Vay nóng Homecredit

Truyện:Cận Thân Bảo Tiêu - Chương 351

Cận Thân Bảo Tiêu
Trọn bộ 649 chương
Chương 351: Trộm tình bị tóm
0.00
(0 votes)


Chương (1-649)

Siêu sale Shopee


Nghe thấy lời của Bố Lão gia tử, Trần Hoài Ân đang uống trà suýt nữa phun nước trà trong miệng ra.

Trần Hoài Ân buông chén trà xuống, nói: "Thầy ơi, chuyện của người trẻ tuổi, thầy quản những chuyện này làm gì?"

"Chuyện của người trẻ tuổi? Đó là chuyện của cháu thầy. Nó muốn yêu người khác thầy không quản, chính là không thể yêu tiểu tử này. Thầy biết xem tướng, tiểu tử này mệnh phạm đào hoa. Cháu gái thầy nếu theo người đàn ông thế này, sau này phải chịu nhiều oan ức? Em có thể gánh vác không? Em có thể gánh vác?" Ông Bố thổi râu mép trừng mắt nói.

"Ông nội, ông đang nói gì thế" Bố Bố chạy tới bịt miệng Bố Lão gia tử, không để ông nói lung tung nữa.

"Ưm ưm.... Cháu gái ngoan, bỏ ông nội ra, ông nói như thế cũng là vì tốt cho cháu" Bố Lão gia tử kéo tay Bố Bố ra nói.

"Bố lão, yên tâm đi. Cháu và Bố Bố...không có gì" Vẻ mặt Diệp Thu thản nhiên nói

Xem ra ông lão này đề phòng mình đúng là rất ghê gớm. Mình thường lúc mình ở cùng lão, mình luôn biểu hiện đúng quy đúng củ, không làm chuyện gì vượt quá cả. Sao lại khiến ông khó chịu với mình như vậy?

Không biết ông đã biết những gì, hay đúng như ông nói biết xem tướng.

Hơn nữa, mặt mình lẽ nào có thể khiến người khác nhìn ra mệnh phạm đào hoa?

Có thể là vì quá anh tuấn. Đàn ông anh tuấn, luôn không thể cho người ta cảm giác an toàn. Bố Lão gia tử chăn chú nhìn khuôn mặt Diệp Thu một hồi, cười lớn ha ha nói: "Tốt, không có gì thì tốt. Diệp Thu, thật ra ông vẫn rất thích cháu. Cháu ưu tú như vậy, các cô gái thích chái chắc chắn không ít. Cháu đi phá hoại bọn họ đi... Đừng thế với cháu gái ông... Được rồi, cháu gái cưng, cháu đừng nói nữa. Đừng nói nữa, pha trà cho Diệp Thu đi, pha hán ngọc thảo ấy".

Trần Hoài Ân nhìn chén trà Long Tình của mình, gượng cười nói với Diệp Thu: "Thầy không được đãi ngộ như vậy. Xem ra đúng là làm người xấu tốt hơn một chút"

Bố Bố cười duyên pha một chén trà Hán ngọc thảo tới cho Diệp Thu. Diệp Thu tham lam ngửi một cái, mùi thơm xực vào mũi.

"Xong rồi, ăn cơm thôi" Vợ Trần Hoài Ân Mạch Gia gọi trong phòng ăn. -

Bố Lão gia tử để quân cờ trong tay lên một đống cờ trên bàn, nói: "Ăn cơm đã, ăn cơm xong chơi tiếp".

Trần Hoài Ân nói: "Có thể giữ lại tàn cục mà. Ván này sợ là thầy lại sắp thua rồi".

"Vẫn chưa tới cuối cùng, sao em biết thầy sẽ thua? Ăn cơm ăn cơm thôi" Ông lão không vui nói.

"Ông lão này toàn là lấp liếm cờ thế" Trần Hoài Ân nhỏ tiếng nói với Diệp Thu.

Có thể thấy vợ chồng Trần Hoài Ân vô cùng yêu quý Bố Bố, yêu ai yêu cả đường đi lối về, Mạch Gia cũng rất tốt với Diệp Thu. Trên bàn ăn không ngừng gắp đầy thức ăn cho Diệp Thu.

"Nào, Diệp Thu, ăn nhiều một chút. Hay nghe thầy Trần nói tới cháu. Hôm nay là lần đầu tiên gặp mặt. Sau này phải chăm sóc tốt cho Bố Bố chúng ta, ba mẹ nó hàng năm không ở nhà, một cô gái cũng rất đáng thương" Mạch Gia nói.

"Cảm ơn sư nương. Em sẽ chăm sóc tốt cho Bố Bố" Diệp Thu vội vàng tỏ thái độ.

"Không cần không cần" Bố Lão gia tử đang uống rượu với Trần Hoài Ân trừng mắt với Mạch Gia một cái, nói: "Bố Bố nhà chúng ta lớn như vậy rồi, đã biết tự chăm sóc mình rồi. Đâu cần phải người khác chăm sóc? Người Diệp Thu phải chăm sóc rất nhiều, sợ rất bận rộn, không cần phiền tới cậu ấy nữa".

Diệp Thu gượng cười trả lời không chăm sóc Bố Bố nữa, lúc này Bố Lão gia tử mới yên lòng.

Vẻ mặt Mạch Gia nghi hoặc nhìn Diệp Thu, lại nhìn Bố Bố, thầm nghĩ, lẽ nào hôm nay không phải là cháu rể tới chúc thọ ông sao?

Sau khi ăn xong, Bố Lão gia tử và Trần Hoài Ân lại bắt đầu chơi cờ tướng. Tiểu Thúy và Mạch Gia dọn dẹp phòng bếp. Diệp Thu nhân lúc không ai chú ý, lẻn vào khuê phòng của Bố Bố.

Bố Bố ngồi trên sofa xem tạp chí, áo gió màu trắng bên ngoài đã cởi xuống, lộ ra áo lông cao cổ bó thân màu tím bên trong, vòng eo thon gọn, bộ ngực cao vút, rất hấp dẫn.

Diệp Thu chạy tới ôm cô, cười hỏi: "Vừa nãy nói chúng ta không có bất cứ quan hệ gì, em có tức giận không?"

Bố Bố thật ra sẽ không vì câu nói này mà tức giận, chỉ là thứ gì của mình cũng phó thác cho một người đàn ông, hắn lại nói không có chút quan hệ gì với mình, trong lòng khó tránh khỏi có chút buồn bực. Lúc đó trước mặt ông nội, cô không tiện biểu hiện ra ngoài.

"Chúng ta không có chút quan hệ gì?" Bố Bố lấy tạp chí che trên đùi mình, không cho Diệp Thu sờ lung tung, vẻ mặt như cười như không nhìn hắn.

"Nếu anh trước mặt mọi người thừa nhận quan hệ của chúng ta rất mật thiết, ông nội em có tức giận không?" Diệp Thu cười hỏi, đùi bị che rồi, hắn lại chuyển mục tiêu, vuốt ve bộ ngực mềm mại cách áo lông của cô.

"A...đau, nhẹ chút được không? Tất nhiên sẽ tức giận. Ông nội nói anh mệnh phạm đào hoa" Bố Bố nói.

"Hôm nay là sinh nhật của ông, làm ông tức giận em chắc chắn sẽ không tha cho anh. Sau này có cơ hội, nhất định sẽ nói rõ tình hình với ông" Diệp Thu nói.

"Cái này còn tạm được. A, vừa mới ăn cơm xong, anh lại muốn tới, ...đóng cửa...mau đóng cửa. Vừa nãy lúc anh vào chưa đóng cửa..." Ánh mắt Bố Bố say mê nói.

Độ ấm trong phòng không ngừng tăng lên, áo lông của Bố Bố bị Diệp Thu kéo ra, tay Diệp Thu nắm lấy bộ ngực Bố Bố tùy ý chơi đùa, cơ thể hai người dính chặt vào nhau, hai chiếc lưỡi như linh xà khiêu khích và mút vào nhau.

Cuộc sống như miệng Tống tổ đức, bạn mãi mãi không biết người xui xẻo kế tiếp là ai.

Dục hỏa hai người càng đốt càng mạnh, lúc khó mà tự khống chế được, một tiếng nổ truyền tới.

Loảng xoảng!

Cửa phòng bỗng bị người ta xô ra, Bố lão gia tử cầm chổi xông tới, mắng: "Tiểu tử thối, đã cảnh cáo cậu rồi, không được để ý tới cháu gái ta, cậu lại dám làm bậy... Xem ra tôi không chặt dứt chân cậu... Bỏ tôi ra, các người mau bỏ tôi ra, đừng để tiểu tử kia chạy mất...."

"Ông nội.... ông nội... ông đừng tức giận, nghe chúng cháu giải thích đã.." Bố Bố chạy tới ôm Bố lão gia tử nói.

"Không nghe, cháu bắt tên tiểu tử kia lại rồi nói" Bố lão gia tử quát lên.

"Diệp Thu, đi mau" Trần Hoài Ân và vợ ông Mạch Gia ngăn Bố lão gia tử, không cho cây chổi trong tay ông đánh tới Diệp Thu.

"Ông, ông bớt giận đã, cháu có chút việc phải đi trước. Tối cháu sẽ tới giải thích với ông" Diệp Thu nháy mắt với Bố Bố, vội vàng từ bên người Bố lão gia tử chuồn mất.

"Tiểu tử thối... Cậu đừng đi... đừng đi, còn dám để ý tới cháu gái tôi, tôi chặt đứt chân chó của cậu...." Bố lão gia tử quát hét ở phía sau.

Sau khi Diệp Thu quẹo xe lên đường cái, mới thở phào một hơi. Hôm nay thật là xui xẻo, tình cảm vụng trộm lại bị bắt. Ông lão đó không phải đang đánh cờ với thầy giáo sao? Sao lại đột nhiên xuất hiện ở cửa phòng Bố Bố?

Lẽ nào ông vẫn luôn chú ý tới mình?

Đang suy nghĩ miên man, điện thoại trong túi vang lên, màn hình hiển thị cuộc gọi tới là số của Bố Bố.

"Diệp Thu, xin lỗi... Em không biết ông nội lại đột nhiên vào trong" Bố Bố xin lỗi nói."Anh không sao chứ?"

"Ngốc này, anh có chuyện gì chứ? Cây chổi của ông nội em vẫn chưa đánh vào đầu anh. Ông sao rồi?" Diệp Thu lo lắng hỏi.

"Em nói chuyện của chúng ta với ông rồi. Ông không nói gì liền bảo em về phòng" Bố Bố nhỏ tiếng nói

"Chuyện gì cũng nói rồi?" Diệp Thu kinh ngạc hỏi.

"Chúng ta... chuyện đó không nói. Em chỉ nói với ông, em và anh đang yêu nhau" Bố Bố ngượng ngùng nói.

Lúc này Diệp Thu mới yên tâm, nếu Bố Bố nói cả chuyện mình và cô ấy phát sinh quan hệ, sợ ông thật sự cầm dao tới chém mình mất.

"Không sao, nói rồi cũng tốt. Chuyện này cũng cần nói với ông, đợi ông bớt giận rồi, anh lại tới giải thích với ông."

"Uh, vậy em cúp máy đây. Yên tâm đi, ông nội rất yêu em, sẽ không tức giận thật đâu" Bố Bố an ủi nói

Tắt điện thoại của Bố Bố, Diệp Thu khẽ thở dài.

Ra ngoài tán gái, luôn phải trả giá. Xem ra phải tìm cơ hội nói chuyện với Bố lão gia tử mới được.

Trở về trụ sở Phong Cẩu lại chạy tới thách đấu, hắn là người đầu tiên bại dưới tay Diệp Thu, cho nên vẫn luôn canh cánh trong lòng. Càng đáng hận hơn là, Diệp Thu đá vào chỗ đó của hắn trước mặt mọi người

Vì một chân hướng lên trên trời đó của Diệp Thu, hắn nằm trên giường hai ba ngày vẫn chưa dậy được, hơn nữa tới bây giờ vẫn chưa thể vươn ra, vươn ra rất đau.

Diệp Thu rất vui vẻ đồng ý. Lần này thời gian Phong Cẩu duy trì được hơi lâu một chút. Vì Diệp Thu đang có đầy một bụng buồn bực cần trút ra, nhanh như vậy đã đánh ngã hắn rồi, vậy không có gì chơi rồi.

Đợi lúc Diệp Thu đánh xong thu sức về, Phong Cẩu đã nằm trên mặt đất không thành hình người. Phong cẩu giống một con chó chết, ngay cả sức rên rỉ cũng không còn.

May mà đám người xem xung quanh đều tỏ vẻ không có chút ảnh hưởng gì tới cuộc sống của mình.

Diệp Thu ra khí đục, lại cảm thấy thoải mái, Lúc đang định tới văn phòng của Giang Yến Tử nói vài chuyện, lại đụng phải Yến Thanh Phong đi ra từ văn phòng của Giang Yến Tử.

Yến Thanh Phong cũng nhìn Diệp Thu, ánh mắt hai người va đập kịch liệt trong không trung, sau một hồi, Yến Thanh Phong gật đầu mỉm cười với Diệp Thu, sau đó sải bước rời đi.

Diệp Thu gõ cửa văn phòng Giang Yến Tử đi vào cũng không khách sáo, cầm thuốc trên bàn cô lên châm, lại thuận tay cất bật lửa vào túi mình, sau khi nhả ra một hơi khói thuốc, hỏi: "Yến Thanh Phong chạy tới làm gì thế?"

Giang Yến Tử đã quen với tật xấu mỗi lần Diệp Thu tới văn phòng mình chắc chắn sẽ cất đi một cái bật lửa, bây giờ, cô cũng không ngốc nghếch như lúc trước tìm hắn đòi lại nữa.

Rút điếu thuốc trên môi, lại móc chìa khóa trong túi ra, mở ngăn kéo ra, lấy từ trong ra một cái bật lửa. Lo trước chẳng vạ sau, bây giờ cô mua bật lửa đều là từng tá từng tá.

"Hắn muốn giết cậu" Giang Yến Tử ngẩng mặt, nhả ra khói thuốc hình bướm, thành thục tới khéo léo, bất cứ chuyện gì thành thục rồi, đều có thể trở thành nghệ thuật. Lấy tư thế hút thuốc làm ví dụ, Diệp Thu thật ra còn kém xa vẻ nho nhã chán chường của Giang Yến Tử.

"Tôi biết hắn muốn giết tôi. Nhưng cũng phải có cái cớ chứ?" Diệp Thu cười hỏi.

"Thi đấu võ thuật bộ đội đặc chủng mỗi năm một lần sắp bắt đầu rồi. Đây có được coi là một cơ hội tốt không?" Giang Yến Tử sắc mặt có chút buồn rầu nhìn Diệp Thu.

Thi đấu võ thuật của bộ đội đặc chủng?

Diệp Thu gật gật đầu, hắn quả thật đã đợi được cơ hội này rồi.


Kiếm Hiệp 4.0
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Chương (1-649)