← Ch.359 | Ch.361 → |
Ánh mặt trời ấm áp len lỏi qua khe hở của rèm cửa sổ màu vàng vào trong phòng, chiếu những bóng màu vàng kim trên khuôn mặt hồng hào bóng mịn của Bạch Nhu. Khóe mắt Bạch Nhu bị ánh nắng rọi vào cảm thấy có chút nóng rát ngứa ngáy.
Mấy giờ rồi?
Theo thói quen, Bạch Nhu giơ tay lấy đồng hồ báo thức trên tủ đầu giường. Không ngờ không nắm được đồng hồ báo thức mà nắm được một khung ảnh trong tay.
Trong khung ảnh là một cô gái xinh đẹp mặc đồng phục học sinh trung học, khuôn mặt nhỏ nhắn tràn đầy hơi thở thanh xuân, khuôn mặt xinh xắn, trên mặt có chút ngượng ngùng. Mình chụp bức ảnh này khi nào nhỉ?
Đây không phải là mình, Bạch Nhu bỗng nhảy từ trên giường xuống, đây không phải nhà mình, mình hiện giờ đang ở đâu?
Lúc phát hiện đồ mặc trên người mình, Bạch Nhu lảo đảo, suýt nữa lộn từ trên giường xuống. Quần áo trên người mình không thấy đâu nữa, trên người bây giờ chỉ có một bộ đồ lót màu đen, dây áo lót còn lỏng khóa nữa, lộ ra quá nửa ngực. Bên dưới cũng chỉ có một chiếc quần nhỏ màu đen, cả cặp đùi thon dài trơn bóng đều lộ ra trong không khí.
Chẳng lẽ mình đã bị tên cầm thú đó chiếm đoạt rồi sao?
Bạch Nhu kinh hoảng luống cuống kéo dây áo ra, tốt quá, không có vết hôn, dần yên tâm một chút.
Lại cởi quần nhỏ, thò tay sờ một cái, uh, không hề có bất cứ cảm giác đau đớn nào, màng vẫn còn, lại yên tâm hơn.
Tên khốn kiếp kia đúng là không biết thưởng thức? Lẽ nào bản cô nương cởi hết quần áo mà không kích thích nổi dục vọng của hắn.
Nghĩ như thế, Bạch Nhu lại rất căm ghét tên chính nhân quân tử giả dạng kia.
Phụ nữ đúng là một động vật rất mâu thuẫn, nếu nàng mặc quần áo gợi cảm đi trên phố, bạn huýt sáo với dáng vẻ yểu điệu của nàng, có lẽ nàng sẽ liếc mắt xem thường, nhưng trong lòng lại vui sướng. Nhưng nếu bạn hoàn toàn không để ý tới, nàng không biểu hiện ra bất kỳ phản ứng nào, nhưng trong lòng lại nguyền rủa bạn ăn cơm, dùng nước giặt quần áo uống bên trong có thầm mong đi đường bị xe đạp đụng, vĩnh viễn không có năng lực sinh lý.
Thậm chí có phụ nữ còn ác độc hơn, lại nguyền rủa bạn cả đời ăn mỳ tôm không có túi gia vị.
Điện thoại di động và trinh tiết đều còn, Bạch Nhu lúc này mới có tâm trạng để suy nghĩ tới hôm qua đã xảy ra chuyện gì? Đầu tiên là uống rượu cùng người tên Diệp Thu, hình như nói rất nhiều, sau đó thì say... chuyện lúc sau khi say thì không biết nữa.
Mình bây giờ đang ở nhà Diệp Thu? Nhưng đây rõ ràng là phòng con gái. Nghiêm túc suy nghĩ, lúc này Bạch Nhu mới phát hiện ra cô gái trong bức ảnh vô cùng quen, hình như là cô gái rất lanh trí hay đi cùng Diệp Thu.
Hừ, ai nói đàn ông không xấu, con gái không thích, chắc là lôi ra ngoài xử bắn rồi. Đây không phải là cô gái ngốc lầm đường trong thiên hạ như thiêu thân lao vào lửa sao? Nên khiến kẻ xấu không có ai yêu, từng người cô đơn suốt đời.
A a a...
Bạch Nhu vuốt mái tóc dài bù xù xõa lung tung trên vai, buộc chúng thành hình đuôi gà, giống như thật sự bị người ta vô lễ bi phẫn nhục nhã hét lên.
Tên khốn kiếp này, cởi quần áo mình đi đâu rồi?
Khoác chăn trên giường đi ra khỏi phòng thấy quần áo mình phơi trên ban công, thò đầu nhìn một cái, sau khi không phát hiện có nguồn sáng nào rình coi, liền đi dép lê chạy tới ban công, giơ tay sờ sờ, áo khoác và quần đều đã khô, vội vàng lấy xuống. .
Sau khi thay quần áo của mình, lúc này Bạch Nhu mới trở nên bình tĩnh. Nhìn bốn phía trong phòng, sau đó thấy một mảnh giấy nhắn tin trên bàn trà.
Bạch cảnh quan
Tôi không có thói quen cởi đồ hộ người khác, chỉ là sợ đồ cô nôn ra làm bẩn chăn của tôi, đành phải hầu hạ miễn phí một lần, quần áo phơi trên ban công, lúc cô thức dậy chắc sẽ khô. Trên bàn cơm có cháo, rất hợp vị sau khi tỉnh rượu. Lúc đi nhờ khóa cửa giúp, trong ngăn kéo tivi có ba vạn tiền làm ơn đừng mang đi, đó là phí sinh hoạt nửa năm của tôi.
Không cần biết danh.
Da thịt trên mặt Bạch Nhu giật giật mấy lần, sau đó vò nát tờ giấy trên tay, mắng: "Tên cầm thú chết tiệt này, được lợi còn ra vẻ. Lẽ nào lúc ngươi cởi quần áo của ta, không lén nhìn thứ gì sao? Hừ, lần sau đừng có đụng tới tay ta nữa, nếu không sẽ cho ngươi chết rất thảm....
Mắng tới mệt rồi, Bạch Nhu chạy tới húp một hơi bát cháo. Lúc định rời đi, lòng hiếu kỳ nổi lên, lại kéo tủ tivi ra xem thử, bên trong quả nhiên có ba vạn đồng.
Bạch Nhu vẻ mặt ngây ra, không ngờ trên thế giới này lại có kiểu đàn ông thượng hạng này.
Sắc mặt Giang Yến Tử đã biến thành hình cà chua, nào đâu có loại chiêu thức như vậy?
Nắm giữ tiểu đội Tử La Lan mười tám năm, chấp hành không dưới trăm lần nhiệm vụ, đánh nhau với người ta cả nghìn lần. Nhưng từ trước tới nay chưa từng có đối thủ nào lúc tấn công, một tay giữ bộ ngực người ta không bỏ ra.
May là mình thông minh, lựa chọn mật thất là địa điểm quyết đấu. Nếu ở trường hợp công khai bị Diệp Thu giữa như vậy, mình sau này còn mặt mũi nào đi vào cửa lớn của trụ sở?
Hai người vì đánh giáp lá cà vừa nãy, cơ thể đứng rất gần nhau. Nếu không phải Diệp Thi vì tránh Giang Yến Tử đánh tới, e là bây giờ hai người sẽ dính vào nhau.
Đàn ông ở gần trong gang tấc khuôn mặt hấp dẫn, ánh mắt khẽ nheo lại, giống như rất thích thú cảm giác tay như vậy. Hít thở có thể ngửi thấy nhau, mà cả hai tay Diệp Thu đều giữ hai quả ngực của Giang Yến Tử, mềm mại. Tay Giang Yến Tử lại giữ cổ tay Diệp Thu, muốn dùng lực, tay người đàn ông này cũng sẽ theo đà lực.
Tới thế giới này mấy chục năm, đây là lần đầu tiên bị đàn ông chạm tới bộ ngực lộ liễu như vậy, hơn nữa còn trong hoàn cảnh như vậy, với tư thế khác thường thế này.
Giang Yến Tử vừa giận vừa xấu hổ, nhưng cơ thể không chịu khống chế, toàn thân vô lực, giống như muốn ngã trên mặt đất. Nếu không phải cố gắng kiên trì, e là sắp ngã vào lòng Diệp Thu rồi.
"Còn không buông tay" Giang Yến Tử tức giận dậm chân, cũng lộ ra vẻ tươi trẻ khó có của con gái nhà ai. Tên không cần thể diện này, sao lại nghĩ ra chiêu thức mất mặt như vậy?
Diệp Thu lưu luyến không rời khối thịt mềm mại trên tay, nhưng hắn biết nếu mình tiếp tục không bỏ ra, có thể dẫn tới phản cảm của người phụ nữ này, buông hai tay từ trên hai ngọn núi đầy đặn trước ngực Giang Yến Tử xuống, xấu hổ giải thích: "Xin lỗi, tôi vốn không ngờ sẽ bắt tới chỗ đó.... . Cô cũng nhìn thấy rồi, lúc người cô nhào tới chỗ tôi, thật quá đột xuất, không khỏi.... . bắt được".
Giang Yến Tử chẳng muốn nghe hắn nói dối hết lời này tới lời kia, sửa sang lại quần áo, chỉnh lại biểu hiện bên dưới, nói: "Chúng ta cũng đừng thăm dò nhau nữa, dùng toàn lực đi, nếu không, cách đánh này trời tối cũng không có kết quả."
"Được, lại nào. Lần này tôi sẽ cẩn thận. Cố gắng không túm chỗ đó của cô" Diệp Thu nói.
Thầm nghĩ, cảm giác ở tay thật thích. Nếu không cẩn thận lại túm tới, chắc sẽ không có vấn đề gì chứ?
Số mệnh mình sinh ra, người đàn ông kiệt xuất nhất của Yến gia và Lâm Thương Lan của Lâm gia được xưng là song kiệt Nam Mộ Dung, Bắc Kiều Phong của Yến Kinh, đội trưởng của tiểu đội số 5, người tên Yến Thanh Phong này đúng là thâm sâu khó lường. Hơn nữa hắn ra ngoài sống nhiều năm như vậy, lại không có bất cứ tư liệu nào đánh nhau với người ta lọt ra ngoài, cũng chính là nói, thực lực của hắn quá ẩn mật, đại đa số hành động đều không cần tới đích thân hắn ra tay. Diệp Thu muốn tìm vật tham khảo cũng khó.
May mà Giang Yến Từ từng đánh nhau với hắn, mặc dù không biết hắn đã ra hết trình độ thật chưa, nhưng Diệp Thu không thể không để ý tới trận chiến đó.
Hít sâu một hơi, biểu hiện trên mặt Diệp Thu cũng trở nên nghiêm túc.
"Lần trước tôi tấn công trước, lần này tới lượt cô" Diệp Thu làm thế tay mời.
Giang Yến Tử cũng không khách sáo, cơ thể nhanh chóng chạy tới, đôi giày da nặng đó dẫm trên sàn nhà lại không hề có tiếng động gì, nhẹ nhàng như dẫm trên đống sợi bông vậy. Giơ tay như hình dao cắt trên cổ họng Diệp Thu. Chiêu này cho dù lực, tốc độ, hay là nắm chắc thế cục đều nâng cao mấy cấp bậc so với cuộc đọ sức vừa nãy.
Thăm dò nhau mà Giang Yến Tử nói vừa nãy đúng là tình hình thực tế. Mặc dù đã quyết định phải quyết một trận thắng bại, nhưng lúc đánh thật, vẫn muốn giữ lại chút vốn để bảo vệ tính mạng.
Diệp Thu sừng sững bất động, ánh mắt tập trung trên cơ thể Giang Yến Tử, di chuyển theo sự di chuyển của cô. Lúc tay cô chặt về phía cổ họng mình, Diệp Thu mới làm động tác phản kích.
Dính liên tục, tiếp xúc mà đánh.
Lúc trước Diệp Thu cuồng bạo hung mãnh, chiêu thức trở nên mềm mại liên tiếp, giống như theo Giang Yến Tử luyện tập kiếm phổ tình nhân vậy, vận dụng kỹ pháp liên tục, địch vào ta kéo, thuận thế lạng bạt thiên cân, địch rút lui ta theo sát, lại thuận đà phát lực đánh tới. Nếu ngươi muốn vào ta cho vào, ngươi muốn lui ta lui theo ngươi, thuận thế mà tấn công.
Nhất thời, động tác của hai người trở nên chỉnh tề thống nhất, ngươi tiến ta lùi, ngươi lùi ta cũng lùi, lấy tay đối tay, lấy chân chạm chân, nhìn như liên tục, kỳ thực vô cùng nguy hiểm.
Trong lòng Giang Yến Tử kinh hãi, không ngờ phong cách của Diệp Thu biến ảo nhanh như vậy. Phải biết rằng, trình độ của một người phần lớn chỉ có một phong cách, giống như tính cách của con người. Hoặc là mạnh mà thô bạo, hoặc là nhanh nhẹn di chuyển, hoặc là đúng quy đúng củ, nhưng biến thái như Diệp Thu một lúc đổi sang cách đánh phong cách khác, đúng là hiếm thấy.
Nhớ ra hắn là con trai của Diệp Trọng, Giang Yến Tử lại trở nên vui vẻ. Dưới cửu tuyền, ông chắc đã an lòng.... .
Giang Yến Tử suy nghĩ miên man hoàn toàn không chú ý tới trận đánh này đã bị Diệp Thu nắm giữ tiết tấu, một bàn tay đánh tới quay vài vòng trên cổ tay Giang Yến Tử, hai người nhanh chóng tóm lấy tay nhau bắt lấy mười ba lần huyệt vị của đối phương, vẫn bị Diệp Thu chiếm thế thượng phong.
Vừa túm vừa giữ, sau đó kéo lên trước người mình, Giang Yến Tử lại ngã vào lòng lần nữa, bị Diệp Thu một tay khóa trên cổ.
← Ch. 359 | Ch. 361 → |