Vay nóng Homecredit

Truyện:Cận Thân Bảo Tiêu - Chương 336

Cận Thân Bảo Tiêu
Trọn bộ 649 chương
Chương 336: Bắt gian dâm
0.00
(0 votes)


Chương (1-649)

Siêu sale Lazada


Công việc của bộ phận bảo an khá rườm rà, hơn nữa từng giờ từng khắc đều phải có người canh giữ. Đương nhiên nhân viên trực thường là nhân viên cấp đội trưởng trở xuống, đội trưởng và phó đổi trưởng thay phiên giám sát. Cấp như chủ nhiệm và phó chủ nhiệm bộ phận bảo an, trừ tết âm lịch phải trực ban ra, thời gian khác có thời gian nghỉ ngơi bình thường. Thí dụ kỳ nghỉ như hai ngày thứ bảy và chủ nhật, bọn họ cũng được hưởng như các nhân viện của các ngành khác.

Trương Triển rất ít khi chủ nhật tới công ty, hôm nay vốn hẹn bạn gái Sở Sở cùng tới du thuyền của bạn chơi. Bạn gái nói hôm nay phải làm tăng ca, mới tới công ty, phải thể hiện tốt một chút mới có thể có được thiện cảm của cấp trên. Hắn nhớ tới cảnh tượng hôm đó nhìn thấy Sở Sở và dượng thân mật, không hiểu sao, trong lòng lại cảm thấy không ổn, cũng không còn tâm trạng ra biển chơi với bạn nữa, dứt khoát tới công ty.

Hắn tới văn phòng của dượng, thư ký nói Sở Sở và dượng cùng ra ngoài bàn nghiệp vụ rồi. Chủ nhật có nghiệp vụ gì cần bàn?

Mặc dù trong lòng đầy nghi hoặc, nhưng không có chứng cứ xác thực, cũng chỉ có thể tạm thời nhẫn nại.

Lúc tới bộ phận bảo an, thấy Lữ Bưu và một đám người đang ở đó xì xào bàn tán. Lúc thấy Trương Triển tới liền im lặng, ánh mắt mọi người nhìn hắn khác lạ, có đồng cảm, có thương cảm, có mừng thầm.

Đây là sự thật Trương Triển không thể chấp nhận, trước đây đều là hắn dùng ánh mắt như thế nhìn đám dân đen kia, từ lúc nào vị trí lại đổi ngược lại thế? Chắc chắn có chuyện gì xảy ra rồi?

Sau khi Trương Triển vào văn phòng, gọi điện thoại gọi một nhân viên bảo vệ quan hệ khá thân với mình vào.

"Lý Quân, rốt cuộc xảy ra chuyện gì? Vừa nãy mọi người đang bàn luận chuyện gì?" Trương Triển sầm mặt hỏi

Lý Quân vẻ mặt xấu hổ cười trừ, không biết trả lời thế nào mới được.

"Ngươi đan điền nóng bỏng, tinh quan mở rộng, suýt nữa đã bắn ra như vậy rồi."

Hắn thích biểu hiện phóng đãng của con gái như vậy, khoái cảm đó mỗi lần đều khiến hắn thể nghiệm những cảm nhận khác nhau.

"Anh với Trương Triển ai lợi hại hơn?"

"Đương nhiên là anh rồi, của hắn không thô như của quý của anh, không có cảm giác phong phú lúc anh tiến vào" Vẻ mặt Sở Sở nghiêm chỉnh nói.

"Gái điếm thối, nhanh chút, mở căng chút" Vạn Minh Vân hung hăng kéo tóc Sở Sở, ấn đầu cô xuống bụng mình, sau đó của quý cao ngất bị một nơi ướt át ấm áp bao trùm lấy

- A...a...a

Vạn Minh Vân rên rỉ thành tiếng, một năm ba trăm em, không từ người Yến Kinh.

Quán cà phê Anh cách điệu trên phố đối diện khách sạn Hải Dương, thông qua cửa sổ kính trong suốt của hai tầng vừa vặn có thể thấy quang cảnh của cửa khách sạn Hoàng Hải.

Lam Khả Tâm không rõ sao vừa ăn cơm trưa xong, Diệp Thu lại dẫn cô tới quán cà phê bên này. Nhưng chỉ cần có thể ở cùng Diệp Thu, cô đã rất vui rồi

Uống cà phê cũng là chuyện các đôi tình nhân nên làm sao?

Lam Khả Tâm toàn bộ suy nghĩ đặt trên người Diệp Thu thấy ánh mắt hắn thỉnh thoảng thông qua cửa sổ trong suốt nhìn sang đối diện, nghi hoặc hỏi: "Có gì hay à? Sao toàn thấy anh thò đầu ra nhìn thế? Đợi ai sao?"

Diệp Thu cười lắc đầu, ngấm một ngậm cà phê trước mặt, cười nói: "Anh đang đợi xem trò vui"

Xem trò vui?

Vẻ mặt Lam Khả Tâm mờ mịt, nhìn ra bên ngoài, đâu có trò gì đáng xem?

Diệp Thu không tiện nói rõ với Lam Khả Tâm, cười không nói gì, sau khi thấy hai chiếc xe dừng ở cửa khách sạn Hải Dương, trong đó có một chiếc là xe cảnh sát, Diệp Thu liền híp mắt bật cười.

Trò hay bắt đầu diễn rồi.

Trương Triển đúng là tới bắt gian dâm rồi.

Mặc dù hắn biết như thế có thể tiền đồ của hắn cũng hết rồi, nhưng nếu chuyện truyền ra ngoài, là một người đàn ông đều không thể chịu được nỗi đau bị cắm sừng.

Hơn nữa còn bị chính người mình tôn kính nhất tin tưởng nhất cắm lên đầu. Hắn có cảm giác muốn điên lên.

Hắn chỉ biết Sở Sở theo dượng vào khách sạn Hải Dương, nhưng không biết họ vào phòng nào. Không có lý do chính đáng khách sạn không thể cung cấp số phòng của khách hàng cho bạn.

Do dự mãi, cuối cùng gọi điện thoại cho người bạn làm ở cục cảnh sát thành phố. Dù sao đã nhục nhã đầy mình rồi, mất mặt còn có thể mất tới đâu nữa?

Trương Triển nóng lòng tức giận lúc này đẽ có ý đập phá. Nếu tỉnh táo lại có lẽ hắn sẽ hối hận vì đã hành động như vậy.

Nhưng hai chữ tỉnh táo bây giờ hình như cách biệt với hắn. Hơn nữa ánh mắt đồng tình thương cảm của từng đồng nghiệp trong công ty càng khiến hắn trong lòng đau đớn như có kim châm vậy.

Lấy danh nghĩa cảnh sát truy xét vụ án, cũng cung cấp thẻ công tác của bạn, lễ tên của khách sạn lúc này mới cung cấp số phòng của Sở Sở và Vạn Minh Vân cho họ. May mà bọn họ thuê là phòng bình thường chứ không phải là phòng vip của khách sạn. Nếu không đối đãi với khách quý như vậy, khách sạn không thể dễ dàng muốn phối hợp như vậy.

1166

Trương Triển và bạn tới cửa phòng, Trương Triển và bạn lùi sang một bên, nhân viên phục vụ tới phối hợp hành động với họ run rẩy đưa tay ấn chuông cửa.

"Ai vậy?" Tiếng cảnh giác của một người đàn ông truyền ra.

Trương Triển máu nóng dâng lên đến đầu, hắn nghe ra được, đó là tiếng của dượng hắn.

"Tiên sinh, chào ngài, tôi là nhân viên phục vụ của khách sạn. Có khách nói rơi đồ trong phòng này, chúng tôi tới tìm một chút. Xin lỗi, làm phiền ngài rồi" Thái độ nhân viên phục vụ nhã nhặn nói.

"Mẹ kiếp? Cái khách sạn nát này? Các người làm gì thế? Bây giờ không được, một giờ sau quay lại" Vạn Minh Vân hùng hùng hổ hổ nói.

"Tiên sinh, phiền ngài một chút. Vị khách này vội tới sân bay. Xin mở cửa giúp một lát được không?"

"Mẹ kiếp, ta nói không được là không được, một giờ sau quay lại. Hắn tới sân bay liên quan gì đến ta?" Vạn Minh Vân mở cửa phòng, muốn đuổi người tới làm phiền bọn họ đi.

Lúc thấy Trương Triển đứng ở cửa sắc mặt tái nhợt, vẻ mặt thay đổi rất cổ quái. Lúc đang định đóng cửa, lại bị một chân bạn Trương Triển đá văng ra, bắt lấy hai tay hắn đẩy ngã xuống đất, mắng: "Tên mập chết tiệt này, dám động vào cô gái của anh em ta. Xem ông tra tấn ngươi thế nào?"

Trương Triển không nói với bạn bạn gái mình và người đàn ông thuê phòng là dượng mình, cho nên bạn mới ấn hắn ngã xuống đất, tự xưng là ông.

Lúc Trương Triển đi vào phòng, miệng mở thật lớn.

Sở Sở bạn gái hắn đang trần truồng. Hai tay bị cà vạt trói ở đầu giường, hai chân cũng bị khăn bông trói vào với nhau, trong miệng nhét nội y của cô, tóc tai bù xù, bộ ngực và các chỗ khác màu đỏ tím nhìn thấy mà giật mình.

Mẹ kiếp, đang chơi đùa.

Lúc cùng ông mày cũng không ra sức như vậy. Nghĩ tới đó, Trương Triển càng giận dữ, nắm đèn bàn trên bàn đập vào đầu Sở Sở.

Sở Sở thấy khuôn mặt méo mó của Trương Triển nhấc đèn bàn tức giận đập tới đầu mình, ưm ưm kêu lên, lắc đầu. Nhưng vừa nãy bọn họ để làm cuộc chơi thêm mạnh mẽ, cho nên nhét nội y vào miệng, bây giờ muốn nhả ra cũng không được

Mẹ kiếp, muốn chơi vào lão già này không muốn chơi với ông, đập chết mày.

Trương Triển nghĩ như thế, đập mạnh đèn bàn lên đầu Sở Sở

Đèn bàn và đầu Sở Sở chạm vào nhau, đèn nát, đầu Sở Sở đầy máu.

"Con điếm chết tiệt, đây chính là biểu hiện ra sức mồm mày nói, biểu hiện trên giường à? Các người đúng là có hứng thú? Giữa trưa chạy tới khách sạn làm chuyện này? Sao? Vui chứ? Ồ, bây giờ đang chơi là vở kịch gì thế? Sắm vai nhân vật? Không đúng, nhập thất?.... Con điếm chết tiệt, con điếm này" Trương Triển vừa nói, vừa tát Sở Sở.

Đem tức giận trong lòng mình và nhục nhã mình phải chịu hoàn toàn chuyển lên người cô, mỗi lần đánh, trong lòng dễ chịu hơn rất nhiều.

Còn bạn của Trương Triển càng thêm dũng mãnh, vốn xuất thân cảnh sát, ấn ngã Vạn Minh Vân xuống đất, đánh bồm bộp, Vạn Minh Vân kêu la thảm thiết liên tục, hoàn toàn không giãy giụa được.

Nhân viên phục vụ phụ trách gọi cửa giúp họ nhìn trợn mắt há miệng, không phải nói cảnh sát tới tra án hay sao? Đây là tra án gì vậy?

Án yêu đương vụng trộm? Nhưng cũng không thể đánh người ta đến chết vậy chứ? Nếu xảy ra án mạng, khách sạn bọn họ có thể không tránh khỏi trách nhiệm được.

"Ấy, các người đang làm gì vậy? Dừng tay, mau dừng tay" Nhân viên phục vụ lôi Trương Triển, bị Trương Triển giương mắt hằn tia máu trừng trừng, vội vàng lùi sau hai bước.

Lại chạy tới kéo vị cảnh sát tới phá án ra, lại bị hắn một tay đẩy ngã trên đất. Nhân viên phục vụ bất đắc dĩ, vội vàng thông qua bộ đàm gọi người tới.

Sau khi mấy trợ thủ lên, mới lôi Trương Triển đỏ mắt và bạn cảnh sát của hắn ra.

Một nữ nhân viên phục vụ giúp Sở Sở đắp chăn lên, có bác sỹ của khách sạn tới giúp cô băng bó đơn giản Vạn Minh Vân mặt mũi tím bầm, đã không thành hình. Nếu hắn không nói mình là Vạn Minh Vân, chắc không ai nhận ra hắn là Vạn Minh Vân.

Giám đốc khách sạn hỏi có cần báo cảnh sát không, Vạn Minh Vân nhìn Trương Triển đã tỉnh táo lại, lắc đầu nói không cần. Đây là việc riêng của bọn họ, bọn họ sẽ tự giải quyết.

*****

Khách sạn cũng không muốn làm to chuyện này, đó là đòn đả kích trí mạng tới danh dự của khách sạn. Vì thế để một người lại trông chừng bọn họ, đề phòng bọn họ lại động thủ. Những người khác đều lui ra ngoài. Xảy ra chuyện thế này, Vạn Minh Vân cũng rất xấu hổ. Nhưng sự việc vẫn cần phải giải quyết. một lúc sau nói: "Trương Triển, chuyện này, dượng có trách nhiệm, dượng xin lỗi con."

"Lời ông nói không phải là nói nhảm sao? Lẽ nào là lỗi của tôi? Đúng, đúng là lỗi của tôi, là tôi đưa bạn gái tới trước mặt ông để ông làm" Trương Triển không chịu được chửi ầm lên. Sự tôn trọng với hậu thuẫn cường lực Vạn Minh Vân cũng biến mất dạng.

"Trương Triển, con còn trẻ, một cô gái..... là cái gì? Làm cho tốt sau này dượng sẽ không xử tệ với con, đợi khi con trèo lên cao rồi, muốn cô gái thế nào chẳng được?" Vạn Minh Vân lời nói thấm thía nói.

Trương Triển nghĩ ngợi, đúng là như vậy.

Thấy thảm trạng Vạn Minh Vân hai mắt sưng đỏ, mũi còn chảy máu. Thầm nghĩ mình đã quá kích động rồi không. Sự việc làm quá lớn, hình như cũng khong có lợi cho mình.

Nhưng quay lại nhìn cơ thể Sở Sở khóa trên giường và cà vạt khăn lông vứt trên đất, nghĩ tới cô gái của mình chơi đùa cùng dượng. Tức giận trong lòng này sao có thể kìm nén được, lại hận một nỗi không thể đấm cho mấy đấm mới bỏ qua.

Bạn Trương Triển lúc này mới hiểu rõ, thì ra người đàn ông bị hắn mắng là tên mập đáng chết là thân thích của Trương Triển, nhìn cô gái trên giường, thầm nghĩ, mẹ kiếp chơi cũng hơi quá khích rồi.

Một nữ hầu hai chồng, mẹ nói đúng là mất sức."Trương Triển, con xem con, lại hồ đồ rồi. Con cũng nhìn thấy rồi, dượng bị con đánh thành thế này, dượng có nói lời nào không? Ngồi xuống đi, chúng ta nói chuyện. Không cần kích động, nếu không, đối với con với dượng đều không có lợi" Vạn Minh Vân vẫn kìm nén được, thấy sắc mặt Trương Triển giận dữ, vội vàng khuyên giải.

"Vạn Minh Vân, tên khốn kiếp, chúng ta còn gì mà nói?" Trương Triển lớn tiếng mắng.

Vạn Minh Vân chau mày, nói: "Một tiện nữ mà thôi, cần gì phải làm ra như thế? Con muốn con gái? Được, ngày mai dượng tìm cho con mười mấy hai mươi cô. Con gái đứng đầy đường, chỉ cần có tiền, con gái thế nào dượng cũng có thể tìm cho con. Nhưng còn công việc? chức phó chủ nhiệm đó con không cần nữa sao?"

Vạn Minh Vân thấy vẻ mặt Trương Triển do dự, tiếp tục dụ dỗ nói: "Dượng đang giúp con giành chức chủ nhiệm của bộ phận bảo an, lẽ nào con cũng không muốn?"

"Chủ nhiệm bộ phận bảo an? Hừ, ông có thể đấu qua được người họ Đường?" Trương Triển cười nhạt, hắn cho rằng Vạn Minh Vân dùng lời lẽ tới xoa dịu hắn,

"Ban đầu là vì dượng đứng về phía họ Đường, cho nên không tiện tranh. Bây giờ, quan hệ của dượng và phó chủ tịch Vương không tệ, hắn đồng ý sẽ giúp dượng tranh thử. Hơn nữa không được sẽ điều con tới bộ phận nghiệp vụ. Ở đó còn mạnh hơn bộ phận bảo an? Con trai phó chủ tịch Vương không phải cũng đã vào bộ phận nghiệp vụ sao, con có thể quan hệ tốt với hắn, sau này còn sợ không có gái sao?

Trương Triển rõ ràng có chút động lòng, nhưng lại không muốn chịu thua như vậy. Nhất thời không biết nói gì. Sở Sở đường hoàng từ trên giường ngồi dậy, cũng mặc kệ chăn quấn quanh tuột xuống lộ ra nửa bộ ngực bị người ta nhìn thấy, cười nhạt nói: "Bàn bạc xong chưa? Vậy còn tôi? Cũng phải có kết quả hợp lý chứ?"

"Cô vẫn làm thư ký, ồn cái gì?" Vạn Minh Vân trừng mắt với Sở Sở một cái, mắng.

"Ơ, lại rống lên với tôi rồi, vừa nãy lúc vào người tôi nói những gì? Vạn Minh Vân, tôi mặc kệ các người thương lượng thế nào, tôi muốn làm trợ lý tổng giám đốc. Nếu không, tôi sẽ nói chuyện xấu của các người ra ngoài. Ai cũng đừng mong sống yên ổn" Ánh mắt Sở Sở sắc bén nhìn tới, mắng.

Lúc nói chuyện, lại bò khỏi giường, tìm điện thoại trong túi, sau đó chụp ảnh mình và đám người Vạn Minh Vân và Trương Triển. Định dùng làm chứng cứ uy hiếp.

Trương Triển đi tới cướp lấy, Sở Sở thét to: "Nếu ngươi dám cướp, tôi sẽ chạy người trần ra ngoài. Tôi xem sau này các người còn mặt mũi nào đứng trong Đường Thị?"

Sắc mặt Vạn Minh Vân lạnh lùng, cuối cũng tạm thời đồng ý yêu cầu của Sở Sở trước đã.

Sự việc tạm thời hòa giải rồi, một tin vốn làm cho long trời lở đất bị lấp liếm đi.

Vạn Minh Vân bị thương trầm trọng, hơn nữa đều là vết thương trên mặt, không khác gì hủy mặt lắm, cho nên xin nghỉ không tới công ty.

Sở Sở đầu rơi máu chảy, trên mặt cũng vết thương chồng chất, cũng xin nghỉ nửa tháng.

Trương Triển tiếp tục tới công ty làm việc, vốn vẫn muốn chịu nhịn, đợi Diệp Thu bị đuổi xuống, cố gắng ngồi lên chức chủ nhiệm bộ phận bảo an. Lúc tới, lại luôn cảm thấy không khí của bộ phận bảo an có chút không ổn.

Lúc hắn tới công ty, thấy đám nhân viên túm năm tụm ba nhỏ tiếng cười nói. Lúc hắn đi vào trong, bàn luận của họ liền dừng lại.

Có lúc hắn chào người quen, trên mặt những người này mặc dù nhiệt tình, nhưng khinh thường trong ánh mắt lại hiện rõ ra ngoài, hoàn toàn không thể che giấu.

Trương Triển chột dạ, cũng không dám hỏi thăm người khác. Chỉ đành gọi Lý Quân tâm phúc tới văn phòng làm việc của mình.

Sau khi quăng cho Lý Quân một điếu thuốc, Trương Triển hỏi: "Lý Quân, gần đây công ty có động tỉnh gì không?"

"Ha ha, không có động tĩnh gì" Lý Quân cười ha ha nói.

"Lý Quân, có chuyện gì cậu đừng giấu tôi. Cả ngày tôi thấy mọi người tụ tập to nhỏ, đang nói gì thế?"

Lý Quân ngẩng đầu nhìn Trương Triển một cái, cười nói: "Cũng không nói gì, chỉ là nói chuyện phiếm thôi".

"Lý Quân, có phải cậu muốn biến khỏi Đường Thị không?" Trương Triển tức giận mắng. Người này cứ một mực pha trò khiến hắn mất đi kiên nhẫn.

"Ơ, phó chủ nhiệm Trương, cho dù trong lòng bực tức, cũng không thể nổi giận với tôi. Chuyện bạn gái anh ... không liên quan gì tới tôi. Hay là tôi nhắc nhở anh trước, nếu không, anh có thể bắt giam dâm được"

"Lý Quân, ...mẹ kiếp" Trương Triển giận sôi máu, phun một ngụm máu tươi trên bàn.

Dưới sự thao túng của Diệp Thu, Trương Triển cuối cùng không chịu được áp lực của những lời đồn đại, đã rời khỏi Đường Thị. Điều khiến hắn không ngờ tới là, Vạn Minh Vân cũng mất chức giám đốc tập đoàn, bị Đường Thị khai trừ.

Sau khi đóng cửa văn phòng, Diệp Thu gọi điện thoại cho trợ lý chủ tịch Lôi Vũ.

Lôi Vũ nghe thấy Diệp Thu tự giới thiệu, nhiệt tình nói: "Chủ nhiệm Diệp, sao anh lại có thời gian gọi điện cho tôi thế? Tôi rất bất ngờ đó".

"Cấp bậc của cô cao hơn nhiều so với tôi" Diệp Thu cười nói.

"Hì, tôi chỉ là chân chạy cho chủ tịch thôi. Anh thì khác" Lời Lôi Vũ có thâm ý nói.

Diệp Thu im lặng một chút, hỏi: "Nghe nói giám đốc Vạn Minh Vân từ chức khỏi công ty rồi?"

"Ha ha, không phải là từ chức, là bị chủ tịch Đường đuổi đi" Lôi Vũ không hề giấu diếm trả lời.

"Đuổi đi rồi? Hắn không phải là người chủ tịch lôi kéo sao?" Vẻ mặt Diệp Thu nghiêm trọng hỏi. Chính vì nguyên nhân này, Diệp Thu mới lo lắng kế hoạch của mình có ảnh hưởng tới ván cờ của Đường Quả không?

"Đúng vậy, trước là vậy. Nhưng gần đây hắn lại quá gần gũi với phó chủ tịch Vương. Đường chủ tịch không có thiện cảm với loại cỏ leo này, vẫn luôn suy nghĩ làm thế nào để đuổi hắn đi. Không ngờ có người gửi tới một xấp ảnh....."

"Ảnh? Ảnh gì thế?" Diệp Thu tò mò hỏi.

"Ha ha, nội dung bức ảnh tôi không nói nữa, nhưng, là một cô gái tên Sở Sở gửi tới. Chắc anh biết cô ta chứ? Sau khi Đường chủ tịch có được những bức ảnh kia, liền gọi Vạn Minh Vân tới văn phòng, ngày thứ hai Vạn Minh Vân chủ động gửi đơn từ chức tới chủ tịch Đường".

Lôi Vũ biết một chút về quan hệ của Đường Quả và Diệp Thu, cho nên nói chuyện với hắn không giấu diếm gì. Nếu hắn thật sự cùng với chủ tịch Đường, sau này, ai biết được Đường Thị có do hắn định đoạt hau không?

Sở Sở gửi ảnh tới? Lẽ nào giao dịch của cô với Vạn Minh Vân không đàm thỏa sao?

Lôi Vũ cười ha ha bên kia nói: "Diệp Thu, chủ tịch Đường biết chuyện này là do anh ở sau thao túng, vẫn luôn rất cảm kích anh. Anh đã tặng cho chủ tịch Đường mọt món quà lớn đó".

Diệp Thu gượng cười. Lúc đầu hắn chỉ muốn loại bỏ khối u Trương Triển ra khỏi Đường Thị, thuận lợi cho mình phát triển công việc. Không ngờ chó ngáp phải ruồi, lại giúp Đường Quả giải quyết một chuyện một chuyện phiền lòng.

Lẽ nào đó là thần giao cách cảm?

Bịch

Bịch

"Tiếp nào" Tử La Lan thấy Cuồng ngã trên đât, lạnh lùng nói.

Áo da quần da màu đen bó sát người, bao trọn cả thân hình đường cong lả lướt lại. Tay đeo găng tay da màu đen lộ ra các đốt ngón tay, loại găng tay này có thể bảo vệ cổ tay. Lại có thể sử dụng chỗ đốt ngón tay tấn công người khác hung ác nhất. Dưới chân là một đôi giày da cũng màu đen, cơ thể Cuồng đã bị gót giày nhọn chọc thủng vài lỗ nhỏ.

Ánh mắt lạnh lùng, nhìn thuộc hạ của mình trên đất, giống như nhìn một con heo sống bị đưa tới lò sát sinh, không có chút tình cảm đồng loại nào.

Cuồng lau máu ở miệng, rống lên một tiếng. Lại bò từ đất đứng lên, điên cuồng nhào tới Tử La Lan. :

Cơ thể Tử La Lan cũng nhanh chóng nhảy lên, một dáng người xinh đẹp lộn vòng trong không trung, một chân đá trúng Cuồng. Người đàn ông vừa từ đất bò dậy lại ngã mạnh xuống, cơ thể rơi trên sàn màu bạc làm từ sắt thép, phát ra tiếng bịch.

"Ngươi không có óc sao? Giết người là một kỹ thuật, chỉ cậy mạnh thì có ích gì? Nếu cậu vẫn lỗ mãng không có cái nhìn đại cục như vậy, cả đời cậu không phải là đối thủ trong máu Tu La" Giọng Tử La Lan lạnh lùng nói. Lời nói sắc như dao đâm vào tim Cuồng, khiến hắn quỳ rạp trên mặt đất thở dốc từng nhịp.

"Kéo hắn lên" Tử La lan sai bảo một tiếng, lập tức có hai người chạy tới mang hắn tới phòng y tế.

*****

Lạc Đà thấy Cuồng như chó chết bị người ta kéo lên, ngay cả khí lực động đậy cũng không có. Chạy lên cười nói: "Ngươi đúng là tự tìm cái chết, đánh với ai thì không, lại tới tìm đội trưởng, lẽ nào ngươi không biết tâm trạng đội trưởng gần đây không tốt sao?"

"Việc này liên quan gì tới ngươi?" Cuồng lạnh lùng nói.

"Hì hì, ta chỉ quan tâm người thôi mà, khó có cơ hội hợp tác phối hợp ăn ý, nếu ngượi bị đội trưởng hủy rồi, không phải lại lần nữa tổ đội với người khác sao? Đổi thành hai tên biến thái Phong Cẩu và Tri Chu, không phải rất không thú vị sao?"

"Hừ, " Cuồng hừ lạnh một tiếng, nhưng lại không phản bác lời vủa Lạc Đà. Phong Cẩu và Tri Chu đúng là hai tên biến thái, bình thường không ai muốn cùng đội với họ. Bọn họ nhìn nhau đều không thuận mắt, cho nên phần lớn thời gian đều là hành động một mình.

"Ta biết ngươi muốn sớm đánh thắng Tu La. Nhưng, cũng không cần tìm tai vạ trước mặt đội trưởng" Lạc Đà nói "Từ từ đợi đi, rồi sẽ có cơ hội".

Cuồng lại hừ lạnh một tiếng, nói: "Ta biết ngươi đang nghĩ gì, nhưng ta muốn quang minh chính đại đánh bại Tu La".

"Ha ha, tùy ngươi, bây giờ ngươi hãy dưỡng thương cho tốt đã" Lạc Đà nhún nhún vai bất cần.

Trở về văn phòng giản dị của mình, Tử La Lan rút điếu thuốc từ trong hộp thuốc trên bàn ra, châm, sau đó từ từ nhả ra từng vòng khói đẹp như bươm bướm (hồ điệp)

Con gái hút thuốc lá luôn khiến người ta có cảm giác chán chường thương cảm hồng trần, động tác giơ tay nhấc chân đó và móng tay sơn đẹp đẽ đó kẹp lấy điếu thuốc thon dài nhẵn nhụi cho dù cảnh thuốc lá đốt trên ngón tay cũng hấp dẫn khác thường.

Tử La Lan là bậc thầy về mặt này, sự chán chường của cô lan tràn ra từ xương cốt, chán chường tới chết cũng gợi cảm tới cực điểm.

Trong sương khói lượn lờ, bạn thường không thể nhìn rõ mặt của cô. Cho nên, bạn cũng không thể phân biệt tuổi tác của cô. Hai mươi, ba mươi, bốn mươi, hoặc già hơn một chút hoặc trẻ hơn một chút, ai biết chứ?

Đẹp như vậy đã vượt qua giới hạn tuổi tác.

Lúc Tử La Lan hút thuốc, thích ngẩn người yên lặng. Không nghĩ gì, hoặc là đang nghĩ mọi chuyện nhưng không nhớ cái gì.

Nhưng hôm nay có chút ngoại lệ, không hiểu sao, trong đầu toàn hiện lên hình ảnh của một người.

Hoặc là hai bóng, nhưng hai hình ảnh ấy lúc hai hợp làm một lúc lại tách nhau ra trở thành hai người quen thuộc.

Bọn họ, sao lại giống nhau như vậy? Tử La Lan khẽ thở dài.

Ấn đầu mẩu thuốc lá mới hút một hơi vào trong gạt tàn, trong lòng bực bội, đột nhiên ngay cả thuốc cũng không muốn hút nữa.

Không kìm chế được, luồn tay vào dưới mông. Ở đó để lại một vết sẹo, là vết bị Diệp Thu dùng đầu mũi tên khoét ra.

Bệnh viện vốn có thể tiến hành cấy ghép da hoặc dùng da sinh trưởng khiến nó hồi phục như cũ, không hiểu cô nghĩ gì lại từ chối.

Có lẽ, cô chỉ muốn một ký hiệu.

Thứ hai mươi năm trước không có được, hai mươi năm sau lại giành được. Nhân sinh gặp gỡ ai có thể nói rõ được?

Nhớ tới cảnh xấu hổ mình và Diệp Thu trong rừng rậm, cơ thể Tử La Lan có chút nóng bừng. Lúc đó, hắn gần như sờ khắp cơ thể mình.

Ôi, sao lại luôn nghĩ tới hắn? Thái độ tình cảm thế này là không trung thành. Tử La Lan khẽ thở dài, lúc đang định đứng dậy, ngoài cửa lại vang lên tiếng gõ cửa.

"Vào đi" Tử la Lan mở nút thiết bị đàm thoại nói.

Cửa phòng bị đẩy ra, người vào là Yến Thanh Phong đã lâu không tới văn phòng cô.

Nụ cười trên mặt Yến Thanh Phong như gió xuân ấm áp, ánh mắt say đắm nhìn trên khuôn mặt Tử La Lan vài lần, lại dừng lại trên gạt tàn trên bàn. Thấy một đống đầu mẩu thuốc lá còn quá nửa, nói trách móc: "Nói bao nhiêu lần rồi, phải hút ít thuốc thôi, sao không nghe thế?"

"Anh tới có việc gì không?" Tử La Lan ngẩng đầu nhìn Yến Thanh Phong, vẻ mặt lạnh tanh hỏi, giống như chưa từng nghe thấy câu nói quan tâm của Yến Thanh Phong vậy.

Lạnh lùng cũng là một lớp màng bảo vệ, cô đã quen dùng thái độ này đối xử với bất cứ người đàn ông nào tiếp cận cô. Nhưng vẫn may, những năm này càng ngày càng ít, bây giờ cũng chỉ còn lại một Yến Thanh Phong này thôi.

Yến Thanh Phong sớm đã quen với thái độ thế này của Tử La Lan, cũng không tức giận, cười nói: "Không có việc gì thì không thể tới thăm em sao?"

Tử La Lan liền không nói chuyện nữa, cô không quen kiểu nói chuyện này.

"Ha ha, thời gian này bận rộn, không có thời gian tới thăm em. Hôm nay tiện đường, cho nên lới thăm em. Tối nay có thời gian không, cùng ăn bữa cơm?"

"Không rảnh"

"Ha ha, vậy thì lần sau đi. Biết chuyện Lục gia xảy ra chuyện không?" Yến Thanh Phong nhìn Tử La Lan hỏi.

"Nghe nói một chút" Tử La Lan vừa suy nghĩ ý hắn hỏi, vừa trả lời.

Yến Thanh Phong gật đầu, hỏi: "Gần đây em có liên lạc với cậu ta không?"

"Cậu ta nào?" Tử La Lan giả bộ không biết.

Yến Thanh Phong cười nhìn cô một cái nói: "Diệp Thu".

"Từ sau lần hội Hiên Viên săn bắn bị thương, chúng tôi chưa gặp lại" ngữ khí Tử La lan nói chuyện tràn đầy lạnh lùng.

Yến Thanh Phong biết sao cô lại tức giận, gượng cười nói: "Nếu anh nói, chuyện hai người bị tập kích không liên quan gì tới anh, em tin không?"

"Có hay không, tôi sẽ tự điều tra" Tử La Lan nói.

"Uh, nếu anh với cậu ta đánh nhau, em sẽ làm thế nào?" Yến Thanh Phong tựa vào tường, ánh mắt chăm chú nhìn mắt Tử La Lan.

Tử La Lan do dự một chút, sau đó lại rất nhanh trả lời: "Đó là chuyện giữa hai người, không liên quan tới tôi".

Yến Thanh Phong lại nhếch miệng cười, nói: "Nói thật, nghe thấy em nói như vậy, anh lại cảm thấy rất hài lòng. Tâm ý của anh với em em biết rõ, nhưng chưa từng nhìn thẳng vào. Anh không vội, anh biết em đang đợi, anh cũng sẽ tiếp tục đợi".

"Anh không cần phải đợi" Tử La Lan rút một điếu thuốc từ bao thuốc ra, định châm, Yến Thanh Phong đi tới, một tay nắm chặt thuốc trong tay cô nói: "Hôm nay hút đủ nhiều rồi".

"Buông tay" Tử La Lan lạnh lùng nói.

"Hút ít một chút, được không?" Yến Thanh Phong cầm chặt không buông, muốn đoạt thuốc từ tay Tử La lan lại.

"Buông tay".

"Yến Tử, em hà tất phải tra tấn mình như vậy. Cậu ta đã chết rồi. Đã chết lâu rồi, cho dù chưa chết thì em thế nào? Cậu ta có vợ, có con. Em là cái gì? Em là gì của cậu ta em không là gì hết" Yến Thanh Phong vẻ mặt tức giận nói, những lời giấu trong lòng cũng nói cả ra.

"Buông tay" Vẻ lạnh lùng trên mặt Tử La Lan càng rõ.

"Là em nên buông tay mới đúng. Yến Tử, buông tay đi" Vẻ mặt Yến Thanh phong cầu khẩn nói.

Tử La Lan không buông tay, lại lấy bật lửa châm thuốc.

Đầu thuốc bị Yến Thanh Phong cầm ở tay, cho nên, cái cô châm thật ra là ngón tay Yến Thanh Phong.

"Buông tay"

"Đốt đi, anh sẽ không buông tay" Yến Thanh Phong cười nói.

Thế là, ngọn lửa không bàng bạc nhưng lại nóng rực liền cứ thế thiêu nướng ngón tay Yến Thanh Phong. Trán Yến Thanh Phong bắt đầu xuất hiện mồ hôi, sau đó mồ hôi càng lúc càng lớn, chảy càng lúc càng nhanh. Nỗi đau khoan vào tim đó, thậm chí da thịt cũng bắt đầu run rẩy. Nhưng hắn vẫn nắm chặt đầu thuốc, không hề có ý buông tay."Buông tay"

"Anh nói rồi, anh sẽ không buông".

Xèo xèo

Cho tới khi đầu ngón tay Yến Thanh Phong xuất hiện tiếng xèo xèo, giống như cả ngón tay đều sắp nướng chín rồi. Tử La lan mới liếc Yến Thanh Phog một cái, buông đầu ngón tay ấn trên xoẹt bật lửa.

"Yến Tử buông tay đi" Yến Thanh Phong nghiêm túc nhìn mắt Giang Yến Tử, nghiêm túc khuyên mà không nhìn vết thương trên đầu ngón tay mình.

"Anh buông tay đi. Người tôi yêu đã chết rồi".

"Anh biết, nhưng người yêu em vẫn sống" Yến Thanh Phong cười nói, nụ cười tươi rói mà ưu buồn.

Diệp Thu chui từ trong xe ra, nhìn đèn nê ông màu hồng phấn trên phố nhấp nháy, lượng lớn các cô gái trẻ đeo dây đeo lộ ra bộ ngực trắng như tuyết và cặp đùi hấp dẫn đang đứng đường vẫy khách Trong những phòng nhỏ màu hồng phấn thấp nhỏ lụp xụp kia lại đông nghịt từng hàng các cô gái trang điểm giống nhau.

Những tiệm này phần lớn treo các loại biển như tiệm cắt tóc gội tóc Mỹ Lệ, trung tâm giải trí Tiểu Lệ, nhưng trong tiệm lại không hề có dụng cụ gội đầu hoặc thể dục nào.

Nếu đổi thành tiệm gội đầu, có hợp hơn không nhỉ?

Đây là lần đầu Diệp Thu tới khu đèn hồng, ánh mắt lưới trên bộ ngực của những cô em xinh đẹp, cười hỏi: "Chính là ở đây?"

"Đúng vậy hắn sống ở đây" Phí Tường phía sau mặt tươi cười trả lời.

Nhân vật năm đó cùng Diệp Trọng được xưng là song kiệt Yến Kinh, lại ở nơi này sống hết quãng đời còn lại, đúng là khiến người ta thở dài không thôi.

Thấy hai con dê béo tới, hơn nữa là khách hàng lớn lái xe tới, mùi thơm lượn lờ, quanh hai người lập tức các em xanh đỏ vây quanh. Vừa nhìn, không thấy ngực mà là thấy đùi, từng cặp trắng nõn làm hoa hết cả mắt. .

"Anh ơi, có muốn phục vụ không?"

"Anh, chọn em đi, chọn em đi. Ba trăm đồng nguyên bộ. Áo mưa (Bao cao su) tự mang, sau khi xong việc còn có thể tham ra rút thăm trúng thưởng của quán em".

"Anh, quán em có người vợ, người thuộc giới tri thức, các em học sinh, chị em sinh đôi, nữ hoàng ma lạt còn có bảo mẫu, người dọn vệ sinh".

"Người dọn vệ sinh? Cái này cũng có người muốn" Diệp Thu vẻ mặt kinh ngạc.

"Tất nhiên rồi. Bây giờ có rất nhiều người thích đại tẩu dọn vệ sinh. Anh muốn thử không? Rất kích thích"

"Chúng tôi sẽ xem sau, xem sau" Diệp Thu giơ tay muốn ra khỏi đám người này, nhưng những cô gái đó không ôm cánh tay hắn thì nắm cổ áo hắn, cơ thể muốn động cũng không động được.

"Tiên sanh, anh còn gì phải do dự? Quán chúng em cần là có. Anh muốn hàng thế nào em đều có thể tìm cho anh. Tiên sinh là lần đầu tới đây à, em giảm giá 20 % hai lần trở lên thì không lấy tiền thêm nữa, thế nào?"

Diệp Thu không biết làm thế nào nhìn Phí Tường, con gái quanh hắn còn nhiều hơn vây chằng chịt như nêm cối, ai bảo hắn đẹp trai như vậy.

Xào xạc

Không trung đột nhiên vung ra một chồng tiền mặt, những tờ tiền như lá rụng xào xạc rơi xuống.

"Mau lấy tiền" Phí Tường hô.

Những cô gái vốn còn lôi kéo khác thấy tiền rơi trên mặt đất, lập tức buông tay ra, như ong vỡ tổ chạy tới cướp tiền.

Diệp Thu và Phí Tường cuối cùng cũng tìm được khe hở, vội vàng chạy vào một ngõ tối.


Kiếm Hiệp 4.0
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Chương (1-649)