← Ch.305 | Ch.307 → |
"Uh, đã quyết định". Diệp Thu nói: "Hôm nay đã đã làm thủ tục nghỉ học rồi".
"Diệp Thu, Quả Quả giao cho anh, anh nhất định phải chiếu cố tốt cho nàng".
"Tôi sẽ làm hết sức". Diệp Thu lại gật đầu một lần nữa, nghiêm túc đáp lời.
Trầm Mặc Nùng quét mắt liếc nhìn Lam Sắc Công Ngụ, từ trước tới nay trong sân có ba chiếc xe thể thao, giờ đây chỉ còn một chiếc, trong phòng cũng không còn ânh thanh cười đùa của Đường Quả cùng Lâm Bảo Nhi, phòng khách vẫn được lau chùi sạch sẽ, sáng sủa. Nhưng Trầm Mặc Nùng lại cảm giác, cảm thấy một màu sắc ảm đạm bao trùm cả căn phòng.
Trong lòng buồn bã, nhịn không được mà rơi lệ. Bối rối lấy chiếc khăn tay từ trong túi ra lau nước mắt, sau lại bị Diệp Thu kéo vào trong lồng ngực.
Rốt cục Trầm Mặc Nùng cũng là một nữ nhân yếu ớt, khóc lên, hỏi: "Diệp Thu, anh nói xem, Quả Quả cùng Bảo Nhi có còn trở về nữa hay không? Chúng ta còn có thể giống như trước kia, cùng nhay chung sống ở Lam Sắc Công Ngụ nữa không?"
"Có thể. Nhất định có thể. Cô, tôi, Quả Quả, còn có Bảo Nhi. Một người cũng không thể thiếu". Diệp Thu kiên định nói, sau đó ôm chặt lấy Trầm Mặc Nùng đang rơi lệ như mưa.
"Một người cũng không thể thiếu". Trong lòng Diệp Thu thầm nhắc lại một lần nữa.
................................................� � � �.................................
" Tính danh?"
" Diệp Thu".
"Giới tính?"
Diệp Thu ngẩng đầu nhìn người đàn ông trung niên mặc chế phục Tây trang ngồi trên ghế tuyển dụng nhân viên. Bất đắc dĩ hồi đáp: "Nam".
Là ai bố trí hỏi những vấn đề nhàm chán như vậy?
"Trước kia đã có kinh nghiệm công tác trong vấn đề này hay chưa?" Nam nhân xoi mói nhìn thân thể có phần gầy gò của Diệp Thu, hỏi.
Diệp Thu do dự một chút, rồi đáp: "Coi như là có".
Người đàn ông kia xụ mặt khiển trách: "Rốt cuộc là không hay có? Cái gì gọi là coi như là có?"
"Trước kia tôi đã từng làm bảo tiêu cho người ta". Diệp Thu bổ sung một câu trong lòng: "Nhưng mà lại là một bảo tiêu không đạt tiêu chuẩn".
"Đã từng làm bảo tiêu, thì cứ trực tiếp trả lời rằng đã có kinh nghiệm hành nghề chằng phải là xong rồi sao? Tại sao lại phải nói coi như là có? Cũng không biết cậu là lính dưới tay ai, nói chuyện lề mề chậm chạp vậy".
"Tôi chưa từng đi lính". Diệp Thu thẳng thắn nói.
Lập tức hai người đàn ông phụ trách thông báo tuyển dụng nhân viên bảo vệ mắt trừng to như chuông đồng, một đại hán râu xồmở bên cạnh mắng: "Người trẻ tuổi. Cậu đang đùa với chúng tôi phải không? Chẳng lẽ cậu không thấy yêu cầu tuyển dụng của chúng tôi hay sao? Nhất định phải quân nhân Hoa Hạ quốc. Hơn nữa phải kèm theo giấy chứng nhậnquân nhân xuất ngũ mới được. Chẳng lẽ cậu cho rằng hạng chó mèo vớ vẩn có thể vào làm việc ở Đường thị hay sao. Mịa. Phỏng vấn từ buổi sáng, con mẹ nó đều bị nước vào đầu hết rồi à, tại sao không ai kiểm tra giấy chứng nhận của hắn?"
"Lão Lữ. Lão chú ý một chút, đây là đang lúc tuyển dụng, đằng sau cũng không thiếu người nhìn chằm chằm vào. Phải chú ý hình tượng của Đường thị chúng ta. Chớ xem thường vị Đường tổng mới nhậm chức này. Đó là một nhân vật rất lợi hại đó". Người đàn ông trung niên có tướng mạo nhã nhặn nhỏ giọng nói với đại hán râu xồm bên cạnh.
Lại xoay người nói với Diệp Thu: "Thực xin lỗi. Tiên sinh, điều kiện của ngài không thích hợp với yêu cầu tuyển dụng của chúng tôi. Ngài có thể rời khỏi đây... Mời người tiếp theo".
Diệp Thu ngồi bất động ở đó. Khuôn mặt không chút biểu tình, nói với hai vị chủ khảo: "Điều kiện của tôi rất thích hợp".
"Chúng tôi lại cảm thấy không thích hợp". Lão Lữ râu xồm có phần phát hỏa, quát lên.
"Tôi cảm thấy quả thật là rất thích hợp". Diệp Thu lại giải thích thêm một lần nữa. Sau đó chỉ vào những người đã từng phỏng vấn thành công, đang đợi sau khi kết thúc buổi phỏng vấn sẽ dạy bảo đoàn người kia cần làm những gì. Hắn nói: "Nếu không, gọi ra hai người thử xem? Tôi lấy một địch hai, nhân viên do các anh lựa chọn, nếu như tôi thắng thì các anh để tôi vào Đường thị làm việc?"
"Không được. Chúng tôi cảm thấy cậu không thích hợp".
"Bốn người?"
"Không cần thử. Chúng tôi vẫn cảm thấy cậu không thích hợp. Cậu không hiểu tiếng người hay sao?"
"Sáu?"
"Hắc, người trẻ tuổi. Cậu có thôi đi không? Tôi đã nhìn ra cậu đến đây là để gây lộn xộn, đúng không?" Đại hán râu xồm bóp các khớp xương ngón tay kêu răng rắc, dường như muốn xông lên nện cho Diệp Thu một trận.
"Tám người, anh cũng có thể ở trong số đó". Diệp Thu chỉ vào đại hán râu xồm nói.
Những lời này xem như đã triệt để chọc giận đại hán râu xồm, hắn đấm một quyền lên mặt bàn, làm cho chiếc bàn được chế tạo bằng kim loại rung lên ầm ầm. Con mắt hung dữ nhìn chằm chằm vào Diệp Thu, nói: "Tiểu tử giỏi lắm, có dũng khí đó. Hôm nay cứ làm theo lời cậu nói. Nếu như cậu có thể đánh thắng tám người, trong đó có tôi, thì tôi không chỉ cho cậu vào Đường thị, vị trí đội phó của đội bảo tiêu cũng tặng cậu".
"Lão Lữ. Đừng làm ẩu. Tiểu tử này có phần tà môn, chúng ta không thể tuyển vào. Còn nữa, chức vụ đội phó bảo tiêu là do Bộ an ninh quyết định. Lão nói cho là có thể cho sao?" Người đàn ông kia vội vàng cất lời ngăn cản.
"Lão Khúc, con mẹ nó, lão đừng ngăn cản ta. Nếu hôm nay ta không đánh cho tiểu tử này chết đi sống lại thì ta không mang họ Lữ. Tiểu tử này quá kiêu ngạo, ta cũng không dám đánh cược may rủi, hắn nói rằng đánh bại tám người, kể cả ta cũng ở trong đó. Lão có thể đánh bại tam người không? Nếu như hắn nói thật, chức đội phó đội bảo tiêu này quả thật ta không còn tư cách nắm giữ nữa, nhường cho hắn là đúng".
"Lão Lữ, lão đừng quá xúc động".
"Ta không có xúc động. Không đánh cho hắn một trận, ta nuốt không trôi cục tức này". Lão Lữ nói. Hắn đứng lên, kéo chiếc ghế ra. Nói với Diệp Thu: "Tôi cũng sẽ không khi dễ cậu. Sẽ không dùng đến huynh đệ hai đội bảo tiêu vốn có, mà sẽ gọi mấy người mới tuyển được thử với cậu vài chiêu. Tiểu tử, dùng hết sức đi, dùng hết khí lực từ lúc bú sữa mẹ tới khi trưởng thành đi. Bằng không, lát nữa động thủ, tôi đánh cho cậu chết đi sống lại".
Diệp Thu có phần khó xử lắc đầu, nói: "Tôi chưa từng bú sữa".
Lão nhân đã nói rằng, hắn là do uống súp mà lớn lên. Rất may mắn, trong cơ thể của hắn không có NH3 ứ lại, thận của hắn cũng không bị kết sỏi.
Đại hán râu xồm thiếu chút nữa bị những lời này của Diệp Thu nói cho nghẹn mà chết, theo như cách nhìn của hắn thì tiểu tử này rõ ràng là đang đùa giỡn mình. Thoạt nhìn hắn có vẻ trung hậu thành thật, nhưng thật ra không phải là loại tốt đẹp gì. Trong lòng càng nảy sinh sự tức giận đối với Diệp Thu.
Râu xồm chạy vào trong phòng, nói với đám người đã phỏng vấn thành công đang ngồi trên mặt đất: "Các huynh đệ, còn có một trách nghiệm nhỏ nữa. Bảy người đi ra, chúng ta cùng với người khác luyện tập. Sau đó có thể chính thức trở thành công nhân viên chính thức của Đường thị".
Ào!
Mười người ngồi trên ghế thoáng cái đều đứng dậy hết, giơ ta biểu hiện muốn tham gia khảo thí. Vẻ mặt của đại hán râu xồm trở nên đắc ý, sau đó chọn ra bảy người thoạt nhìn rất có sức chiến đấu, sau đó lại an ủi ba người còn lại. Nói với bọn họ là: Cho dù không tham giả trắc nghiệm nhỏ này thì vẫn có thể vào làm việc ở Đường thị, lúc này họ mới yên lòng trở lại.
Nguy cơ tài chính, quân nhân xuất ngũ tốt nghiệp thuộc khóa này trên thị trường có tỷ lệ đào thải rất cao. Có thể tìm được cơ hội làm việc tại Đường thị, bọn họ không thể không cẩn thận từng ly từng tý.
Trong suy nghĩ của hán râu xồm, tám người đối phó với một tiểu tử chỉ biết mạnh miệng là đã quá đủ. Cũng không có tìm một vị trí khác, mà đóng gian phòng tuyển dụng nhân viên lại, sau đó tìm một khoảng đất rộng rãi, mọi người bắt đầu triển khai trận đấu.
Đại hán râu xồm vung tay lên, những người này lập tức bao vây Diệp Thu. Lần này Đường thị thông báo tuyển dụng bảo tiêu, yêu cầu ưu tiên cho quân nhân xuất ngũ, ở trong này đại đa số đều là quân nhân, thân thủ không hề yếu kém.
"Các huynh đệ, đánh thật nhiệt tình cho ta". Râu xồm lớn tiếng thét lên.
Cả đám người đáp ứng, rục rịch muốn lao về phía Diệp Thu.
Diệp Thu liếm liếm khóe miệng, trong nội tâm chịu lửa giận đè ép đã lâu. Tuy hắn hiểu rằng, những người này cũng không đủ dến hắn phát tiết, bọn họ quá yếu ớt. Nhưng Diệp Thu vẫn có khát vọng chiến đấu một trận.
Nếu có Phong Tử ở đây thì tốt, đó mới là đối thủ tất nhất.
Râu xồm trông thấy mấy người kia vây quanh mà không công kích, dường như là chờ mình xuất thủ trước. Liền mở miệng mắng: "Mấy tên hỗn đản các ngươi, con mẹ nó, đều lên đi".
Vừa nói xong đã vung nắm đấm về phía Diệp Thu vọt tới.
Trên mặt Diệp Thu vẫn không lộ ra chút biểu tình nào, nhưng trong nội tâm lại xuất hiện một tia kích động. Sự kiện do tên đạo diễn kia gây ra làm cho hắn bị lửa giận đè nén đã lâu, áp lực càng nhiều, lửa giận càng cao. Mà Lam Sắc Công Ngụ thì cũng danh nghĩa thì còn, thực tế đã mất. Lại còn quan hệ với Đường Quả làm cho hắn cảm thấy vô cùng khó xử, Bảo Nhi được người trong nhà sắp xếp đi vào quân đội rèn luyện, Trầm Mặc Nùng trở lại Tô Hàng khống chế xí nghiệp Thẩm gia.
Vốn Diệp Thu vẫn còn cho rằng mình là người không có lương tâm, từ đầu đến cuối đều là người theo chủ nghĩa lợi ích cá nhân, nhưng khi mà cả ba cô gái rời đi, trong lòng Diệp Thu cũng cảm thấy rất trống trải. Suy nghĩ không thông, không có tinh thần mà làm việc.
Có người nói, khi yêu một người thì có thể quên. Nhưng thói quen của một người thì không có cách nào quên cả. Thói quen so với tình yêu thì càng khủng bố hơn.
Diệp Thu đã quen với sự hiện hữu của các nàng.
Râu xồm hăng hái xông vào đầu tiên, cũng là kẻ lao tới nhanh nhất. Nắm tay kèm theo tiếng gió rít quét về phía Diệp Thu, thoạt nhìn thanh thế như muốn đập vỡ mặt cái tên đáng ghét kia.
A, sao đột nhiên ngừng lại?
Râu xồm đang muốn nhìn thây khuôn mặt Diệp Thu nở hoa, nhưng nắm tay lại không có cách nào đẩy về phía trước.
Diệp Thu vươn tay ngăn cản nắm tay của râu xồm, sau đó một tay nắm chặt, dụng lực mạnh, kéo thân thể râu xồm về phía mình, sau đó dùng đầu gối thúc mạnh, thâm thể cao một mét chín của râu xồm cong thành hình con tôm, ôm bụng té nằm trên mặt đất.
Trận đấu này căn bản là không cùng đẳng cấp. Diệp Thu như hổ lạc vào bầy dê, căn bản là không có địch thủ. Lại xuất ra ba quyền bốn cước đánh bại bảy tên còn lại, bọn họ hoặc là bụm mặt, hoặc là bụm lấy hạ bộ, nằm trên mặt đất rên rỉ.
Lửa giận trong cơ thể Diệp Thu căn bản là còn chưa kịp phát tiết, thì tất cả những người này đã bị đánh gục. Có phần tiếc nuối, nhưng cũng không thể xử lý toàn bộ những người này, ài!
Dù sao, bọn họ đều được tuyển dụng tới để bảo vệ Đường Quả cùng tập đoàn Đường Thị.
Cổ nhân nói: Sau khi đánh người ta một cái thì nhất định phải cho người ta ăn một trái táo. Diệp Thu đi tới đỡ đại hán râu xồm, nói: "Anh không sao chứ?"
"Không... không sao cả. Tôi nói là giữ lời, chức đổi phó này tặng cậu". Râu xồm ôm bụng nói, bộ mặt đen kịt còn có chút méo mó. Nhưng nhìn Diệp Thu lại có phần sợ hãi.
Người này thật là biến thái.
"Không cần. Tôi sẽ không quản lý, vẫn chỉ làm bảo tiêu thôi". Diệp Thu cự tuyệt hảo ý của râu xồm.
Khúc Ý, đội trưởng đội đội bảo an số hai đi tới, vẻ mặt cảnh giác nhìn Diệp Thu, hỏi: "Cậu có học qua võ công?"
"Đúng vậy. Tôi có học của ông nội tôi mấy chiêu". Diệp Thu trả lời.
"Khó trách". Khúc Ý gật đầu nói: "Mang giấy chứng nhận liên quan của ngươi tới đây, tám giờ sáng ngày mai sẽ có tin tức".
"Được". Diệp Thu đáp ứng: "Trách nhiệm chủ yếu của chúng ta là bảo vệ an toàn cho Đường tổng sao?"
"Chủ tịch Đường?" Khúc Ý cười mỉa, nói: "Cậu nghĩ ai cũng có thể tiếp cận chủ tịch Đường sao? Nàng ta mới đến đây có vài ngày, tôi còn phải ở xa xa mà liếc nhìn. Sự an toàn của chủ tịch Đường là do độ bảo tiêu số một phụ trách. Chúng ta chỉ phụ trách sự an toàn của cao ốc đường thị mà thôi".
Vẻ mặt Diệp Thu kinh ngạc.
Bảo vệ Đường thị? Như vậy cuối cùng là bảo tiêu hay bảo an đây?
Thì ra, không có ai giới thiệu, thì muốn làm một bảo tiêu lại khó như vậy. Giờ đây, không ngờ muốn hầu hạ người sống cũng phải có chỗ dựa.
Ra khỏi nơi thông báo tuyển dụng bảo an cho đường thị Đường thị, Diệp Thu lái chiếc Đông Phương Chi Tử đi tới quảng trường. Chiếc xe này vẫn do Diệp Thu dùng, lúc mấy người Đường Quả rời đi, cũng không muốn thu hồi lại chiếc xe.
Không biết nếu để cho Bộ an ninh nhìn thấy một người có một chiếc xe như vậy tới làm bảo tiêu, không biết bọn họ có suy nghĩ gì.
Diệp Thu không kìm lòng được mà lại lái xe chạy tới cửa lớn của Lam Sắc Công Ngụ, cửa chính đóng chặt, trong đại sảnh đèn vẫn sáng, xuyên qua bức tường thủy tinh trong suốt có thể nhìn thấy thân ảnh Lý tẩu đang tất bật làm việc.
Vật còn người mất. Trong đầu Diệp Thu lặp đi lặp lại câu này.
Hy vọng tất cả các nàng đều mạnh khỏe.
Khởi động xe hơi, quay đầu, bóng dáng của Lam Sắc Công Ngụ càng ngày càng xa, giống như ba cô gái vốn bên người cũng càng ngày càng cách xa hắn.
Đem xe đỗ ở bãi đỗ xe của tòa cao ốc Kim Đô, Diệp Thu bước lên thang máy đi tới tầng mười lắm. Nhấn chuông cửa, không ngờ bên trong thực sự có tiếng dép chạy tới.
Cửa gian phòng mở ra, Lam Khả Tâm đầu đầy mồ hôi xuất hiện ở cửa ra vào. Nói: "Em đang dọn dẹp gian phòng, không có nghe thấy tiếng chuông. Có phải là anh đã đợi rất lâu rồi không?"
"Không có, vừa mới về mà". Diệp Thu mỉm cười lắc đầu: "Mua vé chưa? Lúc nào thì trở về?"
Lễ Giáng Sinh qua đi, tết âm lịch thì tới gần. Tết âm lịch là ngày lễ truyền thống của Hoa Hạ quốc, là thời gian mà cả gia đình đoàn tụ, mỗi người đều hi vọng cả nhà cũng ngồi một chỗ ăn bữa cơm đoàn viên.
Đại học Thủy Mộc đã nghỉ vào ba ngày trước, Lam Khả Tâm đã sớm thi xong môn học cuối cùng. Chỉ là vẫn chưa muốn rời đi, mỗi khi Diệp Thu hỏi nàng khi nào thì trở về, nàng ta sẽ tìm đủ lý do để thoái thác.
Tuy Diệp Thu không nói gì với nàng cả, nhưng mà nàng là một cô gái tinh tế, nàng vẫn cảm thấy được tâm tình của Diệp Thu đang rất không tốt.
Sau khi Diệp Thu chuyển ra từ Lam Sắc Công Ngụ, mua một phòng nhỏ ở trong tòa cao ốc Kim Đô này. Ba phòng ngủ hai phòng khách, sau khi Lam Khả Tâm nghỉ học ở trường cũng chuyển đến ở đây, nhu thuận chăm sóc Diệp Thu.
Lam Khả Tâm đem dép lê đặt ở bên chân của Diệp Thu, lại gác chiếc giày da hắn vừa cởi ra lên giá. Sau đó nói: "Vốn là định ngày mua vé ngày mai lên xe. Nhưng do người xếp hàng quá nhiều nên hôm nay vẫn chưa mua được".
"Buổi tối anh sẽ giúp em mua vé". Diệp Thu vừa cười vừa nói.
"Không cần. Tối hôm nay, dượng đã định mua vé máy bay cho em". Vẻ không mong muốn trên khuôn mặt Lam Khả Tâm không có cách nào che dấu được.
"Vé máy bay? Lần trước em tới tại sao lại ngồi xe lửa? Anh còn tưởng rằng em vì muốn giả làm người nghèo để được miễn giảm học phí".
Lam Khả Tâm che miệng cười duyên, đáp lời: "Nhà của em ở Chinh Châu, không có sân bay. Nếu như đi bằng máy bay thì còn phải đổi sang đi đi tàu nữa. Em ngại phiền toái cho nên trực tiếp mua vé tàu. Lần này thật sự không mua được vé, ba ba cả ngày thúc giục em trở về nên dượng mới giúp mua vé máy bay. Đã đói bụng chưa, em còn chưa làm cơm, anh trước tiên uống cốc nước đậu xanh, em đi nấu cơm ngay bây giờ".
Diệp Thu giữ chặt Lam Khả Tâm, nói: "Anh không đói, em cũng nên nghỉ ngơi một chút đi, mệt mỏi đến mức mặt ra đầy mồ hôi rồi kìa".
Lam Khả Tâm gật gật đầu, nghe lời ngồi xuống bên người Diệp Thu. Nhìn cô gái ôn nhu như nước vẫn một mực ở bên mình, chiếu cố chăm sóc mình, trong nội tâm Diệp Thu tràn đầy cảm kích.
Khi tất cả mọi người đều bỏ đi, thì nàng vẫn yên lặng ở bên cạnh mình chời đợi.
"Diệp Thu, lễ mừng năm mới chỉ có một mình anh sao?" Lam Khả Tâm cẩn thận mà hỏi thăm, như là sợ chọc trúng chỗ đau của Diệp Thu.
"Uh. Khả năng là sẽ như vậy". Diệp Thu gật đầu.
Tết âm lịch? Hắn đối với ngày lễ này cũng không quá mẫn cảm. Có lẽ là bởi vì kinh nghiệm bất đồng, cho nên hắn có thói quen một mình trải qua các ngày lễ.
"Nếu không... Nếu không, em có thể ở lại cùng anh... , ý em là, anh ở một mình sẽ không làm được thức ăn, em có thể làm cơm tất niên cho anh". Nói xong lời này, khuôn mặt Lam Khả Tâm đỏ bừng tới mang tai vì xấu hổ, trên cổ xuất hiện một lớp màu hồng nhuận, lông mi chớp chớp, như là con thỏ nhỏ đang giật mình kinh hãi.
Diệp Thu giữ chặt tay Lam Khả Tâm, thưởng thức phút giây ngượng ngừng mà phong tình của nàng, nói: "Nếu em ở lại giúp anh thì ba của em làm sao bây giờ? Ông ấy cũng cần em trở về cùng ông ấy! Rời đi lâu như vậy, em cũng nên về thăm nhà một thời gian".
"Còn anh thì sao?"
"Anh đã có thói quen ở một mình". Diệp Thu gượng cười khi nói ra lời này, anh mắt có pha một chút cô đơn. Khi vạn nhà thắp ngọn đèn mưng đoàn viên thì bản thân một mình bưng chén rượu ngắm trăng, tâm tình như vậy có ai hiểu được ta?
Lam Khả Tâm nhìn ánh mắt của Diệp Thu, trong lòng cảm thấy chua xót, cất lời: "Diệp Thu, nếu như trong lòng anh cảm thấy khó chịu thì có thể kể cho em nghe. Có lẽ như vậy anh sẽ cảm thấy dễ chịu hơn. Em biết rằng, nhất định anh có chuyện gì đó. Đường tiểu thư? Tại sao các nàng đều rời khỏi nơi đây?"
Đường Quả?
Trong nội tâm Diệp Thu tràn đầy cay đắng. Cô bé đáng thương này, trong lòng nàng hẳn là cũng rất đau khổ. Có người dùng súng chỉ vào đầu của phụ thân nàng, bức nàng phải chĩa súng bắn về phía mình, ánh mắt tuyệt vọng của nàng làm cho Diệp Thu đau lòng không thôi.
Lúc này đây, Diệp Thu đã thật sự tin rằng Đường Quả rất yêu mình. Nếu như không phải mình mình ra hiệu cho nàng thì nhất định là nàng khó mà ra tay? Nàng biết rằng với thân thủ của mình có thể dễ dàng tránh đi viên đạn mà nàng bắn ra, nhưng nàng vẫn do dự như vậy. Đây không phải là tình yêu thì là cái gì?
Mình đã làm gì vậy? Vậy mà đã đem mạng sống của mình cùng với đặt lên cán cân làm cho nàng chịu thêm sức ép.
Có đôi khi Diệp Thu cũng nghĩ tới vấn đề như vậy, nếu có người dùng súng chỉ vào đầu của lão đầu tử bắt mình bắn Đường Quả, thì mình phải làm sao đây?
Đây là một câu hỏi rơi vào ngĩ cụt, không có đáp án. Thậm chí chỉ cần thoáng nghĩ tới thì đã làm cho người ta cảm thấy đau đớn vô cùng.
"Không có việc gì đâu". Diệp Thu mỉm cười lắc đầu, kéo Lam Khả Tâm sát vào lòng: "Rời đi, thì anh sẽ tìm trở về hết".
Lam Khả Tâm không nói thêm lời nào, dùng toàn bộ khí lực ôm lấy eo của Diệp Thu, như là muốn cùng gánh chịu sự đau khổ cùng Diệp Thu.
Nếu như, sự đau khổ có thể chuyển từ người này sang người khác thì thật là tốt!
Bệnh viện Thiên Phúc là một bệnh viện tư nhân ở Yến Kinh, ở vào phụ cận Thiên Vân sơn, sát núi kề sông, phong cảnh tươi đẹp, trang bị chữa bệnh được xếp vào hạng nhất lưu trên trên quốc tế. Bệnh viện này không tiếp đón giới bình dân, chỉ tiếp nhận tinh hoa giới kinh trong xã hội hoặc là các vị tai to mặt lớn trong giới chính trị, một số vị cán bộ kỳ cựu đã về hưu không muốn đi tới Bắc Đái Hà, cũng sẽ lựa chọn ở chỗ này an dưỡng.
Ở gần bên cạnh hồ Thiên Vân, ở trong một căn phòng, có một cô gái thanh tú xinh đẹp đang ngồi bên giường bệnh. Bộ y phục màu đen tinh xảo bao lấy vóc người lung linh xinh đẹp, dưới chân là đôi giày da cao gót màu đen, phần mũi nhọn nhỏ không làm cho người ta sợ hãi, ngược lại tạo cho người ta một cảm giác phấn chấn khó hiểu. Giao với chiếc tất chân màu đen tạo thành một đường nhỏ hẹp hình vòng cung, làm cho trong lòng nam nhân cảm thấy ngứa ngáy, hận không thể quỳ xuống mà hôn lên chiếc giày của nàng.
Màu da trắng nõn, vẻ mặt kiên nghị, cô gái này đúng là người lâu nay vẫn là chủ đề nóng trong giới truyền thông kinh tế, chủ tịch mới của tập đoàn Đường Thị, Đường Quả.
Đường Quả làm chủ Đường thị. Đây là tin tức chấn động nhất trong thời gian gần đây của giới tài chính và kinh tế. Tất cả giới truyền thông cùng các nhà phê bình đều có cái nhìn không tốt đối với nàng, muôn miệng một lời cho rằng đây là điềm báo trước sự suy yếu của Đường thị. Cổ phần Đường thị trong các công ty cổ phiếu đại hạ giá, sự phản đối ở ban giám đốc cũng vô cùng mạnh mẽ. Nếu như không phải Đường gia nắm giữ số lượng cổ phiếu tuyệt đối thì vị trí giám đốc chủ tịch làm sao có thể để một cô gái mới hai mươi tuổi như nàng nắm giữ?
"Loạn trong giặc ngoài", Uông Bá trọng thương nằm trên giường, phụ thân sinh tử còn chưa rõ, áp lực đối với Đường Quả thiết nghĩ cũng có thể tưởng tượng nổi. Đã vài ngày nàng không được chợp mắt, nàng muốn dùng tốc độ nhanh nhất để quen thuộc và dung nhập vào Đường thị, hơn nữa còn phải nhanh chóng đem nó vào quỹ đạo phát triển.
Nàng hiểu rằng phụ thân vẫn luôn đặt hi vọng vào mình, nàng không thể để cho phu thân thất vọng.
"Mary, cô đi ra ngoài đi. Tôi muốn nói ở cùng với cha trong chốc lát". Đường Quả nói với thư ký riêng ở sau lưng. Mary này là một người tài, phụ thân vì nàng mà huán luyện, năng lực xuất chúng, hơn nữa độ trung thành cũng rất cao, sau khi Đường Quả tiến vào Đường thị, liền xếp nàng vào vị trí thư ký riêng của mình.
Cũng chính bởi vì Đường Bố Y sớm đã chuẩn bị kỹ càng, dưới sự quấy nhiễu của nhiều kẻ như vậy, nàng vẫn có thể làm cho tập đoàn hoạt động bình thường.
"Vâng, thưa chủ tịch". Mary đáp ứng, thối lui ra khỏi gian phòng. Cũng nhẹ nhàng mà giúp nàng đóng cửa phòng bệnh.
Đường Bố Y nằm ở trên giường bệnh, chăn nhung bằng lông thiên nga phảng phất như không có chút sức nặng nào đắp lên người ông ta. Sắc mặt tái nhợt, không có một tia huyết sắc. Con mắt đóng chặt, khuôn mặt vốn mập mạp giờ cũng hóp lại. Trên trán còn có vải băng gạc đắp lên miệng vết thương, bác sĩ nói còn hai ngày nữa mới có thể cắt chỉ.
Đường Quả nhìn thấy phụ thân trở thành bộ dạng này, trong lòng vô cùng đau xót, nước mặt không kìm được mà nhỏ xuống, trì trên khuôn mặt chảy xuôi, nhỏ vào miệng, miệng đầy mặn chát.
Đem chiếc chăn nhung màu trắng kéo lên, giúp Đường Bố Y đắp lại chăn, sau đó lau nước mắt. Đường Quả nhẹ giọng nói: "Cha, vốn là con trách cha cả ngày chỉ lo làm việc không dành thời gian vui chơi cùng con. Giờ đây con mới biết được, thì ra ngồi ở vị trí này thì có nhiều việc phải hoàn thành như vậy. Con đã ba ngày không được ngủ, mệt mỏi vô cùng, cũng rất buồn ngủ, nhưng vừa đóng con ngươi lại thì lại không ngừng gặp ác mộng, không cách nào yên giấc".
"Cha, con không muốn nổ súng bắn Diệp Thu. Con cũng không muốn cha chết. Nhưng con phải làm sao bây giờ? Mỗi tối con đều nằm mơ thấy khuôn mặt Diệp Thu đầy máu tươi đứng nhìn con, con giải thích với anh ấy, anh ấy cũng không thèm nghe. Con rất yêu anh ấy, rất yêu. Nhưng, con đã bắn anh ấy, như vậy có phải là trá với tình yêu không? Tình cảm của con đối với anh ấy là không thuần khiết, con đã không còn tư cách yêu mếm Diệp Thu, có đúng vậy không! Cha, cha nói cho con biết đi! Con chưa từng yêu, cha hãy nói cho con biết thế nào là yêu đi!"
"Cha, Bảo Nhi đi rồi, thời điểm nàng ra đi cũng không có gặp con, chỉ nhắn cho con một tin nhắn. Mặc Nùng tỷ tỷ cũng đi rồi, nhưng con cũng không dám tiễn nàng. Con nổ súng về phía Diệp Thu, nhất định nàng sẽ trách con. Mỗi ngày con đều tới cổng của Lam Sắc Công Ngụ, hồi tưởng lại thời gian trước kia. Con rất muốn lại như trước kia! Mỗi ngày sáng sớm ngủ dậy đều có thể ăn bữa sáng do Mặc Nùng tỷ tỷ làm, mỗi ngày cùng Bảo Nhi chơi điện tử, chúng con có thể liên thủ bắt nạt Diệp Thu.... . Nhưng cuối cùng không thể như vậy nữa. Cha, người trong Lam Sắc Công Ngụ đều đã đi hết rồi, chỉ còn lại một mình con".
Một cô gái nhỏ tuổi chưa tưng trải, thoáng cái trên đôi vai phải chịu nhiều gánh nặng như vậy, cuối cùng cũng đã không chịu nổi, Đường Quả ghé lên giường bệnh của phụ thân mà khóc rấm rứt không thành tiếng.
Thật lâu, dường như nước mắt đã chảy hết, Đường Quả mới ngẩng đầu lên, từ trong túi lấy ra một chiếc khăn tay đưa lên lau nước mắt, khôi phục lại vẻ mặt bình tĩnh tự nhiên.
Nàng bây giờ là là tổng tài của tập đoàn Đường Thị, đại biểu cho lợi ích của tập đoàn Đường Thị, không thể để cho người ngoài thấy nàng mềm yếu.
Đường Quả đi đến bên cửa sổ, kéo ra chiếc màn màu vàng nhạt ra, đẩy cửa sổ, không khí tươi mát lập tức tràn ngập căn phòng.
Cách đó không xa chính là Thiên Vân mênh mông, sóng nước chập chờn như là vô số cá chép trắng lộ ra sống lưng ở trên mặt nước. Bầu trời xanh thẳm, gió lạnh lại rét thấu xương. Quần áo của Đường Quả mỏng manh, gió lạnh lùa vào áo khoác Tây trang tinh xảo, lại luồn vào chiếc cổ tròn của áo sơ mi, làm cho toàn thân nổi da gà.
Dường như bị trừng phạt như vậy có thể làm cho nội tâm nàng dễ chịu một chút, giống như là đang chuộc tội vậy.
"Diệp Thu, em không thể yêu anh, vậy anh hận em đi. Như vậy, không ai có thể quên ai".
← Ch. 305 | Ch. 307 → |