← Ch.302 | Ch.304 → |
Hành trình lễ Giáng Sinh của Diệp Thu cùng Nhiễm Đông Dạ cũng trôi qua không thoải mái gì, trước tiên là bị người ta nhận ra thận phận của Nhiễm Đông Dạ, hai người theo vào cửa hàng bách hóa, bị nhiều người điên cuồng đuổi theo hơn nửa con phố. Album của Nhiễm Đông Dạ được bán vào năm mới, hiện tại công ty đã bắt đầu bước vào giai đoạn "làm nóng". Có không ít báo chí cùng tạp chí đang rầm rộ, các loại quảng cáo nhu có mà cương cũng có. Có thể nói không khách khí chút nào là, thời gian mấy tháng gần đây ngoại trừ sự kiện Nghê Chấn cùng Chu Huệ Mẫn của Diễm Chiếu Môn ly hôn, thì nàng là một vị minh tinh đang nổi nhất nhất vào thời điểm này.
Hai người đang ở một tiệm đồ nướng ăn thịt nướng, thì có hai tên lưu manh nhòm ngó sắc đẹp của Nhiễm Đông Dạ, ngoài miệng đùa giỡn thì cũng không nói, còn dám chạy tới động chân động tay. Bọn chúng bị Diệp Thu ném ra ngoài, không ngờ lại chọc vào phiền toái, bọn chúng kêu đồng bọn tới, thoáng cái đã đưa tới hơn mười người đến nơi này.
Nhìn thấy Nhiễm Đông Dạ không có ý định gọi điện cho người tới giúp, vẻ mặt thì mong chờ hắn biểu diễn. Diệp Thu lại phải một phen ra tay, hủy đi bàn chân, đánh cho bọn côn đồ kia gãy xương đứt tay. Cuối cùng nhận được vẻ mặt si mê của Nhiễm Đông Dạ kèm theo một nụ hôn môi của nàng.
Diệp Thu hoài nghi Nhiễm Đông Dạ làm vậy chủ yếu là muốn hôn mình, do xấu hổ nên mới tìn ra một cái cớ, làm bộ kìm lòng không được mà hôn hắn.
Ài! Nữ nhân, chỉ thích giở mấy cái thông minh vặt. Muốn hôn thì cứ hôn chứ sao, mình không phải là một nam nhân keo kiệt.
Khi bọn họ chuẩn bị đi tới quảng trường thành Thiên Hà đón chào năm mới, khi đang ngắm pháo hoa vô duyên vô cớ bị người ta đâm dao trúng, Diệp Thu mới phát giác được được sự tình có chút không bình thường. Tối hôm nay quả thật là quá không bình thường, dường như có người vẫn một mực bố trí mình vào bẫy, một khi mình di chuyển vị trí, bọn họ sẽ phát động, sau đó bắt đầu bao vây mình.
Ở cửa hàng Nam Hoàn bị bọn côn đồ vây đánh, nếu như không phải là động tác của hắn quá nhanh đánh ngã bọn côn đồ trước khi cảnh sát đi đến, thì phiền toái rồi.
Vô duyên vô cơ là kẻ nào dùng dao găm đâm mình?
Hơn nữa, hơn nữa xem tình hình thì mình là đối tượng chủ yếu, bọn chúng muốn ngăn cản, đánh chặn mình trên đường.
Vì sao bọn họ muốn ngăn mình đi tới quảng trường thành Thiên Hà thành Thiên Hà?
Ý nghĩ này thoáng hiện trong đầu, Diệp Thu lập tức hoang mang lo sợ. Lấy điện thoại cầm tay ra xem xét, điện thoại không biết đã tắt từ khi nào, thử mấy lần đều không có cách nào mở ra. Diệp Thu lại dùng điện thoại của Nhiễm Đông Dạ gọi về chung cư xanh. Trầm Mặc Nùng tiếp điện, trả lời là Đường Quả cùng Lâm Bảo Nhi và Đường Bố Y đi dạo phố.
Đi dạo phố? Đi tới quảng trường thành Thiên Hà?
Ý nghĩ của Diệp Thu dần dần rõ ràng. Vội vàng cúp máy, sau đó kéo tay Nhiễm Đông Dạ Nhiễm Đông Dạ tới cục cảnh sát ở gần đó.
Diệp Thu không đếm xỉa tới những lời dò hỏi cùng quát mắng của những cảnh sát kia, quay đầu nói với Nhiễm Đông Dạ: "Điện thoại gọi người tới, bảo bọn họ tới đón cô trở về".
Nhiễm Đông Dạ nhu thuận gật đầu, nói: "Anh phải chú ý an toàn".
Diệp Thu xoay người, nhanh chóng đi về phía quảng trường thành Thiên Hà. Chắc chắn có điều khác thường gì đó. Nhất định là Đường Quả cùng Lâm Bảo Nhi đã xảy ra chuyện. Có người muốn động thủ ở quảng trường thành Thiên Hà. Thì ra ý định của bọn chúng vẫn chưa bị dập tắt, vẫn một mực tiềm phục chờ cơ hội.
Quảng trường thành Thiên Hà lúc này đã vô cùng hỗn loạn, vô số người liều chết xông ra ngoài, vài cánh cửa ra vào bị mọi người lấp kín. Chật như nêm cối, sự việc đột nhiên xảy ra mà cũng không có người tổ chức cho nên tán loạn là đương nhiên. Vì có quá nhiều người muốn đi ra cho nên mọi người đều bị mắc tại cổng, không thể ra được. Người ở phía sau tụ lại càng lúc càng nhiều, áp lực phía trước cũng càng lúc càng lớn. Âm thanh kêu khóc cùng những tiếng chửi bởi vang lên hỗn loạn.
Trên đường lớn cũng bị người ta dẫm cho gãy hết, có người chạy lên đường lớn, lại làm cho đường cái bế tắc nghiêm trọng. Nơi này là khu vực hoàng kim của Yến Kinh, bình thường xe cộ đã tắc ứ rất nghiêm trọng, hôm nay là lễ Giáng Sinh, rất nhiều người có lòng chạy xuôi chạy ngược để chào đón năm mới, như vậy vừa xảy ra hỗn loạn thì lưu lượng người tăng thêm càng nhiều.
Tiếng còi ô tô vang lên, nhưng ở phía trước thì chật ních người, quả thật là nửa bước cũng không đi nổi. Cảnh sát phụ trách duy trì trị an không ngừng gọi điện thoại hỏi rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, nhưng không một ai hiểu rõ.
Một lát sau thu được tin tức là ở quảng trường đã xảy ra đấu súng, đầu tiên là trận đấu súng làm ngộ thương những người xung quanh, cho nên tiếp theo đã xảy ra hỗn loạn ở quy mô nhỏ. Sau đó do phản ứng dây chuyền, những người khác thấy người bên này đều liều mạng chạy trốn, hơn nữa vẻ mặt rất sợ hãi, cho nên cũng chạy theo ra ngoài, cuối cùng phát triển thành quy mô lớn, mọi người chen chúc dẫm đạp lên nhau.
Trưởng cục cảnh sát của phân cục Thiên Hà lau lau mồ hôi trên trán, hiểu rằng lần này mình xong đời rồi. Yến Kinh đã nhiều năm không xảy ra chuyện như vậy, nhưng không ngờ mình lại gặp phải. Vô luận lần này có thể xử lý tốt hay không. Vị trí hiện tại của mình cũng khó có khả năng bảo toàn.
"Lệnh cho người của chúng ta hiệp trợ sơ tán, lệnh cho người của chúng ta hiệp trợ sơ tán". Thanh âm khàn khàn của Vũ Binh vang lên, nhưng lại không thể tiếp tục lớn tiếng kêu to. Bên cạnh đã có phóng viên truyền thông hoạt động, nếu như chính mình để cho bọn họ chụp ảnh đăng lên , sợ là dẫn tới một vòng bạo động mới của dân cư mạng. Không khéo lại biến mình thành một "hình tượng" mới để lưu hành thì...
Sau khi Vũ Binh hô vài tiếng, mới nhớ rằng là phải nhanh chóng báo cáo. Điều này nếu như để cho lão Trần hồi báo trước, sợ rằng không thiếu vài cái mũ chụp lên đầu mình. Vũ Binh cầm lấy điện thoại, còn chưa kịp bấm số, điện thoại của hắn đã vang lên.
Vũ Binh nhìn thấy dãy số điện thoại gọi đến hiện lên, trong lòng càng run lên, nội tâm mắng thầm không thôi. Cái lão Trần này, bình thường công tác chậm chạp, nhưng tốc độ đâm bị thóc chọc bị gạo thì quả thật là nhất lưu. Lời nói từ người này phát ra thì lại mang theo ý nghĩa khác. Nếu cấp trên tin theo lời của lão Trần thì vấn đề của mình lại càng thêm nghiêm trọng. Mà lúc này đây chính là cục trưởng Quách Chính Dương gọi điện tới, chứng tỏ lão Trần đã báo cáo cho hắn. Vũ Binh cố ý để cho điện thoại vang lên nhiều hơn hai tiếng, lúc này mới nghe điện thoại. Nhưng không có lập tức trò chuyện mà gân cổ lên la lớn: "Vào cửa bên trái, nhanh tới đó giúp sơ tán, Kim đội trưởng, cậu đích thân dẫn đội. Nhanh đi, nhất định phải bảo đảm an toàn cho mọi người".
Hắn làm như vậy là vì muốn cho Quách Chính Dương thấy rằng mình là vị chỉ huy xung phong đi đầu ở hiện trường, đến lúc cần giải thích thì cũng có thể nói tốt một chút. Trần cục trưởng ngồi ở văn phòng báo cáo, cũng không có sức thuyết phục bằng báo cáo của mình.
"Alo? Ai đó? Ơ kia, là Quách cục trưởng, thật xin lỗi! Thật xin lỗi, bên cạnh tôi rất ồn, không chú ý là ngài gọi điện tới. Quách cục trưởng, chào ngài. Tôi có tình huống khẩn cấp cần báo cáo với ngài". Lúc này mới hướng vào điện thoại, nói lớn.
"Ừm! Vũ cục trưởng, tình huống tôi cũng hiểu đại khái rồi. Sự tình nguy cấp, chúng ta không nên lãng phí thời gian. Tôi chỉ có một yêu cầu: Vô luận phải trả một cái giá lớn như thế nào thì cũng phải đảm bảo an toàn cho từng người dân. Trước tiên ngài cứ tập trung vào hiện trường, tôi hiện giờ đang trên đường đi tới quảng trường thành Thiên Hà. Lúc tới chúng ta lại thương nghị tiếp. Phát sinh chuyện như vậy, hệ thống cảnh sát chúng ta phải gánh chịu trách nhiệm".
Vũ Binh cúp điện thoại, cân nhắc ý tứ trong lời nói của Quách Chính Dương một phen, trong nội tâm thầm cảm thấy vui mừng. Quách Chính Dương nói rất đúng, cả hệ thóng công an đều phải chịu trách nhiệm, mà không phải là chỉ có phân cục Thiên Hà chịu trách nhiệm. Như vậy chỉ cần mình có biểu hiện tốt thì vẫn còn hi vọng.
Nghĩ tới điều này, Vũ Binh lại càng trở nên nhiệt tình. Thét lớn: "Vì an toàn của mấy vạn người dân, mọi người phát huy phát huy tinh thần không sợ hi sinh, không sợ đổ máu, cố gắng xông về phía trước. Lãnh đạo cấp trên của chúng ta yêu cầu là: Bất kể phải trả một cái giá lớn như thế nào, nhất định phải bảo đảm an toàn cho người dân".
Pằng! Pằng! Pằng!
Trên người Vũ Binh, đèn huỳnh quang lập loè, lại một anh hùng sắp sửa "xuất thế".
Diệp Thu tóm lấy một người đàn ông, la lớn: "Bên trong xảy ra chuyện gì?"
"Thả tôi ra! Thả tôi ra! Chạy mau..." Người này liều mạng giãy dụa, nhưng mà cố gắng thế nào cũng không thể thoát khỏi bàn tay của Diệp Thu, hắn phẫn nộ đưa quyền đánh về phía Diệp Thu.
Diệp Thu trở tay cho hắn một bạt tai, rống lên: "Câm mồm cho ta, không chết được đâu. Bên trong cuối cùng là đã xảy ra chuyện gì?"
Người này lúc này mới yên tĩnh trở lại, sợ hãi nhìn Diệp Thu, nói: "Bên trong giết người, còn có người bị thương... đạn bay khắp nơi. Chạy nhanh lên".
"Ai đã chết?" Lòng Diệp Thu bất đầu trầm xuống.
Nếu như Đường Quả đã xảy ra chuyện gì, thì mình biết ăn nói như thế nào với lão đầu tử?
Nguyên nhân mình đên đây vốn là được ủy thác để bảo vệ cho nàng, khi nàng lâm vào tình trạng nguy hiểm nhất, cũng không có bên người nàng. Điều này có phải là rất vô trách nhiệm không?"
"Thật nhiều người! Rất nhiều người đã chết, nhanh thả tôi ra..."
Diệp Thu buông cánh tay của người đàn ông kia ra, hắn lập tức hét to lao vào dòng người chạy ra phía ngoài. Thân thể của Diệp Thu tiến lên, nhiều lần bị sóng người đánh lui về phía sau. Rơi vào đường cùng, hắn đánh phải dẫm lên thân thể của người khác, dẫn lên đầu của đám người để đi vào quảng trường.
Thị lực của Diệp Thu khác hẳn người thường, đứng từ xa mà vẫn có thể quan sát tình hình kịch chiến ở bên trong.
Có một nam nhân đeo mặt nạ đưa súng lên nhắm vào đầu Đường Quả, dường như là Đường Quả có cảm ứng, ánh mắt nhìn về phía mình.
Có nét vui mừng, có mê hoặc, có sợ hãi, có phân ly, mà phần nhiều là cảm giác thoải mái.
Diệp Thu phảng phất như đang thấy nàng nhìn mình mỉm cười, đang cùng mình nói lời từ biệt.
Sẽ chết sao? Vĩnh viễn không bao giờ gặp lại?
"Không thể như vậy" Diệp Thu rống lớn. Tốc độ đôi chân trở nên nhanh hơn, nhưng khoảng cách từ trung tâm quảng trường tới nơi này quá xa, hơn nữa cái phương thức di chuyển trên không như thế này muốn nhanh cũng không thể được, chỉ có thể trơ mắt nhìn thằng chó chết mang mặt nạ kia bóp cò.
Viên đá. Đúng rồi, trên người mình có ba viên đá cứu mạng.
Tuy khoảng cách hơi xa, nhưng mà Diệp Thu vẫn móc cả ba viên đá ra, sau đó úp vào lòng bàn tay, ném mạnh về phía nam nhân đeo mặt nạ kia.
Pằng!
Tiếng súng vang lên.
Bốp!
Bốp!
Bốp!
Cả ba viên đá đều đánh trúng nam nhân đeo mặt nạ, người ở gần đó thậm chí có thể nghe thấy âm thanh giòn dã do đá đáng gãy xương cốt của người kia vang lên.
Cánh tay cùng đầu lâu của nam nhân đeo mặt nạ đều bị đá đánh cho lõm vào. Hắn hét lên một tiếng rồi ngã xuống đất. Mà viên đạn hắn bắn vào Đường Quả đã phát ra trước đó, đang trên đường bay về phía Đường Quả thì một bóng người màu den nhảy tới ngăn cản.
" Uông Bá". Đường Quả la lớn. Nước mắt tràn mi.
Ngực Uông Bá đã trúng đạn, trên mặt lại nở nụ cười vui vẻ. Uông Bá đi theo bên người Đường Bố Y nhiều năm như vậy, bình thường bao giờ cũng xụ mặt, luôn luôn nghiêm túc, chưa từng trông thấy lão mỉm cười bao giờ, đây có thể nói là lần đầu tiên.
Lực của viên đạn khiến cho lão bị đánh lui về phía sau mấy bước, nhưng không có té lăn trên mặt đất. Khi Đường Quả chạy tới ôm lấy lão, hắn còn đưa cánh tay tới xoa đầu Đường Quả, nói: "Tiểu thư, không có việc gì là tốt rồi".
Giờ khắc này, lão không giống một bảo tiêu, mà càng giống một trưởng bối hơn.
"Uông Bá, bác không sao chứ? Uông Bá, bác đừng làm cháu sợ". Đường Quả ôm lấy Uông Bá, vừa chạm vào vết thương đang dính đầy máu, khẩn trương hỏi.
"Tôi không sao, nhanh... Bảo vệ tiểu thư". Uông Bá hét một câu, bảo những bảo tiêu ở phía sau đi tới. Chỉ là lực lượng của thân thể vào giờ khắc này dường như đã giảm sút, tiếng nói cũng không sung túc như trước, hơi thở yếu ớt như tơ nhện, lời phát ra chỉ có Đường Quả cùng Lâm Bảo Nhi bên cạnh lão mới có thể nghe thấy.
Con người đều ích kỷ, trông thấy viên đạn bắn về phía Đường Quả bị Uông Bá ngăn cản, nội tâm Diệp Thu trong giây lát như bị khố đá đè nặng, cảm giác cực kỳ không thoải mái. Nếu như có thể, hẵn cũng nguyện ý dùng thân thể của mình để ngăn cản phát đạn này.
Nữ nhân, là cảng nghỉ tạm của nam nhân sau những lần bôn ba mệt mỏi.
Nam nhân sừng sững đứng trước mặt nữa nhân như một bức tường thành, ngăn cản cuồng phong bạo vũ, sương thiên tuyết địa, ngoài ra còn chịu rất nhiều cực khổ cùng nguy hiểm.
Thập Hào cùng Thập Nhất Hào cách nhau rất gần, tận mắt thấy đồng bọn của mình bị người dùng ám khí "vô danh" đánh bại, hắn kinh sợ vô cùng, càng trở nên điên cuồng, đưa súng nhằm vào Diệp Thu điên cuồng mà xạ kích. Cho đến khi đạn đã hết sạch mà vẫn liều mạng bóp cò.
Diệp Thu đã sớm nhảy xuống mặt đất, vừa né tránh, lại vừa đem những người có thể trúng đạn ở bên cạnh đẩy ra. Nhưng tầm bắn của những viên đạn quá xa, ở những nơi khác vẫn còn những người kêu thảm rồi ngã xuống đất.
Diệp Thu phẫn nộ vô cùng, hận không thể đem người này thiên đao vạn quả (ngàn đao róc thành vạn mảnh). Ba viên đá trên người sớm đã ném ra, nhưng mà khi Diệp Thu nhảy xuống từ trên bờ vai của một người đàn ông, thì thuận tay rút lấy trâm cài tóc của một người phụ nữ. Phía trước trâm cài tóc mỏng và nhọn, phần đuôi có một viên cầu dường như là đồ trang sứ. Nắm chặt trâm cài, dùng sức vung về phía Thập Hào.
A!
Thập Hào che mắt hét ầm lên, chiếc trâm cài tóc thật là dài vừa vặn cắm vào con mắt của hắn. Lúc Diệp Thu tức giận mà ra tay thì hòn đá cũng có thể đánh thủng thân thể con người, huống chi là cái trâm cài tóc có một đầu nhọn này. Hơn nửa độ dài chiếc trâm cắp vào con mắt của Thập Hào, máu tươi chảy ra ào ạt, nhanh chóng tràn qua kẽ hở bàn tay, từ trên mũi chảy xuống.
Diệp Thu thừa dịp hắn không thể nhìn xung quanh, thân thể nhanh chóng vọt tới, đá một cước làm cho Thập Hào ngã xuống đất. Sau đó dùng chân dạp lên cổ hắn, hỏi: "Còn có ai nữa?"
Thập Hào ôm lấy mắt la hét, như là không nghe thấy Diệp Thu nói gì. Diệp Thu hiểu rằng lúc này hắn đang vô cùng đau đớn. Nói không chừng trâm cài tóc đã đâm vào não hắn, cũng không thể từ miệng hắn đào móc được tư liệu gì hữu dụng. Chân hơi dùng sức, " rắc" một tiếng dã dẫm gãy cổ hắn.
Không thèm liếc mắt một cái, Diệp Thu bên người Đường Quả, liếc qua Uông Bá đang nằm trong ngực nàng, nói: "Hai người có sao không?"
"Em không sao. Bảo Nhi bị thương, anh nhanh kiểm tra xem Uông Bá như thế nào". Vẻ mặt Đường Quả lo lắng cất lời.
"Diệp Thu ca ca, mông của em đau quá. Hình như là trúng đạn rồi, có thể chết hay không?" Lâm Bảo Nhi luc này mới thấy sợ, ôm lấy cái mông một cách đáng thương, nước mắt lưng tròng nói với Diệp Thu.
Diệp Thu sau khi nhìn miệng vết thương của Uông Bá, lại kiểm tra mạch đập của lão, nói: "Phải nhanh chóng đưa ông ấy tới bệnh viện".
Nếu như là người thường, bị thương như vậy thì đã sớm hôn mê.
"Diệp Thu ca ca, em thì sao?" Lâm Bảo Nhi chạy đến bên người Diệp Thu, lo lắng hỏi.
Diệp Thu bảo Lâm Bảo Nhi xoay người, nhìn thấy đằng sau của nàng quả thật là bị đạn phá thành một cái lỗ lớn. Diệp Thu vén lên nhìn miệng vết thương rồi nói: "Chỉ là một viên đạn sượt qua da, không sao đâu. Đi thôi, tới bệnh viện băng bó một chút là được".
"NO. NO. NO. Giờ đây trò chơi mới bắt đầu". Một thanh âm đột nhiên vang lên.
Diệp Thu xoay người sang vị trí đó, đồng tử lập tức mở to.
Vừa rồi Đường Bố Y bị người thủy triều người đẩy dạt ra, tình huống bên này lại hết sức nguy hiểm, mọi người đều không chú ý tới động tĩnh phía bên kia. Giờ đây sóng người đã lắng lại, chỉ có một số người tuy duy còn chưa rõ ràng, còn đang chạy tới chạy lui tìm cách ra ngoài.
Uông Bá bổ nhào qua cứu Đường Quả mà bản thân lại bị trọng thương, hộ vệ của Đường Bố Y cũng bị ông ta phái tới bảo vệ Đường Quả, chỉ lưu lại có một bảo tiêu bên người. Mà bây giờ bảo tiêu duy nhất bên người Đường Bố Y cũng đã nằm trên mặt đất, thân thể của Đường Bố Y thẳng tắp, đằng sau ông ta có hai nam nhân.
Một tên nam nhân tóc vàng mắt xanh đứng ở phía sau, dùng súng chỉ vào đầu của Đường Bố Y. Một tên khác lại đút hai tay vào túi áo, dường như đang nhàn nhã quan sát Diệp Thu. Bởi vì sóng người sớm đã bị sơ tán, cảnh sát cũng xông tới với quy mô lớn. Nhưng mà hắn hoàn toàn không có quan tâm đến khốn cảnh trước mắt, chỉ đặt dùng ánh mắt chế diễu nhìn vào Diệp Thu.
"Mã Uy?" Diệp Thu chớp chớp mắt, ánh mắt dần trở nên sắc bén. Tuy hắn rất tò mò đối với lai lịch của Mã Uy, hơn nữa duy trì lòng cảnh giác đối với hắn ta, nhưng mà cũng không ngờ rằng, Mã Uy chính là kẻ chủ mưu phía sau của chuyện này.
Nếu như là người bình thường có ý đồ với mình, nhất định sẽ nghĩ cách giao hảo mà tiếp cận mình cũng những người bên cạnh. Mà hắn lại đi đường tắt, dùng khổ nhục kế chủ động tiếp cận. Thật đúng là làm cho người ta giảm hoài nghi đối với hắn.
Kẻ nào đối phó với mình khi nãy, lại còn sai người gây sự để cản đường?
Khó trách hắn luôn loanh quang bên cạnh mình, thì ra là vì tìm được muốn tìm được tư liệu liên quan giữa mình và người thân. Những ngày này, hẳn là hắn tốn không ít công sức. Tích mỏng thành dày, cho đến lễ Giáng Sinh mới tìm được một cơ hội động thủ.
"Là ta. Nhưng tốt nhất ngươi nên gọi bằng một cái tên khác: Đạo diễn". Mã Uy tươi cười nói.
Đạo diễn? Con hát(vốn là nữ ưu)?
Diệp Thu xoay chuyển tâm tư, hỏi: "Mục tiêu của các ngươi rốt cuộc là cái gì? Các ngươi muốn cái gì?"
"Muốn cái gì giờ đây đã không còn là vấn đề trọng yếu, giờ đây ta chỉ muốn ngươi chết". Mã Uy vừa cười vừa nói.
"Dựa vào cái gì chứ? "Diệp Thu cười gằn. Đưa Uông Bá Đưa trong tay giao cho bảo tiêu sau lưng, tiến tới một bước, che chắn trước mặt Đường Quả cùng Lâm Bảo Nhi.
"Bằng vào việc hiểu rõ rằng: Ta muốn chết, còn ngươi thì muốn tiếp tục sống". Mã Uy nhếch môi mở nụ cười.
Vũ Binh chạy ra bên ngoài đón Quách Chính Dương, trên mặt mồ hôi đầm đìa, vội vàng giải thích: "Quách cục trưởng, tôi muốn xin lỗi ngài. Chuyện này là trách nhiệm của tôi, không thể sớm đoán trước được lại phát sinh ra sự việc tai hại này. Tuy đã phân công không ít cảnh sát để duy trì trị an xung quanh, nhưng mà lực lượng vẫn còn quá ít, hôm nay số lượng người dân tụ tập ở đây nhiều hơn năm vạn người".
"Sau đó, tôi điều động nhân viên toàn cục cảnh sát để làm công tác sơ tán và đảm bảo an toàn cho người dân. Cũng mời anh em các cục xung quanh tới hộ trợi. Đã sơ tán xong mọi người, nhân số tử vong thì đang kiểm kê, người bị thương đã được thu xếp đưa vào bệnh viện. Cũng đã liên lạc với những bệnh viện lớn, ở bên kia đang toàn lực xử lý tốt công việc cứu người".
Quách Chính Dương nhìn vào tình cảnh bừa bộ tại quảng trường thành Thiên Hà, sắc mặt âm trầm, nhưng mà đối với công tác của Vũ Binh thì rất hài lòng. Nói: "Tốt lắm, các anh đã làm hết sức, bên kia xảy ra chuyện gì vậy? Tại sao vẫn còn nhiều cảnh sát bao vây phía bên kia?"
Vũ Binh giận giữ nói: "Tạo thành sự hỗn loạn quy mô lớn thế này là do đám người kia đụng tới súng ống. Bọn xã hội đen này quả là coi trời bằng vung, tôi hận không thể đập chết hết cả đám bọn chúng".
"Bắt người là công việc của chúng ta, trị tội là công việc của tòa án. Đi xem tình huống bên kia thế nào. Bọn xã hội đen cặn bã này, phải bắt hết, không được buông tha cho kẻ nào". Quách Chính Dương xanh mặt nói. Phát sinh chuyện như vậy, hắn là cục trưởng của tỉnh tất nhiên không thoát được sự liên quan. Cho dù bản thân mình không được dễ chịu thì cũng không để cho đám người kia sống tốt.
"Quách cục, trong tay bọn chúng đều có súng, tình huống rất nguy hiểm. Quách cục ở phía sau chỉ hủy chỉ huy mọi việc là tốt rồi, tôi đi tới đó xem xét". Vũ Binh ân cần nói.
"Có súng thì có gì đáng sợ? Trong tay chúng ta không phải cũng có súng sao? Cảnh sát sợ phần tử khủng bố, chuyện này làm gì có hả?" Quách Chính Dương đẩy Vũ Binh ra, đi nhanh tới trung tâm xảy ra sự việc. Một đám cảnh sát lập tức chạy đến bên hắn làm thiếp thân bảo vệ.
"Người ở bên trong nghe rõ, bỏ vũ khí xuống, nhanh chóng đầu hàng. Người ở bên trong nghe đây, bỏ vũ khí xuống. Nhanh chóng đầu hàng. Bằng không sẽ bị bắn chết". Sau khi cảnh sát vây thành một vòng, bắt đầu dùng loa kêu gọi bên trong nhanh chóng đầu hàng.
Mã Uy che lỗ tai lại nói với người ngoại quốc kia: "Mạch Tư, ta muốn cùng Thu tiên sinh nói chuyện, không thích có kẻ ở phía sau xen vào".
Người ngoại quốc gật gật đầu, súng ở trong tay nhanh chóng đưa xuống, bắn một phát lên đùi của Đường Bố Y. Thân thể Đường Bố Y lảo đảo một cái, khi sắp bổ nhào thì bị nam nhân ngoại quốc kia tóm lấy cổ áo.
"Cha". Đường Quả kinh hô ra tiếng. Muốn chạy tới đó thì lại bị Lâm Bảo Nhi ôm lấy.
"Đường Đường tỷ tỷ, chị đi không có tác dụng gì, để cho Diệp Thu ca ca đối phó với bọn ghê tởm này".
"Nếu như các ngươi không câm miệng mà nói, lần sau đạn sẽ trúng vào chân kia nữa". Mã Uy đối mặt với đám cảnh sát đang súng ống trong tay kia, quát lên.
"Quách cục, bọn họ nổ súng. Chúng ta có đánh gục toàn bộ bọn họ hay không?" Đây là lần đầu tiên Vũ Binh thấy bọn bắt cóc dám trước mặt cảnh sát kiêu ngạo mà quát bọn họ câm miệng, liền hướng về phía Quách Chính Dương xin chỉ thị.
Quách Chính Dương không nói gì, chỉ là đôi mắt thì nhìn chằm chằm vào con tin bị trúng đạn ở phía trước, khẽ nói với Vũ Binh: "Không có lệnh của tôi thì không đươc nổ súng".
"Vâng!" Trong lòng Vũ Binh mặc dù rất khó hiểu, nhưng vẫn lập tức đáp ứng.
"Ngươi muốn cùng ta nói chuyện gì? Nói đi". Diệp Thu đưa mắt nhìn Mã Uy, nói. Hắn đã nhìn ra, quả thật là Mã Uy quyết tâm tìm đến cái chết.
Kẻ đáng sợ nhất là kẻ không muốn sống. Một người ngay cả chết cũng không sợ, thì ngươi còn có thể dùng cái gì để uy hiếp hắn?
"Ta cũng không muốn hắn chết". Mã Uy chỉ vào Đường Bố Y, nói: "Ta chỉ muốn ngươi chết mà thôi".
"Nếu không thì sao?" Diệp Thu híp mắt chờ đợi hắn nói tiếp.
"Ngươi cùng đại tiểu thư Đường gia quan hệ rất thân thiết, yêu một người thì nên nguyện ý vì nàng mà trả giá hết thảy. Chẳng lẽ ngươi không muốn dúng tính mệnh của mình để cứu phụ thân của Đường tiểu thư một mạng hay sao?" Mã Uy ha ha nở nụ cười, vì đắc ý việc bản thân hắn có thể nghĩ ra một ý kiến hay ho như vậy.
"Diệp Thu, không nên để ý tới lời nói của kẻ điên này". Đường Bố Y la lớn: "Tính mạng của Đường Bố Y ta không đáng giá, cũng không phải là ai muốn cũng có thể lấy đi".
"Đường Bố Y? Ông ta là Đường Bố Y?"
"Trời ạ, tại sao con tin lại là Đường Bố Y?"
"Đường Bố Y là ai vậy?"
"Đã nghe nói qua tập đoàn Đường Thị chưa? Là chủ tịch của tập đoàn Đường Thị đó".
Nghe thấy Đường Bố Y báo ra tên của mình, những cảnh sát kia đều kinh ngạc vô cùng. Bắt đầu nhỏ giọng nghị luận. Vũ Binh vụng trộm nhìn thoáng qua sắc mặt của Quách Chính Dương. Nghĩ thầm: " Khó trách Quách cục trưởng nói rằng không có mệnh lệnh của hắn thì không được nổ súng, nếu như Đường Bố Y xảy ra điều gì không hay, trách nhiệm của Quách cục sợ rằng cũng không nhỏ.
Đường Bố Y là ai, Vũ Binh hiểu rất rõ. Lại nói, tập đoàn Đường Thị gia nghiệp lớn vô cùng, nếu như chủ tịch đã xảy ra chuyện gì, chỉ sự sẽ gây ra hỗn loạn cực lớn. Không có cách nào không chế.
Pằng!
Tên ngoại quốc kia lại nổ súng một lần nữa, thân thể của Đường Bố Y lại chấn động mạnh một cái, bên đùi phải lại một lần nữa trúng đạn.
"Thế nào? Có bằng lòng hay không?"
"Ngươi cảm thấy làm như vậy là có ý gì?" Diệp Thu trầm mặt hỏi.
"Không có ý gì. Hoàn toàn không có ý gì hết. Ta chỉ muốn ngươi khó chịu, muốn chơi ngươi. Thế nào? Không được ư?"
"Được". Diệp Thu gật đầu.
"Vậy ngươi trả lời đi?"
"Ta không đáp ứng". Diệp Thu lạnh lùng nói.
Đường Bố Y thoáng cái đã bình tĩnh trở lại, Đường Quả cũng nhìn Diệp Thu với vẻ mặt không thể nào tin được. Nàng không muốn để cho cha mình xảy ra việc gì, cũng không muốn Diệp Thu dùng tính mạng để hoán đổi. Nhưng mà nam nhân mà mình yêu đưa ra một câu trả lời tuyệt tình như vậy, lòng nàng trầm xuống như bị rơi xuống vực sâu muôn trượng.
Không đồng ý? Tại sao hắn lại có thể trả lời một cách dứt khoát như vậy? Là bởi vì trong lòng hắn mình không có một vị trí nào chăng?
Mã Uy lại cười lên ha hả, vỗ tay nói: "Diệp Thu à! Diệp Thu, ngươi còn thông minh hơn so với suy nghĩ của ta. Giờ đây ta muốn chơi một trò chơi cực kỳ thú vị. Ngươi cảm thấy thế nào".
"Ta không muốn chơi trò chơi thú vị nào hết". Diệp Thu lắc đầu.
Mã Uy quay đầu lại nhìn Đường Bố Y, nói: "Vậy thật xin lỗi. Hắn đã không muốn dùng tính mạng để đổi lấy tính mạng của ngươi, vậy ngươi chỉ có đường chết".
Lúc nói chuyện, hắn lấy từ trong áo khoác ra một khẩu súng, kéo chốt, sau đó nhằm vào đầu của Đường Bố Y.
Đường Bố Y cười khổ không thôi, cái tên Diệp Thu này! Quả thật là làm cho người ta không thể nào nhìn thấu. Những tính cách như vậy cũng là chỗ mà Đường Bố Y rất tán thưởng, nam nhân như vậy mới có thể làm nên đại sự! Lão nhìn ái nữ với ánh mắt vô hạn yêu thương, lớn tiếng nói: "Quả Quả, Đường thị sẽ giao cho con. Nếu như con cảm thấy mệt mỏi thì hãy giao cho người khác quản lý, không cần làm việc mà chính mình không muốn, không nên miễn cưỡng chính mình".
"Cha!" Đường Quả lệ như suối trào.
"Được rồi! Cha con các ngươi nói lời từ biệt đi. Sau này chỉ sợ là không còn cơ hội để làm vậy đâu". Mã Uy cười hắc hắc, thúc giục.
"Buông tha cho cha ta, ta nguyện ý dùng tính mạng của ta để đổi". Đường Quả giãy khỏi vòng tay của Lâm Bảo Nhi cùng sự ngăn trở của bảo tiêu, hét lớn.
"A? Trò chơi thật sự là càng ngày càng hấp dẫn". Mã Uy đưa khẩu súng trong tay ném cho Đường Quả, nói: "Ngươi không cần tự mình tìm lấy cái chết. Có thể nổ súng giết chết Diệp Thu. Nếu như Diệp Thu mà chết, ta sẽ buông tha cho cha ngươi".
"Ta chính là muốn chơi đùa chết ngươi". Vẻ mặt Mã Uy âm lệ mà nói với Diệp Thu.
← Ch. 302 | Ch. 304 → |