Vay nóng Homecredit

Truyện:Cận Thân Bảo Tiêu - Chương 227

Cận Thân Bảo Tiêu
Trọn bộ 649 chương
Chương 227: Nghi án
0.00
(0 votes)


Chương (1-649)

Siêu sale Shopee


Tin tức này đối với Trầm Mặc Nùng mà nói quả là quá bất ngờ, thím hai kết hôn đã bao lâu nay mà không thấy sinh nở, tại sao đột nhiên lại có tin có mang vào đúng lúc này chứ?

Trầm Mặc Nùng và Diệp Thu liền đưa mắt nhìn nhau, không tránh khỏi phải liên hệ chuyện này với việc lão gia qua đời. Nhưng hai việc này nhìn bề ngoài thì không có liên quan gì nhưng cụ thể có liên hệ với nhau như thế nào thì họ cũng không thể nói rõ được.

Chỉ là cảm thấy có gì đó không đúng lắm, hoặc là nghe cái tin này quá bất ngờ.

" Ông Bách, ông nội tôi có biết tin vui này của thím hai không?" Trầm Mặc Nùng nghiêm mặt hỏi.

" Biết chứ. Sao có thể không biết được. Ông ấy chỉ có hai đứa con trai, đứa lớn chính là cha cô, chỉ có mỗi một cô con gái. Ông nội cô vô cùng yêu thương cô, chủ đề mà hai lão già này nói đến nhiều nhất chính là cô. Nhưng cô lại là con gái, có rất nhiều việc không thể danh chính ngôn thuận giao cho cô được. Dù sao thì nhà Nhị gia, Tam gia cũng con bao nhiêu anh chị em khác nhòm vào."

" Thím hai cũng chính là chú hai của cô, hai người mãi không sinh con. Đợi chờ bao nhiêu năm đột nhiên lại có tin tốt đẹp như thế này, sao tôi có thể không báo cho ông ấy biết chứ? Lúc đó thím hai cô cũng không biết là mình mang thai, cho đến khi thấy trong người khó chịu đến tìm tôi, tôi là người đầu tiên phát hiện bà ấy có mang."

Ông Bách nhìn sắc mặt đầy vẻ trầm ngâm của Trầm Mặc Nùng, trong lòng vô cùng kinh ngạc, cũng không từng để ý nhiều đến chuyện nhà họ Trầm.

Diệp Thu thấy thái độ của Trầm Mặc Nùng có thế khiến cho ông Bách nghi ngờ, liền chủ động hỏi thay cô: " Ông nội biết được tin vui nàu chắc chắn là vui mừng lắm đúng không?"

" Đúng thế. Khi tôi gọi điện thoại báo cho ông ấy biết, ông ấy cười rất sảng khoái trong điện thoại. Tiếc là... Cuối cùng lại không đợi được đến ngày ấy." Ông Bách nắm lấy mép bàn, thở dài nặng nề.

Nghe những lời thương tiếc mà ông Bách dành cho người ông đã quá cố, những nguỵ trang mà Trầm Mặc Nùng duy trì nãy giờ dường như muốn tan chảy ra. Sống mũi cay cay, đứng dậy nói: " Ông Bách, tôi còn có chút việc riêng phải làm, hôm nay không phiền ông nữa. Ông giữ gìn sức khoẻ nhé, có thời gian chúng tôi sẽ quay lại thăm ông sau."

Ông Bách đứng dậy nói: " Được. Đi lo tang sự của ông nội cô đi. Trầm lão gia khi còn sống là một người rất sĩ diện, hãy để ông ấy đi một cách hoành tráng. Còn Diệp Thu, đợi đến khi mọi việc ổn thoả thì qua đây chúng ta cùng bàn luận về y thuật."

Hai người chào bác sĩ Bách ra về, không những không tìm được đáp án mà ban đầu họ mong đợi, ngược lại đầu óc lại càng nặng nề. Vốn dĩ ban đầu đã có chút hỗn loạn, vào tiệm thuốc rồi lại càng thêm mơ hồ.

Tào Tuyết Cầm tại sao lại mang thai đúng vào lúc này chứ? Hơn nữa người nhà họ Trầm lại không có chút phản ứng nào?

" Đừng nghĩ quá nhiều như thế. Đi về thôi. Đi lâu như thế này, sẽ làm cho mấy bà cô nhà cô đàm tiếu." Diệp Thu vỗ eo Trầm Mặc Nùng nói. Tuy động tác khi nãy có hơi thân mật, nhưng đối với một người lòng đầy tâm sự như Trầm Mặc Nùng thì hoàn toàn không có chút cảm giác gì.

Trầm Mặc Nùng quay lại phòng tang lễ, thấy thím hai Tào Tuyết Cầm đang bận rộn ở trong đó. Trầm Mặc Nùng không kiềm được liền nhìn chăm chú cái bụng của bà ta, giờ mới là giai đoạn đầu của thai kỳ, nên bụng cũng chưa thấy rõ, không thể nào nhận ra là bà ta đang mang thai.

Trầm Mặc Nùng lại nhìn quanh tìm chú hai, nhưng không hề thấy bóng dáng ông ta trong đám đông. Liệu chú ấy có biết việc vợ mình đã mang thai không? Nếu chú ấy biết, thì theo như tính cách của chú ấy, tại sao công bố ngay cho mọi người?

Trong lòng luôn đầy mối hoài nghi, nên thần sắc cũng như người mất hồn, cũng không biết Diệp Thu bây giờ đang ở đâu nữa. Có hắn ta ở bên Trầm Mặc Nùng mới cảm thấy yên tâm hơn một chút

" Mặc Nùng, con bé này con sao thế? Cả ngày chạy lung tung bên ngoài, bọn họ đàm tiếu trước mặt mẹ mấy lần, mẹ sao có thể không để ý. Bây giờ về rồi thì đừng có nhìn bên này ngó bên kia nữa, con bé này bình thường đều rất điềm tĩnh, lần này quay về bị sao thế?" Trầm mẫu thấy bộ dạng của Trầm Mặc Nùng liền tỏ ý trách móc.

" Mẹ, dạo này trong nhà có xảy ra việc lớn gì không?"

" Chuyện lớn? Chuyện lớn gì cơ? Mặc Nùng, rút cuộc thì con đang bận việc gì thế?" Trầm mẫu lo lắng nhìn con gái nói.

"Con muốn nói chuyện liên quan đến thím hai." Trầm Mặc Nùng hiểu mẹ mình đang lo lắng chuyện gì, liền nắm tay mẹ an ủi.

" Chuyện của thím ấy mẹ làm sao biết được? Mặc dù sống trong cùng một khu nhà, khi ông nội con còn sống, mọi người ngoài mặt vẫn tỏ ra hoà thuận, nhưng giờ ông con mất rồi, thím ấy chẳng coi chúng ta ra gì hết, giống như nhà chúng ta mắc nợ cô ta cái gì ấy." Trầm mẫu tức giận nói.

" Không có gì đâu, con chỉ hỏi một chút thôi." Trầm Mặc Nùng lắc đầu nói.

Trong lúc hai mẹ con đang nói chuyện thì thấy một người giúp việc vội vã chạy đến, nói với Trầm Mặc Nùng nói: " Phu nhân, tiểu thư, bên ngoài có cảnh sát đến, nói muốn tìm tiểu thư điều tra một số vấn đề."

" Cảnh sát? Cảnh sát tìm Mặc Nung làm gì chứ? Bây giờ là lúc nào, ai còn có tâm trạng giúp họ điều tra vấn đề gì nữa? Nói với họ là Mặc Nùng không có thời gian." Trầm mẫu tức giận nói.

Người giúp việc vừa nói dứt lời, những người nhà họ Trầm đứng xung quanh bắt đầu ào ào dị nghị. Chuyện này càng khiến cho những kẻ có ý kiến với Trầm Mặc Nùng càng được dịp châm chọc chế giễu.

" Không biết đã gây ra chuyện gì ở bên ngoài, lại có cảnh sát đến tận linh đường của lão gia để tìm. Thật là mất mặt..."

" Chẳng trách mấy ngày nay đều không thấy nó đâu, bây giờ thì hay rồi, hoạ đến tận nhà rồi..."

" Đừng có nói chị họ như thế, chị họ bình thường đều ăn nói và làm việc rất đúng mực, chị ấy không phải hạng người đó..."

" Phi, thằng oắt con này, mày thấy nó xinh đẹp nên nói giúp cho nó đúng không? Lúc nào cũng giả bộ thiên thần, bây giờ không phải đã phạm lỗi rồi đấy sao? Đây là lần đầu tiên có cảnh sát tìm đến tận nhà, đúng không?"

Trầm Mặc Nùng không thèm để ý đến những dị nghị của người khác, nhưng trong lòng vô cùng nghi hoặc. Theo địa vị của nhà họ Trầm, không có việc gì cực kỳ nghiêm trọng thì cảnh sát sẽ không thể nào chủ động tìm đến tận nhà. Hơn nữa giờ lại đang là lúc Trầm gia đang có tang sự, lẽ nào bọn họ cố tình làm mất mặt nhà họ Trầm?

" Họ có nói là chuyện gì không?" Trầm Mặc Nùng nhìn người giúp việc nói.

" Không. Thái độ cũng không tệ lắm, không vào trong mà chỉ đứng bên ngoài nói mời tiểu thư qua bên đó phối hợp cùng họ tìm hiểu tình hình." Người giúp việc trả lời.

Trầm Mặc Nùng liền đi thẳng ra ngoài, người giúp việc vội vã chạy lên trước dẫn đường. Trầm mẫu vô cùng lo lắng liền vội vã chạy ra ngoài theo. Những người khác cũng ào ào chạy ra xem.

Lúc Trầm Mặc Nùng đi ra, thấy hai người đang đứng đợi ở bên cạnh cổng nhà tang lễ. Người của cục cảnh sát cũng rất biết cách làm việc, không mặc cảnh phục đến, mà một nam một nữ chỉ mặc thường phục hàng ngày.

"Các anh tìm tôi có việc gì?" Trầm Mặc Nùng nhìn hai người đứng trước mặt mình hỏi.

Hai người cảnh sát không ngờ tiểu thư nhà họ Trầm lại xinh đẹp đến vậy, tuy trên người mặc đồ tang màu đen truyền thống, nhưng dung mạo và khí chất đều không thua kém gì những người đẹp nổi tiếng ở đất Tô Hàng này. Hai người nhìn cô không chớp mắt.

" Cô chính là tiểu thư Trầm Mặc Nùng phải không? Chúng tôi có một vụ án phải tìm cô để tìm hiểu tình hình." Nữ cảnh sát rất có cảm tình với Trầm Mặc Nùng mỉm cười nói. Vốn dĩ cũng muốn xoa dịu không khí, nhưng nghĩ đến bây giờ là lúc nhà họ Trầm đang có đám tang, mình lại tươi cười thế này thì có vẻ hơi thất lễ, liền vội vàng thu nụ cười khi nãy lại, trở nên rất nghiêm túc nhìn Trầm Mặc Nùng. Sự thay đổi biểu cảm quá nhanh này khiến cho chính bản thân cô ta cũng thấy ái ngại.

" Án gì thế?" Trầm Mặc Nùng hoàn toàn không để ý đến biểu cảm của nữ cảnh sát, mà nghiêm túc hỏi.

Anh cảnh sát mặc thường phục nhìn những người nhà họ Trầm vây xung quanh nói nhỏ: "Là vụ án liên quan đến bác sĩ Bách ở hiệu thuốc nhà họ Bách."

"Bác sĩ Bách? Ông ấy sao rồi?" Trầm Mặc Nùng kinh ngạc. Cô và Diệp Thu vừa mới từ hiệu thuốc nhà họ Bách trở về, lẽ nào bác sĩ Bách đã xảy ra chuyện gì rồi sao?

"Ông ấy chết rồi." Anh cảnh sát nói."Người làm thuê ở hiệu thuốc nói cô và bạn cô là những người cuối cùng đến thăm ông ấy, sau đó thì ông ấy đóng cửa không tiếp khách, cho đến khi học trò của ông ấy đến tìm để thương lượng về một số chuyện của hiệu thuốc thì phát hiện ông ấy đã tắt thở từ lâu."

Oa!

Tất cả mọi người đều xôn xao. Bác sĩ Bách là danh y có tiếng ở đất Tô Hàng, cũng là bác sĩ riêng của rất nhiều gia đình quyền quý ở Tô Hàng. Trầm lão gia rất thích đông y nên khi có vấn đề gì về sức khoẻ đều tìm bác sĩ Bách đến để khám bệnh. Người nhà họ Trầm chẳng lạ lẫm gì đối với ông ta. Giờ nghe tin ông ta đã chết, đương nhiên là phải bàn luận.

" Ông ấy chết như thế nào?" Trầm Mặc Nùng lén cấu trộm vào chân mình, cố gắng để bản thân thật tỉnh táo. Sự việc sao lại thành ra như thế này được?

"Còn đang đợi thêm kết quả giám định." Anh cảnh sát thấy người nhà họ Trầm càng lúc càng đông, áp lực tâm lý lại càng lớn. Nhà họ Trầm không phải là gia tộc bình thường, không thể dựa vào một hai câu nói của mình có thể đưa người đi. Nếu bọn họ không chịu hợp tác thì mình cũng khó mà làm việc được.

" Trầm tiểu thư, cô và bạn của cô có thể cùng chúng tôi về đồn cảnh sát để tìm hiểu thêm tình hình không?" Nữ cảnh sát thận trọng hỏi.

" Không được." Trầm mẫu ngắt lời gay gắt nói. Trước mặt bao nhiêu thân bằng cố hữu, con gái lại bị cảnh sát dẫn đi, kể cả không có chuyện gì cũng không tránh được tiếng xấu về sau. Bọn người này chẳng có bản lĩnh gì, nhưng đơm đặt bịa chuyện xuyên tạc sự thật thì vào bậc nhất. Trầm Mặc Nùng là còn chưa xuất giá, Trầm mẫu bất kể thế nào cũng không cho phép cô bị dính vào những tin đồn thất thiệt này.


Cửu Mộng Tiên Vực

Chương (1-649)