← Ch.342 | Ch.344 → |
Mặc dù Trầm Mặc Nùng trở về Tô Hàng phụ trách nghiệp vụ của doanh nghiệp Trầm Thị, nhưng vẫn không đóng cửa chi nhánh công ty ở Yến Kinh. Đó là thành quả khi Trầm Mặc Nùng thoát ly khỏi sự trợ giúp của gia tộc tự mình tới Yến Kinh gây dựng lên, hơn nữa lợi nhuận của công ty khá khả quan, về tình về lý cô đều không buốn bỏ đi như vậy.
Chi nhánh công ty ở Yến Kinh giao cho một giám đốc mà cô tin tưởng phụ trách, lại điều động nhân viên từ Trầm Thị tới đảm nhiệm tài vụ, hơn nữa có phản hồi tin tức của Đường Thị, thật ra cũng không sợ người khác giở trò trong công ty. Từ trước tới nay, hoạt động của công ty đều rất thuận lợi.
Không ngờ hai ngày trước nhận được điện thoại của Hứa Bằng người phụ trách công ty, nói hợp tác của công ty và tập đoàn Hoàn Vũ gặp phải vấn đề.
Lại là tập đoàn Hoàn Vũ.
Nhớ tới chuyện lần trước bị Lệ Tư phản bội cùng với Cố Trường Niên của tập đoàn Hoàn Vũ sắp đặt hãm hại cô, Trầm Mặc Nùng nhíu nhíu mày.
Sau chuyện đó, người phụ trách cấp cao của tập đoàn Hoàn Vũ đích thân tới xin lỗi, đem mọi trách nhiệm đổ lên đầu Cố Trường Niên, nói là hành vi của cá nhân hắn đã bôi nhọ công ty, không hề có bất cứ liên quan gì tới công ty.
Trầm Mặc Nùng cũng tin một tập đoàn lớn như vậy không thể đưa ra những quyết định hoang đường như thế, hơn nữa con người của Cố Trường Niên cũng thật là không ra làm sao, cho nên, Trầm Mặc Nùng tiếp nhận lời xin lỗi của tập đoàn Hoàn Vũ, đồng thời ký hợp đồng có ảnh hưởng lớn tới công ty lúc đó.
Không có thương nhân nào muốn từ bỏ một khách hàng lớn cả, mặc dù không muốn có quá nhiều tiếp xúc với người của tập đoàn Hoàn Vũ, nhưng chi nhánh gặp phải vấn đề, hơn nữa Hứa Bằng gọi điện thoại cho mình, chứng minh hắn cũng không thể giải quyết xong chuyện này. Cô đành đích thân tới đây xem thử.
Đồng thời, Yến Kinh cũng là thành phố cô không thể dứt bỏ, có Diệp Thu người đàn ông của cô, còn có Đường Quả cô gái khiến người ta thương xót, có biệt thự Lam sắc, còn có rất nhiều rất nhiều ký ức.
Đường Bố Y vẫn nằm hôn mê bất tỉnh trên giường bệnh, vừa phải chống đỡ nghiệp vụ của tập đoàn lớn như vậy, lại phải tới chăm sóc cha mình, nha đầu này chắc là rất khổ cực.
Trầm Mặc Nùng vừa nghĩ, vừa lái xe đi rất nhanh, không ngờ lúc sắp tới khu vực thành phố, thấy một chiếc xe quen thuộc đỗ trên đường.
Diệp Thu dựa vào thùng xe hút thuốc, tư thái nhàn nhã.
Từ sau khi từ chức ở Đường Thị, Diệp Thu cũng không chạy tới đăng ký với Giang Yến Tử ngay. Ở nhà cũng không có việc gì, biết hôm nay Trầm Mặc Nùng sẽ tới, vội vàng lái xe tới ngã tư đón cô.
Thấy Diệp Thu chạy xa như vậy tới đón cô, trong lòng Trầm Mặc Nùng rất vui mừng, chỉ là cô là một cô gái không dễ để lộ cảm xúc, dừng xe bên cạnh Diệp Thu, ấn cửa xe, biết rõ còn cố hỏi: "Sao lại chạy tới đây?"
Cô gái thông minh, trước mặt người đàn ông của mình đều phạm phải sai lầm cấp thấp này.
"Đón em" Diệp Thu thò đầu vào cửa xe, cười nói.
"Em cũng không phải không biết đường" Trên mặt Trầm Mặc Nùng lộ ra nụ cười.
"Anh chuyển nhà mới rồi, em làm sao biết được ở đâu?Anh tới đón em vẫn tốt hơn". Diệp Thu nói, đôi mắt lại tham lam đảo đi đảo lại trên cơ thể Trầm Mặc Nùng
Có lẽ bởi nghề nghiệp, Trầm Mặc Nùng là một người mặc đồng phục tiêu chuẩn.
Đồng phục màu trắng, đồng phục mà trắng bạc, đồng phục màu xanh, đồng phục màu đen, đồng phục đủ các màu, ngoài thời gian ở nhà, phần lớn thời gian cô đều đồng phục không rời thân, mà cô cũng là tủ quần áo bẩm sinh, vóc người cao gầy, thân thể đẫy đà, ngực đầy đặn, mặc đồng phục rất đẹp, đúng là sự phối hợp hoàn mỹ.
Nếu đột nhiên cô nổi máu lên, lại đi tất chân màu đen trên đùi trơn bóng, hiệu quả trang phục thế này có sức cuốn hút vô cùng, Cho dù là giáo sư nhã nhặn nhất, nhìn nhiều mấy cái cũng thành cầm thú.
Đương nhiên, những giáo sư này và cầm thú không ngang bằng nhau.
Diệp Thu không phải là giáo sư, nhưng hắn từ trên cao nhìn xuống bên trong áo lót màu trắng của Trầm Mặc Nùng lộ ra mương máng sâu thẳm, còn chân dẫm phanh xe và cặp đùi đầy đặn dấu sau bộ đồng phục màu trắng bạc, không khỏi nuốt nước bọt.
Con gái như vậy, cho dù một ngày ôm cô ngủ hai tư tiếng cũng không cảm thấy chán.
Diệp Thu giơ tay vuốt vuốt má Trầm Mặc Nùng, đau lòng nói: "Em gầy quá".
Trầm Thị tiếp nhận không ít sản nghiệp của Quách gia, đang trong thời kỳ phát triển cao độ. Trầm Mặc Nùng vừa phải giải quyết công việc chằng chịt phức tạp của công ty, vừa phải lo lắng chuyện ở Yến Kinh. Công việc mệt nhọc, ăn uống cũng không tốt lắm, đúng là gầy hơn so với hồi ở Yến Kinh một chút.
"Mau bỏ tay ra, trên đường có người nhìn kìa". Trầm Mặc Nùng ngượng ngùng quay đầu, khiến móng vuốt Diệp Thu nắm phải khoảng không.
"Được rồi, tìm một nơi không có người nhìn rồi vuốt ". Diệp Thu cười nói, sau đó lên xe mình, đi lên trước dẫn đường trở về tòa nhà Kim Đô hắn đang ở.
Vừa vào trong phòng, Diệp Thu liền ôm Trầm Mặc Nùng hôn điên cuồng, tay cũng ngao du khắp chỗ lồi lõm trên cơ thể cô, sau đó dừng lại ở bộ ngực, chiếc áo lót chống giữ như muốn giữ lấy trên mặt bộ ngực mềm mại, phía trước cô gái lại có một miếng thịt lớn như vậy, không biết có mệt không?
Tất nhiên, hiện giờ quả thực Diệp Thu chẳng có tâm tư nào mà quan tâm tới vấn đề như vậy.
Áo khoác đồng phục màu trắng bạc của cô cũng bị Diệp Thu cởi xuống vứt sang một bên, sau đó cởi cúc áo lót của cô. Lúc đang vuốt ve bộ ngực của cô, Diệp Thu đã xác minh, giữa hai núi đôi của cô không có nút thắt áo lót.
Như vậy cũng nói lên, áo lót hôm nay cô mặc cúc đều ở phía sau.
Lúc Diệp Thu nhân khi cô không chú ý, bỗng cởi áo lót cô, Trầm Mặc Nùng a một tiếng, hai tay ôm bộ ngực trắng nõn nà, nói: "Em phải đi tắm trước đã".
"Không sao, em không bẩn" Diệp Thu một tay ôm lấy cơ thể cô đang muốn chạy trốn, sau đó đi vào trong phòng.
Cách giải quyết nhớ nhung tốt nhất là vào trong.
Lúc cơ thể hai người dung hợp làm một, Trầm Mặc Nùng phát ra tiếng rên rỉ.
Âm thanh này và mùi thơm trên cơ thể Trầm Mặc Nùng đã hình thành khúc dục tình hấp dẫn động lòng người nhất thế giới, Diệp Thu say mê trong đó, nhưng cũng không quên luật động xấu xa của quý bên dưới
Lúc Trầm Mặc Nùng tới bệnh viện Thiên Phúc, thư ký của Đường Quả đã đợi ở cổng lớn. Thấy xe của Trầm Mặc Nùng chạy tới, Mary vội vàng nghênh đón, nói: "Chị chắc là tiểu thư Trầm Mặc Nùng chị gái của chủ tịch Đường? Chủ tịch Đường bảo tôi tới đây đợi chị. Cô ấy đang nói chút chuyện với bác sỹ, không thể tự mình tới đón chị".
"Không sao, chúng tôi là chị em" Trầm Mặc Nùng cười nói.
"Vâng, mời chị theo tôi" Mary lắc lắc đầu, kéo tinh thần mình trở lại từ khuôn mặt vô cùng quyến rũ của Trầm Mặc Nùng.
Thầm nghĩ, sao lại có cô gái xinh đẹp như vậy?
Dung mạo và khí chất của Đường Quả vốn đã khiến cô phải than thầm kinh ngạc. Không ngờ chị gái cô ấy lại xinh đẹp như tiên. Cô ấy và Đường Quả là hai vẻ đẹp khác nhau. Một người trẻ tuổi thời thượng, mặc dù mặc đồ công sở, trang điểm tinh sảo, nhưng vẫn không thể che lấp hơi thở thanh xuân cứ tự nhiên lộ ra ngoài được.
Còn cô gái này lại vẻ đẹp mặn mà, phong cách trưởng thành giơ tay nhấc chân khiến người ta mê mẩn, cùng là con gái mình cũng bị hấp dẫn, có thể tưởng tượng biểu hiện của đàn ông khi thấy phụ nữ thế này, sợ là muốn chảy nước miếng thôi.
Mary dẫn đường phía trước, Trầm Mặc Nùng theo sau vào bệnh viện.
Sau khi đỗ xe, hai người lại tới phòng bệnh của Đường Bố Y.
Đường Quả vẫn chưa về, chỉ có Đường Bố Y lặng lẽ nằm trên giường bệnh trước cửa sổ, dưới sự tôn thêm của chiếc giường đơn trắng như tuyết, khuôn mặt Đường Bố Y càng trắng bạch như giấy.
Thấy Đường Bố Y trước đây chăm sóc mình như vậy giờ lại rơi vào kết quả thê thảm thế này, trong lòng Trầm Mặc Nùng cũng vô cùng khó chịu, nếu không phải có mặt người ngoài ở đây, nói không chừng cô đã khóc lên thành tiếng rồi.
"Bác sỹ nói thế nào?" Trầm Mặc Nùng mở cửa sổ, cho không khí trong lành bên ngoài tràn vào phòng, lại kéo chăn đắp cho Đường Bố Y, sợ ông sẽ lạnh, lúc này mới quay đầu hỏi Mary đứng một bên.
"Xin lỗi, tình hình cụ thể tôi không rõ lắm, hình như thần kinh đại não bị đè lên, dẫn tới người bệnh rơi vào hôn mê. Nếu làm phẫu thuật, có thể có chút nguy hiểm" Mary vẻ mặt xin lỗi nói.
Vẻ mặt Đường Quả buồn bã đi vào phòng bệnh, thấy Trầm Mặc Nùng và Mary đang thảo luận về bệnh tình của cha mình, bước chân dừng lại, khóe mắt ươn ướt.
Nhìn thấy Trầm Mặc Nùng, việc Đường Quả muốn làm nhất đó là ghé vào lòng cô khóc một trận thoải mái, giống như ngày trước, cho dù mình gặp phải chuyện gì, chị ấy cũng đều giúp mình giải quyết thuận lợi.
Trầm Mặc Nùng đờ đẫn nhìn khuôn mặt gầy xộc đi của Đường Quả, đau lòng tới nhỏ máu.
"Tới rồi" Đường Quả nói, trong miệng như ngậm một miệng cát, giọng khô khan không giống dáng vẻ. Thậm chí, cô không biết mình nói gì, cô có nghe thấy không?
"Ừ" Trầm Mặc Nùng khẽ gật đầu.
Sau đó là khoảng thời gian dài im lặng, ai cũng sợ mình tùy tiện mở lời sẽ chạm tới vấn đề đáng nguyền rủa kia.
Bệnh viện Thiên Phúc gần núi Thiên Vân, dựa vào núi bên cạnh có nước, cảnh vô cùng đẹp.
Sau cơn mưa, khí trời thu muộn, buổi sáng mưa một trận, như một lần tắm rửa cả bệnh viện Thiên Phúc.
Trầm Mặc Nùng và Đường Quả đi trên một con đường mòn nhỏ do những cây sồi cao lớn tạo thành, đều không biết đang nói gì nữa. HÌnh như sự thân mật khăng khít ngày trước một đi không trở lại, giữa hai người hình như có một bức tường dày cao lớn ngăn cách.
Trước tượng nữ thần khắc từ thạch cao, Đường Quả đột nhiên dừng lại, giơ tay khẽ chạm tới làn da nữ thần được nước mưa rửa sạch, thì thào: "Em tưởng chị sẽ không tới".
"Tại sao lại không tới, em là em gái của chị" Trầm Mặc Nùng nói.
"Nhưng em...."
"Được rồi Đường Quả, em đừng tự trách mình nữa, khoảng thời gian này chị cũng đã suy nghĩ rất nhiều, vấn đề như vậy đối với em mà nói quả thực quá khó để giải quyết. Cho dù là bất cứ người nào khác, cũng không biết làm thế nào" Trầm Mặc Nùng lên trước ôm lấy bả vai Đường Quả, nhẹ giọng an ủi.
"Em cũng muốn giả vờ không quan tâm, nhưng nó giống như cái gai, mỗi ngày đều chặn ở cổ họng em, không nuốt xuống được, không nhổ ra được, thật sự em rất mệt" trong giọng nói của Đường Quả mang theo cả tiếng khóc, nhưng trong lòng lại rất vui. Chị Mặc Nùng không vứt bỏ cô."Hôm qua, Diệp Thu cũng rời khỏi Đường Thị rồi."
"Quả Quả, không phải anh ấy vì trốn tránh em nên mới rời đi đâu, anh ấy có việc rất quan trọng phải làm". Trầm Mặc Nùng vội vàng giải thích.
"Em biết, em đã hỏi anh ấy, bọn em còn có thể làm bạn không, anh ấy đồng ý rồi. Kết quả thế này, đã tốt hơn rất nhiều so với em dự liệu rồi, em rất thỏa mãn" Đường Quả quay mặt lại, nhìn khuôn mặt xinh xắn vui vẻ càng thêm quyến rũ của Trầm Mặc Nùng, nói: "Chị Mặc Nùng, em bây giờ là người ngoài cuộc rồi, chỉ có thể chúc anh chị hạnh phúc thôi".
"Quả Quả, em...." Trầm Mặc Nùng trong lòng ngạc nhiên, há to miệng.
"Chị Mặc Nùng, em biết quan hệ của hai người, biết từ lâu rồi" Đường Quả nhỏ tiếng nói. Trầm Mặc Nùng như bị sét đánh.
← Ch. 342 | Ch. 344 → |