp Âm Trúc từ trên lưng Ly Sát nhảy xuống

-Cám ơn ngươi hộ tống ta trở về.

Ly Sát lắc đầu, nói:

-Ngươi đi đi.

Đã trở về, rốt cục đã trở về, Mễ Lan ma võ học viện cách đó không xa cảm giác như thân thiết vô cùng. Phất Cách Sâm sư phụ, Ny Na nãi nãi, Tô Lạp, Hải Dương, Hương Loan, ta đã trở về.

Cảm giác nhớ nhà khiến Diệp Âm Trúc chỉ muốn nhanh chóng trở về, bèn hướng Ly Sát gật đầu, người nhẹ nhàng bay lên, dùng tốc độ nhanh nhất chạy về Mễ Lan ma võ học viện.

Ngay khi hắn rời đi, thanh âm Ly Sát xa xa truyền đến

-Diệp Âm Trúc, nếu ngươi gặp nguy hiểm đến tánh mạng nhớ triệu hoán ta.

Phảng phất như phải tự hỏi một lúc lâu mới nói ra được những lời này, Ly Sát cảm thấy như trút được gánh nặng. Hai cánh triển khai, một thân hình màu bạc huyễn lệ bay lên cao, bay về hướng ngân long thành.

Diệp Âm Trúc dừng cước bộ, nhìn theo bóng Ly Sát từ từ nhỏ đi, trong lòng ấm áp hơn mấy phần, ác cảm với ngân long thành vô hình trung thấp đi vài phần. Nhưng, hắn biết rõ, khi thần thánh cự long Nặc Khắc Hi vào lúc tối hậu đánh lén mình, chính mình đã dùng di hoa tiếp mộc đem linh hồn của hắn phong ấn vào khô mộc lòng cầm. Kể từ lúc đó, quan hệ giữa mình và long tộc đã không còn khả năng cải thiện lại nữa rồi. Huống chi, huynh đệ tốt nhất của mình, lại là long tộc tử địch.

Hai tay chải lại mớ tóc đen sau gáy, tựa như muốn đem tất cả ký ức không nên nhớ này hoàn toàn quên lãng. Diệp Âm Trúc cũng không suy nghĩ nhiều nữa, quan hệ giữa mình và long tộc sau này tự có cách giải quyết. Bây giờ quan trọng nhất là mình còn sống và đã trở về.

Theo sau mùa đông lặng lẽ ra đi, khí trời Mễ Lan thành cũng dần trở nên ấm áp hơn. Hít vào tâm phế một hơi không khí nhẹ nhàng khoan khoái, cảm giác thoải mái nói không nên lời lan tỏa toàn thân. Giữa không trung tận lực dùng thân thể mình bay đi, như cưỡi đại điểu, thẳng hướng học viện quen thuộc của mình.

Tới gần học viện, Diệp Âm Trúc tìm chỗ không người thay giáo phục của mình vào, rồi mới đi vào trong học viện.

Mễ Lan ma võ học viện đệ tử đông đảo. Mặc dù Diệp Âm Trúc tại học viện phi thường nổi danh, nhưng đệ tử qua lại cũng không có bao nhiêu người chú ý tới sự trở về của hắn. Tân sanh nơi biên ải thống lãnh quan quân, Khoa Ni Á Thành anh hùng đánh lui thú nhân, những vinh quang này đều theo thời gian trôi qua mà từ từ bị đệ tử lãng quên. Diệp Âm Trúc rất thích hưởng thụ loại cảm giác này. Hắn chỉ hy vọng mình là một đệ tử bình thường, không là ngôi sao hay trăng sáng bay bổng gì.

Không về túc xá, Diệp Âm Trúc trực tiếp đi tới kiến trúc cao nhất học viện. Người thứ nhất hắn muốn gặp chính là sư phụ mình Phất Cách Sâm. Lúc này, trong lòng hắn là sự tri ân với sư phụ. Nếu không phải Phất Cách Sâm trước khi hắn đi ngân long thành, đem ba món thủ hộ kĩ năng đặc thù giao cho hắn, cho dù hắn biết thần thánh cự long Nặc Khắc Hi sẽ gây ra chuyện bất lợi với hắn, hắn cũng không có khả năng từ bộc phát của linh hồn thần thánh cự long sắp chết mà sống sót.

Ban công phòng Phất Cách Sâm không có người, khi Diệp Âm Trúc đi tới cửa thì phát hiện cấm chế ma pháp phong bế mặt đất. Khóe miệng lộ ra một tia mỉm cười, hắn cẩn thận đem bích ti từ cổ tay phải phóng ra, từ khoảng cách hai trượng cách ma pháp cấm chế thúc giục đấu khí, đem bích ti điểm vào ma pháp cấm chế.

Ma pháp nguyên tố trong không trung chỉ nháy mắt cuồng bạo hẳn lên. Quang mang chợt lóe, một tia chớp màu vàng xuất hiện không hề báo trước trong phạm vi một trượng quanh cửa. Lôi hệ ma pháp thuộc về hỏa hệ ma pháp biến, lực công kích cao hơn một bậc, đem dung hợp vào ma pháp cấm chế, dùng để phòng ngự ngoại nhân xâm lấn là phương pháp tốt nhất. Bởi vì lôi hệ ma pháp tốc độ phát động cơ hồ là nhanh nhất trong tất cả các ma pháp, cho dù cảm nhận được ma pháp ba động, cũng không có thời gian né tránh.

Diệp Âm Trúc đối với ma pháp cấm chế hiểu rất rõ. Dù sao hắn cũng có thể nói là nhập thất đệ tử của Phất Cách Sâm, mặc dù Phất Cách Sâm không chánh thức dạy hắn bao nhiêu tinh thần ma pháp, nhưng lại rất sủng ái tiểu đệ tử này, đem kinh nghiệm của mình tại các loại tinh thần ma pháp truyền thụ cho Diệp Âm Trúc. Đây cũng là một trong những nguyên nhân trọng yếu mà cầm ma pháp của Diệp Âm Trúc từ đó đến nay không ngừng tăng lên.

Hoàng cấp lôi điện không phải là bộ phận quan trọng nhất của ma pháp cấm chế này. Trọng yếu nhất là một tia tinh thần liên lạc, chỉ cần khẽ chạm vào cơ quan này. Phất Cách Sâm sẽ cảm giác được trước tiên. Diệp Âm Trúc làm như vậy, tự nhiên là vì muốn sớm nhìn thấy sư phụ mình hơn.

Không lâu sau, thanh âm Phất Cách Sâm có chút tức giận từ phía dưới truyền đến.

-Là ai khi không đụng đến ma pháp cấm chế của ta. Xem ra ta không phạt hắn đi chùi nhà xí không được.

-Sư phụ, con đã trở về.

Diệp Âm Trúc đứng ở đầu cầu thang, thanh âm có chút nghẹn ngào nói. Từ ngân long thành trở về, đối với hắn mà nói tương đương một lần tái sanh làm người a! Một lần nữa tận mắt nhìn thấy sư phụ tốt của mình, hắn cũng khó kìm chế tình cảm trong lòng. Dù sao, hắn năm nay cũng chưa tới mười bảy tuổi a!

-Nghe thật là thương cảm, thương cảm cũng không được, cho dù là đệ tử của ta, cũng phải đi chùi nhà xí... A! Âm Trúc, là ngươi sao?

Đang nói giỡn, Phất Cách Sâm đột nhiên phát hiện ra thanh âm quen thuộc. Là tinh thần hệ đại ma đạo sư, hắn rõ ràng cảm giác được một tia khí tức có phần quen thuộc mà lại có vài phần xa lạ với mình.

Tiếng bước chân rõ ràng trở nên dồn dập hơn, Phất Cách Sâm tóc bạc trắng xóa đã xuất hiện ở chỗ quanh trên cầu thang.

-Âm Trúc, thực sự là ngươi?

Phất Cách Sâm thấy cặp mắt rưng rưng nước của Diệp Âm Trúc, trong lòng mừng rỡ, vài bước đã lên tới, cái kiểu xúc động của hắn, quả thật không phù hợp với số tuổi.

Diệp Âm Trúc cung kính khom lưng về phía Phất Cách Sâm hành lễ.

-Sư phụ, con đã trở về.

-Bọn họ không giam cầm ngươi sao?

Phất Cách Sâm để Diệp Âm Trúc ngồi xuống, nhìn đệ tử của mình tựa hồ cũng không có nhiều biến hóa lắm, trên mặt toát ra một vẻ mặt nhẹ nhõm, như trút được gánh nặng.

Ánh mắt Diệp Âm Trúc lạnh đi một chút.

-Có thể còn sống trở về nhìn thấy ngài, sợ rằng chỉ có thể chứng minh vận khí con tương đối tốt.

Phất Cách Sâm sắc mặt hơi đổi.

-Nói cho sư phụ biết, xảy ra chuyện gì?

Lập tức, Diệp Âm Trúc đem những chuyện phát sinh khi mình tới ngân long thành hết thảy đơn giản nói một lần. Trong đó che giấu chuyện của mình ở long vực. Cũng không phải hắn không tín nhiệm Phất Cách Sâm, mà là hắn không hy vọng mang đến phiền toái cho sư phụ mình. Dù sao, hủy diệt thần thánh cự long, tương đương đắc tội tất cả long tộc.

-Cái gì? Ngân long thành cho ngươi hai lựa chọn? Hỗn đản, thực là hỗn đản quá rồi.

Phất Cách Sâm nổi giận. Nghe được Diệp Âm Trúc kể đến chuyện ngân long vương Hoắc Hoa Đức cho hắn hai lựa chọn thì hắn đã nổi giận.

-Sư phụ, ngài đừng nóng giận. Mọi chuyện cũng đã qua rồi.

Diệp Âm Trúc nhìn Phất Cách Sâm, tâm tình kích động dần bình tĩnh trở lại.

Nhìn ánh mắt Diệp Âm Trúc nhàn nhạt, trong lòng Phất Cách Sâm mơ hồ cảm giác được vài phần bất an

-Trong lòng ngươi, có thực đã cho qua chưa?

Diệp Âm Trúc mỉm cười, nói:

-Không qua thì có thể làm như thế nào đây? Con chỉ là một nhân loại nhỏ bé. Như thế nào có thể chống lại long tộc?

Phất Cách Sâm không hỏi tới nữa, lửa giận trong mắt cũng từ từ hạ xuống, ngưng trọng nói:

-Âm Trúc, ta biết lần này đối với ngươi thương tổn rất lớn. Nhưng ngươi phải nhớ kỹ, làm một ma pháp sư, trọng yếu nhất, chính là bất cứ lúc nào cũng bảo trì tỉnh táo. Chỉ có tỉnh táo, mới có thể giúp người phán đoán chính xác với hết thảy mọi sự vật. Ngươi có thể hiểu được ý sư phụ không?

Diệp Âm Trúc nhìn ánh mắt Phất Cách Sâm đầy hàm ý, gật đầu, nói:

-Sư phụ, con hiểu. Sau này bất luận có gặp phải chuyện gì, con đều sẽ nghĩ đến hậu quả. Tuyệt sẽ không làm cho mình phải lâm vào tình huống nguy hiểm đến nỗi có thể mất đi tánh mạng như lần này.

Phất Cách Sâm có chút kinh ngạc nhìn đôi mắt đen trong suốt của Diệp Âm Trúc vốn trước kia chưa bao giờ xuất hiện một tia trầm ổn ngưng luyện, trong lòng thầm than, xem ra lần này đả kích đối với hắn rất lớn, chỉ là không biết đả kích như vậy đối với sự phát triển thần tốc của hắn đến tột cùng là tốt hay xấu.

-Sư phụ, chuyện lần này ta chỉ nói cho một mình người, xin người đừng nói cho những người khác được không? Ta không muốn làm cho mọi người lo lắng, cũng không muốn bởi vì ta mà khiến mọi người bất mãn long tộc. Dù sao, long tộc đối với nhân loại mà nói cũng cực kì quan trọng.

Phất Cách Sâm tán thưởng gật đầu:

-Tốt, không hổ là đệ tử của ta. Ta tôn trọng ý kiến của ngươi. Lần này ngươi bị ngân long thành mang đi. Các nhân vật cao cấp của đế quốc cực kì xem trọng. Nhất là hai vị Nguyên soái cũng vì hành vi ngân long thành như vậy địa mà phẫn nộ. Bất luận là Mễ Lan đệ nhất cao thủ Tây Đa Phu nguyên soái hay là Mễ Lan hộ quốc Mã Nhĩ Đế Ni nguyên soái, tại đế quốc có địa vị cực cao, cơ bản là đại biểu tối cao của quân đội. Ngươi có thể bình an vô sự trở về. Sợ rằng bệ hạ đối với ngươi sẽ coi trọng vô cùng, ngươi có tính toán gì chưa? Ta nói rõ hơn một chút, tương lai không xa, ngươi có thể để đế quốc sử dụng không? Cái này quan hệ đến tiền đồ của ngươi đó.

Diệp Âm Trúc sửng sốt một chút. Hắn không nghĩ tới lúc này sư phụ lại hỏi một câu như vậy. Suy nghĩ một chút, nói:

-Sư phụ, ta cũng không biết tương lai của mình sẽ như thế nào. Nhưng ta ở hoàng gia đồ thư quán xem qua một ít về sách chính trị, ta nghĩ việc này tịnh không thích hợp với ta. Sau này có hay không vì Mễ Lan xuất lực, ta cũng không thể nói trước. Bây giờ ta chỉ là một đệ tử của Mễ Lan ma võ học viện, lý tưởng của ta, là có thể đem chức nghiệp thần âm sư phát dương quang đại, làm cho những giai điệu cầm khúc truyền khắp mọi ngõ ngách đại lục.

Trên mặt Phất Cách Sâm toát ra vẻ tươi cười

-Lý tưởng rất đúng a! Kỳ thật, trên quan điểm của ta, ta cũng không hy vọng ngươi tiến vào dòng nước chính trị. Việc đó sẽ làm vấy bẩn tâm linh thuần khiết của ngươi. Ta cũng thấy được, việc ngân long thành lần này đối với ngươi đả kích rất lớn, làm sư phụ, ta muốn nói cho ngươi biết, muốn ngươi tự mình quyết định vận mệnh của mình. Chính mình phải nắm trong tay lực lượng của mình.

Ánh mắt hai thầy trò giao nhau. Vẻ tương cười trên mặt nhất thời trở nên cứng nhắc, bên trong nụ cười dường như có thêm một chút gì.

Từ phòng Phất Cách Sâm đi ra, đã quá giữa. Vốn Phất Cách Sâm muốn Diệp Âm Trúc cùng ăn cơm, nhưng Diệp Âm Trúc lại nóng lòng muốn gặp các bằng hữu của mình, khéo léo từ chối hảo ý của sư phụ.

Theo con đường quen thuộc trở lại túc xá, bạch lâu vẫn thanh u như trước. Vừa mở cửa, ngay lập tức cảm thấy nhẹ nhàng khoan khoái. Mặc dù bên ngoài khí trời rất lạnh, nhưng trong túc xá cửa sổ đều là mở. Diệp Âm Trúc biết, đây là thói quen của Tô Lạp. Tô Lạp từng nói qua, phòng phải thông gió thường xuyên, như vậy đối với thân thể mới tốt.

Túc xá rất sạch sẽ, từ bàn ăn cho đến mặt đất, không chút bụi. Tất cả đồ vật đều không khác gì với trước khi hắn rời đi. Đồ đạc sắp xếp ngăn nắp, an bài hợp lý. Trên mặt toát ra một tia tiếu ý nhàn nhạt, Diệp Âm Trúc trong lòng thầm nghĩ, Tô Lạp thật sự là thích sạch sẽ. Không biết lúc xưa hắn cải trang thành tiểu khất cái làm thế nào mà chịu được.

Tô Lạp chưa về, Diệp Âm Trúc ý thức đi vào phòng ngủ. Khi hắn rời đi, vì giúp Hải Dương trị liệu, phòng ngủ có chút hỗn loạn, nhưng bây giờ đã thu dọn tốt rồi, chăn chiếu đều rất sạch sẽ. Khí tức thanh tân làm cho người ta cảm giác rất thoải mái. Tủ đồ bên cạnh quần áo của mình đều phân loại chỉnh tề phơi ở đó. Không cần nhìn, hắn cũng có thể tưởng tượng ra Tô Lạp đã đem quần áo của hắn giặt giũ sạch sẽ. Một cảm giác ấm áp tràn ngập trong lòng, mặc dù nơi đây chỉ là túc xá, nhưng giống như là nhà mình ở Bích Không Hải. Vừa nghĩ đến Tô Lạp từng nói cả đời làm quản gia cho mình, Diệp Âm Trúc không khỏi nở nụ cười.

Tô Lạp, ngươi chừng nào thì trở về a! Ngươi biết không, ta rất nóng lòng muốn ăn thức ăn ngươi nấu. Hơn một tháng rồi, ngươi khỏe không?

Đang trong lúc suy tư, bên ngoài túc xá tiếng mở cửa vang lên, Diệp Âm Trúc trong lòng vui vẻ, nhanh chóng từ phòng ngủ đi ra phía ngoài.

Bên ngoài cũng không có tiếng bước chân, khi Diệp Âm Trúc từ phòng ngủ đi ra, vừa lúc nghe được một âm thanh lạnh như băng nghi vấn hỏi:

-Ai đó?

Thanh âm quen thuộc, đúng là Tô Lạp. Chỉ là khi Diệp Âm Trúc đi tới đại sảnh lại không thấy bóng dáng Tô Lạp.

-Tô Lạp, là ta! Ngươi ở đâu?

Diệp Âm Trúc nghi hoặc lớn tiếng hỏi.

-Âm Trúc.

Âm thanh băng lãnh nhất thời biến thành kinh hô, một bóng đen như tia chớp từ trên trời giáng xuống, trong chớp mắt đã tới trước mặt Diệp Âm Trúc. Đôi mắt kích động ngập nước, bờ vai gầy nho nhỏ run rẩy.

-Là ta! Tô Lạp, ta đã trở về.

Diệp Âm Trúc mỉm cười nhìn bạn cùng phòng, hơn một tháng không gặp, nhìn bên ngoài, Tô Lạp tựa hồ cũng không có thay đổi gì, nhưng ánh mắt hắn lại phảng phất rất mệt mỏi. Vòng tay nắm lấy bả vai vì kích động mà run rẩy của hắn, Diệp Âm Trúc có thể cảm giác sâu sắc được sự ân cần của Tô Lạp đối với mình.

-Ngươi rốt cục đã trở về. Đói bụng không, ta, ta làm cơm cho ngươi.

Tô Lạp có chút bối rối nhanh chóng chạy vào phòng bếp. Lúc chạy đi, nước mắt vì kích động rơi ra, ướt cả giáo phục trên người hắn."Hắn đã trở về, hắn rốt cục đã trở về. Âm Trúc, ngươi biết ta lo lắng cho ngươi bao nhiêu không? Nhưng ta lại không thể nói, cũng không thể giãi bày, Âm Trúc, Âm Trúc, bất kể thế nào, ngươi rốt cục đã trở về. Chỉ cần hắn bình an trở về là tốt rồi."

Diệp Âm Trúc đi theo Tô Lạp đến ngoài cửa phòng bếp, dựa vào cạnh cửa, mỉm cười:

-Mấy ngày nay ngươi khỏe không?

Tô Lạp gật đầu, cũng không lên tiếng. Bởi vì hắn biết mình mà mở miệng lập tức khóc to ngay. Tại phòng bếp bối rối múa loạn, nhưng đồ ăn đều là rau cỏ, không có một chút thịt.

-Tô Lạp, ta vắng mặt ngươi toàn ăn như vậy sao? Chúng ta bây giờ có thiếu tiền đâu!

Tô Lạp vẫn chưa lau sạch vết nước trong mắt mình, ngẩng đầu nhìn Diệp Âm Trúc

-Xin lỗi, ta, ta không biết ngươi hôm nay trở về. Ta không thích ăn thịt. Hơn nữa, tiền không phải từ giếng múc lên, không thể lãng phí. Sau này có lẽ ngươi còn cần dùng đến. Học kỳ này sắp kết thúc, sau khi học kỳ kết thúc lại phải đóng học phí. Ngươi chờ một chút, ta bây giờ ra ngoài mua thịt, ngươi đã trở về, chúng ta ăn mừng một chút.

Nói, hắn mặc áo khoác vào.

Diệp Âm Trúc nắm Tô Lạp, cảm động vô cùng, hắn nhớ rất rõ, trước khi mình rời đi, Tô Lạp luôn nấu nướng các món ăn ngon và biến đổi luôn, mà hắn lại ăn rất ít. Khi đó, mỗi bữa cơm cơ hồ đều có cá thịt. Hắn ngay cả thịt cũng không hề ăn bao giờ. Thiên không hội viên càng thêm sáng tỏ sự coi trọng của hắn với tiền. Nhưng Diệp Âm Trúc lại càng hiểu được, trong lòng Tô Lạp, mình nhất định so với tiền càng quý hơn. Từ chuyện hai người cho thấy, hắn cho tới bây giờ không để mình tiết kiệm, đều là yên lặng từ hắn mà tiết kiệm. Đồ ăn ngon luôn cho mình trước.

-Đừng đi. Chỉ cần là ngươi nấu, rau cỏ cũng ăn ngon.

Nhìn Tô Lạp, Diệp Âm Trúc đột nhiên cảm thấy trong lòng có chút khó chịu, nhớ tới thân thể Tô Lạp, trong lòng không khỏi vài phần liên tưởng.

Cảm thụ nhiệt lượng từ bàn tay to của Diệp Âm Trúc truyền đến. Tô Lạp khe khẽ gật đầu, xoay người đi trở về phòng bếp, nhưng lại đóng cửa phòng bếp lại.

-Tô Lạp, ngươi sao phải đóng cửa?

-Trong phòng bếp khói mịt mù, , ngươi đi nghỉ ngơi đi.

Diệp Âm Trúc có chút mờ mịt gật đầu

-Nga. Ta ở đại sảnh chờ ngươi.

Dựa lưng vào cửa bếp, nước mắt không ngừng chảy xuống. Tô Lạp phát hiện lòng mình đã không cách nào khống chế. Cái loại cảm giác nầy đã làm hắn chìm sâu trong đó mà không cách nào tự kềm chế. Hơn một tháng, hắn mỗi ngày đều không ngừng nhớ mong, cầu khẩn. Nếu hắn có thể bình an trở về, cho dù giá nào cũng nguyện ý. Lúc này, hắn rốt cục đã trở về, chính mình lại không biết nên như thế nào đối mặt hắn. Dù sao, trong mắt hắn, mình chỉ là một người bạn cùng phòng, là một nam nhân."Âm Trúc, ngươi biết không, ta đóng cửa, là không muốn ngươi thấy ta khóc. Tại sao vận mệnh trêu người như thế, tại sao ta ngay cả chân diện mục của mình cũng không dám cho ngươi xem. Không thể, ta không thể hại ngươi."

Bữa cơm Tô Lạp từ từ làm xong. Mặc dù đều là nấu vội, trong điều kiện thiếu thốn, nhưng hắn có khả năng nêm nếm rất tuyệt, mùi vị tuyệt hảo. Khi Tô Lạp từ phòng bếp đi tới, tâm tình hắn đã khôi phục bình tĩnh. Mỉm cười nhìn Diệp Âm Trúc ăn cơm, chính mình lại ăn rất ít.

-Tô Lạp, ngươi sao không ăn? Ngươi gầy đi nhiều qua, nên ăn nhiều một chút.

Tô Lạp mỉm cười nói:

-Ngươi ăn đi. Ăn ngon không?

Diệp Âm Trúc thể hiện một động tác có chút khoa trương:

-Ăn ngon, quả thực là ăn quá ngon. Tô Lạp, bất luận lúc nào, ta đều thích ăn nhất là cơm ngươi nấu. Ngươi chớ quên, ngươi đã đáp ứng cả đời nấu cơm cho ta.

"Ta thực có thể sao? Một chút bi thương mãnh liệt trỗi dậy trong lòng Tô Lạp, Âm Trúc, nếu ta thực sự có thể cả đời nấu cơm cho ngươi, đó chính là hạnh phúc lớn nhất của đời ta. Nhưng ta không thể a!"

-Ngốc tử. Nhanh ăn đi. Vừa rồi khi ta trở về, còn tưởng rằng có tên trộm vặt nào tới, đang chuẩn bị đánh lén. May mà ngươi lên tiếng.

Diệp Âm Trúc vừa ăn vừa cười nói

-Không hổ là thích khách hệ tài cao, luôn cẩn thận. Bất quá, ngươi làm sao biết trong nhà có người? Sau khi ta vào đã đóng chặt cửa lớn mà.

Tô Lạp mỉm cười:

-Ta đương nhiên biết, bởi vì bất luận là cừa chính hay cửa sổ, ta đều để một sợi tóc, ngay khi ngươi bước vào tự nhiên đứt đoạn. Mặc dù ngươi không có cảm giác, nhưng ta trở về là biết ngay. Làm một thích khách, bất cứ lúc nào cũng phải cẩn thận.

Diệp Âm Trúc chợt nói:

-Nguyên lai như thế. Năng lực của ngươi tựa hồ lại tiến bộ rồi, ta cũng không cảm giác được bản lĩnh chân thực của ngươi.

Tô Lạp nói:

-Dù sao cũng không bằng ngươi, tân sanh quán quân, Mễ Lan đế quốc cầm thành lĩnh chủ a! Âm Trúc, lần này đi ngân long thành, ngươi lại tiến bộ rồi. Ánh mắt của ngươi nói cho ta biết, thực lực của ngươi hẳn là đã tăng lên. Long tộc có làm khó ngươi không?

Diệp Âm Trúc không muốn Tô Lạp lo lắng, mỉm cười nói:

-Không có. Chỉ là gặp một chút khảo nghiệm đơn giản. Bọn họ nghĩ năng lực của ta sau này có thể hữu dụng với bọn họ, trước sau không có làm khó ta. Lại còn lưu ta tại ngân long thành tu luyện mấy ngày. Ngươi xem, ta đã trở về. Ta không phải vẫn rất tốt sao?

-Vậy là tốt rồi.

Sắc mặt Tô Lạp tựa hồ trở nên càng thêm buồn bã, trắng bệch ra không còn chút máu, sâu trong đôi mắt hắn tựa hồ đang có vài phần bất đắc dĩ và bi thương. Chỉ là Diệp Âm Trúc đang cố gắng ăn hết thức ăn trước mặt, cũng không chú ý tới.

Diệp Âm Trúc còn chưa ăn cơm trưa xong, đột nhiên, một thanh âm có chút phẫn nộ từ ngoài túc xá truyền đến

-Diệp Âm Trúc, tiểu tử thúi này, trở về cũng không tới báo ta. Muốn chết hả?

Diệp Âm Trúc sửng sốt, một cọng rau từ trong miệng rơi ra, nhưng trong mắt hắn lại toát ra vẻ tươi cười, nhanh chóng mặc áo khoác vào ra mở cửa.

Không ngoài sở liệu, đúng là thần âm hệ hệ chủ Ny Na đến. Hôm nay Ny Na mặc một ma pháp bào màu xanh biếc, tức giận bừng bừng đứng ở ngoài cửa túc xá, nhưng xem cách nàng nhìn Diệp Âm Trúc, từa tựa như Phất Cách Sâm, nhìn từ trên xuống dưới, nhìn tỉ mỉ như sợ hắn thiếu đi cái gì.

-Ny Na nãi nãi. Ngài đến nhanh quá.

-Nhanh cái gì. Đã trở về, lại chỉ đi thăm viện trưởng, chẳng lẽ địa vị của ta trong lòng ngươi so ra kém Phất Cách Sâm viện trưởng sao?

Tính tình nóng nảy của Ny Na vẫn không đổi được.

-Ách ......, không, đương nhiên không phải. Con không phải đang chuẩn bị ăn cơm trưa xong sẽ đi gặp ngài sao? Ngài vào phòng trước rồi hãy nói.

Diệp Âm Trúc nhanh chóng mời Ny Na vào phòng.

Ny Na hừ hừ mũi bước vào, nhận lễ của Tô Lạp, nói:

-Tiểu tử thúi, ngươi cuối cùng đã trở về. Nếu ngươi không trở lại, nói không chừng, ta muốn giết đến ngân long thành tìm ngươi về.

Nói đến đây, nàng nhịn không được cười, trong mắt lửa giận hoàn toàn biến thành hưng phấn.

-Ny Na nãi nãi, ngài ăn chưa? Có muốn ăn với con một chút hay không?

Diệp Âm Trúc hỏi dò. Mặc dù Ny Na đã nở nụ cười. Nhưng hắn vẫn cẩn thận e sợ vị chủ nhiệm lại phát tác.

Ny Na nhìn thoáng qua thức ăn trên bàn đã bị ăn sạch đến không còn gì, không tức giận nói:

-Không cần, ta sao lại ăn cơm của ngươi a! Ta đã ăn rồi. Trở về là tốt rồi. Ngươi trước hết ăn cơm đi. Trước hết hôm nay nghỉ ngơi cái đã. Tối nay, tại Mễ Lan thành phòng ăn "kim sắc sanh hoạt" sẽ ăn mừng một chút. Thành phần tham gia, là thần âm hệ chúng ta, còn có bạn cùng phòng của ngươi cũng đến. Âm Trúc, ngươi tại ngân long thành không có nguy hiểm gì chứ?

Diệp Âm Trúc nhanh chóng lắc đầu, có chút mờ mịt nói:

-Ny Na nãi nãi, "kim sắc sanh hoạt" là chỗ nào?

Ny Na hừ một tiếng.

-Ngươi đã đến Mễ Lan cũng một đoạn thời gian, ngay cả Mễ Lan thành kim sắc sanh hoạt cũng không biết. Đó là một phòng ăn mà thôi. Tự nhiên trở về không nói cho ta biết trước, tối nay phạt ngươi mời khách. Không cần lo không có tiền, từ tiền lương trợ giáo của ngươi trừ đi là được.

-Ách..., Ny Na nãi nãi, cái này...

-Cái gì, cái này cái nọ cái gì?. Ta đi. Có chuyện gì tối hãy nói. À, lần trước ngươi đưa ra cái phương pháp tu luyện kia đúng là có hiệu quả. Nhưng chỉ là với số ít người có hiệu quả mà thôi. Xem ra, phương pháp tu luyện còn phải có ngộ tính và kỳ ngộ mới được.

Vừa nói xong, Ny Na xoay người rời túc xá, Diệp Âm Trúc thấy rõ trong mắt nàng có tia tiếu ý.

Tiễn Ny Na đi, Diệp Âm Trúc không lãng phí thành quả lao động của Tô Lạp, ăn như gió cuốn mây bay đem toàn bộ số thức ăn còn lại quét sạch.

-Tô Lạp, "kim sắc sanh hoạt" là gì ngươi biết không?

Tô Lạp gật đầu. Nói:

-Ta đương nhiên biết.

-Nơi đó có đắt không?

Tô Lạp cười khổ nói:

-Đối với Ny Na chủ nhiệm mà nói thì không tính là đắt. Bất quá đối với ngươi mà nói, sợ rằng phải bán thân a. Mặc dù chưa từng đến, nhưng ta phỏng chừng, nơi đó thức ăn sẽ không rẻ như Phiêu Lan hiên lúc trước.

-Ta, ta. Ta, phá sản...

-Ngươi, ngươi nói cái gì? Hắn đã trở về? Hắn thực sự đã trở về?

Thân thể Hải Dương không kìm chế được run rẩy. Nước mắt rơi xuống từng giọt, hoàn toàn không khống chế được tâm tình của mình đang không ngừng kích động. Hải Dương và đệ tử bình thường giống nhau, cũng mặc Mễ Lan ma võ học viện giáo phục, bất quá trên mặt nàng lại đeo một tấm sa trắng, ánh mắt nhìn đâu không biết. Lúc này, cái khăn che mặt đã bị nước mắt làm ướt đẫm.

Hương Loan mỉm cười nói:

-Cái này có thể giả bộ sao? Cô cô nói cho ta biết. Ngươi xem ngươi kìa, thật là gái lớn theo chồng a! Vừa nghe tình lang trở về là kích động như vậy. Diệp Âm Trúc này tâm địa cũng bất lương, trở về cũng không tới tìm chúng ta nói một tiếng. Xem ta tối nay như thế nào thu thập hắn.

-Hắn nhất định là mệt mỏi. Lần đi này dài hơn một tháng. Hắn trở về nghỉ ngơi một chút mới được a!

Hải Dương mặc dù nghẹn ngào, nhưng cũng không quên thay Diệp Âm Trúc giải thích.

Hương Loan có chút buồn cười nhìn hảo tỷ muội của mình:

-Ngốc tử, ngươi thật là hết thuốc chữa. Ngươi không phải bởi vì cảm ân mới thích tiểu tử này sao.

Hải Dương lau nước mắt

-Không, đương nhiên không phải. Hương Loan tả, ngươi còn nhớ lần đầu tiên Âm Trúc thấy tướng mạo ta thì toát ra ánh mắt sao không? Ngoài hắn, nam nhân nhìn thấy tướng mạo thực của ta sẽ sợ như chạm phải nọc rắn, sẽ khinh thường tránh như tránh tà. Chỉ có hắn, chỉ có hắn nhìn thấy tướng mạo ta toát ra thương tiếc. Khi đó, trong mắt hắn ta hẳn chỉ là đồng học mà thôi. Nhưng hắn lại suy nghĩ tìm tòi biện pháp giúp ta trị liệu. Là hắn cho ta tân sanh, cho ta có lại mọi thứ trên đời. Ta xem trọng không phải thực lực của hắn, cũng không phải vì hắn bề ngoài anh tuấn, mà là sự thiện lương phát ra từ nội tâm của hắn, còn có tâm hồn trong sáng của hắn.

-Hay nhỉ, hay nhỉ, không được, ta chịu không được. Khó trách có người nói, đàn bà khi đã yêu thì thường mù quáng. Sợ rằng tất cả cái gì của Diệp Âm Trúc ngươi đều xem là tốt a. Ngươi là tiểu ngốc từ, nếu chỉ là báo ân thì nên bớt đi. Còn nếu quyết định là hắn rồi, vậy ngươi nên cho hắn biết a! Nếu không, sau này bị người khác đoạt đi rồi, ngươi khóc cũng không có chỗ mà khóc a. Tiểu tử này tỉnh tỉnh mê mê, với chuyện nam nữ hoàn toàn không biết một chút nào, vừa nghĩ đến bộ dáng ngơ ngác của hắn ta đã buồn cười. Ngươi mà muốn chờ hắn biểu lộ với ngươi, ta xem rõ là chuyện hài hước.

Nước mắt trong mắt Hải Dương đã tiêu mất. Mặc dù cách một tấm sa che mặt, nhưng một chút da thịt lộ ra đã nhanh chóng đỏ hồng

-Hương Loan tả, ngươi đừng nói lung tung. Chúng ta đều còn nhỏ.

Hương Loan đột nhiên vòng tay sờ hai gò bồng đảo của Hải Dương cười chạy đi

-Ngươi còn nhỏ? Ngươi nhỏ chỗ nào a! Hảo muội muội, ngươi tự mình nhìn lại mình đi. Nói không chừng ngày nào đó ta cao hứng, cũng xem thử Âm Trúc của ngươi.

Hải Dương bị Hương Loan sờ cái này toàn thân như nhũn ra, không tức giận đuổi theo, hai nữ nhân nhất thời tại túc xá nô giỡn một hồi. Sau một hồi huyên náo, Hương Loan không nhịn được âm thầm cảm thán, cũng hơn một tháng rồi, lần này là lần đầu tiên Hải Dương vui vẻ."Diệp Âm Trúc. Ngươi ngàn vạn lần không nên phụ nàng a! Chỉ có Hương Loan mới hiểu được, từ nhỏ sống với ám ảnh về tướng mạo nên nội tâm Hải Dương yếu ớt thế nào."

-Không giỡn nữa, không giỡn nữa.

Hải Dương bắt được bàn tay nhỏ bé tác quái của Hương Loan, thở dốc.

-Ngươi làm gì?

Hương Loan tò mò hỏi.

Trong mắt Hải Dương toát ra một ánh mắt ôn nhu.

-Ta muốn đi chuẩn bị. Tối nay hy vọng có thể cho hắn thấy ta tốt nhất.

Hương Loan làm một động tác mờ ám.

-Ngươi hết thuốc chữa rồi.

Hơn một tháng rồi, thâm tâm rốt cục có thể an ổn lại, Diệp Âm Trúc không tu luyện, chỉ là trở lại phòng ngủ vừa ngủ ngon lành vừa cảm giác. Từ giữa trưa sau khi cơm nước xong, ngủ thẳng một giấc đến lúc hoàng hôn. Nếu không phải Tô Lạp đánh thức hắn, sợ hắn ngủ đến ngày thứ hai rồi.

Tô Lạp toàn thân mặc trang phục hắc y võ sỹ. Mặc dù so với Diệp Âm Trúc, vóc người hắn có vẻ nhỏ bé một chút, nhưng thân cao một thước bảy cũng có thể tính là cao. Thích khách thân mình không thể quá cao lớn. Không biết có phải bởi vì Diệp Âm Trúc đã trở về hay không, lúc này nhìn hắn sắc mặt hồng nhuận hơn rất nhiều. Quần áo chất liệu tầm thường, vừa nhìn đã thấy đơn giản..

Diệp Âm Trúc đơn giản rửa mặt một chút, hai người ra khỏi túc xá. Vốn Diệp Âm Trúc muốn tìm Ny Na cùng đi. Nhưng Tô Lạp nói hắn, Ny Na chủ nhiệm các nàng đều đã đi trước.

Rời học viện, hai người triển khai thân hình. Đấu khí phân bố toàn thân, khi trúc đấu khí tăng lên tới hoàng trúc ngũ giai, Diệp Âm Trúc rốt cục có thể miễn cưỡng đuổi kịp cước bộ Tô Lạp. Hắn cũng không rõ tại sao đấu khí Tô Lạp mặc dù chỉ có lục cấp, nhưng tốc độ lại có thể nhanh như vậy.

Sắc trời vừa tối đúng là lúc Mễ Lan thành phồn hoa náo nhiệt nhất. Trong thành nơi nơi đèn đuốc sáng choang, cảnh tượng khắp nơi đều phồn hoa. Trên ngã tư đường nhung nhúc người như dòng chảy sau một ngày làm việc chuẩn bị về nhà nghỉ ngơi. Thiên không hội viên đi kiếm ăn cũng nhiều, còn lại là đi tìm cuộc sống phong phú về đêm. Từ cảnh những quán cơm đông đảo khách nhân có thể nhìn ra sự giàu có đến cỡ nào của Mễ Lan đế quốc, cuộc sống hòa bình an dật, đem kinh tế Mễ Lan đế quốc phát triển với tốc độ cao. Đương nhiên, đều này đều là do tâm huyết Tây Nhĩ Duy Áo đại đế dùng bao trí kế cai trị mà có.

Đi qua những ngã tư đường, thường xuyên có thể nghe được khi mọi người chào hỏi lẫn nhau đều hô lên một tiếng ca ngợi Pháp Lam, nhưng những bình dân này làm sao biết, Mễ Lan đế quốc sở dĩ cường thịnh như thế mà cũng không cách nào khuếch trương nữa, nguyên nhân chủ yếu chính là sự tồn tại của Pháp Lam.

"Kim sắc sanh hoạt" cũng không giống Phiêu Lan hiên an tĩnh tại Mễ Lan thành. Là một quán cơm tốt nhất Mễ Lan thành, nó nằm ở Mễ Lan hoàng gia đại lộ, là khu vực phồn hoa nhất. Nơi này tất cả đều là tấc đất tấc vàng. Trong đó điểm đặc biệt nhất của vùng này, chính là tất cả hàng quán trên đường cái đều trực tiếp thuộc về Mễ Lan đế quốc hoàng thất.

Tây Nhĩ Duy Áo đại đế khi kế nhiệm ngôi vị hoàng đế, hành động đầu tiên chính là thành lập lên hoàng gia đại lộ phồn vinh. Hơn nữa toàn là thành viên hoàng thất tiến hành quản lý. Lúc ấy phải vượt qua sự phản đối của không ít đại thần. Nhưng ngay khi Mễ Lan hoàng gia đại lộ thành lập, Tây Nhĩ Duy Áo đại đế lại đưa ra một quyết định kinh người, tất cả chi tiêu của hoàng thất, không hề lấy phân hào nào từ quốc khố. Toàn bộ do hoàng thất kinh doanh từ những hàng quán ở đại lộ này mà xuất ra. Bởi vậy có thể thấy được, sự phồn hoa của ngã tư đường này đạt tới trình độ nào. Phải biết, hoàng thất chi tiêu một năm tuyệt đối là kinh khủng a!

"Kim sắc sanh hoạt" là quán cơm duy nhất trên Mễ Lan hoàng gia đại lộ, nhưng nó chiếm cứ diện tích, ước chừng hơn một phần ba chiều dài con đường. Quán cơm quy mô lớn. Thậm chí có thể cùng cung điện so sánh. Có thể đến đây ăn cơm, tuyệt đối là địa vị cao quý. Tây Nhĩ Duy Áo đại đế luôn luôn thân cận bình dân, nhưng chỗ phạn điếm, cũng là nơi duy nhất trong Mễ Lan thành chỉ chiêu đãi quý tộc. Không có danh vọng quý tộc, cho dù ngươi có tiền đi nữa, cũng không thể tiến vào nơi này cho dù là uống một chén nước. Đương nhiên, thức ăn nơi này không thể nghi ngờ là ngon nhất Mễ Lan thành nội, về phần giá cả, giống như tên nó vậy. Kim sắc sanh hoạt, tự nhiên là màu vàng của tiền tệ. Có người tính toán qua, Mễ Lan hoàng gia đại lộ, đơn giản tiền lời một năm của "Kim sắc sanh hoạt" cũng đủ cho chi tiêu của hoàng gia. Nơi này có thể xem như nơi đốt tiền tiêu chuẩn nhất.


Đấu Thần Tuyệt Thế

Chương (1-336)