Vay nóng Tima

Truyện:Cận Thân Bảo Tiêu - Chương 251

Cận Thân Bảo Tiêu
Trọn bộ 649 chương
Chương 251: Quyến rũ hắn cũng không tới phiên các người
0.00
(0 votes)


Chương (1-649)

Siêu sale Shopee


Quách Thành Chiếu chạy tới hậu viện của CLB Hồng Trang, là chỗ bọn họ vừa nghỉ ngơi, khi bọn họ đi ra, kẻ điên đang ăn hoa quả, vì tất cả hi vọng cuối cùng đều đặt trên người hắn, trước đó chỉ là vai phụ, cho nên đối với yêu cầu của hắn đều tận lực thỏa mãn.

Khi hắn hỏi kẻ điên có muốn xem so đấu không, kẻ điên nói chỉ đói bụng, chưa ăn gì, Quách Thành Chiếu không miễn cưỡng, trái lại phân phó phục vụ phải thỏa mãn tất cả yêu cầu của kể điên. .

Những lời này rất có ý tứ, cho dù người kia muốn thân thể bọn họ, cũng phải tự cởi quần áo mà dâng lên.

Thể kỉ hai mươi hai thứ trân quý nhất là gì? Nhân tài a, bọn họ cần nhân tài như vậy để đối phó với Diệp Thu.

Ba phế vật lúc trước đều bị Diệp Thu thẳng tay giải quyết, khiến tôn nghiêm của bọn họ một lần nữa bị sỉ nhục, mỗi khi giết chết một người, cũng như Diệp Thu hung hăng tát một bạt tai vào mặt bọn họ, lúc này bọn họ đang chờ quái nhân thể hiện.

Vô luận hắn có hung hăng kiêu ngạo bao nhiêu, chỉ cần trận cuối thua, vậy hắn cũng chỉ chuốc lấy thất bại.

Quách Thành Chiếu còn chưa đi tới ghế lô tôn quý của bọn họ, thấy hai nữ nhân mặc sườn xám ở cửa nhỏ giọng bàn luận. CLB này là do Vu Lan lập ra, nhân viên bên trong đều chịu huấn luyện nghiêm khắc, rất ít khi phát sinh chuyện không quy củ như vậy.

Thấy Quách Thành Chiếu đi tới, hai người vội câm miệng, vẻ mặt khẩn trương cúi đầu, cẩn thận đứng ở hai bên cửa.

Quách Thành Chiếu không có tâm tư chấp nhặt với phụ nữ lúc này, liếc mắt nhìn hai người, đẩy cửa lô ghế đi vào.

"Kẻ điên.... . kẻ điên......." Quách Thành Chiếu bị cảnh trước mắt làm cho trợn mắt há hốc mồm.

Đĩa, khắp nơi đều là đĩa.

Đĩa cao tới đầu, cũng có đĩa còn đồ ăn, còn lại non nửa là trống không.

Quái nhân ngồi trên sô pha vùi đầu vào ăn, thấy Quách Thành Chiếu tới, vừa cười vừa nói: "Điểm tâm rất ngon... ách... ngon."

Khi nói còn ợ lên một tiếng, khiến Quách Thành Chiếu mắc ói, thiếu chút nữa nôn ra.

Quách Thành Chiếu nhìn thấy vội nói: "Kẻ điên, không thể ăn nữa. Đến phiên ông lên đài đó, không phải ông luôn chờ đợi cơ hội này sao? Chỉ cần ông lên đài đánh thắng hắn, trở về muốn ăn cái gì thì ăn... ăn bao nhiêu tôi cũng chuẩn bị cho."

Tên ngu xuẩn này không biết liệu lên đài có nổ dạ dày không.

"Đều đã chết?" Quái nhân ngẩng mặt lên hỏi.

"Không khác lắm." Quách Thành Chiếu phiền muộn nói, cũng không biết gã Nhật Bản kia có cứu chữa được không.

"Không khác tôi nghĩ lắm, chỉ là thời gian hơi lâu hơn." Quái nhân gật đầu, đổ hết số thức ăn còn lại vào miệng.

Cầu xin ông a, hạ khẩu lưu tình một chút, thấy hình dạng hắn hiện tại, có một loại cảm giác hỗn loạn, nếu tiếp tục ăn, trời mới biết ra cái dạng gì?

Quách Thành Chiếu suốt ruột không ngớt, chạy tới nói với quái nhân: "Kẻ điên, Diệp Thu ở trên lôi đài chờ ông, chúng ta mau đi, về ăn tiếp."

"Được." Quái nhân sáng khoái đáp ứng, với tay cầm lấy trường kiếm, tay kia cố bê đĩa quét nốt thức ăn vào miệng.

Liên tiếp phát sinh hai sự kiện giết người, mặc dù là người gan lớn thế nào, trong lòng cũng khó thừa nhận.

Nghe được âm thanh rắc quen thuộc vang lên, mọi người trong lòng đều có cảm giác phức tạp, kích thích như chính mình ở trên đài giết người vậy, bạo lực tà ác ở sâu trong nội tâm không kiêng dè gì phát tiết ra.

Nhưng vẫn sợ hãi, một người vẫn còn hét lớn được Liên Phong Duệ là chó, nay đã chết, chết cả thể xác và tinh thần.

Diệp Thu thu bàn chân đặt trên mặt Kim Vũ Trung về, giơ cả nửa ngày đúng là có chút mỏi, thân thể Kim Vũ Trung mềm nhũn, từ cọc gỗ trượt xuống, đến nửa đường thì vật sang một bên.

"Còn ai nữa?" Diệp Thu nhìn Liên Phong Duệ hỏi.

Liên Phong Duệ con mắt híp thành một cái khe, cơ mặt không ngừng co rút, ngón tay siết chặt đến sinh ra tơ máu, loại đau đớn này mới khiến hắn duy trì được lý chí.

Vu Lan nhìn thoáng qua xác Kim Vũ Trung trên mặt đất, sắc mặt trắng bệch, thân thể không kìm nổi lùi về sau hai bước.

Nàng khi nãy đứng dưới đài, chính nam nhân kia ngoại trừ liếc mặt một cái, đã xem nàng thành người vô hình, đây là chuyện nàng không thể chấp nhận.

"Diệp tiên sinh, có cần nghỉ ngơi một chút không?" Vu Lan nhìn thấy quái nhân còn chưa ra, Diệp Thu lại công kích Liên Phong Duệ, nên đứng ra giúp hắn giải vây.

"Không cần, các người xa luân chiến mà chỉ có ba người? Lại còn toàn loại trình độ này? khiến tôi thật có chút thất vọng." Diệp Thu từ cao nhìn xuống cô gái xinh đẹp kia, vẻ mặt cười cợt: "Nghe nói Liên thiểu thân thủ không tồi, hiện tại ko có việc gì, chi bằng luận bàn một chút?"

Chuyện này cũng đã nghe qua, lần trước ở quán bar Diệp Thu và Liên Phong Duệ giao thủ, lúc đó Diệp Thu còn không ra tay, đã đá Liên Phong Duệ đo đất, lúc này khiến hắn lên dài, thuần túy là muốn đập hắn.

Vu Lan thấy được thân thủ của Diệp Thu, sao dám để nam nhân của mình lên đài chịu nhục, liền cười nói: ""Liên thiểu hôm nay thân thể khó chịu, không thể bồi tiếp Diệp tiên sinh, sau này có cơ hội, sẽ luận bàn với ngài."

"Thân thể hắn không khỏe cô làm sao lại biết?" Diệp Thu cười híp mắt.

Mặc dù ở đây mọi người đều biết Vu Lan là tình nhân bí mật của Liên Phong Duệ, nhưng không vạch trần trước mặt mọi người như Diệp Thu, dù sao Vu Lan cũng là nhân vật của công chúng, đối mặt với hàng triệu khán giả.

Vu Lan hung hăng trừng mắt nhìn Diệp Thu, nói: "Liên thiểu là khách quý của Hồng Trang, thân thể anh ấy khỏe mạnh hay không tự nhiên chúng tôi phải quan tâm."

"Ồ, Liên thiểu thật có phúc, Hồng Trang không ít mĩ nữ a? Trên dưới đều quan tâm đến sức khỏe của hắn... thảo nào thân thể hắn không khỏe."

Diệp Thu cứ vậy là soi mói, hơn nữa đối tượng nhằm vào là kẻ đứng đầu Tô hàng tứ công tử Liên Phong Duệ, nếu như mọi người không nhìn ra ân oán trong đó, chỉ có thể là kẻ ngốc.

Mà lúc này bọn họ không dám nói cái gì đồng ý hay phản đối, dù sao đã liên quan đến vấn đề mặt mũi.

Vô luận là chính trị hay hắc đạo, có lẽ cả thương nghiệp, làm sai một ly đều phải trả giá cực kỳ to lớn.

Chỉ có người mới tham gia buổi biểu diễn, còn không biết ẩn tình trong đó, nhỏ giọng bàn luận Diệp Thu bá đạo và đẹp trai.

Trước mặt đã có nhiều người chết, các nàng kinh hãi không thôi rồi, lúc này bọn họ chịu ảnh hưởng của môi trường.

Nếu như một mình thấy một gã sát nhân, có thể các nàng đã ngất xỉu tại chỗ, nhưng ở đây một đám người tụ tập thưởng thức, tình huống xảy ra biến hóa.

Tỷ như, một nam nhân qua khe cửa rình một cô gái tắm đó là bại hoại, còn một đám người quay quanh quay camera một cô gái lõa lồ, đó lại là nghệ thuật.

"Chị, Diệp Thu hình như muốn trở mặt với Liên Phong Duệ." Tống Ngụ Ngôn vẻ mặt tươi cười nói, trên mặt hưng phấn đỏ bừng.

Tống Ngụ Thư nhìn ánh mắt Diệp Thu trên đài, gật đầu.

"Chúng ta có nên đi hỗ trợ không?" Tống Ngụ Ngôn quay sang hỏi,

Tống Ngụ Thư nhìn Trầm Mặc Nùng bên phải, nói: ""Xem tình huống đã."

"Nếu như chúng ta ra mặt giúp hắn, Trầm gia sẽ phải chịu áp lực rất lớn, ở đây đều là nhân vật cao tầng ở Tô Hàng, nếu bọn họ làm to chuyện này, Trầm thị tập đàm hẳn là gặp nguy lớn a."

"Sau này, ai còn dám mạo hiểm đắc tội với Liên Phong Duệ bọn họ? Sợ rằng chỉ có chúng ta a? Lúc này Trầm thị không phải là Trầm thị trước kia, mà là của Trầm Mặc Nùng và Diệp Thu."

Tống Ngụ Thư biết em gái nói chính xác, nếu cục diện biến đổi như thế, Trầm gia nhất định càng thêm nghiêng về Tống gia, quan hệ bọn họ sẽ càng thêm chặt chẽ, nhưng biến thành cục diện như thế, đối mặt với Tứ đại gia tộc cũng là quá miễn cưỡng.

Tống Ngụ Ngôn khóe mắt liếc qua Trầm Mặc Nùng, thấy vẻ mặt nàng bình đạm thản nhiên, trong lòng thầm tán thưởng, vì quan hệ với Diệp Thu mà không thể nghi ngờ Trầm gia sẽ bị đưa lên đầu sóng ngọn gió.

Nàng không tin trí tuệ của Trầm Mặc Nùng không nhìn ra tình huống hiện tại, thế nhưng sao có thể ngăn cản Diệp Thu?

"Dưới tình huống nhất định, chúng ta phải khẳng định lập trường." Tống Ngụ Thư nói với em.

"Em hiểu làm thế nào." Tống Ngụ Ngôn cười gật đầu.

"Em không hận nàng sao?" Tống Ngụ Thư nhìn phản ứng của em gái, nhãn thần trêu ghẹo hỏi.

"Hận? Vì sao? Lớn lên đẹp trai, thân thủ giỏi, công phu trên giường cũng không kém.... nam nhân như vậy không phải rất tốt sao. Vốn em còn muốn tìm bao một tên mặt trắng, hiện tại có miễn phí, cũng không có gì không thể chịu nổi." Tống Ngụ Ngôn vẻ mặt giảo hoạt cười nói.

Tống Ngụ Thư sắc mặt nghiêm túc lên, chăm chú nói với em: "Ngụ Ngôn, chị nhắc em, hắn là nam nhân nguy hiểm, em đừng trêu vào hắn."

Tống Ngụ Ngôn không phủ định, xoay người hô lên với Diệp Thu: "Diệp Thu, anh đẹp trai nhất, tiếp tục đi, chúng tôi luôn bên anh." Giọng nói của Tống Ngụ Ngôn đánh vỡ loại quỷ dị an tĩnh của toàn trường, toàn bộ bỗng nhiên trở nên rối loạn.

Đám nữ nhân biểu diễn áo tắm lúc trước ai biết tiếng Hoa Hạ đều hét lớn cổ vũ Diệp Thu, đám kia thần tình hưng phấn không chịu kém khản cổ hô theo, trong lúc nhất thời tiếng Hoa, tiếng Tiệp Khắc, tiếng Ấn Độ, tiếng Pháp, tiếng Quảng Đông vang lên liên tục, đều là ủng hộ Diệp Thu.

Mà người khác thấy Tống Ngụ Ngôn lên tiếng ủng hộ Diệp Thu, cũng có chút suy ngẫm, Trầm gia và Tống gia tuy quan hệ dạo này khá gần gũi, nhưng biểu hiện như thế thật giả cũng chưa ai có thể hiểu rõ.

Nữ nhân Tống gia này muốn thể hiện lập trường kiên định đứng sau Trầm gia? Nếu không phải, sao gã nam nhân kia lại có dũng khí đối kháng với Tô Hàng tứ thiểu?

Hành động của Tống Ngụ Ngôn không nghi ngờ là chọc sâu vào vết thương của Liên Phong Duệ, vốn muốn diệt trừ Diệp Thu, nhưng không ngờ lại bị cô ả đả kích, Tống gia là đối thủ khó chơi, có lực lượng chính trị mạnh, vì vậy Tứ đại gia tộc mới phải liên thủ áp chế, Trầm gia và Tống gia kết liên minh là chuyện bọn họ không hề muốn.

Lẽ nào giống Tống gia vứt bỏ cừu hận với Diệp Thu? Mình làm không được, sợ rằng Hàn Ấu Lăng cũng thế a, Liên Phong Duệ biết, nếu không phải mình khuyên Hàn Ấu Lăng tạm thời nhẫn nại, sợ rằng hắn đã lập tức phủi mông rời đi.

"Đại ca, hai năm nay, Tống gia ngày càng lấn tới." Hàn Ấu Lăng nhìn Tống Ngụ Ngôn, cười nhạt nói.

"Đúng thế, chúng ta có biện pháp nào? Không thể cắt đứt đường tài lộ của bọn họ." Liên Phong Duệ cười khổ, hắn thật mong Hàn Ấu Lăng ra tay đối phó Tống gia, thằng nhóc này ở Yến Kinh có bổi cảnh nhất.

"Tô Hàng tứ đại gia tộc tồn tại đã lâu, không hi vọng có thêm ngũ đại gia tộc, càng không hi vọng một trong bốn nhà bị thay thế, đó là chuyện không phù hợp với lợi ích của chúng ta."

Liên Phong Duệ thầm nghĩ, nếu trong tứ đại gia tộc kẻ có khả năng bị Tống gia thay thể nhất là Quách gia, Quách gia vốn không có nhiều cơ sở buôn bán ngoài sáng, hiện nay đang cật lực rửa tiền, đồng thời đầu tư lớn ở chính trị, còn liên hệ với vài thế lực hắc ám khác.

Nếu thật có thật có nhà khác nổi lên, bọn họ là dễ bị lật nhất, mà mấy nhà kia thì khác, chỉ có buôn bán là khó khăn một chút, còn lại đều không ảnh hưởng lớn.

"Có một vài việc chúng ta ngăn cản không được."

"Phải thử mới biết."

*****

"Ha Ha, Thành Chiếu sao còn chưa mời người tới?" Liên Phong Duệ quay đầu nhìn cửa ra vào hậu viện.

"Cao nhân mà, luôn cổ quái như vậy."

Quách Thành Chiếu vội đi phía trước, quái nhân khiêng trường kiếm, ôm bụng đi sau, vài lần muốn giục, nhưng lại không dám, chọc giận hắn hắn lại giở chứng, đến lúc đó ai lên đài?

Kẻ điên vừa vào, thấy mọi người đều chú mục vào Diệp Thu, so với lần trước hai người giao chiến, hôm nay nhãn thần Diệp Thu sắc bén, còn đầy sát khí.

Rốt cục cũng tức giận, tốt.

Quái nhân khiêng trường kiếm, nhảy lên đài.

Thấy quái nhân mặc trang phục quái dị, cùng với trường kiếm cùi mía trong tay, khán giả xôn xao ồ lên cười.

Liên Phong Duệ sao lại mời một tên quái nhân lên đài tỷ thí?

"Chiến chứ?"" Quái Nhân mở miệng rộng cười nói.

"Chiến, " Diệp Thu cười nhìn quái nhân.

"Chiến thật chứ?"

"Chiến thật, ông nên rút kiếm." Diệp Thu cười nói, hắn hiểu ý gã quái vật này.

"Vũ khí của người đâu, ta tới vây giờ vẫn chưa thấy qua." Quái nhân vác trường kiếm nói.

"Vậy phải xem ngươi có thể bức ta sử dụng hay không." Diệp thu cười mỉm.

"Được, ta đây, ách.. xin lỗi ăn hơi no. "" Quái nhân khi nói bị đống thức ăn trong bụng ợ lên, mặt đỏ ửng.

Dưới đài có kẻ ác tâm, nghĩ hắn lên diễn hài.

"Rất công bằng." Diệp Thu biết quái nhân vì sao lại ăn nhiều thế, hắn là muốn công bằng, bởi vì mình trước đó đánh nhau cả nửa ngày, lại bị thương, hắn lúc này lên đài cũng không tính chiếm tiện nghi.

Mà hắn không muốn chiếm tiện nghi nên liều mạng ăn, dạ dày đầy thức ăn, kỳ thực cũng là một loại gánh nặng.

"Bắt đầu được chưa?" Quái nhân gật đầu, quay xuống khán đài hô: "Các ngươi, đều cút hết."

"Uy, vì sao không cho chúng ta xem? Các người không phải tỷ thí sao?"

"Liên thiểu, sao lại thế?"

"Chúng ta muốn xem, cũng không phải xem ông, ông dựa vào cái gì mà đuổi chúng tôi?"

Dưới đài không ít người hỏi lại, quái nhân lấy tay bên nguyên trường kiếm ra sát rìa lôi đài, quơ quơ nói: "Vì sao? Vì hiện tại chúng ta mới là tỷ thí chính thức, mấy thằng nhóc lúc trước đều là mua vui, kém, kém rất xa."

Liên Phong Duệ liếc mắt nhìn Quách Thành Chiếu, đi đầu ra ngoài, những người khác tuy rằng không muốn bỏ trận cao thủ giao đấu, nhưng thấy Liên Phong Duệ đi ra, cũng chỉ đành đi theo ra ngoài.

Phiền nhất là đám phụ nữ, vốn còn muốn nhìn Diệp Thu thêm vài lần, nhưng lại bị quái nhân đuổi ra, tuy rằng không dám xông lên đấu khẩu với hắn, nhưng mắng sau lưng vài câu cũng chẳng chết ai.

Đến khi mọi người trong phòng tản đi, còn có người đóng cửa, quái nhân đột nhiên nhảy xuống đài, giơ kiếm chém vài chỗ, sau đó nhảy lên lôi đài.

"Được rồi, ta đã phá hết thiết bị ghi hình." Quái nhân nói

"Mời." Diệp Thu thủ thế mời.

Keng!

Một thanh âm như rồng gầm vang lên, thanh kiếm vốn bị coi như đồng nát đột nhiên phân làm hai, vẻ rỉ sét bên ngoài chỉ là vỏ kiếm, mà thân kiếm run lên, khí thế bức người, mặc dù chưa phát động, nhưng đã kéo hàn ý tới,

Đây là kiếm trong kiếm, nếu không lý giải kiếm này, khi giao đấu rất dễ bị trúng chiêu.

"Ai trước?"" Quái nhân hỏi.

"Ta." Diệp Thu sửa lại tư thế, thân thể nhanh chóng xoay tròn, chuyển ra phía sau lưng quái nhân, một quyền hướng sau gáy đánh tới.

Vù!

Không thấy quái nhân quay đầu, trường kiếm trong tay như có mắt, mũi kiêm chặn lại quyền đầu của Diệp Thu.

Đây là tác dụng của luyện nhuyễn kiếm, nếu sử dụng tốt, có thể phòng thủ toàn thân, mà nếu sử dụng không tốt, rất có khả nưng tự gây thương tích.

Quái Nhân tự nhiên quay người về sau.

Diệp Thu thu quyền, sau đó ngồi xuống quét chân tấn công hạ bàn.

Quái nhân nhảy lên, chân hất vỏ kiếm, trường kiếm hướng ót Diệp Thu đâm tới.

Diệp Thu chuyển người, sau đó thân thể bắn lên, một cước như trường mâu, đá vào thân nhuyễn kiếm của quái nhân, thân thể từ trên cao lao vào quái nhân.

Cong!

Diệp Thu đánh một quyền, nhưng lại đánh vào vỏ kiếm của quái nhân, Diệp Thu biết sau khi hắn rút kiếm vẫn không vứt vỏ kiếm khẳng định có ý đồ, quả nhiên không ngoài sở liệu.

"Công lực nhuyễn kiếm cũng không tiến bộ." Diệp Thu cười nói.

"Ồ, mới dạo đầu." Quái nhân lần thứ hai xoay cổ tay, nhuyễn kiếm như long đằng hải nội (rồng vẫy trong biển), phạm vi xung quanh đều lóe ngân quang, không biết là thực hay ảo ảnh.

Liên Phong Duệ mặc dù cách một gian phòng, nhưng vẫn quan tâm đến chiến đấu bên trong, nghe tiếng binh khí cùng tiếng hét của quái nhân, có thể tưởng tượng kịch chiến bên trong ác liệt tới mức nào.

LIên Phong Duệ vốn muốn xem qua camera, không ngờ nhân viên trực máy quay gọi điện tới báo với Vu Lan, thiết bị bên trong bị phá hỏng, bọn họ đành bất đắc dĩ đứng canh cửa,

"Chị Mặc Nùng, chị nói Diệp Thu có đánh bại quái nhân kia không?" Tống Ngụ Ngôn đến trước mặt Trầm Mặc Nùng hỏi.

"Có" Trầm Mặc Nùng gật đầu.

"Sao có thể khẳng định?" Tống Ngụ Ngôn nghi hoặc hỏi: "Bọn họ đã đánh qua." Trầm Mặc Nùng nói, lần trước Diệp Thu chiếm tiện nghi, lần này chắc cũng không bại.

"Ồ, đáng tiếc em không được xem, quái vật kia là ai? Sao lại giống đại hiệp như vậy? Cũng dám đuổi chúng ta ra ngoài, buồn cười." Tống Ngụ Ngôn nhớ lại tên đầu sỏ gây ra chuyện nàng không được xem, trong lòng bực bội.

Quái nhân đuổi đâu chỉ một mình Tống Ngụ Ngôn, ai bị hắn đuổi cũng đều tức giận, nhưng nể mặt mũi Liên Phong Duệ, không tiện nói ra, mà Liên Phong Duệ vì muốn quái nhân đánh bịa Diệp Thu, rửa sạch sỉ nhục cho bọn họ, nên mới chịu nhường lão.

Ở nhà mình bị người ta đuổi ra, sợ rằng bực mình nhất là hắn.

Nửa giờ sau, tiếng đánh nhau bên trong ngừng lại.

Xong?

Đám người ta nhìn ngươi ngươi nhìn ta, nghi hoặc,

Ai thắng?

Đây là vấn đề Liên Phong Duệ và Trầm Mặc Nùng quan tâm nhất.

"Nếu không hay vào xem một chút." Quách Thành Chiếu nhìn Liên Phong Duệ hỏi.

Liên Phong Duệ nhìn thoáng qua Trầm Mặc Nùng, lưỡng lự hai phút, thấy bên trong vẫn yên ắng, nói: ""Vào xem."

Cửa mở ra, mọi người tiến vào, bị tràng cảnh trước mắt dọa cho ngây người.

Nơi này vừa xảy ra chiến tranh à?

Lôi đài một đống hỗn độn, cọc gỗ bị chém thành mảnh nhỏ, lan can sắt năm lăn lóc trên đất, có một cái còn bị bay lên khán đài xa xa, thảm lôi đài cũng bị hất ra, bị người ta dùng lợi khí gì đó phá thành mảnh nhỏ.

Cũng không biết hai người kia tỷ thí cái gì, chạy tới tận bên kia lôi đài, hàng ghế bên kia cũng bị nát phân nửa, nhiều cái thiếu một nửa, cái nát tay vịn, đèn trên trần nhà vỡ nát, trần nhà còn bị một vết chém lớn.

Liên Phong Duệ thậm chí hoài nghi bọn họ ở trong không tỷ thí, mà hợp tác phá hoại.

Càng làm cho hắn thổ huyết chính là, Diệp thu cười tủm tỉm đứng đó, mà quái nhân ngồi bệt trên đất, trường kiếm nhét dưới chân.

Thất bại?

Liên Phong Duệ choáng váng, chút nữa thì không chống đỡ nổi, ngã xuống đất. Quách Thành Chiếu bên cạnh sắc mặt khó coi, quên cả đỡ Liên Phong Duệ.

"Diệp Thu, anh không sao chứ?" Trầm Mặc Nùng hỏi, khóe miệng khẽ nhếch.

"Không việc gì." Diệp Thu lắc đầu, trên người hơn mười lỗ thủng, kiếm của tên điên này càng lúc càng nhanh.

Đám người mẫu sùng bái Diệp Thu, hét lên bắt đầu lao tới, có người hôn mặt hắn, có người cọ ngực vào người hắn, có người xoa nắn... dùng mọi thủ đoạn để ăn đậu hũ của Diệp Thu. Càng ngày càng nhiều người tiến tới, mỗi cô gái đều từ trong ví móc ra một vật xinh xắn hoặc thơm tho hay danh thiếp, nhét vào trong áo hắn.

Mặt Diệp Thu dày đặc dấu son môi.

Tống Ngụ Ngôn hơi chậm, bị đám phụ nữ kia chiếm tiên cơ, chạy nhanh tới, lớn tiếng mắng: ""Cút hết, quyến rũ hắn cũng không đến phiên các người."


Chiến Giới 4D
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Chương (1-649)