← Ch.293 | Ch.295 → |
Mùa đông sắc trời đen sớm, thời tiết rét lạnh, đứa nhỏ đã sớm mệt, Cảnh Tinh ghé trong lòng Trầm Mặc Nùng ngủ thiếp đi. Mà thằng nhóc khoẻ mạnh kháu khỉnh Cảnh Thần này lại cực kỳ thân cận với Diệp Thu, mặc dù còn muốn chống chọi, nhưng cũng bộ dạng buồn ngủ, con mắt mở không ra nổi.
Diệp Thu nghĩ, nếu bọn họ không ở lại đây, chỉ sợ hai đứa nhỏ này đã sớm ngủ với ông bà. Ở chỗ này lại không có thứ gì giải trí; ăn cơm, ngủ, phơi nắng, hẳn là toàn bộ cuộc sống.
"Ngày mai sau khi bàn xong hợp đồng thu mua công trình hai kỳ Vạn Lục Viên, chuyện sau đó có thể giao cho ba tôi xử lý. Bảo Nhi và Quả Quả mỗi ngày đều gọi điện giục, chúng ta có thể về chưa? Anh có chuyện gì chưa làm xong không?" Trầm Mặc Nùng ôm Cảnh Tinh hỏi. Cảnh Tinh cảm giác được có chút lạnh, đầu dùng sức mà chui vào trong bụng Trầm Mặc Nùng. Cọ khiến bụng Trầm Mặc Nùng hơi ngứa, Trầm Mặc Nùng sờ lên khuôn mặt nhỏ nhắn đang ngủ của nó vô cùng thân thiết.
Diệp Thu nghĩ, nếu mình dùng đầu cọ bụng Trầm Mặc Nùng, nàng có tát tai mình không?
Diệp Thu biết Trầm Mặc Nùng hiểu mình ở phía sau làm chút động tác nhỏ, cho nên mới đưa ra câu hỏi này. Nếu không, mình cả ngày dính cùng một chỗ với nàng, nàng sao lại không biết mình có chuyện xử lý hay không chứ?
Bây giờ Quách gia rớt đài, Hàn gia mới nguyên khí trọng thương không có năng lực thừa thắng ghi công trạng mà động thủ với Liên gia, mà Tô Hàng cũng cần an ổn một chút mới được. Nếu không, cứ tiếp tục ầm ĩ như vậy, phía trên trách tội xuống, ai cũng không gánh được. Đương nhiên, cũng không người nào muốn gánh. Sợ là ai cũng đều đã nghĩ đủ cách trốn tránh trách nhiệm.
Trông cậy vào việc vận dụng thế lực Trầm gia để động thủ với Liên gia, chỉ sợ còn phải đợi nhiều năm. Diệp Thu cũng không muốn cầm một giỏ trứng gà chạy tới đập tảng đá, mà Liên gia vì dính líu đến chuyện Quách gia. Sợ là phải im lặng một hồi. Lần này nhiệm vụ tới Tô Hàng đã hoàn thành trọn vẹn, hơn nữa gã Hàn Ấu Lăng này còn hào phóng hơn mình tưởng tượng.
Nếu như nói còn một chuyện tiếc nuối thì đó chính là Quách Thành Dương vẫn còn chưa rõ tung tích. Có điều loại chuyện này giao cho Hàn Ấu Lăng quan tâm đi, có Phong Tử hỗ trợ, Quách Thành Dương nếu xuất hiện, cũng sẽ không chiếm được tiện nghi gì.
"Vậy thì hai ngày sau về thôi". Diệp Thu gật đầu đáp ứng. Nghĩ một chút, lại cười nói: "Lễ giáng sinh cũng sới tới rồi".
Lão Cảnh sau khi cùng vợ lão dọn hai phòng xong, liền tới mời Diệp Thu và Trầm Mặc Nùng qua nghỉ ngơi. Thấy Cảnh Thần và Cảnh Tinh ghé trên người bọn họ ngủ thiếp đi, vội vàng tiếp từ người Trầm Mặc Nùng và Diệp Thu qua. Vừa mừng vừa lo nói cảm ơn hai người vô số lần.
"Căn phòng này vốn là tiểu thư từng ở. Tôi và lão Cảnh mỗi ngày đều quét dọn. Bên trong rất sạch sẽ. Bày biện bên trong chúng tôi cũng không dám di dời. Tiểu thư đã nhiều năm không trở lại phải không? Vào xem thử coi còn ấn tượng không?" Vợ lão Cảnh vẻ mặt lấy lòng nói. :
Người bà tương đối to cao. Một tay ôm cháu gái chạy trước, động tác vẫn phi thường nhanh nhẹn. Đẩy cửa vào nhà bật đèn trước, rồi cười nói: "Dự báo thời tiết nói buổi tối còn có tuyết. Các người những người có văn hóa đều thích cái này. Đẩy cửa sổ ra là có thể thấy. Nói không chừng tuyết còn có thể bay vào phòng đó".
Phòng cũ kỹ, sợ là có chút lâu lắm rồi. Có điều tường vẫn rất chắc chắn. Cửa sổ mộc chế, tủ áo quần gỗ đỏ thẫm cùng tủ sách, trên mặt giường lớn trải chăn uyên ương đùa nước. Chăn thoạt nhìn còn mới tinh. Đây là vợ lão Cảnh cố ý từ phòng mình ôm tới đây. Chứ chăn cũ vốn ở trong phòng một mùa đông. Vậy còn có thể đắp sao? Sự là mùi cũng khó ngửi.
Phòng không có điều hòa. Vì nhiều năm không có ai ở. Ngay cả hệ thống sưởi hơi cũng đã ngừng. Lão Cảnh ôm lò than bỏ lửa than đầy. Làm bầu không khí trong phòng ấm lên. Từ cửa sổ nhìn ra có thể thấy thế giới tuyết trắng bên ngoài. Bầu trời mờ mịt. Còn có gió gào. Sợ là buổi tối sẽ thật có một trận tuyết.
Tuyết năm nay đến chỗ này đặc biệt lớn. Mấy người già nói là mấy chục năm chưa thấy bao giờ.
Lão Cảnh ôm cháu nội Cảnh Thần đứng ở bục cửa cười, nói: "Bà à. Đừng nói đâu đâu nữa. Nhanh để tiểu thư và cô gia nghỉ ngơi. Hôm nay lạnh kỳ lạ".
"A. Được được. Các người sớm nghỉ ngơi đi". Vợ lão Cảnh cười gật đầu với hai người, cung kính mà lui ra.
Vợ lão Cảnh vừa nói xong liền lui ra ngoài, còn thuận tay đóng cửa giúp bọn họ.
Tâm tư Trầm Mặc Nùng luôn để trên chữ cô gia này, cảm giác có một vấn đề hình như quên hỏi. Đợi sau khi cửa phòng đóng lại, mới nhớ tới tình huống trước mắt của hai người, băng thiên tuyết địa, cô nam quả nữ sống chung một phòng, vậy phải làm sao?
Trầm Mặc Nùng lại nghĩ tới câu mà Diệp Thu nói vào buổi chiều lúc thưởng mai, không lưu tiếc nuối, chẳng lẽ liền thật sự muốn buông thả chính mình lần nữa sao?
Diệp Thu cởi áo khoác trên người ra, quan sát đồ trang trí trong phòng một lần, rồi lại chạy vào phóng tắm thấy máy nước nóng vẫn có thể dùng, liền lên tiếng hỏi: "Ai tắm trước? Là cô tắm trước hay là tôi tắm trước?"
Thật ra Diệp Thu còn định nói nếu không thì cùng nhau tắm cũng được. Cả ngày nghe người ta nói tắm uyên ương là hưởng thụ thế nào. Diệp Thu thật đúng là muốn thử một chút. Nếu cùng trần truồng nằm trong bồn tắm với Trầm Mặc Nùng, sợ là khiến người ta giảm thọ cũng nguyện ý ấy chứ.
"Hả?" Trầm Mặc Nùng rõ ràng bị kinh ngạc. Đầu óc luôn nghĩ tới vấn đề vớ vẩn kia, cũng không nghe rõ Diệp Thu nói gì, quay sang hỏi: "Anh nói gì?"
Diệp Thu nhìn khuôn mặt hoa đào giữa xuân của Trầm Mặc Nùng, cứ đứng tự nhiên ở đó phát ra một cỗ khí chất không màng danh lợi, trong lòng liền ngứa ngáy, cười trêu ghẹo: "Tôi nói là có muốn cùng tắm không?"
"Không cần. Tôi tắm trước". Trầm Mặc Nùng mở tủ quần áo ra, tìm một lúc, tìm được một bộ đồ ngủ trước kia từng dùng. Ngửi ngửi, không có mùi nấm mốc gì, còn có một mùi tươi mát, vì vậy liền ôm đồ ngủ vào phòng tắm. Trong này vợ lão Cảnh đã chuẩn bị dụng cụ rửa mặt xong, bọn họ đột nhiên mà nảy lòng tham muốn ngủ cả đêm ở đây, thật khiến hai lão này luống cuống tay chân một lúc.
Trầm Mặc Nùng vào tắm rửa, cạch một tiếng đóng cửa phòng lại, sau đó tựa vào phía sau cửa nghĩ, mình sao phải khẩn trương vậy chứ? Chỉ là ở chung một phòng mà thôi, chẳng lẽ mình không đáp ứng, Diệp Thu còn dám làm bậy sao?
Nhưng lại cảm thấy là lạ chỗ nào, giống như có một loại cảm giác nguy cơ tiềm phục ở bên người. Tùy thời đều có thể nuốt nàng đến nổi hài cốt cũng không còn.
Trầm Mặc Nùng xoa đầu đau khổ, tay lại bị vật gì đó đâm một cái, bàn tay nhỏ bé mịn màng kia thủng một lỗ nhỏ, đang rỉ ít máu.
Trầm Mặc Nùng lại sờ lần nữa, từ trên đầu lấy xuống cành mai vàng. Hoa mai vàng màu hồng phấn vẫn mở kiều diễm, lại làm cho tâm Trầm Mặc Nùng thoáng cái yên tĩnh trở lại. Cảm giác bối rối lần đầu tiên đối mặt với loại cục diện này cũng trong nháy mắt biến mất.
Hóa ra, hết thảy vừa rồi cũng không phải do mình khẩn trương. Mà là do tâm của mình đã rối loạn.
Phân vân trong lựa chọn đuổi hắn ra hay là phóng túng mình một lần, cũng không biết phải làm gì mới tốt.
Nghĩ một hồi, Trầm Mặc Nùng bắt đầu nhìn thẳng vào tình cảm của mình.
Hóa ra mình thích hắn.
Loại ý nghĩ này đột nhiên xuất hiện. Tình cảm bị đè nén thật lâu kia đột nhiên như lũ quét bùng nổ mãnh liệt, hủy diệt tất cả những cố gắng ngăn trở, lập tức đánh Trầm Mặc Nùng trở tay không kịp. Tâm nàng, cả người nàng tựa như một con thuyền nhỏ ở trong biển rộng, xóc nảy chập chùng. Không có mục tiêu, không có điểm cuối.
Đoạn cuộc sống ngắn có liên quan tới Diệp Thu giống như một cuốn phim hiện lên trong đầu, lần đầu tiên gặp nhau, ở trong quán rượu bóp nát hoa hồng, kéo mình vào trong ngực nhưng bản thân phía sau lưng lại trúng đạn, quyết đấu điên cuồng trên đỉnh núi với Phong Tử, lại nghĩ tới tình cảnh đêm đó hai người trong xe ở đê lần đầu tiên kích hôn, còn có lúc ở Yến Kinh đã qua mộng đẹp, thân thể hai người triền miên cùng một chỗ...
Trầm Mặc Nùng thống khổ mà rên rỉ một tiếng, nàng rốt cuộc đã tìm được điểm bất an này đến từ chỗ nào. Chuyện không liên quan tới Diệp Thu, mà là do tâm của mình đã không còn khống chế được.
Làm sao bây giờ? Có lẽ nước có chút lạnh như băng có thể giúp nàng.
Trâm Mặc Nùng cẩn thận đặt mai vàng ở trên bồn rửa mặt. Sau đó nhẹ nhàng cởi quần áo. Áo ghi lê màu trắng bạc có sợi vàng ca rô, áo trong màu trắng cổ tròn, cùng với áo lót màu đen có khảm hoa văn vàng thẫm, vừa mới đưa tay ra sau lưng cởi nút thắt, bộ ngực căn tròn giống như khinh khí cầu lập tức bật ra, một mảnh trắng lóa cực kỳ chói mắt.
Cởi giày ra đặt ở góc tường, chân trần đứng trên sàn nhà, cởi cúc ở váy ngắn ra, sau đó khom người cởi váy xuống. Lúc nàng cuối người xuống, bộ ngực trắng nõn căng tròn như quả cầu liền lập tức ngã xuống, lực kéo kia thật lớn, giống như muốn kéo người ngã vậy.
Gấp váy cẩn thận xong, đặt trên thanh kẹp ở trên vách tường, sau đó lại kéo quần lót nhỏ bằng lụa màu đen xuống. Nàng rất thích loại lụa chế phẩm này, mặc lên người mềm mại trơn mát như không có gì.
Khi lột mảnh vải cuối cùng trên người ra, trong gương xuất hiện một cô gái phong thái yểu điệu.
Tóc mây bối cao, ngọc thể đón gió, hé ra một dung nhan nghiêng nước nghiêng thành.
Tồn tại hoàn mỹ, đầy đặn, cân xứng, mềm dẻo mà đầy co dãn vượt qua 36D. Bình thường Trầm Mặc Nùng luôn trói buộc bộ ngực gắt gao, mặc dù ngực thoạt nhìn phi thường căng tròn, nhưng cũng chẳng khoa trương như bây giờ, giống như đèn trước của xe thể thao BMW.
*****
Cũng chỉ có Đường Quả và Lâm Bảo Nhi quen thuộc với nàng mới biết, nàng mới là cô gái có bộ ngực lớn nhất trong chung cư xanh. Mặc dù Lâm Bảo Nhi mặt nhỏ như tiểu LOLI cũng tự nhân không bằng. Thường xuyên mở miệng đả kích Đường Quả, nhưng cũng không dám ra vẻ ta đây trước mặt Trầm Mặc Nùng.
Vóc người Trầm Mặc Nùng tương đối đẫy đà. Không giống một số cô nàng trẻ tuôi lấy gầy làm đắc ý. Giảm béo thành ốm nhom như cây gậy trúc. So với thiếu phụ phong vận vẫn gầy một chút, so với cô nàng bình thường lại đầy đặn một chút. Ngực lớn, mông vểnh. Hai thứ cùng tôn, lại lộ ra vòng eo tinh tế, thân thể tạo hình S hơi có chút khoa trương.
Rốn mượt mà, đám lông vàng nhạt che dấu u cốc, phía dưới kênh rãnh mê người, lại chưa từng hiện ra trong gương.
Trầm Mặc Nùng là lần đầu tiên đánh giá thân thể mình trong gương, trong lòng vẫn cảm thấy có chút ngượng ngùng. Hai tay nâng bộ ngực, trong đầu lộn xộn, tâm cũng không biết đang nghĩ cái gì.
Nhìn mình trong gương ngây ngốc một hồi, mới than nhẹ một tiếng, nữ nhân, nếu gặp được chàng trai mình thích, là việc sống lại một lần, cũng là chết đi một lần.
Mở vòi nước, dầm cả người vào.
Diệp Thu nghe nói đây là căn phòng Trầm Mặc Nùng đã dùng qua trước kia, liền có chút tò mò. Trong phòng đi tới đi lui, lật xem một số album cùng một số vật phẩm nhỏ của nàng. Trầm Mặc Nùng không thích chơi búp bê Barbie, trong phòng không tìm thấy một cái tượng gỗ búp bê vải nào, nhưng sách vở ngược lại là không thể thiếu.
Tiếng gõ cửa thùng thùng vang lên, bên ngoài truyền tới tiếng vợ của lão Cảnh: "Tiểu thư. Đang ngủ sao? Trong phòng không có gì có thể ăn khuya, lão Cảnh bảo tôi đưa hồ rượu vàng ấm qua. Các người nhận lấy mà uống mấy hớp, làm ấm thân thể, buối tối ngủ cũng ngon hơn một chút".
Rượu vàng cũng là rượu gạo, một trong ba loại rượu lớn ở nước Trung Quốc. Bầu không khí Tô Hàng vùng sản xuất rượu vàng đặc biệt nồng đậm, cơ hồ mọi nhà đều biết. Dùng uống làm ấm người, mùi rượu nồng đậm, hương vị nhu hòa.
Diệp Thu mới vừa rồi còn định ở trong phòng tìm bình rượu vang đỏ nhưng nhìn một vòng cũng không phát hiện ra. Đêm tuyết giai nhân. Không có chút rượu bầu bạn không phải là rất mất hứng sao?
Ngay lúc này có người đưa rượu vàng tới, ở trong lòng Diệp Thu không thể nghi ngờ là đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi. Hắn đi nhanh tới mở cửa phòng, vừa cười vừa nói: "Cảm ơn đại tẩu. Cực khổ các người".
"Không khổ. Không khổ". Nữ nhân cười khoát tay."Các người nghỉ ngơi đi, tôi đi đây. Có chuyện gì cứ hô một tiếng. Tôi và lão Cảnh buối tối trực đổi phiên".
"Không cần. Các người đi nghỉ ngơi sớm đi. Chúng tôi không cần gì cả". Diệp Thu xua tay nói. Vẫn là để vợ chồng bọn họ đi nghỉ ngơi sớm, một là không đành lòng để hai người hơn nửa đêm không ngủ chờ hầu hạ hai người trẻ tuổi bọn hắn. Hai là vì không muốn tí nữa Trầm Mặc Nùng kịp phản ứng, lại gọi người khác giúp dọn phòng đuổi mình ra.
Vợ lão Cảnh sau khi về phòng mình ở kế bên, lão Cảnh ngồi trên bàn uống rượu vàng cười hỏi: "Thế nào? Tiểu thư và cô gia đã ngủ chưa?"
"Chưa. Cô gia mở cửa. Tôi đưa rượu qua, cô gia rất vui vẻ. Chính ông lo lắng hơi thừa đó, sợ cái này sợ cái nọ. Người ta đều uống rượu vang đỏ, nhà chúng ta lại vừa đúng lúc không có. Đưa hồ rượu vàng ấm qua, cũng là ân cần. Nói không chừng bọn họ còn thích cái này ấy chứ, dù sao cũng mới lạ không phải à?" Vợ lão Cảnh nhớ tới Diệp Thu tiễn tới cửa, vẻ mặt đắc ý nói.
"Bà lại nói mấy thứ này mà làm gì? Không phải đã giao bà đưa qua à? Tôi là nói bọn họ không bảo dọn thêm một phòng nữa à?" Lão Cảnh chậc chậc miệng nói, trong mùa đông lớn uống chén rượu vàng, toàn thân đều ấm áp dào dạt.
"Không có. Tôi còn cố ý hỏi cô gia có cần gì không, hắn nói không có. Sự lo lắng của chúng ta đúng là dư thừa. Thanh niên bây giờ, sao có thể so với người trước kia? Không kết hôn ngay cả mặt mũi cũng khó thấy. Tôi ngủ trước đây, ông uống ít rượu thôi. Nếu bên kia có cần gì, ông nhanh chạy qua. Tôi nửa đêm dậy đổi cho ông. Làm người cũng phải có lương tâm, tiểu thư nuôi hai người già chúng ta như người một nhà, lại an bài công việc cho cha mẹ Thần Thần tốt như vậy, chúng ta cũng phải có ân tất báo. Hôm nay lạnh... lửa than nên thêm mạnh chút. Nếu không thân thể ông không chịu được đâu". Vợ lão Cảnh vừa nói, vừa cởi quần áo chui vào chăn.
"Không sao. Bà không biết tôi ban đầu làm gì à?" Lão Cảnh vẻ mặt kiêu ngạo mà nói. Có thể làm vệ sĩ mấy chục năm cho Trầm Nhi Hiền, là chuyện đắc ý nhất trong đời người.
Trầm Mặc Nùng tắm rửa xong mặc đồ ngủ đi ra. Diệp Thu đang ngồi ở bên cửa sổ uống rượu. Lửa than đốt trong phòng đang vượng, nên cũng chẳng thấy lạnh. Trầm Mặc Nùng lúc đi ra còn ôm y phục và đồ lót của mình, những thứ này nếu bị người ta thấy thì cũng không tốt lắm.
"Đại tẩu đưa tới. Hương vị rất không tệ. Lại đây, thừa dịp uống hai chén, để ấm người". Diệp Thu nói xong, từ trong khay nước một cái ly rót rượu vàng cho Trầm Mặc Nùng, Trầm Mặc Nùng nhìn thoáng qua, cũng bị chất lỏng màu vàng có mùi thơm xông vào mũi hấp dẫn, nhận lấy ly nhỏ nhấp một ngụm. Sền sệt ngọt ngào. Hương vị quả nhiên không tệ.
"Uống thêm một chén đi". Diệp Thu nhận lấy ly của Trầm Mặc Nùng, lại giúp nàng rót một chén. Trầm Mặc Nùng cũng không từ chối. Loại rượu này uống vào cảm giác như không có độ, hơn nữa thân thể lại ấm áp dạt dào, còn ngon hơn rượu vang đỏ một chút. Sau khi vào miệng giống như tơ lụa, vừa dính vừa trơn, thoáng cái liền nuốt vào. Mặc dù nữ nhân như Trầm Mặc Nùng không thích uống rượu lắm, cũng cực kỳ thích thứ này.
Diệp Thu liên tục rót ba chén rượu giúp Trầm Mặc Nùng, rồi lúc này mới tự đi vào tắm rửa.
Phòng tắm còn ngập mùi sữa tắm, hoặc là còn có mùi vị thân thể Trầm Mặc Nùng. Nhớ tới vừa lúc nãy, thân thể Trầm Mặc Nùng đã từng đứng ở chỗ này, Diệp Thu liền cảm thấy yết hầu có chút khô khốc.
Thật ra thì hắn cũng không lạnh, lại uống chút rượu vàng. Bây giờ ngược lại còn cảm thấy người có chút nóng rang.
Diệp Thu đột nhiên nhớ tới, mình hình như không có đồ ngủ. Chẳng lẽ tìm Trầm Mặc Nùng bảo đưa một bộ sao?
Diệp Thu mặc quần lót tứ giác của mình vào, vừa dùng khăn lông lau đầu, vừa đi ra ngoài. Trầm Mặc Nùng đang một mình uống rượu, thấy Diệp Thu người trần đi ra ngoài, sau khi ngẩn người mới nhớ tới, mình hình như không có chuẩn bị đồ ngủ cho hắn. Hơn nữa, quả thật cũng không có quần áo cho hắn dùng.
Chẳng lẽ muốn lấy một bộ đồ ngủ của mình cho hắn mặc sao?
"Tôi đi tìm chú Cảnh lấy cho anh một bộ đồ ngủ". Trầm Mặc Nùng đứng dậy nói.
"Không cần. Tôi không quen mặc áo quần người khác. Huống chi, tôi cũng không lạnh, cô không cần lo. Bọn họ đã sớm ngủ, cũng đừng đi quầy rầy". Diệp Thu vội kéo Trầm Mặc Nùng nói.
Diệp Thu sau khi lại chạy tới uống một ly rượu vàng, liền trèo lên giường quấn chăn, nói: "Đi ngủ chưa?"
"Chỉ có một cái giường, làm sao ngủ?" Trầm Mặc Nùng có chút khó xử. Phải nói là, có chút bối rối. Nàng vẫn chưa quyết tâm hạ quyết định được. Do dự một phen lại nói: "Tôi đi hỏi một chút, xem thử có gian phòng khác không".
Diệp Thu đâu chịu để nàng đi, nói: "Không sao. Chúng ta không ngủ là được. Tôi vừa rồi thấy trên bàn của cô có cờ tướng, cô biết chơi thứ này sao?"
Trầm Mặc Nùng gật đầu, nhìn nhìn có chút mê hoặc.
"Chúng ta cứ chơi cờ tướng buổi tối là được. Nghe nói tối còn có tuyết, có lẽ nên đợi tới lúc đó". Diệp Thu mắt nhìn bầu trời tối om bên ngoài, nói.
Trầm Mặc Nùng cũng quả thật không có ý muốn phiền hai lão nữa, nghe Diệp Thu nói giờ chơi cờ, trong lòng lập tức liền thoải mái hơn. Nữ nhân làm chuyện gì cũng phải cần có một cái cớ, mặc dù nàng biết rõ là lừa mình dối người, nhưng cũng bằng lòng cam chịu.
Trầm Mặc Nùng đi qua lấy cờ tướng ra, hai người an vị ở bên bàn bày Long Môn trận. Quân cờ Diệp Thu lăng lệ, mỗi bước đều chứa sát khí. Nhưng Trầm Mặc Nùng thì lại mềm mại tụ lực. Tác dụng chậm mà vô cùng. Hai người đấu ngang cơ. Mà bình rượu vàng kia cũng bất tri bất giác bị hai người uống sạch, nhưng vẫn cảm thấy có chút ý vẫn còn chưa tận.
Sau khi đấu hai ván, Diệp Thu rụt rụt vai nói: "Có chút lạnh. Chúng ta lên giường đắp chăn đi".
Trầm Mặc Nùng mắt nhìn bên trong người Diệp Thu trống trơn, bên ngoài khoác áo khoác, biết lời hắn nói cũng không giả. Nhưng hai người nằm cùng một giường, chị sợ là rất nhiều chuyện đều không thể khống chế được.
"Yên tâm đi. Chúng ta phân ranh giới, hàng rào rõ ràng. Đây không phải là có hai cái chăn sao? Cô đắp một cái, tôi đắp một cái, ai cũng không vi phạm. Nếu cô còn chưa tin thì..." Diệp Thu chỉ vào chậu nước ấm dùng để ủ rượu vàng, nói: "Chúng ta cũng học Lương Sơn Bá và Chúc Anh Đài, bỏ chén vào giữa?"
Trầm Mặc Nùng sao có thể thật sự bỏ chén ở trên giường?
Mặc dù sinh lòng cảnh giác, nhưng vẫn ngoan ngoãn mà bò lên giường, giật chăn che lên người, sau đó lại đánh cờ.
Lại đánh tiếp hai ván, Diệp Thu ngáp một cái nói: "Có chút mệt. Ngủ đi".
Trầm Mặc Nùng hận không thể một cước đạp bay hắn. Nhưng lại không biết làm gì hắn, cũng không thể bảo hắn thức cả đêm được?
Dọn cờ tướng xong, hai người nằm song song ở trên giường. May là giường này cũng lớn, một người một cái chăn, cũng không tính là quá chật.
"Hôm nay thật đúng là lạnh". Diệp Thu nói.
Trầm Mặc Nùng nhắm mắt lại không nói lời nào, làm bộ mình đã ngủ. Nhưng trong lòng lại đập rộn ràng, lần đầu tiên gặp chuyện như vậy, cho dù là nữ thần cũng không biết nên xử lý thế nào mới tốt.
"Cũng không biết tuyết khi nào rơi, không biết có thể thấy không". Diệp Thu lại không lời tìm lời nói.
*****
Trầm Mặc Nùng quay mặt qua, vẫn không nói chuyện với Diệp Thu.
Diệp Thu lại ngáp một cái. Quấn chăn lăn ra ngoài. Trầm Mặc Nùng cảm giác được thân thể Diệp Thu dán qua. Lại nhích ra ngoài, Diệp Thu rất nhanh lại lăn tới.
Khi Trầm Mặc Nùng chen đến mép giường, lại nhích ra ngoài nữa sẽ lăn xuống đất, Diệp Thu mới không động đậy nữa. Thân thể hai người dính sát vào nhau.
Tiếp theo, Diệp Thu lặng lẽ vén một góc chăn lên, duỗi chân ra ngoài, giống như bộ đội trinh sát, tới gần thân thể Trầm Mặc Nùng, thấy nàng không phản ứng, sau đó chậm rãi chui vào trong chăn nàng.
Thân thể Trầm Mặc Nùng lạnh như bặng, quấn cái chăn, nhưng không cách nào ngắn chân kia của Diệp Thu tiến vào.
Khi Diệp Thu chia mình thành vài khối, nhét từng bộ phận của mình vào trong chăn của Trầm Mặc Nùng, cũng tốn hơn nửa tiếng, thiếu chút nữa mệt mỏi mà thiếu kiên nhẫn.
Hai tay Trầm Mặc Nùng che ngực, dùng lưng hướng về phía Diệp Thu, thân thể co thành hình vòng cung, trong đầu hỗn loạn, lúc đang phân vân nên chấp nhân hay cự tuyệt, Diệp Thu đã đưa tay ôm thân thể nàng.
"Một người ngủ lạnh". Diệp Thu nhẹ giọng ở bên tai nàng nói.
Giai nhân trong lòng, mặc dù ôm Trầm Mặc Nùng cách y phục, nhưng Diệp Thu vẫn có thể cảm nhận được sự mềm mại cùng với đường cong, lực đàn hồi kinh người kia của thân thể Trầm Mặc Nùng. Mà dương căn phía dưới cũng như một thanh trường mâu đâm vào mông Trầm Mặc Nùng. Trầm Mặc Nùng cảm nhận được sự cứng rắn và nóng rực phía sau. Càng tâm loại như ma.
Thân thể hai người dính sát một chỗ, nhiệt độ tăng vọt. Diệp Thu duỗi tay tiến vào vạt áo trước của Trầm Mặc Nùng, đẩy hai tay của nàng ra, chiếm quyền sở hữu và khái phá tạm thời đại bạch thỏ, phát hiện trên người Trầm Mặc Nùng đã có mồ hôi bịn rịn. :
Lạnh phải mặc thêm quần áo, nóng lên tất nhiên phải cởi quần áo. Đây là vấn đề rất đơn giản.
Diệp Thu nhẹ nhàng kéo dây lưng đồ ngủ Trầm Mặc Nùng ra, sau đó giật áo ngủ của nàng sang một bên, lộ ra hơn phân nửa vai mềm, Diệp Thu nhẹ nhàng hôn lên.
Vai, cổ, vành tai, tóc. Sau đó tìm được cái miệng anh đào nhỏ nhắn đang thở dốc kịch liệt kia, lập tức ngăn lại.
Thân thể hắn hoàn toàn bị vưu vật này nhen nhóm, ngực lớn của nàng, mông lớn của nàng, da thịt trắng nõn của nàng, mái tóc của nàng, lông mày của nàng, đôi mắt nàng, hô hấp của nàng, hương vị trên người nàng, mỗi một chỗ đều có lực hấp dẫn trí mạng với Diệp Thu.
Đoạt lấy nàng. Dùng sự cường tráng của mình chinh phục nàng. Đây là ý niệm duy nhất còn có trong đầu Diệp Thu.
Đều cho hắn đi.
Một tia kiên trì cuối cùng từ đáy lòng Trầm Mặc Nùng sụp đổ. Rốt cuộc cũng thả lỏng tâm cùng thân thể nghênh đón nam nhân mày dạn mặt dày không ngừng khởi xướng tiến công này. Phòng tuyến cuản àng vốn là yếu ớt như thế, lại có thể kháng cự tới khi nào chứ?
Hoặc là, tiếp theo. Hoặc là, còn có thể kiên trì hai lần. Vậy thì sao chứ?
Cuối cùng đều cho hắn. Làm sao có thể trốn được?
Diệp Thu cảm giác được tâm tình Trầm Mặc Nùng biến hóa, thân thể đang căng cứng của nàng đột nhiên thả lỏng, hai tay luôn chống đẩy đột nhiên ôm sát eo hắn. Cái miệng nhỏ nhắn đang đóng chặt kia cũng vì hắn mở ra, nghênh đón đầu lưỡi của hắn tiến vào
Diệp Thu ngược lại biến thành dịu dàng. Một tay ôm lưng Trầm Mặc Nùng, tay còn lại nhẹ nhàng nắm lấy một tay nàng, rồi lại dịu dàng hôn nàng thật lâu.
Đây là một nữ nhân khiến trời cao cũng phải ghen tị, cũng là một nữ nhân có thể khiến nam nhân điên cuồng. Nàng có thể khiến nam nhân dịu dàng trở nên điên cuồng, cũng có thể khiến nam nhân điên cuồng lộ ra nhu tình từ đáy lòng, không đành lòng hành hạ nàng quá nặng, khiến nàng cảm giác được một tia không vui.
Khi Diệp Thu rốt cục không nhịn được, cởi quần lót Trầm Mặc Nùng định xách thương vào thì Trầm Mặc Nùng lại che kín hạ thể. Mị nhãn như tơ, nhưng ánh mắt lại sáng ngời rõ ràng dị thường, nhìn Diệp Thu muốn nói lại thôi, rồi lại nhẹ nhàng thở dài.
Lúc nàng dời tay mình đi, Diệp Thu đâm thương mà vào. Mặc dù bên trong đã lầy lội thành một mảnh, nhưng vẫn chật chội vô cùng. Khi gặp một màng mỏng phía trước, Diệp Thu nhẹ nhàng ở phía trước thu ruộng mấy lần, cho là đã trơn và thích ứng. Sau đó đột nhiên tăng lực, nam căn cũng đẩy mạnh về trước.
"A!" Trầm Mặc Nùng một tay che miệng kêu lên một tiếng, tay còn lại ấn mông Diệp Thu, không để hắn cử động nữa.
Diệp Thu biết sự đau đớn của nữ nhân lần đầu tiên, tất nhiên sẽ không lộn xộn. Chỉ nhẹ nhàng mà hôn lông mày nàng, mũi nàng cùng đôi mắt nàng.
Nữ nhân quyến rũ tài trí đến tận xương này, cho dù là kêu lên cũng hàm súc như vậy. Thậm chí đã sớm chuẩn bị kỹ càng, che một tay ở miệng. Để lúc đau có thể che dấu âm thanh phát ra.
Diệp Thu ghé vào thân thể Trầm Mặc Nùng một lúc. Không chế sự nhúc nhích của mình, nhẹ nhàng hôn Trầm Mặc Nùng săn sóc, cùng đợi nàng khôi phục và thích ứng.
Thật lâu sau, khi Trầm Mặc Nùng bắt đầu chậm rãi đáp lại nụ hôn của Diệp Thu, Diệp Thu lúc này mới nhìn nàng ra hiệu một cái, thấy nàng quay mặt qua cũng không phản đối, hơn nữa bàn tay đặt trên mông hắn cũng rút về, lúc này Diệp Thu mới động nhẹ.
Dự báo thời tiết hiếm khi chính xác một lúc, bầu trời ngoài cửa sổ thật đúng là bắt đầu tuyết rơi. Lác đác, không kết thành hình khối như ruột bông, nhưng lại dày đặc vô cùng, bay múa đầy trời, như ánh huỳnh quang đầy thế giới.
Theo sự nhúc nhích của Diệp Thu, mùi hương tự nhiên ở cơ thể Trầm Mặc Nùng cũng càng tỏa ra. Như tơ như sợi, như hinh như lan, mùi thoang thoảng khiến người ta say mê không thôi, tản ra trên không trung, tụ ít thành nhiều, mãi đến khi nhồi cả phòng.
Cả phòng đều ngập mùi hương của cơ thể Trầm Mặc Nùng, hai người giống như lan dại đang nở trong bụi rậm.
Vì thưởng tuyết, cửa sổ luôn không đóng. Diệp Thu vừa ghé trên thân thể Trầm Mặc Nùng cần cù làm việc, vừa thưởng thức màn tuyết này. Bay múa đầy trời, một mảnh hoang vu, đâu đâu cũng thấy gió tuyết hóa thành bụi.
Chỉ nghe nói qua cỡi lừa thưởng tuyết, nhưng lại chưa từng thấy cưỡi nữ nhân thưởng tuyết. Cảnh vừa cưỡi vừa nhìn bông tuyết bay tán loạn ngoài trời. Diệp Thu không biết mình là quá tục hay là phong nhã, nhưng chắc hẳn tâm lý có chút biến thái.
Lần đầu tiên Trầm Mặc Nùng ** tới rất nhanh, trong lúc nàng ôm chặt Diệp Thu, để thân thể hắn dính sát vào mình, không để hắn lộn xộn nữa, thân thể bản thân lạnh đi, sau đó run rẩy, tóc dài tán loạn vương trên giường, sắc mặt hơi đỏ, trên trán mồ hôi bịn rịn. đáy lòng Diệp Thu liền dâng lên cảm giác thành tựu vô cùng.
Nữ nhân kiêu ngạo như vậy, rốt cuộc cũng bị mình chinh phục.
Kết quả một cuộc điều tra ở nước Anh cho thấy, nam nhân thường cho rằng, chinh phục bạn gái trên giường, mới là chuyện tạo cảm giác cực kỳ có thành tựu. Thực sắc tính dã, có thể thấy được tầm quan trọng ** giữa nam nữ.
Thân thể hai người ôm nhau, tựa ở đầu giường, hưởng thụ sự ấm áp sảng khoái cực độ. Tuyết càng rơi càng lớn, như động tác vừa này lúc Diệp Thu chạy nước rút. Từng mảnh từng mảnh tuyết như sợi bông rơi xuống, có bông còn từ cửa sổ bay vào phòng. Rơi trên chăn, một ít khối thấm vào, nhưng hai người lại hồn nhiên không phát giác ra.
"Diệp Thu". Trầm Mặc Nùng nhìn cảnh đẹp bên ngoài si ngốc, khẽ gọi tên Diệp Thu.
"Hả?" Diệp Thu cúi đầu xuống. Chẳng lẽ lại muốn nữa sao? Mình còn chưa chuẩn bị xong mà.
"Em biết đây là vận mệnh, em không cách nào trốn tránh được. Em cũng không hối hận, đây là chuyện đã sớm định trước. Nhưng em hy vọng, đây là lần đầu tiên, cũng là lần cuối cùng. Trở về Yến Kinh, chúng ta coi như chưa xảy ra chuyện gì cả. Hết thảy, vẫn giống trước kia. Được không?" Trầm Mặc Nung quay đầu nhìn Diệp Thu, trong lòng nặng nề mà thở dài. Còn có áy náy.
Đường Quả, cô gái này đơn thuần đáng yêu, bản thân cho rằng nữ nhân khi yêu đều giống nhau, nhưng nam nhân nàng yêu lần đầu tiên, lại cùng mình ôm một chỗ.
Trầm Mặc Nùng không biết mình nên làm sao đối mặt với nàng, nàng có thể lấy hết dũng khí nghênh đón sự tiến vào của Diệp Thu, nhưng lại không cách nào đối mặt với ánh mắt trong suốt của Đường Quả.
Hai tay Diệp Thu nắm thật chặt, ôm thân thể Trầm Mặc Nùng hơn một chút. Hắn biết Trầm Mặc Nùng suy nghĩ cái gì, cũng biết nàng lo chuyện gì, nhỏ giọng nói: "Cái này có ích sao? Anh về nói cho nàng biết sự thật ha?"
Trầm Mặc Nùng là nữ nhân đầu tiên linh hồn cùng thân xác đều giao cho mình, Diệp Thu không muốn phụ nàng quá nhiều.
"Không nên. Diệp Thu, ngàn vạn lần không nên". Trầm Mặc Nùng kích động, giống như nghe một chuyện rất khủng bố."Không nên nói cho Quả Quả, cũng không nên nói cho bất kỳ ai. Em nói rồi, đây là lần cuối cùng của chúng ta. Sau này, em sẽ đối đãi với anh giống như trước đây. Anh tốt nhất cũng nên đối với em như vậy".
Diệp Thu lắc đầu cười khổ, có một số chuyện đã làm thì chính là đã làm, sao có thể khôi phục lại như trước kia chứ?
"Nhưng đây cũng không phải là kế hoạch lâu dài". Diệp Thu khó xử nói.
"Em biết. Có thể giấu một ngày thì giấu một ngày đi. Cho dù cần giải thích với nàng, cũng nên để em nói đi". Trầm Mặc Nùng mặc dù thân thể giống như con mèo nhỏ lười biếng rúc trong lòng Diệp Thu, nhưng người lại không phục trạng thái tâm tư nhẵn nhụi ban đầu. Cố gắng nghĩ tới động tác bổ cứu sau đó.
Diệp Thu không đáp, chỉ nhìn thế giới trắng xóa bên ngoài, người cũng có chút ngây ngốc.
"Diệp Thu. Đáp ứng em đi". Trầm Mặc Nùng cố chấp nói.
"Không được". Diệp Thu lắc đầu.
"Tại sao?" Trầm Mặc Nùng có chút tức giận.
"Bởi vì đây không thể là lần cuối được". Diệp Thu sắc mặt gian gian nhìn Trầm Mặc Nùng trong lòng, ghé bên tai nàng nói một câu, nàng lập tức mặt đỏ bừng, con mắt sắp nhỏ ra nước.
"Nếu e không đồng ý, anh liền cự tuyệt đáp ứng yêu cầu của em". Diệp Thu chơi xấu nói.
Trầm Mặc Nùng bất đắc dĩ, nói: "Được rồi. Nhưng mà... ở lần này thì là lần cuối đấy".
Ngoài cửa số tuyết đầy trời, trong phòng sắc xuân ngập tràn.
Chính đạo là: Gió tuyết gãy nhụy non, vàng nhạt chồng đỏ tươi.
Xương mềm nghiêng giường ngọc, hồn bay chín tầng trời.
← Ch. 293 | Ch. 295 → |