Truyện ngôn tình hay

Truyện:Cận Thân Bảo Tiêu - Chương 249

Cận Thân Bảo Tiêu
Trọn bộ 649 chương
Chương 249: Giết
0.00
(0 votes)


Chương (1-649)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!

Toàn trường ồ lên!

Bọn họ khiếp sợ không phải là có người chết, ở hắc quyền thị hai bên đánh nhau không chết cũng tàn phế, Diệp Thu giết người xem ra còn nhẹ nhàng hơn, có lẽ còn đơn giản hơn nhiều.

Những người kia đem người sống sờ sờ trước mặt đánh đến chết, Diệp Thu lại có vẻ khoan dung và cao thượng hơn chỉ bẻ gãy cái cổ của Cổ Kiệt mà thôi. ^^

Bọn họ khiếp sợ chính là vẻ ngoài cảu Diệp Thu, hơn nữa vừa mới trận đầu giao chiến đã bá đạo đánh chết đối thủ.

Thân thể Cổ Kiệt rắn chắc, trên người ẩn chứa sự mạnh cùng sự bùng nổ, mà Diệp Thu tướng mạo thanh tú, ăn mặc sạch sẽ thoạt nhìn bộ sạng rất có phong độ, sao thân thủ lại mạnh như vậy? Hơn nữa ra tay cũng ác độc, hạ thủ không lưu tình, không đánh thương người, chỉ giết người.

Những công tử tiểu thư ở đây tuy là chơi đùa, nhưng chỉ số thông minh đều không thấp, lập tức nhạy cảm phát hiện quan hệ giữa Diệp Thu và Liên Phong Duệ, nếu chỉ là một màn thi đấu hữu nghị vậy không cần ra tay ngoan độc như vậy.

Lại nhìn thấy ánh mắt Diệp Thu và Liên Phong Duệ chạm nhau trên không trung, Liên Phong Duệ cùng Quách Thành Chiếu, Hàn Ấu Lăng ngồi cùng một chỗ, Trầm Mặc Nùng và chị em Tống gia ngồi cùng một chỗ, có thể suy đoán ra hướng đi của các thế lực lớn ở Tô Hàng.

Trầm gia đi nước cờ rất cao, khi mọi người đang chuẩn bị xem bọn họ tụt dốc không phanh, bọn họ lại nhanh chóng hợp tác với Tống gia, một vài kẻ có ý đồ với Trầm gia không khỏi loại ý niệm nguy hiểm này khỏi đầu.

Tống Ngụ Ngôn kích động khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, chiếc mũi tinh xảo rịn ra một tầng mồ hôi, chiếc áo lên bị nàng nắm chặt, vẻ mặt hưng phấn nói với Tống Ngụ Thư: "Gã nam nhân này chỉ khi đánh người thì mới không đáng ghét."

Nhớ tới nam nhân này là bạn trai của Trầm Mặc Nùng, mà Trầm Mặc Nùng lại ngồi cạnh mình, tuy rằng cùng hắn đã xảy ra quan hệ thực chất nhưng nói thế có chút không thích hợp, liền giải thích: "Trầm tỷ tỷ, cũng không ngờ kẻ kia đánh nhau cũng lợi hại như vậy a."

"Đúng vậy." Trầm Mặc Nùng gật đầu, nàng cũng là mới biết, khi trên Tịch Dương sơn Diệp Thu cùng quái nhân giao đấu, so với hôm nay thật là trò đùa con nít.

Trầm Mặc Nùng có thể nhìn ra, khi ở Tịch Dương sơn, Diệp Thu tinh thần vui vẻ, chắc bởi gặp đối thủ xứng tầm.

Hôm nay Diệp Thu tâm tình không tốt, ngôn ngữ cùng cử chỉ cũng đối chọi gay gắt với đám Liên Phong Duệ, chỉ còn thiếu bước trở mặt, vì vậy hôm nay hắn thích làm nhất là giết!

"Sư Phàm thấy không, ở Bình Hồ Thu Nguyệt cậu còn dám chạy tới kua đàn bà của hắn, nếu chọc giận hắn... liền đem cái cổ cậu gặn gãy... thật đúng là nhìn không ra, nam nhân như vậy sao đánh nhau lại lợi hại thế nhỉ?" Trong đoàn Hương Cảng, một cô gái xinh đẹp ánh mắt lóe lên những tia sáng kì dị nhìn Diệp Thu, miệng trêu ghẹo Sư Phàm.

"Đây là thuộc loại bề ngoài nhã nhặn, bên trong dã thú... ha ha, nhã nhặn mà cầm thú a, Tinh Tinh có dũng khí bắt hắn hay không? Có đàn ông như thế làm bạn, nhất định sẽ không nhàm chán."

Sư Phàm nghe câu chuyện của hai nữ nhân, trong lòng cũng thở phào một hơi, nghĩ cũng là mình may mắn, nếu ở Bình Hồ Thu Nguyệt phát sinh xung đột, tuy rằng nhiều người, nhưng cũng không đủ cho kẻ kia nhét kẽ răng a.

Nhớ tới Diệp Thu đơn giản lắc hai cái đã bẻ gãy cổ Cổ Kiệt, Sư Phàm không kìm được vài ý nghĩ, da đầu phát lạnh từng cơn.

Đám người Liên Phong Duệ sắc mặt âm trầm, Hàn Ấu Lăng cười lạnh nói: "Hắn hình nhưu là khiêu khích chúng ta? Yếu quá không đáng đánh trả? Nhưng mà thằng nhóc này cũng sống dai, đánh thế nào cũng không chết, thật khiến tôi mất kiên nhẫn."

Quách Thành Chiếu nhìn Diệp Thu vẻ mặt nghênh ngang nhìn bọn họ bên này, trong mắt đầy khinh bỉ, không coi ra gì... thậm chí còn có thương hại, loại ánh mắt này Quách Thành Chiếu ghét nhất, hắn có tư cách gì thương hại mình?

"Khốn, thật muốn cho mấy trăm người băm hắn thành thịt nát." Quách Thành Chiếu nhịn không được chửi ầm lên, nói xong nhớ tới lần trước Diệp Thu ở Tô Hàng, bọn họ cũng từng xuất ra hơn trăm người, cuối cùng tan tác, trong lòng cảm giác một trận vô lực.

Hàn Ấu Lăng nói không sai, hắn đúng là con đỉa sống dai.

Con đỉa khốn kiếp!

Liên Phong Duệ đối nhãn với Diệp Thu một hồi, lúc sau mới chuyển ánh mắt sang hai người nói: "Gấp cái gì? Sao không tự tin với chính mình, chỉ là mới bắt đầu, cứ theo kế hoạch mà làm."

Liên Phong Duệ xoay người, dùng tiếng Nhật nó với Thượng Dã Hữu Nhị (Yuji Ueno) nói: ""Đến phiên anh, mong anh không khiến tôi thất vọng."

"Chúng tôi từ khi học Daito-ryu Aiki Jujutsu chưa từng làm ai thất vọng." Thượng Dã Hữu Nhị nghiêm trang nói.

"Mong là thế, chúc anh may mắn." Liên Phong Duệ gật đầu, trong lòng thầm mắng, những kẻ ngoại quốc này danh tiếng thì vang dội, nhưng cmn toàn đám phế vật, vốn hắn xem trọng tên cao thủ Thái quyền xếp hạng nhất nhì kia, nếu như đánh bại luôn Diệp Thu, vậy cần gì ba tràng?

Không ngờ là miệng cọp gan thỏ, một chiêu bị vặn gãy cổ, nhìn vẻ mặt kiêu ngạo của Diệp Thu, loại khuất nhục này khiến hắn có xung động muốn phát điên. Nói thế nào buổi biểu diễn này cũng do hắn tổ chức, vô luận là tức giận thế nào, đều phải duy trì tôn nghiêm thái độ ôn hòa.

"Có cần lên giới thiệu đối thủ không?" Vu Lan nhìn Liên Phong Duệ nói.

"Không cần." Liên Phong Duệ lắc đầu, vừa rồi giới thiệu không thể nghi ngờ là mất mặt mình, vị thái quyền cao thủ mình mời ba phút cũng không duy trì được?

Thượng Dã Hữu Nhị lên đài, sắc mặt ngưng trọng nhìn Diệp Thu, sau đó hơi khom người.

"Đây là ý tứ gì? Muốn tao hạ thủ lưu tình?" Diệp Thu chế giễu: "Được rồi, tao sẽ từ từ mới bẻ cổ mày."

Thượng Dã Hữu Nhị không hiểu Hoa ngữ, thấy Diệp Thu tự nói, vẻ mặt mờ mịt nhìn về phía Liên Phong Duệ dưới đài, khán giả thấy bộ dáng ngu ngơ của hắn không khỏi cười ha hả.

Liên Phong Duệ hận không thể vặn gãy cổ thằng ngốc này, Vu Lan coi như thông minh, biết lúc này Liên Phong Duệ không tiện nói, nhìn đứng lên dùng tiếng Nhật nói: "Nghĩa là mau động thủ đi."

Thượng Dã Hữu Nhị lúc này mới hiểu được ý Diệp Thu, ý hắn là muốn mình xuất thủ trước, đúng là có chút phong phạm võ giả, cũng quay về phía Diệp Thu làm thủ thế mời.

Diệp Thu lười nói chuyện với hắn, cũng không thấy hắn lấy sức thế nào, thân thể rất nhanh tiến lên phía trước, vừa tiến ba bước đã có một quyền đánh tới cằm Thượng Dã Hữu Nhị.

Thượng Dã Hữu NHị thân thể nhảy nhanh về sau, tránh khỏi phạm vi công kích một quyền của Diệp Thu, phản lại một cước về hạ bàn của Diệp Thu. Tốc độ phản ứng thật ra cũng rất nhanh, độ mềm dẻo của thân thể cũng cực kì hiếm thấy trong những cao thủ Diệp Thu gặp qua, tên Nhật bản này có độ mềm dẻo tuyệt đối đứng hàng thứ ba.

"Daito-ryu Aiki Jujutsu?" Diệp Thu khi nhảy lên, dùng tiếng Hoa Hạ nói, nhớ tới kẻ này nghe không hiểu gì, nói nhiều vô ích.

Chỉ là Daito-ryu Aiki Jujutsu là môn võ rất khó đối phó, được thành lập một thế kỷ trước do Tân La Tam Lang Nguyên Nghĩa Quang sáng lập, ông ta quan sát con nhện giăng tơ là lĩnh ngộ ra nguyên lý độc đáo, thông qua giải phẫu người phát hiện những chỗ yếu hại mới phát minh ra môn võ công này.

Bọn họ am hiểu nhất là né tránh rồi tìm sơ hở của đối phương, hơn nữa lực chiến đấu cực kì ngoan cường, có chút không chết không dừng. Liên Phong Duệ đúng là có con mắt, mới mời được cao thủ như vậy.

Diệp Thu vốn còn muốn cho Diệp Phong Duệ mất mặt trước đám người này, tuy rằng trong lòng muốn thăm dò thực lực kẻ kia, nhưng lại không đạt được hiệu quả đả kích với đám người Liên Phong Duệ.

Hắn cương mặc hắn cương, thanh phong phất sơn cương (gió nhẹ lật núi), hắn nhu mặc hắn nhu, cứ đập hắn thành quả cầu.

Thân thể Diệp Thu khi nhảy lên, chân phải đã trước thân, khi thân thể còn đang lơ lửng hắn đã biến chiêu, đầu dưới thân trên, hai tay chống đỡ, hai chân đá qua Thượng Dã Hữu Nhị.

Thân thể mềm dẻo của Thượng Dã Hữu Nhị một lần nữa cứu hắn, người hắn giống như không có khớp xương uốn lượn về sau, sau đó cũng như Diệp Thu, hai tay chống đất, hai chân đá tới lưng Diệp Thu.

Tiến thì bước thấp, lui thì bước dài, thối pháp thực chiến, tất cả liên hoàn, thối kính chi bí, chân người hợp nhất, Diệp Thu và Thượng Dã Hữu Nhị hai người công thủ đan xen, trong thủ có công, trong công có né tránh, mỗi khi hiểm chiêu xuất ra lại được người kia xảo diệu né tránh, khiến người dưới đài hoa cả mắt, hò hét đã miệng.

Tống Ngụ Thư quay đầu, thấy em gái đang dùng bàn tay bưng ngực, dáng vẻ khẩn trương, hiển nhiên là vì Diệp Thu vừa nãy hiểm tránh một đòn của tên Nhật Bản kia mà lo lắng, nhịn không được cười nói: "Em lo lắng cho hắn sao?"

"A?" Tống Ngụ Ngôn xem đến thất thần, không hề nghe thấy chị nói chuyện. Con mắt ko muốn dời khỏi màn đặc sắc trên đài, hỏi: ""Chị, chị vừa nói cái gì?"

"Chị nói, em bị hắn mê hoặc rồi." Tống Ngụ Thư tức giận nói, con gái hiện đại đối với công phu đều mê mệt như vậy, cứ như một đám ăn xuân dược, thần tình kích động khó hiểu.

Nhìn thấy Trầm Mặc Nùng vẻ mặt an tĩnh, trong lòng lại thở dài, cô gái này thật không đơn giản, bất cứ tình huống nào cũng có thể bảo trì bình tĩnh, mình còn kích động, nhưng nàng lại như không xảy ra chuyện gì vậy.

Nói thế nào đay cũng là bạn trai của nàng a, nghĩ như vậy Tống Ngụ Thư không khỏi nhớ tới chuyện bị Diệp Thu xxx, nhớ tới hắn mãi không cởi nổi áo lót, quay mòng mòng mãi với cái nút buộc, liền phì cười một tiếng, nàng cười lại hấp dẫn Trầm Mặc Nùng và Tống Ngụ Ngôn, hai người đồng thời quay sang nhìn thoáng qua, Tống Ngụ Ngôn hỏi: "Chị, chị cười cái gì?"

"Không có gì, nhớ tới chuyện thú vị thôi." Tống Ngụ Thư lắc đầu, nếu như nàng nói chuyện của Diệp Thu ra, không biết xảy ra tràng cảnh thế nào?

Nhìn tư thế oai hùng của hắn trên đài, tại điểm kia là gà rừng như vậy, Tống Ngụ Thư trong lòng cười trộm, trong lòng có chút cảm giác vui vẻ.

Gã Nhật Bản càng đánh càng nóng ruột, đối thủ này quá giảo hoạt, bọn họ luyện Daito-ryu Aiki Jujutsu tuy nói am hiểu tìm sơ hở để công kích đối phương là thật, nhưng kẻ này giảo hoạt toàn thân đều đầy sơ hở, đến khi mình công kích thì lại là một cái tròng.

Vốn còn muốn nhanh chóng giải quyết trận đấu, không ngờ thực lực đối thủ mạnh hơn hắn tưởng nhiều, hai người so hơn 20 chiêu, chiếu thức của mình xài hết chín phần, mà hắn như là bác học đa tài, lúc nào cũng có chiêu thức mới, khiến người ta khó lòng phòng bị.

"A!"

Thượng Dã Hữu Nhị hét lớn một tiếng, hai tay đang chụp lại nhanh chư chớp xuất ra, một chưởng đánh về phía cổ Diệp Thu.

Diệp Thu cười nhạt, chiêu này đã dùng qua, dùng lại thì vô ích.

Thân thể lùi về sau hai bước, tách khỏi công kích, sau đó lại vọt lên, khéo léo khống chế cánh tay hắn, đầu gối móc lên, khi hắn một lần nữa muốn cong người né trách công kích của Diệp Thu thì đầu gối Diệp Thu đột nhiên duỗi thẳng, một cước đá bay hắn ra ngoài.

*****

Bộp bộp!

Dưới đài vang lên tiếng vỗ tay không ngớt, có người trầm trồ khen ngợi, vốn còn có người cố kỵ Liên Phong Duệ không dám mở miệng, thấy biểu tình mọi người kích động không ngớt, bọn họ bắt đầu kêu to, quay về với định lý số đông, Liên Phong Duệ cũng không thể mắng chửi tất cả mọi người a.

Mấy cô ả biểu diễn áo tắm lúc trước thần tình kích động vô cùng, hận không biết tiếng Hoa để nói câu I LOVE U (của ai nhỉ ^^).

"Kungfu, kungfu Hoa Hạ."

"Đẹp trai quá, thế mới là đàn ông chứ!"

"A, nếu cùng nam nhân như vậy hoan ái một lần, chết cũng thỏa mãn."

"Muốn làm sao? Đêm nay theo hắn về nhà là được...."

"Mình cho hắn danh thiếp, cũng không biết hắn có gọi điện không......"

Những cô gái biểu diễn áo tăm lúc nãy, lúc này còn đứng bên cạnh Trầm Mặc Nùng, thấy bọn họ nói bằng tiếng anh, Tống Ngụ Ngôn hừ lạnh, dùng tiếng anh nói: "Hắn có vợ rồi."

Những cô ả kia không chút phật lòng, còn có một cô nói:chỉ muốn tình một đêm với hắn, đâu liên quan đến vợ hắn.

Liên Phong Duệ sắc mặt băng lãnh, nắm tay Vu Lan mà nghiến, khiến cô gái khi mặt nhăn nhó, cũng không dám kêu lên một tiếng.

Tìm lâu tốn tiền như vậy không ngờ đều mời một lũ phế vật, một quyền cũng không đánh trúng Diệp Thu, kết quả một chết một thương, vốn còn muốn hạ nhục Diệp Thu, không ngờ bị hắn hạ nhục. .

Thượng Dã Hữu Nhị nằm cạnh dây thừng, sờ bụng một lát, sau đó kiên cường đứng dậy.

Diệp Thu cười nói: "Tôi biết ông không hiểu tiếng Hoa Hạ, thật đáng tiếc tôi không hiểu tiếng Nhật, nếu ông còn cố, chắc chắn không toàn mạng."

"Phong Duệ, có muốn gọi hắn xuống không?" Vu Lan nghe Diệp Thu uy hiếp, quay sang hỏi Liên Phong Duệ.

"Để hắn chết đi." Liên Phong Duệ cười lạnh lắc đầu: ""Lẽ nào, em không biết chỉ khi dã thú bị thương mới đáng sợ, lúc này mới là chính thức chiến đấu."

Liên Phong Duệ nói không sai, sau khi bị thương bọn họ chắc chắn phát huy hết thực lực, bất đắc dĩ gặp phải loại cao thủ như Diệp Thu, thật sự không có phần thắng, cũng không biết gã này luyện tập kiểu gì, tuổi còn trẻ như vậy, thân thủ đã sâu không lường được, vốn tưởng lần này thành công, thực lực hắn sao lại tăng nhanh như vậy.

Đoạn còn lại cảu cuộc chiến rất đơn giản, Thượng Dã Hữu Nhị cứ lao vào lại bị Diệp Thu đá bay ra, tiếp tục đứng lên rồi bị đá bay.

Bốp!

Ầm!

Thanh âm va đập mạnh không ngớt bên tai, Thượng Dạ Hữu Nhị hiện tại đâu là sự thực cũng không còn nhận thức được, bộ dạng không khác gì Đường Bá Hổ chui vào dưới bàn Thu Hương sau đó bị đánh cho không còn bộ dạng.

Thế nhưng võ sĩ Nhật Bản này cứ ngã xuống lại đứng dậy, tinh thần võ đạo của hắn cảm động không ít người, cuối cùng Diệp Thu cũng không đành lòng đánh hắn.

Liên Phong Duệ khoát tay, thở dài: "Kéo hắn xuống, Kim Vũ Trung lên đi."

Vu Lan đang muốn quát dừng lại, chỉ thấy Thượng Dã Hữu Nhị thân thể đột nhiên té ngã ấm mộ tiếng nằm thẳng cẳng trên lôi đài không chút nhúc nhích.

Vu Lan vừa định nói liền nuốt trở lại, con mắt nhìn về phía Diệp Thu có chút khó tin, gã này nhìn thanh tú văn nhược không ngờ thân thủ cao như vậy, khó trách Liên Phong Duệ bọn họ không làm gì được, nhắc đến tên hắn là thù sâu như biển.

Kim Vũ Trung là cao thủ Hàn Quốc, vốn luôn kì thị dân Hoa hạ, nghĩ dân tộc này luôn thích bị khi dễ vũ nhục, là dân tộc không có cốt khí.

Nhưng có người tìm được hắn, bảo Hoa Hạ có người muốn thuê hắn, đưa ra cái giá khiến hắn khó cự tuyệt, lại được giao thủ với người Hoa Hạ, hắn liền vui vẻ bước đi.

Thế nhưng thấy đối thủ liên tiếp đánh bại hai đồng bạn, hơn nữa một chết một thương nặng, cũng không biết có thoát khỏi số phận bi thảm không, Kim Vũ Trung trong lòng có chút lo sợ.

Thực sự là lựa chọn ngu ngốc, Kim Vũ Trung oán hận thầm nghĩ.

"Kim tiên sinh, Liên thiểu bảo anh lên đài." Vu Lan xoay người nói với Kim Vũ Trung.

"Ồ, đương nhiên không vấn đề." Kim Vũ Trung gật đầu nói với Vu Lan: "Liên tiểu thư, cô có thể nói với tôi bằng tiếng Hoa Hạ."

Vu Lan ngẩn người, nói: ""Kim tiên sinh anh không phải không hiểu tiếng Hoa Hạ sao?""

Nhớ lần đâu gặp mặt Liên Phong Duệ chiêu đãi bọn họ, bọn họ đều biểu tình không hiểu tiếng Hoa Hạ, không ngờ Kim Vũ Trung lừa họ, tuy rằng hắn nói giọng nói cứng ngắc nhưng có thể nghe hiểu.

Kim Vũ Trung thực có giai đoạn học tiếng Hoa Hạ, nghe về công phu Thiếu lâm, đối với những lời này tức giận vô cùng, nghĩ dân Hoa Hạ khuếch đại, vì vậy nhiều lần giáo huấn một vài đệ tử Thiếu Lâm.

Chỉ là hắn nghĩ Hoa Hạ là dân tộc thấp kém, sao có thể nguyên ý nói tiếng của bọn họ? Lúc đó gặp bọn Vu Lan thì giả vờ không hiểu tiếng Hoa Hạ.

"Vừa học được một ít." Kim Vũ Trung không dây dưa vấn đề này, nói" Đối thủ quá mạnh."

Liên Phong Duệ tuy không quay đầu, nhưng nghe Kim Vũ Trung nói đối thủ quá mạnh, cười lạnh: "Thế nào? Lâm trận bỏ chạy đây là hành vi của dân tộc các người?"

"Không, Liên tiên sinh hiểu lầm, tôi không phải chạy trốn, tôi nghĩ đối phó với cao nhân như vậy, nên chi ra cái giá tương ứng."

Kim Vũ Trung có ý định lên giá, hai kẻ lúc trước bị đánh tàn phế, lúc này không lên còn lúc nào?

Nhược quốc sợ ngoại giao, mình là bạn bè quốc tế, mặc dù những kẻ này có tiền cũng không dám có hành động gì với bạn bè quốc tế a? Hắn cũng không sợ Liên Phong Duệ trả thù.

Liên Phong Duệ cau mày, nói: "Được theo ước định, nếu anh thắng tôi chi gấp đôi."

"Liên tiên sinh quả nhiên hào sảng, tôi nhất định tận lực." Kim Vũ Trung thỏa mãn gật đầu.

Nhìn Kim Vũ trung lên đài, Liên Phong Duệ cười nhạt, thương cảm cho tên ngu ngốc này, lẽ nào không phát hiện? Diệp Thu đánh cả nửa ngày còn chưa ra một giọt mồ hôi, mày đi cũng chỉ chịu chết mà thôi.

Liên Phong Duệ cuối cùng cũng chỉ có thể đặt niềm tin lên người quái nhân, quả nhiên ngoại quốc không thể tin a.

Kim Vũ Trung Lên đài, học theo cách người Hoa Hạ chắp quyền, nhỏ giọng nói: "Chúng ta có thể làm một cái giao dịch không?"

"Giao dịch? Giao dịch gì?" Diệp Thu cười hỏi, không ngờ kẻ này hiểu tiếng Hoa Hạ, còn muốn giao dịch.

"Dựa theo giao dịch giữa tôi và bọn họ, chỉ cần tôi đánh bại anh, có thể thu được một nghìn vạn tiền thưởng, nếu anh đồng ý phối hợp, tôi nguyện ý chia đều." Kim Vũ Trung cười nói.

"Phối hợp? phối hợp ra sao? Tôi giả chết?" Diệp Thu híp mắt hỏi, gã Hàn Quốc này sao không giống võ sĩ mà giống gian thương hơn.

"Đúng thế, anh chỉ cần lúc tôi đánh trúng giả vờ ngã xuống, như vậy thu được năm trăm vạn, tôi nghĩ đối với một võ giả, cái giá đó không nhỏ." Kim Vũ Trung gật đầu nói.

"Mày là người Hàn Quốc?" Diệp Thu hói.

"Tất nhiên, tôi là người Đại Hàn dân quốc."

Diệp Thu khoát tay: "Được rồi tiểu Hàn, hay như vậy mày ngồi xổm xuống hai tay nắm lỗ tai, hô lớn Liên Phong Duệ là chó, tao cho một nghìn vạn, Sao?"

"Mày vũ nhục nước tao?"

"Được rồi, mày cuối cùng cũng khôn ra đó." Diệp Thu gật đầu nói.

"Khốn kiếp." Kim Vũ Trung tức giận gầm lên, một quyền đánh tới Diệp Thu.

Diệp Thu cười lạnh đứng tại chỗ chờ hắn đánh tới, một cao thủ chân chính không thể vương mùi tiền.

Kim Vũ Trung thấy Diệp Thu không tránh, trong lòng thầm mừng, nắm tay đột nhiên thò vào ống tay áo, lôi ra một thứ màu bạc gì đó lao tới Diệp Thu.

Trong tay áo giấu dao?

Diệp Thu tức giận, hai người kia lên lôi đài đều không sử thủ đoạn không ngờ kẻ thứ ba lại chơi trò âm hiểm.

Diệp Thu nhìn đó là một lưỡi dao, bên trên lóng lánh một tầng ngân quang, nhìn thấy vô cùng sắc bén, Diệp Thu không dám đón đỡ, liên tục lui về sau.

Không ngờ lưỡi đao lại buộc sợi tơ, Diệp Thu vốn tưởng tránh được, không ngờ lưỡi dao đột nhiên bay ra hướng tới Diệp thu.

Phập!

Sau lưng Diệp Thu bị một vết rách, ao bị cắt nát, chém đến da thịt.

Liên Phong Duệ thấy một màn vừa rồi, vừa giận vừa mừng, mừng là mình phái ba cao thủ cuối cùng cũng có kẻ làm Diệp Thu bị thương, gã khốn này chơi thủ đoạn mà lại đường hoàng như vậy, rõ ràng là bôi xấu mặt hắn.

"A, tên khốn Hàn Quốc đê tiện."

"Trời ạ, đánh lén.... Diệp Thu bị thương..."

"A a a, tôi muốn giết hắn... hắn dám làm bị thương bạch mã hoàng tử của tôi."

Tống Ngụ Tôn nghiến răng, đê tiện, thật sự đê tiện, còn là tỷ thí sao?

"***, cọp không phát oai, bọn họ còn tưởng ta là HelloKitty" Tống Ngụ Ngôn con mắt đảo quanh, tìm một hồi không có vật gì, bèn tháo giầy định ném vào mặt Kim Vũ Trung.

"Ngụ ngôn, không nên dây vào." Tống Ngụ Thư ngăn cản em gái.

Bốp!

Một chiếc giày vào mặt Kim Vũ Trung, Tống Ngụ Ngôn kinh ngạc, hai chiếc giày mình còn chưa có ném a, hai nàng quay đầu thấy Trầm Mặc Nùng đi tất không đứng đó, trên tay còn cầm một chiếc giày đen.

"Là tôi ném." Trầm Mặc Nùng không chút biểu tình nói.

Diệp Thu thoáng sờ sau lưng, sắc mặt âm trầm, tuy rằng không tổn thương nặng, nhưng chảy máu, khiến thân thể mệt mỏi, phải biết rằng mình còn đối thủ cường đại chưa đấu.

"Mày thực sự muốn chết." Diệp Thu cầm con dao chuôi buộc sợi tơ trong tay rít qua kẽ răng.

"Không ai quy định không dùng binh khí khi tỷ thí." Kim Vũ Trung cười lạnh nói.

"Được." Diệp Thu gật đầu.

Không nhìn Kim Vũ Trung lấy ra thêm một con dao, thân hình hắn tiến lên, rất nhanh áp sát. Xa một tấc thêm phần manh, gần một tấc thêm phần nguy hiểm, Kim Vũ Trung biết ưu thế của mình là cự ly, đang muốn lui về sau, cũng đã chậm.

Diệp Thu khi phẫn nộ sức mạnh kinh người, thân thể như một đạo tàn ảnh vụt qua lôi dài, nhanh chóng tiến vào phạm vi của Kim Vũ Trung.

Một tay tóm lấy cổ hắn, kéo hắn đang muốn chạy lại, sau đó ống tay áo run lên, sợi tơ ẩn dấu bên trong bay ra, lưỡi dao như có mắt bay về trước bỗng nhiên quay lại. (Con dao ở đây là lấy từ Kim Vũ Trung lúc trước dùng để ám toán)

Sưu sưu hai tiếng vang lên, lưỡi dao theo khống chế của Diệp Thu vòng vài vòng quanh cổ của Kim Vũ Trung, sau ba bốn lượt cái cổ của hắn đã bị thít đến đỏ lên.

Diệp Thu nắm cổ áo hắn, ném mạnh, thân thể hắn bay về sau.

Phựt!

Kim Vũ Trung cảm giác phía sau có vật gì kéo lại, nhưng hắn không có biện pháp lui về, đành nắm chặt lấy cọc gỗ rìa lôi đài.

"Tha mạng.... ." Cổ Kim Vũ Trung bị sợi tơ thít đến ứa máu, hô hấp vô cùng khó khăn.

"Vì sao?" Diệp Thu cười hỏi, thân thể lùi về sau, đá ra một cước như chớp, một cước đạp vào mặt Kim Vũ Trung sau đó tiếp tục ấn tới.

Chiếc cọc gỗ kêu kẽo kẹt như hưởng ứng, một dòng máu đỏ bắn dọc theo đầu cọc gỗ mà chảy xuống.

Nhìn thấy mà khiếp hãi!

Crypto.com Exchange

Chương (1-649)