← Ch.070 | Ch.072 → |
Trong lòng Tào Tuyết Cầm đầy một bụng tức, nàng vốn sinh ra trong một gia đình giàu có ở Tô Hàng, ở nhà tính kiêu ngạo thành thói quen, bố mẹ nuông chiều, bề trên yêu quý, từ trước tới nay chưa từng phải chịu chút uất ức nào. Không ngờ sau khi gả tới Trầm gia, lại đâu đâu cũng là gắn với người Trầm Mặc Nùng
Trầm lão gia yêu cầu nữ quyến trong nhà ăn cơm xong phải đích thân thu dọn bát đũa, đây cũng là vì con cháu đời sau hình thành thói quen cần kiệm lo liệu việc nhà, Tào Tuyết Cầm cũng có thể hiểu được. Nhưng Trầm Mặc Nùng lại là một ngoại lệ, mặc dù có lúc cô cũng chủ động làm những việc này, nhưng đại đa số bị người khác cản lại. Nói cái gì con gái chưa gả chồng tay vàng ngọc, con gái gả chồng rồi tay không vàng ngọc nữa sao?
Có một chuyện khiến trong lòng Tào Tuyết Cầm rất không thoải mái đó là, cho dù mình có khéo léo hiểu chuyện hao tổn tâm tư lấy lòng lão gia thế nào, người đều là sắc mặt không lạnh lùng không thân thiết với mình. Nhưng nếu là Trầm Mặc Nùng hôm nào tâm trạng tốt nói nhiều vài câu với Trầm lão gia, ông cụ đều có thể vui cả buổi.
Việc hôn nhân Trầm Mặc Nùng gả cho đại thiếu gia Bối Khắc Tùng của Bối gia cũng là Tào Tuyết Cầm thúc đẩy thành công, vừa có thể sớm đuổi Trầm Mặc Nùng ra khỏi Trầm gia cũng coi như là bớt đi một tâm sự, nhắm mắt làm ngơ. Mặt khác còn có một nguyên nhân quan trọng chính là mẹ Bối Khắc Tùng là dì họ xa của cô, nếu có thể để Trầm Mặc Nùng trở thành con dâu của Bối gia, vậy thì bọn họ đã thân lại càng thân hơn. Càng quan trọng hơn là, nếu như việc hôn nhân này được cô tác hợp thành công, thân phận của cô ở Trầm gia cũng tất nhiên là nước dâng thì thuyền cao. Đoán chắc tên tiểu tử Bối Khắc Tùng sẽ cảm ơn công lao của mình.
Không ngờ Trầm Mặc Nùng lại cự tuyệt cuộc hôn nhân này, hơn nữa còn kiên quyết rời khỏi Tô Hàng một mình chạy tới Yến Kinh gây dựng sự nghiệp. Bỗng chốc tình cảnh của mình lại trở nên khó khăn, mẹ Bối Khắc Tùng lại châm chọc cạnh khóe mình đi rồi cũng không chờ gặp mình, Trầm lão gia lại càng cảm thấy mình đã làm một chuyện ngu xuẩn, cho dù ông ngại quan hệ với Bối gia không tiện nói gì, nhưng thái độ đối với mình lại càng không có gì tốt. Trầm Mặc Nùng chạy đi như thế, cô rơi vào tình cảnh không ai bên cạnh.
Tào Tuyết Câm vốn là đầy buồn bực mà tới, lại vấp phải cái đinh trước mặt Trầm Mặc Nùng, còn bị tiểu thư Đường Quả của tập đoàn Đường Thị đuổi ra khỏi cửa, nói thế nào cô cũng là nhân vật lớp trên trong xã hội, sao có thể chịu được sự lăng nhục như thế? Càng không ngờ là, một tên tiểu vệ sĩ cũng dám chạy tới trước mặt mình giương oai, lúc này Tào Tuyết Cầm đầy một bụng tức cuối cùng có chỗ để xả rồi.
Vì vậy dứt khoát nhanh gọn vung ra một cái bạt tai, việc không thể làm được trên người Đường Quả, Trầm Mặc Nùng nhưng có thể thực hiện trên người tên vệ sĩ này. Đánh một vệ sĩ, cho dù bọn họ tức giận cũng không thể làm gì mình. Lúc Tào Tuyết Cầm vung tay phải lên, phẫn nộ trong lòng đã biến mất quá nửa.
Bốp.
Tay Tào Tuyết Cầm không thể đánh trên mặt Diệp Thu, lại rơi vào trong lòng một bàn tay tay, sức mạnh của đối phương mạnh tới kinh người, nắm lấy tay cô đau rát.
"Ngươi muốn làm gì?" Khuôn mặt Diệp Thu lạnh lùng hỏi.
"Buông tay, tên cẩu nô tài không biết tôn ti này còn dám đánh trả...." Tào Tuyết Cầm vùng thoát ra, không có cách nào rút tay phải mình ra khỏi tay Diệp Thu, cơn tức trong lòng lại vù vù lên cao, tay trái lại đánh tới.
Bốp!
Tiếng vang nhanh gọn lần này là tiếng bạt tai. Chỉ có điều đối tượng bị đánh đã thay đổi, sau khi Diệp Thu tránh tấn công của Tào Tuyết Cầm, lại rút tay đánh cho đối phương một bạt tai.... Có qua có lại mà.
Tào Tuyết Cầm không thể né tránh, thậm chí cô hoàn toàn không nghĩ tới phải tránh. Cô không thể tưởng tượng, một tên tiểu vệ sĩ lại thật sự dám ra tay đánh cô.
Tào Tuyết Cầm ngẩn người. Đường Quả, Trầm Mặc Nùng, Lâm Bảo Nhi cũng đều ngây như phỗng nhìn Diệp Thu như không có gì. Chồng Tào Tuyết Cầm -Trầm Nhi Lập lại điên lên, vợ mình bị người ta cho một bạt tai, bất kỳ người nào cũng không thể dễ dàng tha thứ, càng huống hồ sự việc xảy ra với bọn họ -con cháu gia thế coi thể diện còn quan trọng hơn cả mạng sống này.
"Ngươi tên súc sinh hạ tiện này......" Trầm Nhi Lập quát lớn đánh về phía Diệp Thu. Diệp Thu quăng người Tào Tuyết Cầm, người phụ nữ này liền đạp đạp đạp đánh vào lòng chồng mình, cũng không biết đi giày cao gót cao như vậy có bị trẹo chân không?
Hai vợ chồng ngã lên nhau, Tào Tuyết Cầm chịu đau giờ mới phản ứng lại, che mặt oa một tiếng khóc lớn.
Trầm Nhi Lập ôm vợ mình, biết sức mạnh mình không phải là đối thủ của tên vệ sĩ này. Càng quan trọng hơn là tên vị sĩ này không giống như những vệ sĩ khác, những vệ sĩ khác mình đánh thì đã đánh rồi, bọn họ không dám né tránh càng không dám phản kháng, tên vệ sĩ này, ngay cả phụ nữ cũng đánh, xem ra càng không thể hạ thủ lưu tình với mình.
"Đường tiểu thư, cô cần phải nói rõ với ta. Vệ sĩ của cô đánh người Trầm gia chúng ta, lẽ nào không có ý kiến gì sao? Ta muốn gặp cha cô."
Đường Quả lúc này có chút khó xử, những người mở cửa buôn bán như bọn họ coi trọng nhất một chữ "diện", nếu có người tát mình một cái đoán là cha sẽ có tư tưởng cùng người liều chết. Nhưng bây giờ Diệp Thu lại đánh người của Trầm gia, cô phải xử lý thế nào mới được đây? Nếu xử lý không tốt, sợ rằng sẽ dẫn tới thù hận giữa hai nhà Đường Trầm.
Trầm Mặc Nùng biết sự việc khó giải quyết, rút vài chiếc khăn giấy tới an ủi Tào Tuyết Cầm, giúp cô lau nước mắt, rồi nhìn chú hai nói: "Chú hai, sự việc này xảy ra quá vội vàng, cháu hoàn toàn không kịp phản ứng, chi bằng thế này đi, cháu để Diệp Thu xin lỗi thím hai, việc này bỏ qua được không?"
Tào Tuyết Cầm nghe xong lại càng phẫn nộ, đẩy tay Trầm Mặc Nùng giúp cô lau nước mắt ra, the thé kêu lên: "Xin lỗi, Trầm Mặc Nùng, ngươi rốt cuộc có phải là người họ Trầm không? Mặc dù ta họ Tào, nhưng hiện giờ đã gả vào nhà họ Trầm các người, cũng chính là người của Trầm gia. Ta bị người ta tát, trên mặt ngươi liền vinh dự à?"
"Thím hai, ta biết, đây là lỗi của Diệp Thu. Trước hết để hắn xin lỗi thím đã, sau đó chúng ta sẽ trừng phạt hắn đích đáng, được không?"
"Không được. Ta bị người ta tát, một câu xin lỗi là xong ư?"
Đường Quả bước tới bên cạnh Diệp Thu, dở khóc dở cười nhìn người đứng ở đâu như không có việc gì vậy, trừng mắt nhìn hắn nói: " Sao ngươi lại ra tay đánh người hả?"
"Cô không nhìn thấy sao? Là cô ta ra ra tay đánh ta trước." Diệp Thu nói.
"Nhưng cô ta không phải là chưa đánh ngươi sao?" Đường Quả hận không để để Bảo Nhi cắn chết tên hỗn đản này, vẻ mặt hắn vẫn nói lý đương nhiên làm như thế, lẽ nào không biết hậu quả của việc này rất nghiêm trọng sao?
"Đúng vậy, nguyên nhân cô ta chưa đánh được ta là bởi vì ta tránh kịp" Diệp Thu nói.
"Vậy sao ngươi vẫn còn ra tay đánh cô ta?"
"Cô ta có thể đánh ta, sao ta lại không thể đánh cô ta?" Diệp Thu nhếch miệng cười, "Cô ta cũng có thể tránh, chỉ là cô ta quá ngu không tránh được mà thôi."
← Ch. 070 | Ch. 072 → |