← Ch.117 | Ch.119 → |
Tiểu Bạch nhẹ nhàng đè não hộ huyệt của nàng xuống, ánh mắt nữ phục vụ liền chậm rãi đóng lại. Không tiếng động mà ngất đi.
Đem thân thể của nàng kéo chuyển qua trên ghế bên cạnh, sau đó kéo bao tay màu trắng trên tay ra. Lấy từ trong túi áo ra một thanh Tam lăng cương xoa (giống đinh ba) màu hoàng kim mũi nhọn ở giữa thì dài, hai bên khá ngắn. Lập tức hướng lầu hai của quán bar đi đến.
Lầu hai của quán bar được khách quý bao trọn. Lúc này không có âm nhạc cùng tiếng động lớn rầm rĩ ồn ào, toàn bộ hành lang im lặng đến đáng sợ.
Tiểu Bạch ngừng thở đứng ở đầu cầu thang lầu lẳng lặng nghe trong chốc lát, sau đó liền hướng một gian phòng ở cuối hành lang đi tới.
Tiểu Bạch vươn tay đang mang bao trắng nhẹ nhàng gõ cửa, không nhẹ không nặng, vừa mới hai tiếng. Đây là thói quen của hắn.
"Ai?" Mới vừa rồi còn có tiếng nói chuyện rất nhỏ từ trong phòng truyền tới giờ lập tức an tĩnh lại. Thanh âm trầm trọng của một nam nhân truyền ra.
Tiểu Bạch không trả lời, lại nhẹ nhàng gõ cửa.
Phanh!
Cánh cửa gỗ của phòng đột nhiên xuất hiện vài cái lổ nhỏ, mấy viên đạn không tiếng động từ bên trong bắn ra, Tiểu Bạch biết. Nhất định là trước đó bọn họ có ước định ám hiệu. Cho nên sau khi không nghe thấy mình nói ám hiệu liền dự cảm có nguy hiểm tiến đến, liền không do dự bắn ra bên ngoài.
Tiểu Bạch thân thể tránh ra trước, tam lăng xoa màu hoàng kim trên tay chống đỡ trên mặt đất. Hai chân cùng nhau dùng sức. Loảng xoảng một tiếng, cánh cửa phòng bị đá văng.
Tiểu Bạch lấy tư thế một con cá quẫy đuôi bật người đứng lên, còn không thấy rõ ràng trạng huống trong phòng, hai thanh chủy thủ liền một trái một phải hướng đến hắn mà công kích.
Không có né tránh. Tam lăng xoa màu hoàng kim càng lấy tốc độ mau lẹ sắc bén đâm vào bụng người bên phải. Lấy độc trị độc. Lấy mạng đổi mạng. Tiểu Bạch rất hưởng thụ loại trò chơi kích thích lớn này, ép lui người công kích bên phải về phía sau. Hai người cùng đánh có xu thế trong nháy mắt mất đi hiệu quả.
Thân thể Tiểu Bạch lùi về bên trái mấy bước. Sự công kích của thanh chủy thủ bên trái kia liền thất bại.
Lúc này, nhân mã song phương mới lần đầu tiên đối mặt. Đối phương có bốn người, vẻ mặt đang nghi hoặc nhìn một thân một mình Tiểu Bạch xông tới.
"Ngươi là ai? Tại sao lại tới nơi này?" Người nam nhân trung niên thoạt nhìn có vẻ nhiều tuổi nhất trong bốn người trầm giọng hỏi.
Thế giới này có đôi khi là không cần ngôn ngữ, tỷ như giết người, Tiểu Bạch không trả lời. Cũng không thể trả lời. Nắm cương xoa màu hoàng kim hướng nam nhân tuổi trẻ đứng ở vị trí gần hắn nhất vọt tới. Sau hai lần công kích thất bại, lần thứ ba mới đưa cương xoa màu hoàng kim cắm vào ngực đối phương.
"Ngươi rốt cuộc là ai? Tại sao phải tới giết chúng ta?" Ba nam nhân còn lại sắc mặt đại biến, lúc này liền bao vây Tiểu Bạch. Lại một lần nữa hỏi lại vấn đề này. Nếu cứ như vậy không minh bạch mà chết đi, bọn họ thật sự cảm thấy rất oan uổng.
Tiểu Bạch đem máu của mấy cỗ thi thể đang nằm trên mặt đất dính trên cương xoa màu hoàng kim lau chùi sạch sẽ, lại một lần nữa đánh về phía ba nam nhân còn lại.
Người mạo phạm tín ngưỡng của hắn. Giết.
Người vọng tưởng mạo phạm tín ngưỡng của hắn, cũng phải giết.
Nếu có người cho rằng giết người là một loại lạc thú, vậy thì sẽ không bị đạo đức cùng pháp chế ràng buộc.
Không biết từ lúc cơn mưa mùa hạ chợt đến. Những giọt mưa rơi xuống mặt đất giống như là người từ không trung rồi ngã xuống. Ào ào lộp bộp rơi trên mặt đất.
Gió rất to. Trong viện có mấy chậu cây cảnh tươi đẹp bị thổi rơi trên mặt đất, nhưng cành lá lại càng có vẻ kiều diễm ướt át. Xanh mượt. Thoạt nhìn làm cho người ta có chút thèm ăn.
Trầm Mặc Nùng sau khi tỉnh lại. Cảm giác đau đầu muốn nổ tung, nàng vẫn bài xích (không thích) uống rượu. Thậm chí vì muốn không cần phải uống ít rượu ứng phó trong giao tiếp, còn viện cho mình một lý do là bị dị ứng rượu cồn.
Ngày hôm qua trải qua một hồi lựa chọn. Thể xác và tinh thần đều cũng buông lỏng xuống, lại bị Tống gia tỷ muội khuyên bảo. Cũng nghe theo mà uống hai ly. Không nghĩ tới cuối cùng lại biến thành đấu rượu. Uống càng nhiều, suy nghĩ cũng càng tuôn ra không bị khống chế, cuối cùng dĩ nhiên bị say, ngã xuống đất bất tỉnh nhân sự.
Trên đỉnh đầu có tiếng thở dốc nóng bỏng, có chứa hương thơm thuần lương của mùi rượu. Thân thể của mình trên dưới phập phồng. Như là con thuyền nhỏ ở trong biển rộng bị gió bão làm cho nghiêng ngả. Trong giây lát, Trầm Mặc Nùng mở ra con mắt có chút mông lung. Sau đó liền nhìn thấy khuôn mặt của Diệp Thu.
Hai người ngồi cùng một chỗ trong một tư thế vô cùng ám muội, nàng giống như trẻ con ngả vào trong lòng ngực của hắn. Trên đỉnh đầu tỏa ra hơi thở nóng bỏng của hắn, thân thể lay động là bởi vì tiếng tim đập của hắn. Mà càng thêm không xong chính là quần áo của mình hỗn độn, dây áo nội y cũng bị cởi bỏ. Một bàn tay heo đang từ cổ áo mò vào. Không kiêng nể gì mà nắm lấy bộ ngực của mình.
Trầm Mặc Nùng vừa mới phát hiện ra tình trạng này, liền thấy bộ ngực có chút đau nhói. Cái tay kia vẫn dùng sức mà nắm nắm bóp bóp.
Trầm Mặc Nùng cảm thấy tinh thần bấn loạn. Mới vừa rồi cảm giác đau đớn từ bộ ngực truyền tới đã biết đây không phải là một cơn ác mộng.
Đây là sự thật, sau khi mình say rượu ngủ, bộ ngực của mình —— nơi chưa bao giờ từng có người xâm phạm qua, lại bị mội bàn tay to lớn nắm bóp.
Càng làm cho Trầm Mặc Nùng khó có thể tiếp nhận chính là, hai chị em Tống gia so với chính mình cũng đều không kém, Tống Ngụ Thư ngả vào trên đùi của Diệp Thu, trước ngực lộ ra hơn phân nửa một tòa tuyết trắng đầy đặn. Mà Tống Ngụ Ngôn hai tay còn ôm cổ Diệp Thu. Nghiêng người nằm ở trên ghế sa ***. Cái miệng nhỏ nhắn hơi hơi mấp máy giống như đang ngủ. Vạt áo của bộ lễ phục màu đỏ bị xốc lên trông thật chướng tai gai mắt, lộ ra chiêc quần lót tơ tằm màu trắng.
Trầm Mặc Nùng miệng hết mở lại đóng, đóng rồi lại mở, vẫn không có phát ra tiếng kêu. Thật cẩn thận đem tay của Diệp Thu từ trên bộ ngực mình lấy ra. Sau đó cài lại nội y, che lại bộ ngực, rồi từ trên người Diệp Thu bò ra. Vội vội vàng vàng hướng toilet chạy tới.
Trời ạ, lần này thật sự là muốn điên rồi.
Diệp Thu ánh mắt mở nhìn một chút, lại ôm Tống gia tỷ muội đang ngủ, kéo tới gối đầu. Hơn hai mươi năm, rốt cục cũng có nữ nhân để ôm. Lại còn được ôm những hai người, Diệp Thu cảm giác mình thực hạnh phúc.
Diệp Thu là bị Tống Ngụ Ngôn làm cho tỉnh dậy. Lúc mở mắt ra, ba người Trầm Mặc Nùng, Tống Ngụ Thư cùng Tống Ngụ Ngôn đang ngồi đối diện với hắn trên ghế sa ***, một đám người mặt lạnh lùng không nói một lời. Giống như đang thăng đường xét xử.
Loại trường hợp này, Diệp Thu đã thấy nhiều lắm. Lúc ở chung cư Lam Sắc, ba người Trầm Mặc Nùng, Đường Quả, Lâm Bảo Nhi thường xuyên bày ra tư thế như vậy. Chẳng qua Lâm Bảo Nhi là một tiểu phản đồ, thường xuyên nói bao biện hộ mình. Sau đó làm cho trận doanh của đối phương đang thống nhất liền bị nội loạn.
"Mấy giờ rồi?" Diệp Thu quay đầu nhìn một chút sắc trời. Không biết có phải là do trời mưa hay không, sắc trời đã trở nên ảm đạm.
"Nói. Ngươi đối với chúng ta làm cái gì?" Tống Ngụ Ngôn khuôn mặt nhỏ nhắn ửng đỏ, trên thân vẫn còn mặc bộ lễ phục màu đỏ khêu gợi. Chỉ là trên người đang choàng một chiếc áo khoác màu lam.
"Đối với các cô làm cái gì? Tôi thật là không làm gì mà." Diệp Thu mờ mịt nói. Khẩn trương nhìn một chút khóa quần của mình, nhìn thấy quần của mình vẫn còn hoàn hảo mặc ở trên người, dây lưng cũng không có cởi bỏ, lúc này mới lộ ra vẻ mặt nhẹ nhõm.
"Này! Cái vẻ mặt của anh là sao hả? Chẳng lẽ anh nghĩ rằng chúng tôi đã phi lễ anh sao?" Tống Ngụ Ngôn tức giận nói.
"Tôi tin tưởng nhân phẩm của các cô." Diệp Thu gật đầu nói.
"Chúng tôi không tin nhân phẩm của anh. Anh mau thành thật khai báo, lúc chúng tôi đang ngủ thì anh đã làm gì với chúng tôi?" sắc mặt Tống Ngụ Ngôn vẫn còn tràn ngập hơi rượu. Sau khi nàng hỏi câu này, khuôn mặt nhỏ nhắn liền đỏ bừng, . Tống Ngụ Thư cùng Trầm Mặc Nùng ánh mắt cũng hung hăng theo dõi hắn. Người này sắc mặt hơi có chút ửng đỏ. Không biết là bởi vì do rượu nên đỏ hay là bởi vì ngượng ngùng.
"Lúc các cô ngủ thì tôi cũng ngủ. Tôi không biết là mình đã làm gì." Diệp Thu tự nhiên không thể đem tình cảnh phi mỹ sau khi say rượu nói ra. Thành thật khai báo? Những lời này đứa ngốc cũng không tin.
"Không có khả năng." Tống Ngụ Ngôn trừng mắt nói, lại quay sang nói: "Hai vị tỷ tỷ. Các chị cũng nói vài lời đi, bị hắn sờ vuốt cũng không phải chỉ có mình em. Các chị cũng là người bị hại mà."
Tống Ngụ Ngôn nói chưa dứt lời, nhắc tới cái đề tài này Trầm Mặc Nùng càng cảm thấy xấu hổ. Đứng lên nói: "Sắc trời đã tối. Chúng ta cũng phải về nhà. Bằng không người trong nhà sẽ lo lắng."
Hai chị em Tống Ngụ Ngôn, Tống Ngụ Thư giữ lại không được. Đành phải lái xe đưa bọn họ quay về Trầm gia.
Nhìn thấy Tống Ngụ Thư quay đầu xe rời đi, Trầm Mặc Nùng như có điều suy nghĩ liếc mắt nhìn Diệp Thu một cái. Nói: "Theo tôi lại đây, tôi có việc muốn nói với anh."
"Được" Diệp Thu nói, rồi theo ở phía sau Trầm Mặc Nùng đi vào phòng nàng.
Trầm Mặc Nùng dùng khăn mặt lau ít nước mưa dính ở trên mặt, ngồi đối diện với Diệp Thu. Mặt không chút thay đổi hỏi han: "Anh không biết hôm nay anh làm cái gì sao?"
"Không biết, tôi uống rượu, sau đó mơ màng mơ màng liền ngủ mất." Diệp Thu lắc đầu.
"Xác định?"
"Xác định."
"Tôi nghe Quả Quả nói qua một việc có liên quan đến anh." Trầm Mặc Nùng liếc mắt nhìn Diệp Thu một cái. Nói: "Nàng nói ngày đầu tiên khai giảng anh cùng với người đấu rượu, uống Nhị oa đầu sáu mươi mấy độ. Vài người liên thủ cũng không uống lại anh."
"——" Trán Diệp Thu bắt đầu đổ mồ hôi lạnh. (Ha ha! Đúng là đi đêm có ngày gặp ma)
Giờ khắc này, trong lòng chỉ muốn chết.
Quách Thành Chiếu tới tối đêm mới nhận được tin tức. Bốn sát thủ mà hắn mời tới để đối phó Diệp Thu toàn bộ đều bỏ mạng.
← Ch. 117 | Ch. 119 → |