← Ch.357 | Ch.359 → |
Bạch Nhu có bạn sinh nhật hôm nay, một đám người liền tới thủy tinh cung thuê một phòng hát. Bạch Nhu không giỏi ca hát, bị bạn ép quá, định tới toilet trốn. Ở cửa phòng vệ sinh nghe thấy tiếng mấy người bàn luận, mới biết bên ngoài xảy ra hiện tượng xã hội đen tụ tập gây chuyện.
Không kịp chào hỏi bạn, Bạch Nhu vừa gọi điện thoại tới cục, vừa chạy tới phố bạo lực.
Lúc cô nhìn thấy đám người bên ngoài trời tối, không khỏi hít vào một hơi lạnh.
E là có mấy trăm người ấy, bọn họ rốt cuộc muốn làm gì?
Bạch Nhu mặc dù xúc động, nhưng cũng biết lúc này mình thế đơn lực mỏng. Bọn họ nếu có thể tụ tập bên này, chứng minh bọn họ nhất định có chỗ dựa, mình xông ra ngoài thì có ích gì?
Bắt được một người? Hay hai người?
"Quách Cục, phố bạo lực xảy ra tình trạng xã hội đen tụ tập, nhân số tới mấy trăm người... đang rút lui... yêu cầu chi viện...."
Lúc Bạch Nhu gọi điện thông báo, thấy bên cạnh có một người đàn ông luôn nhìn mình. Sau khi cúp điện thoại, liếc bên trái một cái, liền hìn thấy một khuôn mặt quen thuộc.
Bạch Nhu mày giật giật, lẽ nào người này là sao chổi à? Sao mỗi lần xảy ra đánh nhau hay ẩu đả hắn đều bên cạnh.
"Cậu làm gì ở đây?" Bạch Nhu nổi giận đùng đùng hỏi.
" Giống bọn họ" Diệp Thu chỉ chỉ mấy người tới xem náo nhiệt nói.
"Hừ, hi vọng chuyện này không liên quan tới cậu" Bạch Nhu hừ lạnh nói.
"Tiểu thư, tôi biết cô có chút hiểu lầm tôi. Nhưng cô không thể đem hết tội của toàn thiên hạ này đẩy lên người tôi chứ?" Diệp Thu nhún nhún vai, bất đắc dĩ nói.
"Là cậu làm, tôi sẽ không dễ bỏ qua đâu, không phải cậu làm, tôi cũng không để cậu chịu oan" Bạch Nhu lục lọi trên lưng một hồi mới nhớ ra hôm này tham gia tiệc sinh nhật của bạn hoàn toàn không mang theo súng.
"Sao? Sợ rồi?" Diệp Thu nhìn dáng vẻ do dự của cô, trêu ghẹo nói.
"Nói đùa, cảnh sát lại sợ xã hội đen sao?" Bạch Nhu khinh bỉ liếc Diệp Thu một cái, nghiến nghiến răng, xông tới trong đám người đang phân tán rời khỏi.
Diệp Thu sửng sốt, không ngờ cô gái này lại không chịu nổi kích động như vậy, còn xông vào trong thật.
Một một địch 100, lẽ nào cô ta không sợ chịu thiệt sao?
Nói không lo lắng, đó là nói dối. Bạch Nhu mặc dù làm nghề cảnh sát nhiều năm, nhưng một mình đơn độc đối mặt với trận trạng lớn thế này vẫn là lần đầu tiên. Mấy năm trước nghe nói có cảnh sát đắc tội với ông trùm xã hội đen, trên đường đi làm về bị người ta nhét vào bao vứt xuống sông mà chết đuối. Những người này làm chuyện xấu, trời mới biết có làm ra những việc điên cuồng thế nào.
Nhưng hiện giờ chi viện của đồng sự vẫn chưa tới được, đợi bọn họ tới, người đã phân tán hết, còn tìm đâu ra bọn họ nữa?
Sau khi cô thấy Tam gia nằm trên mặt sàn xi măng, càng như thiêu trong lò nóng. Những người này đúng là vô phép vô tắc. Cho dù thế nào, cũng phải giữ bọn họ lại.
"Đứng lại, cảnh sát điều tra, không ai được phép rời khỏi" Bạch Nhu cầm thẻ công tác mang theo bên mình, ngăn đám người phía trước.
Thành viên bang Tam Nghĩa không ngờ bỗng nhiên lại xông ra một cảnh sát, tiểu đầu mục dẫn đường phía trước có chút lo lắng, nhưng thấy cảnh sát có một mình, hơn nữa là một nữ cảnh sát xinh đẹp, nhìn anh em bên cạnh một cái, sau đó đám người cười lớn ha ha.
"Cô gái, cô dựa vào cái gì chứng minh mình là cảnh sát? Dựa vào thẻ công tác này? Đồ chơi này ở đâu chẳng làm được, hai mươi đồng một cái" Ánh mắt của tiểu đầu mục dừng lại trên bộ ngực đầy đặn mềm mại của Bạch Nhu, cười đùa nói.
"Ngươi là đầu lợn sao? Có mấy người dám giả mạo cảnh sát? Ta vẫn chưa kiểm tra giấy chứng nhận của các ngươi, các người lại bắt đầu hoài nghi giấy chứng nhận của ra, đúng là biết trả đũa. Ngươi, còn mấy người các ngươi, mang chứng minh thư cho tôi. Tôi muốn kiểm tra" Bạch Nhu biết mình trong thế này nhất định không thể yếu hơn họ, nếu không mình sẽ tương đối bị động.
"Cô em, chúng tôi không phạm lỗi gì, cô dựa vào cái gì để điều tra chứng tôi?"
"Các người tụ tập phi pháp. Còn nữa, tôi hoài nghi các người tham gia sự kiện ẩu đả tập thể, hơn nữa còn xảy ra án mạng. Nhanh lên, giao chứng minh thư cho tôi" Bạch Nhu lạnh lùng ra lệnh.
Tiểu đầu mục do dự một chút, rồi rút chứng minh thư của mình ra, cười nói: "Cảnh quan, cô vu khống. Tôi và bạn tới bên này hát hò, không ngờ thấy có người đánh nhau. Sợ rước họa vào thân, đang định rời di, cô lại chặn chúng tôi lại. Người đó không phải do chúng tôi giết... Tôi là ông chủ của một hiệu xe, chúng tôi có nghề nghiệp chính đáng."
"Vậy quần áo của các người là thế nào? Tất cả bạn tới hát đều mặc tây phục màu đen?" Bạch Nhu hừ lạnh nói.
Cảnh quan, mặc tây phục màu đem không phạm pháp chứ? Nghe nói năm nay thịnh hành đồ tây màu đen, tôi mặc tới hát, lẽ nào đây cũng là phạm tội?
Bạch Nhu thu mấy thẻ chứng minh thư, đều không có vấn đề gì. Hơn nữa mấy người được hỏi đều có nghề nghiệp, hoặc là người làm thuê cho đoàn xe, hoặc là nhân viên phục vụ của khu vui chơi giải trí, còn có người là tài xế taxi, thậm chí mang ra giấy phép lái xe của mình và hóa đơn hôm nay để chứng minh thân phận.
Nghĩ chỉ dựa vào cái này để bắt bọn họ, là điều không thể. Bây giờ có mấy phần tử phạm tội không có chứng minh thư chứ? Nếu muốn phạm tội, việc đầu tiên phải làm là nhanh chóng làm mấy thẻ chứng minh thư.
"Người đó là do ai giết? Các người mặc dù không tham dự, chắc cũng là nhân chứng tận mắt thấy chứ?" Bạch Nhu nhìn tiểu đầu mục nói.
"Cảnh quan, việc này tôi không biết. Lúc tôi tới, người đã nằm ở đó rồi. Hay là, cô hỏi thử người khác?" Tiểu đầu mục ngầm ra hiệu tay, những người mặ đồ đen đứng phía sau hắn lập tức bắt đầu phân tán rút lui.
" Đứng lại, không được đi" Bạch Nhu vẻ mặt lo lắng, ngõ son hồng này có hai đầu, mình mặc dù chặn một đầu không cho người rời khỏi, nhưng đã có không ít người rút lui từ đầu kia. Nhưng người đó cô không thể ngăn cản, nhưng mấy người bên cạnh nhất định phải bắt lại mới được.
"Cảnh quan, cô không có bằng chứng chứng tôi phạm tội, sao lại không để chúng tôi đi, xin cô, chúng tôi rất bận, mẹ tôi đã nấu canh, tôi phải về uống canh". Tiểu mục đầu mặt xám xịt nói. Nữ cảnh sát này không ngừng dây dưa đã khiến hắn mất kiên nhẫn.
"Các người là người hiềm nghi phạm tội trong vụ án này, cần phải theo tôi tới cục cảnh sát tiếp nhận điều tra" Bạch Nhu chặn trước mặt nói.
"Mặc kệ cô" Tiểu đầu mục xua tay, dẫn người của mình quay đầu đi theo phía sau.
"Đứng lại cho tôi" Bạch Nhu bước lớn xông lên, một tay giơ ra, giữ lấy bả vai của một người đàn ông áo đen, sau đó lên gối tấn công, người đàn ông vạm vỡ rắn chắc đó ngã trên mặt đất.
"Cô muốn làm gì?" Tiểu mục đầu vẻ mặt sầm xuống nhìn Bạch Nhu nói. Người đồ đen bên cạnh hắn lập tức vây xung quanh, dồn Bạch Nhu vào giữa.
"Các người theo tôi tới cục cảnh sát tiếp nhận điều tra" Bạch Nhu nhìn chằm chằm hắn nói, định tìm cơ hội bắt hắn lại. Cô nhìn ra được, người trên đầu trọc còn có hình xăm là người cầm đầu của đám người này.
"Chúng tôi không làm việc gì sai, sao lại phải tới cục cảnh sát?"
"Tôi hoài nghi vụ án giết người này có liên quan tới các người" Bạch Nhu không có cách nào chứng minh người nằm trên đất kia là do bọn họ giết. Nhưng những người này là đối tượng khả nghi chủ yếu là sự thật.
"Người là do tôi giết" Tiếng một người đàn ông khàn khàn truyền tới.
Bạch Nhu ngẩng đầu nhìn tới, thấy một người đàn ông thân hình gầy gò hai mắt mơ màng, bước chân đi về hướng bên này.
Bạch Nhu nghi hoặc nhìn người đàn ông chạy tới như muốn tự thú, hỏi: "Ngươi là ai? Sao lại muốn giết hắn?"
"Tôi là Xà Bì, là ông chủ của khu giải trí này. Hắn.... nợ tiền không trả. Hai chúng tôi xảy ra tranh chấp trong văn phòng. Tôi không cẩn thận đẩy hắn rơi xuống" Ánh mắt Xà Bì như có suy nghĩ nhìn phía sau một cái, nói.
Bạch Nhu thở dài một tiếng, rất hiển nhiên, người đàn ông xui xẻo này là bị người khác đẩy ra làm kẻ thế tội. Một số lão đại trong xã hội đen phạm tội, luôn là tiểu đệ ngu ngốc đứng ra gánh chịu. Có người thậm chí phải ăn cơm tù mấy chục năm. Không biết rốt cuộc những người này có ý đồ gì.
"Cảnh quan, bây giờ chuyện đã rỗ, chúng tôi có thể đi rồi chứ?" Tiểu mục đầu cười nhạt nói, vẫy tay một cái, định dẫn các anh em rời đi.
"Đứng lại, các người cũng là đối tượng tình nghi, cần phải theo tôi về tiếp nhận điều tra". Bạch Nhu nghiêm mặt, không chút khoan nhượng nói.
"Cô ơi, cô thế này là ép buộc" Tiểu mục đầu hung tợn nói.
Người đồ đen vây quanh Bạch Nhu càng lúc càng đông, không khí bắt đầu trở nên ngưng đọng lại."Diệp thiếu gia, vị bằng hữu này của anh hình như phải chịu thiệt rồi" Phí Tường đứng phía sau Diệp Thu, nhìn cảnh cách đó không xa nói.
"Ừ, cảnh sát giống như vậy đúng là hiếm thấy" Diệp Thu cười nói.
Nếu nói ích kỷ một chút, hành vi của Bạch Nhu có thể dùng một từ ngốc để hình dung. Lấy một địch nhiều, trong tay không có cả súng, lại không có đủ chứng cớ để bắt người khác, nếu thật sự phải động thủ, cô chắc chắn sẽ phải chịu thiệt.
Nhưng thế giới này vẫn luôn cần một số người vẫn giữ được tinh thần chính nghĩa có thể đứng ra. Từ phương diện này, Bạch Nhu lại chính trực đáng yêu. Nếu tất cả cảnh sát đều có thể dũng cảm chấp pháp như Bạch Nhu, hiện trạng xã hội sẽ như thế nào? Công chúng sao có thể mất đi tín nhiệm với ngành chấp pháp?
Bạch Nhu là vì ngốc, người khác sẽ không làm như thế, nhưng cô lại làm. Giống như bây giờ đại đa số mọi người đều cảm thấy nếu trên đường dìu một người già qua đường, thật ra là một chuyện rất mất mặt.
Lôi Phong đã chết, Thành Tín cũng mất, đây là lỗi của xã hội, không phải là lỗi của Bạch Nhu.
Diệp Thu và Bạch Nhu không phải là lần đầu chạm nhau, biết tính tình cô quật cường. Nếu mình không tới kéo cô về, hôm nay cô chắc chắn sẽ chịu thiệt.
Hơn nữa, đứng trên lập trường của Diệp Thu, hắn cũng khồn hi vọng làm lớn chuyện này.
Vốn muốn gọi điện thoại bảo Trương Thắng tới thả người, nhưng nói không chừng Bạch Nhu lại lôi cả Trương Thắng vào.
Diệp Thu dẫn Phí Tường đi tới trước mặt một tiểu đầu mục, vỗ vỗ vai hắn nói: "Người anh em, thôi đi. Tấn công cảnh sát không phải chuyện nhỏ đâu".
Tiểu đầu mục tất nhiên biết đánh cảnh sát không phải là chuyện nhỏ, nếu không sớm đã động thủ rồi. Nhưng người lạ trước mặt là ai, dựa vào cái gì tới quản chuyện của bang Tam Nghĩa bọn họ?
"Ngươi là thá gì? Ngươi nói thôi thì thôi sao? Coi chúng ta là cái gì?" Tiểu đầu mục chế giễu nói.
Bốp!
Trên mặt rắn chắc của tiểu đâu mục trúng một bạt tai, Trương Thắng không biết xông tới từ lúc nào, tát một bạt tai vẫn không cam tâm, lại xông lên đá mấy cái, chửi: "Tên khốn kiếp, biết ngươi đang nói chuyện với ai không? Mẹ kiếp, cẩn thận ông đây cắt lưỡi ngươi đấy".
Diệp Thu xua xua tay, ý bảo Trương Thắng dừng tay, mình cũng không có ý định đích thân tới tiếp tay cho chuyện này, cho nên cũng không yêu cầu các anh em đều nhận ra mình.
Tiểu đầu mục đáng thương ôm mặt nơm nớp lo sợ không dám nói gì, cũng không biết đã xảy ra chuyện gì, người này có lai lịch thế nào? Sao lại khiến lão đầu tức giận như vậy?
Có vết xe đổ trước, lúc Diệp Thu đi tới phía Bạch Nhu, đám người liền tự nhiên tránh ra một đường. Diệp Thu lên trước bắm tay Bạch Nhu, cười nói: "Bây giờ không có chứng cớ, để bọn họ đi trước? Dẫn người chủ động tự thú này về thẩm vấn trước, có lẽ có thể có được tin tức gì cũng không chừng?
Bạch Nhu khẽ thở dài, cô có chút không muốn kiếm chuyện. Nhưng thả những người khả nghi phạm tội này đi, cô thật sự có chút không cam tâm.
Lúc người của cục thành phố phái tới chi viện tới, ngõ son hồng sớm đã người đi ngõ vắng. Người của Trương Thắng sớm đã rút lui sạch sẽ. Bạch Nhu sau khi giao một thi thể và một người khả nghi phạm tội cho đồng sự, lại theo Diệp Thu cùng tới thủy tinh cung.
Không thuê phòng, hai người ngồi bên quầy bar, bây giờ chính là lúc hoàng kim buổi đêm, vũ đạo cũng vào giai đoạn vui hết mình. Trong tiếng nhạc đinh tai nhức óc, hai người ướng từng ly từng ly rượu.
Tửu lượng của Bạch Nhu không cao, uống rượu đầu lưỡi cũng bắt đầu lượn vòng rồi, ôm cổ Diệp Thu, đầu hai người chụm vào nhau nói chuyện.
"Anh nói... có phải tôi rất ngốc không?" Sắc mặt Bạch Nhu đỏ bừng, hai mắt lờ mờ, không có tiêu cự, nhưng lại có vẻ đẹp tinh khiết thẳng thắn.
"Ngốc bình thường" Diệp Thu gật đầu. Tửu lượng của hắn rất tốt, chút bia này đối với hắn hoàn toàn không ảnh hưởng gì?
"Tôi biết. Tôi rất ngốc.... . rất nhiều người đều nói thế. Nhưng tôi chỉ muốn.... . bắt mấy người xấu thôi.... Lẽ nào vừa nãy những người đó không phải người xấu sao?.... Tôi biết, tôi rõ ràng biết bọn họ đều là kẻ xấu. Nhưng.... không chứng cớ... thì không thể bắt. Thả bọn họ đi.... Tôi lại cảm thấy rất tức giận. Những tên xấu đó, đúng là rất đáng hận.... ."
Diệp Thu yên lặng nghe, trong lòng cũng trăm mối cảm xúc ngổn ngang. Suy nghĩ của cô gái này không phải là quá đơn thuần, cô muốn làm một cảnh sát tốt, muốn đi bắt hết người xấu trên thế gian này. Suy nghĩ rất hồn nhiên, ra ngoài xã hội tẩm nhiễm nhiều năm như vậy, lại vẫn có thể kiên trì được.
Diệp Thu bị cô làm cho cảm động, nhưng không lên tiếng an ủi. Hắn có thể nói gì?
Nói với cô thế giới này bản thân chính là điều hòa âm dương? Nói với cô bất cứ nơi nào cũng có dải đất màu đen tồn tại? Nói với cô có một số thứ không thể tránh được sức người không thể đạt tới. Nói với cô chân tướng của xã hội này?
Người không biết thì không sợ, biết nhiều rồi, sẽ khiến người với người mất đi lòng tin, cho nên, rất nhiều người trí lớn đều tự sát chết rồi.
Cô gái này say rồi, sắc mặt đỏ tái, trên mặt lại lộ ra nước mắt tủi thân. Diệp Thu nhìn ngây ra, đây là lần đầu tiên phát hiện ra mặt này của cô gái như vậy.
Sau khi Diệp Thu tỉnh lại, mới nhớ tới một vấn đề. Cô gái này xử lý thế nào? Lẽ nào gọi 119 để đồng sự của cô đón cô đi?
← Ch. 357 | Ch. 359 → |