Vay nóng Tima

Truyện:Cận Thân Bảo Tiêu - Chương 317

Cận Thân Bảo Tiêu
Trọn bộ 649 chương
Chương 317: Săn bắn
0.00
(0 votes)


Chương (1-649)

Siêu sale Lazada


Diệp Thu lúc này mới hiểu ra. Vì sao quần áo và trang điểm của Tử La Lan lại không ăn nhập với hoàn cảnh của bữa tiệc rượu đẳng cấp tối hôm nay. Có điều là nàng rất tự nhiên không buồn để ý đến điều đó. Nàng tới nơi này vốn không để mắt đến bữa tiệc rượu Whisky đẳng cấp, mà vì Thú Liệp Viên ở phía sau.

Tân xuân vừa đi qua, Hiên Viên Hội sẽ vận chuyển một nhóm động vật từ dãy Đại Hưng AN đến. Chó sói, hươu, thỏ, gà rừng. Thậm chí còn có những con lợn rừng nặng hơn ba trăm cân. Người phụ trách của Hiên Viên Hội bởi vì những người quyền quý trong kinh mà gọi không ít cuộc điện thoại. Đó cũng chính là nguyên nhân mà Yến Kỷ Đạo chạy đến Hiên Viên Hội.

Đi qua một hành lang tựa như khu rừng cây cảnh, phía trước có một cửa sát. Qua cửa sắt chính là một mảnh rừng rậm. Chỗ này chính là nơi sẽ diễn ra trận sắn bắn của riêng Hiên Viên Hội.

Bên cạnh cửa sắt có người canh gác. Chỉ có hội viên của Hiên Viên Hội mới có thể tiến vào. Bất quá hội viên đều mang theo bạn bè tiến vào đây chơi đùa. Tử La Lan và tp đều là hội viên bên trong. Cho nên Diệp Thu cũng thuận lợi tiến vào.

Dưới sự dẫn dắt của nhân viên nghiệp vụ. Một đám người dừng lại tại một căn nhà gỗ. Căn nhà gỗ này được gọi là liệp nhân tiểu ốc. Đây chính là nơi dùng để thay đổi trang phục và lựa chọn trang bị. Câu lạc bộ sẽ cung cấp trang bị săn bắn cho hội viên. Cũng có thể tự mình mua quần áo ở bên này. Mỗi hội viên đều có một ngăn tủ. Còn trang bị săn bán do câu lạc bộ cung cấp.

Súng săn, trường cung, cung phản khúc, trường mâu, dao găm... ngoại trừ một ít vũ khí có tính sát thương quy mô lớn, các khí giới săn bắn khác đều đầy đủ. Tử La Lan đi thẳng đến chọn trường cung, tiếp đó lựa chọn một ống tên dài đeo ở trên lưng. Nàng sớm đã có sự chuẩn bị. Quần áo trên người cũng không cần phải thay đổi.

Diệp Thu không phải hội viên. Hiển nhiên sẽ không được câu lạc bộ cung cấp quần áo cho nên không thể thay đổi.

Phí Tường tiến lên nói: "Trang phục săn bắn đến bây giờ tôi chưa dùng lần nào. Diệp thiếu gia nếu không chê, tôi sẽ đưa cho thiếu gia đi thay quần áo."

"Không cần." Diệp Thu cười lắc đầu."Mặc âu phục cũng có thể săn thú."

Diệp Thu đi tới phòng trang bị. Cũng chọn một cây trường cung. Mang theo hai ống tên ở trên lưng. Suy nghĩ một chút. Lại xoay người cầm theo một con dao găm.

Săn bắn sẽ phân tổ tự do. Phí Tường không muốn đi. Diệp Thu cũng không miễn cưỡng. Hắn biết Phí Tường làm như vậy chính là để mình và Tử La Lan thuận tiện nói chuyện với nhau. Mà đề tài nói chuyện tối hôm nay Diệp Thu cũng không hề muốn cho nhiều người biết.

"Chúng ta một tổ nhé?" Diệp Thu đi tới trước mặt Tử La Lan vừa cười vừa nói.

Tử La Lan thấy Diệp Thu tay cầm trường cung, lưng đeo ống tên, ánh mắt trở nên khác thường. Nhưng cũng không nói gì. Gật đầu. Xoay người. Mang theo Diệp Thu tiến vào nơi săn bắn.

Sân săn bắn cách căn nhà gỗ một bức tường. Chỉ dùng một tấm lưới sắt vòng qua một mảng lớn rừng rậm và bình nguyên. Động vật hoang dã ở đây mới được chuyển đến hai ngày trước. Dã tính trên người vẫn chưa bị xóa bỏ. Lúc này bắt đầu đi săn sẽ là kích thích nhất. Đợi thời gian bị nhốt quá dài, những động vật này sẽ không còn thói quen cảm nhận nguy hiểm nguyên thủy, sẽ sinh ra tư duy chậm chạp. Lúc đó có tới săn cũng dễ dàng hơn. Sẽ mất đi sự thú vị.

Sắc trời u ấm. Diệp Thu và Tử La Lan đều ỷ vào thân thủ, khong mang theo thiết bị chiếu sáng. Trên đường cỏ dại mọc lan tràn. Cành lá tươi tốt. Từng đợt gió lạnh ùa tới. Toàn thân trên dưới đều buốt lạnh tựa như bị đóng băng. Đi bên trong rừng rậm âm u, nếu không phải thường xuyên có các đội ngũ khác chiếu đèn tới, sẽ khiến người ta hoài nghi đây liệu có phải là khu rừng quỷ hay không.

Tử La Lan ở phía trước dẫn đường. Diệp Thu đi theo ở phía sau. Hắn cố tình nói chút chuyện có quan hệ đến cha mẹ, nhưng nhìn thấy nàng vẫn đi nhanh như trước, căn bản là không có ý mở miệng, Diệp Thu cũng chỉ có thể chậm rãi chờ đợi.

Đột nhiên. ttl ở phía trước dừng bước.

Diệp Thu một mực chìm trong tâm sự. Chờ đến khi chú ý tới động tác của nàng thì thân thể đã va vào phía sau lưng nàng. Tuy rằng cách một tầng quần áo. Nhưng vẫn có thể cảm thụ cơ thể nằng căng cứng trơn bóng như một viên đạn. Một mùi hương khiến người ta ngây ngất truyền vào mũi. Bởi vì sự đặc biệt của nàng. Có đôi khi Diệp Thu quên đi chuyện Tử La Lan là một nữ nhân thực sự.

Hiện tại cảm giác được. Tử La Lan không chỉ là một nữ nhân. Hơn nữa là một nữ nhân có đầy đủ vị nữ nhân. Còn đại đa số nữ nhân đều không có vị nữ nhân.

Diệp Thu đang muốn xin lỗi. Chỉ thấy Tử La Lan dựng cung lên. Kéo tên ra. Nhung lại không lập tức bắn tên ra.

Nghiêng tai lắng nghe động tĩnh ở xung quanh. Sau đó căn cứ vào tiếng bước chân sột soạt cực nhỏ không ngừng di chuyển hướng bắn của cung tên.

Diệp Thu nhìn theo hướng mũi tên. Thấy cách đó không xa có một động vật màu trắng đao lao về phía trước chạy trốn. Trong rừng cây cực kỳ tối tăm. Thấy không rõ hình dạng động vật. Thế nhưng căn cứ theo bước chân màu sắc và thể tích. Vẫn có thể suy đoán ra nó là một con thỏ.

Sau khi chạy vài bước, con thỏ lại dừng lại tiếp tục nhìn xung quanh một cách nghi hoặc.

Trong nháy mắt khi nó dừng lại. Tử La Lan mạnh mẽ kéo dây cung rồi buông tay ra. Sau đó tên dài như một ánh mắt hung hăng đâm vun vút ra ngoài.

Cái bóng mơ hồ kêu lên một tiếng sau đó ngã gục. Diệp Thu chạy tới nhìn. Quả nhiên là một con thỏ. Tiễn pháp của ttl thực sự xuất chúng. Tên xuyên thẳng qua đầu thỏ.

Diệp Thu cầm con thỏ trở về. Nói với Tử La Lan: "Tối hôm nay tổ của chúng ta nhất đinh sẽ thu hoạch được nhiều nhất."

clb có quy định. Chỉ cần là hội viên tự mình bắn chết dã vật. Đều có quyền mang đi. Cũng có thể không nhặt đi. Để tự câu lạc bộ xử lý.

Tử La Lan nhìn thoáng qua Diệp Thu nói: "Tôi và cha anh đã từng phối hợp với nhau. Một lần đó. Chúng tôi cũng là tổ săn được nhiều nhất."

Trong lòng Diệp Thu mừng như điên. Không ngờ Tử La Lan chủ động đề cập vấn đề này. Vừa cười vừa nói: "Cô và cha tôi quan hệ rất tốt à?"

Sau khi hỏi câu này. Diệp Thu lại thấy hối hận.

Hắn nhận ra rằng. Tử La Lan thích cha mình. Hơn nữa cho đến bây giờ cũng không thể quên được. Thế nhưng cuối cùng cha lại không lựa chọn nàng. Lúc này hỏi quan hệ hai người có tốt không, chung quy cảm thấy ý tứ có chút châm chọc.

Quả nhiên. Khi Tử La Lan nghe thấy câu hỏi này. Thân thể cứng đồ. Tuy rằng Diệp Thu không nhìn rõ ràng biểu tình trên mặt nàng. Nhưng vẫn có thể cảm giác được sự bị thương sâu sắc thoát ra từ người nàng.

"Tôi và cha anh... là bạn bè rất thân." Tử La Lan nhẹ giọng nói. Sau đó thở dài thăm thẳm. Lâu thật là lâu.

"Ông ta là ai vậy? Hiện tại đang ở đâu?" Diệp Thu sốt ruột hỏi.

Tử La Lan rõ ràng vô cùng kinh ngạc khi nghe câu hỏi của Diệp Thu. Nói: "Anh không biết cha anh là ai?"

"Có phải rất kỳ quái hay không?" Diệp Thu có chút xấu hổ.

"Tôi cứ nghĩ Diệp lão sẽ nói cho anh." Tử La Lan nói."Ông ấy chính là vì chuyện của cha anh mới rời xa Yến Kinh."

"Rốt cuộc sao lại phát sinh chuyện này? Cha tôi đang ở đâu?" Diệp Thu vứt con thỏ xuống. Tiến lên nắm lấy tay Tử La Lan.

Tốc độ nói của nữ nhân này quá chậm. Diệp Thu không nén nổi dùng Phệ Hồn Giới trực tiếp nhìn trộm ký ức của nàng.

"Ông ấy đã chết." Tử La Lan hít sâu một hơi, sau đó trầm giọng nói.

Nghe được tin tức này. Diệp Thu ngẩn người. Điều này nằm trong dự liệu của hắn. Trong đầu chỉ có chút mất mát. Cũng không cảm thấy bi thương.

Hắn cũng hiểu được. Mình hẳn là phải khó chịu một trận mới đúng. Có lẽ nên giống như diễn viên điện ảnh trong TV. Khi nghe nói người cha từ lúc sinh ra cho đến bây giờ chưa từng gặp mất đi. Kêu cha gọi mẹ tìm cái chết một phen. Nhưng là. hắn lại không thể thương tâm như vậy.

Trên thế giới này không có yêu vô duyên vô cớ. Cũng không có hận vô duyên vô cớ. Ông ta chưa bao giờ xuất hiện trước mặt hắn. Như vậy cảm tình sẽ rất hư vô mờ mịt.

"Giang Yến Tử. Chúng ta tìm một chỗ nói chuyện được không? Tôi muốn biến chuyện trước đây. Cha tôi. Mẹ tôi nữa. Cả chuyện của cô. Hẳn là tôi nên biết hết mọi chuyện. Nói tất cả cho tôi nhé." Diệp Thu thành khẩn nói.

Lần thứ hai hắn gọi ra tên thật của Tử La Lan. Mong muốn có thể khơi lại ký ức của nàng.

"Được." Tử La Lan đáp."Tôi biết. Phía trước có một tảng đã bão hổ.

Khi hai người đang định ly khai thì một luồng ánh sáng của một ngọn đèn chiếu qua. Đến mức Diệp Thu và Tử La Lan không có cách nào mở mắt ra được."

"Diệp Thu." Có người hô lên.

"Ai?" Diệp Thu cảnh giác hỏi. Giọng nam nhân này rất xa lạ. Cho đến bây giờ hắn cũng chưa từng nghe qua.

"Mau tránh ra."

Thân thể Tử La Lan đột nhiên đánh về phía Diệp Thu. Sau đó thân thể hai người cùng lúc ngã lăn xuống đất. Chỗ bọn họ vừa đứng có đạn xuyên thẳng đến. Tiếng pằng pằng khiến cho thân cây và hoa cỏ rung động.

Diệp Thu ôm lấy thân thể Tử La Lan lăn tròn trên mặt đất. Sau khi tránh khỏi làn đạn, mới tìm được một gốc đại thụ để dừng lại. Trường cung trong tay Diệp Thu đã bay mất. Của Tử La Lan vẫn nằm trong tay. Tử La Lan thoáng cái rút ra ba cây tên, đặt lên trên dây cung. Nghiêng tai nghe ngóng xong. Không chút do dự bắn ra ngoài.

A!

Một tiếng kêu đau đớn vang lên.

Tử La Lan không thấy bóng bọn họ. Chỉ có thể dựa vào tiếng động do họ di chuyển mà đoán ra vị trí. Tuy rằng bắn trúng mục tiêu nhưng cũng không thể khiến họ mất mạng sau một chiêu.

"Muốn chết!" Vẻ mặt Tử La Lan dày đặc sát khí. Sau khi nghe thấy tiếng kêu đan đớn của nam nhân kia, lần thứ hai cài tên lên dây cung. Một tên bắn ra. Tiếng la khóc tức thì đình chỉ.

Trong rừng lại khôi phục sự tĩnh lặng. Tuy nhiên hai người trốn sau gốc đại thụ cũng không dám nhúc nhích.

Có trời mới biết liệu còn có xạ thủ nào trốn ở bên kia chờ mình thò đầu ra hay không?

Một phút đồng hồ. Hai phút. Ba phút...

Thân thể của Tử La Lan và Diệp Thu dựa vào nhau. Cũng không nhúc nhích. Đây đó có thể cảm nhận được tiếng tim đập của đối phương, mũi ngửi thấy mùi vị trên người đối phương.

Mùi hương trên người Tử La Lan rất nhạt. Thế nhưng ngửi lâu. Mùi hương tích tiểu thành đại, bắt đầu biến đổi rõ ràng. Diệp Thu cũng mới tắm hôm nay. Dùng loại Johnson"s Baby có hương bánh kem. Cũng không để cho người khác khó chịu.

Diệp Thu tập trung tinh thần lắng nghe. Một nhánh cỏ một lá cây cũng không bỏ qua.

Sa!

Có tiếng giầy dẫm lên cỏ dại. Đợi sau khi chiếc giầy bước qua. Cỏ dại bắn lên âm thanh.

Diệp Thu quay qua Tử La Lan vẫy tay đưa ra ám hiệu. Nói cho nàng biết có tổng cộng ba người. Bên trái giao cho nàng, còn mình đối phó với hai người ở chính diện.

Diệp Thu nhặt lấy hai hòn đá trên mặt đất. Tùy thời chuẩn bị tung ra một kích chí mạng.

Cạch!

Một người không cẩn thận dẫm lên một cành cây khô rơi trên mặt đất, thanh âm cành cây gãy vang lên. Diệp Thu liền như thiểm điện, hai cục đá trên tay bay ra, bắn thẳng đến ngực hai người trước mặt.

Đối với sức lực cánh tay mình Diệp Thu rất tự tin. Chỉ cần hắn bắn trúng bọn họ. Tuyệt đối có thể đánh nát xương cốt.

Chỉ là lần này Diệp Thu phải thất vọng. Hai người bị Diệp Thu bắn trúng, trên thân phát ra âm thanh, nhưng bước chân chỉ dừng lại chốc lát, sau đó ngược lại tăng tốc lao về phía Diệp Thu ở bên này.


Cửu Mộng Tiên Vực

Chương (1-649)