← Ch.186 | Ch.188 → |
Vừa nãy lúc mua mặt nạ, bạn nam sinh khoa nghệ thuật nói đây là vũ hội hóa trang quy mô lớn nhất từ khi thành lập trường tới giờ.
Đúng vậy, cả đại sảnh của nhà ăn số 11 rộng lớn toàn bộ bị khoa nghệ thuật chiếm lĩnh. Trên cửa sổ treo rèm cửa, ngăn thời tiết u ám ẩm ướt bên ngoài. Trên tường và trên đèn treo vẽ rất nhiều hình lạ mắt độc đáo. Đèn treo trong đại sảnh đều không sử dụng tới, mà lấy đèn không ngừng nhấp nháy của sinh viên khoa nghệ thuật mang tới thắp sáng.
Cả đại sảnh ấm áp mờ ảo, trên mặt rất nhiều các bạn nam nữ đều che mặt nạ, nhảy tới nhảy lui theo tiết tấu âm nhạc, cơ thể đều chạm sát vào nhau. Vì nhiều lớp mặt nạ che đi, mọi người cũng ít đi cơ hội sự ngượng ngùng. Ngược lại toàn cơ thể và tâm hồn đều đang tận hưởng sức hấp dẫn tràn đầy trí tưởng tượng này.
Mỗi lần vũ hội kết thúc, cũng có rất nhiều bạn gái kết thúc thời thiếu nữ. Nam giới trở thành đàn ông cần rất nhiều năm, nữ giới trở thành phụ nữ chỉ cần một lần.
Thật ra vũ hội hóa trang không được gọi là chính tông lắm, mặc dù mọi người đều đeo mặt nạ, nhưng vừa nhìn quần áo trên người là có thể nhìn thấy sự khác nhau giữa con trai và con gái.
Diệp Thu đứng ở cửa nhìn đám người càng lúc càng đông bên trong, nói: "Chúng ta đợi Đường Quả ở cửa đi. Đại Tráng đi tìm bạn gái cậu ấy, sao vẫn chưa thấy đến?"
"Đại Tráng chưa chắc đã đến, Mình từng gặp bạn gái cậu ấy, rất dễ thẹn thùng. Gần giống tính cách của Khả Tâm." Dương Nhạc đeo mặt nạ đầu heo làm từ thức ăn gia súc lên mặt, cười nói: "Mình luôn ngưỡng mộ cuộc sống của lợn, mỗi ngày ăn no rồi ngủ ngủ chán lại ăn, cuộc sống vô ưu vô lo. Bây giờ mình cũng xem như tìm được cơ hội làm lợn rồi."
Mặt nạ của Lam Khả Tâm là một mặt nạ hoa tiên tử rất đẹp, còn mặt nạ của Diệp Thu là một hình thù được người ta vẽ lộn xộn lung tung lên nhìn có vẻ rất trừu tượng. Nhìn kỹ lại đều không tìm thấy gì lôgic cả, khiến người ta hoài nghi đồ vật này rốt cuộc có phải là do sinh viên khoa nghệ thuật làm không. Vốn dĩ chỉ là bãi công tiêu cực, tùy ý bôi mấy màu vào với nhau.
Nhìn kỹ mới phát hiện đó là một ác ma có ba mắt, hai mắt bên dưới rất nhỏ, nhưng con mắt trên cùng lại rất lớn rất thu hút ánh mắt của người khác. Lúc ánh mắt bạn nhìn tới ba con mắt vô cớ mọc ra, sẽ cảm thấy có lạnh toát toàn thân.
"Mặt nạ thật cổ quái" Ánh mắt Lam Khả Tâm vẫn bị thu hút bởi mặt nạ ba mắt trong tay Diệp Thu, nhỏ tiếng nói.
Ba người Diệp Thu lúc đang đợi Đường Quả, điện thoại trong túi bỗng vang lên, là một tin nhắn: Không cần đợi tôi, các anh vào trong khiêu vũ trước đi, nửa tiếng sau. Anh phải mời tôi khiêu vũ.
Tin nhắn là của Đường Quả, xem ra trò chơi của khoa nghệ thuật vẫn chưa bắt đầu. Trò chơi của Đường đại tiểu thư đã bắt đầu trước rồi. :
Diệp Thu cất điện thoại vào túi áo nói: "Đi thôi. Cô ấy đến muộn một chút. Chúng ta vào trong trước."
Lúc Diệp Thu nói chuyện đã đeo mặt nạ lên mặt. Mặt nạ ác ma ba mắt đeo trên mặt hắn càng lộ vẻ u ám đáng sợ. Lam Khả Tâm đeo mặt nạ hoa tiên tử. Con gái thích những đồ vật đẹp hơn người bình thường. Còn Dương Nhạc giả thành một đầu lợn. Đôi mắt bên dưới mặt nạ quan sát bốn phía cặp đùi của những cô em gợi cảm mà không sợ bị người ta phát hiện.
Vũ hội hóa trang mang đến cho người ta cơ hội quang minh chính đại nhìn lén người khác.
Trong phòng lớn vũ hội đã bắt đầu rồi. Rất nhiều người nhảy cuồng nhiệt vui vẻ theo tiếng nhạc. Nhiều người không nhảy theo được cũng đành đứng bên làm khán giả. Còn có một số sinh viên rất hiếu học đứng bên cạnh luyện tập theo động tác của người khác động tác vụng về cứng nhắc nhưng ai mà chẳng từng trải qua bước này chứ?
"Điệu này các cậu có thể nhảy không? Nếu có thể thì vào trong thử xem" Diệp Thu nhìn Dương Nhạc và Lam Khả Tâm nói.
"Đừng. Kỹ thuật của mình không được tốt sẽ giẫm lên giày của đại mỹ nữ Khả Tâm mất. Mình nên tìm một người dẫn mình." Dương Nhạc cười xua xua tay với Diệp Thu và Lam Khả Tâm rất nhanh liền luồn vào trong sàn nhảy. Lúc Diệp Thu nhìn thấy hắn, hắn đang nhảy rất vui vẻ với một cô gái thân hình nóng bỏng mặc váy da rồi. Bạn tiến tôi lùi bạn đuổi mình chạy chơi rất vui vẻ.
"Cô cũng đi chơi đi" Diệp Thu nhìn mặt nạ trên mặt Lam Khả Tâm nói. Hoa tiên tử được học sinh khoa nghệ thuật vẽ rất sinh động. Khuôn mặt xinh đẹp như vậy được bọn họ đùa trò vẽ mang đến cảm giác quyến rũ. Bút tích thế này chắc chắn là của một bạn nữ sinh tinh quái làm.
"Mình không biết nhảy" Lam Khả Tâm nhẹ giọng nói. Ngoan ngoãn đứng bên Diệp Thu cùng hắn thưởng thức điệu nhảy của người khác.
Diệp Thu không có hứng thú gì với nhảy nhót. Nhưng cứ để Lam Khả Tâm ngốc như vậy đứng cùng mình trong lòng Diệp Thu vẫn thấy áy náy. Sau một điệu cha cha kết thúc. Âm nhạc trở nên sôi động. Có người bắt đầu toàn thân như co giật nhảy điệu với tình cảm mãnh liệt. Điệu này Diệp Thu biết nhảy dù sao cơ thể lắc lư loạn xạ theo tiết tấu nhạc là được rồi.
Diệp Thu kéo tay Lam Khả Tâm vào trong sàn nhảy. Mặc dù không nhìn thấy mặt cô nhưng cảm thấy mồ hôi ở bàn tay mịn màng của cô.
"Nhảy tự nhiên đi" Diệp Thu ghé vào tai Lam Khả Tâm nói lớn tiếng.
Lam Khả Tâm nghe thấy gật đầu. Diệp Thu cảm thấy chắc cô đang mỉm cười chỉ là mặt nạ che mất mặt che mất cả khoảnh khắc đẹp này.
Lam Khả Tâm trải qua huấn luyện tăng cường của Nhiễm Đông Dạ cô mặc dù nhảy tùy ý nhưng tư thế nhảy cũng khá đúng. Vũ đạo ngón tay được cô thể hiện rất linh hoạt. Dưới chân cũng làm các động tác phối hợp tương ứng rất nhanh đã trở thành tiêu điểm trong sàn nhảy không ít người vây xung quanh cô xem cô biểu diễn. Trình độ chuyên nghiệp đúng là trình độ chuyên nghiệp đã trải qua sửa đổi vẫn lớn mạnh hơn những học sinh chưa từng học qua trong trường.
Diệp Thu theo những sinh viên khác vây quanh bên cạnh Lam Khả Tâm xem cô biểu diễn cô khó mà thoát khỏi sự ngượng ngùng một lần thể hiện mình trên sân khấu. Lúc âm nhạc chuyển đổi một lần nữa biến thành ca khúc trữ tình. Diệp Thu không thành thục điệu nhảy này lúc đang suy nghĩ xem có nên tới mời Lam Khả Tâm khiêu vũ không? Diệp Thu liền bị một người ngăn lại.
Đó là một người con gái toàn thân bị váy đen bao trùm trên mặt đeo một chiếc mặt nạ màu bạch kim. Bên trên không có bất cứ họa tiết hình thù gì khiến vẻ mặt cô nhìn có vẻ rất cổ hủ.
Cô gái không nói một lời cứ như vậy kéo tay DIệp Thu đặt một tay hắn lên eo mình tay kia bị cô nắm chặt. Cơ thể vừa trượt liền đung đưa theo tiếng nhạc.
Cùng cô gái này có thể cảm thấy vòng eo mềm mại chóp mũi khí thở như hoa lan một mùi rất quen thuộc.
Tư thế nhảy của cô gái rất đẹp mỗi ánh mắt mỗi động tác đều rất chuẩn xác. Cô không chỉ tự mình nhảy đẹp mà còn dẫn một con gà như Diệp Thu rất tốt. Từ xa nhìn tới hai người là một đôi tình nhân phối hợp ăn ý nhất trong sàn khiêu vũ.
"Hóa trang thế này rất đẹp thế mới đúng là vũ hội hóa trang chứ?" Diệp Thu ghé vào tai cô gái nhỏ tiếng nói.
"Anh đã biết tôi là ai rồi?" Cô gái kinh ngạc nói.
"Cô đang lăng nhục trí thông minh của tôi à?" Diệp Thu ôm chặt cơ thể cô gái khiến người cô dính chặt vào người mình nói: "Mặc dù giày cao gót dưới chân làm thay đổi chiều cao của cô trên người mặc vài bộ quần áo lại dùng áo dài bên ngoài che diấu vóc người thật sự của cô nhưng có một thứ không thể thay đổi được."
"Thứ gì vậy?" Cô gái tò mò hỏi.
"Mùi cơ thể. Lẽ nào cô chưa nghe câu chuyện ngửi mùi thơm biết con gái sao" Diệp Thu cười nói khẽ cắn vào vành tai nhỏ bé xinh xắn của cô gái.
Vành tai cô gái lập tức chảy máu đỏ Diệp Thu cảm thấy rõ rệt cơ thể đối phương cũng trở nên cứng đờ. Diệp Thu càng thêm khẳng định phán đoán của mình cười nói: "Đối với cô mà nói thay đổi giọng nói không phải là một việc khó. Nhưng mùi thơm trên cơ thể lại không thể lấy nước hoa che dấu được. mặc dù cô xịt không ít nước hoa lên người mình nhưng mùi hương đó không thể hoàn toàn che dấu được mùi thơm vốn có của cô."
Khứu giác của Diệp Thu vô cùng nhạy cảm từ lúc rất nhỏ lão nhân đã huấn luyện đặc biệt cho hắn khả năng phản ứng phương diện này. Có thể kể từng tên của hàng trăm loại thảo dược, có thể dựa theo nước tiểu của động vật đi xong để lại để phán đoán đó là lợn rừng hay là gấu.
Cô gái tức giận dậm chân nói: "Không được nói tên của tôi."
"Hiểu rồi. Tôi chỉ tò mò sao cô lại hóa trang thành thế này? Lẽ nào là cố ý chạy tới quyến rũ tôi?" Diệp Thu gật gật đầu giải thích.
Đôi mắt cô gái bướng bỉnh đối mặt với Diệp Thu nói: "Tôi chỉ muốn tới chơi một trò chơi với anh mà thôi".
"Trò chơi thế nào?"
Cô gái do dự không nói. Bàn tay Diệp Thu ôm eo cô trượt xuống dưới đặt trên mông cô nói: "Trò chơi bắt đầu rồi chứ?"
"Chưa." Cô gái đột nhiên ôm cổ Diệp Thu đẩy mặt nạ Diệp Thu ra chỉ để lộ ra đôi môi hơi mỏng của hắn.
Mắt Diệp Thu bị che khuất lúc định giơ tay kéo mặt nạ ra đôi môi liền bị đôi môi ẩm ướt ấm áp chặn lại. Diệp Thu vẫn chưa phản ứng lại trong khoang miệng lại xuất hiện một chiếc lưỡi thơm mát. Đầu lưỡi vừa dính vừa trơn lôi kéo linh hoạt và khéo léo chủ nhân của nó, đấu đá ngang dọc trong khoang miệng Diệp Thu. Cùng lúc hấp thu chất lỏng trong khoang miệng Diệp Thu đồng thời cũng rót vào trong miệng Diệp Thu chất lỏng ngọt ngào như mật ong vậy.
Nụ hôn kiểu Pháp? Phản ứng của đối phương như vậy khiến Diệp Thu hơi kinh ngạc.
← Ch. 186 | Ch. 188 → |