← Ch.217 | Ch.219 → |
"Dựa vào số liệu thu được từ máy tính, lần trước song phương trò chuyện 35 giây. Mà ta xâm nhập vào hệ thống GPS của Hoa Hạ, dùng phương pháp định vị đối với tám trăm vạn cá nhân ở cùng một thời gian trò chuyện, tiến hánh phân tích sắp xếp số liệu, từ đó tìm được hai vị trí trò chuyện của bọn họ. Thứ nhất là tại biệt thự Ngọc An Lộ, đó là nơi lão đại chiến đấu cùng người khác, chúng ta có thể bỏ qua. Tu La đi qua cây cỏ không thể sinh sống, chắc hẳn đám người kia chỉ sợ là đều đã chết? Nghe nói có hai con chó đã bị Tu La giết chết. Thật đúng là cầm thú mà! Không hề hiểu thế nào là "thương hương tiếc ngọc", nếu như bị hội liên hiệp bảo vệ động vật phát hiện, thì không thể không tố cáo hắn cái tội sát hại động vật. A, giết thì cũng đã giết, cũng không xách thịt chó về để chúng ta làm lẩu, nhớ lại một năm trước ăn lẩu thịt chó. Thật là thơm mà! Ngửi thấy mùi hương thịt chó, thần tiên cũng muốn nếm thử...."
Một người đàn ông tướng mạo hèn mọn, ăn mặc lôi thôi, trên sống mũi còn đeo một cặp kính đen cổ quái đang nói lẩm bầm gì đó trong miệng không để ý gì đến cảm giác của người bên cạnh.
" Nhân Tra Long, nếu như mày không sợ đã làm sai những việc mà đại ca căn dặn, nhưng phải đảm bảo mày phải truyền lại tất cả không thiếu một chữ nào cho Tu La." Một người phụ nữ có bộ ngực đồ sộ, mặc một bộ đồ bó sát người, tuy ngồi trong xe nhưng thân hình vẫn rất khêu gợi cười nhạt nói.
Tuy sở hữu một thân hình hấp dẫn, nhưng trên khuôn mặt người phụ nữ lại có một vết sẹo rất dài. Khuôn mặt tuy không thật hấp dẫn, nhưng có một vẻ rất trưởng thành. Mới nhìn qua, vết sẹo này khiến cho người ta khiếp sợ, nhưng nhìn vài lần sau, sẽ thấy vết sẹo ấy vừa huỷ hoại vẻ đẹp của cô ta, nhưng đồng thời cũng mang lại cho cô ta một vẻ gì đó rất thần bí, khó mà kích thích được ham muốn chinh phục của đàn ông.
" Ồ, Phượng thân mến, cô không thể đối xử với tôi như thế. Tôi đối với cô là một tấm tình si, cô không yêu tôi thì thôi, sao còn phải nói hết bí mật cho tên Tu La mặt trắng ấy? Hắn ta sẽ giết tôi mất. Thôi được rồi, chúng ta tiếp tục bàn việc chính. Lúc nãy tôi đã nói đến đâu rồi?"Tên đàn ông lôi thôi hình như rất sợ Tu La, khi nghe người phụ nữ nói vậy liền cười đau khổ van lơn.
" Tôi không để ý việc anh cứ mãi mãi luyên thuyên như vậy. Nhưng khi tôi và anh cùng gánh vác nhiệm vụ này thì tốt nhất anh ngậm miệng lại cho tôi. Nói đến hai điểm của cuộc nói chuyện rồi, đây là lần cuối cùng tôi nhắc nhở anh." Người phụ nữ khoanh tay ôm bộ đầy đặn của mình, nhìn qua tên đàn ông với vẻ không vui.
" Được thôi, Phượng yêu dấu, sự nhân từ của cô khiến trong lòng tôi vô cùng cảm kích. Cô biết không? Tôi rất muốn dành tấm thân trong trắng mà tôi đã giữ gìn trong suốt ba mươi tám năm này và một số thứ vô cùng quý báo tặng cho cô. Đã từng có vô số phụ nữ muốn ngả vào lòng tôi, bọn họ có người là học sinh, có người là luật sư, có người là quả phụ sống một mình, có người là cô dâu mới cưới của người khác. À, đúng rồi, còn có người là diễn viên, diễn viên đóng phim gì nhỉ? "Văn phòng đồ lót"? Hay là "Cô gái đẹp nhất hành tinh"? "Ngọc nữ Chu Hội Mẫn". Lâu lắm rồi, tôi không còn nhớ rõ tên cô ta nữa. Bọn họ nói yêu tôi đến hết thuốc chữa, nhất định phải có quan hệ đó với tôi, nhưng tôi đều kiên quyết từ chối. Ban đầu tôi cũng lấy làm lạ, lẽ nào tôi có khả năng không bị mê hoặc bởi phụ nữ? Không thể nào, tôi biết cũng có lúc tôi rất thèm muốn, rồi mò mò cái ấy của mình, lẽ nào nó không được sao? Bây giờ thì tôi đã hiểu, là tôi đang đợi cô. À, không phải, tôi và nó đang đợi cô."
Nụ cười trên khuôn mặt người phụ nữ càng lúc càng rạng rỡ, nói: " Anh không ngại thử một loại xuân dược mà tôi mới chế chứ?"
" Đương nhiên là không ngại rồi." Tên đàn ông lôi thôi gật đầu khẳng định." Phượng yêu dấu, hãy tin vào khả năng của tôi. Tuy rằng tôi chỉ cao có một mét sáu, nặng chưa đến năm mươi cân, nhưng về mặt ấy thì... Thế cô định cho tôi uống cái gì?"
"Xuân dược." Người phụ nữ nói, đột nhiên tháo cái dây thắt lưng da trên eo ra, sau đó trói chặt lấy hai tay tên đàn ông nói: " Anh cứ nói tiếp đi. Tôi không để ý là phải đợi bao lâu. Nhưng phải nhắc nhở anh một điều là hiệu quả của loại xuân dược này rất đặc biệt. Thành phần kích thích ấy của nó mạnh hơn các loại xuân dược khác hai lăm đến ba mươi lần, hơn nữa thời gian phát huy tác dụng cũng rất ngắn, rất dễ hấp thụ.... À, Nhân Tra Long, mặt anh đã đỏ lên rồi kìa. Bộ dạng của anh giống hệt như một con khỉ vậy. Sao lại nhìn tôi như thế? Muốn uống hả? Có phải anh đã ăn tỏi không? Sao lại có mùi thối thế nhỉ? Không được. Tôi phải mở cửa kính ra...."
Uy lực của loại xuân dược này quả thực là vô cùng đáng sợ. Chỉ trong vòng năm phút, người đàn ông đã bắt đầu thấy cơ thể có phản ứng. Máu nóng dồn lên mặt như say rượu, hơi thở gấp gáp, tim đập loạn xạ, phần dưới dựng đứng lên, khiến cho cái quần bò cũ kỹ trông như mấy năm chưa giặt nhô hẳn lên.
"Phượng yêu dấu, cho tôi thuốc giải đi. Nhanh lên, tôi sắp không chịu được nữa rồi." Người đàn ông nói giọng khàn khàn.
" Ồ. Mới thế thôi đã không chịu được nữa sao?" Người phụ nữ nở nụ cười rất mê hoặc." Tôi còn đang chuẩn bị xem anh biểu diễn trong năm phút. Sau khi chế được loại thuốc này, vẫn chưa tìm được đối tượng thích hợp để thử nghiệm. Nghe nói sau một phút thì tinh thần mê loạn, hai phút sau thì cho dù là trước mặt ngươi là một con heo nái ngươi cũng xông lên chinh phạt một phen, ba phút sau thì ngươi vẫn còn đang cùng với heo nái giao hoan. Thật đáng tiếc là ở đây lại không có heo nái, chỉ có một bình nước suối không biết có thể giúp ngươi không?"
" Phượng, cầu xin cô đấy. Mau đưa thuốc giải cho tôi đi. Từ nay tôi sẽ không bao giờ nói gì nữa." Người đàn ông như sắp khóc, cơ thể như muốn áp sát vào người phụ nữ. Đôi tay bị trói chặt đến mức chảy máu.
" Có thật không? Nhưng tôi lại rất thích biểu hiện của anh. Rất đáng yêu..." Người phụ nữ nâng cằm hắn lên, cười nói.
" Phượng, đưa thuốc giải đây, Phượng ơi!"
Người phụ nữ nhìn đồng hồ trên tay, rồi cố ý chờ mấy phút sau, mới từ từ lấy trong túi ra một cái lọ nhỏ, móc ra mọ viên thuốc nhỏ màu đen, nhét vào miệng gã đàn ông.
Một mùi hôi thối bay đến, lục phủ ngũ tạng của người đàn ông như bị lộn tùng phèo hết lên, tác dụng của thuốc trên cơ thể cũng dần dần biến mất. Nhưng chỉ trong mấy phút ngắn ngủi ấy, người đàn ông đã ướt hết toàn thân, từng giọt mồ hôi nhỏ dài trên trán.
" Thế nào? Hiệu quả không tệ chứ?" Người phụ nữ cười. Vết sẹo dài trên mặt như đang cử động.
" Phượng, cô không thể làm thế với tôi được." Người đàn ông thở hổn hển nói.
"Được rổi. Phải làm việc chính đã. Nếu để cho chúng chạy thoát thì đại ca sẽ không tha cho chúng ta đâu. Phải nhớ, đây là lần đầu tiên đại ca giao nhiệm vụ cho chúng ta. Chúng ta phải làm cho tốt để đại ca hài lòng."
"Hừ. Một thằng nhóc còn miệng còn hơi sữa, dựa vào cái gì chứ..."
Tên đàn ông còn chưa nói dứt câu thì đã bị người phụ nữ bên cạnh cho cái bạt tai.
" Nhân Tra Long, nếu ngươi còn muốn sống thêm vài năm nữa, thì tốt nhất là ngậm miệng lại. Những câu như thế này về sau không bao giờ được nhắc đến nữa. Có thể làm được đại ca của chúng ta, chắc chắn phải có bản lĩnh hơn người. Cao thủ như Tu La còn cam tâm bán mạng cho đại ca, tại sao chúng ta không thể làm được?" Người phụ nữ nghiêm mặt cảnh cáo.
" Hi hi, Phượng thân yêu, tôi hiểu rồi. Tôi rất hợp tác mà. Nếu không phải là tôi, thì làm sao mà họ phát hiện ra căn cứ ở đường Ngọc An? Làm sao mà tôi đưa được cô đến đây? Yên tâm đi, tôi đang chờ biểu hiện của anh ta. Chúng ta dù sao cũng là đi chết thay cho một người, nhưng tôi không muốn người mà chúng ta tận trung lại là đồ bỏ đi." Khi hắn nói những lời này vẻ mặt đầy kiêu ngạo.
" Tôi hiểu. Anh cũng là kẻ có tự tôn, không cam tâm chịu sự sắp đặt của một kẻ ngu dốt. Cho anh ta thêm chút thời gian nữa đi. Bây giờ đã bắt đầu được chưa? Còn một căn cứ nữa ở đâu? Tôi cần mục tiêu."
" Một tín hiệu khác cũng xuất hiện ở đây, máy tính của chúng ta đang kiểm tra. Chỉ cần phát hiện sóng phù hợp với đoạn nói chuyện trước, chúng ta sẽ lập tức xông vào."
Hình con chim nhỏ trên màn hình laptop vừa mở đã không ngừng nhảy nhót, lần đầu tiên nhìn thấy biểu tượng QQ của công ty Đằng Huấn, nhìn kỹ mới thấy chúng không hề giống nhau tí nào cả.
Hai người bắt đầu dán mắt vào hình con chim đang nhún nhảy, một lát sau, con chim bỗng nhún nhảy nhanh hơn, sai đó vỗ cánh bay lên.
Tên đàn ông lôi thôi bỗng tỉnh táo tinh thần, ấn phím Enter, bản đồ lập tức hiện ra địa điểm mà con chim vừa rơi xuống.
" Tìm được rồi." Tên đang ông cười đầy vẻ tiểu nhân." Phượng yêu dấu, có thể thưởng cho tôi một cái hôn không?"
" Cút!"
Cảm ơn trời đất, Lam Khả Tâm tỉnh rồi.
Nếu Lam Khả Tâm có chuyện gì bất trắc, Diệp Thu có sống thì e rằng suốt phần đời còn lại cũng phải áy náy trong lòng.
Không ai có thể tưởng tượng ra tâm trạng của Diệp Thu khi đang nằm tren giường nghe thấy tiếng rên siết vì đau đớn của Lam Khả Tâm, mỗi lần hôn mê được người ta cứu tỉnh là một lần yêu cầu được tiếp tục. Mà càng gay go hơn nữa là muốn ngăn cản. Cơ thể thì không thể cử động, muốn nói cũng không thể nào mở miệng ra được. Điều duy nhất có thể làm được chính là trầm mặc như những người khác.
Vốn dĩ mấy trò rơi nước mắt không phải dành cho hắn, từ rất nhiều năm trước, hắn đã mất đi khả năng rơi nước mắt, nhưng hôm nay lệ trong mắt hắn không biết bị cái gì kích thích mà cứ lăn dài ướt hết cả khuôn mặt, lăn cả xuống tai, thấm vào cả chiếc ga trải giường màu trắng.
"Cậu xem, anh ta khóc này." Một nữ y tá nói nhỏ.
"Anh ta nhất định cảm thấy rất hạnh phúc." Một y tá khác trả lời.
" Phải rất đau lòng mới đúng. Chẳng có ai muốn người mình yêu thương nhất vì cứu mình mà phải chịu đau đớn đến thế cả."
" Ừm. Cô gái đó nhất định sẽ hạnh phúc. Một cô gái tốt thì nên được hưởng hạnh phúc."
Đúng thế, con gái tốt thì nên được hưởng hạnh phúc. Lam Khả Tâm là một cô gái rất rất tốt, tính nết điềm đạm, đôi mắt dịu dàng e thẹn, tuy lúc nào cũng có vẻ trầm mặc, không phô trương, không ồn ào, nhưng khi nghĩ đến cô thì trong lòng luôn cảm thấy rất bình yên. .
Hạnh phúc mà cô ấy cần ở đây là cái gì? Diệp Thu hiểu rõ.
Vào buổi sáng mà Diệp Thu hôn lên môi cô, đầu óc Lam Khả Tâm đã hoàn toàn trống rỗng. Không hề trốn tránh, nhưng cũng không chờ đón, cơ thể như đóng băng lại. Muốn nhắm mắt lại, nhưng lại quên mất, cứ thế nhìn Diệp Thu chăm chú, khuôn mặt đỏ rực như mặt trời.
Diệp Thu liền đưa tay bịt mắt cô lại nói: " Như thế này tốt hơn, tôi sẽ tự nhiên hơn. Làm những việc này không chỉ cần kỹ xảo mà còn cần mặt dày nữa."
Diệp Thu đã bị người ta cướp mất tấm thân xử nam, nhưng những kinh nghiệm với việc tiếp nhận những nụ hôn như thế này, hắn cũng mới chỉ có mấy lần đếm trên đầu ngón tay, nên đối với mấy thứ này cũng không thành thục lắm, hơn nữa lại bị đôi mắt thuần khiết vô tội của Khả Tâm nhìn chằm chằm, làm cho Diệp Thu không thể nào hành động được.
Giống như khi người khác cưỡng gian ngươi, nữ nhân kia nằm trên mặt đất hai chân mở rộng ra, kêu: "Đến đây đi, không cần thương hương tiếc ngọc..." Chỉ sợ ngươi cũng sẽ giống như Đường Bá Hổ và Điểm Thu Hương trong tứ đại dâm tặc: Đạp mấy cước thật mạnh lên mặt hắn, sau đó chạy trối chết?
Cho đến khi chính Diệp Thu cũng cảm thấy hơi thở không thoải mái, mới chịu buông Khả Tâm ra, bỏ tay đang bịt ra khỏi mắt Khả Tâm, cô vẫn giữ nguyên tư thế hai mắt mở trừng trừng, đôi mắt long lanh rất có hồn, nhìn Diệp Thu không chớp mắt.
Sức khoẻ của cô không thể bì với Diệp Thu được, nên bị Diệp Thu ép như vậy, sắc mặt càng thêm kịch liệt, hai má đỏ bừng còn lan tới cổ, trông như là một đóa hoa đào màu hồng phấn vậy.
" Sao thế?" Diệp Thu xoa xoa khuôn mặt nhỏ nhắn của Lam Khả Tâm hỏi.
" Không có gì."
" Ừm. Tôi thấy môi cô bị khô, nghĩ là cô đang khát, nên giúp cô một chút thôi. Tiếc là bây giờ không có gương, nếu không cô có thể thấy, đôi môi cô không còn trắng bệch như những bệnh nhân khác, mà tràn đầy sức sống... Đừng có nhìn tôi như thế. Cô làm nhiều việc vì tôi như thế, tôi giúp cô chút việc vặt này cũng là nên làm mà."
" Tại sao... lại như thế này?" Lam Khả Tâm dịu dàng hỏi, đôi mắt sáng bừng lên, không dám nhìn thẳng vào đôi mắt Diệp Thu, dù rằng không hề muốn đôi mắt ấy rời đi.
Cô dường như không giác khẳng định thứ hạnh phúc đến bất ngờ này, dường như mình đang sống trong mơ, nếu không thì một Diệp Thu từ trước đến nay không hề để ý gì đến mình sao lại hôn mình chứ? Nhưng tất cả đều nói với cô rằng đây là sự thật.
" Không có gì, chỉ là muốn hôn cô thôi." Diệp Thu nói.
← Ch. 217 | Ch. 219 → |