Truyện ngôn tình hay

Truyện:Cận Thân Bảo Tiêu - Chương 276

Cận Thân Bảo Tiêu
Trọn bộ 649 chương
Chương 276: Ác ma đến từ địa ngục
0.00
(0 votes)


Chương (1-649)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!

Nếu quyết đấu đặc sắc như vậy mà người không liên quan tới mình, Đường Quả nhất định sẽ xem rất say sưa. Nhưng bây giờ một bên chiến đấu lại là nam nhân mình thích, tình huống liền khác ngay. Mặc dù cảm thấy trận này phấn khích vô cùng, làm cho nàng mở rộng tầm mắt, nhưng nàng lại muốn trận đấu mau kết thúc, hơn nữa Diệp Thu nhất định phải thắng lợi, người tốt phải chiến thắng kẻ xấu.

Ở trong suy nghĩ Đường Quả, Diệp Thu quan hệ tốt với mình dĩ nhiên là người tốt, gã Thanh Xà khó coi lại chủ động chạy tới khiêu khích chính là tên cực kỳ xấu xa. Mà lại nói, gã quả thật là quá xấu đi.

Thần kinh Đường Quả căng như dây đàn, trong lòng khẩn trương cực kỳ, cầm tay Lâm Bảo Nhi lúc nào không biết.

Nhưng Lâm Bảo Nhi thì lại ánh mắt sáng quắc, mắt nhìn chằm chằm hai người chiến đấu rồng cuốn hổ chồm trên đài quyền anh. Cái miệng nhỏ nhắn khẽ nhếch, cánh tay nõn nà bị Đường Quả cầm đến độ hằn vết đỏ cũng không phát hiện.

Những người khác cũng trầm tư quan sát hai người trên đài, bọn họ không chỉ chú ý trận chiến đấu này, mà còn chú ý mấy chuyện ẩn ngầm ở trong trận chiến này.

Thanh Xà mặc dù là người tiểu đội Violet, nhưng gã từ trước đến nay luôn liên hệ mật thiết với Yến Thanh Phong. Ngay bây giờ gã vội vàng nhảy ra ngoài, chẳng lẽ là Yến Thanh Phong bày mưu đặt kế?

Như vậy quan hệ của hai người sẽ không thân thiết như lúc mới gặp nhau khi này, thậm chí còn có chút oán hận mới đúng.

Diệp Thu cũng dốc lực ứng phó cao thủ trước mắt này, đã đấu với người ta, vậy phải chuẩn bị nghênh đón đủ loại khiêu chiến đầy đủ.

Thanh Xà có thể trở thành vương bài trong tiểu đội Violet, thực lực quả thật có chỗ không tầm thường.

Diệp Thu biết hắn là một đối thủ tấn công nhanh, mà cũng cùng món mình am hiểu. Thanh Xà không phải là Diệp Hổ, Diệp Thu cùng gã không có giao tình gì, tự nhiên sẽ không giấu hai tay ở sau lưng đợi công kích của đối phương.

Thân hình chợt lóe. Diệp Thu lại hóa bị động thành chủ động, nhào tới Thanh Xà.

Mày đã am hiểu khoái công. Vậy thì tao phụng bồi mày đến nơi đến chốn.

Diệp Thu một quyền đánh về phía lỗ mũi Thanh Xà. Khoa học chứng minh, mũi người là một trong những bộ phận yếu ớt nhất của thân thể. Đối với những cao thủ như bọn họ mà nói, chỉ cần hơi đả thương đối thủ một chút. Vậy rất có hy vọng lấy được thắng lợi cuối cùng.

Phanh!

Thanh Xà giơ tay lên chặn quyền này của Diệp Thu. Ngược lại còn lợi dụng ưu thế thấp lùn của mình lại từ hạ bàn xuất cước công kích Diệp Thu.

Diệp Thu biết gã ở mặt lực đạo không bằng mình, vậy còn khách khí với gã làm gì. Nghĩ vậy nên cùng thành thành thật thật đưa chân lên nghênh chiến gã.

Phành!

Bắp chân hai người lại va nhau, phát ra tiếng như vật nặng rơi xuống đất.

Thanh Xà cau mày, cũng không để ý sự đau đớn trên đùi, lại lần nữa đổi chân đá về phía Diệp Thu.

Diệp Thu vẫn giống lần trước, giơ chân đón đỡ.

Tiếng rầm rầm rầm không dứt bên tai, hai người hình như là không ai chịu thua, lúc ở thượng bàn hủy chiêu nhau, hạ bàn lại va mạnh vào nhau giống như không muốn sống. Một lần, hai lần, ba lần...

Sau hai mươi lần liên tục va chạm, Thanh Xà chống đở không nối. Thân thể hơi lay động, một chân chạm đất, thân thể rất nhanh lui về phía sau hai bước chân phải sau khi đánh với Diệp Thu đã có hơi run.

Không cần nhìn Thanh Xà cũng biết, chân này chắc chắn sẽ sưng vù không còn giống người nữa. Thanh Xà cũng rất muốn kéo quần ra nhìn thử một chút, nhưng như vậy có khác gì nhận thua chứ?

Niềm kiêu ngạo duy nhất của gã chính là ở thân thủ của mình, nếu ngay cả cái này cũng bị thua, gã còn có giá trị gì để người ta lợi dụng chứ? Không đẹp trai, không tên cầm thú đẹp trai dưới trước Diệp Thu kia bình thường lúc không có việc gì còn có thể bán nhan sắc của mình.

Có điều khiến Thanh Xà nghĩ mãi mà không rõ chính là, năng lực chống đả kích của người này sao lại lợi hại như vậy chứ? Xương và lực va chạm của xương là chính là thứ luyện khó nhất. Mình có thể kiên trì hơn mười cước như vậy là vì điên cuồng tập luyện. Hắn dựa vào cái gì mà kiên trì lâu như vậy chứ?

Lúc lại nhìn về phía Diệp Thu, Thanh Xà rõ ràng đã thu hồi lòng khinh thị.

Diệp Thu cũng đau buốt, mặc dù nó không rõ như Thanh Xà. Lực đạo của hắn hơn một chút, ở trong dạng va chạm này đã chiếm chút tiện nghi. Huống chi, mình từ nhỏ đã bắt đầu tập luyện, lão đầu tử huấn luyện hắn thủ đoạn sử dụng cũng không nhân từ như phương pháp huấn luyện đội viên tổ đặc cần.

Thành công không có ngẫu nhiên. Hắn có thể sống đến bây giờ là vì hắn trả nhiều hơn người khác.

Lúc Diệp Thu đá chân điên cuồng với người khác, Lâm Bảo Nhi ở dưới đài nhìn mà da đầu tê dại, mặc dù nàng là cô gái thích xem náo nhiệt, nhưng với cách đánh nhau như thế có chút dị ứng.

Giống như đau đớn của Diệp Thu sẽ truyền lên người mình, Lâm Bảo Nhi rụt rụt thân thể, nhỏ giọng nói: "Như vậy chân có đau không? Chị Đường Đường... Chị Đường Đường, chị đang nghĩ gì thế?"

"Hả?" Đường Quả từ trong tưởng tượng của mình bừng tỉnh, nói với Lâm Bảo Nhi: "Không nên nói chuyện".

"Ừ". Lâm Bảo Nhi gật đầu. Chỉ là ý cười trong mắt càng giảo hoạt lộ ra, không biết đang toan tính cái gì.

Đường Quả nhìn Diệp Thu trên đài, lén vẽ chữ thập trước ngực, trong lòng mặc niệm: "Xin Thượng đế phù hộ. Mặc dù con chưa từng tin người, nhưng nếu hôm nay để Diệp Thu thắng lợi, hơn nữa không bị thương chút nào, con từ nay về sau sẽ tín phụng người. Người sẽ có thêm tín đồ trung thành".

Diệp Thu híp mắt nhìn Thanh Xà, nhìn cô gái trong sương khói có chút hư vô và những thành viên khác của tiểu đội Violet ở dưới đài, cười nói: "Vương bài tiểu đội Violet, chẳng qua cũng chỉ như thế".

Xôn xao!

Câu nói đó của Diệp Thu có thể nói vô cùng độc, không chỉ kích thích Thanh Xà, thậm chí ngay cả thành viên khác của tiểu đội Violet cũng đắc tội.

Cuồng tiến tới một bước, vừa muốn lên đài, lại bị Lạc Đà kéo lại.

Thành viên mới của tiểu đội Violet là Chó điên và Nhền nhện cũng rất giận dư, x vinh quang đoàn đội chính là vinh quang của bọn họ, bọn họ lúc nào cũng chuẩn bị tâm lý chết vì đội. Diệp Thu nói vương bài của tiểu đội Violet thân thủ quá tệ, đây không phải là bọn họ càng rác rưởi sao?

"Không ai được lên". Cô gái nhả ra một vòng khói, lúc vòng khói không ngừng biến ảo lượn lờ, cô gái nhẹ nhàng nói ra mấy chữ.

Cô gái này làm hút thuốc thành một loại nghệ thuật, nếu có lòng tính toán, chỉ nhả khói cũng có thể tùy ý nhả ra hơn ba mươi loại hình thù khác nhau.

"Đội trưởng, hắn vũ nhục Violet chúng ta".

"Tôi muốn lên thử xem hắn có bản lãnh gì. Thực lực Violet sao có thể để mặc kẻ khác nói xằng nói bậy".

"Thanh Xà không phải đã thử sao? Hay là các người thấy Thanh Xà không bằng các người?" Cô gái lãnh đạm nói.

Địa vị của cô gái ở tiểu đội Violet không người nào có thể lay chuyển được, thậm chí ngay cả Thanh Xà rất có thể tiếp nhận đội trưởng nhiệm kỳ sau cũng không thể không nghe nàng sai khiến. Mặc dù bọn họ trăm lần không tình nguyện, nhưng nếu đội trưởng đã mở miệng, bọn họ cũng không dám cố chấp nữa. Chỉ nhìn chằm chằm Diệp Thu, hình như muốn khắc gã vào trong lòng.

Trên mặt Yến Thanh Phong vẫn giữ nụ cười nhạt, khi đã bắt đầu đón nhận, trong lòng lại bình tĩnh trở lại. Cho dù thế nào, người thắng cuối cùng cũng sẽ là mình. Mình là nhà cái, quy tắc trò chơi là mình chế định, chẳng lẽ còn sợ người lật tẩy sao?

"Thật cuồng vọng". Một người nam nhân bên cạnh Yến Thanh Phong nói. Người nam nhân này hơn ba mươi tuổi, tướng mạo bình thường, cũng mặc vest đen. Cả buổi tối không nói lời nào, chỉ đi sát sau lưng Yến Thanh Phong như có như không."Tịch mịch lâu như vậy, xuất hiện một đối thủ thú vị cũng không tệ lắm". Yến Thanh Phong cười nói."Hy vọng màn biểu diễn của hắn sẽ càng thêm đặc sắc. Yến Kinh, đã an tĩnh hai mươi năm rồi".

Thanh Xà bị lời của Diệp Thu chọc giận triệt để, mắt tam giác híp lại thành một khe hở thật nhỏ, đã không còn nhìn thấy màu con ngươi bên trong, môi nhếch tái nhợt như tờ giấy, gân xanh cuồn cuộn trên tay, phảng phất giống một con dã thú sắp sửa ăn thịt người.

Diệp Thu thì chỉ đứng im, lỗi lạc mà đứng, phong độ nhẹ nhàng.

Trên mặt đã không còn ý cười, cũng không có giọng trào phúng, chỉ đứng yên lặng, cùng đợi đả kích như bão tố sau giây phút yên lặng.

Tối hôm nay, Yến Kinh, nhất định phải phát ra tiếng nói của mình. Tên Diệp Thu, sắp sửa vang vọng khắp không trung.

Điều chỉnh một lúc, chân Thanh Xà đã không còn đau giống lúc nãy, từ lồng ngực buồn bực rống một tiếng, thân thể bắt đầu nhào về phía Diệp Thu. Gã biết vấn đề của mình, tốc độ nhanh hơn Diệp Thu, nhưng lực va chạm lại kém xa, chỉ có thể tấn công nhanh. Cứ một mực khiến hắn thoát lực mỏi mệt hoặc lúc hắn không theo kịp tiết tấu của mình thì lại bắt đầu đánh lén.

Đã không còn chiêu thức hoa lệ, giờ hoàn toàn là quyền đấm cước đá thật. Điểm đặc biệt duy nhất chính là nhanh, như cuồng phong như mưa rào, khiến mắt của người đứng xem cũng phải hoa lên. Hai người dây dưa cùng một chỗ, phương vị biến hóa không ngừng, người nhãn lực không đủ cũng nhìn không ra ai là ai.

Nhanh, nhanh mới là mấu chốt thắng lợi.

Sát! Diệp Thu chỉ cảm giác ngực mình lóe sáng, lập tức biết tình huống không ổn, sau hai lần công gấp, lại lui về sau rất nhanh.

"A". Đường Quả che miệng khẩn trương. Áo trong của Diệp Thu đã bị người ta rạch một lỗ hổng.

Diệp Thu nhìn về phía Thanh Xà, ngón tay người này không ngờ lại ánh sậm lập lòe, móng tay thật dài kia phảng phất giống như vũ khí tự nhiên, mũi nhọn phát ra ánh sáng u ám.

Cũng may là Diệp Thu phát hiện kịp thời, nếu không nếu trên móng tay có độc, da thịt mình lại bị gã vạch qua, nói không chừng sẽ thành một vũng máu.

Bây giờ trình độ khoa học kỹ thuật cao như thế, dược vật nghiên cứu ra càng lợi hại vô cùng. Đặc biệt là dược vật những bộ đội đặc cần như bọn họ sử dụng.

*****

"Anh như vậy chỉ kiên định thêm lòng tin của tôi". Diệp Thu nhìn thấy ngoại trừ áo trong của mình không cẩn thận bị gã rạch, chỗ khác đều không việc gì, cũng yên lòng. Chỉ là tiếc cái áo do Khả Tâm mua.

Thanh Xà cũng không trả lời, lại một lần nữa vung móng tay sậm huơ qua Diệp Thu, ám khí như vậy thật đúng là khó lòng phòng bị. Diệp Thu trước đó cũng không chú ý đến móng tai dài của gã lại có diệu dụng như vậy.

Diệp Thu tay múa một chiêu Vịnh Xuân Quyền tránh một trảo của gã, sau đó dùng Niêm Tự quyết quấn tay trái Thanh Xà, lúc chế trụ gã khiến gã không thể rút tay về, ngón cái đột nhiên phát lực, chỉa vào ngón giữa của gã, dùng sức đẩy về trước, các đốt ngón tay gãy vang tiếng "rắc", ngón giữa của Thanh Xà cứ như vậy bị bẻ gãy.

Lại là một chiêu đồng dạng được sử ra, chặn công kích của tay phải Thanh Xà, lần nữa bắt lấy ngón áp út của gã, lại nhắm tới đầu ngón, ngón áp út cũng vang tiếng gãy. Diệp Thu với móng tay của Thanh Xà có chút cố kỵ, trong lòng liền muốn bẻ gãy từng ngón của gã.

Thanh Xà đau đến độ gào rú, tay phải muốn kéo tay trái về nhưng không thành, chỉ đành chịu đau đớn xuất cước một lần nữa.

Tốc độ Diệp Thu nhanh hơn so với gã, đưa một cước lên đạp vào bụng Thanh Xà, sau đó cả người Thanh Xà liền bay lên.

Loảng xoảng!

Thân thể sau khi va mạnh vào cọc gỗ trên đài quyền anh thì rơi xuống mềm nhũn.

Thanh Xà muốn đứng lên, không ngờ một mùi vị ngai ngái xông lên cổ họng, gã cố ngậm chặt miệng. Ngụm máu kia trào tới chỗ hàm răng liền bị ngăn cản, ủ một lúc lâu, lúc này mới lại nuốt ngụm máu kia xuống.

Chỉ là quá trình nuốt xuống như vậy, khiến Thanh Xà giống như chết qua một lần, loại tư vị này suốt đời khó quên.

Phương hướng ngã xuống đất vừa vặn hướng về mặt Yến Thanh Phong, thấy chủ tử gã cố gắng bảo trì phong độ nhưng ánh mắt nhìn gã lại sắc bén, Thanh Xà nhẹ nhàng thở dài. Dựa theo thương thế như vậy, hẳn là nên bước xuống.

Nhưng mà, hôm nay gã không bước xuống được.

Vuốn bụng có chút phình lên, Thanh Xà đưa tay từ trong lòng ngực lục lọi lấy ra một bình cao su chứa dịch thể màu vàng ra.

Dùng răng cắn nát nắp bình, sau đó đổ dịch thể này vào trong miệng.

"Tao vẫn cho hắn là loại nhu nhược. Không ngờ biểu hiện hôm nay của hắn thật đúng là khiến người ta thay đổi cách nhìn". Lạc Đà đứng ở dưới đài nhìn hành động của Thanh Xà, mang theo nụ cười nhạt nói.

"Không phải là nhiệm vụ của tổ chức mà tự tiện dùng Hoàng Kim số II, hắn còn muốn sống không vậy?" Cuồng khinh thường nói.

"Sống? Mày cảm thấy hắn còn có thể sống được sao?" Lạc Đà cười lắc đầu."Cuồng, vận khí của mày thật tốt đấy".

"Hừ. Sớm muộn gì tao cũng sẽ khiêu chiến hắn". Cuồng hung hăng trừng mắt nhìn Lạc Đà một cái, lãnh khốc nói.

Tao ngất, đây không phải là nói sảng sao?

Diệp Thu trợn to mắt nhìn Thanh Xà uống xong cái chai quái quỷ đó liền bừng bừng giống như không có việc gì, trong lòng hung hăng nguyền rủa gã.

Thứ kia là cái gì vậy chứ? Không phải là sau khi thể lực đại tăng, võ công cao hơn một giáp hoặc là đột phá gien thành người siêu cấp Saya đó chứ? Vậy còn đánh cái quái gì, mình tranh thủ kéo Đường Quả cùng Lâm Bảo Nhi chạy trốn cho rồi.

Hoàng kim số II thật ra là một dịch kích phát tiềm năng, là dược vật có thể khiến thần kinh đau đớn của người sử dụng tê liệt tạm thời. Nếu một người không sợ đau, vậy thương tổn không thể ảnh hướng năng lực chiến đấu của gã.

Hơn nữa loại vật này còn có tác dụng kích phát tiềm lực, có thể kích phát từng điểm từng giọt thực lực tiềm tàng trong cơ thể. Không cảm thấy đau đớn, thực lực lại có thể gia tăng, đây là tác dụng của loại dịch thể này.

Nhưng tác dụng phụ của loại dịch thể này cũng phi thường rõ ràng. Đó chính là sau khi chiến đấu toàn thân thoát lực. Hoặc là tàn phế xuống đời phải ngồi xe lăn, hoặc là chết thẳng cẳng.

Bình thường dược vật là khi nhân viên đặc cần chấp hành nhiệm vụ nguy hiểm, đến lúc cuối cùng mới có thể sử dụng. Không ngờ Thanh Xà vì muốn đánh bại Diệp Thu, lại sử dụng cái này.

Ánh mắt của nữ đội trưởng tiểu đội Violet rốt cục có chút chú ý, trầm tư nhìn thoáng qua Thanh Xà trên đài, lại lục lọi. Từ trong túi tiền lấy ra một điếu thuốc.

Nàng không hút, chỉ mặc nó cháy ở trong tay, giống như là tế điện.

"Chị Đường Đường, vậy không phải là ăn gian sao. Người ta vận động viên cũng không uống kích thích". Lâm Bảo Nhi tức giận bất bình hét lên.

Quá không biết xấu hổ, người xấu xí kia sao có thể như vậy chứ?

Đường Quả cũng âm thầm lo lắng, chỉ là ngay bây giờ nàng cũng thật sự không nghĩ ra cách gì. Nếu nói là hôn Diệp Thu một cái có thể khiến hắn lợi hại như ăn thuốc kích thích, nàng đã sớm nhào lên đài.

"Người tiểu đội Violet vẫn rất có cốt khí". Yến Thanh Phong cười và trêu ghẹo những người bên cạnh.

Không ai biết Thanh Xà là người của hắn, có ít người không biết. Gã nói như vậy, một mặt là muốn chứng minh Thanh Xà trung thành đối với mình. Có người hung hãn không sợ chết đứng ở dưới trướng mình. Đúng là một chuyện rất đáng để kiêu ngạo.

Một khía cạnh khác, như vậy cũng sẽ đổ chuyện Thanh Xà làm lên trên người của tiểu đội Violet. Nếu đến lúc đó xảy ra vấn đề gì, cũng không có liên quan.

Mặc dù đối với Thanh Xà có chút không tốt, nhưng đã nói rõ, Thanh Xà là con cờ quan trọng nhất của gã nhưng đã bị Diệp Thu phá hủy.

Diệp Thu nhìn dường như không có cảm giác đau đớn gì, vừa rồi một cước hung ác kia của Thanh Xà đối với hắn không có bất cứ thương tổn gì, trong lòng cũng coi trọng hơn. Xem ra, chiến đấu bây giờ mới chính thức bắt đầu.

Lão đầu tử cả ngày giáo dục mình phải có biện pháp dự phòng, không thể ở trước khi trò chơi chưa kết thúc liền ngửa bài hết. Hơn nữa còn nói với hắn, cao thủ chân chính là ở sau khi chấm dứt trò chơi trong tay vẫn còn nắm một lá bài tẩy.

Mình cũng nỗ lực mà làm theo, bình thường không gặp được đối thủ nào quá mạnh, lúc đấu với tên điên liều mạng Trọng Kiếm Môn kia còn có thể lưu lại một tay, đặc biệt là dưới đài có nhưng người như Yến Thanh Phong, hắn càng không muốn bộc lộ ra thực lực chân chính của mình.

Hôm nay chẳng lẽ người siêu cấp Saya này còn muốn bức bách bản thân xuất ra toàn lực sao?

Thanh Xà giống như ăn diêu đầu hoàn, lượn tới lượn lui quanh Diệp Thu, tìm kiếm cơ hội một kích toi mạng. Thời gian của gã cũng không nhiều nếu dược tính qua đi, gã cũng chỉ có đợi bị làm thịt.

Diệp Thu thấy gã lượn qua lượn lại chóng mặt muốn chết, tăng tốc lao xuống, một chân nhảy lên, đá một cước lên ngực Thanh Xà, thân thể Thanh Xà liên tục lui về phía sau hai bước, nhưng người lại giống như không có việc gì, ngược lại còn thừa dịp Diệp Thu chưa đặt chân vững phát khởi phản kích.

A!

Thanh Xà phóng tới Diệp Thu hung hãn không sợ chết, cúi đầu, muốn lách qua Diệp Thu ôm lấy eo hắn.

Diệp Thu đâu chịu để gã tiếp cận, thân thể rất nhanh lui về sau, người cũng ngửa ra, hai tay chống ra sau, nâng chân phải cao lên, xuất một chiêu tuyệt hậu ngửa ra sau vẩy chân đá ra, nhắm về trước chỗ Thanh Xà sải bước chạy tới.

Không ngờ Thanh Xà chỉ hơi dừng lại, rồi tốc độ nhào tới Diệp Thu nằm trên mặt đất còn nhanh hơn.

Như vậy cũng không được sao?

Diệp Thu lần này quả thực kinh hãi, cũng bất chấp hình tượng, lật nghiêng một cái, liền từ trên mặt đất lăn đến góc cao của sân quyền anh. Mà thân thể Thanh Xà hoàn toàn bổ tới chỗ Diệp Thu vừa mới nằm.

Sau hai lần công kích thành công phản ứng của đối phương cũng làm cho Diệp Thu hiểu tác dụng dược vật này, hóa ra là tạo ra tác dụng gây tê.

Vừa rồi nếu như bị gã bổ mạnh xuống, thân thể nhất định sẽ bị gã ôm lấy. Đến lúc đó muốn thoát khỏi gã nhất định phải trả một cái giá rất lớn.

Diệp Thu không thể chết được, càng không thể bị thương. Đặc biệt là ở tình huống tối hôm nay. Cho dù đánh bại Thanh Xà, mình cũng mệt gần chết, như vậy công kích của bọn chúng sau đó chắc hẳn sẽ càng thêm lăng lệ.

Mọi người thích vê quả hồng mềm, nếu như có thể đánh khiến bọn họ sợ, vậy động tác của bọn họ mới có thể dè dặt. :

Nếu như nói vừa rồi động tác Diệp Thu còn có chút nhẹ nhàng, như vậy kế tiếp biểu hiện Diệp Thu tựa như ác ma đến từ địa ngục.

Không để cho Thanh Xà có cơ hội từ trên mặt đất đứng lên, thân thể nhảy lên cao, sau đó rơi mạnh xuống lưng gã.

Lúc dậm xuống thân thể của gã không cho gã đứng dậy, người trầm xuống, bắt lấy tay trái của gã hung hăng bẻ về phía bên phải.

Răng rắc!

Tiếng xương cốt đứt gãy vang lên, khi Diệp Thu buông tay trái Thanh Xà ra, cả cánh tay trái đã giống như cành liễu, một trận gió cũng có thể thổi tan nó.

Diệp Thu lại nâng tay phải của gã bẻ sang bên trái, lại răng rắc một tiếng, tay phải cũng bị gãy thành hai đoạn. Nằm mềm nhũn trên sàn, muốn động cũng không cách nào động.

Đường Quả đã sớm không đành lòng nhìn nữa, nhưng ánh mắt Lâm Bảo Nhi lại càng sáng ngời. khuôn mặt nhỏ nhắn ửng hồng, giống như là lâm vào dạng điên cuồng như Diệp Thu vậy.

"Hay. Cuộc sống như thế mới có ý nghĩa chứ..."

Đường Quả nghe được lời của Lâm Bảo Nhi thì lạnh lẽo một trận, Lâm Bảo Nhi thiên tư thông minh cuộc sống không lo cả ngày cảm thấy cuộc sống chẳng có ý nghĩa gì, ngoại trừ giả ngây giả dại thì chẳng tìm thấy được bất cứ chuyện kích thích gì để làm. Chẳng lẽ hôm nay biểu hiện Diệp Thu cũng đốt lên bản tính ác ma của nàng sao?

Nhưng mà, Diệp Thu trên đài quả thực là Diệp Thu sao? Là chàng trai ngốc nghếch khi lần đầu tiên gặp nhau vào trong chung cư xanh sao?

Dù là bầy quân nhân tinh anh trải qua huấn luyện dưới đài kia cũng nguyên một đám sắc mặt âm trầm, trong lòng tim đập thình thịch.

"Đủ rồi". Không biết có ai đó ở dưới đài hô.

Đủ rồi sao? Ánh mắt Diệp Thu lạnh như băng nhìn quét toàn trường. Con ngươi màu đen không mang theo bất cứ tình cảm nào.

Không đủ. Cái này còn lâu mới đủ.

Răng rắc!

Răng rắc!

Lại hai tiếng giòn vang truyền đến, đây là lúc Diệp Thu bẻ hai cái đùi Thanh Xà xéo nhau phát ra thanh âm.

Crypto.com Exchange

Chương (1-649)