Vay nóng Tima

Truyện:Cận Thân Bảo Tiêu - Chương 372

Cận Thân Bảo Tiêu
Trọn bộ 649 chương
Chương 372: Em vừa cong mông, anh đã biết em muốn thay băng vệ sinh rồi!
0.00
(0 votes)


Chương (1-649)

Siêu sale Shopee


Cú một đánh chết bò, cú hai chấn động núi, cú thứ ba thứ tư thần khó tránh.

Phải biết rằng, cơ thể người đánh ra một quyền, thường chỉ có thể có một lực, cũng chính là khối lực bản thân bạn xuất ra.

Còn nếu cao thủ giỏi cả nội ngoại, thì có thể sau khi phát ra lực thứ nhất, sử dụng nội lực phát lực tiếp. Như vậy thường thu được hiệu quả vô cùng rõ rệt, khiến người ta khó lòng phòng bị. Kiểu ám lực này được gọi là lực thứ hai, là dùng khí công do tập luyện trong cơ thể để phát lực.

Không cảm nhận được khí, thì không sử dụng được lực thứ hai, phần lớn là bậc thầy về khí công.

Về ám lực thứ ba, là khí tụ đan điền trong tiểu thuyết võ hiệp, do đan điền dẫn khí, một bộ phận khí quản trong cơ thể hoặc toàn thân, sau đó mượn lực đánh lực, sử dụng ám lực thứ ba.

Cái gọi là khí tụ đan điền không nguy hiểm như trong tiểu thuyết võ hiệp, càng không dễ dàng làm được như trong tiểu thuyết võ hiệp. Trong thế giới hiện thực, trong một vạn người luyện võ, khó có được một người có thể khai thông hai mạch chủ (nhâm – đốc). Nếu hai mạch không thông, vậy thì khí tụ đan điền càng là một câu nói nhảm.

Hơn nữa, cho dù bạn có thể khia thông hai mạch nhâm đốc, cũng chưa chắc bạn có thể sử dụng được ám lực thứ ba. Công phu thế này gần như tương đương với một loại dụng công tâm pháp cao thâm, không có cửa mà vào, cả đời cũng chỉ có thể quẩn quanh ở ngoài cửa.

Ông từng nói kiêu ngạo rằng, toàn thiên hạ chỉ có hai người có thể sử dụng ám lực thứ ba, một là chính ông, hai là Diệp Thu.

Đương nhiên, Diệp Thu để có thể học được tuyệt chiêu này, đã chịu hết mọi khổ cực trên thế gian này, giống như là tảng đá mặt phẳng liền có thể phá nát thành nghìn mảnh.

Về phần ám lực thứ tư, Diệp Thu không hỏi, ông cũng không nói. Nhưng trong đời ông nếu có ngạn ngữ ám lực ba ám lực bốn thần khó tránh, chứng minh ám lực thứ tư có tồn tại.

Rốt cuộc là ai có thể sử dụng được, không thể biết được.

Nhưng, với hiểu biết của Diệp Thu về phương pháp ám lực, nếu có thể sử dụng ám lực thứ tư, e là thần tiên cũng khó tránh.

Bạn nghĩ xem, người của bộ đội số 5 có thể sử dụng ám lực thứ hai, thì cường hãn tới mức độ nào. Còn Diệp Thu lại dùng ám lực thứ ba, thì có thể đánh bay cao thủ của bộ đội số 5.

Vậy thì, ám lực thú tư thì sao?

Đấu một quyền với người khác, bạn có thể dùng ám lực đánh người ta mấy quyền, hơn nữa phương thức phát lực là ẩn dưới thân, khiến người ta không thể phòng bị.

Cho dù mạnh như Bạch Hổ, sau khi nhận ám lực thứ hai của Diệp Thu, lại bị Diệp Thu phát lực đánh bay.

Choang...bịch

Cơ thể Bạch Hổ to lớn đập mạnh xuống sàn, sau đó vang lên tiếng trượt roạt roạt. Lúc đầu va vào lan can cao su ven sàn thi đấu, mới được đập dừng lại.

Toàn hội trường lặng ngắt như tờ

Có người vẻ mặt sợ hãi, càng nhiều người lại không hiểu sao cả.

Bạch Hổ không phải vừa uống thuốc sao? Sao vẫn bị một quyền của Diệp Thu đánh bay?

Lẽ nào thuốc đó hoàn toàn không có tác dụng, hơn nữa còn là quá hạn rồi?

"Đội trưởng, thế này là sao, sao chúng tôi không nhìn rõ?" Đội viên tiểu đội liên hợp hải phòng nghi hoặc nhìn đội trưởng Lạc Thiên Quân của họ hỏi.

Thi đấu võ thuật lần này nói là thi đấu, trong đó còn có một mục đích quan trọng là để giao lưu võ thuật, cho nên, thi đấu cho phép mọi người tự do thảo luận.

Mặc dù dưới khán đài ầm ĩ như cái chợ, trận đấu trên sàn vẫn sẽ tiếp tục.

Bộ đội đặc chủng mà, chính là thích hợp với chiến đấu dưới các điều kiện ác liệt.

"Tôi cũng không nhìn rõ lắm, hình như Diệp Thu dùng nội công gì đó đánh Bạch Hổ. Vừa nãy điệu bộ đánh quyền đơn thứ ba của cậu ta hơi lạ....."

"Bạch Hổ không phải đã uống thuốc rồi sao? Sao không có chút hiệu quả nào?"

"Hiệu quả thì có, chỉ là .... đối với một người luyện võ mà nói, dựa vào thuốc để thúc đẩy phát lực là điều không thể làm được. Đó là cách của những người đầu cơ mưu lợi. Cao thủ thật sự sẽ thông qua những gì đích thân mình khổ luyện đạt được....." Lạc Thiên Quân vẻ mặt nghiêm túc nói.

"Đội trưởng, nếu anh đấu với Diệp Thu..... có phần thắng không?" Đội viên kia thấp thỏm hỏi.

"Phần thắng?" Trong mắt Lạc Thiên Quân đốt lên khát vọng chiến đấu, nhưng lắc lắc đầu nói: "Tôi nhìn ra được, vị trí quán quân tất thuộc về cậu ấy."

Tiểu đội khác cũng đang bàn luận điều kỳ diệu của chuyện này, có những ánh mắt tốt còn có thể nhìn ra chút gì đó, những ánh mắt kém, hoàn không nói ra được DIệp Thu làm thế nào đánh bay được Bạch Hổ. Chỉ là thấy tay phải hắn đột nhiên đẩy lên trước một chút mà thôi.

Lẽ nào Bạch Hổ chỉ là hư danh sao? Một cú đẩy là ngã?

Người vui sướng nhất không thể bỏ qua là các đội viên nữ của tiểu đội Cuồng Phong rồi, hôm qua Diệp Thu viết đơn thuốc cho đội trưởng họ và truyền thụ thuật ấn đẩy, khiến trong lòng bọn họ biết ơn. Vừa nãy còn lo lắng thay cho Diệp Thu trên sàn, đều không hi vọng hắn sẽ bại trận. Bây giờ thấy hắn oai hùng, một quyền đánh bay cao thủ bộ đội số 5. Ai nấy đều vui sướng phấn khởi, ngôn ngữ không thể diễn đạt niềm vui sướng trên mặt.

Lúc này, Diệp Thu đã không còn là tên hạ lưu, háo sắc khiến bọn họ ghét mà tránh xa như lúc ban đầu nữa. Mà là mang phong thái đại cao thủ trong mắt mọi người.

Phải biết rằng, lúc đầu Thủy Điểu bị đội trưởng Ngân Ly phái đi thăm dò tình hình Diệp Thu, Thủy Điểu rất không muốn, đều uất ức tới phát khóc. Bây giờ thấy Diệp Thu lợi hại như vậy, người vui nhất phải kể tới là Thủy Điểu rồi.

Tay của mình được hắn sờ rồi. Nếu không phải sờ tay mình, hắn có thể lợi hại như vậy sao?

Trên khuôn mặt lạnh lùng của Giang Yến Tử cũng hiện lên nụ cười nhợt nhạt khó thấy. Người này.... lần nào cũng cho rằng khả năng của hắn chỉ dừng tới đó thôi, nhưng mỗi lần hắn đều mang tới cho người ta vui mừng mới.

Không biết rốt cuộc hắn còn cất giấu bao nhiêu thứ nữa, chỉ là xem tình thế hiện giờ, có lẽ giành được quán quân cá nhân không phải chuyện khó.

Tiểu đội Tử La Lan từ trước tới nay chưa có ai có thể giành được ngôi báu quán quân cá nhân.

Khác với vui mừng sợ hãi của những người trên khán đài, Yến Thanh Phong ngồi trên bàn giám khảo suýt nữa trừng mắt ra ngoài.

Không thể nào, tuyệt đối không thể nào.

Hắn rõ thực lực của Bạch Hổ, hắn càng rõ công hiệu của thuốc kích thích số II, vì đó chính là thuốc hắn đưa cho Bạch Hổ, sao lại bị người ta một quyền đánh bay thế kia?

Diệp Thu này chẳng trách là một yêu quái?

Như vậy cũng không đánh bại được hắn, còn ai có thể ngăn cản con đường tới chức quán quân của hắn?

Nghĩ tới Diệp Thu có thể đoạt được ngôi báu quán quân, trong lòng Yến Thanh Phong như lửa thiêu đốt, đau tới mức khiến cả người giật giật.

Nhất định, nhất định không thể để hắn giành được quán quân.

Khóe miệng Lâm THương Lan nhếch cười, liếc Yến Thanh Phong sắc mặt tím đỏ hít thổ dồn dập một cái, nói: "Tôi tài sơ học thiển, không nhìn rõ chiêu của Diệp Thu tấn công thế nào, oai lực sao lại lớn như vậy? Bạch Hổ cũng yếu ớt, còn vừa dùng thuốc nữa, sao lại bị người ta một quyền đánh bay thế? Tôi còn tưởng trò hay mới chính thức diễn ra".

Phốc!

Trong lòng Yến Thanh Phong lo lắng, lại lần nữa hộc máu.

Lần này, Yến Thanh Phong không thể nuốt máu vào bụng nữa, mà phun lên bàn trước mặt giám khảo, trên tấm vải đỏ phủ trên bàn lấm chấm, mặc dù không rõ, nhưng nhìn thấy mà giật mình.

"Thanh Phong, cậu không sao chứ?" Phó cục trưởng cục quốc an Cao Sâm vội vàng đưa khăn giấy tới, quan tâm hỏi.

"Tôi không sao" Yến Thanh Phong nhận khắn giấy, lau kỹ vết máu trên khóe miệng, sau đó lại lấy khăn lau sạch giọt máu vãi trên bàn. Vẫy tay ý bảo những nhân viên trực bên cạnh không cần tới, sắc mặt bình tĩnh như thường, nhìn có vẻ như không có trở ngại gì lớn.

"Không sao chứ? Có cần đi nghỉ một lát không?" Quách Chí Dũng tướng quân quay mặt lại nói.

"Cảm ơn thủ trưởng, tôi không sao. Có thể là gần đây nghỉ ngơi không tốt, tức giận nhiều, nên mới thế này" Yến Thanh Phong cười cảm ơn.

Diệp Thu vẻ mặt tươi cười đứng ở giữa sàn đấu, đợi trọng tài đưa ra phán quyết cuối cùng.

Lúc trọng tài đang định tuyên bố Diệp Thu thắng, đột nhiên, Bạch Hổ vẫn nằm yên bất động trên sàn hai tay đột nhiên động đậy rồi.

Sau đó trên người hắn lại truyền tới tiếng vang xèo xèo như rang đậu, da thịt trên người Bạch Hổ lại trử thành màu đỏ sậm, bây giờ đã không giống thịt bò muối khô nữa, mà giống như thịt bò muối khô qua sốt tương rồi.

Thình thịch!

Thình thịch!

Thình thịch!

Vẻ mặt Bạch Hổ trở nên vô cùng đau đớn, trong cơ thể giống như có gì đó tán loạn, há lớn miệng, nhưng không phát ra tiếng, chỉ dùng hai tay đập liều mạng trên mặt sàn.

Người chủ trì thi đấu và người tổ chức đều luống cuống, không biết bây giờ cho bác sỹ tới tiến hành gây mê, hay là để trận đấu có vẻ mất khống chế này tiếp tục.

Nữ MC chạy tới bên phía bàn giám khảo nhỏ tiếng hỏi ý kiến, Quách Chí Dũng tướng quân quay mặt nhìn Yến Thanh Phong hỏi: "Đây là thuộc phản ứng bình thường của thuốc?"

"Vâng, đó là thuốc số II" Yến Thanh Phong gật gật đầu.

Thật ra, đó không phải phản ứng bình thường của thuốc.

Đó là phản ứng mất khống chế của thuốc. Mà nguyên nhân mất khống chế có thể là vì người sử dụng dị ứng với loại thuốc này.

Thuốc kích thích số II là bản tăng cường của số I, công hiệu của nó cũng trác việt hơn. Chỉ có điều, thuốc kích thích số II là gần đây mới nghiên cứu ra, vẫn chưa thông qua kiểm nghiệm lâm sàng. Cho dù trong tay Yến Thanh cũng chỉ có một lọ, mà phòng thực nghiệm vẫn chưa có ý định đưa loại thuốc này vào người các đội viên bộ đội số 5.

Hiệu quả của loại thuốc gen này rất đáng sợ, tính phá hủy cũng kinh người, cho nên, phòng nghiên cứu khi chính thức đưa tới tay bộ đội số 5, phải thông qua vô số lần thí nghiệm lâm sàng.

Hơn nữa, người sử dụng có thể tiếp nhận loại thuốc này hay không, cần phải thử trên da, giống như một số bệnh nhân dị ứng với độc tố xanh hoặc độc tố đỏ, phải thử nghiệm trước mới được.

Rõ ràng, Yến Thanh Phong không làm thử như vậy trên người Bạch Hổ.

Hắn tưởng rằng thuốc kích thích số II là bản tăng cường của số I, những cái khác cũng vậy, cho nên, hắn mới to gan dùng loại thuốc này.

Hắn sở dĩ trử lời câu hỏi của Quách Chí Dũng tướng quân như vậy là vì hắn không muốn trận đấu này kết thúc như vậy.

Bộ dạng của Bạch Hổ bây giờ mặc dù đau đớn, nhưng hắn nhìn ra được, lúc hai tay hắn đấm, lực phát huy ra vô cùng đáng sợ, qua tính toán công thức âm học, khoảng mỗi lần trọng lượng nắm đấm của hắn tới một nghìn hai trăm calo. Gấp năm lần khi hắn ở trạng thái bình thường.

Phát điên rồi, Bạch Hổ, hãy xé nát kẻ địch trước mặt ngươi đi.

Rống!

Bạch Hổ hét một tiếng lớn, nhảy từ trên mặt sàn lên, da thịt trân người lồi lên rắn chắc, đôi mắt sáng quắc, lóe lên màu đỏ sậm.

Mắt hõm sâu, xung quanh con ngươi đầy các tia máu, thậm chí con ngươi tôn thêm màu đỏ, hai mắt hận thù trừng mắt nhìn Diệp Thu, điệu bộ của dã thú bị thương muốn cắn xé con người.

Diệp Thu vẻ mặt gượng cười nhìn quái vật trước mặt, không ngờ bây giờ người này càng đánh càng mạnh, bây giờ sợ là từ người vượn tiến hóa thành kim cương rồi.

Quái vật có thể chạy tới đỉnh tòa nhà năm góc đánh tan máy bay, mình có thể làm gì đây?

Rất rõ ràng, ác ý của Bạch Hổ với Diệp Thu là vô cùng sâu đậm, đau đớn trên người cũng khiến hắn có cảm giác điên cuồng. Chỉ có chiến đấu và sát phạt mới có thể di chuyển được sự chú ý, phóng thích khí vận chuyển cuồng loạn trong cơ thể ra ngoài.

"Ngươi chết đi" Bạch Hổ hét lớn, cả người như hổ vương xuống núi chạy như điên tới, hung hăng xông tới phía Diệp Thu.

Diệp Thu nghiêng người, lại sử dụng bước đi phản xạ tam góc di chuyển trước khi cơ thể vạn phần nguy hiểm của Bạch Hổ đánh tới.

Bạch Hổ đỏ hai mắt, cơ thể quay nhanh trở lại, lần nữa nhào về hướng Diệp Thu.

"Đúng là một tên đáng ghét" Diệp Thu cảm thấy khí cuồng bạo trên người hắn, hơn nữa, Bạch Hổ lần này cho dù là lực hay tốc độ đều nâng cao nhiều so với lúc trước.

Lúc trước Diệp Thu dùng bước chân di chuyển khúc xạ tam giác có thể rất dễ dàng đùa giỡn xoay trong Bạch Hổ, nhưng bây giờ lại không dễ như lúc trước. Cho dù có thể tránh né, cũng khiến người trên ghế khán giả nhìn thấy vô cùng giật gân.

Nếu không dám cương đánh cương với hắn, cũng chỉ có thể lấy tốc độ giành thắng lợi, nếu không, với năng lượng bổ sung của cơ thể sau khi hắn sử dụng thuốc, Diệp Thu không biết phải đánh với hắn tới khi nào. Trận chiến này càng kéo dài, những thứ mình bị lộ càng nhiều, càng không có lợi cho trận đấu tiếp theo.

Tốc chiến tốc thắng!

Chân trái đạp phải, cơ thể hướng lên trước, hơn nữa lần này Diệp Thu không né tránh, mà xông thẳng tới chỗ Bạch Hổ.

Bạch Hổ thấy Diệp Thu không biết tự lượng sức xông tới chỗ mình, lại hét lên một tiếng, cả người giống như máy móc mở đủ mã lực, ù ù chạy tới chỗ Diệp Thu.

Trong nháy mắt cơ thể hai người sắp va nhau, chân phải Diệp Thu di chuyển sang phải, lần nữa sử dụng khúc xạ tam giác hình hơi co lại, sau khi kéo cả người ra, cơ thể hai người đan chéo nhau, Diệp Thu giơ một tay tới dưới nách Bạch Hổ, giữ hai bên sườn hắn, dùng lực rút, tiếng răng rắc, hai xương sườn gãy theo tiếng kêu đó.

Bạch Hổ đau đớn hét lên tiếng, khuỷu tay phải hung hăng huých tới phía Diệp Thu.

Diệp Thu buông xương sườn hắn ra, lại một tay giữ chặt tay phải hắn, Lúc sắp bẻ gãy cả cánh tay phải của hắn, cơ thể Bạch Hổ đột nhiên nhào sang bên phải, sau đó người Diệp Thu bị hắn giương cánh đại bàng bào trùm lên, hung hăng đè ngã trên mặt sàn.

Diệp Thu phản ứng cũng đủ nhanh, sau khi cảm thấy mình không thể khống chế lực đánh khuỷu tay làm hắn đau, liền dự đoán trước được phản công của hắn, lúc cơ thể bị hắn áp đảo, liền nằm sấp trên mặt đất, Diệp Thu ngửa lật người, trong không trung liền rút người mình ra khỏi dưới thân Bạch Hổ, sau đó cơ thể chính Bạch Hổ đập xuống sàn.

Choang!

Sàn nhà bị đập lại vang lên tiếng choang, may mà đại sảnh Huyền Vũ này được làm từ hợp kim đặc biệt, có hiệu quả nuốt tiếng, không lo lắng âm thanh dưới đất truyền tới mặt đất, bị người có ý dò thám được.

Sau khi Diệp Thu rút người rơi xuống, thế cá chép đánh thẳng nhanh chóng đứng dậy, sau đó cơ thể nhảy cao lên, đạp mạnh tới phía sau lưng Bạch Hổ đang quỳ trên sàn.

"Cẩn thận" Trên ghế khán giả, đội viên tiểu đội số 5 la lớn.

Diệp Thu trong lòng rất khinh thường những người lên tiếng cảnh báo này, rơi mạnh xuống, cơ thể tăng tốc hạ xuống trên lưng Bạch Hổ.

Choang!

Hai chân Diệp Thu hạ xuống, lúc sắp giẫm trên lưng Bạch Hổ, vì đối phương có đồng đội lên tiếng cảnh báo, lại thêm trực giác nguy hiểm của cao thủ, một cú lộn vòng vô cùng đẹp lăn sang tránh chân của Diệp Thu.

Diệp Thu đâu chịu để yên?

Vốn vẫn chưa nghĩ đánh Bạch Hổ thành thế nào, chỉ nghĩ dưới tình huống bảo toàn thực lực giành được thắng lợi trận này, sau đó thuận lợi giành được chức quán quân.

Vì bộ đội số 5 nhiều lần phạm quy, ngược lại khiến trong lòng Diệp Thu có sát khí.

Nếu có thể trong trận đấu này, diệt trừ người này, sau này Yến Thanh Phong không phải ít đi nanh vuốt sao?

Sau đó, Diệp Thu liền như một kẻ điên, vừa tới gần Bạch Hổ, vừa dùng giày da trên chân trái đạp mạnh tới người Bạch Hổ vẫn đang tìm cơ hội lăn vòng đứng dậy.

"Ta cho ngươi uống thuốc....."

Choang!

"Cho ngươi uống thuốc, cho ngươi dối trá...."

Choang!

"Uống cái gì không uống, lại chạy đi uống thuốc....."

Choang!

Mỗi lần Diệp Thu mắng một tiếng, sẽ nhấc chân giẫm mạnh tới Bạch Hổ không ngừng lăn lộn trên sàn.

Cao thủ của bộ đội số 5 bị người ta đá như đá chó trên sàn, đội viên bộ đội số 5 lòng đầy căm phẫn, nắm đấm bóp chặt vang lên tiếng rắc rắc.

*****

Tham Lang thấy Bạch Hổ mặt mũi bầm dập vết thương chi chít, không chịu được nữa, đứng dậy, ra tín hiệu đặc biệt trong đội với Yến Thanh Phong trên bàn giám khảo.

Sắc mặt Yến Thanh Phong càng tái nhợt, ý của Tham Lang là bỏ trận đấu này, để Bạch Hổ đầu hàng Diệp Thu.

Yến Thanh Phong vốn muốn phủ định đề nghị này, nhưng hắn biết thế lớn đã mất, Bạch Hổ đã không còn là đối thủ của Diệp Thu. Cứ tiếp tục như vậy, chỉ có thể hủy hoại hắn dưới chân DIệp Thu.

Hơn nữa, nếu hắn quá lạnh lùng với thuộc hạ, sợ là tên Thám Lang này, sau này không còn một lòng một dạ với hắn.

Yến Thanh Phong dẹp yên các suy nghĩ trong lòng, cố gắng làm ra vẻ mặt tươi cười, nói với Quách Chí Dũng tướng quân trọng tài chính của cuộc thi lần này: "Thủ trưởng.... hay là...trận đấu này kết thúc như vậy đi, dù sao, chiến sĩ đều là huyết mạch quý báu của quốc gia"

Quách Chí Dũng sớm đã có ý định này, chỉ vì đội trưởng bộ đội số 5, Yến Thanh Phong không mở lời, người khác nói danh không chính ngôn không thuận, vì thế nói: "Được rồi, kết thúc như vậy, kết quả trận đấu.... sẽ phán Diệp Thu thắng?"

"Ha ha, đó là đương nhiên, đàn ông bộ đội số 5 chúng tôi lại thua" Yến Thanh Phong cởi mở cười lớn, nhưng tim lại đau tới co quắp.

Quách Chí Dũng ra hiệu tay, người chủ trì trực ở bên lập tức dùng míc nói: "Trận đấu vòng này tới đây là kết thúc. Trận đấu này tới đây là kết thúc. Diệp Thu thắng".

Hắn không nhẫn tâm nhìn bức tranh tàn nhẫn như vậy.

Diệp Thu vốn còn muốn đá chết Bạch Hổ, nhưng người chủ trì đã nói rồi, hắn cũng đành dừng lại.

Lau lau máu trên giày da lên quần Bạch Hổ, làm tư thế chiến thắng (V) với đội viên tiểu đội Tử La lan.

Trận này, đánh thật sảng khoái.

Không có hoa tươi, không có tiếng vỗ tay, không có hôn gió, càng không có nội ý có mùi hương cơ thể của phụ nữ, không có gì, cảnh tượng hân hoan trong dự đoán của Diệp Thu không xuất hiện.

Mọi người đều ngơ ngác nhìn hắn, kể cả đội viên tiểu đội Tử La Lan.

Bọn họ có biểu hiện gì vậy?

Mê mang, sợ hãi, hưng phấn, xa lạ.....

Diệp Thu sờ sờ mũi mình, thầm nghĩ, xảy ra chuyện gì vậy?

Chẳng lẽ mình biểu hiện có phần hăng quá?

Cúi đầu nhìn Bạch Hổ được nhân viên y tế lật người lại một cái, chính Diệp Thu cũng giật mình.

Oa, đây là thứ gì vậy?

Bạch Hổ bây giờ đâu còn hình tượng dũng mãnh cương nghị lúc trước, thất mạch chảy máu, mặt thất sắc. Nếu không vì trên đất một người cứ nằm như vậy, Diệp Thu thậm chí không nhận ra hắn chính là Bạch Hổ chiến đấu với mình lúc trước.

"Có thể là quá tàn nhẫn rồi chăng?" Diệp Thu áy náy nhìn Bạch Hổ một cái, thầm nghĩ, nếu ngươi không uống thuốc ta cũng không đánh ngươi thành thế này?

Bạch Hổ thoi thóp, được nhân viên y tế khiêng đi.

Nhìn Yến Thanh Phong trên bàn giám khảo một cái, Diệp Thu vẻ mặt tươi cười xuống khỏi sàn đấu.

Cho tới lúc này, khán giả vẫn lạng ngắt như tờ. Chỉ là ánh mắt của mọi người đều chỉ có một tiêu điểm, đó chính là Diệp Thu.

Diệp Thu đi thẳng tới ghế khán giả chỗ tiểu đội Tử La Lan, nghiêng đầu nhìn Giang Yến Tử, hỏi: "Biểu hiện được chứ?"

"Uh"

"Uh là ý gì?"

"Bình thường".

"Bình thường là ý gì?"

"Hơi tàn nhẫn"

Nhìn ngay cả đồng đội của mình cũng vẻ mặt khiếp sợ nhìn Diệp Thu, lúc này Diệp Thu mới phản ứng lại. lúc đó mình giống một tên điên tới đá Bạch Hổ, hình như đúng là hơi tàn nhẫn.

Một trận đấu hữu nghĩ mà thôi.

Nhưng, Diệp Thu biết, trận đấu này đối với mình mà nói, hoàn toàn không phải là thi đấu hữu nghị.

Chỉ cần đối phương có cơ hội, vậy thì bọn họ sẽ không hề do dự lấy đi sinh mạng của mình.

Hơn nữa cao nhân của bộ đội số 5 có đặc quyền sử dụng thuốc kích thích càng khiến Diệp Thu khó chịu, dựa vào cái gì bọn họ có thể dùng, người khác lại không thể?

Diệp Thu đột nhiên nghĩ tới đồ vật lần trước La Tú kéo mình tới phòng vệ sinh nữ tránh máy quay trong trụ sở mà lén nhét vào tay mình, nếu mình sử dụng, sẽ có hiệu quả thế nào?

Chính Diệp Thu cảm thấy trận đấu vô cùng thoải mái, người ngoài nhìn có vẻ biến thái tàn nhẫn kết thúc, ba trận đấu sắp xếp buổi chiều toàn bộ kết thúc.

Cũng từ hôm nay, Diệp Thu có một biệt hiệu: Ma quỷ. Hơn nữa là biệt hiệu suốt đời hắn.

Yến Thanh Phong thậm chí không có tâm trạng chào hỏi các giám khảo khác, vội vàng chạy tới bệnh viện của căn cứ.

Lần này, Bạch Hổ không được đưa vào khu điều trị chung, mà đưa tới phòng điều trị bệnh nặng của căn cứ. Nói cách khác, thương thế của hắn vô cùng nghiêm trọng, rất có thể nguy hiểm tới tính mạng.

"Sao rồi?" Yến Thanh Phong lo lắng hỏi Tham Lang trực ở cửa.

"Vẫn đang phẫu thuật, vừa nãy tôi có sờ lúc khiêng hắn tới, hơi thở yết ớt, vết thương nghiêm trọng, e là......tiểu tử đáng chết đó, chỉ cần đánh với người của bộ đội số 5 chúng ta là liều mạng hạ thủ tàn nhẫn" giọng Tham Lang ác độc nói.

"Đây cũng là nguyên nhân tôi bảo cậu chuẩn bị tốt tâm lý, trong quyết đấu cuối cùng, cậu sẽ đụng hắn" Giọng Yến Thanh Phong đau khổ nói.

Chỉ mong, người luôn được mình hết lòng bồi dưỡng, chuẩn bị nhường cho hắn tiếp nhận chức đội trưởng bộ đội số 5 này có thể đánh bại Diệp Thu.

Hắn thật sự không muốn, lại nhìn thấy Diệp Thu thắng lợi nữa, cho dù là thắng lợi nhỏ.

"Nỗi nhục mà bộ đội số 5 phải chịu, sẽ trả lại cho hắn gấp đôi" Tham Lang hung ác nói.

Yến Thanh Phong vỗ vỗ bả vai hắn, cũng không có tâm trạng nói chuyện tiếp nữa.

Đợi gần một tiếng, cánh cửa hợp kim ti-tan của phòng cấp cứu mới mở ra. hai bác sỹ đầu đầy mồi hôi đi ra, mấy y tá vẫn đang bận rộn bên trong.

"Bác sỹ, thế nào rồi?" Yến Thanh Phong vội hỏi.

"Tình hình rất không khả quan" Nam bác sỹ đeo kính vẻ mặt nghiêm trọng nói: "Lúc trước hắn từng uống thứ gì?"

Yến Thanh Phong sửng sốt, vội vàng chuyển đề tài nói: "Có vấn đề gì, xương sườn dưới nách cậu ấy bị thương thế nào?"

Thuốc kích thích số II là do hắn bảo Bạch Hổ sử dụng, Bạch Hổ sẽ xuất hiện phản ứng không bình thường, hắn nên có trách nhiệm. Nếu bị người có tâm địa phát hiện và lợi dụng, rất có thể sẽ khiến hoàn cảnh của mình vô cùng khó xử, cho nên, hắn chỉ có thể cố gắng lấp liếm chuyện này đi.

Bác sỹ đeo kính rõ ràng không hiểu nỗi khổ tâm của Yến Thanh Phong, kiên nhẫn giải thích: "Đó hình như là một loại thuốc gen phải không? Cơ thể cậu ấy có phản ứng bài xích vô cùng mãnh liệt với loại thuốc này. May mà trong quá trình chiến đấu với đối thủ, khí cuồng loạn không chịu khống chế trong cơ thể đã thoát ra không ít, hơn nữa, qua đòn đánh của đối thủ, khiến hắn nôn ra một số thú, toàn thân toát mồ hôi, thành phần sót lại của thuốc và hóa học sót lại sản sinh trong máu trong người đều được ép ra ngoài".

Thấy mọi người mờ mịt nhìn hắn, bác sỹ đeo kính ân cần hướng dẫn nói: "Nói cách khác, tấn công của đối thủ ngược lại có thể giảm bớt tác hại của loại thuốc này, hơn nữa có tác dụng điều trị nhất định. Tất nhiên, thương tổn của cậu ta cũng vô cùng nghiêm trọng, đặc biệt là hai xương sường dưới nách, e là phải làm phẫu thuật lớn".

"Khoảng bao giờ có thể khỏi?" Yến Thanh Phong lạnh mặt hỏi. Nếu không phải đây là ở căn cứ, hắn sớm đã bóp chết bác sỹ này rồi, đồ không biết sống chết.

"Khoảng.... nói không tiện, nhưng, qua dụng cụ kiểm tra của chúng tôi và phóng đoán sơ bộ của tôi, chắc là nửa năm......."

Nửa năm? Người của bộ đội số 5 nhìn nhau.

Tham gia thi đấu võ thuật của bộ đội đặc chủng lần này, sức chiến đấu của bộ đội số 5 đúng là chịu thương tổn lớn.

Cảm giác này khiến Diệp Thu khó chịu.

Vốn tưởng mình lại đánh bại một đội viên nữa của bộ đội số 5, sẽ trở thành anh hùng của các tiểu đội khác. Đám con gái của tiểu đội Cuồng Phong sẽ lấy áo lót mặc trên người tới cho mình ký tên.

Nhưng tình hình rõ ràng không phát triển giống hắn tưởng tượng.

Cách hai ba mét xung quanh bàn Diệp Thu không có một người, Giang Yến Tử cũng không biết vì lý di gì mà không tới ăn cơm. Diệp Thu chỉ đành một mình lẻ loi ngồi ở đó, ăn cơm mà không có mùi vị gì.

Các cô sao lại nhìn mình với ánh mắt đó, giống như nhìn quái thú vậy.

Quái thú là Bạch Hổ của bộ đội số 5 mới đúng, chính mình nhất cố khuynh thành, tái cố hựu khuynh thành (nhìn 1 cái nghiêng thành, nhìn cái nữa cũng khuynh thành) .... thì có quan hệ gì tới mình?

Diệp Thu đang ăn vô vị đối phó với thức ăn trong đĩa, đối diện có người nói: "Xin hỏi, tôi có thể ngồi ở đây không?"

Diệp Thu ngẩng đầu, nhìn thấy Lạc Thiên Quân của tiểu đội liên hợp hải phòng đứng trước mặt.

Trong mắt Diệp Thu, Lạc Thiên Quân là hắc mã chói mắt nhất trong cuộc thi lần này.

Đương nhiên, ngoại trừ chính hắn rồi.

"Hoan nghênh, anh cũng nhìn thấy rồi, hình như những người khác đều rất sợ bộ dạng của tôi" DIệp Thu gượng cười nói. -

Lạc Thiên Quân kéo ghế ra, ngồi đối diện với Diệp Thu, nói: " Bọn họ không phải sợ hãi mà là khiếp sợ, khiếp sợ với kẻ mạnh giống như đối xử với đám người kiêu ngạo của bộ đội số 5 trước đây".

Ngữ khí căm ghét khi Lạc Thiên Quân nhắc tới bộ đội số 5 khiến Diệp Thu rất thích, trong lòng lập tức có ý kết giao, nói chuyện cũng trở nên nhiệt tình, cười nói: "Tôi và đám người đó có khác biệt rất lớn chứ? Dù sao, tôi không cả ngày nghiêm mặt như chết giống bọn họ".

"Việc này không liên quan tới vẻ mặt, liên quan tới khí thế..... Hôm nay cậu đánh một trận với Bạch Hổ, quả thực khiến người ra rất khiếp sợ" Lạc Thiên Quân cố gắng tìm tính từ thích hợp.

"Anh cũng đánh bại đối thủ của bộ đội số 5" Diệp Thu híp mắt nói.

Lạc Thiên Quân lắc đầu nói: "thật không dám dấu diếm, trước khi tôi tới chính là vì mục địch có được chức quán quân cá nhân cuộc thi này, hơn nữa vì muốn đối địch với bộ đội số 5. Để thực hiện mục tiêu này, tôi đã trả giá rất nhiều rất nhiều, vốn tưởng rằng, tất cả sẽ tiến hành theo các bước mà tôi quy hoạch, không ngờ, cuộc thi này lại xuất hiện hắc mã khiến người ta kinh ngạc như cậu".

Diệp Thu suýt nữa cười ra tiếng, trong lòng mình, hắn là hắc mã cuộc thi này, không ngờ, trong lòng hắn, cũng nghĩ mình như vậy, đúng là anh hùng tương thích.

Lạc Thiên Quân vẻ mặt thành khẩn nói: "Tôi biết, có lẽ sự tồn tại của cậu khiến kế hoạch của tôi thay đổi. Tôi có thể gặp được cao thủ cả đời khó gặp, nhưng, tôi vẫn rất kích động".

Diệp Thu gật đầu, tỏ vẻ hiểu lực cầu tiến bộ này của Lạc Thiên Quân, tâm trạng khát vọng gặp được cao thủ đánh một trận. Hắn bây giờ há không phải giống như mình trước đây sao?

Trong chuyến du lịch mấy năm trước, chỉ cần gặp được cao thủ lọt mắt, đều muốn cố gắng tìm cách lôi người ta đánh một trận, có lúc thậm chí còn sử dụng những thủ đoạn hèn hạ.

"Chiều nay, đối thủ của tôi là đội trưởng tạm thời Tham Lang của bộ đội số 5. Mặc dù tôi chưa từng đánh nhau với hắn, hơn nữa, trong trận đấu trước, hắn không phát huy thực lực thật sự, nhưng tôi biết, hắn rất mạnh, có lẽ, trận chiến của tôi sẽ dừng lại ở chiều nay".

"Đúng vậy, tôi cũng thừa nhận hắn là cao thủ. Cho dù ai muốn lấy được chức quán quân cá nhân của cuộc thi lần này, đều rất khó qua cửa ải của hắn" Diệp Thu cười nói.

"Nhưng bây giờ, người tôi muốn đấu nhất là cậu, đáng tiếc...không thể kiên trì tới cùng" Lạc Thiên Quân vẻ mặt tiếc nuối nói.

"Ha ha, đó là may mắn của tôi, trong lòng tôi, anh cũng là một đối thủ nguy hiểm" Diệp Thu cười ha ha nói.

"Có cơ hội, tôi nhất định sẽ đánh với cậu một trận, đối với trận tiếp theo này, tôi cũng nhất định sẽ dốc toàn lực. Vì chỉ như vậy, có lẽ tôi mới có được cơ hội đánh với cậu" Ánh mắt Lạc Thiên Quân lúc nhìn Diệp Thu nóng bỏng khác thường, giống như đối diện với bạn gái đang yêu tha thiết của mình vậy.

Diệp Thu có chút không chịu được ánh mắt này, ho khan một tiếng, cười nói: "Mặc dù biết anh rất nguy hiểm, vẫn hi vọng có thể đánh với anh một trận".

Diệp Thu nghĩ ngợi, nói: "Chuyện sáng nay đội viên bộ đội số 5 sử dụng thuốc kích thích gen, anh thấy thế nào?"

Thành viên của bộ đội số 5 lại có thể có ngoại lệ dùng thuốc trong thi đấu, Diệp Thu luôn canh cánh trong lòng chuyện này.

Lạc Thiên Quân là tinh anh của tiểu đội liên hợp hải phòng, đại diện cho lực lượng lớn mạnh của hải quân. Chuyện thế này và trao đổi với hắn một hồi, có thể có được sự ủng hộ của hải quân là rất có lợi.

Lạc Thiên Quân khinh thường nói: "Tà môn lệch đạo, không phải là chính đồ, nhưng, đó là xu thế quốc tế hóa. Quốc gia nào khi thành lập bộ đội sinh hóa như vậy, bọn họ cũng không thể ngăn chặn xu thế này".

Lạc Thiên Quân thẳng thắn ngoài dự liệu của Diệp Thu, ngẫm nghĩ, vẻ mặt nghiêm trọng nói: "Nếu, tôi nói là nếu, trong trận đấu chiều nay giữa anh và Tham Lang, hắn cũng sử dụng thuốc kích thích thì làm thế nào? Anh có nắm chắc đối phó được hắn không?"

Lạc Thiên Quân lắc đầu "Chắc là không, cho dù hắn không uống thuốc, tôi cũng không chắc là đối thủ của hắn. Hôm nay uy lực sau khi Bạch Hổ uống thuốc tôi rất rõ, nếu cậu không phải dùng kỳ chiêu giành thắng lợi, trận chiến lần này cho dù thắng, e là cũng phải trả chút giá mới được, Tham Lang sau khi uống thuốc tôi hoàn toàn không thể chống lại được"."Anh có dự định gì?"

"Liều chết mà thôi".

Diệp Thu lấy một lọ nhỏ trong túi ra, nói: "Trong này là thuốc cũng có công hiệu nâng cao chiến lực, nếu cần thiết, anh có thể uống".

Lạc Thiên Quân muốn mở miệng từ chối, nhưng lại bỏ suy nghĩ này, nhận thuốc nhìn một cái, hỏi: "Sao lại muốn giúp tôi?"

"Tôi hi vọng người cuối cùng tranh chức quán quân với tôi là anh" Lúc Diệp Thu nói, vẻ mặt nghiêm túc, cơ thể còn cố ý tỏa ra khí phách vương giả.

Quả nhiên, Lạc Thiên Quân cũng theo đó lộ ra chiến ý.

Nhận lọ thuốc cho vào túi, nói: "Nhất định".

Diệp Thu nhìn lưng rộng dày cao ngất như tùng lúc Lạc Thiên Quân rời đi, khóe miệng nhếch cười.

Thân thủ Lạc Thiên Quân không tồi, nhưng trong trận đấu của hắn và Tham Lang, hắn cũng không xem trọng.

Qua một hồi khích lệ của mình, lúc hắn cảm thấy mình không có hi vọng thắng, lựa chọn duy nhất là uống lọ thuốc đó.

Cho dù không thể giành thắng lợi, cũng có thể khiến Tham Lang trả chút giá. Ít nhất cũng có thể khiến Tham Lang toàn lực ứng phó, không thể để lại tuyệt chiêu như trước nữa.

Hơn nữa, đội trưởng Lạc Thiên Quân của tiểu đội hải phòng uống thuốc, tất sẽ phá đặc quyền được phép uống thuốc trong thi đấu của bộ đội số 5.

Về phần người tổ chức và bên trên có phản ứng gì, kiện tụng này để hải quân và bọn họ từ từ chơi đi, dù sao không liên quan gì tới hắn.

Trận đấu chiều nay chắc chắn sẽ rất đặc sắc? Diệp Thu quyết định cho dù thế nào cũng không thể bỏ qua trò hay này.

Lúc Diệp Thu đang ngập sâu trong tính toán của mình, bả vai đột nhiên bị người ta đập mạnh một cái, Lâm Bảo Nhi đứng phía sau, sẵng giọng nói: "Anh đang nghĩ gì thế? Sao lại cười hèn mọn bỉ ổi như vậy?"

"Có sao? Anh có cười à?" Diệp Thu vội vàng thu lại nụ cười đắc ý trên mặt.

Hắn vốn tưởng rằng sẽ không có ai tới gần mình cơ, đã bỏ qua Lâm Bảo Nhi không sợ trời không sợ đất này rồi.

"Hừ, dám nói không có, lần sau sẽ chụp dáng vẻ lúc anh cười ngây dại lại cho anh xem, xem anh còn chống chế thế nào?" Lâm Bảo Nhi cười hì hì nói: "Anh Diệp Thu, nghe nói sáng nay anh lại đại phát thần uy, khuất nhục cao thủ bộ độ số 5?"

Diệp Thu quay đầu, nhìn Lâm Bảo Nhi vẻ mặt nịnh nọt lấy lòng, tức giận nói: "Có phải lại có chuyện gì cần nhờ anh sao?"

Lâm Bảo Nhi kinh hãi, miệng há lớn thành hình chữ O, mắt cũng tròn xoe, giật mình hỏi: "Sao anh biết? Lẽ nào em đã nói với anh trước rồi sao?"

"Anh còn không hiểu em? Em vừa cong mông, anh liền biết em muốn thay băng vệ sinh rồi*" Diệp Thu bĩu môi nói.

* Ta thật sự rất muốn đập chết cái tên Diệp Thu này! Ăn nói bỉ ổi không chịu nổi.


Kiếm Hiệp 4.0
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Chương (1-649)