← Ch.366 | Ch.368 → |
"Em thích cô gái của Lâm gia đó?"
Trong căn phòng xa hoa đặc hưởng của trọng tài, cơ thể Yến Thanh Phong với tư thế đẹp nhất nằm trên sofa, trong tay cầm ly rượu cao chân long lanh trong suốt, vẻ mặt tươi cười nhìn người thanh niên ngồi đối diện hắn.
Trong lòng, hắn không thích người em họ này lắm. Vì hắn không đủ thông minh, nhưng luôn muốn làm những việc vượt ra ngoài chỉ số thông mình của hắn. Nhưng hắn là người được chọn cho gia chủ kế tiếp của Yến gia, mà cha ruột của Yến Khang lại đảm nhiệm chức vụ quan trọng ở tỉnh nào đó. Chỉnh hợp thế lực của gia tộc tới hoàn hảo, phát huy sức ảnh hưởng lớn nhất, là một gia chủ phải có năng lực đầy đủ.
Đừng nói Yến Khang là một người, hay là người thực vật, trước mặt hắn, Yến Thanh Phong cũng giữ thái độ tôn trọng.
Người có thể có giá trị lợi dụng, đều có thể có được sự tôn trọng của hắn, đây cũng là nguyên nhân thuộc hạ hắn có thể tụ tập một đám công tử, hơn nữa những người này cam lòng nghe lệnh.
Yến Khang hơi sợ Yến Thanh Phong, cảm giác này giống với tình cảnh mỗi năm đón tết tới bái kiến Yến lão gia tử vậy. Thực lực một người nắm giữ đủ lớn, vậy thì trên người hắn tất nhiên sẽ sản sinh ra khí thế, hoặc là ung dung hoặc uy nghiêm, sát phạt tùy ý.
"Vâng, bọn em.... Lúc cùng tham gia lớp huấn luyện, thì có tình cảm" Yến Khang thành thật trả lời. Hắn không dám nói dối.
Yến Thanh Phong cười lớn ha ha, nói: "Yểu điệu thục nữ, quân tử hảo cầu. Nam nữ yêu nhau vốn là chuyện thường tình, có gì mà ngại? Hôm nay anh cũng thấy cô gái đó rồi, rất đáng yêu, rất xứng đôi với em họ".
Yến Khang trong lòng kích động, Yến Thanh Phong lại chính miệng gọi mình là em họ, chẳng lẽ nói, địa vị của mình đã được gia tộc công nhận rồi sao?
Nhưng nhớ tới chuyện xảy ra hôm nay ở nhà ăn, trong lòng Yến Khang lại vô cùng đau khổ.
Trời ơi, cứu con với, người con yêu cô ấy không yêu con.
Yến Thanh Phong không phải người thường, sao không hiểu em họ mình bây giờ đang nghĩ gì, bưng chén trà ngồi bên cạnh hắn, vỗ vỗ vai hắn, cười nói: "Cảm thấy rất khó khăn phải không?"
"Vâng" Yến Khang gượng cười, "Em theo đuổi cô ấy rất lâu rồi, nhưng cô ấy chưa từng nhìn thẳng vào em, em vốn trong lòng còn thấy may mắn, vì cô ấy cũng có thái độ lạnh nhạt như vậy với những người đàn ông khác. Nhưng không ngờ hôm nay..... hôm nay lại xảy ra chuyện như vậy.
Mặc dù trước mặt một người đàn ông khác nói ra thất bại tình cảm của mình là một chuyện rất mất mặt, nhưng nếu Yến Thanh Phong hỏi, hắn cũng không tiện giấu, hơn nữa chuyện hôm nay hắn cũng đã nhìn thấy rồi, nếu nói dối ngay cả chuyện nhỏ nầy, e là sau này mình không có cơ hội gia nhập vào vòng tròn trung tâm của Yến Thanh Phong nữa.
Yến Thanh Phong trầm ngâm một hồi, nhấp ngụm rượu, để chất lỏng thơm mát này lên men trong họng, một lát sau, nói: "Có thể kết hôn với tiểu công chúa của Lâm gia, rất thích hợp với lợi ích của Yến gia. Phải biết rằng, sức ảnh hưởng trong quân đội của chúng ta luôn rất yếu, nhưng theo tình hình hôm nay, cơ hội em theo đuổi thành công hình như không lớn lắm, đúng không?"
"Vâng" Yến Khang vô cùng xấu hổ. Nếu có thể nắm bắt được tiểu công chúa của Lâm gia tốt biết bao. Mình có thể một phút lên tiên, sức ảnh hưởng trong Yến gia nâng cao lên không nói, nói không chừng có thể bức được Yến Thanh Phong, sau này đâu còn nhìn sắc mặt người khác mà hành sự chứ?
Nhưng, cơ hội là xa vời.
Tên Diệp Thu kia, đúng là đáng chết. Yến Khang lại đương nhiên chuyển mục tiêu hận thù của mình lên người Diệp Thu, nếu không có hắn, mình thật ra vẫn có hi vọng.
"Uh, cách chinh phục con gái không chỉ có một, có rất nhiều cách, cho nên, vẫn phải dùng một số thủ đoạn khác" Yến Thanh Phong híp mắt nhìn Yến Khang, lời nói không tâm chính lại vô cùng đầu độc.
"Thủ đoạn khác?" Yến Khang không hiểu.
"Đúng vậy, thủ đoạn khác, ví dụ, thuốc mê? Ha ha, anh chỉ tiện miệng nói mà thôi. Thật ra cách đàn ông đối phó với phụ nữ có vô số loại, chỉ xem em có động não hay không. Uh, Yến Khang, coi chuyện này là cuộc khảo hạch năng lực của em đi, xem em có khiến người khác thất vọng hay không". Yến Phong Thong cười ha ha nói.
Yến Khang lại toát mồ hôi lạnh.
Dùng thuốc mê đối phó với con gái Lâm gia? Nếu sự việc bại lộ, mình e là chết không có chỗ chôn rồi.
Nhưng, Yến Thanh Phong sao lại muốn mình làm như vậy? Việc này có lợi gì cho hắn?
Yến Khang biết mình đã rơi vào âm mưu, nhưng bị vây xung quanh không tìm ra được cửa ra.
Hai giờ chiều, thi đấu võ thuật của bộ đội đặc chủng lại bắt đầu.
Đội viên Điền Thử của bộ đội số 5 ra trận, lần nữa lấy thủ đoạn uy lực như sấm sét đánh bại tuyển thủ của tiểu đội Cuồng Phong. Bộ đội số 5lập lên kỳ tích thắng liền ba trận.
Cuồng của tiểu đội Tử La Lan và đội viên của liên đội hải phong thi đấu kịch liệt hai mươi phút, cuối cùng thắng cuộc, mặc dù vết thương chi chít, nhưng cuối cùng cũng giành được một điểm cho Tử La Lan.
Người kế tiếp ra trận là Giang Yến Tử và đội viên Sa Ngư (Cá mập) của tiểu đội Cuồng Phong. Giang Yến Tử là đội trưởng tiểu đội Tử La Lan, thực lực tất nhiên không cần nghi ngờ. Thi đấu với một đội viên bình thường của tiểu đội Cuồng Phong, phải không hề lo lắng mà giành thắng lợi mới đúng, nhưng không ai ngờ tới trận đấu lại kịch liệt tới mức độ thế này.
Sau trận đấu bọn Diệp Phong mới nghe nói Sa Ngư là người có thực lực mạnh nhất của tiểu đội Cuồng Phong, tương xứng với đội trưởng Ngân Ly của bọn họ. Cũng may là đội trưởng Giang Yến Tử đích thân xuất mã, nếu là thành viên khác của tiểu đội Tử La Lan, nói không chừng chỉ có thể thảm bại.
Bởi vậy cũng chứng mình, lần thi đấu này là đầm rồng hang hổ, ẩn dấu thực lực há chỉ mình Diệp Thu? Giang Yến Tử và Sa ngư là hai người phụ nữ xinh đẹp, hai người lúc mới lên sàn, dưới khán đài tiếng vỗ vay như sấm rền.
Từ lúc mở màn thi đấu võ thuật, lần đầu có hai nữ tuyển thủ cùng lên sàn thi đấu, hơn nữa còn là hai đại mỹ nhân.
Giang Yến Tử tay trắng nõn nà, khí chất xuất chúng, lạnh lùng nho nhã, Sa Ngư da màu bánh mật, khỏe mạnh rắn chắc, gợi cảm mạnh mẽ. Hai mỹ nhân phong cách khác nhau đứng trên võ đài, cho dù vẫn chưa chính thức bắt đầu, người xem bên dưới đã cảm thấy rất thỏa mãn rồi.
Cuối cùng cũng được "ăn mặn" rồi.
"Xin chỉ giáo" Ánh mắt Sa Ngư sắc bén nhìn Giang Yến Tử đối diện nói. Đội trưởng nói người phụ nữ này vô cùng cường hãn, hai mươi năm trước đã nổi danh khắp Yến Kinh.... Nhưng nhìn tuổi tác của cô cũng chỉ hai ba mươi tuổi. Đúng là yêu quái.
Giang Yến Tử khẽ gật đầu, nhưng không có hứng thú nói chuyện. Ngoài trước mặt Diệp Thu ra, cô đều không có hứng nói chuyện với bất kỳ ai. Mà Diệp Thu cũng là vì người cha đã mất của hắn.
Cùng với âm thanh bên cạnh, hai người liền đồng thời xông tới đối phương. Đồng thời ép thấp người lao xuống, đầu giơ trước, tốc độ nhanh kinh người.
Lúc tới điểm ở giữa, Sa Ngư đột nhiên tốc độ như cá bơi hạ thấp người xuống, sau đó hai tay chạm đất chuyển thành điểm chống đỡ, hai chân mở rộng, thành hình cái kéo cắt về phía chân Giang Yến Tử. Chiêu này là chiêu nổi danh của tiểu đội Sa Ngư. Chỉ cần Giang Yến Tử không né tránh kịp bị Sa Ngư dính vào chân, cô liền có thể mượn lực này đánh lên người cô, tốc độ đánh liên tục.
Tiếp đó, lúc Sa Ngư buông đối phương ra thì cơ thể của đối phương bị cuộn lại không thể phản đòn linh hoạt, đối thủ đã không có lực phản công rồi.
Cách tôn trọng đối thủ là không để lại đường sống.
Nếu đội trưởng nói người phụ nữ này là một cao thủ, cô chỉ có toàn lực ứng phó.
Khóe miệng Giang Yến Tử hiện lên nụ cười chế giễu, vừa lên đã muốn tấn công hết sức, hoặc là chứng minh kinh nghiệm đối địch của cô gái này không đủ, hoặc chứng minh cô có đủ tự tin với thân thủ của mình.
Thân là thành viên của bộ đội đặc chủng, kinh nghiệm đối chiến không đủ, khả năng này rất thấp. Vậy thì, ý cô ta là nói đối phó với mình có đủ tự tin?
Lực uốn tới trình độ thế này, so với đánh vòng quanh trước thi đấu của Diệp Thu thần không biết quỷ không hay giữ chặt đối phương, đúng là còn kém xa.
Giang Yến Tử quát lên một tiếng, dồn khí đan điền, bước chân đột nhiên dừng lại, mượng lực xông tới vừa nãy mà nhảy cao lên, chạy nhanh như gió, cú nhảy này phải cao tới hơn hai mét.
Trong tình huống trong không trung không có bất kỳ trợ lực nào, Giang Yến Tử miệng hít vào một hơi, lại dùng lực, di chuyển ba mươi cm trong không trung, lúc này, cô vừa vặn lướt tới phạm vi tấn công của Sa Ngư. Còn Sa Ngư liên tục làm sáu lần động tác gió thu quét lá rụng dưới sàn, vẫn không đợi được Giang Yến Tử hạ xuống.
"Ta không tin cô sẽ không xuống" Trong lòng Sa Ngư thầm nghĩ, nhưng hai tay lại không muốn chống giữ, quyết định rồi, chỉ cần cô hơi hạ xuống, sẽ cho cô nếm mùi khổ sở.
Giang Yến Tử quả thật không thể trong không trung lâu được, nhưng tư thế lúc cô hạ xuống được điều chỉnh. Nếu không phải hai chân chạm đất đơn thuần, như vậy rơi xuống, có thể bị Sa Ngư thủ thế bên dưới kéo xuống.
Một chân khẽ gập lại, chân khác lại duỗi về trước, với lực ngàn cân cơ thể nhanh chóng xuống dưới. Cả người đập thẳng xuống đỉnh đầu Sa Ngư.
Hai tay Sa Ngư chống đỡ, đạp lùi sau ba bước, vừa tránh ra khỏi phạm vi tấn công của Giang Yến Tử, không ngờ chân Giang Yến Tử gập lại lúc nãy đột nhiên duỗi thẳng, Sa Ngư lại chật vật lui về sau, nhưng đã không kịp nữa, sau đó chân hai người lần đầu tiên va đâp mạnh vào nhau.
Một người đã có ý đồ, một người vội vàng ứng phó. Chiêu thứ nhất Sa Ngư chịu bất lợi, xương đùi chân trái bị mũi chân đi giày da của Giang Yến Tử đá trúng, kêu lên một tiếng, nhưng không dám liều lĩnh tấn công như vậy nữa.
*****
Giang Yến Tử đứng thẳng người, lần nữa làm cử chỉ tay mời.
Sa Ngư giận dữ, sau khi cảm nhận năng lực thừa nhận của bắp đùi, lần nữa nhào tới phía Giang Yến Tử.
Đội trưởng Ngân Ly của tiểu đội Cuồng Phong ngồi bên dưới khán đài thàm thở dài, nếu theo thân thủ, có thể nói Sa Ngư là cao thủ có sức chiến đấu mạnh nhất của đội, nhưng nếu nói về suy nghĩ trù tính và chín chắn, cô so với đội trưởng Giang Yến Tử của tiểu đội Giang Yến Tử, đúng là còn kém xa.
Nếu cô không tấn công thô bạo, sốt ruột muốn giành chiến thắng như vậy, cứ đánh chậm đánh chắc, cũng không phải không có cơ hội.
Cô tấn công điên cuồng như vậy thế chiến đấu tất phải vô cùng kịch liệt. Nhưng, như thế cũng vừa vặn rơi vào bẫy của đối phương, bị đối phương nắm quyền chủ động.
Chiêu đầu tiên, muốn thắng lợi quá khó.
Đáng tiếc, hạt giống đối thủ gặp phải người tâm tính chín chắn như lão tăng Giang Yến Tử, vận số của tiểu đội Cuồng Phong đúng là không tốt
Sau nửa tiếng, cuộc chiến của hai cô mới kết thúc.
Một trận lấy nhanh đánh nhanh, trận đánh lấy cương đấu cương khiến người xem hô lớn thỏa mãn. Trận đấu của hai người độ hung mãnh và chiêu thức đặc sắc xuất hiện không thua kém trận đấu của nam giới.
Giang Yến Tử thắng, tiểu đội Tử La Lan được thêm một điểm.
Thi đấu mãi tới chín giờ tối mới kết thúc, hai mươi bốn nhóm tuyển thủ mới khiêu chiến xong.
Tiểu đội Tử La Lan tám trận thắng bảy, giành được bảy điểm. Bộ đội số 5 tám trận thắng tám, giành được tám điểm. Liên đội hải phòng tám trận thắng bốn, giành được bốn điểm. Tiểu đội Cuồng Phong cũng tám trận thắng bốn, giành được bốn điểm. Tiểu đội Quốc đặc và tiểu đội lính hàng không thành tích vô cùng thê thảm, đã bị mọi người bài trừ ra khỏi danh sách tranh chức quán quân.
Vì vậy, sau đấu loại vòng một bốn đội mạnh đã xuất hiện.
Thứ nhất, bộ đội số 5, tám điểm.
Thứ hai, tiểu đội Tử La Lan, bảy điểm.
Vị trí thứ ba và thú tư là tiểu đội Cuồng Phong và liên đội hải phòng, hai đội này lần lượt giành được bốn điểm.
Tiểu đội Quốc đặc không biết là vận số quá kém hay không, mọi thành viên đều bị đánh bại. Cho dù là đội trưởng tiểu đội quốc đặc khi gặp phải người của bộ đội số 5 cũng bị loại thảm. Còn tiểu đội lính hàng không chỉ có đội trưởng vào vòng trong thi đấu, giành được đột phá 0 điểm.
Nghe nói đội trưởng tiểu đội Quốc đặc xấu hổ không chịu được, tối hôm đó tự sát. Về phần sau khi trở về sẽ chịu trừng phạt thế nào, thì là chuyện của nội bộ tiểu đội Quốc đặc.
Bộ đội số 5 đánh cả nghìn quân, đụng phải bọn họ cho dù là đội viên bình thường, hay là đội trưởng một tiểu đội, đều lần lượt xuống ngựa. Với tư thế mạnh mẽ đánh bại bất cứ địch thủ nào, đều để lại hình tượng bất khả chiến bại trong lòng tất cả các tuyển thủ tham gia thi đấu.
Yến Thanh Phong đội trưởng hiện giờ cũng nước lên thuyền lên, ánh mắt lúc người khác nhìn hắn, cũng là ngưỡng mộ xen lẫn sợ hãi.
Mọi người đều hi vọng mình có thể trở thành thủ lĩnh một quân đoàn vô địch như thế, nói cách khác, mọi thủ lĩnh đều hi vọng mình có thủ hạ vô địch đánh đâu thắng đó như thế trở thành quân đoàn vô địch.
Ở hội trường thi đấu, Yến Thanh Phong và Diệp Thu có không ít lần nhìn nhau ẩn tình lặng lẽ, kết quả cuối cùng đều là hai bên mỉm cười quay mặt đi.
Rốt cuộc là cười cái gì, cũng chỉ có chính bọn họ mới hiểu.
Tiểu đội Tử La Lan giành được á quân vòng một, nhưng chức á quân này trong lòng Diệp Thu vẫn có chút kém, ít nhất, so với thành tích của bộ đội số 5, cũng có chút kém.
Không biết là đội viên tiểu đội Tử La Lan may mắn hay không, ngoài đội trưởng Giang Yến Tử gặp phải đối thủ khó chơi ra, từ Diệp Thu cho tới sáu đội viên khác, toàn bộ đều thắng lợi, hơn nữa thực lực của đối thủ không cường hãn tới mức độ nhất định.
Tiểu đội Tử La Lan vốn là bộ đội nổi tiếng cũ của thành phố Yến Kinh, cũng là người chuyển vận dòng máu mới của bộ đội số 5. Tiểu đội Tử La Lan không chỉ phụ trách huấn luyện đội viên, còn phụ trách bồi dưỡng đội viên. Hàng trăm đội viên dự bị có thực lực đó đều là ví dụ. Còn bộ đội số 5 thì khác, bọn họ chỉ cần không ngừng nâng cao mình là được rồi.
Bộ đội số 5 là đội có nhân số ít nhất trong bộ đội đặc chủng. Cũng không có đội viên hậu bị nào, nhưng thực lực của bọn họ lại mạnh nhất.
Sau khi vòng đấu thứ nhất kết thúc, hai tư tuyển thủ lại được máy tính tiến hành phân tổ ngẫu nhiên. Chia thành mười hai nhóm nhỏ thi đấu, tiếp tục tiến hành đấu vòng hai. Còn các tuyển thủ thất bại trong vòng một đã bị loại, và những đội viên không có cơ hội tham gia thi đấu cùng ngôi trến ghế khán giả.
Đội viên có thể vào tới vòng hai càng là tinh hoa của bộ đội đặc chủng, hơn nữa, vòng đấu hai cơ hội gặp được cao thủ rõ ràng tăng lên. Bài trừ thành viên đội mình tự giết nhau, bộ đội số 5 tổng cộng có tám người, cũng chính là sẽ có tám người có thể là đối thủ của bọn họ.
Rất vinh hạnh, Diệp Thu trở thành một trong tám người đó.
Kết quả hiển thị trên màn hình lớn, đối thủ vòng tiếp theo của Diệp Thu chính là đội viên Thương Long của bộ đội số 5.
Không may như vậy là Lạc Đà và Cuồng của tiểu đội Tử La Lan, đối thủ của họ cũng tới từ bộ đội số 5. Tiểu đội Cuồng Phong và tiểu đội Hải Phòng cũng có mấy thành viên đấu với tuyển thủ của bộ đội số 5.
Vì bộ đội số 5 biểu hiện ra thực lực quá kinh khủng, mọi người đều cảm thấy đụng phải họ là điều không may. Đương nhiên, ngoài Diệp Thu và Long Thiên Quân vẫn luôn thầm hướng về trước ra.
Đối thủ của Giang Yến Tử lại là đội trưởng Ngân Ly của tiểu đội Cuồng Phong. Đây là trận đấu được người xem toàn hội trường mong đợi nhất. Hai người đều là nữ giới xinh đẹp nhất trong đội, mặc dù vẻ đẹp khác nhau, nhưng đều hấp dẫn, hơn nữa cùng là đội trưởng là hạt giống của đội, thân thủ chắc khá là giỏi.
"Tình hình bây giờ vô cùng không ổn. Toàn bộ tám người của bộ đội số 5 đều vào thi đấu vòng hai. Mặc dù cô rất có lòng tin vào việc cậu sẽ giành thắng lợi ở vòng hai, nhưng bảy người khác ai có thể ứng phó được. Nếu bảy người khác đều vào tới vòng ba, vậy thì, hi vọng chúng ta muốn giành được quán quân đoàn đội chắc chắn thất bại. Hơn nữa, sau khi vào tới vòng ba, sẽ bắt đầu tranh đoạt ngôi báu quán quân, nếu người của tiểu đội số 5 vào trong quá đông sẽ tất nhiên tạo áp lực cho cậu."
Giang Yến Tử bây giờ coi Diệp Thu thành trụ cột của tiểu đội Tử La Lan, lúc có vấn đề gì, đều thương nghị với Diệp Thu đầu tiên.
" Quán quân đoàn đội thì hơi khó" Diệp Thu thành thật nói: "Cô cũng nhìn thấy rồi, thực lực tổng thể của họ phải cao hơn một bậc so với đội viên của các tiểu đội khác. Hơn nữa, đó vẫn chỉ là thực lực họ biểu hiện ra ngoài, tôi cảm thấy được, thực lực của họ còn mạnh hơn so với bây giờ."
"Hi vọng sẽ tốt đẹp, đội viên của chúng ta cũng dốc toàn lực thi đấu rồi. Nhưng, có những thứ không phải cố gắng là có thể giành được".
Lúc hai người nói chuyện, Diệp Thu thấy đã tới cửa ký túc mình rồi, liền mời: "Vào phòng uống cốc bia?"
Giang Yến Tử vừa lúc có rất nhiều câu hỏi cần thảo luận với Diệp Thu, hơi do dự một chút rồi đồng ý. Dù sau bây giờ vẫn còn sớm, quay về cũng không thể ngủ được.
Diệp Thu lấy hai lon bia từ trong tủ lạnh ra, một lon đưa cho Giang Yến Tử, ngón tay hai người bỗng chạm vào nhau, trong lòng Giang Yến Tử run run, vội vàng nhận lon bia rụt tay về, trên mặt vẫn phải biểu hiện như không có chuyện gì.
Diệp Thu tủm tỉm cười nhìn cô một cái, mình mở nắp bia ngồi đối diện Giang Yến Tử, nói: "Bộ đội Đệ Ngũ mặc dù cường hãn, nhưng không phải toàn bộ có thể vào trong vòng ba. Ít nhất, Long Thiên Quân của hải phòng cũng là một người có thực lực. Người này là một cao thủ, nhưng lại là loại giả lợn ăn thịt hổ. Cô có lưu ý tới trận đấu hôm nay của hắn không? Vốn có thể chiêu thức một chiêu mất mạng, hắn luôn để đường lùi, sau khi kéo dài vài phút mới nhanh chóng gọn gàng giải quyết đối thủ. Hắn muốn làm gì? Hắn muốn ngụy trang trước mặt chúng ta, sau đó trong trận đấu tiếp theo sẽ tấn công như sấm sét.
"Sao cậu biết?" Giang Yến Tử kinh ngạc hỏi."Lúc đầu tôi cũng cố ý lưu ý tới hắn, phát hiện hắn luôn một đòn cuối cùng đánh bại đối thủ, còn tưởng rằng là kinh nghiệm thi đấu không đủ của hắn tạo nên, dù sao hắn cũng là lần đầu tham gia trận đấu quy cách thế này."
Diệp Thu liền vẻ mặt mỉm cười đắc ý, nói: "Vì tôi giống hắn, luôn giả lợn ăn hịt hổ. Hắn chơi trò này, đúng là đang múa rìu qua mắt thợ."
Giang Yến Tử lườm Diệp Thu một cái, trong lòng lại biết hắn nói là sự thật. Nếu như nói về hiểu che giấu, ai có thể thắng được người đang ngồi trước mặt mình?
Mình đã từng đánh với hắn, lúc đầu cũng cho rằng đó là cực hạn của hắn.
Nhưng, đúng là vậy sao?
Giang Yến Tử tựa vào ghế sofa, ánh mắt bình tĩnh nhìn Diệp Thu, khẽ nói: "Nếu cha cậu thông mình như cậu, có lẽ, sẽ không xảy ra chuyện như vậy".
Đây là lần đầu tiên Giang Yến Tử nhắc tới Diệp Trọng trước mặt Diệp Thu. Trước đây đều là bị Diệp Thu hỏi, mới đành ứng phó vài câu.
"Ông ấy không thông minh sao?" Diệp Thu cười hỏi.
"Thông minh, nhưng không đủ xảo quyệt" Trong mắt Giang Yến Tử hiện lên lớp sương mù, ánh mắt không có tiêu điểm, không biết lại nghĩ tới đâu.
Ý là nói mình xảo quyệt?
Diệp Thu nhìn người phụ nữ xinh đẹp đối diện, trong lòng giữ đủ tôn trọng.
Chúng ta nói dắt tay nhau, hòa thuận tới già, chúng ta nói trên trời làm chim liền cánh, dưới đất là cây liền cành, lời thề của hai bên vẫn còn trước mắt, nhưng có mấy người có thể làm được?
Sau khi một người đàn ông mất, còn có thể yêu người ấy hai mươi năm, hỏi thế gian có mấy người phụ nữ có thể làm được?
"Thật ra, tôi luôn muốn hỏi cô một câu" Diệp Thu thu nụ cười trên mặt, lấy vẻ mặt vô cùng nghiêm túc hỏi: "Cô thua bởi người phụ nữ thế nào?"
"Thua người phụ nữ thế nào?" Giang Yến Tử lẩm bẩm.
Một lúc lâu mới nói: "Tôi không thua ai cả, mà là thua một bước. Mặc dù cô ấy rất ưu tú".
"Ồ, ưu tú thế nào ạ?" Diệp Thu tiếp tục hỏi.
Mắt Giang Yến Tử bỗng trở nên trong trẻo, ánh mắt sáng quắc nhìn Diệp Thu, hỏi: "Cậu muốn biết tin tức của mẹ cậu, đúng không?"
"Gần như thế, mặc dù tôi biết, cô chưa chắc đã cho đáp án mà tôi muốn" Diệp Thu xấu hổ nói. Nhân lúc người ta không khống chế được tình cảm lừa người khác nói, đúng là một chuyện rất không đạo đức.
"Không phải tôi không muốn cho cậu đáp án, mà là tôi cũng không có đáp án. Cậu cảm thấy, tôi cần thiết phải đi chú ý tới đối thủ lớn nhất đời sao? Hai mươi năm nay, không lúc nào tôi không cố gắng làm một việc, đó là quên" Giang Yến Tử ngẩng đầu, rót một ngụm bia vào trong cổ họng.
Đứng dậy, tự mình tới trước tủ lạnh, lại lấy hai lon bia ra. Diệp Thu gượng cười, lẽ nào tối nay người phụ nữ này muốn say không về?
"Bỏ đi, coi như tôi không hỏi. Uống rượu" Diệp Thu tiếc nuối nói.
"Tôi biết, cô ấy ở Hồng Kông" Giang Yến Tử đột nhiên nói.
Hồng Kông? "Ở Hồng Kông sao? Thành phố đó có cơ hội nhất định sẽ tới đó xem sao" Diệp Thu nhẹ giọng nói.
Không hiểu sao, cũng muốn say một trận, nhưng ngày mai còn có một trận đấu quan trọng, rượu cồn có thể làm tê liệt thần kinh động mạch của con người.
Cao thủ so chiêu, cho dù trì hoãn một giây, cũng đủ quyết định thắng thua.
"Đợi thi đấu kết thúc, chúng ta uống một chầu" Diệp Thu cầm bia chạm chạm với lon bia của Giang Yến Tử nói.
"Được" Giang Yến Tử đồng ý, nhưng lại ngẩng đầu uống lon bia kia.
Diệp Thu biết tửu lượng và khói lượng (thuốc lá) của Giang Yến Tử đều tốt, nhưng lúc này đâu thể uống say?
Vội vàng tới giật ly trong tay cô, Giang, Yến Tử không chịu đưa, hai người giằng đi kéo lại, lon bia rơi bộp một tiếng rồi vỡ.
Bọt bia bắn tung tóe lên hai người, đặc biệt là trên người Giang Yến Tử ướt thành vệt.
Diệp Thu vội vàng giơ tay lau bọt bia giúp cô, lúc thấy sắc mắt Giang Yến Tử ửng đỏ, hít thở cũng trở nên dồn dập, mới phát hiện lúc mình lau bọt bia, luôn sờ tới sờ lui trên bộ ngực Giang Yến Tử.
Ánh mắt hai người nhìn nhau, không khí càng lộ vẻ ngượng ngùng.
"Tôi về trước đây" Giang Yến Tử ngồi dậy khỏi ghế sofa, chào Diệp Thu, liền vội vã đi.
Diệp Thu nhìn bóng lưng cô gượng cười.
Người phụ nữ ngốc này, cô cũng đợi lát nữa hãy ra ngoài, bây giờ quần áo trên người vẫn chưa khô, khuôn mặt lại đỏ thế kia, người khác vừa nhìn là biết có vấn đề.
Quả nhiên, Diệp Thu nghe thấy tiếng còi vang lên, không biết có phải là triệu Giang Yến Tử tới không.
Diệp Thu nằm trên ghế sofa, lúc nhớ tới trận đấu ngày mai, lúc lại nhớ tới sự si mê của Giang Yến Tử với cha, càng nhiều hơn là nhớ tới nơi người phụ nữ đã đưa mình tới thế giới này-Hồng Kông.
Nếu mẹ vẫn còn sống, sao không tới thăm mình?
Bỏ đi, tùy mẹ vậy. Dù sao mình một mình mình cũng quen rồi, có ông, có Nhị Nha, có Trầm Mặc Nùng, Đường Quả, còn có Bảo Nhi, Khả Tâm, Bố Bố, nhiều cô gái xinh đẹp lương thiện bảo vệ bên mình như vậy, mình đã rất thỏa mãn rồi.
Hắn sở dĩ muốn đi Hồng Kông, chỉ là muốn có một đáp án.
Hắn không nghĩ tới sẽ có được tình thương của mẹ chưa từng thể nghiệm đã mất hai mươi năm rồi, thật sự không nghĩ tới.
Lúc đang định tắm rồi ngủ, cửa phòng lại bị người ta gõ.
Diệp Thu biết, xảy ra chuyện vừa rồi, Giang Yến Tử không thể tới gõ cửa nữa, người phụ nữ sống hơn ba mươi năm này thật ra vẫn giống một cô gái trong sáng thẹn thùng.
Từ khe cửa nhìn ra, vừa may nhìn thấy một con mắt đen láy muốn nhìn vào trong qua khe cửa.
Chỉ dựa vào con mắt này, Diệp Thu liền biết người tới là ai rồi
Quả nhiên, mở cửa ra, Lâm Bảo Nhi xinh đẹp đáng yêu đang đứng ở cửa.
Lâm Bảo Nhi hình như vừa tắm, tóc còn ướt, mặc một bộ quần áo thoải mái màu trắng, đi dép lê vải bông, sau khi vào phòng liền dùng lực hít hít mũi, nói: "Diệp Thu, anh uống rượu?"
"Ừ" Diệp Thu nói.
Lâm Bảo Nhi luồn thẳng qua người Diệp Thu, đi tới phòng khách, tháy mấy lon bia trên bàn trà, nói: "Anh uống rượu sao không gọi em, một mình chán chết được".
Diệp Thu gượng cười, ai dám gọi em lúc uống rượu chứ?
Với tửu lượng của Lâm Bảo nhi, một chén là say. Hơn nữa chất lượng rượu lại không tốt, uống say rồi thích gây chuyện khắp nơi. Tới lúc đó, công việc thu dọn không phải mình phải làm sao?
"Anh tưởng em ngủ rồi. Cho nên mới không dám quấy rầy em" Diệp Thu nói.
Lâm Bảo Nhi cầm một chai bia đã mở trên bàn trà uống một ngụm, sau đó khuôn mặt trắng mịn lập tức nổi lên một lớp ửng đỏ. Diệp Thu vội vàng muốn lên lấy bia, không ngờ mũi Lâm Bảo Nhi lại ngửi loạn trong phòng, sắc mặt đột nhiên giận dữ nói: "Diệp Thu, trong phòng anh có phải có phụ nữ tới không?"
"Hả?" Diệp Thu không biết từ lúc nào Lâm Bảo Nhi lại học được bản lĩnh này, vội vàng giải thích: "Không có không có, trong phòng anh đâu thể có phụ nữ chứ".
Tuổi tác Bảo Nhi không lớn, ghen tuông lại ghê nhất. Lúc trước còn ở biệt thự Lam sắc, Diệp Thu và Đường Quả xảy ra mâu thuẫn, nguyên nhân chủ yếu cũng chình là cô ở giữa thêm mắm thêm muối.
"Hừ, còn nói không, vậy sao lại có nhiều lon bia thế này" Lâm Bảo Nhi tức giận chất vấn.
"Hôm nay hơi khát, nên uống nhiều một chút".
"Sao chai bia đặt ở hai bên, mà không phải một bên?" Lâm Bảo Nhi chỉ bai ở hai đầu trái phải bàn trà nói.
"Anh..... vừa nãy anh ngồi bên này, thấy không thoải mái, lại đổi sang bên kia" Diệp Thu chột dạ giải thích.
"Thật sao?" Lâm Bảo Nhi chớp đôi mắt to tròn, vẻ mặt ngây thơ nhìn Diệp Thu.
"Thật, anh lừa em bao giờ chưa?" Diệp Thu nghiêm túc gật đầu.
"Được rồi, em tạm thời tin anh" Lâm Bảo Nhi nói."Diệp Thu, em nhớ chị Đường Đường và chị Mặc Nùng quá".
"Thi đấu sẽ kết thúc nhanh thôi, tới lúc đó thì có thể gặp mặt họ rồi" Diệp Thu an ủi nói. Hắn không nhớ chắc? Tính ra, một thời gian không gặp Trầm Mặc Nùng rồi.
"Nhưng em muốn gặp họ bây giờ" Lâm Bảo Nhi lên trước ôm cánh tay Diệp Thu, làm nũng nói.
"Việc này...anh cũng hết cách. Bất kỳ người nào trong căn cứ cũng không được phép ra ngoài. Hay là, em nhìn anh trước, nói không chừng có thể giảm bớt nỗi nhớ".
"Hừ, anh có gì đáng nhìn" Lâm Bảo Nhi nói không nể nang."Diệp Thu, anh đồng ý với em một chuyện được không?"
"Chuyện gì?" Diệp Thu cười hỏi.
"Anh đồng ý với em trước đã" Lâm Bảo Nhi lại ôm cánh tay Diệp Thu nũng nịu, bộ ngực đầy đặn xoa trên cánh tay...
"Em nói cho anh biết chuyện gì trước?" Diệp Thu hưởng thụ bộ ngực Lâm Bảo Nhi xoa bóp, lòng cảnh giác không hề giảm bớt. Tiểu ma nữ này lại muốn làm gì đây?
"Anh Diệp Thu, đồng ý với em đi mà. Được không, một việc rất đơn giản thôi".
"Chuyện gì?"
"Anh đồng ý rồi?"
"Không"
"Có đồng ý hay không? Không đồng ý em sẽ cắn đó" Lâm Bảo Nhi đột nhiên cắn một miếng trên cánh tay Diệp Thu uy hiếp nói.
"Em phải nói cho anh biết.... a.. đau, đau, được rồi được rồi. Anh đồng ý với em" Diệp Thu chịu đau, vội vàng khuất phục dưới sự uy hiếp của Lâm Bảo Nhi.
"Được, đó là anh nói nha, không được đổi ý, nào, ngoắc tay" Lâm Bảo Nhi duỗi đầu ngón tay mũm mĩm của mình ra.
Diệp Thu thở dài một tiếng, lớn như vậy rồi, còn chơi trò này. Nhưng, lúc này Diệp Thu không dám đắc tội Lâm Bảo Nhi, cũng chỉ có thể ngây thơ một chút, giơ ngón tay ngoắc ngoắc đầu ngón tay Lâm Bảo Nhi.
"Ngoắc tay rồi, một trăm năm không được thay đổi. Ai thay đổi người đó là kẻ xấu xa" Lâm Bảo Nhi đọc chú ngữ ma pháp trong miệng. Sau khi hai người ngoắc tay rồi, cô mới vẻ mặt thỏa mãn, ôm cánh tay Diệp Thu nói: "Diệp Thu, anh tới nhà em cầu hôn đi?" Diệp Thu giật mình nện mông xuống ghế sofa.
"Em nói cái gì?" Diệp Thu nghi ngờ có phải mình nghe nhầm rồi không?
"Em nói anh tới nhà em cầu hôn, không phải anh đổi ý rồi chứ? Vừa nãy anh đã đồng ý với em rồi, chúng ta cũng ngoắc tay rồi, nếu đổi ý, anh là tên xấu xa" Lâm Bảo Nhi nhìn mắt Diệp Thu, khuôn mặt lo lắng nói.
"Có làm tên xấu xa hay không cũng không sao" Diệp Thu nói."Nhưng, em phải nói với anh, em... sao lại đưa ra điều kiện như vậy? Anh phải cầu hôn với ai?"
"Đương nhiên là với ông nội em"
"Lấy ai?"
"Lấy em"
"Cầu hôn với cô bé như em á? Em mới bao tuổi? Hình như vẫn chưa tới tuổi kết hôn theo pháp luật quy định mà?" Diệp Thu vẻ mặt đau khổ nói. Mặc dù hắn đã chuẩn bị tâm lý rồi, nhưng vấn đề tiểu ma nữ này đưa ra vẫn khiến hắn không kịp trở tay.
"Sao em lại nhỏ, em đâu có nhỏ? Dù sao em mặc kệ, anh đã đồng ý với em rồi... Anh phải làm" Đại tiểu thư Lâm Bảo Nhi ghét nhất người khác nói cô nhỏ. Diệp Thu nói cô là cô bé xấu xa, phạm đúng điều cấm kỵ của cô, nếu không phải là người nhờ vả, suýt nữa đã xông lên cắn xé hắn rồi.
"Được, vậy em nói cho anh biết, sao lại bảo anh tới nhà em cầu hôn? Em nên hiểu, nhà em.... Không phải nhà bình thường. Em có thể đảm bảo, anh tới nhà em cầu hôn, ông nội em không cho người giết anh không?" Diệp Thu kéo Lâm Bảo Nhi ngồi xuống bên cạnh mình, nghiêm túc hỏi.
"Em không dám đảm bảo, nhưng anh phải làm như vậy. Có một tên đáng ghét cầu thân với ông nội, ông nội lại đồng ý rồi. Nhưng em không thích hắn, nên em muốn anh đi cầu hôn".
Ôi, lại là liên hôn chính trị của các đại gia tộc. Không biết con cái nhà ai mà không có mắt như vậy, lại thích tiểu ma nữ nhu Lâm Bảo Nhi này.
Nhưng lời của Lâm Bảo Nhi, cũng khiến trong lòng Diệp Thu có được không ít an ủi, cười hỏi: "Em thích anh từ lúc nào thế?"
"Em không thích anh" Đại tiểu thư Lâm Bảo Nhi đoạn tuyệt nói.
"Ặc"
"Nhưng em cũng không ghét anh, hơn nữa, chúng ta không kết hôn thật".
"Không kết hôn thật? Lâm Bảo Nhỉ, rốt cuộc em nói gì vậy? Anh sắp bị em làm cho hồ đồ rồi" Diệp Thu buồn bực nói.
Lâm Bảo Nhi vỗ vỗ đầu mình, đau khổ nằm trên ghế sofa, nói: "Sao từ trước tới nay không phát hiện ra anh ngốc như vậy nhỉ? Không kết hôn thật, thì tất nhiên là kết hôn giả rồi. Anh chỉ cần cầu hôn với ông nội em là được rồi, em sẽ nói người em yêu là anh, không phải là anh thì sẽ không lấy. Sau đó em sẽ ở nhà khóc lóc gây chuyện, ông nội sẽ đồng ý hôn sự của chúng ta."
"Sau khi ông nội đồng ý, chúng ta không kết hôn ngay, chắc chắn sẽ đính hôn trước, sau đó, chúng ta có thể ở cùng nhau. Như vậy, em vừa có thể thoát khỏi tên đáng ghét kia, vừa có thể đi tìm người đàn ông mình yêu".
"Em đã đính hôn với anh rồi, còn đi tìm người đàn ông mình yêu?" Diệp Thu mở to mắt nhìn.
"Đúng vậy, em đã nói với anh rồi, chúng ta chỉ là kết hôn giả. Mặc dù chúng ta ở cùng nhau, nhưng, em có thể đi yêu người khác, anh cũng có thể theo đuổi chị Đường Đường và chị Mặc Nùng... Nhưng, không được theo đuổi cô gái khác. Nếu không em sẽ rất giận" Lâm Bảo Nhi giải thích.
"Anh vẫn không hiểu" Diệp Thu nói.
"Trời ạ, sao anh lại ngốc như vậy, nói bao lâu mà vẫn không hiểu. Kết hôn giả là kết hôn giả. Chúng ta mặc dù sống cùng, nhưng anh không được hôn em, nếu lúc anh muốn hôn em, anh phải được em cho hôn. Lúc em chưa tìm được người đàn ông mình yêu, mỗi tháng em sẽ cho anh một khoản tiền, sau đó anh có thể đi tìm người mình yêu... cũng phải là người em thích. Ví dụ chị Đường Đường và chị Mặc Nùng. Đúng rồi, chúng ta còn phải ký hiệp ước, viết hết những điều khoản này vào đó. Trong phim Hàn Quốc đều diễn như vậy, ngốc chết đi được, đầu heo"
Diệp Thu ngây ra như phỗng, đại tiểu thư Lâm Bảo Nhi bị Diệp Thu đàu óc không thông suốt mà giơ chân đá.
← Ch. 366 | Ch. 368 → |