← Ch.161 | Ch.163 → |
Thấy cái di động trên tay Diệp Thu, ánh mắt Nghiêm Hi nháy mắt đã ảm đạm xám xịt lại, ánh mắt lại rơi trên người Phí Tường, cười lạnh nói: "Anh cũng là cẩu nô tài của Đường Bố Y sao?"
"Không phải." Phí Tường cười nhạt lắc lắc đầu, quay sang người khôi ngô tuấn tú bên cạnh, gương mặt sắc sảo như đao gọt búa bổ tản mát ra một khí chất tà mị. Hờ hững đáp lại: "Tôi là đàn em của hắn."
Nghiêm Hi hơi kinh ngạc, ánh mắt lần thứ hai chuyển về trên người Diệp Thu, khuôn mặt nhỏ xinh xắn như ai oán, lại giống như được giải thoát, cười khổ mà nói: "Tuy rằng tổ chức cũng khá là coi trọng anh, cũng phái không ít người dám sát anh, nhưng xem ra vẫn là còn có chút xem nhẹ anh rồi. Rốt cục anh là ai? Không phải chỉ là một bảo tiêu thôi sao? Vì sao, vì sao phải cam tâm tình nguyện làm cẩu nô tài cho Phí đại thiếu gia?"
Diệp Thu cất điện thoại di động vào trong túi, cười nhạt trả lời: "Tôi nghĩ cô hiện giờ vẫn chưa biết được hoàn cảnh của mình ra sao. Hiện tại cô đã nằm trong tay bọn tôi rồi, người đặt câu hỏi phải là chúng ta mới đúng. Tôi là ai đối với cô cũng đã không còn quan trọng nữa rồi, cái quan trọng là.... Cô là ai? Tổ chức của các cô là gì? Ẩn núp tại bên người Đường Bố Y rốt cục là có mưu đồ bất chính gì?"
"Anh nghĩ rằng là tôi sẽ trả lời anh sao?" Nghiêm Hi từ trên giường chậm rãi đứng dậy, cũng chẳng thèm để ý hai người trước mặt, chỉ vuốt vuốt lại chỗ quần áo bị nhăn.
"Cô nghĩ rằng tôi sẽ thả cô đi sao? Có lẽ là nên khử cô chăng?" Diệp Thu xoay người, nhìn cái người con gái vừa bị bạn trai mình bán đứng, vậy mà vẫn có thể khống chế được tâm tình vẫn bình tĩnh như không, trong lòng càng tò mò về cái tổ chức bí mật này.
Rốt cục đó là cái dạng tổ chức gì, lại có thể có những thuộc hạ như Trịnh Như, tinh anh của giới buôn bán, cùng một sao nổi tiếng như Nghiêm Hi này?
Nếu như không phải trong lúc vô tình đọc được số điện thoại của nữ nhân này, chính mình đã dùng thị hồn nhẫn để xem xét trí nhớ nàng ta thì bị một bức màn mỏng mờ mờ ảo ảo ngăn trở, thành ra mình cũng có chút nghi ngờ để ý nàng ta. Nhưng mà nàng ta lại là một sao khá nổi tiếng được hàng vạn người hâm mộ, vậy mà thực chất lại là cái dạng người như vậy. Thế giới này thực sự là càng ngày càng điên khùng.
"Nếu tôi muốn chết, các anh muốn ngăn cản cũng không có được. Cuộc sống như vậy, so với đã chết thì có gì khác nhau?" Nghiêm Hi khanh khách nở nụ cười, tiếng cười lại cực kỳ trong trẻo dễ nghe.
"Cô không thể chết được. Hơn nữa, tôi còn có một trăm phương pháp khiến cô phải mở miệng, tôi cũng không vì cô là nữ nhân mà hạ thủ lưu tình đâu. Nói trước để cho cô biết."
"Tôi hiểu rồi. Có người tuyệt tình, thì tự nhiên cũng có người vô tình. Nam nhân ở nhiều khía cạnh thì mạnh hơn so với nữ nhân nhiều. Bất quá.... Anh cũng đừng mơ moi được chút gì từ trên người tôi cả. Tôi cũng không có khả năng nói cho các anh biết về cái tổ chức đó đâu. Như vậy.... Hai vị, xin gặp lại." Nghiêm Hi nở nụ cười rạng rỡ nói.
Không hay. Diệp Thu từ trên ghế nhảy dựng lên phóng tới chỗ Nghiêm Hi, thế nhưng nụ cười rạng rỡ trên mặt nàng ta đã cứng lại, thân thể tự dưng lại trở nên mềm nhũn vô lực đứng không vững nữa đổ xuống giường. Diệp Thu có thể cảm giác được trái tim nàng ta đã ngừng đập rồi.
Diệp Thu thật là hối hận muốn chết, rõ ràng là đã lấy cái răng độc của nàng ta rồi, vì sao nàng ta lại có thể chết im hơi lặng tiếng như vậy được? Điều lệ của cái tổ chức đó cũng thật kinh khủng, nhiệm vụ mà thất bại thì chỉ có tự sát chuộc tội, cũng không làm lộ tin tức về tổ chức.
Bế Nghiêm Hi từ trên giường đứng lên, nhìn nàng ta chết mà mặt lại có thể thanh bình nhẹ nhàng như vậy, Phí Tường bên cạnh nói: "Tìm được nguyên nhân tử vong của nàng ta. Thân phận của anh có khả năng cũng bị bại lộ rồi, phải chú ý tới an toàn. Nếu như nhân thủ không đủ, tôi sẽ làm Tu La giúp anh."
"Không cần. Người bên cạnh tôi cũng đủ tự bảo vệ mình. Hơn nữa trong khoảng thời gian này tôi sẽ về nhà mình, chỗ đó là tuyệt đối an toàn." Hắn cũng cự tuyệt lời của Phí Tường.
Nhưng thật ra hắn cũng muốn có một cao thủ huyết chi Tu La ở bên cạnh bảo hộ mình, thế nhưng chính mình cũng hoàn toàn không có tiếng nói chung, với lại ở phía sau hắn cũng là một thế lực nữa, mà giữ hắn lại bên người, biết đâu lúc nào đó hắn lại cho mình một đao thì sao?
Diệp Thu cũng không miễn cưỡng, theo lời Nghiêm Hi thì cái tổ chức đó muốn trả thù thì chắc chắn là sẽ tìm đến mình trước. Hơn nữa, nếu như Nghiêm Hi đích thực là số bảy nọ, nói như vậy cái tổ chức đó lần này bị thiệt hại cũng không nhỏ. Hiện tại chỉ có thể đang vội vàng điều chỉnh, thu nạp thành viên, không có khả năng tìm mình trả thù ngay được.
"Để thi thể nàng ta giữ gìn được tốt, có lúc còn có thể dùng tới nữa." Diệp Thu vừa suy nghĩ vừa nói.
Lái xe trở lại nhà trọ thì ba cô gái cũng không thấy có trong phòng khách, mà tại nhà bếp lại truyền đến âm thanh cười nói náo nhiệt.
"Quả Quả, lửa hơi nhỏ, cho to lên một chút... Đúng rồi, lớn hơn chút nữa đi... Yên tâm, không có nguy hiểm gì đâu. Thịt thì phải xào kỹ một chút mới được, em để lửa nhỏ như vậy thì biết nấu đến bao giờ mới chín cho được?"
"... Lửa lớn như vậy đã được chưa vậy? Á, dầu bắn vào người em rồi đây này..." Đường Quả thất thanh kêu lên.
"Em tránh ra xa một chút đi. Trên mặt cái xẻng có nước, bỏ vào trong nồi sẽ làm dầu trong nồi bắn loạn lên..."
"Bảo Nhi... Em rửa cà chua xong chưa vậy? Đừng nói là em đã ăn sạch chúng rồi nhé? Em có chừa lại quả nào không vậy? Quên đi, em đến một quả cũng không còn nữa rồi."
Diệp Thu cười nhẹ, Đường Quả cùng Lâm Bảo Nhi đúng tiểu thư con nhà đại gia, có bao giờ chịu xuống bếp đâu, vậy mà lại chịu đi xuống nấu ăn. Trước kia Trầm Mạc Nùng nấu ăn, các nàng chỉ giúp bưng thức ăn dọn cơm thôi, Trầm Mạc Nùng đối với hai tiểu nha đầu lười biếng này cũng thật đau đầu nhiều.
Diệp Thu cũng không có đứng lâu dưới nhà, trở lại phòng của mình, lấy điện thoại di động của Nghiêm Hi ra lật qua lật lại nghiêm cứu một phen.
Lần này thu hoạch cũng không nhỏ, mà phần lớn công lao là của hoa trung cầm thú Phí Tường.
Nghiêm Hi dù có thông minh đến thế nào đi chăng nữa, cũng không có khả năng nghĩ đến Phí Tường là người của mình. Lại càng không thể ngờ được là nàng ta bị bại lộ bởi Trịnh Như lúc nói chuyện với Phí Tường, chỉ là không biết nàng ta có mấy chiếc điện thoại di động nên chưa dám ra tay mà thôi.
Tâm tư Phí Tường cũng vô cùng tinh tế, gặp gỡ Nghiêm Hi không lâu, thế nhưng cũng đã nhớ rõ được tiếng chuông chờ điện thoại của nàng ta. Ngày hôm nay đột nhiên nghe thấy không phải là tiếng chuông chờ như mọi ngày, bởi vậy mới đoán là Nghiêm Hi có một cái điện thoại di động khác nữa. Cho nên mới mạo hiểm đánh thuốc mê nàng ta, thực không ngờ là lại có được thu hoạch không nhỏ.
Chỉ là mở cái điện thoại di động này như thế nào vậy? Diệp Thu cầm cái điện thoại di động trong tay ngắm nghía một hồi lâu rồi mà vẫn không biết cách mở, chỉ đành cười khổ.
Loại di động này thực đặc biệt, nhất định là sẽ có mật mã để mở máy. Mà chẳng biết mật mã là gì nhỉ? Nếu như mà nhập sai mật mã thì có hay không nội dung bên trong bị hủy? Nếu như những tin tức bên trong là tối quan trọng mà bị hủy mất thì thật là uổng bao nhiêu công sức rồi.
Diệp Thu đang suy nghĩ miên man cách mở điện thoại thì cửa phọng đột nhiên bị ai đó mở ra. Diệp Thu cũng không cần quay đầu lại cũng có thể biết đó là Lâm Bảo Nhi vào, cũng chỉ có mình nàng ta là vào phòng người khác mà chẳng thèm gọi cửa, cứ thể xông thẳng vào luôn.
"Diệp Thu. Ăn cơm!" Lâm Bảo Nhi cười đùa gọi hắn: "A, anh đang cầm cái gì vậy?"
Diệp Thu suy nghĩ một lát, nhìn nhìn Lâm Bảo Nhi nói: "Lâm Bảo Nhi, cô là học về máy tính đúng không? Cô có biện pháp phá giải mật mã máy tính được không?"
"Có. Đây cũng chỉ là mánh khóe đơn giản nhất của hacker mà thôi." Lâm Bảo Nhi không cần suy nghĩ, trả lời ngay.
"Ách... Rất đơn giản sao? Các cô không có đột nhập máy vi tính của tôi đó chứ?" Diệp Thu sợ đến trán vã hồi môi lạnh.
"Đương nhiên sẽ không rồi. Máy vi tính của anh bên trong đầy cái loại ảnh gì, ai mà muốn xem." Lâm Bảo Nhi thở phì phì nói rằng.
Chính là bị các nàng phá giải thật rồi, hồi đó sao lại không có nghĩ ra được nhỉ? May mà máy vi tính bên trong ngoài trừ mấy bức ảnh ra những cái khác cũng đều không có, bằng không sự tình bị các nàng phát hiện thì thực sự là rất phiền toái đó.
Hiện tại là có việc cần nhờ người ta, Diệp Thu cũng không có muốn cùng tiểu nha đầu tinh nghịch này tính toàn, vừa cười vừa nói: "Bảo Nhi à, vậy cô có thể có hay không phá giải được mật mã máy điện thoại di khộng không vậy?"
"Chưa thử qua. Bất quá hệ thống thao tác của điện thoại di động cùng với máy tính cũng là cùng một loại. Tôi cũng muốn thử xem độ khó của phá giải mật mã điện thoại đến đâu, có bằng với máy vi tính không?" Lâm Bảo Nhi rất hứng khởi mà nói.
Diệp Thu giơ cái điện thoại di động trong tay lên: "Cô có thể phá giải được mật mã của cái điện thoại di động này không?"
Lâm Bảo Nhi cầm lấy cái điện thoại của Diệp Thu đưa tới, ngắm nghía một chút nói rằng: "Tôi cũng muốn thử xem. Bất quá... Tại sao anh lại muốn phá giải mật mã điện thoại di động này? Cái điện thoại này là của ai vậy? Mục đích của anh là gì vậy?"
"Tôi không có muốn làm gì cả... Đây là điện thoại của một người bạn ta, chính hắn quên mất mật khẩu, nhớ mãi không ra nên nhờ tôi phá giải mật mã giúp đó mà." Diệp Thu giải thích nói.
"Anh cho rằng tôi là trẻ con lên ba sao?" Lâm Bảo Nhi không hài lòng mà hỏi ngược lại."Đừng có lấy cái lý do ngu ngốc đó để lừa tôi chứ?"
"... Lâm Bảo Nhi, cái này thực sự là không có quan trọng mà! Cô có hỏi nữa cũng vô dụng mà thôi." Diệp Thu nhẹ nhàng khuyên nhủ.
"Vậy anh có thể nói cho ôia biết, cái điện thoại này là của ai? Là nam hay là nữ?"
"Là của nam"
"Đúng không vậy?"
"Đúng"
Lâm Bảo Nhi lại nở nụ cười tinh nghịch, nói rằng: "May cho anh là của nam, nếu như là của nữ nhân khác, thì tôi sẽ không có giúp anh phá giải mật mã, anh chỉ có đi tìm người khác mà giúp đỡ. Thế nhưng tôi sao phải giúp anh đi phá giải mật mã điện thoại di động? Tôi còn nhiều việc làm à.
"Vậy cô nói đi, muốn tôi làm gì bây giờ?" Diệp Thu phiền não mà hỏi. Chính hắn cũng có biết chút ít về máy vi tính, thế nhưng lại là gà mờ, sao có thể biết được thế nào là hacker. Mà bên cạnh lại có một thiên tài về phương diện này, tìm được rồi hắn cũng không có muốn đi tìm người khác làm gì nữa. Sở dĩ chỉ có thể xin giúp đỡ vị tiểu cô nương thoạt nhìn ngốc nghếch này nhưng mà là người thông minh lém lỉnh, là một thiên tài thực sự.
Lâm Bảo Nhi suy nghĩ một chút, nở nụ cười giảo hoạt, ánh mắt nhìn Diệp Thu nói: "Nếu như tôi giúp anh phá giải mật mã điện thoại, anh phải đi hôn chi Đường Quả một cái."
"Một trăm cái cũng được." Diệp Thu lập tức đáp ứng một tiếng, cũng chẳng thèm nghĩ ngợi nhiều.
← Ch. 161 | Ch. 163 → |